Sắc trời đã tối, Dưỡng Tâm Điện lại đèn đuốc sáng trưng, hoàng đế như thường ngồi trên bàn phê sổ con.
Đương kim hoàng đế chỉ có hai việc nổi tiếng nhất, một là cần chính thương dân, hai là dưới gối không con.
Việc trước khiến bá tánh cảm thấy may mắn, việc sau khiến bá tánh phát sầu. Tuy đã lập Thái Tử, các bá tánh như cũ hy vọng ông trời có thể mở mắt, làm trong hậu cung của hoàng đế có thể truyền đến tin vui, cho dù là công chúa cũng tốt.
Đây cũng là tâm nguyện của Hoàng Hậu.
Gần đây hạ mưa tuyết, rất nhiều địa phương bá tánh đều gặp tai, hoàng đế tâm hệ lê dân, xử lý chính sự càng cần cù hơn trước.
Hoàng Hậu biết như thế, cho nên sớm chuẩn bị canh sâm đi Dưỡng Tâm Điện, hầu hạ Hoàng Thượng uống canh, trò chuyện, thư giãn.
Dưỡng Tâm Điện đốt chậu than, Đế hậu ngồi xếp bằng trên giường đất chơi cờ nói chuyện.
“…… Hoàng Thượng ngài cũng thật là, thế nhưng tứ hôn cùng một ngày, Kỷ thị cũng vậy, Tĩnh Ngọc cũng thế, đều là cô nương đoan trang hiền thục, kết quả lại bị người soi mói, liên quan thần thiếp cũng khó xử.”
Hoàng Hậu hạ một con cờ, cho nội thị bên cạnh một ánh mắt, nội thị lập tức bưng một chén trà nhỏ đến trong tầm tay hoàng đế.
Hoàng đế uống trà, cười: “May nhờ Hoàng Hậu triệu Trường Ninh hầu phu nhân và Kỷ thị tiến cung trấn an, lại đồng thời phong Mạnh thị, Kỷ thị làm quận chúa, lúc này mới ngừng đồn đãi vớ vẩn, Hoàng Hậu quả nhiên là hiền thê của trẫm.”
Đế hậu là thiếu niên phu thê, tuy đoạn thời gian nguyên Thái Tử bệnh chết sinh khập khiễng, mấy năm gần đây lại chậm rãi hòa hoãn, rất có vẻ vợ chồng già. Hai người ở chung, thiếu chút uy nghiêm của thiên gia, nhiều thêm vài phần ôn nhu của phu thê bình thường.
Hoàng Hậu thấy hoàng đế không cau mày giống vừa rồi, tinh thần thả lỏng không ít, trong lòng cũng cao hứng: “Trong cung ít người, cũng chỉ có chút chuyện như vậy, chờ hai người các nàng vào cửa, trong cung cũng có thể náo nhiệt. Nếu Lệnh Duệ còn sống, phỏng chừng cũng……”
Nhắc tới con trai ruột đã qua đời, trong lòng Hoàng Hậu như bị gai đâm, ngừng câu chuyện.
Hoàng đế lại giống như không phát hiện, tiếp giọng nói: “Nếu Lệnh Duệ còn sống, hiện giờ cũng tất nhiên cưới vợ sinh con. Tuy Lệnh Duệ không còn nữa, nhưng Thái Tử, Lệnh Sâm, Lệnh Kiểm cũng không phải người ngoài, đặc biệt là Lệnh Sâm, nàng vẫn luôn rất thương hắn, lập tức hắn cũng muốn thành thân.”
Hoàng đế nhắc tới nguyên Thái Tử nhẹ nhàng bâng quơ như thế, Hoàng Hậu nghe xong, trong lòng càng đau, trên mặt lại không để lộ: “Đúng vậy, thời gian thật mau, chờ bọn họ thành thân, trong cung cũng có thể nhiều thêm mấy hài tử.”
Hoàng đế thấy trên mặt Hoàng Hậu buồn bã, liền nói: “Chờ Kỷ thị sinh con, nếu Hoàng hậu thích, ôm vào cung dưỡng là được. Mạnh thị liền càng không cần phải nói, từ nhỏ đã dưỡng bên cạnh Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu muốn dưỡng con nàng, chỉ việc ôm đi, Mạnh thị sẽ không cự tuyệt.”
Trong lòng Hoàng Hậu căng thẳng, tay cầm quân cờ mạnh hơn vài phần.
Đang lo lắng trả lời như thế nào, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng trẻ nhỏ thanh thúy: “Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu.”
Vú nuôi bế con gái duy nhất của Thái Tử là Minh Hủy quận chúa tới, tiểu quận chúa phấn điêu ngọc trác, ngây thơ đáng yêu, chân vừa chấm đất liền nhanh chóng chạy vội, bổ nhào vào lòng ngực Hoàng Hậu, cười khanh khách nhìn nàng: “Hoàng tổ mẫu bế.”
Hoàng Hậu thấy Minh Hủy quận chúa, khóe mắt đuôi lông mày đều là vui sướng, duỗi tay bế nàng lên, cười nói: “Chuyện dưỡng hài tử về sau rồi nói, thần thiếp đã có Minh Hủy.”
Minh Hủy nghe Hoàng Hậu nhắc tới tên bé, lại nhếch miệng cười, còn duỗi tay cầm quân cờ, Hoàng Hậu đặt nàng trên giường đất, cầm búp bê vải cho nàng chơi.
Hoàng đế thấy Minh Hủy quận chúa ngoan ngoãn đáng yêu, tinh thần hoảng hốt một chút.
Kỳ thật hoàng đế từng có một công chúa, nếu công chúa còn sống, hiện giờ cũng mười hai tuổi.
Đáng tiếc hắn nghiệp chướng nặng nề, bị tổ
Đương kim hoàng đế chỉ có hai việc nổi tiếng nhất, một là cần chính thương dân, hai là dưới gối không con.
Việc trước khiến bá tánh cảm thấy may mắn, việc sau khiến bá tánh phát sầu. Tuy đã lập Thái Tử, các bá tánh như cũ hy vọng ông trời có thể mở mắt, làm trong hậu cung của hoàng đế có thể truyền đến tin vui, cho dù là công chúa cũng tốt.
Đây cũng là tâm nguyện của Hoàng Hậu.
Gần đây hạ mưa tuyết, rất nhiều địa phương bá tánh đều gặp tai, hoàng đế tâm hệ lê dân, xử lý chính sự càng cần cù hơn trước.
Hoàng Hậu biết như thế, cho nên sớm chuẩn bị canh sâm đi Dưỡng Tâm Điện, hầu hạ Hoàng Thượng uống canh, trò chuyện, thư giãn.
Dưỡng Tâm Điện đốt chậu than, Đế hậu ngồi xếp bằng trên giường đất chơi cờ nói chuyện.
“…… Hoàng Thượng ngài cũng thật là, thế nhưng tứ hôn cùng một ngày, Kỷ thị cũng vậy, Tĩnh Ngọc cũng thế, đều là cô nương đoan trang hiền thục, kết quả lại bị người soi mói, liên quan thần thiếp cũng khó xử.”
Hoàng Hậu hạ một con cờ, cho nội thị bên cạnh một ánh mắt, nội thị lập tức bưng một chén trà nhỏ đến trong tầm tay hoàng đế.
Hoàng đế uống trà, cười: “May nhờ Hoàng Hậu triệu Trường Ninh hầu phu nhân và Kỷ thị tiến cung trấn an, lại đồng thời phong Mạnh thị, Kỷ thị làm quận chúa, lúc này mới ngừng đồn đãi vớ vẩn, Hoàng Hậu quả nhiên là hiền thê của trẫm.”
Đế hậu là thiếu niên phu thê, tuy đoạn thời gian nguyên Thái Tử bệnh chết sinh khập khiễng, mấy năm gần đây lại chậm rãi hòa hoãn, rất có vẻ vợ chồng già. Hai người ở chung, thiếu chút uy nghiêm của thiên gia, nhiều thêm vài phần ôn nhu của phu thê bình thường.
Hoàng Hậu thấy hoàng đế không cau mày giống vừa rồi, tinh thần thả lỏng không ít, trong lòng cũng cao hứng: “Trong cung ít người, cũng chỉ có chút chuyện như vậy, chờ hai người các nàng vào cửa, trong cung cũng có thể náo nhiệt. Nếu Lệnh Duệ còn sống, phỏng chừng cũng……”
Nhắc tới con trai ruột đã qua đời, trong lòng Hoàng Hậu như bị gai đâm, ngừng câu chuyện.
Hoàng đế lại giống như không phát hiện, tiếp giọng nói: “Nếu Lệnh Duệ còn sống, hiện giờ cũng tất nhiên cưới vợ sinh con. Tuy Lệnh Duệ không còn nữa, nhưng Thái Tử, Lệnh Sâm, Lệnh Kiểm cũng không phải người ngoài, đặc biệt là Lệnh Sâm, nàng vẫn luôn rất thương hắn, lập tức hắn cũng muốn thành thân.”
Hoàng đế nhắc tới nguyên Thái Tử nhẹ nhàng bâng quơ như thế, Hoàng Hậu nghe xong, trong lòng càng đau, trên mặt lại không để lộ: “Đúng vậy, thời gian thật mau, chờ bọn họ thành thân, trong cung cũng có thể nhiều thêm mấy hài tử.”
Hoàng đế thấy trên mặt Hoàng Hậu buồn bã, liền nói: “Chờ Kỷ thị sinh con, nếu Hoàng hậu thích, ôm vào cung dưỡng là được. Mạnh thị liền càng không cần phải nói, từ nhỏ đã dưỡng bên cạnh Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu muốn dưỡng con nàng, chỉ việc ôm đi, Mạnh thị sẽ không cự tuyệt.”
Trong lòng Hoàng Hậu căng thẳng, tay cầm quân cờ mạnh hơn vài phần.
Đang lo lắng trả lời như thế nào, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng trẻ nhỏ thanh thúy: “Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu.”
Vú nuôi bế con gái duy nhất của Thái Tử là Minh Hủy quận chúa tới, tiểu quận chúa phấn điêu ngọc trác, ngây thơ đáng yêu, chân vừa chấm đất liền nhanh chóng chạy vội, bổ nhào vào lòng ngực Hoàng Hậu, cười khanh khách nhìn nàng: “Hoàng tổ mẫu bế.”
Hoàng Hậu thấy Minh Hủy quận chúa, khóe mắt đuôi lông mày đều là vui sướng, duỗi tay bế nàng lên, cười nói: “Chuyện dưỡng hài tử về sau rồi nói, thần thiếp đã có Minh Hủy.”
Minh Hủy nghe Hoàng Hậu nhắc tới tên bé, lại nhếch miệng cười, còn duỗi tay cầm quân cờ, Hoàng Hậu đặt nàng trên giường đất, cầm búp bê vải cho nàng chơi.
Hoàng đế thấy Minh Hủy quận chúa ngoan ngoãn đáng yêu, tinh thần hoảng hốt một chút.
Kỳ thật hoàng đế từng có một công chúa, nếu công chúa còn sống, hiện giờ cũng mười hai tuổi.
Đáng tiếc hắn nghiệp chướng nặng nề, bị tổ
/155
|