Có nhân sâm trăm năm làm thuốc, bệnh của Thái Hậu thực mau thì tốt lên, chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã có thể xuống giường đi đường.
Thái y nói có thể đổi phương thuốc khác, nhưng đổi phương thuốc nhân sâm trăm năm vẫn là chủ dược.
Nhưng gốc nhân sâm trăm năm kia đã dùng xong rồi.
Đã không có nhân sâm, dược hiệu suy giảm nhiều, chính Thái Hậu cũng cảm giác không dễ chịu.
Tiết Ký Thu bưng thuốc tới, Kỷ Thanh Y chủ động nhận lấy: “Để ta làm cho.”
Bởi vì Thái Hậu không thích Kỷ Thanh Y, cho nên đút thuốc cơ bản đều là Tiết Ký Thu làm, Kỷ Thanh Y ở một bên phối hợp, không ngờ Thái Hậu lại nói Kỷ Thanh Y gian dối, không chịu chiếu cố bà, đẩy tất cả mọi chuyện cho Tiết Ký Thu.
Bởi vậy Kỷ Thanh Y bắt đầu hầu hạ Thái Hậu uống thuốc.
Kỷ Thanh Y thử độ ấm vừa vặn tốt, đưa muỗng đầy nước thuốc tới bên môi Thái Hậu, kỳ thật nàng cảm thấy đút thuốc như vậy rất phiền toái. Phải múc từng muỗng từng muỗng, người uống từng muỗng một, đặc biệt đắng.
Không bằng bưng lên một hơi uống sạch, uống chậm rãi như vậy quá ma người
Cái muỗng vừa mới đưa tới bên môi Thái Hậu, Thái Hậu liền giương tay đẩy ra: “Đây là thuốc gì, không có nhân sâm trăm năm, căn bản không có hiệu quả, các ngươi chỉ biết lấy đồ vô dụng này lừa gạt ta!”
Kỷ Thanh Y không nghĩ tới Thái Hậu sẽ đột nhiên tức giận, không cầm chắc chén trong tay, “Loảng xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ nát thành mảnh nhỏ.
Thái y nói có thể đổi phương thuốc khác, nhưng đổi phương thuốc nhân sâm trăm năm vẫn là chủ dược.
Nhưng gốc nhân sâm trăm năm kia đã dùng xong rồi.
Đã không có nhân sâm, dược hiệu suy giảm nhiều, chính Thái Hậu cũng cảm giác không dễ chịu.
Tiết Ký Thu bưng thuốc tới, Kỷ Thanh Y chủ động nhận lấy: “Để ta làm cho.”
Bởi vì Thái Hậu không thích Kỷ Thanh Y, cho nên đút thuốc cơ bản đều là Tiết Ký Thu làm, Kỷ Thanh Y ở một bên phối hợp, không ngờ Thái Hậu lại nói Kỷ Thanh Y gian dối, không chịu chiếu cố bà, đẩy tất cả mọi chuyện cho Tiết Ký Thu.
Bởi vậy Kỷ Thanh Y bắt đầu hầu hạ Thái Hậu uống thuốc.
Kỷ Thanh Y thử độ ấm vừa vặn tốt, đưa muỗng đầy nước thuốc tới bên môi Thái Hậu, kỳ thật nàng cảm thấy đút thuốc như vậy rất phiền toái. Phải múc từng muỗng từng muỗng, người uống từng muỗng một, đặc biệt đắng.
Không bằng bưng lên một hơi uống sạch, uống chậm rãi như vậy quá ma người
Cái muỗng vừa mới đưa tới bên môi Thái Hậu, Thái Hậu liền giương tay đẩy ra: “Đây là thuốc gì, không có nhân sâm trăm năm, căn bản không có hiệu quả, các ngươi chỉ biết lấy đồ vô dụng này lừa gạt ta!”
Kỷ Thanh Y không nghĩ tới Thái Hậu sẽ đột nhiên tức giận, không cầm chắc chén trong tay, “Loảng xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ nát thành mảnh nhỏ.