Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 68 - Đầu Ngón Tay Tươi Ngọt, Bởi Vì Ta Là Đại Lý Tự Thiếu Khanh
/370
|
Thanh Mặc Nhan thay một thân cẩm bào tố sắc, ngồi xuống ở bên người Như Tiểu Lam.
Liễu Dương quận chúa đã nói những gì?
Trong tay Như Tiểu Lam cầm cái bánh mật, đứt quãng đem chuyện xảy ra ở bên cạnh hồ nói ra hết, cuối cùng còn nhìn trộm đánh giá sắc mặt của Thanh Mặc Nhan, nhỏ giọng nói: Nếu nàng thật sự đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương để cáo trạng, thì có phải ngươi sẽ bị phạt hay không a.
Thanh Mặc Nhan cười khổ: Bây giờ mới biết sợ sao?
Như Tiểu Lam nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lời lẽ chính đáng nói: Ta là sợ làm liên lụy đến ngươi.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay lau đi vụn bánh ở trên mặt nàng: Là chủ nhân, tất nhiên phải làm chỗ dựa cho sủng vật của mình.
Như Tiểu Lam âm thầm bẹp miệng.
Tuy rằng rất không vừa lòng với cái danh hiệu sủng vật này, nhưng mà có chỗ dựa cảm giác thật đúng là không tệ.
Cầm lấy cái bánh mật cuối cùng, lại nhét vào trong miệng.
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn cái đĩa trống không.
Nếu đã là sủng vật, thì chẳng lẽ lại không biết đường lưu lại một khối đồ ăn cho chủ nhân sao? Hắn buồn bã nói.
Như Tiểu Lam đang định bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, nghe thấy hắn nói như thế thì động tác liền cứng lại.
Ánh sáng từ cái đĩa này cũng có thể chiếu ra được bóng dáng con người.
Thanh Mặc Nhan dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ đến bên cạnh cái đĩa, miệng lẩm bẩm: Đương kim Thái Tử là do Hoàng Hậu nương nương sinh ra, đắc tội với Hoàng Hậu nương nương thì chẳng khác nào là đắc tội với Thái tử, ngươi lại còn đánh một trận với Liễu Dương quận chúa như thế, thì ngay lập tức đã đắc tội với nhiều người rồi, nếu như để Hoàng Thượng truy vấn xuống dưới, chỉ sợ là... Có chút khó đối phó...
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Như Tiểu Lam nhổ nửa khối bánh mật ở trong miệng ra, sau đó liền không chút nghĩ ngợi nhét vào trong miệng của Thanh Mặc Nhan.
Bánh mật mang theo nồng đậm mùi hương của đậu đỏ, vừa vào miệng đã mềm như là tan ra.
Đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một thứ ánh sáng nhạt: Ngươi thế nhưng lại để cho ta ăn đồ từ trong miệng ngươi nhổ ra...
Như Tiểu Lam ngây ngẩn, lắp ba lắp bắp nói: Nếu không... Nếu không thì ngươi nhổ ra đi.
Đến ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao vừa rồi bản thân lại có cái hành động như vậy.
Đường đường là Thiếu Khanh đại nhân thì làm gì có chuyện ăn thừa đồ ăn của người khác, hơn nữa còn đã bị nàng cắn một miếng.
Duỗi tay qua, chuẩn bị lấy bánh mật từ trong miệng hắn ra, không nghĩ tới lại bị Thanh Mặc Nhan ngậm chặt lấy đầu ngón tay.
Ngón tay trắng nõn, nhìn qua vừa mềm lại vừa thơm, mặt trên vẫn còn dính vị ngọt của điểm tâm, Thanh Mặc Nhan còn có chút không phân biệt được cái nào là ngón tay vật nhỏ, cái nào là bánh mật trong miệng hắn.
Ngươi đừng cắn a! Như Tiểu Lam kêu lên, lấy trình độ mềm mại hiện tại của nàng, nói không chừng Thanh Mặc nhan chỉ cần khẽ động thôi là sẽ cắn đứt ngón tay nàng mất.
Thanh Mặc Nhan thong thả nhấm nuốt bánh mật ở trong miệng, nhưng vẫn không chịu buông ngón tay nàng ra, mà lại dùng đầu lưỡi liếm qua đầu ngón tay dính mật cùng đậu đỏ của nàng.
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy trên ngón tay ngứa ngứa, tựa như trong lòng có vô số con kiến nhỏ bò qua, nàng muốn rút tay ra lại bị Thanh Mặc Nhan cắn nhẹ một cái.
Lần sau ta nhất định sẽ để lại một khối cho ngươi, ngươi đừng cắn ta. Như Tiểu Lam vẻ mặt đau khổ trịnh trọng hứa hẹn.
Nhớ kỹ những gì ngươi vừa nói. Thanh Mặc Nhan thả ngón tay của nàng ra.
Như Tiểu Lam quấn quít kiểm tra ngón tay đáng thương của chính mình, mặt trên còn lưu lại một dấu răng rõ ràng.
Đau không? Trên đầu chuyền đến câu hỏi của Thanh Mặc Nhan.
Ngươi thử bị cắn xem?
Như Tiểu Lam căm giận trong lòng, nhưng lại không dám nói ra ngoài.
Thời điểm tiệc rượu Ngũ phủ chính thức bắt đầu, chuyện vừa xảy ra ở bên cạnh hồ đã truyền đi khắp nơi ai ai cũng biết.
Tục ngữ nói rất đúng, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn rặm.
Đặc biệt bởi vì vị Liễu Dương quận chúa này bình thường đắc tội với rất nhiều nữ hài tử, khó có dịp được bêu xấu nàng ta, cho nên chuyện này như được mọc thêm cánh bay đến khắp mọi nơi.
Phụ mẫu của Liễu Dương quận chúa không có một chức quan thực tế nào, nhưng bởi vì bọn họ là hoàng thân quốc thích, cho nên đi đến đâu cũng có người nịnh nọt.
Lần này nữ nhi của bọn họ gặp phải chuyện lớn như thế, tự nhiên là khiến cho họ vô cùng tức giận, khai yến chưa lâu đã đi tìm Thanh Mặc Nhan để nói chuyện.
Liễu Dương quận chúa đã thay đổi một thân y phục mới, hung tợn trừng mắt nhìn Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam nắm chặt góc áo Thanh Mặc Nhan, toàn bộ cơ thể đều ngồi ở trên đùi hắn, nàng quay đầu lại, lè lưỡi về phía Liễu Dương quận chúa, làm một cái mặt quỷ thật lớn.
Liễu Dương quận chúa tức đến trắng cả mặt: Mẫu thân, người nhìn nàng đi!
Mẫu thân nàng liên tục trấn an: Chỉ là một dã nha đầu mà thôi, cứ để phụ thân đi giúp ngươi giáo huấn nàng.
Phụ thân của Liễu Dương quận chúa là đệ đệ của Hoàng Hậu, có chức quan tam phẩm nhàn hạ, tuy rằng trên tay không có thực quyền, nhưng so về chức quan lại cao hơn Thanh Mặc Nhan một bậc.
Thiếu Khanh nhận nuôi một nha đầu ngang ngược vô lý, còn suýt làm cho Liễu Dương quận chúa bị thương, việc này chẳng lẽ liền cứ thế quên đi? Hắn đứng ở trước mặt Thanh Mặc Nhan, thái độ hùng hồn dọa người.
Thanh Mặc Nhan vẫn rất bình tĩnh, nắm lấy tay nhỏ của Như Tiểu Lam: Bằng không ngươi muốn như thế nào?
Phụ thân của Liễu Dương quận chúa cười lạnh: Tất nhiên là để nàng đứng trước mặt mọi người nhận lỗi với Liễu Dương quận chúa, Thiếu Khanh cũng không muốn việc này nháo đến tai Hoàng Hậu nương nương đi?
Xem ra chính mình đã gây ra phiền toái cho Thanh Mặc Nhan.
Như Tiểu Lam theo bản năng nhích lại gần bên người Thanh Mặc Nhan, dù cho Thanh Mặc Nhan có bắt nàng đi xinh lỗi Liễu Dương quận chúa, thì nàng cũng sẽ không có chút oán hận nào.
Da mặt đáng giá mấy đồng? Mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất.
Thanh Mặc Nhan cảm nhận được sự khẩn trương của tiểu nhân nhi ở trong lòng, bên môi không khỏi lộ ra một tia cười ý vị, nhéo nhéo khuôn mặt của Như Tiểu Lam: Nếu như ta nói chuyện này sai ở chỗ Liễu Dương quận chúa, chẳng lẽ vẫn còn muốn chúng ta đến trước mặt xin lỗi nàng?
Như Tiểu Lam chú ý tới, Thanh Mặc Nhan dùng từ chúng ta , mà không phải từ nàng .
Nói cách khác hắn không mang bản thân ra đứng ngoài cuộc, mà là quyết định quản chuyện này rồi.
Lúc này trong lòng Như Tiểu Lam hết sức chấn định.
Quả nhiên chủ nhân của nàng là thiên hạ vô địch! Uy vũ khí phách!
Nhìn trong ánh mắt lóng lánh của vật nhỏ chứa đầy sự sùng bái, trong lòng Thanh Mặc Nhan rất là hưởng thụ, coi như chốn không người nắn bóp mặt nàng, hành động vô cùng thân thiết khiến mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc.
Phụ thân Liễu Dương quận chúa lạnh mặt: Xem ra việc này không thể không nháo đến chỗ của Hoàng Hậu nương nương rồi.
Đây rõ ràng là đang uy hiếp.
Nhị thiếu gia khẩn trương nuốt nước bọt, thấp giọng nói: Đại ca... Không bằng trước tiên cứ để cho Tiểu Lam nhận lỗi với quận chúa đi.
Nếu sự việc này thật sự nháo đến chỗ của Hoàng Hậu nương nương, đến lúc đó ngay cả Hầu phủ cũng sẽ gặp tai ương theo.
Ngũ công tử có chút đứng ngồi không yên, muội muội của hắn sắp được gả đến Hầu phủ, cho nên tất nhiên hắn cũng không muốn phát sinh cái loại sự tình này.
Hắn đang định mở miệng ra khuyên giải vài câu, đã thấy khóe miệng Thanh Mặc Nhan kéo ra một ý cười lạnh như băng.
Có chuyện này ta nghĩ ngươi cũng đã quên mất, Vân cô nương hoa khôi thanh lâu vẫn đang còn ở trong thành, nếu như để một chút việc nhỏ này nháo đến trong cung, nói không chừng ta sẽ nhất thời lỡ miệng nói ra hết, ta nghĩ Liễu Dương quận chúa chắc hẳn vẫn chưa biết, là nàng còn có một người đệ đệ do kỹ nữ sinh ra đi?
Thanh âm trong lời nói này của Thanh Mặc Nhan nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ.
Lập tức, mọi người xung quanh đều ngừng cả hô hấp.
Liễu Dương quận chúa ngồi cùng với mẫu thân của nàng ở phía xa vẫn không biết bên này đã phát sinh chuyện gì, còn kiễng chân lên nhìn xung quanh.
Phụ thân quận chúa đột nhiên lùi lại hai bước, biểu cảm trên mặt như nhìn thấy quỷ: Ngươi... Làm sao ngươi biết...
Bởi vì ta là Đại Lý Tự Thiếu Khanh. Mỉm cười trên khóe môi Thanh Mặc Nhan tràn ra, tựa như một đóa Mạn Đà La Hoa (*), đẹp đến say lòng người nhưng lại mang theo nọc độc trí mạng.
(*) Mạn Đà La Hoa: Hoa Bỉ Ngạn màu trắng.
Liễu Dương quận chúa đã nói những gì?
Trong tay Như Tiểu Lam cầm cái bánh mật, đứt quãng đem chuyện xảy ra ở bên cạnh hồ nói ra hết, cuối cùng còn nhìn trộm đánh giá sắc mặt của Thanh Mặc Nhan, nhỏ giọng nói: Nếu nàng thật sự đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương để cáo trạng, thì có phải ngươi sẽ bị phạt hay không a.
Thanh Mặc Nhan cười khổ: Bây giờ mới biết sợ sao?
Như Tiểu Lam nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lời lẽ chính đáng nói: Ta là sợ làm liên lụy đến ngươi.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay lau đi vụn bánh ở trên mặt nàng: Là chủ nhân, tất nhiên phải làm chỗ dựa cho sủng vật của mình.
Như Tiểu Lam âm thầm bẹp miệng.
Tuy rằng rất không vừa lòng với cái danh hiệu sủng vật này, nhưng mà có chỗ dựa cảm giác thật đúng là không tệ.
Cầm lấy cái bánh mật cuối cùng, lại nhét vào trong miệng.
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn cái đĩa trống không.
Nếu đã là sủng vật, thì chẳng lẽ lại không biết đường lưu lại một khối đồ ăn cho chủ nhân sao? Hắn buồn bã nói.
Như Tiểu Lam đang định bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, nghe thấy hắn nói như thế thì động tác liền cứng lại.
Ánh sáng từ cái đĩa này cũng có thể chiếu ra được bóng dáng con người.
Thanh Mặc Nhan dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ đến bên cạnh cái đĩa, miệng lẩm bẩm: Đương kim Thái Tử là do Hoàng Hậu nương nương sinh ra, đắc tội với Hoàng Hậu nương nương thì chẳng khác nào là đắc tội với Thái tử, ngươi lại còn đánh một trận với Liễu Dương quận chúa như thế, thì ngay lập tức đã đắc tội với nhiều người rồi, nếu như để Hoàng Thượng truy vấn xuống dưới, chỉ sợ là... Có chút khó đối phó...
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Như Tiểu Lam nhổ nửa khối bánh mật ở trong miệng ra, sau đó liền không chút nghĩ ngợi nhét vào trong miệng của Thanh Mặc Nhan.
Bánh mật mang theo nồng đậm mùi hương của đậu đỏ, vừa vào miệng đã mềm như là tan ra.
Đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một thứ ánh sáng nhạt: Ngươi thế nhưng lại để cho ta ăn đồ từ trong miệng ngươi nhổ ra...
Như Tiểu Lam ngây ngẩn, lắp ba lắp bắp nói: Nếu không... Nếu không thì ngươi nhổ ra đi.
Đến ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao vừa rồi bản thân lại có cái hành động như vậy.
Đường đường là Thiếu Khanh đại nhân thì làm gì có chuyện ăn thừa đồ ăn của người khác, hơn nữa còn đã bị nàng cắn một miếng.
Duỗi tay qua, chuẩn bị lấy bánh mật từ trong miệng hắn ra, không nghĩ tới lại bị Thanh Mặc Nhan ngậm chặt lấy đầu ngón tay.
Ngón tay trắng nõn, nhìn qua vừa mềm lại vừa thơm, mặt trên vẫn còn dính vị ngọt của điểm tâm, Thanh Mặc Nhan còn có chút không phân biệt được cái nào là ngón tay vật nhỏ, cái nào là bánh mật trong miệng hắn.
Ngươi đừng cắn a! Như Tiểu Lam kêu lên, lấy trình độ mềm mại hiện tại của nàng, nói không chừng Thanh Mặc nhan chỉ cần khẽ động thôi là sẽ cắn đứt ngón tay nàng mất.
Thanh Mặc Nhan thong thả nhấm nuốt bánh mật ở trong miệng, nhưng vẫn không chịu buông ngón tay nàng ra, mà lại dùng đầu lưỡi liếm qua đầu ngón tay dính mật cùng đậu đỏ của nàng.
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy trên ngón tay ngứa ngứa, tựa như trong lòng có vô số con kiến nhỏ bò qua, nàng muốn rút tay ra lại bị Thanh Mặc Nhan cắn nhẹ một cái.
Lần sau ta nhất định sẽ để lại một khối cho ngươi, ngươi đừng cắn ta. Như Tiểu Lam vẻ mặt đau khổ trịnh trọng hứa hẹn.
Nhớ kỹ những gì ngươi vừa nói. Thanh Mặc Nhan thả ngón tay của nàng ra.
Như Tiểu Lam quấn quít kiểm tra ngón tay đáng thương của chính mình, mặt trên còn lưu lại một dấu răng rõ ràng.
Đau không? Trên đầu chuyền đến câu hỏi của Thanh Mặc Nhan.
Ngươi thử bị cắn xem?
Như Tiểu Lam căm giận trong lòng, nhưng lại không dám nói ra ngoài.
Thời điểm tiệc rượu Ngũ phủ chính thức bắt đầu, chuyện vừa xảy ra ở bên cạnh hồ đã truyền đi khắp nơi ai ai cũng biết.
Tục ngữ nói rất đúng, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn rặm.
Đặc biệt bởi vì vị Liễu Dương quận chúa này bình thường đắc tội với rất nhiều nữ hài tử, khó có dịp được bêu xấu nàng ta, cho nên chuyện này như được mọc thêm cánh bay đến khắp mọi nơi.
Phụ mẫu của Liễu Dương quận chúa không có một chức quan thực tế nào, nhưng bởi vì bọn họ là hoàng thân quốc thích, cho nên đi đến đâu cũng có người nịnh nọt.
Lần này nữ nhi của bọn họ gặp phải chuyện lớn như thế, tự nhiên là khiến cho họ vô cùng tức giận, khai yến chưa lâu đã đi tìm Thanh Mặc Nhan để nói chuyện.
Liễu Dương quận chúa đã thay đổi một thân y phục mới, hung tợn trừng mắt nhìn Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam nắm chặt góc áo Thanh Mặc Nhan, toàn bộ cơ thể đều ngồi ở trên đùi hắn, nàng quay đầu lại, lè lưỡi về phía Liễu Dương quận chúa, làm một cái mặt quỷ thật lớn.
Liễu Dương quận chúa tức đến trắng cả mặt: Mẫu thân, người nhìn nàng đi!
Mẫu thân nàng liên tục trấn an: Chỉ là một dã nha đầu mà thôi, cứ để phụ thân đi giúp ngươi giáo huấn nàng.
Phụ thân của Liễu Dương quận chúa là đệ đệ của Hoàng Hậu, có chức quan tam phẩm nhàn hạ, tuy rằng trên tay không có thực quyền, nhưng so về chức quan lại cao hơn Thanh Mặc Nhan một bậc.
Thiếu Khanh nhận nuôi một nha đầu ngang ngược vô lý, còn suýt làm cho Liễu Dương quận chúa bị thương, việc này chẳng lẽ liền cứ thế quên đi? Hắn đứng ở trước mặt Thanh Mặc Nhan, thái độ hùng hồn dọa người.
Thanh Mặc Nhan vẫn rất bình tĩnh, nắm lấy tay nhỏ của Như Tiểu Lam: Bằng không ngươi muốn như thế nào?
Phụ thân của Liễu Dương quận chúa cười lạnh: Tất nhiên là để nàng đứng trước mặt mọi người nhận lỗi với Liễu Dương quận chúa, Thiếu Khanh cũng không muốn việc này nháo đến tai Hoàng Hậu nương nương đi?
Xem ra chính mình đã gây ra phiền toái cho Thanh Mặc Nhan.
Như Tiểu Lam theo bản năng nhích lại gần bên người Thanh Mặc Nhan, dù cho Thanh Mặc Nhan có bắt nàng đi xinh lỗi Liễu Dương quận chúa, thì nàng cũng sẽ không có chút oán hận nào.
Da mặt đáng giá mấy đồng? Mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất.
Thanh Mặc Nhan cảm nhận được sự khẩn trương của tiểu nhân nhi ở trong lòng, bên môi không khỏi lộ ra một tia cười ý vị, nhéo nhéo khuôn mặt của Như Tiểu Lam: Nếu như ta nói chuyện này sai ở chỗ Liễu Dương quận chúa, chẳng lẽ vẫn còn muốn chúng ta đến trước mặt xin lỗi nàng?
Như Tiểu Lam chú ý tới, Thanh Mặc Nhan dùng từ chúng ta , mà không phải từ nàng .
Nói cách khác hắn không mang bản thân ra đứng ngoài cuộc, mà là quyết định quản chuyện này rồi.
Lúc này trong lòng Như Tiểu Lam hết sức chấn định.
Quả nhiên chủ nhân của nàng là thiên hạ vô địch! Uy vũ khí phách!
Nhìn trong ánh mắt lóng lánh của vật nhỏ chứa đầy sự sùng bái, trong lòng Thanh Mặc Nhan rất là hưởng thụ, coi như chốn không người nắn bóp mặt nàng, hành động vô cùng thân thiết khiến mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc.
Phụ thân Liễu Dương quận chúa lạnh mặt: Xem ra việc này không thể không nháo đến chỗ của Hoàng Hậu nương nương rồi.
Đây rõ ràng là đang uy hiếp.
Nhị thiếu gia khẩn trương nuốt nước bọt, thấp giọng nói: Đại ca... Không bằng trước tiên cứ để cho Tiểu Lam nhận lỗi với quận chúa đi.
Nếu sự việc này thật sự nháo đến chỗ của Hoàng Hậu nương nương, đến lúc đó ngay cả Hầu phủ cũng sẽ gặp tai ương theo.
Ngũ công tử có chút đứng ngồi không yên, muội muội của hắn sắp được gả đến Hầu phủ, cho nên tất nhiên hắn cũng không muốn phát sinh cái loại sự tình này.
Hắn đang định mở miệng ra khuyên giải vài câu, đã thấy khóe miệng Thanh Mặc Nhan kéo ra một ý cười lạnh như băng.
Có chuyện này ta nghĩ ngươi cũng đã quên mất, Vân cô nương hoa khôi thanh lâu vẫn đang còn ở trong thành, nếu như để một chút việc nhỏ này nháo đến trong cung, nói không chừng ta sẽ nhất thời lỡ miệng nói ra hết, ta nghĩ Liễu Dương quận chúa chắc hẳn vẫn chưa biết, là nàng còn có một người đệ đệ do kỹ nữ sinh ra đi?
Thanh âm trong lời nói này của Thanh Mặc Nhan nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ.
Lập tức, mọi người xung quanh đều ngừng cả hô hấp.
Liễu Dương quận chúa ngồi cùng với mẫu thân của nàng ở phía xa vẫn không biết bên này đã phát sinh chuyện gì, còn kiễng chân lên nhìn xung quanh.
Phụ thân quận chúa đột nhiên lùi lại hai bước, biểu cảm trên mặt như nhìn thấy quỷ: Ngươi... Làm sao ngươi biết...
Bởi vì ta là Đại Lý Tự Thiếu Khanh. Mỉm cười trên khóe môi Thanh Mặc Nhan tràn ra, tựa như một đóa Mạn Đà La Hoa (*), đẹp đến say lòng người nhưng lại mang theo nọc độc trí mạng.
(*) Mạn Đà La Hoa: Hoa Bỉ Ngạn màu trắng.
/370
|