Chương 8. Đăng ký kết hôn
15 phút sau.
Lạc Hâm cầm một quyển sổ đỏ đi theo Kiều Tử Mặc ra khỏi cục dân chính, cô vẫn đang rơi vào trạng thái như đi vào cõi thần tiên.
Phía trên quyển sổ đỏ dán ảnh chụp hai người, người đàn ông đẹp trai ôm cô, trên mặt là nụ cười nhạt. Hơn nữa cô còn đang ngơ ngác nhìn ống kính, nở nụ cười miễn cưỡng do nhiếp ảnh gia xù lông dỗ ra.
Chỉ 15 phút, cô đã bán mình mất rồi?
Bán cho người đàn ông gặp mặt chưa tới ba lần? A, sau khi trở về, mẹ sẽ không đánh chết cô đấy chứ?
Nhìn bộ dạng ngu ngơ của cô, Kiều Tử Mặc đột nhiên muốn trêu chọc cô, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên có người chạy tới bên này, dán sát vào tai anh nói gì đấy.
Kiều Tử Mặc vừa nghe lông mày vừa nhíu lại, sau đó mới nói: “Đã biết, tôi lập tức qua đó xử lý.”
Nhìn Lạc Hâm còn đang ngẩn người, anh nhẹ giọng dặn dò: “Tôi có chút việc gấp cần xử lý, đây là di động của tôi, tôi sẽ liên lạc lại với em, em về nhà trước đi, tôi bảo Trần Tĩnh đưa em về.”
Nói xong, anh lấy một chiếc di động ra nhét vào tay cô, rồi rời đi.
Lạc Hâm cầm di động định nói gì đó, nhưng anh đã không thấy tăm hơi. Cô đành phải thở dài một hơi, bỏ điện thoại và quyển sổ đỏ vào trong túi.
Một người đàn ông thật thà phúc hậu đứng trước mặt cô, cười ha ha nói: “Vợ của thủ trưởng, thủ trưởng bảo tôi đưa cô về nhà.”
“A...!” Cô gật đầu, đi theo anh ta lên xe.
Không ngờ trong một đêm, vậy mà cô biến thành vợ của thủ trưởng, đây quả thực là như đang nằm mơ.
...
Vừa mới tiến vào cửa nhà, Lạc Hâm liền ngửi thấy mùi thuốc súng nồng đậm.
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là xảy ra chuyện gì, nếu đổi lại là bình thường, nhất định là cô không sợ hãi. Nhưng hôm nay thì khác, cô mới đăng ký kết hôn với người ta, đợi cô lấy lại tinh thần, muốn hối hận đã không còn kịp.
Bây giờ cô rất bối rối, không biết nên nói chuyện này với cha mẹ mình thế nào?
Tuy Kiều Tử Mặc là quân nhân, chức vị cũng rất cao, nhưng đối với cô mà nói dù sao vẫn là người đàn ông xa lạ. Hiểu không nhiều lắm, chỉ biết tên của anh, gia đình anh thì không biết.
Nghe thấy âm thanh ở ngoài cửa, nhưng mãi mà không thấy bóng người, mẹ Lạc biết cô đang chột dạ, không dám đi vào, cho nên rống to: “Lạc Hâm!”
Vừa nghe tiếng quát của mẹ Lạc, thiếu chút nữa là Lạc Hâm đứng không vững, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn đi vào trong phòng.
Nên tới vẫn sẽ tới, mọi chuyện đều đã là kết cục đã định, cô trốn tránh cũng không phải là biện pháp.
Đến trước mặt mẹ Lạc, Lạc Hâm cúi đầu không dám nhìn bà ấy.
“Nhìn xem, nhìn bộ dạng này của con đi, chột dạ rồi à? Buổi sáng lúc ra cửa không phải là mẹ đã nói rồi sao, con phải nói chuyện tử tế mà? Kết quả là con lại ngủ trong lúc xem mắt? Dì Lý con tức không chịu được, nói đối phương là một người đàn ông tốt cứ thế bị con bỏ lỡ rồi.”
Người đàn ông tốt sao? Lạc Hâm nói thầm trong lòng, không biết con mắt nào của dì Lý cảm thấy Mộc Diệc Phàm là người đàn ông tốt? Rõ ràng là cực phẩm, người nào xem mắt với anh ta thì người đó gặp xui xẻo.
“Nói chuyện với con đấy, con nói chuyện đi! Chuyện này con giải thích thế nào? Con nói cho mẹ, có phải là con không muốn gả đi hay không?”
Nói xong, mẹ Lạc kích động tới mức vươn tay chọc trán Lạc Hâm. Lạc Hâm bị chọc trán, rất không có nghĩa khí nói: “Mẹ, mẹ đừng chọc nữa, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Bây giờ không có chuyện nào quan trọng hơn xem mắt của con, mẹ nói cho con biết, bây giờ con gọi điện thoại, xin lỗi Mộc Diệc Phàm kia ngay!”
“Xin lỗi?” Lạc Hâm đảo mắt nói: “Dựa vào gì chứ?”
“Con không muốn gả đi à?”
“Con muốn gả, cũng không gả được!” Lạc Hâm bất đắc dĩ nâng trán, cảm thấy có khả năng nói chuyện này ra sẽ bị mẹ mình phế đi mất.
“Có ý gì?” Mẹ Lạc nheo mắt đánh giá cô.
Vì thế Lạc Hâm đành phải nói hết chuyện hôm nay cho bà ấy, sau khi nghe xong, cha Lạc và mẹ Lạc đều đã thất thần tại chỗ.
“Con gái, không phải là con đang nói đùa đấy chứ? Con, kết hôn rồi?” Mẹ Lạc lấy lại tinh thần không thể tin hỏi, ngay cả cha Lạc luôn bình tĩnh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
/1598
|