“Ngươi đi thăm dò một chút xem người đến là người nào?”
Đứng trước một gian liêu phòng dành cho khách nhân, Liễu Thần Phong nghiêng đầu phân phó Nô Nhi, lĩnh mệnh, Nô Nhi không nói hai lời liền lắc mình biến mất.
Nhìn cửa lớn liêu phòng rộng mở, Liễu Thần Phong đột nhiên thất thần, yết hầu bị Tiễn Hào Duy siết chặt ẩn ẩn truyền đến đau đớn.
Theo trí nhớ, Liễu Thần Phong dễ dàng đi tới một gian phòng hẻo lánh bên trong hậu viện Ngọc Ân tự.
Nàng ẩn mình phía sau hòn non bộ bên ngoài gian phòng đó, nhìn thị nữ người đến người đi vô cùng khẩn trương căng thẳng thì không khỏi nhíu mày. Chỉ chốc lát sau, một lão đại phu tuổi tác tương đối cao từ bên trong đi ra ngoài, lão đầu vừa đi vừa thở dài bất lực vuốt ve chòm râu bạc phơ của mình.
“Tâm mạch bị hao tổn, bệnh tình nguy kịch, người thế nhưng không muốn tỉnh lại, thần tiên cũng vô phương cứu chữa!” Không biết khi nào thì Ngộ Không đã đứng ở cạnh Liễu Thần Phong, hắn đột nhiên lên tiếng, nhưng nhìn thần sắc của Liễu Thần Phong không có quá nhiều kinh ngạc, hiển nhiên nàng đã đoán được thân phận của người bên trong kia.
“Hắc hắc…” Ngộ Không nhếch miệng cười với Liễu Thần Phong, vẻ mặt mười phần là nịnh nọt lấy lòng, “dù sao ta hiện tại thực nhàm chán không có việc gì làm, vừa vặn có thể bồi tỷ tỷ ngoạn chơi, tỷ tỷ thấy sao?” Ngộ Không trên mặt đều viết thấy thiên hạ không loạn không vui, dù sao người nằm nguy kịch bên trong kia không có quan hệ gì với hắn.
Cách Liễu Thần Phong một tấm mạng che mặt nhưng hắn vẫn như cũ cảm nhận được vẻ lạnh lùng xa cách từ trên người nàng, vấn đề là hắn trực tiếp làm như không nhìn thấy quay mặt đi, điều này cũng không gây ảnh hưởng đến hắn thích vị tỷ tỷ này đâu!
Liễu Thần Phong nhìn nhìn tiểu tử trước mắt, mày hơi nhíu lại nhưng cũng không từ chối hắn: “Phiền phức!” Ngộ Không này tuy là hòa thượng trong chùa, cũng là người thân thiết với Nhất trí đại sư nhất, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy một chút phong phạm đáng có của hòa thượng trên người hắn, ngược lại còn suốt ngày thích bát quái chuyện, bám lấy Liễu Thần Phong không buông, giống như hắn thực thích cùng nàng tiếp xúc!
Nàng vừa dứt lời thì phía xa xa liền có tiếng bước chân gấp gáp đi về bên này.
Ngộ Không đột nhiên nắm lấy vạt áo Liễu Thần Phong ngồi xuống ẩn núp, hắn né tránh cùng phản ứng rất nhanh sau đó hí mắt cười với nàng, cũng không lên tiếng giải thích tiếp chuyện kia.
Đến khi ổn định nhìn thấy người đang tới, Liễu Thần Phong càng không nhịn được nhíu càng chặt lông mày. Đây còn không phải nhị hoàng tử Kim Kì sao, phía sau hắn đang lẽo đẽo theo một lão giả tầm năm mươi tuổi, còn có, nhìn lão rất quen mắt. Không sai biệt lắm thì chính là vị Trần ngự y lúc trước bắt mạch cho Tích công chúa đi!
Đoàn người Kim Kì trực tiếp dẫn người kia đi vào trong phòng.
“Một đám người thối mà! Hừ!” Ngộ Không đang trốn sau người nàng đột nhiên hì cái mũi nhỏ của hắn, khẩu khí hờn giận cực độ nhìn đám người kia rời đi.
Liễu Thần Phong hơi một chút quay đầu lại nhìn hắn, tầm mắt liền dừng lại ở bàn tay nhỏ bé đang nắm quần áo chính mình, đáy mắt không dấu vết hiện lên một chút lưu quang.
“Hắc…tỷ tỷ không được khi dễ tiểu hài tử nha, ta thực ra rất biết nghe lời đó!” Ngộ Không nhìn sắc mặt Liễu Thần Phong, nghĩ nghĩ nàng muốn vứt bỏ mình ở đây liền có chút sợ hãi, hắn vừa giựt giựt quần áo Liễu Thần Phong vừa điềm đạm đáng yêu nhìn nàng làm nũng.
Khóe miệng kịch liệt run rẩy, Liễu Thần Phong còn nghi ngờ mình nghe nhầm, Tiểu hài tử? Tuổi tác hai người họ cũng không hơn kém nhau là bao đâu? Người qua đường nhìn bọn họ có khi còn không phân biệt được người nào lớn hơn người nào nữa! Liễu Thần Phong vừa muốn mở miệng thì liền nhìn thấy có người thứ ba đến gần, lập tức tâm tư xoay chuyển.
“Nhị điện hạ” Vừa ra bên ngoài, vị Trần ngự y kia nhìn Kim Kì có vẻ rất ngưng trọng, khẩu khí mười phần nghiêm túc: “Bệnh tình của tiểu thư, này, xin thứ cho lão thần bất lực! Thân thể thiếu dưỡng chất cực kì nghiêm trọng, tình trạng đã kéo dài không ít thời gian rồi, cho dù hiện tại uống thuốc bồi bổ hiệu quả không cao, huống hồ…”
Kim Kì chắp hai tay sau lưng, giống như thực để tâm lời nói của Trần ngự y, nhưng nhìn ánh mắt vô thần tan rã chưa lấy lại tiêu cự của hắn liền biết hắn còn chưa phục hồi lại tâm thần sau khi nhìn tình cảnh của người bên trong phòng kia, “Còn có cái gì?” Kim Kì hiện tại cảm thấy màng nhĩ mình ong ong, hắn dường như chẳng muốn nghe cái gì, cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.
Trần ngự y thở dài: “Tinh thần tiểu thư đã sớm suy sụp, không thể tác động bất cứ cái gì đến nữa. Cho dù là thần tiên e rằng cũng không cách nào cải tử hồi sinh!”
Âm vang-----
Kim Kì cảm thấy như có sấm vang trên đầu, đinh tai nhức óc, cả người đều cảm thấy choáng váng đứng không vững.
“Nhị hoàng tử!” Thị vệ bên cạnh thấy vậy nhanh chóng tiến lên nâng trụ, xác thực đều vì hắn lo lắng.
Trần ngự y tiến lên xem xét, liên tục lắc lắc đầu nói với họ: “Nhị điện hạ là kích động quá nên cảm xúc công tâm, không có gì nghiêm trọng!” Trần ngự y làm cho Kim Kì nuốt xuống một viên dược rồi mới lui ra phía sau nói một câu: “Điện hạ không cần quá tuyệt vọng, trên đời này kì tích có thể xảy ra bất cứ lúc nào, lão thần nhìn tiểu thư kiên cường chống đỡ như vậy, trời cao có mắt ắt không phụ lòng người.”
Nhìn đoàn người nối đuôi nhau rời đi Liễu Thần Phong mới từ trong chỗ tối đi ra, phượng mâu lạnh như băng xuyên qua sa mỏng nhìn bóng lưng Kim Kì, sau đó nàng liền thu lại tầm mắt đi vào trong thiền phòng.
Xem ra Kim Kì để ý người này cũng không phải là giả.
Căn phòng tương đối lớn nhưng cũng thực đơn giản, không khí bên trong tràn ngập mùi thuốc trầm lặng, trên giường lớn có một người đang nằm, nhìn lồng ngực kia nặng nề hít thở có lẽ là vật sống sinh động nhất ở đây!
Liễu Thần Phong đi đến trước giường, nhìn thứ tựa như khối tử thi nằm trên đó âm thầm suy nghĩ. Rất nhanh đưa ra quyết định.
Nàng bỗng nhiên cúi người, ở bên tai khối thi thể kia nói nhỏ: “Ngươi dùng tính mạng mình đổi về ý thức của Tiễn Hào Duy, lại bị gia tộc vô tình vứt bỏ nơi này, ngươi dùng tính mạng mình che chở đệ đệ, lại không có bất cứ người nào đối ngươi cảm kích, ngươi là quý nữ thế gia vô cùng danh giá, ngày ngày trải qua ô nhục thê lương như vậy, ngay cả tiện nô cũng không thê thảm như ngươi…”
Từng câu từng chữ Liễu Thần Phong nói ra đều đi vào trong vành tai Tiễn Tiệp Hương. Khuôn mặt vốn dĩ đần độn vàng như nến không một tia sinh khí đột nhiên nảy sinh biến hóa, hàng mi dài cong cong đang khép chặt cũng bắt đầu run rẩy, ngón tay cứng ngắc xanh xao thế nhưng cũng có phản ứng…..
“wow!” Ngộ Không nhìn một màn này từ đầu đến cuối mà sợ hết hồn, hắn mắt chữ A mồn chữ O không dám thốt lên một lời nào, cả người lâm vào mờ mịt.
Nhìn phản ứng không ngoài dự đoán của người trên giường, Liễu Thần Phong tà tứ câu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mi đang run rẩy của Tiên Hiệp Hương, nàng nhấc lên sa mỏng, một lần nữa ghé vào bên tai Tiễn Tiệp Hương: “Ngươi trả giá không oán không hối như vậy, hiện tại lại muốn nằm đây chờ chết, ngươi cam tâm sao? Ngươi đang mộng tưởng điều gì vậy?”
Thân thể Tiễn Tiệp Hương không hiểu sao run rẩy kịch liệt hơn, khóe miệng còn tràn ra bọt mép. Liễu Thần Phong vừa lòng đứng dậy, đảo mắt đánh giá Ngộ Không bên cạnh lạnh lùng mở liệng: “Ngươi muốn làm bạn cùng nàng ở trong này?”
Nhìn thân người run rẩy trên giường, khóe môi Liễu Thần Phong gợi lên nụ cười tàn nhẫn. Ngộ Không nhìn thấy vậy thì sống lưng lạnh toát, hắn cảm giác gió hôm nay đặc biệt lạnh, từng đợt hàn khí sưu sưu cắt qua da thịt mười phần kinh tủng a.
“Ta mới không cần đâu!” Dứt lời tựa như một làn khói chạy theo bóng lưng Liễu Thần Phong.
Hai người vừa ra ngoài không lâu, bên trong phòng đột nhiên phát ra âm thanh đồ sứ đổ vỡ, sau đó là tiếng thị nữ hét chói tai vang lên.
Trên đời này, kì tích muốn xảy ra cũng không phải quá khó!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“ Tỷ tỷ, ngươi vừa nói gì với người đó vậy?” Ngộ Không cẩn thận đi theo sau Liễu Thần Phong, hắn quả thực không nhịn được tò mò hỏi nàng, những lời Liễu Thần Phong nói khi ở trong phòng hắn còn không nghe được một chữ nào. Rốt cuộc nàng có bùa mê thuốc lú gì mà có thể làm cho một người hôn mê sâu như vậy, gần như sắp lìa đời phản ứng kịch liệt?
Liễu Thần Phong nghe hắn hỏi như vậy thì dừng chân: “Ngươi muốn biết?”
Ngộ Không không suy nghĩ gật đầu liên tục như băm tỏi, hung phấn nhìn Liễu Thần Phong.
“Chờ đến thời điểm nào đó bất tỉnh nhân sư, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Yết hầu giựt giựt, cổ họng như có người kháp trụ không nói được lời nào, Ngộ Không lập tức đưa tay nâng niu trái tim sắp bị tổn thương của mình _ Nói đùa cái gì vậy, hắn hiện tại sống tốt lắm, không có ham muốn biến thái như vậy đâu!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
“Ngươi đến thật đúng lúc!” Liễu Thần Phong nhìn Nô Nhi từ một nơi bí mật gần đó đi đến bên cạnh mình, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, tràn ra nụ cười vô cùng kinh dị.
Đứng trước một gian liêu phòng dành cho khách nhân, Liễu Thần Phong nghiêng đầu phân phó Nô Nhi, lĩnh mệnh, Nô Nhi không nói hai lời liền lắc mình biến mất.
Nhìn cửa lớn liêu phòng rộng mở, Liễu Thần Phong đột nhiên thất thần, yết hầu bị Tiễn Hào Duy siết chặt ẩn ẩn truyền đến đau đớn.
Theo trí nhớ, Liễu Thần Phong dễ dàng đi tới một gian phòng hẻo lánh bên trong hậu viện Ngọc Ân tự.
Nàng ẩn mình phía sau hòn non bộ bên ngoài gian phòng đó, nhìn thị nữ người đến người đi vô cùng khẩn trương căng thẳng thì không khỏi nhíu mày. Chỉ chốc lát sau, một lão đại phu tuổi tác tương đối cao từ bên trong đi ra ngoài, lão đầu vừa đi vừa thở dài bất lực vuốt ve chòm râu bạc phơ của mình.
“Tâm mạch bị hao tổn, bệnh tình nguy kịch, người thế nhưng không muốn tỉnh lại, thần tiên cũng vô phương cứu chữa!” Không biết khi nào thì Ngộ Không đã đứng ở cạnh Liễu Thần Phong, hắn đột nhiên lên tiếng, nhưng nhìn thần sắc của Liễu Thần Phong không có quá nhiều kinh ngạc, hiển nhiên nàng đã đoán được thân phận của người bên trong kia.
“Hắc hắc…” Ngộ Không nhếch miệng cười với Liễu Thần Phong, vẻ mặt mười phần là nịnh nọt lấy lòng, “dù sao ta hiện tại thực nhàm chán không có việc gì làm, vừa vặn có thể bồi tỷ tỷ ngoạn chơi, tỷ tỷ thấy sao?” Ngộ Không trên mặt đều viết thấy thiên hạ không loạn không vui, dù sao người nằm nguy kịch bên trong kia không có quan hệ gì với hắn.
Cách Liễu Thần Phong một tấm mạng che mặt nhưng hắn vẫn như cũ cảm nhận được vẻ lạnh lùng xa cách từ trên người nàng, vấn đề là hắn trực tiếp làm như không nhìn thấy quay mặt đi, điều này cũng không gây ảnh hưởng đến hắn thích vị tỷ tỷ này đâu!
Liễu Thần Phong nhìn nhìn tiểu tử trước mắt, mày hơi nhíu lại nhưng cũng không từ chối hắn: “Phiền phức!” Ngộ Không này tuy là hòa thượng trong chùa, cũng là người thân thiết với Nhất trí đại sư nhất, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy một chút phong phạm đáng có của hòa thượng trên người hắn, ngược lại còn suốt ngày thích bát quái chuyện, bám lấy Liễu Thần Phong không buông, giống như hắn thực thích cùng nàng tiếp xúc!
Nàng vừa dứt lời thì phía xa xa liền có tiếng bước chân gấp gáp đi về bên này.
Ngộ Không đột nhiên nắm lấy vạt áo Liễu Thần Phong ngồi xuống ẩn núp, hắn né tránh cùng phản ứng rất nhanh sau đó hí mắt cười với nàng, cũng không lên tiếng giải thích tiếp chuyện kia.
Đến khi ổn định nhìn thấy người đang tới, Liễu Thần Phong càng không nhịn được nhíu càng chặt lông mày. Đây còn không phải nhị hoàng tử Kim Kì sao, phía sau hắn đang lẽo đẽo theo một lão giả tầm năm mươi tuổi, còn có, nhìn lão rất quen mắt. Không sai biệt lắm thì chính là vị Trần ngự y lúc trước bắt mạch cho Tích công chúa đi!
Đoàn người Kim Kì trực tiếp dẫn người kia đi vào trong phòng.
“Một đám người thối mà! Hừ!” Ngộ Không đang trốn sau người nàng đột nhiên hì cái mũi nhỏ của hắn, khẩu khí hờn giận cực độ nhìn đám người kia rời đi.
Liễu Thần Phong hơi một chút quay đầu lại nhìn hắn, tầm mắt liền dừng lại ở bàn tay nhỏ bé đang nắm quần áo chính mình, đáy mắt không dấu vết hiện lên một chút lưu quang.
“Hắc…tỷ tỷ không được khi dễ tiểu hài tử nha, ta thực ra rất biết nghe lời đó!” Ngộ Không nhìn sắc mặt Liễu Thần Phong, nghĩ nghĩ nàng muốn vứt bỏ mình ở đây liền có chút sợ hãi, hắn vừa giựt giựt quần áo Liễu Thần Phong vừa điềm đạm đáng yêu nhìn nàng làm nũng.
Khóe miệng kịch liệt run rẩy, Liễu Thần Phong còn nghi ngờ mình nghe nhầm, Tiểu hài tử? Tuổi tác hai người họ cũng không hơn kém nhau là bao đâu? Người qua đường nhìn bọn họ có khi còn không phân biệt được người nào lớn hơn người nào nữa! Liễu Thần Phong vừa muốn mở miệng thì liền nhìn thấy có người thứ ba đến gần, lập tức tâm tư xoay chuyển.
“Nhị điện hạ” Vừa ra bên ngoài, vị Trần ngự y kia nhìn Kim Kì có vẻ rất ngưng trọng, khẩu khí mười phần nghiêm túc: “Bệnh tình của tiểu thư, này, xin thứ cho lão thần bất lực! Thân thể thiếu dưỡng chất cực kì nghiêm trọng, tình trạng đã kéo dài không ít thời gian rồi, cho dù hiện tại uống thuốc bồi bổ hiệu quả không cao, huống hồ…”
Kim Kì chắp hai tay sau lưng, giống như thực để tâm lời nói của Trần ngự y, nhưng nhìn ánh mắt vô thần tan rã chưa lấy lại tiêu cự của hắn liền biết hắn còn chưa phục hồi lại tâm thần sau khi nhìn tình cảnh của người bên trong phòng kia, “Còn có cái gì?” Kim Kì hiện tại cảm thấy màng nhĩ mình ong ong, hắn dường như chẳng muốn nghe cái gì, cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.
Trần ngự y thở dài: “Tinh thần tiểu thư đã sớm suy sụp, không thể tác động bất cứ cái gì đến nữa. Cho dù là thần tiên e rằng cũng không cách nào cải tử hồi sinh!”
Âm vang-----
Kim Kì cảm thấy như có sấm vang trên đầu, đinh tai nhức óc, cả người đều cảm thấy choáng váng đứng không vững.
“Nhị hoàng tử!” Thị vệ bên cạnh thấy vậy nhanh chóng tiến lên nâng trụ, xác thực đều vì hắn lo lắng.
Trần ngự y tiến lên xem xét, liên tục lắc lắc đầu nói với họ: “Nhị điện hạ là kích động quá nên cảm xúc công tâm, không có gì nghiêm trọng!” Trần ngự y làm cho Kim Kì nuốt xuống một viên dược rồi mới lui ra phía sau nói một câu: “Điện hạ không cần quá tuyệt vọng, trên đời này kì tích có thể xảy ra bất cứ lúc nào, lão thần nhìn tiểu thư kiên cường chống đỡ như vậy, trời cao có mắt ắt không phụ lòng người.”
Nhìn đoàn người nối đuôi nhau rời đi Liễu Thần Phong mới từ trong chỗ tối đi ra, phượng mâu lạnh như băng xuyên qua sa mỏng nhìn bóng lưng Kim Kì, sau đó nàng liền thu lại tầm mắt đi vào trong thiền phòng.
Xem ra Kim Kì để ý người này cũng không phải là giả.
Căn phòng tương đối lớn nhưng cũng thực đơn giản, không khí bên trong tràn ngập mùi thuốc trầm lặng, trên giường lớn có một người đang nằm, nhìn lồng ngực kia nặng nề hít thở có lẽ là vật sống sinh động nhất ở đây!
Liễu Thần Phong đi đến trước giường, nhìn thứ tựa như khối tử thi nằm trên đó âm thầm suy nghĩ. Rất nhanh đưa ra quyết định.
Nàng bỗng nhiên cúi người, ở bên tai khối thi thể kia nói nhỏ: “Ngươi dùng tính mạng mình đổi về ý thức của Tiễn Hào Duy, lại bị gia tộc vô tình vứt bỏ nơi này, ngươi dùng tính mạng mình che chở đệ đệ, lại không có bất cứ người nào đối ngươi cảm kích, ngươi là quý nữ thế gia vô cùng danh giá, ngày ngày trải qua ô nhục thê lương như vậy, ngay cả tiện nô cũng không thê thảm như ngươi…”
Từng câu từng chữ Liễu Thần Phong nói ra đều đi vào trong vành tai Tiễn Tiệp Hương. Khuôn mặt vốn dĩ đần độn vàng như nến không một tia sinh khí đột nhiên nảy sinh biến hóa, hàng mi dài cong cong đang khép chặt cũng bắt đầu run rẩy, ngón tay cứng ngắc xanh xao thế nhưng cũng có phản ứng…..
“wow!” Ngộ Không nhìn một màn này từ đầu đến cuối mà sợ hết hồn, hắn mắt chữ A mồn chữ O không dám thốt lên một lời nào, cả người lâm vào mờ mịt.
Nhìn phản ứng không ngoài dự đoán của người trên giường, Liễu Thần Phong tà tứ câu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mi đang run rẩy của Tiên Hiệp Hương, nàng nhấc lên sa mỏng, một lần nữa ghé vào bên tai Tiễn Tiệp Hương: “Ngươi trả giá không oán không hối như vậy, hiện tại lại muốn nằm đây chờ chết, ngươi cam tâm sao? Ngươi đang mộng tưởng điều gì vậy?”
Thân thể Tiễn Tiệp Hương không hiểu sao run rẩy kịch liệt hơn, khóe miệng còn tràn ra bọt mép. Liễu Thần Phong vừa lòng đứng dậy, đảo mắt đánh giá Ngộ Không bên cạnh lạnh lùng mở liệng: “Ngươi muốn làm bạn cùng nàng ở trong này?”
Nhìn thân người run rẩy trên giường, khóe môi Liễu Thần Phong gợi lên nụ cười tàn nhẫn. Ngộ Không nhìn thấy vậy thì sống lưng lạnh toát, hắn cảm giác gió hôm nay đặc biệt lạnh, từng đợt hàn khí sưu sưu cắt qua da thịt mười phần kinh tủng a.
“Ta mới không cần đâu!” Dứt lời tựa như một làn khói chạy theo bóng lưng Liễu Thần Phong.
Hai người vừa ra ngoài không lâu, bên trong phòng đột nhiên phát ra âm thanh đồ sứ đổ vỡ, sau đó là tiếng thị nữ hét chói tai vang lên.
Trên đời này, kì tích muốn xảy ra cũng không phải quá khó!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“ Tỷ tỷ, ngươi vừa nói gì với người đó vậy?” Ngộ Không cẩn thận đi theo sau Liễu Thần Phong, hắn quả thực không nhịn được tò mò hỏi nàng, những lời Liễu Thần Phong nói khi ở trong phòng hắn còn không nghe được một chữ nào. Rốt cuộc nàng có bùa mê thuốc lú gì mà có thể làm cho một người hôn mê sâu như vậy, gần như sắp lìa đời phản ứng kịch liệt?
Liễu Thần Phong nghe hắn hỏi như vậy thì dừng chân: “Ngươi muốn biết?”
Ngộ Không không suy nghĩ gật đầu liên tục như băm tỏi, hung phấn nhìn Liễu Thần Phong.
“Chờ đến thời điểm nào đó bất tỉnh nhân sư, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Yết hầu giựt giựt, cổ họng như có người kháp trụ không nói được lời nào, Ngộ Không lập tức đưa tay nâng niu trái tim sắp bị tổn thương của mình _ Nói đùa cái gì vậy, hắn hiện tại sống tốt lắm, không có ham muốn biến thái như vậy đâu!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
“Ngươi đến thật đúng lúc!” Liễu Thần Phong nhìn Nô Nhi từ một nơi bí mật gần đó đi đến bên cạnh mình, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, tràn ra nụ cười vô cùng kinh dị.
/64
|