Thời điểm Thái Vân Nhi tỉnh lại, phát hiện đại ca cùng tam ca đều đang đứng vây quanh mép giường.
Đại ca... Thái Vân Nhi oa một cái khóc thành tiếng nói: Đại ca, có quỷ, có quỷ!
Cái gì quỷ? Thái Nghĩa Minh không thể hiểu được: Ngươi với Thần Anh té xỉu ở trong sân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mèo đen của Thanh công tử chính là bị ngươi bắt đi?
Thân thể Thái Vân Nhi cứng đờ, nhìn trộm về phía Thái Tư Thành.
Thái Tư Thành xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
Thái Vân Nhi còn có cái gì không rõ: Tam ca, ngươi không có nghĩa khí!
Không chờ Thái Tư Thành mở miệng giải thích, Thái Nghĩa Minh cả giận nói: Đã là lúc nào rồi, ngươi còn nói đến cái này, ngươi nhìn xem bản thân đã gây ra chuyện gì. Ta đã sớm nhắc nhở ngươi đừng nên đi trêu chọc Thanh công tử, sao ngươi lại không chịu nghe lời!
Thấy đại ca phát hỏa, Thái Vân Nhi có chút sợ, rụt bả vai cãi lại: Là con mèo kia tự mình chạy tới... Ta lại không có làm cái gì...
Thái Nghĩa Minh hầm hầm trừng mắt nhìn: Nếu không phải Thanh công tử đi khắp nơi tìm mèo đen của hắn, chúng ta cũng không thể phát hiện ngươi cùng Thần Anh té xỉu ở trong sân! Con mèo đen kia đâu?
Mèo... Mèo ở chỗ nhị tỷ.
Ngươi tốt nhất nói thật cho ta. Thái Nghĩa Minh cảnh cáo nói: Thời điểm ta cùng Tư Thành tìm tới đây, không còn nhìn thấy con mèo đâu nữa.
Thật sự, mèo đen thật sự ở chỗ nhị tỷ... Đúng rồi, trong viện còn có nha hoàn, nếu đại ca không tin có thể đi hỏi các nàng.
Những nha hoàn đó, tất cả đều bị người giết chết. Thái Tư Thành sâu kín nói một câu.
Thái Vân Nhi kinh sợ.
Đã chết?
Thái Tư Thành thần sắc nghiêm túc gật gật đầu: Tiểu muội, ngươi đừng hồ nháo nữa, nhanh chút nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải là con mèo kia giết người hay không?
Thái Nghĩa Minh không ngờ tới tam đệ mình sẽ hỏi câu như vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Thái Vân Nhi bụm mặt: Ta không biết, không biết, trên mái hiên có quỷ, ta vừa nhìn thấy hắn một cái liền bị dọa cho hôn mê.
Thái Nghĩa Minh cùng Thái Tư Thành hai mặt nhìn nhau.
Phái người đi điều tra trên mái hiên đi. Thái Nghĩa Minh phân phó người đi xem xét sân Thái Vân Nhi.
Những nha hoàn kia chết như thế nào? Thái Vân Nhi sợ hãi hỏi, nàng không dám tưởng tượng, con mèo kia thật sự sẽ giết người, bất quá chuyện này cũng khó nói, ai bảo nó là yêu quái đâu, có lẽ là do nàng bắt nó, khiến nó giận dữ...
Thái Nghĩa Minh cũng không trả lời vấn đề này của nàng, mà là đứng lên: Những việc này tốt nhất ngươi đừng hỏi, nghỉ ngơi cho tốt, ta đi xem nhị tỷ ngươi trước.
Thái Nghĩa Minh bước đi ra ngoài, Thái Vân Nhi vội vàng giữ chặt góc áo Thái Tư Thành: Tam ca, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai giết những nha hoàn đó?
Thái Tư Thành vẫn luôn do dự, hạ giọng nói: Ta cũng không biết là ai ra tay, lúc chúng ta tới thấy trên tay nhị tỷ toàn là máu.
Nói xong hắn liền gỡ góc áo ra khỏi tay nàng, xoay người đi ra ngoài.
Cả người Thái Vân Nhi tựa như bị choáng váng.
Ý của tam ca là... Giết người, là nhị tỷ Thái Thần Anh của nàng? Sao có thể!
Thái Tư Thành ra khỏi cửa, vừa vặn nhìn thấy Thái Nghĩa Minh đứng ở phía dưới hành lang phân phó vài chuyện với hạ nhân.
Đại ca. Thái Tư Thành đi qua: Nhị tỷ vẫn chưa tỉnh sao?
Chưa tỉnh. Thái Nghĩa Minh cau mày: Ngươi nói thật cho ta, chuyện này thật sự không có liên quan tới tiểu muội sao?
Đương nhiên là không có liên quan. Thái Tư Thành cố ý hắng giọng: Là mèo đen tự mình chạy đến sân của tiểu muội... Nàng đã nói với ta như thế...
Thái Nghĩa Minh hừ lạnh một tiếng: Các ngươi cứ bao che cho nàng đi, sớm muộn gì cũng có ngày nàng gây ra đại họa.
Thái Tư Thành không phục nói: Ngươi là đại ca chúng ta, ngươi vì sao lại không tin người nhà của mình, ngược lại đi tin tưởng một người ngoài?
Thái Nghĩa Minh giương mắt nhìn tam đệ hắn một cái, đáy mắt toàn là thần sắc mất mát.
Đúng lúc này, trong viện chạy tới một gã sai vặt, nói với Thái Nghĩa Minh: Thanh công tử đi lại đây, nói là muốn gặp nhị tiểu thư một lần.
Thái Tư Thành cả giận nói: Nhị tỷ ta còn chưa có tỉnh đâu, sao có thể để cho nam nhân xa lạ vào phòng!
Gã sai vặt nói: Thanh công tử còn dẫn theo cả đại phu đến đây.
Thái Nghĩa Minh vừa nghe câu này, vội vàng nói: Mau mời mau mời.
Thái Tư Thành bất mãn nói: Đại ca ngươi cứ thế tin tưởng Thanh công tử?
Bằng không đi tin các ngươi? Thái Nghĩa Minh trừng mắt nhìn hắn một cái: Ta đã sớm cảnh cáo với các ngươi, không được gây chuyện cho ta. Thạch Phường trấn nơi này không thể so sánh với những nơi khác, ngươi cho rằng ta buôn bán ở Thạch Phường trấn rất dễ dàng sao, lúc trước nếu không phải được Thanh công tử giúp đỡ, Thái phủ chúng ta căn bản không có khả năng sống yên ở nơi này!
Thái Nghĩa Minh giận phất tay áo, xoay người rời đi.
Thái Tư Thành đứng ở nơi đó, mặt đỏ lên.
Hắn cảm thấy, lời này của đại ca là đang cảnh cáo hắn đừng có quá mức, muốn hắn nhận thức rõ thân phận của mình, tam công tử Thái phủ, hắn vĩnh viễn không có khả năng so được với đại ca.
Nếu không phải phụ thân thiên vị đại ca, ta nhất định sẽ còn ưu tú hơn ngươi! Thái Tư Thành cắn răng, hung hăng phun ra một câu.
Thái Nghĩa Minh mang theo Thanh Mặc Nhan cùng Trường Hận bước vào cửa.
Thái Thần Anh vẫn chưa tỉnh lại. Màn che trên giường rũ xuống, trong phòng có hai tiểu nha hoàn đang nơm nớp lo sợ hầu hạ, một người bưng chậu nước, người kia dùng khăn chà lau vết máu trên ngón tay Thái Thần Anh.
Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua máu loãng trong chậu, gọi một tiếng: Trường Hận.
Trường Hận lên tiếng đi đến, cẩn thận xem xét ngón tay Thái Thần Anh.
Thái Nghĩa Minh ngưng thở đứng ở nơi đó nhìn.
Thái Thần Anh chưa xuất giá, lẽ ra không được để người ngoài như Thanh Mặc Nhan tiến vào khuê phòng của nàng, nhưng mà hiện tại là chuyện liên quan đến mạng người. Thanh công tử nơi đó lại bị mất con mèo đen vô cùng quan trọng, cho nên Thái Nghĩa Minh không thể không phá lệ.
Công tử ngươi tới xem. Trường Hận hô.
Thanh Mặc Nhan bước lại gần.
Tường Hận kéo một sợi dây nhỏ dài từ trên ngón út Thái Thần Anh ra: Công tử ngươi xem thứ này.
Thanh Mặc Nhan tiếp nhận dây nhỏ.
Thái Nghĩa Minh cũng đi lại đây. Sợi dây nhỏ kia gần như là trong suốt, nếu không phải đến gần quan sát, căn bản không thể phát hiện được.
Thanh Mặc Nhan dùng sức kéo dây nhỏ thật mạnh, Thái Nghĩa Minh kinh ngạc nói: Hảo rắn chắc.
Dây kia thế nhưng không có đứt.
Các ngươi nhìn xem ngón tay nhị tiểu thư, móng tay tổn hại, rõ ràng là do dùng sức quá độ gây ra. Trường Hận buồn bã nói: Ta đã xem qua thi thể những nha hoàn kia, tất cả các nàng đều chết do bị vỡ nát yết hầu, hơn nữa nhìn miệng vết thương, rõ ràng là bị ngón tay xé rách ra.
Thái Nghĩa Minh rùng mình một cái.
Dùng ngón tay xé rách yết hầu người, này cần lực lượng lớn đến mức nào a.
Thái Thần Anh chỉ là một nữ hài tử, chưa bao giờ học qua võ nghệ.
Có thể hay không... Nhầm? Thái Nghĩa Minh run dọng nói.
Thanh Mặc Nhan gắt gao nắm chặt sợi dây nhỏ kia trong lòng bàn tay: Không nhầm, người quả thực là do nhị muội ngươi giết, chẳng qua là nàng bị người khống chế mà thôi.
Là ai? Thái Nghĩa Minh hỏi.
Con rối đứng đầu. Thanh Mặc Nhan nhếch môi, từ kẽ răng bài trừ ra bốn chữ.
Thái Nghĩa Minh không hiểu gì cả: Đó là người nào?
Tội phạm quan trọng Đại lý tự đang truy nã.
Thái Nghĩa Minh hít vào một ngụm khí lạnh.
Hơn nữa, những người bị con rối đứng đầu khống chế qua, đều sẽ không tỉnh lại. Trường Hận bất đắc dĩ bổ sung một câu: Dù cho có tỉnh lại thì cũng sẽ trở nên si ngốc, Thái công tử tốt nhất nên có sự chuẩn bị.
Đại ca... Thái Vân Nhi oa một cái khóc thành tiếng nói: Đại ca, có quỷ, có quỷ!
Cái gì quỷ? Thái Nghĩa Minh không thể hiểu được: Ngươi với Thần Anh té xỉu ở trong sân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mèo đen của Thanh công tử chính là bị ngươi bắt đi?
Thân thể Thái Vân Nhi cứng đờ, nhìn trộm về phía Thái Tư Thành.
Thái Tư Thành xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
Thái Vân Nhi còn có cái gì không rõ: Tam ca, ngươi không có nghĩa khí!
Không chờ Thái Tư Thành mở miệng giải thích, Thái Nghĩa Minh cả giận nói: Đã là lúc nào rồi, ngươi còn nói đến cái này, ngươi nhìn xem bản thân đã gây ra chuyện gì. Ta đã sớm nhắc nhở ngươi đừng nên đi trêu chọc Thanh công tử, sao ngươi lại không chịu nghe lời!
Thấy đại ca phát hỏa, Thái Vân Nhi có chút sợ, rụt bả vai cãi lại: Là con mèo kia tự mình chạy tới... Ta lại không có làm cái gì...
Thái Nghĩa Minh hầm hầm trừng mắt nhìn: Nếu không phải Thanh công tử đi khắp nơi tìm mèo đen của hắn, chúng ta cũng không thể phát hiện ngươi cùng Thần Anh té xỉu ở trong sân! Con mèo đen kia đâu?
Mèo... Mèo ở chỗ nhị tỷ.
Ngươi tốt nhất nói thật cho ta. Thái Nghĩa Minh cảnh cáo nói: Thời điểm ta cùng Tư Thành tìm tới đây, không còn nhìn thấy con mèo đâu nữa.
Thật sự, mèo đen thật sự ở chỗ nhị tỷ... Đúng rồi, trong viện còn có nha hoàn, nếu đại ca không tin có thể đi hỏi các nàng.
Những nha hoàn đó, tất cả đều bị người giết chết. Thái Tư Thành sâu kín nói một câu.
Thái Vân Nhi kinh sợ.
Đã chết?
Thái Tư Thành thần sắc nghiêm túc gật gật đầu: Tiểu muội, ngươi đừng hồ nháo nữa, nhanh chút nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải là con mèo kia giết người hay không?
Thái Nghĩa Minh không ngờ tới tam đệ mình sẽ hỏi câu như vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Thái Vân Nhi bụm mặt: Ta không biết, không biết, trên mái hiên có quỷ, ta vừa nhìn thấy hắn một cái liền bị dọa cho hôn mê.
Thái Nghĩa Minh cùng Thái Tư Thành hai mặt nhìn nhau.
Phái người đi điều tra trên mái hiên đi. Thái Nghĩa Minh phân phó người đi xem xét sân Thái Vân Nhi.
Những nha hoàn kia chết như thế nào? Thái Vân Nhi sợ hãi hỏi, nàng không dám tưởng tượng, con mèo kia thật sự sẽ giết người, bất quá chuyện này cũng khó nói, ai bảo nó là yêu quái đâu, có lẽ là do nàng bắt nó, khiến nó giận dữ...
Thái Nghĩa Minh cũng không trả lời vấn đề này của nàng, mà là đứng lên: Những việc này tốt nhất ngươi đừng hỏi, nghỉ ngơi cho tốt, ta đi xem nhị tỷ ngươi trước.
Thái Nghĩa Minh bước đi ra ngoài, Thái Vân Nhi vội vàng giữ chặt góc áo Thái Tư Thành: Tam ca, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai giết những nha hoàn đó?
Thái Tư Thành vẫn luôn do dự, hạ giọng nói: Ta cũng không biết là ai ra tay, lúc chúng ta tới thấy trên tay nhị tỷ toàn là máu.
Nói xong hắn liền gỡ góc áo ra khỏi tay nàng, xoay người đi ra ngoài.
Cả người Thái Vân Nhi tựa như bị choáng váng.
Ý của tam ca là... Giết người, là nhị tỷ Thái Thần Anh của nàng? Sao có thể!
Thái Tư Thành ra khỏi cửa, vừa vặn nhìn thấy Thái Nghĩa Minh đứng ở phía dưới hành lang phân phó vài chuyện với hạ nhân.
Đại ca. Thái Tư Thành đi qua: Nhị tỷ vẫn chưa tỉnh sao?
Chưa tỉnh. Thái Nghĩa Minh cau mày: Ngươi nói thật cho ta, chuyện này thật sự không có liên quan tới tiểu muội sao?
Đương nhiên là không có liên quan. Thái Tư Thành cố ý hắng giọng: Là mèo đen tự mình chạy đến sân của tiểu muội... Nàng đã nói với ta như thế...
Thái Nghĩa Minh hừ lạnh một tiếng: Các ngươi cứ bao che cho nàng đi, sớm muộn gì cũng có ngày nàng gây ra đại họa.
Thái Tư Thành không phục nói: Ngươi là đại ca chúng ta, ngươi vì sao lại không tin người nhà của mình, ngược lại đi tin tưởng một người ngoài?
Thái Nghĩa Minh giương mắt nhìn tam đệ hắn một cái, đáy mắt toàn là thần sắc mất mát.
Đúng lúc này, trong viện chạy tới một gã sai vặt, nói với Thái Nghĩa Minh: Thanh công tử đi lại đây, nói là muốn gặp nhị tiểu thư một lần.
Thái Tư Thành cả giận nói: Nhị tỷ ta còn chưa có tỉnh đâu, sao có thể để cho nam nhân xa lạ vào phòng!
Gã sai vặt nói: Thanh công tử còn dẫn theo cả đại phu đến đây.
Thái Nghĩa Minh vừa nghe câu này, vội vàng nói: Mau mời mau mời.
Thái Tư Thành bất mãn nói: Đại ca ngươi cứ thế tin tưởng Thanh công tử?
Bằng không đi tin các ngươi? Thái Nghĩa Minh trừng mắt nhìn hắn một cái: Ta đã sớm cảnh cáo với các ngươi, không được gây chuyện cho ta. Thạch Phường trấn nơi này không thể so sánh với những nơi khác, ngươi cho rằng ta buôn bán ở Thạch Phường trấn rất dễ dàng sao, lúc trước nếu không phải được Thanh công tử giúp đỡ, Thái phủ chúng ta căn bản không có khả năng sống yên ở nơi này!
Thái Nghĩa Minh giận phất tay áo, xoay người rời đi.
Thái Tư Thành đứng ở nơi đó, mặt đỏ lên.
Hắn cảm thấy, lời này của đại ca là đang cảnh cáo hắn đừng có quá mức, muốn hắn nhận thức rõ thân phận của mình, tam công tử Thái phủ, hắn vĩnh viễn không có khả năng so được với đại ca.
Nếu không phải phụ thân thiên vị đại ca, ta nhất định sẽ còn ưu tú hơn ngươi! Thái Tư Thành cắn răng, hung hăng phun ra một câu.
Thái Nghĩa Minh mang theo Thanh Mặc Nhan cùng Trường Hận bước vào cửa.
Thái Thần Anh vẫn chưa tỉnh lại. Màn che trên giường rũ xuống, trong phòng có hai tiểu nha hoàn đang nơm nớp lo sợ hầu hạ, một người bưng chậu nước, người kia dùng khăn chà lau vết máu trên ngón tay Thái Thần Anh.
Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua máu loãng trong chậu, gọi một tiếng: Trường Hận.
Trường Hận lên tiếng đi đến, cẩn thận xem xét ngón tay Thái Thần Anh.
Thái Nghĩa Minh ngưng thở đứng ở nơi đó nhìn.
Thái Thần Anh chưa xuất giá, lẽ ra không được để người ngoài như Thanh Mặc Nhan tiến vào khuê phòng của nàng, nhưng mà hiện tại là chuyện liên quan đến mạng người. Thanh công tử nơi đó lại bị mất con mèo đen vô cùng quan trọng, cho nên Thái Nghĩa Minh không thể không phá lệ.
Công tử ngươi tới xem. Trường Hận hô.
Thanh Mặc Nhan bước lại gần.
Tường Hận kéo một sợi dây nhỏ dài từ trên ngón út Thái Thần Anh ra: Công tử ngươi xem thứ này.
Thanh Mặc Nhan tiếp nhận dây nhỏ.
Thái Nghĩa Minh cũng đi lại đây. Sợi dây nhỏ kia gần như là trong suốt, nếu không phải đến gần quan sát, căn bản không thể phát hiện được.
Thanh Mặc Nhan dùng sức kéo dây nhỏ thật mạnh, Thái Nghĩa Minh kinh ngạc nói: Hảo rắn chắc.
Dây kia thế nhưng không có đứt.
Các ngươi nhìn xem ngón tay nhị tiểu thư, móng tay tổn hại, rõ ràng là do dùng sức quá độ gây ra. Trường Hận buồn bã nói: Ta đã xem qua thi thể những nha hoàn kia, tất cả các nàng đều chết do bị vỡ nát yết hầu, hơn nữa nhìn miệng vết thương, rõ ràng là bị ngón tay xé rách ra.
Thái Nghĩa Minh rùng mình một cái.
Dùng ngón tay xé rách yết hầu người, này cần lực lượng lớn đến mức nào a.
Thái Thần Anh chỉ là một nữ hài tử, chưa bao giờ học qua võ nghệ.
Có thể hay không... Nhầm? Thái Nghĩa Minh run dọng nói.
Thanh Mặc Nhan gắt gao nắm chặt sợi dây nhỏ kia trong lòng bàn tay: Không nhầm, người quả thực là do nhị muội ngươi giết, chẳng qua là nàng bị người khống chế mà thôi.
Là ai? Thái Nghĩa Minh hỏi.
Con rối đứng đầu. Thanh Mặc Nhan nhếch môi, từ kẽ răng bài trừ ra bốn chữ.
Thái Nghĩa Minh không hiểu gì cả: Đó là người nào?
Tội phạm quan trọng Đại lý tự đang truy nã.
Thái Nghĩa Minh hít vào một ngụm khí lạnh.
Hơn nữa, những người bị con rối đứng đầu khống chế qua, đều sẽ không tỉnh lại. Trường Hận bất đắc dĩ bổ sung một câu: Dù cho có tỉnh lại thì cũng sẽ trở nên si ngốc, Thái công tử tốt nhất nên có sự chuẩn bị.
/370
|