Bóng đêm rất sâu, một cung trăng non treo trên không trung.
Trong nhà đốt đèn, trên giường màn trướng màu hồng cánh sen thêu hồ nước nhẹ nhàng rũ xuống, vì giường đang đong đưa, đồng câu uyên ương treo trên màn lúc lắc như đang chơi đánh đu, như cào ngứa, có thể làm lòng người lắc lư theo.
Đêm nay Từ Lệnh Sâm phi thường sinh mãnh, Kỷ Thanh Y cũng phá lệ ôn nhu, tùy theo ý thích của hắn, hoặc mưa thuận gió hoà, hoặc mưa rào gió mạnh.
Xong việc hai người đều ra một thân mồ hôi, Từ Lệnh Sâm ôm nàng tắm rửa, thả nàng trên giường, có một chút, không một chút vuốt ve lưng nàng.
Nếu là trước kia, Kỷ Thanh Y đã sớm mơ mơ màng màng ngủ, nhưng đêm nay không giống, hắn sắp phải rời đi, nàng luyến tiếc.
Kỷ Thanh Y ôm eo hắn, dán mặt trên người hắn: “Từ Lệnh Sâm, chàng nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn phải bảo trọng chính mình, ta chờ chàng trở về.”
Từ Lệnh Sâm ôm mặt nàng, ngồi xổm mép giường, đối diện với nàng: “Ta đi chuyến này, chậm thì nửa tháng, nhiều thì một tháng, chuyện làm thỏa đáng, ta lập tức trở về. Nếu thời gian này nàng chịu đựng không nổi, cũng không cần cường chống.”
“Không, sẽ không chịu đựng không nổi, ta có thể ứng phó được.” Kỷ Thanh Y bắt tay hắn, nhìn hắn: “Ta ở chỗ này chờ chàng.”
Mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy không tha và ỷ lại, Từ Lệnh Sâm đột nhiên luyến tiếc đi, bên ngoài truyền đến vài tiếng chim hót dồn dập, Từ Lệnh Sâm hôn mặt nàng, mới lưu luyến rời đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Kỷ Thanh Y theo thói quen xoay người ôm người bên cạnh, bên người rỗng tuếch, nàng mở to mắt sửng sốt một chút mới nhớ tới tối hôm qua Từ Lệnh Sâm đã đi rồi.
Tri phủ phu nhân tới thỉnh an, thuận tiện mời Kỷ Thanh Y cùng đi chùa Đại Minh dâng hương.
Kỷ Thanh Y chối từ nói: “Điện hạ thân mình không tốt, ta không yên tâm, cho nên không thể đi. Làm phiền lúc phu nhân đi điểm một trản đèn trường minh, cầu một bùa bình an thay điện hạ, đợi điện hạ bình phục, ta làm chủ mời phu nhân lại đây uống trà.”
“Đây là việc nên làm.” Tri phủ phu nhân nhẹ giọng nói: “Chờ thần phụ cầu được bùa bình an, ngày mai lại qua thỉnh an thế tử phi.”
Trong nhà đốt đèn, trên giường màn trướng màu hồng cánh sen thêu hồ nước nhẹ nhàng rũ xuống, vì giường đang đong đưa, đồng câu uyên ương treo trên màn lúc lắc như đang chơi đánh đu, như cào ngứa, có thể làm lòng người lắc lư theo.
Đêm nay Từ Lệnh Sâm phi thường sinh mãnh, Kỷ Thanh Y cũng phá lệ ôn nhu, tùy theo ý thích của hắn, hoặc mưa thuận gió hoà, hoặc mưa rào gió mạnh.
Xong việc hai người đều ra một thân mồ hôi, Từ Lệnh Sâm ôm nàng tắm rửa, thả nàng trên giường, có một chút, không một chút vuốt ve lưng nàng.
Nếu là trước kia, Kỷ Thanh Y đã sớm mơ mơ màng màng ngủ, nhưng đêm nay không giống, hắn sắp phải rời đi, nàng luyến tiếc.
Kỷ Thanh Y ôm eo hắn, dán mặt trên người hắn: “Từ Lệnh Sâm, chàng nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn phải bảo trọng chính mình, ta chờ chàng trở về.”
Từ Lệnh Sâm ôm mặt nàng, ngồi xổm mép giường, đối diện với nàng: “Ta đi chuyến này, chậm thì nửa tháng, nhiều thì một tháng, chuyện làm thỏa đáng, ta lập tức trở về. Nếu thời gian này nàng chịu đựng không nổi, cũng không cần cường chống.”
“Không, sẽ không chịu đựng không nổi, ta có thể ứng phó được.” Kỷ Thanh Y bắt tay hắn, nhìn hắn: “Ta ở chỗ này chờ chàng.”
Mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy không tha và ỷ lại, Từ Lệnh Sâm đột nhiên luyến tiếc đi, bên ngoài truyền đến vài tiếng chim hót dồn dập, Từ Lệnh Sâm hôn mặt nàng, mới lưu luyến rời đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Kỷ Thanh Y theo thói quen xoay người ôm người bên cạnh, bên người rỗng tuếch, nàng mở to mắt sửng sốt một chút mới nhớ tới tối hôm qua Từ Lệnh Sâm đã đi rồi.
Tri phủ phu nhân tới thỉnh an, thuận tiện mời Kỷ Thanh Y cùng đi chùa Đại Minh dâng hương.
Kỷ Thanh Y chối từ nói: “Điện hạ thân mình không tốt, ta không yên tâm, cho nên không thể đi. Làm phiền lúc phu nhân đi điểm một trản đèn trường minh, cầu một bùa bình an thay điện hạ, đợi điện hạ bình phục, ta làm chủ mời phu nhân lại đây uống trà.”
“Đây là việc nên làm.” Tri phủ phu nhân nhẹ giọng nói: “Chờ thần phụ cầu được bùa bình an, ngày mai lại qua thỉnh an thế tử phi.”