Bảo Hà được một công ty thời trang mời làm người mẫu. Bảo Hà rất thích công việc này, nhưng Akira lại ngăn cản dữ dội. Anh bảo rằng, năm cuối nên tập trung vào việc học, không được xao nhãng. Bảo Hà thì nhất quyết muốn đi làm thêm, cô nói mình biết cách sắp xếp thời gian thích hợp, sẽ không bỏ bê việc học.
Nhưng công việc làm người mẫu không dễ dàng như Bảo Hà từng nghĩ. Thời gian cô ở công ty còn nhiều hơn cô ở trên lớp, đến tối về phòng chỉ còn biết lăn ra ngủ li bì. Tiểu Ngôn đã nhiều lần khuyên Hà từ bỏ công việc này đi. Nhưng Bảo Hà nói sẽ cố gắng làm hết tháng, nhận lương rồi sẽ xin nghỉ.
Cô Akako năm nay cũng giao chuyên đề cho sinh viên làm, nhưng mỗi người làm một chuyên đề. Đến thời hạn nộp bài, Bảo Hà không thể làm kịp tiến độ. Kết quả, bài báo cáo của cô tệ nhất lớp, cô Akako phải gọi lên nhắc nhở. Tin này đến tai Akira, Akira tức giận vô cùng, liền hẹn Bảo Hà ra nói chuyện:
- Cô thấy kết quả bài báo cáo của mình chưa? Cô nói cô biết sắp xếp thời gian, cô không xao lãng việc học, không xao lãng việc học mà thế này sao?
Bảo Hà ngồi trên băng ghế trong công viên, đầu gục xuống, hai tay bịch lỗ tai như không muốn nghe những lời phàn nàn chế giễu của Akira. Nhưng Akira vẫn cứ nói, anh phải đưa Bảo Hà về quỹ đạo đích thực của mình.
- Cô hãy nhớ lại, mục đích mình đến đây là gì, chẳng phải cô có ước mơ tạo ra một tác phẩm nghệ thuật làm mọi người phải ngước nhìn, chẳng phải cô đã từng khóc khi nghe người ta chế giễu người Việt Nam sao. Cô hãy suy nghĩ đi, nếu cô vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa như thế mãi, tôi cũng đành bó tay.
Nói rồi, Akira bỏ đi, để lại Bảo Hà một mình trong đêm khuya tĩnh lặng. Bảo Hà suy nghĩ: “Mình đang làm gì vậy? Mình đã bị đồng tiền làm mờ mắt mà quên đi ước mơ từ nhỏ của mình rồi sao”
Mưa... Trời đã đổ cơn mưa... Lạnh lẽo vô cùng. Từng hạt mưa táp vào mặt, vào mắt Hà. Mưa và nước mắt Bảo Hà hòa nguyện vào nhau.
Tiểu Ngôn nhìn ra ngoài, trời đang mưa rất lớn, nhưng Bảo Hà vẫn chưa chịu về, điện thoại cô ấy bỏ ở nhà. Tiểu Ngôn dự định gọi cho Akira nhưng Bảo Hà đã về. Cô ướt như chuột lột, đầu tóc rũ rượi. Tiểu Ngôn lo lắng, lấy khăn cho Bảo Hà lau người. Nhìn bạn mình thế này, Tiểu Ngôn rất đau lòng.
Hôm sau, Hà bị cảm, Tiểu Ngôn đã báo cho Akira biết. Anh lo lắng nhưng nhất quyết không đến thăm cô. Ryan và Tiểu Ngôn chăm sóc Bảo Hà suốt một tuần lễ. Bảo Hà khỏe lại, tinh thần phấn chấn hơn. Trong khoảng thời gian ngã bệnh, cô đã ngộ ra nhiều điều. Đúng là mình đã sai, cô quyết định không làm người mẫu nữa mà chuyên tâm vào việc học. Cô biết Akira không đến thăm mình suốt một tuần qua. Đúng, Akira đã bỏ mặc cô rồi, anh đã chán ghét một đứa cứng đầu, ngốc nghếch như cô.
Vừa khỏi bệnh, Bảo Hà lao vào việc học, cô cày ngày cày đêm đến nỗi Tiểu Ngôn phải quát mắng, Bảo Hà mới chịu nghỉ ngơi.
Ngôn và Ryan quyết định tổ chức một buổi picnic để Hà và Akira có thể làm hòa lại.
Chủ nhật hôm ấy, cả đám vào rừng nơi có con suối róc rách chảy qua, cấm trại, nướng thức ăn.
Lúc đầu, Tiểu Ngôn phân công Bảo Hà và Akira đi kiếm củi nhóm lửa, mình và Ryan sẽ chịu trách nhiệm ra suối bắt cá. Nhưng Hà dùng dằng không chịu.
Cuối cùng, Tiểu Ngôn và Akira một nhóm, Hà và Ryan một nhóm. Ngồi trên bờ nhóm lửa, nhìn Hà và Ryan nô đùa, té nước dưới suối, lòng Akira nóng như lửa đốt Hôm sau, Ryan hẹn Bảo Hà đi chơi. Hai người đang cười cười nói nói trong quán ăn nhanh thì bắt gặp Tiểu Ngôn và Akira cũng đang bước vào tình tứ. Bảo Hà và Akira nhìn nhau, tóe lửa. Thấy Akira, Bảo Hà bỗng thân mật với Ryan như cặp tình nhân đang yêu nhau. Akira cũng không vừa, bạo dạng nắm tay Tiểu Ngôn bước hiên ngang đến trước bàn hai người đang ngồi:
- Chào, trùng hợp quá nhỉ?
Ryan cũng nở nụ cười thân thiện:
- Oh, thật là có duyên....
Cứ như thế, Hà và Akira vô tình rơi vào cái bẫy mà Ryan và Tiểu Ngôn cố tình giăng ra. Số phận hai con cá nhỏ này sẽ thế nào?
Nhưng công việc làm người mẫu không dễ dàng như Bảo Hà từng nghĩ. Thời gian cô ở công ty còn nhiều hơn cô ở trên lớp, đến tối về phòng chỉ còn biết lăn ra ngủ li bì. Tiểu Ngôn đã nhiều lần khuyên Hà từ bỏ công việc này đi. Nhưng Bảo Hà nói sẽ cố gắng làm hết tháng, nhận lương rồi sẽ xin nghỉ.
Cô Akako năm nay cũng giao chuyên đề cho sinh viên làm, nhưng mỗi người làm một chuyên đề. Đến thời hạn nộp bài, Bảo Hà không thể làm kịp tiến độ. Kết quả, bài báo cáo của cô tệ nhất lớp, cô Akako phải gọi lên nhắc nhở. Tin này đến tai Akira, Akira tức giận vô cùng, liền hẹn Bảo Hà ra nói chuyện:
- Cô thấy kết quả bài báo cáo của mình chưa? Cô nói cô biết sắp xếp thời gian, cô không xao lãng việc học, không xao lãng việc học mà thế này sao?
Bảo Hà ngồi trên băng ghế trong công viên, đầu gục xuống, hai tay bịch lỗ tai như không muốn nghe những lời phàn nàn chế giễu của Akira. Nhưng Akira vẫn cứ nói, anh phải đưa Bảo Hà về quỹ đạo đích thực của mình.
- Cô hãy nhớ lại, mục đích mình đến đây là gì, chẳng phải cô có ước mơ tạo ra một tác phẩm nghệ thuật làm mọi người phải ngước nhìn, chẳng phải cô đã từng khóc khi nghe người ta chế giễu người Việt Nam sao. Cô hãy suy nghĩ đi, nếu cô vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa như thế mãi, tôi cũng đành bó tay.
Nói rồi, Akira bỏ đi, để lại Bảo Hà một mình trong đêm khuya tĩnh lặng. Bảo Hà suy nghĩ: “Mình đang làm gì vậy? Mình đã bị đồng tiền làm mờ mắt mà quên đi ước mơ từ nhỏ của mình rồi sao”
Mưa... Trời đã đổ cơn mưa... Lạnh lẽo vô cùng. Từng hạt mưa táp vào mặt, vào mắt Hà. Mưa và nước mắt Bảo Hà hòa nguyện vào nhau.
Tiểu Ngôn nhìn ra ngoài, trời đang mưa rất lớn, nhưng Bảo Hà vẫn chưa chịu về, điện thoại cô ấy bỏ ở nhà. Tiểu Ngôn dự định gọi cho Akira nhưng Bảo Hà đã về. Cô ướt như chuột lột, đầu tóc rũ rượi. Tiểu Ngôn lo lắng, lấy khăn cho Bảo Hà lau người. Nhìn bạn mình thế này, Tiểu Ngôn rất đau lòng.
Hôm sau, Hà bị cảm, Tiểu Ngôn đã báo cho Akira biết. Anh lo lắng nhưng nhất quyết không đến thăm cô. Ryan và Tiểu Ngôn chăm sóc Bảo Hà suốt một tuần lễ. Bảo Hà khỏe lại, tinh thần phấn chấn hơn. Trong khoảng thời gian ngã bệnh, cô đã ngộ ra nhiều điều. Đúng là mình đã sai, cô quyết định không làm người mẫu nữa mà chuyên tâm vào việc học. Cô biết Akira không đến thăm mình suốt một tuần qua. Đúng, Akira đã bỏ mặc cô rồi, anh đã chán ghét một đứa cứng đầu, ngốc nghếch như cô.
Vừa khỏi bệnh, Bảo Hà lao vào việc học, cô cày ngày cày đêm đến nỗi Tiểu Ngôn phải quát mắng, Bảo Hà mới chịu nghỉ ngơi.
Ngôn và Ryan quyết định tổ chức một buổi picnic để Hà và Akira có thể làm hòa lại.
Chủ nhật hôm ấy, cả đám vào rừng nơi có con suối róc rách chảy qua, cấm trại, nướng thức ăn.
Lúc đầu, Tiểu Ngôn phân công Bảo Hà và Akira đi kiếm củi nhóm lửa, mình và Ryan sẽ chịu trách nhiệm ra suối bắt cá. Nhưng Hà dùng dằng không chịu.
Cuối cùng, Tiểu Ngôn và Akira một nhóm, Hà và Ryan một nhóm. Ngồi trên bờ nhóm lửa, nhìn Hà và Ryan nô đùa, té nước dưới suối, lòng Akira nóng như lửa đốt Hôm sau, Ryan hẹn Bảo Hà đi chơi. Hai người đang cười cười nói nói trong quán ăn nhanh thì bắt gặp Tiểu Ngôn và Akira cũng đang bước vào tình tứ. Bảo Hà và Akira nhìn nhau, tóe lửa. Thấy Akira, Bảo Hà bỗng thân mật với Ryan như cặp tình nhân đang yêu nhau. Akira cũng không vừa, bạo dạng nắm tay Tiểu Ngôn bước hiên ngang đến trước bàn hai người đang ngồi:
- Chào, trùng hợp quá nhỉ?
Ryan cũng nở nụ cười thân thiện:
- Oh, thật là có duyên....
Cứ như thế, Hà và Akira vô tình rơi vào cái bẫy mà Ryan và Tiểu Ngôn cố tình giăng ra. Số phận hai con cá nhỏ này sẽ thế nào?
/11
|