Liễu Thần Phong cùng Nô Nhi tựa như hai làn gió lạnh đi vào một gian thiền phòng yên lặng, các nàng bước đi không một tiếng động, tựa như hai cô hồn không để thế sự xung quang vào mắt.
Ngộ Không hoàn toàn bị bỏ quên ở một bên, hai con mắt hắc bạch phân minh mờ mịt vô thố, vừa mờ mịt vừa ái oán trừng mắt bóng lưng hai người đã đi xa.
Ngộ Không không chút hình tượng đặt mông ngồi trên mặt đất, gương mặt non nớt trắng hồng lộ ra rối rắm không biết phải làm sao. Hắn không nói gì chỉ nhìn lên trời, ai thán liên tục, tỷ tỷ thực xấu tính nha, theo tình hình hắn nhìn thấy thì hôm nay nàng không làm cho nơi này long trời lở đất nhất định không bỏ qua a!
Nghĩ đi nghĩ lại thì liên quan gì đến hắn đâu! Ngộ Không đứng phắt từ đất lên, phủi phủi một lần nữa hai bàn tay mình, vừa tiến về phía trước vừa nở nụ cười âm hiểm gian trá__ Phương trượng quả thực đáng thương a, hôm nay thật mong lão đã chuẩn bị tốt tinh thần một chút!
--- ------ ------ ------ ------ --------
Hai bên đường lên Ngọc Ân tự chật ních người dân xếp hàng muốn chiêm ngưỡng đoàn người quý nhân hôm nay sẽ viếng thăm Ngọc Ân tự.
Trong không khí thập phần chật chội căng thẳng, từ xa xa có một đoàn người không nhanh không chậm tiến vào. Ở giữa hai hàng thị vệ dài tắp chính là một cỗ kiệu nhỏ vô cùng tinh xảo, phô trương thanh thế như vậy thân phận người ngồi bên trong ắt hẳn không nhỏ. Dân chúng hai bên đều to nhỏ ồn ào thảo luận với nhau, nhưng tiếng xôn xao nhanh chóng bị ánh mắt đằng đằng sát khí của đoàn hộ vệ làm im bặt.
Ở bên trong đám người hỗn loạn này, có hai gã nam tử mặc vải thô không bắt mắt đang đứng. Hai người này dùng vải bố che kín đầu, quần áo mặc cổ cao che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc bén bức người, đúng là chủ tới hai người Liễu Thần Phong cùng Nô Nhi.
“Là Hoàng quý phi! Nhìn xem, kia, người bên trong kiệu chính là Hoàng quý phi đó!” Đột nhiên có người cảm khái liên tục, trong mắt tràn đầy hâm mộ đến cực hạn.
“Hoàng quý phi a! Phái đoàn lớn như vậy, thật không hổ là phi tử được sủng ái nhất hậu cung, đãi ngộ như vật muốn cùng hoàng hậu nương nương so sánh cũng không kém mấy phần đâu!”
“…”
Dân chúng càng ngày càng phát ra hâm mộ trầm trồ, khóe môi Liễu Thần Phong càng tràn ra độ cong trào phúng, Hoàng quý phi? Liễu Thần Phong đùa cợt lắc đầu, cho dù ngươi đẹp đẽ quý giá như thế nào, được người tiền hô hậu ủng ra sao, thì ngươi cũng chỉ mang danh ‘phi’ mà thôi, không phải sao, là thiếp, mà không phải thê! Nói trắng ra thì theo Liễu Thần Phong nhận thấy thiếp thất vẫn là thiếp thất, dù có cố xoay sở ra sao thì cũng chẳng ngóc đầu lên lâu được đâu! Nhưng với Liễu Thần Phong nàng, nếu lợi dụng tốt thì đều có tác dụng cả, nàng không quan tâm người tới là ai, thân phận hiển hách như thế nào, chỉ cần người đó mang lợi ích cho nàng là đủ rồi.
Tầm mắt không lưu lại nói này quá lâu, ngược lại trực tiếp khóa trụ lên kiệu nhỏ màu hồng không kém phần tinh cảo đi ở phía sau. Ở trong đám đông ồn ào, Liễu Thần Phong âm thầm gật đầu với Nô Nhi, Nô Nhi liền biết mình phải làm cái gì, nhanh chóng lặng yên chạy đi hướng đại điện.
“Hà công chúa! Là Hà công chúa!” Mọi người kinh hoảng la lên, thậm chí còn khoa trương đến mức xúc động té xỉu, mắt thấy không thể khống chế được tình huống phát sinh nơi này nhưng người bên trong cỗ kiệu liền vẫn không có phản ứng.
Lúc này, đại môn rộng lớn của Ngọc Ân tự nặng nề mở ra, nguyên bản ầm ĩ tranh cái hai bên đường cũng nhất thời an tĩnh lại. Từ bên trong, phượng trượng lão hòa thương không nhanh không chậm bước ra, đi theo hai bên người lão là hai hàng hòa thượng không kiêu không nịnh xếp hàng. Nhìn thấy đoàn người của Ngọc Ân tự đã đến nghênh đón phượng giá, dân chúng thế nhưng đâu vào đấy liền lục tục rời đi, không có một người ngoại lệ.
Ở giữa dòng người đang lũ lượt rời đi kia, hai hàng hộ vệ làm hết trách nhiệm của mình, họ ngẩng đầu mà đứng, khí thế hiên ngang không cho phép người đến gần cỗ kiệu nửa bước, vì vậy mọi người rời đi dù xô đẩy thế nào cũng sẽ lưu ý mà đi xa ra ngoài.
Liễu Thần Phong rất nhanh tách khỏi đám người đi vào một con ngõ nhỏ. Ngay tại thời điểm nàng xoay người, một thanh lợi kiếm tựa như độc xà không một tiếng động gác lên cổ nàng. Liễu Thần Phong bất động tại chỗ, đáy mắt lập tức hiện lên một tia giảo hoạt, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thanh âm nàng khàn khàn run run, tựa như bị hoàn cảnh trước mắt dọa cho vô cùng sợ hãi.
“Xoay người lại?” Nam tử cầm kiếm mở miệng nói, vừa nói hắn vừa uy hiếp nàng, lực trên tay khẽ động làm cho lưỡi kiếm gần như xé rách da thịt nàng, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong, tựa như muốn xuyên qua mạng che mặt đánh giá nàng.
Liễu Thần Phong 'run rẩy khiếp sợ' xoay người lại, “Ngươi, ngươi___” Lời nói còn chưa nói xong liền cảm giác trước mắt sáng ngời, trên mặt chợt lạnh, mạng che mặt cùng lúc bị người tháo xuống.
“Không cần!” Nàng lập tức kinh hoảng đưa tay lên che mặt mình.
“Sưu!” Người đến dĩ nhiên bị ‘dung nhan’của Liễu Thần Phong dọa sợ, chỉ nghe hắn mắng một tiếng, liền ngay sau đó sát khí vây quanh nàng nháy mắt tiêu tan, người kia đã đi rồi.
Không tiếng động hạ xuống cánh tay che mặt, lộ ra khuôn mặt Liễu Thần Phong vô cùng, vô cùng xấu xí. Trên mặt tràn đầy mụn lớn mụn nhỏ, có chỗ thành sẹo để lại vết rỗ sâu,có chỗ còn đẻ lại mưng mủ, đã thế trên tay trên cổ cũng không thiếu, thật là quá dọa người mà, bảo sao người kia đối với nàng một tia sát khí cũng không muốn xuất. Liễu Thần Phong nhìn phương hướng người nọ rời đi, đáy mắt đột nhiên lãnh ý tăng vọt_Nguyên lai lại chính là ngươi!
Trên gương mặt làm thần khóc quỷ sầu đột nhiên nở ra tươi cười, rốt cục nàng đoán không sai a!
Trò hay còn ở chưa lên sân khấu, nàng cũng không thể phí nhiều thời gian ở đây được. Suy nghĩ vừa xong liền tiếp tục hướng đến một cái sườn khác mà đi.
--- ------ ------ ------ ------ ---
“Mẫu phi, Hà công chúa vừa đến Đông Việt quốc chúng ta cũng chưa biết cái gì, ta muốn mang nàng đi xem Ngọc Ân tự!” Lễ bái xong, nữ tử vẫn đi theo bên cạnh Hoàng quý phi đột nhiên ngẩng đầu hỏi, nữ tử này so sánh với Hoàng quý phi chính là có đến bảy phần giống nhau, hiển nhiên là nữ nhi của nàng.
Đáy mắt xẹt qua một tia hờn giận không rõ, ánh mắt nhìn đến một phương hướng khác, Hoàng quý phi từ ái cười: “Nhớ canh giờ trở về, đừng ham chơi quá!”
Nhanh tiếng đáp ứng, hai nữ tử liền kết bạn rời đi. Hoàng quý phi một lần nữa nhắm lại hai mắt, hai tay tạo thành hình chữ thập bắt đầu nghe lão hòa thượng tụng kinh, trong phòng tràn ngập âm thanh gõ mõ quanh quẩn.
“Ta đã làm phiền tứ công chúa rồi!” Sở Mộng Hà anh anh mở miệng, cách một tầng sa che mặt mỏng nói lời cảm tạ với nữ tử vừa rồi, thanh âm quả thật mềm mại dễ nghe, cũng êm tai vô cùng.
“Mẫu phi một khi ngồi thiền liền ngồi cả ngày, nhàm chán chết đi được, vừa vặn ta có thể đi loanh quanh với ngươi một chút, trong cung rất buồn, ngươi mới đến chắc vất vả nhiều.” Tứ công chúa Đông Việt quốc Kim Lệ cười đến ngây thơ khả ái,nhưng một đôi con ngươi toan tính giả tạo lại làm phá hư tất cả. Kim Lệ nắm tay Sở Mộng Hà, cười cười càng phát ra sáng lạn, “Ta mang ngươi đi địa phương này, là một nơi tốt lắm!”
Kim Lệ quay đầu nói với hộ vệ đằng sau: “Các ngươi không cần đi theo, chúng ta đi liền ở phía trước rồi!” Nói xong liền túm tay Sở Mộng Hà đi đến hướng rừng trức.
Trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, trong lòng Sở Mộng Hà thở dài, đến Đông Việt mấy tháng mà hôm nay nàng mới chân thực cảm thấy thoải mái như vậy, không có nhân mã đi theo, không có trói buộc, không cần phải cả ngày cười nói giả tạo này nọ… cuộc đời quả thực trêu đùa người a!
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một mảnh xanh biếc, hô hấp Sở Mộng Hà liền cứng lại__Đẹp quá!
Nhưng mà đang ở thời điểm nàng tận tình đắm chìm thì đột nhiên cảm thấy sau gáy đau xót, nhanh chóng lâm vào hôn mê ngã xuống, trước lúc lâm vào bóng tối nàng còn nghe thấy âm thanh kinh hô của Kim Lệ.
--- ------ ---
Liễu Thần Phong nhìn Nô Nhi đối với mình ra hiệu gật đầu, biết được mọi chuyện gần như đã sắp đặt xong, hai người liền ăn ý không một tiếng động trốn ở nơi ít người để ý, yên lặng xem xét.
“Tiểu thư, người đoán quả không sai, quả thực có một cỗ thế lực đang tại nơi này, mục tiêu chính là vị kia Hà công chúa!” Nô Nhi chỉ tay đến một cái phương hướng hung phân nói: “Người ngài muốn!”
Liễu Thần Phong hí mắt nhìn lên, mơ hồ có thể nhìn thấy y phục thượng hạng hé ra ngoài bao tải, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, liền ở thời điểm Ngộ Không chạy tới bên này, ba người liền không một chút che giấu đứng lên.
Nô Nhi tiến lên, trực tiếp kéo lên khăn che mặt của Sở Mộng Hà.
Ngộ Không hoàn toàn bị bỏ quên ở một bên, hai con mắt hắc bạch phân minh mờ mịt vô thố, vừa mờ mịt vừa ái oán trừng mắt bóng lưng hai người đã đi xa.
Ngộ Không không chút hình tượng đặt mông ngồi trên mặt đất, gương mặt non nớt trắng hồng lộ ra rối rắm không biết phải làm sao. Hắn không nói gì chỉ nhìn lên trời, ai thán liên tục, tỷ tỷ thực xấu tính nha, theo tình hình hắn nhìn thấy thì hôm nay nàng không làm cho nơi này long trời lở đất nhất định không bỏ qua a!
Nghĩ đi nghĩ lại thì liên quan gì đến hắn đâu! Ngộ Không đứng phắt từ đất lên, phủi phủi một lần nữa hai bàn tay mình, vừa tiến về phía trước vừa nở nụ cười âm hiểm gian trá__ Phương trượng quả thực đáng thương a, hôm nay thật mong lão đã chuẩn bị tốt tinh thần một chút!
--- ------ ------ ------ ------ --------
Hai bên đường lên Ngọc Ân tự chật ních người dân xếp hàng muốn chiêm ngưỡng đoàn người quý nhân hôm nay sẽ viếng thăm Ngọc Ân tự.
Trong không khí thập phần chật chội căng thẳng, từ xa xa có một đoàn người không nhanh không chậm tiến vào. Ở giữa hai hàng thị vệ dài tắp chính là một cỗ kiệu nhỏ vô cùng tinh xảo, phô trương thanh thế như vậy thân phận người ngồi bên trong ắt hẳn không nhỏ. Dân chúng hai bên đều to nhỏ ồn ào thảo luận với nhau, nhưng tiếng xôn xao nhanh chóng bị ánh mắt đằng đằng sát khí của đoàn hộ vệ làm im bặt.
Ở bên trong đám người hỗn loạn này, có hai gã nam tử mặc vải thô không bắt mắt đang đứng. Hai người này dùng vải bố che kín đầu, quần áo mặc cổ cao che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc bén bức người, đúng là chủ tới hai người Liễu Thần Phong cùng Nô Nhi.
“Là Hoàng quý phi! Nhìn xem, kia, người bên trong kiệu chính là Hoàng quý phi đó!” Đột nhiên có người cảm khái liên tục, trong mắt tràn đầy hâm mộ đến cực hạn.
“Hoàng quý phi a! Phái đoàn lớn như vậy, thật không hổ là phi tử được sủng ái nhất hậu cung, đãi ngộ như vật muốn cùng hoàng hậu nương nương so sánh cũng không kém mấy phần đâu!”
“…”
Dân chúng càng ngày càng phát ra hâm mộ trầm trồ, khóe môi Liễu Thần Phong càng tràn ra độ cong trào phúng, Hoàng quý phi? Liễu Thần Phong đùa cợt lắc đầu, cho dù ngươi đẹp đẽ quý giá như thế nào, được người tiền hô hậu ủng ra sao, thì ngươi cũng chỉ mang danh ‘phi’ mà thôi, không phải sao, là thiếp, mà không phải thê! Nói trắng ra thì theo Liễu Thần Phong nhận thấy thiếp thất vẫn là thiếp thất, dù có cố xoay sở ra sao thì cũng chẳng ngóc đầu lên lâu được đâu! Nhưng với Liễu Thần Phong nàng, nếu lợi dụng tốt thì đều có tác dụng cả, nàng không quan tâm người tới là ai, thân phận hiển hách như thế nào, chỉ cần người đó mang lợi ích cho nàng là đủ rồi.
Tầm mắt không lưu lại nói này quá lâu, ngược lại trực tiếp khóa trụ lên kiệu nhỏ màu hồng không kém phần tinh cảo đi ở phía sau. Ở trong đám đông ồn ào, Liễu Thần Phong âm thầm gật đầu với Nô Nhi, Nô Nhi liền biết mình phải làm cái gì, nhanh chóng lặng yên chạy đi hướng đại điện.
“Hà công chúa! Là Hà công chúa!” Mọi người kinh hoảng la lên, thậm chí còn khoa trương đến mức xúc động té xỉu, mắt thấy không thể khống chế được tình huống phát sinh nơi này nhưng người bên trong cỗ kiệu liền vẫn không có phản ứng.
Lúc này, đại môn rộng lớn của Ngọc Ân tự nặng nề mở ra, nguyên bản ầm ĩ tranh cái hai bên đường cũng nhất thời an tĩnh lại. Từ bên trong, phượng trượng lão hòa thương không nhanh không chậm bước ra, đi theo hai bên người lão là hai hàng hòa thượng không kiêu không nịnh xếp hàng. Nhìn thấy đoàn người của Ngọc Ân tự đã đến nghênh đón phượng giá, dân chúng thế nhưng đâu vào đấy liền lục tục rời đi, không có một người ngoại lệ.
Ở giữa dòng người đang lũ lượt rời đi kia, hai hàng hộ vệ làm hết trách nhiệm của mình, họ ngẩng đầu mà đứng, khí thế hiên ngang không cho phép người đến gần cỗ kiệu nửa bước, vì vậy mọi người rời đi dù xô đẩy thế nào cũng sẽ lưu ý mà đi xa ra ngoài.
Liễu Thần Phong rất nhanh tách khỏi đám người đi vào một con ngõ nhỏ. Ngay tại thời điểm nàng xoay người, một thanh lợi kiếm tựa như độc xà không một tiếng động gác lên cổ nàng. Liễu Thần Phong bất động tại chỗ, đáy mắt lập tức hiện lên một tia giảo hoạt, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thanh âm nàng khàn khàn run run, tựa như bị hoàn cảnh trước mắt dọa cho vô cùng sợ hãi.
“Xoay người lại?” Nam tử cầm kiếm mở miệng nói, vừa nói hắn vừa uy hiếp nàng, lực trên tay khẽ động làm cho lưỡi kiếm gần như xé rách da thịt nàng, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong, tựa như muốn xuyên qua mạng che mặt đánh giá nàng.
Liễu Thần Phong 'run rẩy khiếp sợ' xoay người lại, “Ngươi, ngươi___” Lời nói còn chưa nói xong liền cảm giác trước mắt sáng ngời, trên mặt chợt lạnh, mạng che mặt cùng lúc bị người tháo xuống.
“Không cần!” Nàng lập tức kinh hoảng đưa tay lên che mặt mình.
“Sưu!” Người đến dĩ nhiên bị ‘dung nhan’của Liễu Thần Phong dọa sợ, chỉ nghe hắn mắng một tiếng, liền ngay sau đó sát khí vây quanh nàng nháy mắt tiêu tan, người kia đã đi rồi.
Không tiếng động hạ xuống cánh tay che mặt, lộ ra khuôn mặt Liễu Thần Phong vô cùng, vô cùng xấu xí. Trên mặt tràn đầy mụn lớn mụn nhỏ, có chỗ thành sẹo để lại vết rỗ sâu,có chỗ còn đẻ lại mưng mủ, đã thế trên tay trên cổ cũng không thiếu, thật là quá dọa người mà, bảo sao người kia đối với nàng một tia sát khí cũng không muốn xuất. Liễu Thần Phong nhìn phương hướng người nọ rời đi, đáy mắt đột nhiên lãnh ý tăng vọt_Nguyên lai lại chính là ngươi!
Trên gương mặt làm thần khóc quỷ sầu đột nhiên nở ra tươi cười, rốt cục nàng đoán không sai a!
Trò hay còn ở chưa lên sân khấu, nàng cũng không thể phí nhiều thời gian ở đây được. Suy nghĩ vừa xong liền tiếp tục hướng đến một cái sườn khác mà đi.
--- ------ ------ ------ ------ ---
“Mẫu phi, Hà công chúa vừa đến Đông Việt quốc chúng ta cũng chưa biết cái gì, ta muốn mang nàng đi xem Ngọc Ân tự!” Lễ bái xong, nữ tử vẫn đi theo bên cạnh Hoàng quý phi đột nhiên ngẩng đầu hỏi, nữ tử này so sánh với Hoàng quý phi chính là có đến bảy phần giống nhau, hiển nhiên là nữ nhi của nàng.
Đáy mắt xẹt qua một tia hờn giận không rõ, ánh mắt nhìn đến một phương hướng khác, Hoàng quý phi từ ái cười: “Nhớ canh giờ trở về, đừng ham chơi quá!”
Nhanh tiếng đáp ứng, hai nữ tử liền kết bạn rời đi. Hoàng quý phi một lần nữa nhắm lại hai mắt, hai tay tạo thành hình chữ thập bắt đầu nghe lão hòa thượng tụng kinh, trong phòng tràn ngập âm thanh gõ mõ quanh quẩn.
“Ta đã làm phiền tứ công chúa rồi!” Sở Mộng Hà anh anh mở miệng, cách một tầng sa che mặt mỏng nói lời cảm tạ với nữ tử vừa rồi, thanh âm quả thật mềm mại dễ nghe, cũng êm tai vô cùng.
“Mẫu phi một khi ngồi thiền liền ngồi cả ngày, nhàm chán chết đi được, vừa vặn ta có thể đi loanh quanh với ngươi một chút, trong cung rất buồn, ngươi mới đến chắc vất vả nhiều.” Tứ công chúa Đông Việt quốc Kim Lệ cười đến ngây thơ khả ái,nhưng một đôi con ngươi toan tính giả tạo lại làm phá hư tất cả. Kim Lệ nắm tay Sở Mộng Hà, cười cười càng phát ra sáng lạn, “Ta mang ngươi đi địa phương này, là một nơi tốt lắm!”
Kim Lệ quay đầu nói với hộ vệ đằng sau: “Các ngươi không cần đi theo, chúng ta đi liền ở phía trước rồi!” Nói xong liền túm tay Sở Mộng Hà đi đến hướng rừng trức.
Trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, trong lòng Sở Mộng Hà thở dài, đến Đông Việt mấy tháng mà hôm nay nàng mới chân thực cảm thấy thoải mái như vậy, không có nhân mã đi theo, không có trói buộc, không cần phải cả ngày cười nói giả tạo này nọ… cuộc đời quả thực trêu đùa người a!
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một mảnh xanh biếc, hô hấp Sở Mộng Hà liền cứng lại__Đẹp quá!
Nhưng mà đang ở thời điểm nàng tận tình đắm chìm thì đột nhiên cảm thấy sau gáy đau xót, nhanh chóng lâm vào hôn mê ngã xuống, trước lúc lâm vào bóng tối nàng còn nghe thấy âm thanh kinh hô của Kim Lệ.
--- ------ ---
Liễu Thần Phong nhìn Nô Nhi đối với mình ra hiệu gật đầu, biết được mọi chuyện gần như đã sắp đặt xong, hai người liền ăn ý không một tiếng động trốn ở nơi ít người để ý, yên lặng xem xét.
“Tiểu thư, người đoán quả không sai, quả thực có một cỗ thế lực đang tại nơi này, mục tiêu chính là vị kia Hà công chúa!” Nô Nhi chỉ tay đến một cái phương hướng hung phân nói: “Người ngài muốn!”
Liễu Thần Phong hí mắt nhìn lên, mơ hồ có thể nhìn thấy y phục thượng hạng hé ra ngoài bao tải, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, liền ở thời điểm Ngộ Không chạy tới bên này, ba người liền không một chút che giấu đứng lên.
Nô Nhi tiến lên, trực tiếp kéo lên khăn che mặt của Sở Mộng Hà.
/64
|