Thanh Mặc Nhan tựa vào giường nệm trong thư phòng để nghỉ ngơi, một bên cánh tay còn đang ôm lấy quả cầu lông nhỏ màu đen.
Từ sau cái hôm nhìn thấy nàng biến thành hình người, thì hắn càng chờ mong kinh hỉ mà ngày sau nàng sẽ mang lại cho hắn.
Có thể biến thành hình người...nàng là yêu quái sao?
Hắn liền dùng ngón tay chọc chọc vào da lông trên bụng nàng.
Có yêu quái tham ăn như thế sao, lại còn ngốc muốn chết, nếu không phải là hắn cố ý đem hết cây bạc hà mèo để vào trong phòng, thì cho dù là ở trong vườn thôi nàng cũng dễ dàng đi lạc đường.
Thân là một con mèo hương, lại không chịu ăn thức ăn sống, đừng nói đến chuột chết, có lần nhìn thấy con chuột sống ở trong vườn, thế nhưng nàng lại bị nó dọa cho chạy trối chết.
Nàng có nơi nào là giống với động vật, nàng rõ ràng chính là một hài tử tham ăn tham ngủ mà.
Nhớ tới bộ dáng nàng khi biến thành một nữ hài tử, hắn liền giơ tay đem người nàng lật lại, ngón tay sau đó sờ loạn lên bụng nàng.
Như Tiểu Lam mơ mơ màng màng ngủ, chợt thấy ở trên bụng có chút ngứa, nàng liền mở to mắt ra, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan đang cúi người dựa vào gần nàng, bàn tay to ở vùng cấm của nàng sờ tới sờ lui.
Lưu manh!
Như Tiểu Lam kinh hoảng trừng lớn mắt, móng vuốt theo bản năng giơ ra cào loạn.
Một tay Thanh Mặc Nhan bắt lấy móng vuốt của nàng, âm thanh lạnh lùng nói: Ai cho ngươi cái dũng khí dám vung móng vuốt về phía chủ nhân?
Như Tiểu Lam bị ngữ khí lạnh lùng của hắn dọa cho sợ hãi.
Ta không cần một sủng vật không biết nghe lời. Thanh Mặc Nhan nheo mắt lại: Lúc trước ta còn tưởng rằng ngươi là một con mèo ngoan ngoãn, không nghĩ đến càng ngày ngươi lại càng ương bướng, nếu mà đã như vậy, hay là ta đi tìm y quan đến... (#Linh: Lưu manh!:V)
Như Tiểu Lam thoáng cái giật mình.
Tìm y quan đến...chẳng lẽ muốn đem nàng chế thành thuốc dẫn?
Chít chít. Ánh mắt ai oán nhìn về phía hắn, lỗ tai còn run run trông rất đáng thương.
Vừa rồi ta không phải cố ý!
Thanh Mặc Nhan cố tình giả vờ không hiểu ý của nàng, ngón tay vẫn không ngừng lần mò ở trên bụng nàng, hơn nữa càng ngày càng đi xuống
Không được!
Trong lòng Như Tiểu Lam khẩn trương.
Dù cho thân thể nàng bây giờ chỉ là động vật, nhưng linh hồn nàng vẫn là của nhân loại, nơi đó của nữ hài tử làm sao có thể để cho người khác tùy tiện đụng vào được.
Đừng nhúc nhích. Thanh Mặc Nhan thấy nàng cứ xoay tới xoay lui thì liền không kiên nhẫn: Ta đang kiểm tra xem ngươi là đực hay là cái.
Như Tiểu Lam lập tức hóa đá.
Là đực...là cái...
Câu nói của hắn như sét đánh ngang tai, rồi nó lại trực tiếp đánh trúng nàng đến hóa thành bột phấn.
Ngón tay Thanh Mặc Nhan sờ tới sờ lui trên bụng nàng, cuối cùng còn nhìn thoáng qua cái nơi ở chỗ đuôi nàng, ngữ khí ẩn ẩn mang theo ý cười: Nguyên lai là giống cái.
Ngươi mới là giống cái! Cả nhà ngươi đều là giống cái!
Vẻ mặt Như Tiểu Lam mang theo tuyệt vọng, nếu không phải do lông của nàng toàn là màu đen, thì nhất định sẽ thấy mặt nàng bây giờ đã đỏ lên như con tôm chín.
Thanh Mặc Nhan có chút đắc ý, thời điểm tay rời khỏi còn cố ý kéo kéo cái đuôi nàng.
Như Tiểu Lam cả người căng thẳng, răng đã nhe đến khóe miệng nhưng lại không dám tiến lên cắn hắn.
Vật nhỏ cũng biết thẹn thùng? Thanh Mặc Nhan tỏ vẻ kinh ngạc: Ngươi phải biết rằng ngươi là sủng vật của ta, từ trên xuống dưới, mỗi một cọng lông trên người ngươi cũng đều thuộc về ta.
Như Tiểu Lam trơ mắt nhìn Thanh Mặc Nhan lấy ra một vật ở trong lòng, sau đó lại đeo lên cổ nàng.
Trước ngực nặng trĩu.
Là cái gì?
Vừa cúi đầu nhìn, thì thấy trên cổ chính mình đang đeo một cái vòng cổ.
Vòng cổ! Ngươi coi ta là chó sao, còn muốn ta phải mang theo cái loại đồ vật này, hơn nữa mặt trên của nó còn khảm đá quý...
A? Đá quý?
Như Tiểu Lam đột nhiên nhảy dựng lên, kinh hãi mở to hai mắt.
Không sai, nàng không nhìn nhầm, ở trên cái vòng cổ kia có khảm một viên đá quý...chính là vật mà lúc trước ông nội cho nàng, nó giống hệt với viên đá ngũ sắc trên cái vòng tay đã hại nàng xuyên không đến đây.
Hình dạng của viên đá này, dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Trong nháy mắt, cảm giác mừng như điên chiếm cứ nội tâm nàng.
Có phải nàng chỉ cần gom đủ đá ngũ sắc là có thể trở về hay không?
Từ sau cái hôm nhìn thấy nàng biến thành hình người, thì hắn càng chờ mong kinh hỉ mà ngày sau nàng sẽ mang lại cho hắn.
Có thể biến thành hình người...nàng là yêu quái sao?
Hắn liền dùng ngón tay chọc chọc vào da lông trên bụng nàng.
Có yêu quái tham ăn như thế sao, lại còn ngốc muốn chết, nếu không phải là hắn cố ý đem hết cây bạc hà mèo để vào trong phòng, thì cho dù là ở trong vườn thôi nàng cũng dễ dàng đi lạc đường.
Thân là một con mèo hương, lại không chịu ăn thức ăn sống, đừng nói đến chuột chết, có lần nhìn thấy con chuột sống ở trong vườn, thế nhưng nàng lại bị nó dọa cho chạy trối chết.
Nàng có nơi nào là giống với động vật, nàng rõ ràng chính là một hài tử tham ăn tham ngủ mà.
Nhớ tới bộ dáng nàng khi biến thành một nữ hài tử, hắn liền giơ tay đem người nàng lật lại, ngón tay sau đó sờ loạn lên bụng nàng.
Như Tiểu Lam mơ mơ màng màng ngủ, chợt thấy ở trên bụng có chút ngứa, nàng liền mở to mắt ra, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan đang cúi người dựa vào gần nàng, bàn tay to ở vùng cấm của nàng sờ tới sờ lui.
Lưu manh!
Như Tiểu Lam kinh hoảng trừng lớn mắt, móng vuốt theo bản năng giơ ra cào loạn.
Một tay Thanh Mặc Nhan bắt lấy móng vuốt của nàng, âm thanh lạnh lùng nói: Ai cho ngươi cái dũng khí dám vung móng vuốt về phía chủ nhân?
Như Tiểu Lam bị ngữ khí lạnh lùng của hắn dọa cho sợ hãi.
Ta không cần một sủng vật không biết nghe lời. Thanh Mặc Nhan nheo mắt lại: Lúc trước ta còn tưởng rằng ngươi là một con mèo ngoan ngoãn, không nghĩ đến càng ngày ngươi lại càng ương bướng, nếu mà đã như vậy, hay là ta đi tìm y quan đến... (#Linh: Lưu manh!:V)
Như Tiểu Lam thoáng cái giật mình.
Tìm y quan đến...chẳng lẽ muốn đem nàng chế thành thuốc dẫn?
Chít chít. Ánh mắt ai oán nhìn về phía hắn, lỗ tai còn run run trông rất đáng thương.
Vừa rồi ta không phải cố ý!
Thanh Mặc Nhan cố tình giả vờ không hiểu ý của nàng, ngón tay vẫn không ngừng lần mò ở trên bụng nàng, hơn nữa càng ngày càng đi xuống
Không được!
Trong lòng Như Tiểu Lam khẩn trương.
Dù cho thân thể nàng bây giờ chỉ là động vật, nhưng linh hồn nàng vẫn là của nhân loại, nơi đó của nữ hài tử làm sao có thể để cho người khác tùy tiện đụng vào được.
Đừng nhúc nhích. Thanh Mặc Nhan thấy nàng cứ xoay tới xoay lui thì liền không kiên nhẫn: Ta đang kiểm tra xem ngươi là đực hay là cái.
Như Tiểu Lam lập tức hóa đá.
Là đực...là cái...
Câu nói của hắn như sét đánh ngang tai, rồi nó lại trực tiếp đánh trúng nàng đến hóa thành bột phấn.
Ngón tay Thanh Mặc Nhan sờ tới sờ lui trên bụng nàng, cuối cùng còn nhìn thoáng qua cái nơi ở chỗ đuôi nàng, ngữ khí ẩn ẩn mang theo ý cười: Nguyên lai là giống cái.
Ngươi mới là giống cái! Cả nhà ngươi đều là giống cái!
Vẻ mặt Như Tiểu Lam mang theo tuyệt vọng, nếu không phải do lông của nàng toàn là màu đen, thì nhất định sẽ thấy mặt nàng bây giờ đã đỏ lên như con tôm chín.
Thanh Mặc Nhan có chút đắc ý, thời điểm tay rời khỏi còn cố ý kéo kéo cái đuôi nàng.
Như Tiểu Lam cả người căng thẳng, răng đã nhe đến khóe miệng nhưng lại không dám tiến lên cắn hắn.
Vật nhỏ cũng biết thẹn thùng? Thanh Mặc Nhan tỏ vẻ kinh ngạc: Ngươi phải biết rằng ngươi là sủng vật của ta, từ trên xuống dưới, mỗi một cọng lông trên người ngươi cũng đều thuộc về ta.
Như Tiểu Lam trơ mắt nhìn Thanh Mặc Nhan lấy ra một vật ở trong lòng, sau đó lại đeo lên cổ nàng.
Trước ngực nặng trĩu.
Là cái gì?
Vừa cúi đầu nhìn, thì thấy trên cổ chính mình đang đeo một cái vòng cổ.
Vòng cổ! Ngươi coi ta là chó sao, còn muốn ta phải mang theo cái loại đồ vật này, hơn nữa mặt trên của nó còn khảm đá quý...
A? Đá quý?
Như Tiểu Lam đột nhiên nhảy dựng lên, kinh hãi mở to hai mắt.
Không sai, nàng không nhìn nhầm, ở trên cái vòng cổ kia có khảm một viên đá quý...chính là vật mà lúc trước ông nội cho nàng, nó giống hệt với viên đá ngũ sắc trên cái vòng tay đã hại nàng xuyên không đến đây.
Hình dạng của viên đá này, dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Trong nháy mắt, cảm giác mừng như điên chiếm cứ nội tâm nàng.
Có phải nàng chỉ cần gom đủ đá ngũ sắc là có thể trở về hay không?
/370
|