Tà Áo Dài Hương Sắc Hoa Sakura

Chương 4: Tình bạn ấm áp

/11


Chủ nhật, cả nhóm cùng hợp lại làm chuyên đề. Ngoài mong đợi, Tiểu Ngôn và Ryan làm xong phần việc của mình một cách tròn trịa. Bảo Hà khâm phục tài năng của hai bạn ấy, nhưng Bảo Hà quyết không tự ti, ai cũng có tài năng, chỉ là tài năng chưa có thời cơ để bộc lộ. Thành quả của Hà và Akira cũng được đem ra. Những tấm ảnh với sắc đỏ lá phong đập vào mắt Ryan và Tiểu Ngôn trước tiên, Tiểu Ngôn xuýt xoa:

- Đẹp quá. Cô bạn cứ tròn xoe hai mắt mà nhìn y như vừa khám phá con đường đến xứ sở thần tiên.

Còn anh chàng Ryan luôn miệng:

- Good... Good...!

Bảo Hà cặm cụi lật từng trang giấy ghi chép của mình ra nghiên cứu, tìm kiếm ý tưởng. Bỗng Ryan và Tiểu Ngôn cùng đưa mắt về phía Bảo Hà. Bảo Hà chớp chớp:

- Gì cơ?

Tiểu Ngôn quơ quơ hai tấm ảnh có hình Bảo Hà cực kì dễ thương. Bảo Hà với lấy, trố mắt ra nhìn kinh ngạc:

- Oh, một tấm ở Kim Các tự và một tấm ở trên ngọn đồi.

Bảo Hà nhìn Akira nghĩ thầm “ hắn ta khoái chụp lén nhỉ”.;););)

Vài tiếng sau, buổi hợp nhóm kết thúc trong hoàn hảo, mọi người ai cũng mệt mỏi, vươn vai, đứng dậy duỗi tay, duỗi chân.

Tiểu Ngôn đứng lên khởi xướng:

- Cũng đã năm giờ chiều rồi, mình nghe nói nơi đây có một khu phố gọi là “ phố hoa kiều” buổi tối rất ồn ào, náo nhiệt, hay chúng ta đến đó ăn gì đi, mình đói rã ruột rồi đây.

Ryan và Akira vỗ tay tán thành. Còn Hà thì sao cũng được.

Đúng như Tiểu Ngôn nói, nơi đây thật nhộn nhịp, rực rỡ. Dưới những đường phố chật hẹp đầy màu sắc, những ngôi nhà, cửa hàng, tiệm ăn mọc lên san sát, tấp nập. Bốn người ghé vào một quán ăn, bên ngoài trang hoàng lộng lẫy, bắt mắt, đèn lồng đỏ treo khắp nơi. Cả bốn cùng gọi món há cảo. Nhìn những cái bánh với lớp vỏ trong mờ, lấp ló nhân tôm thịt hồng hồng đẹp mắt điểm xuyến chút xanh của hành lá cùng mùi thơm hấp dẫn khiến Bảo Hà thích thú muốn ngay lặp tức cho chúng vào miệng, nhưng nhớ đến ánh mắt xem thường của Akira khi nhìn mình ăn mochi :54.jpg::54.jpg::54.jpg:, Bảo Hà trở nên từ tốn hơn. Bảo Hà chăm chú nhìn Akira, trước khi ăn đúng là anh ta mặc niệm gì đó hai phút, rồi mới cầm đũa lên dùng.

Tiểu Ngôn nói là món há cảo có mùi vị không giống như ở Trung Quốc vì nó đã bị “ Nhật hóa” một phần, tuy vậy vẫn ngon vô cùng. Ăn xong, cả đám kéo nhau đi tản bộ. Akira giới thiệu, ở Nhật có rất nhiều phố Hoa kiều, nhưng ở đây là hoành tráng và náo nhiệt nhất. Bước dạo qua các cửa hàng, khu phố từ hẻm nhỏ, đến hẻm lớn, điều Hà ấn tượng đầu tiên là màu sắc rực rỡ trên những bảng hiệu và cả trên tường của những ngôi nhà... Tụi Hà không biết tiếng Trung, Tiểu Ngôn bỗng dưng trở thành thông dịch viên bất đắc dĩ.

Từ ngày đến xứ sở Phù Tang này, lần đâu tiên Hà cảm thấy hạnh phúc, ấm áp đến thế. Tuy bên cạnh không có người thân chăm sóc, nhưng tình bạn thân thiết cũng đủ sưởi ấm trái tim lạnh giá của Bảo Hà.

Một cô bạn Trung Quốc lém lĩnh, hoạt bát. Một anh chàng người Anh vô tư, thoải mái. Một chàng trai người Nhật nguyên tắc, nghiêm túc. Những người này sẽ vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc trong hồi ức của Bảo Hà sau này. Về đến phòng, Hà chăm chỉ đọc quyển sách Tiểu Ngôn đưa, mong sao đừng bị rơi vào mũi giáo chờ sẵn của Akira. Càng đọc càng say mê, Hà nghĩ rằng nên văn hóa Nhật Bản đáng để người Nhật tự hào. Nhưng cô cũng yêu đất nước mình, cô yêu những con người bình dị, chất phác hiền hòa nơi đó:59.jpg::59.jpg::59.jpg:, dù người Việt cũng có nhiều thói hư tật xấu cần thay đổi, đó là sự thật không thể bàn cãi. Ví dụ như: người Việt Nam rất cần cù, chăm chỉ nhưng lại dễ thỏa mãn nên tâm lý hưởng thụ còn nặng hay người Việt chúng ta thông minh và có óc sáng tạo song chỉ có tính chất đối phó, thiếu tầm tư duy dài hạn, chủ động... Tính cách người Việt luôn luôn có hai mặt tốt và xấu đi đôi với nhau. Nếu chúng ta phát huy mặt tốt và làm lu mờ mặt xấu trong những tích cách đó thì cả thế giới phải ngước nhìn chúng ta, giống như cả thế giới đều đang hướng về những con người Nhật Bản lúc này. Nằm trằn trọc suy nghĩ, cô chìm vào giấc ngủ khi nào cũng không hay.​

Cuối cùng, bài báo cáo của nhóm Bảo Hà được cô Akako đánh giá cao, tuy nhiên cũng có một số thiếu sót nhỏ cần chỉnh sửa cho hoàn thiện hơn. Điều đó là món quà quý giá bù đắp xứng đáng cho khoảng thời gian cả đám vùi đầu vào làm việc cật lực. Xong một chuyên đề, Bảo Hà cảm thấy như vứt bỏ được cục đá nặng nề. Mai không có tiết lên lớp, tối này cô có thể tự do ngủ thỏa thích. Bảo Hà lười biếng chui vào chiếc chăn bông lim dim đôi mắt, rồi từ từ chìm vào giấc chiêm bao đẹp đẽ.

/11

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status