Trần Bảo Linh nhìn sắc mặt Kỷ Thanh Y tái nhợt, khuôn mặt gầy ốm, trên cằm còn xanh một khối thật lớn, trong lòng đặc biệt không thoải mái.
“Sao muội không cẩn thận như vậy? Đã hoài thai cũng không biết? Thế nhưng hơn ba tháng mới phát hiện ra, chẳng lẽ nguyệt sự không tới, chính mình cũng không biết sao?”
Nói, đưa tay sờ bụng Kỷ Thanh Y: “Cũng may cháu của tỷ không có việc gì, nếu thực sự xảy ra chuyện không hay, xem muội đến nơi nào tìm thuốc hối hận!”
Từ trước đến nay là Kỷ Thanh Y nói Trần Bảo Linh, đột nhiên bị Trần Bảo Linh quở trách, trên mặt Kỷ Thanh Y ngượng ngùng.
Nàng thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ mang thai.
Xong việc nhớ tới lúc té ngã ở Từ Ninh Cung, chính mình cũng đặc biệt nghĩ mà sợ, thật vất vả mới hoài thai, nếu thực sự xảy ra chuyện gì……
Kỷ Thanh Y không dám tưởng.
Trần Bảo Linh thấy sắc mặt nàng khó coi, biết nàng là sợ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng nói: “Đừng sợ, hiện tại không có việc gì. Hiện giờ trong bụng muội có bảo bảo, bà già Thái Hậu kia cũng không thể làm gì muội. Chính là quá tiện nghi Tiết Ký Thu, thế nhưng không bị trách phạt gì cả, cứ như vậy trở về An Hương Hầu phủ, nghe nói vẫn là Sâm biểu ca cầu tình?”
Trần Bảo Linh nói, liền oán trách Từ Lệnh Sâm: “Sâm biểu ca cũng quá mức, hắn thân là trượng phu, không thể che chở muội cũng thôi đi, thế nhưng còn giúp người ngoài, không phải khi dễ muội sao? Không được, hôm nay tỷ nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng!”
Nói đến mặt sau, mày nhướng cao cao, vô cùng không vui.
Kỷ Thanh Y xem bộ dáng nàng một hai phải ra mặt cho chính mình, không giáo huấn Từ Lệnh Sâm không bỏ qua, vội nói: “Từ Lệnh Sâm giống muội, muội ở Từ Ninh Cung hầu bệnh, hơn một tháng không về Ninh Vương phủ, hắn cũng hơn một tháng đều nghỉ ở Từ Ninh Cung. Lại nói tiếp, hắn còn mệt hơn muội một ít.”
Việc này nói đến cùng cũng không trách Từ Lệnh Sâm, là Thái Hậu và Tiết Ký Thu làm quá mức. Trở lại Ninh Vương phủ, Thanh Thái lo lắng vô cùng, còn nói Từ Lệnh Sâm nửa ngày, tuy giọng điệu uyển chuyển, nhưng vẫn biểu đạt bất mãn.
“Sao muội không cẩn thận như vậy? Đã hoài thai cũng không biết? Thế nhưng hơn ba tháng mới phát hiện ra, chẳng lẽ nguyệt sự không tới, chính mình cũng không biết sao?”
Nói, đưa tay sờ bụng Kỷ Thanh Y: “Cũng may cháu của tỷ không có việc gì, nếu thực sự xảy ra chuyện không hay, xem muội đến nơi nào tìm thuốc hối hận!”
Từ trước đến nay là Kỷ Thanh Y nói Trần Bảo Linh, đột nhiên bị Trần Bảo Linh quở trách, trên mặt Kỷ Thanh Y ngượng ngùng.
Nàng thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ mang thai.
Xong việc nhớ tới lúc té ngã ở Từ Ninh Cung, chính mình cũng đặc biệt nghĩ mà sợ, thật vất vả mới hoài thai, nếu thực sự xảy ra chuyện gì……
Kỷ Thanh Y không dám tưởng.
Trần Bảo Linh thấy sắc mặt nàng khó coi, biết nàng là sợ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng nói: “Đừng sợ, hiện tại không có việc gì. Hiện giờ trong bụng muội có bảo bảo, bà già Thái Hậu kia cũng không thể làm gì muội. Chính là quá tiện nghi Tiết Ký Thu, thế nhưng không bị trách phạt gì cả, cứ như vậy trở về An Hương Hầu phủ, nghe nói vẫn là Sâm biểu ca cầu tình?”
Trần Bảo Linh nói, liền oán trách Từ Lệnh Sâm: “Sâm biểu ca cũng quá mức, hắn thân là trượng phu, không thể che chở muội cũng thôi đi, thế nhưng còn giúp người ngoài, không phải khi dễ muội sao? Không được, hôm nay tỷ nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng!”
Nói đến mặt sau, mày nhướng cao cao, vô cùng không vui.
Kỷ Thanh Y xem bộ dáng nàng một hai phải ra mặt cho chính mình, không giáo huấn Từ Lệnh Sâm không bỏ qua, vội nói: “Từ Lệnh Sâm giống muội, muội ở Từ Ninh Cung hầu bệnh, hơn một tháng không về Ninh Vương phủ, hắn cũng hơn một tháng đều nghỉ ở Từ Ninh Cung. Lại nói tiếp, hắn còn mệt hơn muội một ít.”
Việc này nói đến cùng cũng không trách Từ Lệnh Sâm, là Thái Hậu và Tiết Ký Thu làm quá mức. Trở lại Ninh Vương phủ, Thanh Thái lo lắng vô cùng, còn nói Từ Lệnh Sâm nửa ngày, tuy giọng điệu uyển chuyển, nhưng vẫn biểu đạt bất mãn.