Đã sống qua hai kiếp, nhưng chưa bao giờ Như Tiểu Lam gặp phải tình huống xấu hổ đến mức này.
Thùng gỗ cũng không lớn lắm, nàng chỉ có thể ngồi ở trên người Thanh Mặc Nhan.
Ông trời ơi, nhanh chút biến ta trở lại làm mèo hương đi.
Trong lòng Như Tiểu Lam kêu than không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng cả lên.
Nhưng mà cho dù nàng có nỗ lực đến đâu, thì cũng không thể nào điều động được luồng nhiệt lưu trong cơ thể.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới lúc trước nàng đã nuốt xuống hồn phách của con rối đứng đầu kia, cho nên bây giờ mới tạm thời không thể tự do biến hóa được đi?
Thấy nàng ngồi im thất thần, Thanh Mặc Nhan liền không vui đem nước dội lên cái đầu nhỏ của nàng.
Cả người toàn là bụi đất, rửa cho sạch sẽ chút.
Như Tiểu Lam nhìn mái tóc dài đến mắt cá chân của mình, vẻ mặt đau lòng.
Tóc dài như thế, sẽ rất vướng víu.
Quá dài, khi tắm rất phiền toái, vẫn là nên cắt bớt đi sẽ tốt hơn. Nàng đề nghị.
Nhờ cha mẹ mới có thân thể tóc da, làm sao có thể nói muốn cắt là cắt luôn được. Thanh Mặc Nhan trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của nàng: Còn chưa nói đến ta là chủ nhân của ngươi, cắt hay không cắt đều phải do ta định đoạt.
Như Tiểu Lam đành phải để mặc cho hắn đùa nghịch mái tóc của nàng.
Tóc dài ướt đẫm dính sát vào cơ thể nàng, đem thân thể nàng che giấu đi.
Nhưng mà như vậy, chỉ càng làm tôn lên làn da trắng nõn của nàng.
Lông mày Thanh Mặc Nhan nhướng lên, nhìn thấy nàng rụt hai bả vai lại, hắn liền cười khẽ: Một tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh cũng biết e lệ?
Như Tiểu Lam bỗng nhiên mở to mắt ra.
Ngươi mới chưa đủ lông đủ cánh!
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn nàng một cái: Trong đầu ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, hay là ngươi cho rằng ta đối với thân thể nhỏ bé này của ngươi sẽ sinh ra hứng thú?
Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam liền cúi đầu nhìn lại thân thể của mình.
Vùng đất bằng phẳng như sân bay...
Hít sâu một hơi, nàng không ngừng tự nói với chính mình: Bộ dáng của nàng bây giờ cùng lắm cũng chỉ là một hài tử bốn, năm tuổi, không cần để ý đến việc nam nữ, không cần phải thẹn thùng nữa a.
Nhìn Thanh Mặc Nhan như đang mang theo biểu cảm khinh thường, nàng mới dần dần bình tĩnh lại.
Nói cũng đúng, lấy thân phận của Thanh Mặc Nhan thì làm gì có chuyện lại đi cảm thấy hứng thú với thân thể của một tiểu hài tử đây, chẳng qua hắn chỉ là vì cỗ cổ độc kia cho nên mới không rời khỏi người nàng thôi.
Đúng là tự mình đa tình mà.
Nàng dùng đôi tay vỗ mạnh lên hai gò má của mình.
Như Tiểu Lam, ngươi tỉnh lại đi, ở trong mắt hắn ngươi cũng chỉ là một sủng vật mà thôi.
Nghĩ như vậy, rất nhanh tinh thần Như Tiểu Lam đã tốt lên, trên gương mặt mũm mĩm khôi phục lại vẻ sáng lạng lúc trước.
Thanh Mặc Nhan bất động thanh sắc ở một bên nhìn, thấy vật nhỏ từ thẹn thùng cùng khẩn trương khôi phục lại bình thường trong nháy mắt, rồi bắt đầu tự gội đầu lấy, không có suy nghĩ ngại ngùng muốn trốn tránh thân thể của hắn nữa.
Hắn thoáng quay mặt đi, che giấu nụ cười trên khóe miệng.
Hắn muốn nàng buông bỏ đề phòng, rồi mới từ từ khiến cho trong lòng nàng chỉ có một mình bóng dáng của hắn.
Bởi vì thấy ở trong mắt Thanh Mặc Nhan, nàng cùng nắm cũng chỉ là một đứa trẻ con, cho nên lá gan Như Tiểu Lam cũng lớn hơn rất nhiều.
Tắm rửa xong thân thể trơn bóng của nàng bị hắn ôm lên trên giường, trên người lại mặc vào y phục của hắn, tay áo thừa ra cả đoạn thật giống với mấy người hát tuồng.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày giúp nàng vén tay áo lên: Ở đây không có y phục của tiểu hài tử, ngươi cứ mặc tạm nó một đêm đi, ngày mai ta sẽ phái người đi mua y phục mới cho ngươi.
Như Tiểu Lam không rảnh lo đến việc y phục có vừa hay không, bởi vì sau khi tắm xong nàng mới phát hiện ra mình rất đói bụng.
Chó ngốc đã mang nàng đi theo những một ngày một đêm, từ lúc đó đến bây giờ nàng vẫn chưa được ăn cái gì cả.
Đúng rồi, chó ngốc đâu? Như Tiểu Lam khẩn trương nói.
Trở về quá vội vàng, cũng không biết chó ngốc sao rồi.
Ngươi muốn nói con chó đen kia? Thanh Mặc Nhan lại vén ống tay còn lại của nàng lên, để lộ ra cánh tay nhỏ bé mập mạp trắng nõn: Chính là nó giúp ngươi tìm được ta?
Như Tiểu Lam đắc ý ngẩng cao đầu: Chúng ta rất lợi hại a.
Thanh Mặc Nhan nhìn đôi mắt to tròn sáng long lanh của nàng, trên mặt nàng rõ ràng viết ba chữ thật to: Cầu khen ngợi!
Ân, rất lợi hại. Thanh Mặc Nhan kìm lòng không được vươn tay ra, dùng sức xoa lên mái tóc của nàng, thẳng đến khi làm cho tóc nàng rối hết lên thì mới vừa lòng rút tay về.
Chó đen chỉ bị thương đôi chút, một lúc nữa sẽ có người đưa nó về đây. Hắn nhìn một đầu tóc rối, tiểu gia hỏa đang nhe răng trợn mắt với hắn.
Có người mang tới chút cơm canh đơn giản, hai người ăn qua loa xong rồi trực tiếp đi nghỉ ngơi.
Từ trước đến nay kể cả khi đi vào giấc ngủ thì Thanh Mặc Nhan vẫn luôn duy trì cảnh giác, nhưng lúc này không biết tại vì sao, hắn ôm tiểu gia hỏa vào lòng lại ngủ rất ngon giấc, liền mạch ngủ đến hửng đông cũng không bị tỉnh giấc qua.
Còn chưa kịp mở mắt thì hắn đã nghe thấy trong viện truyền đến những thanh âm thanh thúy, ở giữa còn kèm theo cả tiếng kêu của chó nhỏ.
Thanh Mặc Nhan mở mắt ra đến hơn nửa ngày mới khôi phục lại được tinh thần, nhớ lại bản thân vẫn còn đang ở Đại Lý Tự, chứ không phải hầu phủ.
Đứng dậy mặc y phục vào, bởi vì Huyền Ngọc cùng những người khác vẫn còn chưa tỉnh lại, mà hắn cũng không có thói quen có người hầu hạ ở bên người, cho nên cũng không hề gọi tạp dịch đi vào, mà là tự mình trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Trong viện có một thân ảnh nho nhỏ lanh lợi, một con chó nhỏ đang chạy theo sát phía sau thân ảnh kia, nó không ngừng phe phẩy cái đuôi, rưng rưng kêu không ngừng.
Thanh Mặc Nhan gộp lại áo choàng trên người, đứng im một chỗ ở phía ngoài cửa, ánh mắt rơi vào nữ hài tử đang chạy qua trước mặt hắn, đáy mắt đọng lại, sau đó trở nên cứng ngắc.
Vật nhỏ thế nhưng chỉ mặc một cái quần phía dưới, thân trên cũng chỉ mặc một cái yếm nhỏ, lại còn đang hăng hái chạy nhảy...
Đứng lại! Hắn gầm lên một tiếng.
Như Tiểu Lam và chó ngốc đang chơi đùa vô cùng vui vẻ, đột nhiên nghe được tiếng hô thì liền giật mình, nàng quay đầu khó hiểu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan xanh mặt đi ra khỏi cửa, trực tiếp nắm lấy cánh tay nhỏ bé của nàng rồi nhấc lên trên.
Ngươi muốn làm cái gì? Như Tiểu Lam bị biến cố bất ngờ làm cho sợ hãi, nàng dùng sức muốn thoát khỏi tay hắn.
Ngươi đang mặc cái gì? Thanh Mặc Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, may mắn đây là nơi làm việc của hắn nên không có người ngoài dám tự tiện tiến vào, bằng không sẽ bị họ nhìn thấy tất cả đi.
Ta mặc cái gì? Quần a. Như Tiểu Lam nói đến đúng lý hợp tình.
Đối với một người hiện đại mà nói, mặc quần ở bên ngoài rồi chạy tới chạy lui là một việc hết sức bình thường, mặc dù cái quần này có chút mỏng.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: Biết thế mà còn dám mặc đi ra ngoài?
Như Tiểu Lam không hiểu gì cả, không biết lửa giận của hắn là từ đâu đến.
Mặc quần thì có sao đâu, trời thì nóng như thế, trước kia trong ký túc xá ở đại học nàng còn chỉ mặc mỗi mình quần lót thôi nữa là.
Thanh Mặc Nhan mạnh mẽ ôm nàng vào phòng: Y phục bọn họ đưa đến đâu?
Như Tiểu Lam chỉ chỉ.
Nàng dậy từ rất sớm, có người làm theo phân phó của Thanh Mặc Nhan đã đem y phục đến đây, nhưng mà từ khi đến với thế giới này thì nàng vẫn luôn chỉ ở cạnh bên người hắn, cho nên nàng căn bản không biết được y phục của nữ tử phải mặc như thế nào.
Nàng suy nghĩ rất đơn giản, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử, trời lại nóng như thế, dứt khoát chỉ cần mặc một cái quần cùng một cái yếm là được rồi.
Vừa vặn chó ngốc cũng được đưa đến đây, dù cho nàng có bị biến thành hình người, thì chó ngốc vẫn như cũ nhận ra được nàng, vì thế nên kết quả là một người một chó chơi đùa đến vui vẻ...
Thanh Mặc Nhan đặt nàng ở trên ghế, cố gắng nhẫn lại dạy cho nàng cách mặc quần áo.
Như Tiểu Lam duỗi chân nhỏ ra, đung đưa không ngừng ở giữa không trung.
Thanh Mặc Nhan đánh nhẹ lên lưng nàng một cái: Nữ hài tử khi ngồi phải khép hai chân lại.
Như Tiểu Lam chẹp miệng làm theo.
Thanh Mặc Nhan nói một tràng dài, nhưng mà một chữ nàng cũng không nghe vào trong đầu.
Nhiều quy củ như vậy, còn không vui vẻ bằng khi làm sủng vật.
Thanh Mặc Nhan cầm giày thêu nhỏ đi vào chân cho nàng, sau đó còn ngẩng đầu lên đánh giá nàng, miệng đột nhiên nói: Ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên.
Như Tiểu Lam bị giật mình suýt nữa nhảy lên.
Bị biến thành sủng vật đã đủ bi thảm rồi, nàng cũng không muốn phải sửa lại cả tên nữa đâu.
Thùng gỗ cũng không lớn lắm, nàng chỉ có thể ngồi ở trên người Thanh Mặc Nhan.
Ông trời ơi, nhanh chút biến ta trở lại làm mèo hương đi.
Trong lòng Như Tiểu Lam kêu than không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng cả lên.
Nhưng mà cho dù nàng có nỗ lực đến đâu, thì cũng không thể nào điều động được luồng nhiệt lưu trong cơ thể.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới lúc trước nàng đã nuốt xuống hồn phách của con rối đứng đầu kia, cho nên bây giờ mới tạm thời không thể tự do biến hóa được đi?
Thấy nàng ngồi im thất thần, Thanh Mặc Nhan liền không vui đem nước dội lên cái đầu nhỏ của nàng.
Cả người toàn là bụi đất, rửa cho sạch sẽ chút.
Như Tiểu Lam nhìn mái tóc dài đến mắt cá chân của mình, vẻ mặt đau lòng.
Tóc dài như thế, sẽ rất vướng víu.
Quá dài, khi tắm rất phiền toái, vẫn là nên cắt bớt đi sẽ tốt hơn. Nàng đề nghị.
Nhờ cha mẹ mới có thân thể tóc da, làm sao có thể nói muốn cắt là cắt luôn được. Thanh Mặc Nhan trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của nàng: Còn chưa nói đến ta là chủ nhân của ngươi, cắt hay không cắt đều phải do ta định đoạt.
Như Tiểu Lam đành phải để mặc cho hắn đùa nghịch mái tóc của nàng.
Tóc dài ướt đẫm dính sát vào cơ thể nàng, đem thân thể nàng che giấu đi.
Nhưng mà như vậy, chỉ càng làm tôn lên làn da trắng nõn của nàng.
Lông mày Thanh Mặc Nhan nhướng lên, nhìn thấy nàng rụt hai bả vai lại, hắn liền cười khẽ: Một tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh cũng biết e lệ?
Như Tiểu Lam bỗng nhiên mở to mắt ra.
Ngươi mới chưa đủ lông đủ cánh!
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn nàng một cái: Trong đầu ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, hay là ngươi cho rằng ta đối với thân thể nhỏ bé này của ngươi sẽ sinh ra hứng thú?
Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam liền cúi đầu nhìn lại thân thể của mình.
Vùng đất bằng phẳng như sân bay...
Hít sâu một hơi, nàng không ngừng tự nói với chính mình: Bộ dáng của nàng bây giờ cùng lắm cũng chỉ là một hài tử bốn, năm tuổi, không cần để ý đến việc nam nữ, không cần phải thẹn thùng nữa a.
Nhìn Thanh Mặc Nhan như đang mang theo biểu cảm khinh thường, nàng mới dần dần bình tĩnh lại.
Nói cũng đúng, lấy thân phận của Thanh Mặc Nhan thì làm gì có chuyện lại đi cảm thấy hứng thú với thân thể của một tiểu hài tử đây, chẳng qua hắn chỉ là vì cỗ cổ độc kia cho nên mới không rời khỏi người nàng thôi.
Đúng là tự mình đa tình mà.
Nàng dùng đôi tay vỗ mạnh lên hai gò má của mình.
Như Tiểu Lam, ngươi tỉnh lại đi, ở trong mắt hắn ngươi cũng chỉ là một sủng vật mà thôi.
Nghĩ như vậy, rất nhanh tinh thần Như Tiểu Lam đã tốt lên, trên gương mặt mũm mĩm khôi phục lại vẻ sáng lạng lúc trước.
Thanh Mặc Nhan bất động thanh sắc ở một bên nhìn, thấy vật nhỏ từ thẹn thùng cùng khẩn trương khôi phục lại bình thường trong nháy mắt, rồi bắt đầu tự gội đầu lấy, không có suy nghĩ ngại ngùng muốn trốn tránh thân thể của hắn nữa.
Hắn thoáng quay mặt đi, che giấu nụ cười trên khóe miệng.
Hắn muốn nàng buông bỏ đề phòng, rồi mới từ từ khiến cho trong lòng nàng chỉ có một mình bóng dáng của hắn.
Bởi vì thấy ở trong mắt Thanh Mặc Nhan, nàng cùng nắm cũng chỉ là một đứa trẻ con, cho nên lá gan Như Tiểu Lam cũng lớn hơn rất nhiều.
Tắm rửa xong thân thể trơn bóng của nàng bị hắn ôm lên trên giường, trên người lại mặc vào y phục của hắn, tay áo thừa ra cả đoạn thật giống với mấy người hát tuồng.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày giúp nàng vén tay áo lên: Ở đây không có y phục của tiểu hài tử, ngươi cứ mặc tạm nó một đêm đi, ngày mai ta sẽ phái người đi mua y phục mới cho ngươi.
Như Tiểu Lam không rảnh lo đến việc y phục có vừa hay không, bởi vì sau khi tắm xong nàng mới phát hiện ra mình rất đói bụng.
Chó ngốc đã mang nàng đi theo những một ngày một đêm, từ lúc đó đến bây giờ nàng vẫn chưa được ăn cái gì cả.
Đúng rồi, chó ngốc đâu? Như Tiểu Lam khẩn trương nói.
Trở về quá vội vàng, cũng không biết chó ngốc sao rồi.
Ngươi muốn nói con chó đen kia? Thanh Mặc Nhan lại vén ống tay còn lại của nàng lên, để lộ ra cánh tay nhỏ bé mập mạp trắng nõn: Chính là nó giúp ngươi tìm được ta?
Như Tiểu Lam đắc ý ngẩng cao đầu: Chúng ta rất lợi hại a.
Thanh Mặc Nhan nhìn đôi mắt to tròn sáng long lanh của nàng, trên mặt nàng rõ ràng viết ba chữ thật to: Cầu khen ngợi!
Ân, rất lợi hại. Thanh Mặc Nhan kìm lòng không được vươn tay ra, dùng sức xoa lên mái tóc của nàng, thẳng đến khi làm cho tóc nàng rối hết lên thì mới vừa lòng rút tay về.
Chó đen chỉ bị thương đôi chút, một lúc nữa sẽ có người đưa nó về đây. Hắn nhìn một đầu tóc rối, tiểu gia hỏa đang nhe răng trợn mắt với hắn.
Có người mang tới chút cơm canh đơn giản, hai người ăn qua loa xong rồi trực tiếp đi nghỉ ngơi.
Từ trước đến nay kể cả khi đi vào giấc ngủ thì Thanh Mặc Nhan vẫn luôn duy trì cảnh giác, nhưng lúc này không biết tại vì sao, hắn ôm tiểu gia hỏa vào lòng lại ngủ rất ngon giấc, liền mạch ngủ đến hửng đông cũng không bị tỉnh giấc qua.
Còn chưa kịp mở mắt thì hắn đã nghe thấy trong viện truyền đến những thanh âm thanh thúy, ở giữa còn kèm theo cả tiếng kêu của chó nhỏ.
Thanh Mặc Nhan mở mắt ra đến hơn nửa ngày mới khôi phục lại được tinh thần, nhớ lại bản thân vẫn còn đang ở Đại Lý Tự, chứ không phải hầu phủ.
Đứng dậy mặc y phục vào, bởi vì Huyền Ngọc cùng những người khác vẫn còn chưa tỉnh lại, mà hắn cũng không có thói quen có người hầu hạ ở bên người, cho nên cũng không hề gọi tạp dịch đi vào, mà là tự mình trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Trong viện có một thân ảnh nho nhỏ lanh lợi, một con chó nhỏ đang chạy theo sát phía sau thân ảnh kia, nó không ngừng phe phẩy cái đuôi, rưng rưng kêu không ngừng.
Thanh Mặc Nhan gộp lại áo choàng trên người, đứng im một chỗ ở phía ngoài cửa, ánh mắt rơi vào nữ hài tử đang chạy qua trước mặt hắn, đáy mắt đọng lại, sau đó trở nên cứng ngắc.
Vật nhỏ thế nhưng chỉ mặc một cái quần phía dưới, thân trên cũng chỉ mặc một cái yếm nhỏ, lại còn đang hăng hái chạy nhảy...
Đứng lại! Hắn gầm lên một tiếng.
Như Tiểu Lam và chó ngốc đang chơi đùa vô cùng vui vẻ, đột nhiên nghe được tiếng hô thì liền giật mình, nàng quay đầu khó hiểu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan xanh mặt đi ra khỏi cửa, trực tiếp nắm lấy cánh tay nhỏ bé của nàng rồi nhấc lên trên.
Ngươi muốn làm cái gì? Như Tiểu Lam bị biến cố bất ngờ làm cho sợ hãi, nàng dùng sức muốn thoát khỏi tay hắn.
Ngươi đang mặc cái gì? Thanh Mặc Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, may mắn đây là nơi làm việc của hắn nên không có người ngoài dám tự tiện tiến vào, bằng không sẽ bị họ nhìn thấy tất cả đi.
Ta mặc cái gì? Quần a. Như Tiểu Lam nói đến đúng lý hợp tình.
Đối với một người hiện đại mà nói, mặc quần ở bên ngoài rồi chạy tới chạy lui là một việc hết sức bình thường, mặc dù cái quần này có chút mỏng.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: Biết thế mà còn dám mặc đi ra ngoài?
Như Tiểu Lam không hiểu gì cả, không biết lửa giận của hắn là từ đâu đến.
Mặc quần thì có sao đâu, trời thì nóng như thế, trước kia trong ký túc xá ở đại học nàng còn chỉ mặc mỗi mình quần lót thôi nữa là.
Thanh Mặc Nhan mạnh mẽ ôm nàng vào phòng: Y phục bọn họ đưa đến đâu?
Như Tiểu Lam chỉ chỉ.
Nàng dậy từ rất sớm, có người làm theo phân phó của Thanh Mặc Nhan đã đem y phục đến đây, nhưng mà từ khi đến với thế giới này thì nàng vẫn luôn chỉ ở cạnh bên người hắn, cho nên nàng căn bản không biết được y phục của nữ tử phải mặc như thế nào.
Nàng suy nghĩ rất đơn giản, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử, trời lại nóng như thế, dứt khoát chỉ cần mặc một cái quần cùng một cái yếm là được rồi.
Vừa vặn chó ngốc cũng được đưa đến đây, dù cho nàng có bị biến thành hình người, thì chó ngốc vẫn như cũ nhận ra được nàng, vì thế nên kết quả là một người một chó chơi đùa đến vui vẻ...
Thanh Mặc Nhan đặt nàng ở trên ghế, cố gắng nhẫn lại dạy cho nàng cách mặc quần áo.
Như Tiểu Lam duỗi chân nhỏ ra, đung đưa không ngừng ở giữa không trung.
Thanh Mặc Nhan đánh nhẹ lên lưng nàng một cái: Nữ hài tử khi ngồi phải khép hai chân lại.
Như Tiểu Lam chẹp miệng làm theo.
Thanh Mặc Nhan nói một tràng dài, nhưng mà một chữ nàng cũng không nghe vào trong đầu.
Nhiều quy củ như vậy, còn không vui vẻ bằng khi làm sủng vật.
Thanh Mặc Nhan cầm giày thêu nhỏ đi vào chân cho nàng, sau đó còn ngẩng đầu lên đánh giá nàng, miệng đột nhiên nói: Ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên.
Như Tiểu Lam bị giật mình suýt nữa nhảy lên.
Bị biến thành sủng vật đã đủ bi thảm rồi, nàng cũng không muốn phải sửa lại cả tên nữa đâu.
/370
|