Thái Hậu bệnh nặng, nếu không dùng nhân sâm trăm năm, khả năng không chịu nổi.
Nhưng trước mắt trong cung chỉ còn lại duy nhất một cây nhân sâm trăm năm.
Các thái y suy xét nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng nói với hoàng đế.
Không ngờ hoàng đế cũng không hề nghĩ ngợi, trầm giọng nói: “Trẫm còn một gốc nhân sâm trăm năm, có thể lấy tới cho Thái Hậu dùng, các khanh nhanh viết phương thuốc, đừng chậm trễ bệnh của Thái Hậu.”
Hoàng đế hoàn toàn có thể không lấy ra gốc nhân sâm trăm năm kia, nhưng hôm nay trong đại điện có nhiều người như vậy, lỡ như chuyện truyền ra ngoài, thanh danh hoàng đế chỉ sợ không dễ nghe. Bởi vì từ trước đến nay hoàng đế vẫn luôn lấy hình tượng thuần hiếu làm gương cho người, lúc này nếu có sẵn nhân sâm nhưng không cho Thái Hậu dùng, hình tượng tuyệt đối sẽ bị hủy trong một sớm.
Bên ngoài trời đã tối, tuyết cũng càng rơi càng lớn, Hoàng Hậu nói với mấy người Từ Lệnh Sâm: “Sắc trời không còn sớm, các con mau trở về đi, chỗ Thái Hậu giao cho ta.”
Hoàng Hậu là con dâu, nhưng nàng thân thể không tốt, lại phải chưởng quản sự vụ trong cung, nàng đưa ra ý muốn chăm sóc Thái Hậu, những người khác tự nhiên không thể thoái thác, sôi nổi tỏ vẻ muốn ở lại chiếu cố Thái Hậu.
Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, nói: “Đêm nay ta và Tiết tiểu thư chiếu cố Thái Hậu, những người khác đi về trước. Bắt đầu từ ngày mai, ban ngày Kỷ thị tiến cung chiếu cố Thái Hậu, buổi tối ta tới.”
Nói là chăm sóc, chẳng qua là ở cạnh thôi.
Nấu thuốc hầu hạ đều có thái giám và cung nữ, kỳ thật cũng không mệt, đặc biệt là ban ngày, thực nhẹ nhàng.
Nhưng buổi tối lại không giống vậy, có thể là không ngừng đi tiểu đêm.
Trước mặt hoàng đế, đây kỳ thật cũng là một cơ hội biểu hiện.
Kỷ Thanh Y đứng lên nói: “Nương nương, ban ngày ngài chiếu cố, buổi tối thần thiếp đến đi.”
Nhưng trước mắt trong cung chỉ còn lại duy nhất một cây nhân sâm trăm năm.
Các thái y suy xét nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng nói với hoàng đế.
Không ngờ hoàng đế cũng không hề nghĩ ngợi, trầm giọng nói: “Trẫm còn một gốc nhân sâm trăm năm, có thể lấy tới cho Thái Hậu dùng, các khanh nhanh viết phương thuốc, đừng chậm trễ bệnh của Thái Hậu.”
Hoàng đế hoàn toàn có thể không lấy ra gốc nhân sâm trăm năm kia, nhưng hôm nay trong đại điện có nhiều người như vậy, lỡ như chuyện truyền ra ngoài, thanh danh hoàng đế chỉ sợ không dễ nghe. Bởi vì từ trước đến nay hoàng đế vẫn luôn lấy hình tượng thuần hiếu làm gương cho người, lúc này nếu có sẵn nhân sâm nhưng không cho Thái Hậu dùng, hình tượng tuyệt đối sẽ bị hủy trong một sớm.
Bên ngoài trời đã tối, tuyết cũng càng rơi càng lớn, Hoàng Hậu nói với mấy người Từ Lệnh Sâm: “Sắc trời không còn sớm, các con mau trở về đi, chỗ Thái Hậu giao cho ta.”
Hoàng Hậu là con dâu, nhưng nàng thân thể không tốt, lại phải chưởng quản sự vụ trong cung, nàng đưa ra ý muốn chăm sóc Thái Hậu, những người khác tự nhiên không thể thoái thác, sôi nổi tỏ vẻ muốn ở lại chiếu cố Thái Hậu.
Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, nói: “Đêm nay ta và Tiết tiểu thư chiếu cố Thái Hậu, những người khác đi về trước. Bắt đầu từ ngày mai, ban ngày Kỷ thị tiến cung chiếu cố Thái Hậu, buổi tối ta tới.”
Nói là chăm sóc, chẳng qua là ở cạnh thôi.
Nấu thuốc hầu hạ đều có thái giám và cung nữ, kỳ thật cũng không mệt, đặc biệt là ban ngày, thực nhẹ nhàng.
Nhưng buổi tối lại không giống vậy, có thể là không ngừng đi tiểu đêm.
Trước mặt hoàng đế, đây kỳ thật cũng là một cơ hội biểu hiện.
Kỷ Thanh Y đứng lên nói: “Nương nương, ban ngày ngài chiếu cố, buổi tối thần thiếp đến đi.”