Uông phu nhân đứng lên, đầy mặt xấu hổ: “Đứa nhỏ này bị ta chiều hư……”
“Tính tình tam tiểu thư hoạt bát thực làm cho người ta thích, để bọn họ đi chơi đi. Phu nhân đừng lo lắng, tuy đệ đệ ta còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình trầm ổn, bảo đảm sẽ không để tam tiểu thư chịu ủy khuất.”
Nàng lại nói với Thải Tâm: “Hai người nhìn tam tiểu thư, không cần quản nàng, chỉ cần xa xa nhìn là được.”
Uông phu nhân thấy nàng không trách tội, còn an bài mọi chuyện trật tự, trong lòng lại xem trọng Kỷ Thanh Y vài phần.
“Dưới gối ta chỉ có một trai hai gái, trưởng nữ đã xuất giá, con thứ từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, bởi vậy cũng không dám cho hắn đọc sách cực khổ, chỉ trúng cử tử thì không tiếp tục khảo. Cuối cùng là A Tư, vì là nhỏ nhất, cũng không gò bó nàng, hiện giờ lớn, càng thêm quản không được.”
Nói xong lời cuối cùng mang theo vài phần ưu sầu nhàn nhạt.
Con gái của chính mình, mình thấy tự nhiên là ngàn tốt vạn tốt, nhưng đương thời yêu cầu với nữ tử là trinh tĩnh hiền thục, con gái út của bà dưỡng thành tính cách như vậy, làm sao cho phải.
“Con cháu đều có con cháu phúc.” Kỷ Thanh Y nói: “Tam tiểu thư ngây thơ đáng yêu, nhất định sẽ có nơi quy túc thích hợp, phu nhân không cần lo lắng.”
Uông phu nhân nghe nàng nói chân thành, cũng cười cười không nói chuyện nữa.
Kỷ Thanh Y nói muốn đi dạo một chút, hai người đi ra ngoài liền nhìn thấy trong tay Uông tam tiểu thư cầm hoa, đang nói chuyện với Thanh Thái, không biết Thanh Thái nói gì, Uông tam tiểu thư đột nhiên cười khanh khách, thần thái phi dương, phá lệ đẹp.
Mà thiếu niên lang đối diện nàng, làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú, rất có vài phần phong độ tiểu lang quân.
Uông phu nhân nhìn, trong lòng vừa động.
“Tính tình tam tiểu thư hoạt bát thực làm cho người ta thích, để bọn họ đi chơi đi. Phu nhân đừng lo lắng, tuy đệ đệ ta còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình trầm ổn, bảo đảm sẽ không để tam tiểu thư chịu ủy khuất.”
Nàng lại nói với Thải Tâm: “Hai người nhìn tam tiểu thư, không cần quản nàng, chỉ cần xa xa nhìn là được.”
Uông phu nhân thấy nàng không trách tội, còn an bài mọi chuyện trật tự, trong lòng lại xem trọng Kỷ Thanh Y vài phần.
“Dưới gối ta chỉ có một trai hai gái, trưởng nữ đã xuất giá, con thứ từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, bởi vậy cũng không dám cho hắn đọc sách cực khổ, chỉ trúng cử tử thì không tiếp tục khảo. Cuối cùng là A Tư, vì là nhỏ nhất, cũng không gò bó nàng, hiện giờ lớn, càng thêm quản không được.”
Nói xong lời cuối cùng mang theo vài phần ưu sầu nhàn nhạt.
Con gái của chính mình, mình thấy tự nhiên là ngàn tốt vạn tốt, nhưng đương thời yêu cầu với nữ tử là trinh tĩnh hiền thục, con gái út của bà dưỡng thành tính cách như vậy, làm sao cho phải.
“Con cháu đều có con cháu phúc.” Kỷ Thanh Y nói: “Tam tiểu thư ngây thơ đáng yêu, nhất định sẽ có nơi quy túc thích hợp, phu nhân không cần lo lắng.”
Uông phu nhân nghe nàng nói chân thành, cũng cười cười không nói chuyện nữa.
Kỷ Thanh Y nói muốn đi dạo một chút, hai người đi ra ngoài liền nhìn thấy trong tay Uông tam tiểu thư cầm hoa, đang nói chuyện với Thanh Thái, không biết Thanh Thái nói gì, Uông tam tiểu thư đột nhiên cười khanh khách, thần thái phi dương, phá lệ đẹp.
Mà thiếu niên lang đối diện nàng, làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú, rất có vài phần phong độ tiểu lang quân.
Uông phu nhân nhìn, trong lòng vừa động.