Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 53 - Lấy Hình Dạng Con Người Ở Chung Ngược Lại Càng Khó Khăn Hơn
/370
|
Như Tiểu Lam và Thanh Mặc Nhan đều được đám nha dịch cứu từ trong đống phế tích ra.
Như Tiểu Lam vẫn còn hoàn hảo, Thanh Mặc Nhan thì cả người dính toàn bụi đất, nhưng dù có như vậy đi chăng nữa thì cũng không làm ảnh hưởng đến khí thế của hắn.
Hắn ôm Như Tiểu Lam rời khỏi đống phế tích của cửa hàng rối gỗ, đám nha dịch đều ùa vào đem những người đang bị nhốt cứu ra ngoài.
Huyền Ngọc cũng không việc gì, chỉ là giống như những người khác, hôn mê bất tỉnh.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn vào tiểu nhân nhi ở trong lòng, hạ giọng thử thăm dò: Bọn họ có việc gì hay không?
Như Tiểu Lam chớp động đôi mắt màu xanh biếc, giống như ngọc phỉ thúy làm mê loạn tâm hồn người khác: Bọn họ chính là bị tà khí ở trong trận pháp làm cho ảnh hưởng, ngủ qua vài ngày thì sẽ tỉnh thôi... Bất quá thể chất sẽ kém hơn lúc ban đầu rất nhiều, sau này sẽ rất khó để khôi phục lại.
Thanh Mặc Nhan không khỏi nhíu nhíu mày, nếu không phải là vì cổ độc, thì thể chất hắn cũng không kém đến vậy.
Hắn cúi thấp đầu trầm mặc, Như Tiểu Lam đưa tay nhỏ bé ra vuốt đầu vai hắn: Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra việc gì.
Bị con ngươi mê người tha thiết nhìn chăm chú vào, đáy lòng Thanh Mặc Nhan không khỏi buông lỏng xuống, có một loại cảm xúc nói không nên lời, một loại cảm giác không rõ ràng đang chiếm lĩnh lấy toàn thân hắn.
Bất quá trên mặt hắn lại không để lộ ra bất cứ cái gì, chỉ hừ lạnh một tiếng: Tự đại.
Như Tiểu Lam không chút nào để ý đến sự châm chọc của hắn, thấy bên cạnh có nha dịch đi qua, nàng lại vùi đầu vào trong lòng hắn.
Người ở bên ngoài nhìn vào, thấy nữ hài tử này là được Thanh Mặc Nhan cứu từ trong đống phế tích ra, cho nên cũng không có một ai dám tiến lên dò hỏi, bất quá trong lòng Như Tiểu Lam rất rõ ràng, đôi mắt màu xanh của nàng quá mức quái dị, nếu như để bọn họ nhìn thấy thì khó bảo đảm sẽ không sinh ra nghi ngờ, cho nên nàng cố làm cho bộ dáng của mình trông xấu đi, rồi trốn ở trong lòng Thanh Mặc Nhan không dám gặp một ai.
Rất nhanh, những người bị nhốt đều được cứu ra ngoài, không tính đến Đại Lý Tự bên này, chỉ tính riêng nha dịch của Thuận Thiên Phủ thôi thì cũng đã tổn thất đến mười mấy người, thi thể cũng rất nhanh được tìm ra, tất cả đều nằm trên mặt đất, được đắp vải bố lên trên người.
Như Tiểu Lam vụng trộm nhìn thoáng qua, khẽ thở dài.
Những người đó coi như là gặp xui xẻo đi, bị con rối đứng đầu kia nhìn trúng, rồi moi tim.
Nếu không phải là do nàng đến kịp, thì tình trạng của Thanh Mặc Nhan cũng rất khó nói...
Một trận gió đêm thổi qua, Như Tiểu Lam cảm giác được phía dưới mông lạnh lẽo.
Bây giờ nàng mới nhớ tới trên người vẫn đang còn mặc y phục của bọn rối gỗ, váy quá ngắn, căn bản là không che hết được mông.
Ở loại thời điểm này, vẫn là biến thành mèo hương sẽ tiện hơn a, ít ra trên người còn có một lớp lông, sẽ không cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
Thanh Mặc Nhan phảng phất như đoán được tâm tư của nàng, hắn dùng ống tay áo che chắn hạ thân nàng lại.
Thời điểm đi về Đại Lý Tự, có người nhìn thấy sắc mặt Thanh Mặc Nhan không được tốt cho lắm, lại thấy trong lòng hắn đang ôm một tiểu hài tử, liền mở miệng nói: Thiếu Khanh đại nhân, giao đứa nhỏ này cho chúng ta là được rồi.
Đầu Như Tiểu Lam chôn ở trong ngực Thanh Mặc Nhan, nghe xong những lời này thân thể không khỏi cứng ngắc lại.
Sớm biết thế này thì nàng nên biến về bộ dáng động vật mới đúng.
Không cần. Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt trả lời, giục ngựa với tốc độ nhanh hơn, mang theo Như Tiểu Lam đi lên phía trước đội ngũ.
Đợi đến khi không có người Thanh Mặc Nhan mới thấp giọng nói: Vật nhỏ, đây là cơ hội của ngươi.
Cơ hội? Cơ hội gì?
Như Tiểu Lam nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan không chuyển ánh mắt nhìn nàng: Chẳng lẽ ngươi không muốn biến trở về làm mèo hương?
Muốn mới là lạ, thật vất vả nàng mới được biến thành hình người, làm sao có thể cam tâm biến trở về đây.
Nhưng mà... Như Tiểu Lam nhìn trộm đám nha dịch đang đi không xa ở phía sau Thanh Mặc Nhan, hiện tại thân phận của nàng chỉ là sủng vật của hắn, nếu lấy bộ dáng con người, thì nàng không thể giống như trước kia được hắn mang theo bên người nữa.
Thanh Mặc Nhan đưa tay nhéo nhéo gương mặt nàng.
Gương mặt mũm mĩm xúc cảm rất tốt, nhưng mà Như Tiểu Lam lại đau đến mức nhe răng: Buông tay!
Thanh Mặc Nhan buông tay ra, ánh mắt dừng ở viên đá ngũ sắc trên cổ nàng: Nếu đã không muốn biến trở lại, vậy thì hãy thành thật ở lại bên người ta đi.
Như vậy cũng được sao?
Như Tiểu Lam đầy bụng nghi hoặc, nàng lại có chút tò mò không biết hắn sẽ dùng lý do gì để người bên ngoài không nghi ngờ a.
Đi một đêm trở về Đại Lý Tự, Thanh Mặc Nhan lại không màng đến mệt nhọc mang theo Như Tiểu Lam đi gặp mặt Chính Khanh.
Như Tiểu Lam cố làm ra bộ dáng bị dọa cho sợ hãi, hai bàn tay nhỏ bé vẫn luôn gắt gao nắm lấy y phục Thanh Mặc Nhan, bộ dáng đáng thương kia làm cho mọi người phải mềm lòng, thẳng đến cuối cùng cũng không có ai gây khó xử cho nàng.
Trời còn chưa sáng, Thanh Mặc Nhan đã mang theo Như Tiểu Lam về chỗ làm việc của mình ở Đại Lý Tự, sai người chuẩn bị sẵn nước ấm, lăn lộn vài ngày qua, cũng phải tắm rửa một chút mới có thể nghỉ ngơi được.
Như Tiểu Lam thấy Thanh Mặc Nhan chuẩn bị tắm rửa, trong lòng liền vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Hỏng rồi, sao nàng lại có thể quên mất, hôm nay là ngày cổ độc trong người Thanh Mặc Nhan phát tác, nàng căn bản không thể rời khỏi bên người hắn.
Nhìn thùng gỗ trong phòng đựng đầy nước ấm, nàng không tránh khỏi nuốt một miệng nước bọt.
Dưới loại tình huống như thế này, vẫn là biến trở lại làm mèo hương sẽ tốt hơn, dù cho nàng có đỏ mặt thì hắn cũng sẽ không nhìn thấy.
Nàng nghĩ đến đây, liền nhắm chặt hai mắt lại thúc giục cỗ nhiệt lưu trong cơ thể.
Càng vội vàng thì càng sai sót, lúc trước nàng chỉ cần chút thời gian là có thể biến trở về, nhưng mà hôm nay không biết tại vì sao, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể lại không chịu nghe theo sự khống chế của nàng...
Lúc Thanh Mặc Nhan cởi y phục ra, lại phát hiện vật nhỏ trong lòng đang an tĩnh đến khác thường, liền cúi đầu xuống xem thử.
Như Tiểu Lam biến hóa thất bại, ảo não mở to mắt ra, kết quả nàng vừa ngẩng đầu lên, thì chiếc mũi của hai người thiếu chút nữa đã đụng vào nhau, hơi thở quen thuộc trực tiếp phả lên trên gương mặt nàng.
Nàng cúi đầu nhìn xuống phía dưới, kinh ngạc nhận ra trên người hắn đã không còn mặc y phục.
Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì? Như Tiểu Lam nói lắp ba lắp bắp, ánh mắt to tròn tràn đầy vẻ nhút nhát.
Dù cho nàng đã biến thành người, nhưng nhất cử nhất động của nàng vẫn giống như lúc còn là mèo hương.
Thanh Mặc Nhan càng cảm thấy thú vị, vốn dĩ bởi vì sử dụng nội lực, nên cổ độc trong cơ thể hắn thỉnh thoảng vẫn ẩn ẩn đau, nhưng mà nhờ sự có mặt của vật nhỏ, lại làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đương nhiên là muốn đi tắm rồi, để một thân bụi đất thế này rất khó chịu.
Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt.
Vấn đề lớn nhất là hiện tại nàng không thể rời khỏi người hắn được, nhưng cũng không thể cùng hắn đi vào tắm đi... Trước kia nàng còn có thể tỏ ra không mấy để ý, nhưng đó là bởi vì lúc đó thân thể nàng vẫn là mèo hương a.
Mà hiện tại nàng rõ ràng chính là một tiểu hài tử!
Cầm thú! Lưu manh!
Thanh Mặc Nhan đột nhiên nắm lấy cằm của nàng, bắt buộc nàng phải ngẩng mặt lên nhìn hắn: Vật nhỏ, trong lòng ngươi đang mắng ta.
Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Trong lòng Như Tiểu Lam chột dạ, nỗ lực bày ra biểu cảm vô tội, đôi mắt to màu xanh biếc kia như đang muốn nói: Ngươi đang nói cái gì, ta thật sự không hiểu...
Thanh Mặc Nhan chậm rãi tới gần, khoảng cách với nàng chỉ còn một phân, một cỗ áp lực vô hình cũng đến gần với nàng hơn.
Trong con ngươi đen trắng rõ ràng hiện lên hình ảnh của nàng: Gương mặt đỏ hồng tựa như một quả táo chín.
Trời ạ, đây thật sự là gương mặt của nàng sao.
Như Tiểu Lam ngửa đầu về phía sau, muốn tránh xa hắn chút.
Nhưng mà nàng đã quên mất một việc, thân thể hiện tại của nàng chỉ là một hài tử, căn bản là không có quá nhiều sức lực, ngửa ra sau mạnh quá khiến nàng mất đi thế cân bằng.
Rầm một tiếng, nàng trực tiếp ngã xuống đất.
Chiếc váy ngắn gọn không chịu nổi đều bị xốc lên, để lộ ra đôi chân trắng nõn nà, cùng với chiếc mông nhỏ nhắn.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan không ngừng run rẩy, thật vất vả mới cố nhịn cười được.
Thời gian hắn và vật nhỏ ở chung cũng không ngắn, nên đã sớm biết rõ tính tình của nàng, lúc này nếu hắn chê cười nàng, thì sau này nàng sẽ không chủ động thân cận với hắn nữa.
Tương lai còn dài, hắn sẽ dạy dỗ nàng thật tốt.
Như Tiểu Lam vẫn còn hoàn hảo, Thanh Mặc Nhan thì cả người dính toàn bụi đất, nhưng dù có như vậy đi chăng nữa thì cũng không làm ảnh hưởng đến khí thế của hắn.
Hắn ôm Như Tiểu Lam rời khỏi đống phế tích của cửa hàng rối gỗ, đám nha dịch đều ùa vào đem những người đang bị nhốt cứu ra ngoài.
Huyền Ngọc cũng không việc gì, chỉ là giống như những người khác, hôn mê bất tỉnh.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn vào tiểu nhân nhi ở trong lòng, hạ giọng thử thăm dò: Bọn họ có việc gì hay không?
Như Tiểu Lam chớp động đôi mắt màu xanh biếc, giống như ngọc phỉ thúy làm mê loạn tâm hồn người khác: Bọn họ chính là bị tà khí ở trong trận pháp làm cho ảnh hưởng, ngủ qua vài ngày thì sẽ tỉnh thôi... Bất quá thể chất sẽ kém hơn lúc ban đầu rất nhiều, sau này sẽ rất khó để khôi phục lại.
Thanh Mặc Nhan không khỏi nhíu nhíu mày, nếu không phải là vì cổ độc, thì thể chất hắn cũng không kém đến vậy.
Hắn cúi thấp đầu trầm mặc, Như Tiểu Lam đưa tay nhỏ bé ra vuốt đầu vai hắn: Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra việc gì.
Bị con ngươi mê người tha thiết nhìn chăm chú vào, đáy lòng Thanh Mặc Nhan không khỏi buông lỏng xuống, có một loại cảm xúc nói không nên lời, một loại cảm giác không rõ ràng đang chiếm lĩnh lấy toàn thân hắn.
Bất quá trên mặt hắn lại không để lộ ra bất cứ cái gì, chỉ hừ lạnh một tiếng: Tự đại.
Như Tiểu Lam không chút nào để ý đến sự châm chọc của hắn, thấy bên cạnh có nha dịch đi qua, nàng lại vùi đầu vào trong lòng hắn.
Người ở bên ngoài nhìn vào, thấy nữ hài tử này là được Thanh Mặc Nhan cứu từ trong đống phế tích ra, cho nên cũng không có một ai dám tiến lên dò hỏi, bất quá trong lòng Như Tiểu Lam rất rõ ràng, đôi mắt màu xanh của nàng quá mức quái dị, nếu như để bọn họ nhìn thấy thì khó bảo đảm sẽ không sinh ra nghi ngờ, cho nên nàng cố làm cho bộ dáng của mình trông xấu đi, rồi trốn ở trong lòng Thanh Mặc Nhan không dám gặp một ai.
Rất nhanh, những người bị nhốt đều được cứu ra ngoài, không tính đến Đại Lý Tự bên này, chỉ tính riêng nha dịch của Thuận Thiên Phủ thôi thì cũng đã tổn thất đến mười mấy người, thi thể cũng rất nhanh được tìm ra, tất cả đều nằm trên mặt đất, được đắp vải bố lên trên người.
Như Tiểu Lam vụng trộm nhìn thoáng qua, khẽ thở dài.
Những người đó coi như là gặp xui xẻo đi, bị con rối đứng đầu kia nhìn trúng, rồi moi tim.
Nếu không phải là do nàng đến kịp, thì tình trạng của Thanh Mặc Nhan cũng rất khó nói...
Một trận gió đêm thổi qua, Như Tiểu Lam cảm giác được phía dưới mông lạnh lẽo.
Bây giờ nàng mới nhớ tới trên người vẫn đang còn mặc y phục của bọn rối gỗ, váy quá ngắn, căn bản là không che hết được mông.
Ở loại thời điểm này, vẫn là biến thành mèo hương sẽ tiện hơn a, ít ra trên người còn có một lớp lông, sẽ không cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
Thanh Mặc Nhan phảng phất như đoán được tâm tư của nàng, hắn dùng ống tay áo che chắn hạ thân nàng lại.
Thời điểm đi về Đại Lý Tự, có người nhìn thấy sắc mặt Thanh Mặc Nhan không được tốt cho lắm, lại thấy trong lòng hắn đang ôm một tiểu hài tử, liền mở miệng nói: Thiếu Khanh đại nhân, giao đứa nhỏ này cho chúng ta là được rồi.
Đầu Như Tiểu Lam chôn ở trong ngực Thanh Mặc Nhan, nghe xong những lời này thân thể không khỏi cứng ngắc lại.
Sớm biết thế này thì nàng nên biến về bộ dáng động vật mới đúng.
Không cần. Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt trả lời, giục ngựa với tốc độ nhanh hơn, mang theo Như Tiểu Lam đi lên phía trước đội ngũ.
Đợi đến khi không có người Thanh Mặc Nhan mới thấp giọng nói: Vật nhỏ, đây là cơ hội của ngươi.
Cơ hội? Cơ hội gì?
Như Tiểu Lam nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan không chuyển ánh mắt nhìn nàng: Chẳng lẽ ngươi không muốn biến trở về làm mèo hương?
Muốn mới là lạ, thật vất vả nàng mới được biến thành hình người, làm sao có thể cam tâm biến trở về đây.
Nhưng mà... Như Tiểu Lam nhìn trộm đám nha dịch đang đi không xa ở phía sau Thanh Mặc Nhan, hiện tại thân phận của nàng chỉ là sủng vật của hắn, nếu lấy bộ dáng con người, thì nàng không thể giống như trước kia được hắn mang theo bên người nữa.
Thanh Mặc Nhan đưa tay nhéo nhéo gương mặt nàng.
Gương mặt mũm mĩm xúc cảm rất tốt, nhưng mà Như Tiểu Lam lại đau đến mức nhe răng: Buông tay!
Thanh Mặc Nhan buông tay ra, ánh mắt dừng ở viên đá ngũ sắc trên cổ nàng: Nếu đã không muốn biến trở lại, vậy thì hãy thành thật ở lại bên người ta đi.
Như vậy cũng được sao?
Như Tiểu Lam đầy bụng nghi hoặc, nàng lại có chút tò mò không biết hắn sẽ dùng lý do gì để người bên ngoài không nghi ngờ a.
Đi một đêm trở về Đại Lý Tự, Thanh Mặc Nhan lại không màng đến mệt nhọc mang theo Như Tiểu Lam đi gặp mặt Chính Khanh.
Như Tiểu Lam cố làm ra bộ dáng bị dọa cho sợ hãi, hai bàn tay nhỏ bé vẫn luôn gắt gao nắm lấy y phục Thanh Mặc Nhan, bộ dáng đáng thương kia làm cho mọi người phải mềm lòng, thẳng đến cuối cùng cũng không có ai gây khó xử cho nàng.
Trời còn chưa sáng, Thanh Mặc Nhan đã mang theo Như Tiểu Lam về chỗ làm việc của mình ở Đại Lý Tự, sai người chuẩn bị sẵn nước ấm, lăn lộn vài ngày qua, cũng phải tắm rửa một chút mới có thể nghỉ ngơi được.
Như Tiểu Lam thấy Thanh Mặc Nhan chuẩn bị tắm rửa, trong lòng liền vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Hỏng rồi, sao nàng lại có thể quên mất, hôm nay là ngày cổ độc trong người Thanh Mặc Nhan phát tác, nàng căn bản không thể rời khỏi bên người hắn.
Nhìn thùng gỗ trong phòng đựng đầy nước ấm, nàng không tránh khỏi nuốt một miệng nước bọt.
Dưới loại tình huống như thế này, vẫn là biến trở lại làm mèo hương sẽ tốt hơn, dù cho nàng có đỏ mặt thì hắn cũng sẽ không nhìn thấy.
Nàng nghĩ đến đây, liền nhắm chặt hai mắt lại thúc giục cỗ nhiệt lưu trong cơ thể.
Càng vội vàng thì càng sai sót, lúc trước nàng chỉ cần chút thời gian là có thể biến trở về, nhưng mà hôm nay không biết tại vì sao, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể lại không chịu nghe theo sự khống chế của nàng...
Lúc Thanh Mặc Nhan cởi y phục ra, lại phát hiện vật nhỏ trong lòng đang an tĩnh đến khác thường, liền cúi đầu xuống xem thử.
Như Tiểu Lam biến hóa thất bại, ảo não mở to mắt ra, kết quả nàng vừa ngẩng đầu lên, thì chiếc mũi của hai người thiếu chút nữa đã đụng vào nhau, hơi thở quen thuộc trực tiếp phả lên trên gương mặt nàng.
Nàng cúi đầu nhìn xuống phía dưới, kinh ngạc nhận ra trên người hắn đã không còn mặc y phục.
Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì? Như Tiểu Lam nói lắp ba lắp bắp, ánh mắt to tròn tràn đầy vẻ nhút nhát.
Dù cho nàng đã biến thành người, nhưng nhất cử nhất động của nàng vẫn giống như lúc còn là mèo hương.
Thanh Mặc Nhan càng cảm thấy thú vị, vốn dĩ bởi vì sử dụng nội lực, nên cổ độc trong cơ thể hắn thỉnh thoảng vẫn ẩn ẩn đau, nhưng mà nhờ sự có mặt của vật nhỏ, lại làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đương nhiên là muốn đi tắm rồi, để một thân bụi đất thế này rất khó chịu.
Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt.
Vấn đề lớn nhất là hiện tại nàng không thể rời khỏi người hắn được, nhưng cũng không thể cùng hắn đi vào tắm đi... Trước kia nàng còn có thể tỏ ra không mấy để ý, nhưng đó là bởi vì lúc đó thân thể nàng vẫn là mèo hương a.
Mà hiện tại nàng rõ ràng chính là một tiểu hài tử!
Cầm thú! Lưu manh!
Thanh Mặc Nhan đột nhiên nắm lấy cằm của nàng, bắt buộc nàng phải ngẩng mặt lên nhìn hắn: Vật nhỏ, trong lòng ngươi đang mắng ta.
Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Trong lòng Như Tiểu Lam chột dạ, nỗ lực bày ra biểu cảm vô tội, đôi mắt to màu xanh biếc kia như đang muốn nói: Ngươi đang nói cái gì, ta thật sự không hiểu...
Thanh Mặc Nhan chậm rãi tới gần, khoảng cách với nàng chỉ còn một phân, một cỗ áp lực vô hình cũng đến gần với nàng hơn.
Trong con ngươi đen trắng rõ ràng hiện lên hình ảnh của nàng: Gương mặt đỏ hồng tựa như một quả táo chín.
Trời ạ, đây thật sự là gương mặt của nàng sao.
Như Tiểu Lam ngửa đầu về phía sau, muốn tránh xa hắn chút.
Nhưng mà nàng đã quên mất một việc, thân thể hiện tại của nàng chỉ là một hài tử, căn bản là không có quá nhiều sức lực, ngửa ra sau mạnh quá khiến nàng mất đi thế cân bằng.
Rầm một tiếng, nàng trực tiếp ngã xuống đất.
Chiếc váy ngắn gọn không chịu nổi đều bị xốc lên, để lộ ra đôi chân trắng nõn nà, cùng với chiếc mông nhỏ nhắn.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan không ngừng run rẩy, thật vất vả mới cố nhịn cười được.
Thời gian hắn và vật nhỏ ở chung cũng không ngắn, nên đã sớm biết rõ tính tình của nàng, lúc này nếu hắn chê cười nàng, thì sau này nàng sẽ không chủ động thân cận với hắn nữa.
Tương lai còn dài, hắn sẽ dạy dỗ nàng thật tốt.
/370
|