Thời điểm Thanh Mặc Nhan trở về sắc trời đã tối muộn.
Có người đem chuyện hôm nay Thái Vân Nhi đến nói cho hắn nghe, Thanh Mặc Nhan chỉ gật gật đầu, sau đó xoay người vào trong phòng.
Huyền Ngọc tìm Sử Đại Thiên tới, Thanh Mặc Nhan ở trong phòng nói chuyện cùng bọn họ.
Như Tiểu Lam cảm thấy nhàm chán, có thể là do nàng không có hứng thú với chủ đề nói chuyện của bọn họ.
Sử Đại Thiên rất quen thuộc với Thạch Phường trấn nơi này, cho nên rất nhanh hắn đã giúp Thanh Mặc Nhan hiểu rõ hơn về các thế lực lớn trong trấn.
Như Tiểu Lam ở trong phòng đợi cả nửa ngày, cuối cùng buồn chán đi ra ngoài hít thở không khí.
Từ trong viện đi tới một nha hoàn Thái phủ, tay bưng khay, mặt trên là ấm trà cùng chén trà.
Thời điểm nàng đi qua, Như Tiểu Lam ngửi thấy được một cỗ mùi bạc hà nhàn nhạt.
Mùi hương này...
Nàng không kìm lòng được muốn dựa vào người nha hoàn kia.
Nha hoàn đẩy cửa bước vào phòng, đi đưa trà cho Thanh Mặc Nhan bọn họ.
Như Tiểu Lam quơ quơ đầu, nỗ lực khống chế sự kích động khó hiểu trong lòng.
Sao lại thế này... Loại mùi hương này quen thuộc như thế.
Nha hoàn sau khi đưa trà xong liền rời đi, chậm rãi đi ra ngoài sân.
Như Tiểu Lam vài lần nhịn không được muốn đuổi theo nàng.
Không đúng a, cái mùi hương này sao lại quen thuộc như vậy.
Nàng vỗ lên gò má chính mình.
Đúng rồi, đây là cỏ bạc hà mèo!
Nàng đột nhiên nhớ lại mùi hương của nó. Thân thể cũng bắt đầu không chịu nghe theo khống chế có sự biến hóa.
A a a, chịu không nổi, mùi hương này...
Ở dưới mái hiên tối đen, nàng biến thành mèo hương, chui ra khỏi đống y phục, không chịu nghe theo khống chế nhảy lên trên mái hiên, chạy đuổi theo mùi hương kia.
Quanh co lòng vòng, mùi cỏ bạc hà mèo càng ngày càng gần.
Nàng hít thật sâu mùi hương làm nàng mê say, đầu óc một mảnh hỗn độn.
Bắt được! Bên tai vang lên tiếng reo hò kinh hỉ của Thái Vân Nhi.
Như Tiểu Lam dùng hết tia thanh tỉnh cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh.
Nha hoàn mang trên người mùi hương cỏ bạc hà mèo đang đứng ở phía sau Thái Vân Nhi.
Thái Vân Nhi duỗi tay bắt lấy Như Tiểu Lam: Ngươi không có biện pháp chạy thoát khỏi thứ này đi? Nàng đắc ý cười, tiếp nhận túi tiền từ trên tay nha hoàn, đeo nó lên trên cổ Như Tiểu Lam.
Từng trận mùi hương cỏ bạc hà mèo từ bên trong túi tiền phát ra.
Như Tiểu Lam trực tiếp bị mùi hương này đánh đổ.
Chúng ta trở về đi, ngày mai Thanh công tử chắc chắn sẽ đi tìm phu nhân của hắn. Thái Vân Nhi đắc ý nói.
Như Tiểu Lam lúc này đến nửa điểm năng lực phản kháng cũng không có, mùi hương cỏ bạc hà mèo khiến nàng không thể tự kiềm chế được, dù cho nàng ý thức được không ổn, nhưng lại không có cách nào khống chế được bản năng động vật.
Thanh Mặc Nhan... Thanh Mặc Nhan...
Nàng dùng chút ý thức còn lại gọi tên của hắn, nhưng mà vào trong tai người khác, lại chỉ như động vật phát ra tiếng lẩm bẩm yếu ớt.
Thái Vân Nhi đem Như Tiểu Lam về sân của mình.
Tam ca, ngươi xem ta đã bắt được nó. Thái Vân Nhi đắc ý đưa mèo đen trong lòng ra cho Thái Tư Thành xem.
Nó... Nó thật sự chính là phu nhân của Thanh công tử? Thái Tư Thành vẫn không thể tin được trên đời này thật sự có yêu quái tồn tại.
Thái Vân Nhi mỉm cười: Nó ở nơi này của ta, ngươi có thể đến chỗ Thanh công tử nhìn thử, xem phu nhân của hắn có còn ở đó hay không.
Sắc mặt Thái Tư Thành trắng bệch, liên tục lắc đầu: Quên đi, con mèo đen này có chút tà môn, ngươi vẫn nên nhanh chóng thả nó đi, mặc kệ nó có phải yêu quái hay không, cũng không phải chuyện liên quan đến chúng ta.
Tam ca thật ngốc! Thái Vân Nhi hờn dỗi nói: Yêu quái thì sao, ta chính là muốn nuôi yêu quái làm sủng vật, Thanh công tử chắc chắn cũng biết bộ dạng thật của nó, cho nên mới mang nó theo bên người. Nếu hắn đã có thể nuôi vậy thì vì sao ta không thể nuôi?
Nhưng mà, nó là của Thanh công tử, ngươi bắt trộm nó đến đây...
Là nó tự mình tới tìm ta. Thái Vân Nhi cười hì hì khảy loạn bộ lông Như Tiểu Lam: Dù sao nó ở đây Thanh công tử cũng sẽ không tìm thấy nó, ta chỉ cần nhốt nó mấy ngày, chờ đại ca tiễn Thanh công tử đi, đến lúc đó tự nhiên con mèo này sẽ là của ta.
Thái Tư Thành nhìn mèo đen trong lòng tiểu muội, càng nhìn càng thấy khiếp người, dặn dò nàng vài câu, sau đó rời khỏi trước.
Thái Vân Nhi có được Như Tiểu Lam liền vui vẻ không thôi.
Này trên người mèo nhỏ có mùi thơm ngào ngạt, khó trách Thanh công tử thích ôm nó như thế. Thái Vân Nhi đắc ý nói: Từ giờ về sau nó chính là của ta rồi!
Thái Vân Nhi vừa ôm Như Tiểu Lam vào trong phòng, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Nàng bị dọa nhét vội Như Tiểu Lam lên trên giường.
Cửa mở, người tiến vào lại là Thái Thần Anh.
Nhị tỷ? Thái Vân Nhi nhẹ nhàng thở ra: Muộn thế rồi, nhị tỷ tới đây làm gì?
Thái Thần Anh không nói gì, mà là nhìn xung quanh trong phòng.
Mèo đâu?
Cái gì? Thái Vân Nhi giả vờ hồ đồ, nàng thật vất vả mới có được sủng vật quý hiếm như thế, mới sẽ không để nhị tỷ của nàng phát hiện ra đâu, bằng không nàng lại ngồi giảng đạo lý với nàng.
Mèo đen, ở đâu? Thái độ Thái Thần Anh có chút cứng ngắc.
Thái Vân Nhi che chắn ở trước giường: Nhị tỷ đang nói cái gì a, mèo đen ở đâu ra?
Như Tiểu Lam bị nhét ở trong chăn, hít thở cũng khó khăn, nàng liều mạng giãy giụa.
Chăn giật giật.
Thái Thần Anh đi qua. Đẩy Thái Vân Nhi ra, một phen nhấc chăn lên.
Như Tiểu Lam bị lộ ra ngoài, nhưng mà vì túi cỏ bạc hà mèo đeo ở trên cổ, cho nên ý thức của nàng vẫn luôn không thanh tỉnh.
Thái Thần Anh liền duỗi tay ôm Như Tiểu Lam lên.
Thái Vân Nhi lập tức sợ hãi: Nhị tỷ, ngươi muốn làm cái gì?
Thái Thần Anh không để ý đến nàng, ôm Như Tiểu Lam đi ra ngoài.
Nhị tỷ! Thái Vân Nhi gắt gao kéo lấy góc áo Thái Thần Anh: Nhị tỷ ngươi đừng vội, ngươi hãy nghe ta nói, con mèo đen này... Nó, nó là yêu quái.
Thái Thần Anh quay đầu nhìn nàng, khoảng cách giữa hai tỷ muội rất gần. Thái Vân Nhi chú ý tới ánh mắt đối phương lạnh nhạt mà vô thần.
Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy? Thái Vân Nhi kỳ quái nói.
Duỗi tay kéo lấy tay áo Thái Thần Anh, ngón tay lại đụng phải một đoạn dây nhỏ.
Di?
Thái Vân Nhi cúi đầu, thuận thế xem qua.
Bàn tay Thái Thần Anh lộ ra bên ngoài, mỗi ngón tay đều bị buộc lại bằng dây nhỏ, vừa rồi nếu không phải nàng vô ý đụng phải, sợi dây nhỏ kia căn bản dùng mắt thường không thể nhìn thấy được.
Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy? Thái Vân Nhi vừa rứt lời, Thái Thần Anh đột nhiên vung mạnh tay, đánh nàng ngã sang một bên, ôm Như Tiểu Lam đi ra khỏi cửa.
Nhị tỷ! May mắn trong phòng có nha hoàn, nhờ các nàng kịp thời đỡ lấy, nàng mới không bị ngã sấp xuống.
Thời điểm Thái Vân Nhi đuổi theo ra bên ngoài Thái Thần Anh đã chạy tới trong viện.
Nhị tỷ, ngươi chờ một chút! Thái Vân Nhi bước ra khỏi hành lang, đột nhiên nhìn thấy ảnh ngược một bóng người màu đen ở trên mặt đất.
Đó là mái hiên phía sau nàng.
Quay đầu, đôi mắt Thái Vân Nhi trợn lớn hết mức.
Ở trên mái hiên phía sau nàng có một cái bóng màu đen đang ngồi xổm, hai tay đan xen, giữa mười ngón tay ẩn ẩn có vô số sợi tơ lóng lánh cực nhỏ. Hắn ngồi ở nơi đó, tựa như một con nhện đang kết tơ.
Ánh trăng dâng lên, làm nổi bật sau lưng người nọ, gương mặt hắn biến mất ở trong mảnh đen u ám.
Tiểu cô nương, ngươi vất vả rồi. Người nọ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nanh trắng tinh, khóe miệng cong cong đến tận trên má.
Thái Vân Nhi lập tức bị dọa sợ ngất xỉu trên mặt đất.
Có người đem chuyện hôm nay Thái Vân Nhi đến nói cho hắn nghe, Thanh Mặc Nhan chỉ gật gật đầu, sau đó xoay người vào trong phòng.
Huyền Ngọc tìm Sử Đại Thiên tới, Thanh Mặc Nhan ở trong phòng nói chuyện cùng bọn họ.
Như Tiểu Lam cảm thấy nhàm chán, có thể là do nàng không có hứng thú với chủ đề nói chuyện của bọn họ.
Sử Đại Thiên rất quen thuộc với Thạch Phường trấn nơi này, cho nên rất nhanh hắn đã giúp Thanh Mặc Nhan hiểu rõ hơn về các thế lực lớn trong trấn.
Như Tiểu Lam ở trong phòng đợi cả nửa ngày, cuối cùng buồn chán đi ra ngoài hít thở không khí.
Từ trong viện đi tới một nha hoàn Thái phủ, tay bưng khay, mặt trên là ấm trà cùng chén trà.
Thời điểm nàng đi qua, Như Tiểu Lam ngửi thấy được một cỗ mùi bạc hà nhàn nhạt.
Mùi hương này...
Nàng không kìm lòng được muốn dựa vào người nha hoàn kia.
Nha hoàn đẩy cửa bước vào phòng, đi đưa trà cho Thanh Mặc Nhan bọn họ.
Như Tiểu Lam quơ quơ đầu, nỗ lực khống chế sự kích động khó hiểu trong lòng.
Sao lại thế này... Loại mùi hương này quen thuộc như thế.
Nha hoàn sau khi đưa trà xong liền rời đi, chậm rãi đi ra ngoài sân.
Như Tiểu Lam vài lần nhịn không được muốn đuổi theo nàng.
Không đúng a, cái mùi hương này sao lại quen thuộc như vậy.
Nàng vỗ lên gò má chính mình.
Đúng rồi, đây là cỏ bạc hà mèo!
Nàng đột nhiên nhớ lại mùi hương của nó. Thân thể cũng bắt đầu không chịu nghe theo khống chế có sự biến hóa.
A a a, chịu không nổi, mùi hương này...
Ở dưới mái hiên tối đen, nàng biến thành mèo hương, chui ra khỏi đống y phục, không chịu nghe theo khống chế nhảy lên trên mái hiên, chạy đuổi theo mùi hương kia.
Quanh co lòng vòng, mùi cỏ bạc hà mèo càng ngày càng gần.
Nàng hít thật sâu mùi hương làm nàng mê say, đầu óc một mảnh hỗn độn.
Bắt được! Bên tai vang lên tiếng reo hò kinh hỉ của Thái Vân Nhi.
Như Tiểu Lam dùng hết tia thanh tỉnh cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh.
Nha hoàn mang trên người mùi hương cỏ bạc hà mèo đang đứng ở phía sau Thái Vân Nhi.
Thái Vân Nhi duỗi tay bắt lấy Như Tiểu Lam: Ngươi không có biện pháp chạy thoát khỏi thứ này đi? Nàng đắc ý cười, tiếp nhận túi tiền từ trên tay nha hoàn, đeo nó lên trên cổ Như Tiểu Lam.
Từng trận mùi hương cỏ bạc hà mèo từ bên trong túi tiền phát ra.
Như Tiểu Lam trực tiếp bị mùi hương này đánh đổ.
Chúng ta trở về đi, ngày mai Thanh công tử chắc chắn sẽ đi tìm phu nhân của hắn. Thái Vân Nhi đắc ý nói.
Như Tiểu Lam lúc này đến nửa điểm năng lực phản kháng cũng không có, mùi hương cỏ bạc hà mèo khiến nàng không thể tự kiềm chế được, dù cho nàng ý thức được không ổn, nhưng lại không có cách nào khống chế được bản năng động vật.
Thanh Mặc Nhan... Thanh Mặc Nhan...
Nàng dùng chút ý thức còn lại gọi tên của hắn, nhưng mà vào trong tai người khác, lại chỉ như động vật phát ra tiếng lẩm bẩm yếu ớt.
Thái Vân Nhi đem Như Tiểu Lam về sân của mình.
Tam ca, ngươi xem ta đã bắt được nó. Thái Vân Nhi đắc ý đưa mèo đen trong lòng ra cho Thái Tư Thành xem.
Nó... Nó thật sự chính là phu nhân của Thanh công tử? Thái Tư Thành vẫn không thể tin được trên đời này thật sự có yêu quái tồn tại.
Thái Vân Nhi mỉm cười: Nó ở nơi này của ta, ngươi có thể đến chỗ Thanh công tử nhìn thử, xem phu nhân của hắn có còn ở đó hay không.
Sắc mặt Thái Tư Thành trắng bệch, liên tục lắc đầu: Quên đi, con mèo đen này có chút tà môn, ngươi vẫn nên nhanh chóng thả nó đi, mặc kệ nó có phải yêu quái hay không, cũng không phải chuyện liên quan đến chúng ta.
Tam ca thật ngốc! Thái Vân Nhi hờn dỗi nói: Yêu quái thì sao, ta chính là muốn nuôi yêu quái làm sủng vật, Thanh công tử chắc chắn cũng biết bộ dạng thật của nó, cho nên mới mang nó theo bên người. Nếu hắn đã có thể nuôi vậy thì vì sao ta không thể nuôi?
Nhưng mà, nó là của Thanh công tử, ngươi bắt trộm nó đến đây...
Là nó tự mình tới tìm ta. Thái Vân Nhi cười hì hì khảy loạn bộ lông Như Tiểu Lam: Dù sao nó ở đây Thanh công tử cũng sẽ không tìm thấy nó, ta chỉ cần nhốt nó mấy ngày, chờ đại ca tiễn Thanh công tử đi, đến lúc đó tự nhiên con mèo này sẽ là của ta.
Thái Tư Thành nhìn mèo đen trong lòng tiểu muội, càng nhìn càng thấy khiếp người, dặn dò nàng vài câu, sau đó rời khỏi trước.
Thái Vân Nhi có được Như Tiểu Lam liền vui vẻ không thôi.
Này trên người mèo nhỏ có mùi thơm ngào ngạt, khó trách Thanh công tử thích ôm nó như thế. Thái Vân Nhi đắc ý nói: Từ giờ về sau nó chính là của ta rồi!
Thái Vân Nhi vừa ôm Như Tiểu Lam vào trong phòng, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Nàng bị dọa nhét vội Như Tiểu Lam lên trên giường.
Cửa mở, người tiến vào lại là Thái Thần Anh.
Nhị tỷ? Thái Vân Nhi nhẹ nhàng thở ra: Muộn thế rồi, nhị tỷ tới đây làm gì?
Thái Thần Anh không nói gì, mà là nhìn xung quanh trong phòng.
Mèo đâu?
Cái gì? Thái Vân Nhi giả vờ hồ đồ, nàng thật vất vả mới có được sủng vật quý hiếm như thế, mới sẽ không để nhị tỷ của nàng phát hiện ra đâu, bằng không nàng lại ngồi giảng đạo lý với nàng.
Mèo đen, ở đâu? Thái độ Thái Thần Anh có chút cứng ngắc.
Thái Vân Nhi che chắn ở trước giường: Nhị tỷ đang nói cái gì a, mèo đen ở đâu ra?
Như Tiểu Lam bị nhét ở trong chăn, hít thở cũng khó khăn, nàng liều mạng giãy giụa.
Chăn giật giật.
Thái Thần Anh đi qua. Đẩy Thái Vân Nhi ra, một phen nhấc chăn lên.
Như Tiểu Lam bị lộ ra ngoài, nhưng mà vì túi cỏ bạc hà mèo đeo ở trên cổ, cho nên ý thức của nàng vẫn luôn không thanh tỉnh.
Thái Thần Anh liền duỗi tay ôm Như Tiểu Lam lên.
Thái Vân Nhi lập tức sợ hãi: Nhị tỷ, ngươi muốn làm cái gì?
Thái Thần Anh không để ý đến nàng, ôm Như Tiểu Lam đi ra ngoài.
Nhị tỷ! Thái Vân Nhi gắt gao kéo lấy góc áo Thái Thần Anh: Nhị tỷ ngươi đừng vội, ngươi hãy nghe ta nói, con mèo đen này... Nó, nó là yêu quái.
Thái Thần Anh quay đầu nhìn nàng, khoảng cách giữa hai tỷ muội rất gần. Thái Vân Nhi chú ý tới ánh mắt đối phương lạnh nhạt mà vô thần.
Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy? Thái Vân Nhi kỳ quái nói.
Duỗi tay kéo lấy tay áo Thái Thần Anh, ngón tay lại đụng phải một đoạn dây nhỏ.
Di?
Thái Vân Nhi cúi đầu, thuận thế xem qua.
Bàn tay Thái Thần Anh lộ ra bên ngoài, mỗi ngón tay đều bị buộc lại bằng dây nhỏ, vừa rồi nếu không phải nàng vô ý đụng phải, sợi dây nhỏ kia căn bản dùng mắt thường không thể nhìn thấy được.
Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy? Thái Vân Nhi vừa rứt lời, Thái Thần Anh đột nhiên vung mạnh tay, đánh nàng ngã sang một bên, ôm Như Tiểu Lam đi ra khỏi cửa.
Nhị tỷ! May mắn trong phòng có nha hoàn, nhờ các nàng kịp thời đỡ lấy, nàng mới không bị ngã sấp xuống.
Thời điểm Thái Vân Nhi đuổi theo ra bên ngoài Thái Thần Anh đã chạy tới trong viện.
Nhị tỷ, ngươi chờ một chút! Thái Vân Nhi bước ra khỏi hành lang, đột nhiên nhìn thấy ảnh ngược một bóng người màu đen ở trên mặt đất.
Đó là mái hiên phía sau nàng.
Quay đầu, đôi mắt Thái Vân Nhi trợn lớn hết mức.
Ở trên mái hiên phía sau nàng có một cái bóng màu đen đang ngồi xổm, hai tay đan xen, giữa mười ngón tay ẩn ẩn có vô số sợi tơ lóng lánh cực nhỏ. Hắn ngồi ở nơi đó, tựa như một con nhện đang kết tơ.
Ánh trăng dâng lên, làm nổi bật sau lưng người nọ, gương mặt hắn biến mất ở trong mảnh đen u ám.
Tiểu cô nương, ngươi vất vả rồi. Người nọ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nanh trắng tinh, khóe miệng cong cong đến tận trên má.
Thái Vân Nhi lập tức bị dọa sợ ngất xỉu trên mặt đất.
/370
|