Đang an giấc nồng, điện thoại reo lên từng hồi, Hà với tay bắt máy.
- Alo.
Đầu dây bên kia, giọng Akira vang vang:
- Xuống lầu đi, chúng ta chạy bộ nào.
Bảo Hà tức tối: “Điên chắc, ta đang ngủ ngon, giật đầu dậy kêu chạy bộ là chạy kiểu nào. Đó giờ bổn tiểu thư không thích tập thể dục buổi sáng :11.jpg-6::11.jpg-6::11.jpg-6:” nghĩ vậy, nhưng Hà lại dùng giọng ngọt ngào nhất đáp lại:
- Hôm nay mình cảm thấy hơi mệt:53.jpg:.
Akira tỏ vẻ khinh thường:
- Người Việt cũng thích nói dốc quá nhỉ?
Hà bỗng dưng ngồi sửng dậy, thay quần áo, mang vội đôi giày, rồi lao ào ra khỏi phòng. Thấy mặt ngái ngủ của Hà, Akira nhoẻn miệng cười.
Vừa chạy theo Akira, Bảo Hà vừa chửi thầm “Cái tên Akira chết tiệt, sáng sớm hành hạ ta thế này, lạnh quá. Ta ghét ngươi..aaaaaaaaa:65.jpg::65.jpg:”.
Khi mặt trời gọi những tia nắng vàng trong vắt đầu tiên, dịu dàng đậu trên vai Hà, Akira mới chịu quay về. Hà mệt mỏi tới nỗi không còn sức để nói chuyện. Mồ hôi túa ra khắp người, cô ngồi bệt xuống đất, le lưỡi mà thở lấy thở để:6.jpg:. Akira kéo cô đứng dậy mắng:
- Cô muốn chết sao, tập thể dục mệt không được ngồi xuống, nguy hiểm lắm biết không? Ngày đầu tiên chạy, bộ dáng thế này cũng bình thường. Từ từ rồi cô sẽ quen và thấy nó rất tuyệt. Cứ như hôm nay tiếp tục phát huy nhé, lên phòng nghỉ chút, tắm rửa rồi rủ Tiểu Ngôn cùng đi ăn. Bye!
Akira quay về ký túc xá của mình. Hà đứng thẳng người dậy, chống nạnh hai tay:
- Cái gì? Bắt ta ngày nào cũng thức sớm chạy bộ à, nằm mơ chắc.
Hà lếch cái thân tàn tạ không chút sức lực vào phòng. Tiểu Ngôn đã thức từ lúc nào, nhìn bộ dạng của Bảo Hà mà cười ra nước mắt.
- Sao hôm nay có tâm trạng chạy bộ vậy ta?
Hà thiểu não:
- Bị ép buộc, bị thằng cha Akira hành xác:10.jpg:.
-Tập thể dục rất tốt cho sức khỏe, sau này Hà phải cảm ơn Akira nữa đó. Akira đúng là tốt với Hà quá. Mình muốn có người rủ chạy bộ mỗi buổi sáng mà không có nè.
Biết thừa là Tiểu Ngôn đang ghẹo mình. Hà ném nguyên cái gối vào người Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn ném trả lại. Hai người đùa giỡn, tiếng cười vang khắp phòng.
Ryan và Akira đứng đợi Tiểu Ngôn và Bảo Hà dưới ký túc xá Nakamura. Các cô gái đi ngang nhìn hai anh chàng như sinh vật lạ. Ryan mỉm cười giơ tay chào. Các cô gái mắc cỡ, mặc đỏ ửng, chạy vội vào phòng ngại ngùng.
Hôm nay, Akira dẫn cả bọn đi ăn mì Ramen. Hà là người phấn khích hớn hở nhất:
- Woa, mì Ramen, mình thường thấy trong truyện "Thám tử lừng danh Conan”, một vài vụ án có nhắc tới loại mì này. Nó rất ngon, ôi thích quá đi! Có thể sống lại những khoảnh khắc trong truyện rồi. Mấy người có ai đọc Conan chưa? Nếu chưa thì đọc đi nhé, ly kỳ và hấp dẫn đến từng trang giấy...
Hà cứ nói huyên thuyên như thế suốt cho đến khi xe buýt dừng lại, cả đám bước xuống xe, tiến thẳng đến tiệm có treo bảng hiệu “ Ramen mê ly”. Bốn tô ramen phút chốc được đem ra. Akira nói:
- Trời lạnh, ăn món này là thích hợp nhất đấy.
Ryan ăn thử một đũa:
- Ngon tuyệt!:14.jpg:
Bỗng Hà sững lại khi nghe bàn bên cạnh hai người phụ nữ đang bàn tán vụ một người Việt Nam lấy trộm ô dù trong siêu thị tại Nhật. Sắc mặt Hà sa sầm:10.jpg:, cô bỏ đũa xuống, lặng lẽ nhìn tô mì ăn dang dở, thổn thức, nước mắt lăn dài trên má. Ba người nhìn nhau, không biết làm gì. Tiểu Ngôn ra hiệu bảo cả đám rời khỏi đây. Akira nói:
- Ở Nhật rất quý trọng thức ăn, dù là một hạt cơm cũng không thể bỏ.
Nghe vậy, Hà cầm đũa lên, tiếp tục ăn, nhưng những sợi mì giờ này thật nhạt nhẻo và vô vị.
Trên đường về nhà, cô im lặng không nói một lời, mặc cho Ryan dùng bao nhiều trò hài hước chỉ mong mua được nụ cười mỹ nhân. Về ký túc xá, Akira kéo tay Hà đến một nơi vắng vẻ, mắng cho cô một trận ra trò:
- Cô đã thấy, đã nghe rồi đó. Một số người Việt ở nước ngoài có hành động xấu như trộm cắp, lấy thức ăn quá nhiều rồi bỏ... Khiến hình ảnh Việt Nam đang dần trở nên xấu xí trong mắt bạn bè quốc tế. Cho nên, cô là một công dân Việt Nam cô phải phấn chấn lên, cô phải biết mình cần làm gì để lấy lại hình ảnh tốt đẹp của đất nước cô.
Hà ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Akira nghẹn ngào:
- Nhưng tôi phải làm gì, một mình tôi làm sao cứu vãn được chứ.
Akira cốc đầu cô:
- Ngốc, một giọt nước thấu hiểu cả biển xanh!
Ngộ ra triết lý sâu xa, Hà lau vội nước mắt, mỉm cười, chạy đi, không quên quay lại nói :
- Cảm ơn!
Khi Akira kéo Bảo Hà đi, Tiểu Ngôn có ý ngăn cản vì tâm trạng Hà lúc này đang tệ, sợ Akira lại làm tổn thương tâm hồn cô ấy một lần nữa. Nhưng Ryan lắc đầu ý bảo, để họ đi. Tiểu Ngôn trong phòng đi đi lại lại sốt ruột vô cùng. Khi thấy Bảo Hà quay về, khuôn mặt hớn hở, vui tươi. Cô mới thở hắt ra nhẹ nhõm.
Lúc những vì sao còn quyến luyến bầu trời đêm thì Bảo Hà đã thức, khoác áo ấm vào người, mang đôi giày, chạy xuống ký túc xá, đứng đợi Akira. Mười phút sau, Akira đến, nụ cười hài lòng thoáng hiện trên gương mặt của anh. Cứ như thế, sáng nào Bảo Hà cũng thức sớm cùng Akira chạy bộ. Từ từ, cô xem chạy bộ như công việc vệ sinh cá nhân hàng ngày, không thể thiếu.
- Alo.
Đầu dây bên kia, giọng Akira vang vang:
- Xuống lầu đi, chúng ta chạy bộ nào.
Bảo Hà tức tối: “Điên chắc, ta đang ngủ ngon, giật đầu dậy kêu chạy bộ là chạy kiểu nào. Đó giờ bổn tiểu thư không thích tập thể dục buổi sáng :11.jpg-6::11.jpg-6::11.jpg-6:” nghĩ vậy, nhưng Hà lại dùng giọng ngọt ngào nhất đáp lại:
- Hôm nay mình cảm thấy hơi mệt:53.jpg:.
Akira tỏ vẻ khinh thường:
- Người Việt cũng thích nói dốc quá nhỉ?
Hà bỗng dưng ngồi sửng dậy, thay quần áo, mang vội đôi giày, rồi lao ào ra khỏi phòng. Thấy mặt ngái ngủ của Hà, Akira nhoẻn miệng cười.
Vừa chạy theo Akira, Bảo Hà vừa chửi thầm “Cái tên Akira chết tiệt, sáng sớm hành hạ ta thế này, lạnh quá. Ta ghét ngươi..aaaaaaaaa:65.jpg::65.jpg:”.
Khi mặt trời gọi những tia nắng vàng trong vắt đầu tiên, dịu dàng đậu trên vai Hà, Akira mới chịu quay về. Hà mệt mỏi tới nỗi không còn sức để nói chuyện. Mồ hôi túa ra khắp người, cô ngồi bệt xuống đất, le lưỡi mà thở lấy thở để:6.jpg:. Akira kéo cô đứng dậy mắng:
- Cô muốn chết sao, tập thể dục mệt không được ngồi xuống, nguy hiểm lắm biết không? Ngày đầu tiên chạy, bộ dáng thế này cũng bình thường. Từ từ rồi cô sẽ quen và thấy nó rất tuyệt. Cứ như hôm nay tiếp tục phát huy nhé, lên phòng nghỉ chút, tắm rửa rồi rủ Tiểu Ngôn cùng đi ăn. Bye!
Akira quay về ký túc xá của mình. Hà đứng thẳng người dậy, chống nạnh hai tay:
- Cái gì? Bắt ta ngày nào cũng thức sớm chạy bộ à, nằm mơ chắc.
Hà lếch cái thân tàn tạ không chút sức lực vào phòng. Tiểu Ngôn đã thức từ lúc nào, nhìn bộ dạng của Bảo Hà mà cười ra nước mắt.
- Sao hôm nay có tâm trạng chạy bộ vậy ta?
Hà thiểu não:
- Bị ép buộc, bị thằng cha Akira hành xác:10.jpg:.
-Tập thể dục rất tốt cho sức khỏe, sau này Hà phải cảm ơn Akira nữa đó. Akira đúng là tốt với Hà quá. Mình muốn có người rủ chạy bộ mỗi buổi sáng mà không có nè.
Biết thừa là Tiểu Ngôn đang ghẹo mình. Hà ném nguyên cái gối vào người Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn ném trả lại. Hai người đùa giỡn, tiếng cười vang khắp phòng.
Ryan và Akira đứng đợi Tiểu Ngôn và Bảo Hà dưới ký túc xá Nakamura. Các cô gái đi ngang nhìn hai anh chàng như sinh vật lạ. Ryan mỉm cười giơ tay chào. Các cô gái mắc cỡ, mặc đỏ ửng, chạy vội vào phòng ngại ngùng.
Hôm nay, Akira dẫn cả bọn đi ăn mì Ramen. Hà là người phấn khích hớn hở nhất:
- Woa, mì Ramen, mình thường thấy trong truyện "Thám tử lừng danh Conan”, một vài vụ án có nhắc tới loại mì này. Nó rất ngon, ôi thích quá đi! Có thể sống lại những khoảnh khắc trong truyện rồi. Mấy người có ai đọc Conan chưa? Nếu chưa thì đọc đi nhé, ly kỳ và hấp dẫn đến từng trang giấy...
Hà cứ nói huyên thuyên như thế suốt cho đến khi xe buýt dừng lại, cả đám bước xuống xe, tiến thẳng đến tiệm có treo bảng hiệu “ Ramen mê ly”. Bốn tô ramen phút chốc được đem ra. Akira nói:
- Trời lạnh, ăn món này là thích hợp nhất đấy.
Ryan ăn thử một đũa:
- Ngon tuyệt!:14.jpg:
Bỗng Hà sững lại khi nghe bàn bên cạnh hai người phụ nữ đang bàn tán vụ một người Việt Nam lấy trộm ô dù trong siêu thị tại Nhật. Sắc mặt Hà sa sầm:10.jpg:, cô bỏ đũa xuống, lặng lẽ nhìn tô mì ăn dang dở, thổn thức, nước mắt lăn dài trên má. Ba người nhìn nhau, không biết làm gì. Tiểu Ngôn ra hiệu bảo cả đám rời khỏi đây. Akira nói:
- Ở Nhật rất quý trọng thức ăn, dù là một hạt cơm cũng không thể bỏ.
Nghe vậy, Hà cầm đũa lên, tiếp tục ăn, nhưng những sợi mì giờ này thật nhạt nhẻo và vô vị.
Trên đường về nhà, cô im lặng không nói một lời, mặc cho Ryan dùng bao nhiều trò hài hước chỉ mong mua được nụ cười mỹ nhân. Về ký túc xá, Akira kéo tay Hà đến một nơi vắng vẻ, mắng cho cô một trận ra trò:
- Cô đã thấy, đã nghe rồi đó. Một số người Việt ở nước ngoài có hành động xấu như trộm cắp, lấy thức ăn quá nhiều rồi bỏ... Khiến hình ảnh Việt Nam đang dần trở nên xấu xí trong mắt bạn bè quốc tế. Cho nên, cô là một công dân Việt Nam cô phải phấn chấn lên, cô phải biết mình cần làm gì để lấy lại hình ảnh tốt đẹp của đất nước cô.
Hà ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Akira nghẹn ngào:
- Nhưng tôi phải làm gì, một mình tôi làm sao cứu vãn được chứ.
Akira cốc đầu cô:
- Ngốc, một giọt nước thấu hiểu cả biển xanh!
Ngộ ra triết lý sâu xa, Hà lau vội nước mắt, mỉm cười, chạy đi, không quên quay lại nói :
- Cảm ơn!
Khi Akira kéo Bảo Hà đi, Tiểu Ngôn có ý ngăn cản vì tâm trạng Hà lúc này đang tệ, sợ Akira lại làm tổn thương tâm hồn cô ấy một lần nữa. Nhưng Ryan lắc đầu ý bảo, để họ đi. Tiểu Ngôn trong phòng đi đi lại lại sốt ruột vô cùng. Khi thấy Bảo Hà quay về, khuôn mặt hớn hở, vui tươi. Cô mới thở hắt ra nhẹ nhõm.
Lúc những vì sao còn quyến luyến bầu trời đêm thì Bảo Hà đã thức, khoác áo ấm vào người, mang đôi giày, chạy xuống ký túc xá, đứng đợi Akira. Mười phút sau, Akira đến, nụ cười hài lòng thoáng hiện trên gương mặt của anh. Cứ như thế, sáng nào Bảo Hà cũng thức sớm cùng Akira chạy bộ. Từ từ, cô xem chạy bộ như công việc vệ sinh cá nhân hàng ngày, không thể thiếu.
/11
|