“Được rồi, đừng đứng, đến bên cạnh bản cung ngồi, xem hình dạng này nhưng thật biết điều.” Tầm mắt Lâm Xuyên ở trên người Trưởng Tôn Nhàn và Thành Dương khẽ quét mà qua, cười đối với Di Ngọc khoát tay áo.
“Đa tạ công chúa.” Di Ngọc chần chờ một chút, liền đi tới, Lâm Xuyên nhìn nàng đi đến bên cạnh, liền vươn tay đi lôi kéo nàng, dùng lực một chút, nàng liền thuận thế ngồi ở bên cạnh Lâm Xuyên.
Di Ngọc tùy Lâm Xuyên quá thân mật lôi kéo cánh tay nàng, cũng không có rút, tầm mắt rơi trên một chiếc cốc không trên bàn trà, thần thái thật là an tĩnh.
Thành Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua các nàng, đem bút để ở một bên, đứng dậy đổi ngồi vào bên người Trưởng Tôn Nhàn, nhìn Lâm Xuyên đối diện, “Hoàng tỷ nhưng thực là đối với ai cũng đều cười hì hì.”
“Ha ha, ta nếu không có tính tình này, phụ hoàng cũng sẽ không luôn thích truyền ta đi nói chuyện.”
Tiếng cười của Lâm Xuyên rất là dễ nghe, nhưng mà trong lời nói lại có ngụ ý khác, chuyện Thành Dương không quá được hoàng đế thích này là chuyện mà mọi người đều biết, ngược lại là Cao Dương và Lâm Xuyên có tính tình hoạt bát cực được hắn yêu thích.
Quả nhiên lời này của nàng vừa ra khỏi miệng, trên mặt Thành Dương liền âm ba phần, hơn nửa ngày mới quay đầu đối với thị nữ đứng ở một bên phân phó nói: “Mang Lô cô nương đi gặp chư vị tiểu thư.”
Lâm Xuyên lập tức buông tay ra để cho người bên cạnh đứng dậy, người thị nữ mang Di Ngọc đến nhà thủy tạ kia khom người đáp ứng sau đó, liền dẫn nàng đi ra ngoài.
Ra nhà thủy tạ, Di Ngọc nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, thị nữ kia lại là hoàn thành trách nhiệm, lần lượt mang nàng đi nhận thức mọi người, trước là giới thiệu thân phận của nàng, rồi sau đó song phương lẫn nhau đứng dậy thi lễ, nàng có tâm muốn nhiều nhận biết chút khuôn mặt, giọng điệu đều tự giác mang theo hai phần nhu hòa, nếu là bất quản chút đề tài có liên quan đến nàng kia, thì vẫn là rất dễ dàng dẫn tới hảo cảm của người khác.
Sau một đường gặp hơn mười vị tiểu thư, thị nữ dẫn nàng hướng một cái đình đi đến, trong sảnh ngồi hai cô thiếu nữ, một người mặc váy xanh, một kẻ thì mặc nhu váy gấm vóc màu đỏ hồng có chút dễ thấy, khuôn mặt hai người đều nghiêng về hướng khác, diện mạo xem không được rõ ràng.
Ngay tại lúc cách đình khoảng bảy tám bước thì hai thiếu nữ tựa hồ phát hiện đến các nàng, đồng loạt xoay đầu lại, ánh mắt Di Ngọc từ trên người thiếu nữ áo xanh kia chuyển qua đến người còn lại, chờ xem rõ diện mạo của thiếu nữ váy đỏ này, ánh mắt nàng hơi hơi nhoáng lên một cái, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Là thiếu nữ ngày đó tại Thấm Bảo Trai đoạt ngọc từ trong tay nàng!
“Hai vị tiểu thư,” thanh âm thị nữ hiểm hiểm đánh gãy suy nghĩ của Di Ngọc, “Vị này là Quốc Tử Học Thư Học Viện Lô cô nương.”
Di Ngọc cưỡng chế kinh dị trong lòng, có chút cứng ngắc đối với hai người thi lễ, trong lòng đã là biến ảo nhiều lần, thiếu nữ váy đỏ này không phải là con của Lệ Nương kia sao, không phải chính là con gái do vợ bé của phụ thân ma quỷ kia sao, chính xác.
“Vị này là đại tiểu thư của Trần đại nhân Thiếu Phủ Giám, Trần tiểu thư.” Thị nữ cúi người nâng một tay hướng về thiếu nữ mặc áo xanh kia, đối phương lập tức đối với Di Ngọc thi lễ, loại giới thiệu kiểu này chỉ là xách họ không nói danh, khuê danh là song phương phải riêng tư tự mình trao đổi.
Tiếp theo thị nữ lại cúi người nâng tay về hướng thiếu nữ váy đỏ, trên mặt Di Ngọc mang trấn định nhìn thiếu nữ này, nhưng trên thực tế cơ hồ là vảnh tai lên nghe lời nói kế tiếp của thị nữ, “Vị này là đại tiểu thư của trung thư lệnh Phòng đại nhân, Phòng tiểu thư.” (1)
Trong tai một trận vù vù, trong mắt cũng có chút rối loạn lên, Di Ngọc làm như trong phút chốc từ trong hoa viên này ngăn cách đi ra, trong đầu không ngừng vang lên sáu con chữ, trung thư lệnh Phòng đại nhân, trung thư lệnh Phòng đại nhân.
Phòng Chi Vũ nhìn ánh mắt của thiếu nữ đối diện có chút ngu ngơ, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, nàng tuy cũng là lần đầu tiên tham gia tiệc trà xã giao, nhưng cũng biết quy củ trong lúc giới thiệu như thế nào, luôn luôn là thiên kim tiểu thư có chút lai lịch đều giới thiệu chức quan của phụ thân, ngược lại là cực kỳ cá biệt xuất thân bình dân, mới ở phía trước mũ chụp một vài danh xưng thư viện, cái danh của Quốc Tử Giám nghe thì lớn, nhưng đáng tiếc chung quy là thân phận không đủ.
“Lô cô nương,” Phòng Chi Vũ nhàn nhạt gọi một tiếng, cũng không có xưng hô đối phương là tiểu thư, ở trong lòng nàng, chút bình dân kia là không có tư cách đội cái xưng hô “Tiểu thư” này.
Di Ngọc không có ra tiếng, đem tầm mắt từ trên mặt nàng dời, đối với hai người lại làm thi lễ, thị nữ mới mang nàng rời khỏi đình, những lúc giới thiệu sau đó nàng đã không còn tâm tư, tùy ý thị nữ qua lại mang nàng xuyên qua trong vườn, chờ đến lúc nàng hoàn hồn lại đã trở lại trong nhà thủy tạ.
Trưởng Tôn Nhàn thấy nàng trở về, liền lên tiếng hỏi: “Trong thi xã này, Lô cô nương nhưng có nhận thức?”
Trong đầu Di Ngọc hỗn loạn, cũng không có tâm tình suy đoán họa ngoại chi âm (*) của nàng ta, “Không có.”
(*) tương tự như câu “Ý không ở trong lời”
Lâm Xuyên đánh giá nàng một ánh mắt, nhẹ “Ồ” một tiếng sau đó hỏi: “Thân thể Lô tiểu thư không khỏe sao, làm thế nào mà sắc mặt lại trắng bệch.”
Di Ngọc vốn là đang nghĩ làm sao kiếm cớ để trở về sớm chút, vừa lúc thuận thế đáp, “Tiểu nữ có chút choáng váng đầu.”
Thành Dương lạnh giọng nói: “Thân thể không thư thái thì không nên ra cửa, thôi, ngươi nhanh đi về đi, miễn cho đem hơi bệnh lây chúng ta.”
Được lời nói này của nàng, Di Ngọc chính là cầu còn không được, nhưng vẫn là có lễ đối với hai vị công chúa cúi đầu khom người, lại đối Trưởng Tôn Nhàn cúi đầu thi lễ, mới tùy thị nữ kia rời đi.
Ra phủ thượng thư, thân thể có chút khẩn trương căng thẳng của Di Ngọc rốt cuộc hoàn hoãn xuống dưới, một đường suy tư hướng ngoài phường đi đến, cho đến khi ngồi xe ngựa trở lại trong học túc quán, vào gian phòng ở Khôn Viện, nằm ở trên giường, trên mặt vẫn là mang ba phần kinh dị bảy phân giật mình.
Trung thư lệnh, Phòng đại nhân… Cha ruột của ba huynh muội các nàng, phụ thân ma quỷ đã bỏ vợ bỏ con kia, là Đường triều danh thần, Phòng Huyền Linh!
Trên đời này còn có chuyện so với chuyện này càng buồn cười sao, đó chính là nhân vật chỉ sống trong lịch sử, thế nhưng trở thành cha ruột của nàng, cái nam nhân xấu xa không lương tâm trong chuyện xưa của Lô thị thế nhưng là Phòng Huyền Linh!
Nếu như ký ức của nàng không có xuất hiện sai số, Phòng Huyền Linh trong lịch sử người nọ không phải là một người đàn ông sợ vợ sao, hắn có một người vợ cả Lô thị có tâm đố kị rất nặng — Lô thị…. Trời ạ, nương nàng không phải là họ Lô sao, còn có tên của ba huynh muội bọn hắn, Lô Trí, Lô Tuấn, Lô Di Ngọc, cái đứa con trai kia của Lô gia cưới công chúa Cao Dương còn đội nón xanh, chính gọi là Phòng Tuấn. (2)
Nghĩ đến nơi này, sắc mặt Di Ngọc có chút xám ngắt, nghiêng đầu vùi mặt vào đệm chăn được gấp chỉnh tề ở một bên, ấp úng kêu rên hai cái.
Trần Khúc lặng lẽ đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, có chút lo lắng nhìn Di Ngọc nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, thấy nàng một hồi than thở, một hồi ngồi thẳng, một hồi lại thở dài, cuối cùng tắc nằm thẳng ở trên giường vẫn không nhúc nhích.
“Tiểu thư?” Trần Khúc nhẹ nhàng hô một tiếng, không được đến đáp lại, lúc này mới chậm rãi đi vào phòng, vừa mới lại gần bên giường, Di Ngọc liền đột nhiên ngồi thẳng người lên, dọa nàng lui mấy bước liên tiếp.
“Tiểu Khúc, ngươi đi Mỹ Vị Cư kiếm chút đồ ăn ngon trở về, ta đói.”
Trần Khúc vỗ vỗ ngực, lại lo lắng nhìn nàng một cái, mới đi lấy hộp đứng thức ăn đi ra cửa, cửa vừa mới đóng lại, Di Ngọc liền mang giày đi đến phòng khách, mài mực, trải giấy, chấm mực, từng bút khẽ vạch bắt đầu luyện tự, tâm cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Thời gian từng chút trôi qua, chờ đến lúc Trần Khúc mang đồ ăn trở về, Di Ngọc đã ở trên giấy thổi nét mực, chờ nàng đem tờ giấy này cất kỹ, liền vươn tay vẫy Trần Khúc đem đồ ăn mang lên, trong thần sắc đã không có hốt hoảng cùng giật mình giông lúc vừa mới trở về.
Năng lực thích ứng của nàng vẫn rất cường, bất luận là năng lực thích ứng hoàn cảnh hay là năng lực tiếp thu hiện thực, nói câu thích ứng trong mọi tình cảnh cũng không đủ, kỳ thật nghĩ rõ ràng, đây cũng không phải cái chuyện gì cùng lắm thì, mấy chuyện vặn vẹo trên thế giới hiện tại này đã đủ nhiều, cũng không kém một sự kiện này của bọn họ.
Chuyện cha ruột là Phòng Huyền Linh này sợ là chạy không thoát, như vậy tưởng tượng, tính về tình thì Lô Trí giấu nàng có thể tha thứ, cha ruột là quan viên đương triều uy danh thịnh vượng, vậy mà lúc trước còn đối đãi với bọn hắn như thế, khó bảo về sau nàng biết trong lòng sẽ không có áp lực.
Phòng Huyền Linh của triều đại này nàng cũng biết một ít, so với người trên lịch sử kia, người nơi này rõ ràng cho thấy mang tì vết, trong lịch sử Phòng Huyền Linh là cùng Tần Vương một đường đến cùng đều là đại trung thần, Phòng Huyền Linh của cái triều đại này thì lại là nửa đường làm phản qua. Bất quá Lý Thế Dân thật sự là một người lòng dạ rộng lượng, không chỉ không trách lỗi xưa, còn trọng dụng hắn.
Vận khí của hắn lại là tốt, nhưng đáng thương mẹ con bốn người bọn hắn, đường đường là gia đình của tam phẩm quan viên đương triều, một cái vợ cả một cái đích nữ cộng thêm hai cái đích tử, thế mà ở giữa nông thôn cày ruộng tám năm, lại làm nửa năm tiểu thương lưu động, lúc cuộc sống khó khăn còn cần phải dựa vào làm thủ công trợ cấp gia dụng, đây đúng là chuyện buồn cười đến cực điểm.
Cha như vậy, có để làm gì?
Di Ngọc gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong miệng, trên mặt mang chút ý cười sáng tỏ. Lúc này đánh bậy đánh bạ, vậy mà làm cho nàng sớm biết được thân thế, nghĩ đến cũng phải, chuyện Lô thị và nàng ở tiệm trang sức gặp được đại tiểu thư Phòng gia kia, hai người đều không có cùng Lô Trí nói, đại ca hắn cho dù thông minh cũng sẽ không nghĩ tới nàng thế nhưng nhận được vợ bé cùng với con gái của Phòng Huyền Linh, vừa lúc ở tiệc trà nhìn thấy nàng ta.
Gần nhất Lô Trí giống như là có việc trong người, bản thân không thể làm cho hắn thêm loạn, xem tới việc này trước vẫn là không cần nói với hắn tốt nhất, cũng miễn cho hắn tăng thêm phiền não. Còn có Lô Tuấn, về sau nhất định phải chú ý làm cho hắn cách xa công chúa Cao Dương một chút, nàng thật không muốn nhị ca thân ái của mình ở lúc tẩu tử yêu đương vụng trộm lại đi hóng gió!
Về phần chuyện của Phòng Huyền Linh kia, nàng cũng không có tâm tư đi nghe ngóng, đây không phải là người trong lịch sử sợ vợ lại có chút khả ái “Phòng mưu” (**), mà là một kẻ lạ không đáng để nàng dùng nhiều tâm tư đi tốn.
(**) trích trong câu “Phòng mưu Đỗ đoạn” (Xem lại chương 41)
Phòng phủ chính phòng
Phòng Chi Vũ chờ đến tiệc trà tán đi mới về đến trong nhà, sắc mặt rất không tốt, một đường tranh thủ thời gian mắng chửi mấy cái nha hoàn, banh khuôn mặt vào chính phòng.
Lệ Nương tóc mây cao ngất đoan chính ngồi ở trên ghế uống trà, nhìn thấy nàng đi vào, ôn hòa hỏi han: “Như thế nào, đi chơi vui sao?”
“Hừ!” Phòng Chi Vũ bực bội ngột ngạt hất mặt ngồi xuống bên cạnh bà, “Nương, ta một câu một lời đều không thể cùng công chúa bắt chuyện.”
Sắc mặt Lệ Nương không biến, an ủi, “Không cần lo lắng, ngày còn dài, luôn luôn là có thể kết bạn được với công chúa.”
“Trần Minh Minh kia rỗng không lấy của ta một viên trân châu, mấy lần ta đều nhờ nàng tiến cử ta với công chúa, nàng đều ngồi không mặc kệ!”
“Nữ nhi ngoan, làm cho ngươi bị khinh bỉ, nhiều người như vậy đi. Bất quá cha nàng mới nhậm tam phẩm quan, so với cha ngươi còn thấp hơn một đầu, nàng nếu lại như vậy, ngươi cũng không cần đối với nàng khách khí.”
Phòng Chi Vũ trừng mắt, bất mãn chu môi nói: “Đúng vậy, ta hiện tại cũng là Phòng gia đích nữa, haizzz, nếu cha sớm chút đỡ nương lên làm bình thê thì tốt rồi.”
Tròng mắt Lệ Nương chợt lóe, “Bé ngốc, cha ngươi đối với đại phu nhân có nhiều kính ý, nương bây giờ có thể lên được vị trí bình thê, đã là cha ngươi đối với mẹ con chúng ta yêu thương.”
“Hừ, người đàn bà kia đều chết mười mấy năm –”
“Vũ nhi!” Lệ Nương cau mày đánh gãy lời nói của nàng, “Về sau những lời như vậy, nương không muốn lại nghe thấy.”
Bà khó được nghiêm khắc làm cho Phòng Chi Vũ giật nảy mình, mấp máy miệng một trận, lại không có nói tiếp.
“Đa tạ công chúa.” Di Ngọc chần chờ một chút, liền đi tới, Lâm Xuyên nhìn nàng đi đến bên cạnh, liền vươn tay đi lôi kéo nàng, dùng lực một chút, nàng liền thuận thế ngồi ở bên cạnh Lâm Xuyên.
Di Ngọc tùy Lâm Xuyên quá thân mật lôi kéo cánh tay nàng, cũng không có rút, tầm mắt rơi trên một chiếc cốc không trên bàn trà, thần thái thật là an tĩnh.
Thành Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua các nàng, đem bút để ở một bên, đứng dậy đổi ngồi vào bên người Trưởng Tôn Nhàn, nhìn Lâm Xuyên đối diện, “Hoàng tỷ nhưng thực là đối với ai cũng đều cười hì hì.”
“Ha ha, ta nếu không có tính tình này, phụ hoàng cũng sẽ không luôn thích truyền ta đi nói chuyện.”
Tiếng cười của Lâm Xuyên rất là dễ nghe, nhưng mà trong lời nói lại có ngụ ý khác, chuyện Thành Dương không quá được hoàng đế thích này là chuyện mà mọi người đều biết, ngược lại là Cao Dương và Lâm Xuyên có tính tình hoạt bát cực được hắn yêu thích.
Quả nhiên lời này của nàng vừa ra khỏi miệng, trên mặt Thành Dương liền âm ba phần, hơn nửa ngày mới quay đầu đối với thị nữ đứng ở một bên phân phó nói: “Mang Lô cô nương đi gặp chư vị tiểu thư.”
Lâm Xuyên lập tức buông tay ra để cho người bên cạnh đứng dậy, người thị nữ mang Di Ngọc đến nhà thủy tạ kia khom người đáp ứng sau đó, liền dẫn nàng đi ra ngoài.
Ra nhà thủy tạ, Di Ngọc nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, thị nữ kia lại là hoàn thành trách nhiệm, lần lượt mang nàng đi nhận thức mọi người, trước là giới thiệu thân phận của nàng, rồi sau đó song phương lẫn nhau đứng dậy thi lễ, nàng có tâm muốn nhiều nhận biết chút khuôn mặt, giọng điệu đều tự giác mang theo hai phần nhu hòa, nếu là bất quản chút đề tài có liên quan đến nàng kia, thì vẫn là rất dễ dàng dẫn tới hảo cảm của người khác.
Sau một đường gặp hơn mười vị tiểu thư, thị nữ dẫn nàng hướng một cái đình đi đến, trong sảnh ngồi hai cô thiếu nữ, một người mặc váy xanh, một kẻ thì mặc nhu váy gấm vóc màu đỏ hồng có chút dễ thấy, khuôn mặt hai người đều nghiêng về hướng khác, diện mạo xem không được rõ ràng.
Ngay tại lúc cách đình khoảng bảy tám bước thì hai thiếu nữ tựa hồ phát hiện đến các nàng, đồng loạt xoay đầu lại, ánh mắt Di Ngọc từ trên người thiếu nữ áo xanh kia chuyển qua đến người còn lại, chờ xem rõ diện mạo của thiếu nữ váy đỏ này, ánh mắt nàng hơi hơi nhoáng lên một cái, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Là thiếu nữ ngày đó tại Thấm Bảo Trai đoạt ngọc từ trong tay nàng!
“Hai vị tiểu thư,” thanh âm thị nữ hiểm hiểm đánh gãy suy nghĩ của Di Ngọc, “Vị này là Quốc Tử Học Thư Học Viện Lô cô nương.”
Di Ngọc cưỡng chế kinh dị trong lòng, có chút cứng ngắc đối với hai người thi lễ, trong lòng đã là biến ảo nhiều lần, thiếu nữ váy đỏ này không phải là con của Lệ Nương kia sao, không phải chính là con gái do vợ bé của phụ thân ma quỷ kia sao, chính xác.
“Vị này là đại tiểu thư của Trần đại nhân Thiếu Phủ Giám, Trần tiểu thư.” Thị nữ cúi người nâng một tay hướng về thiếu nữ mặc áo xanh kia, đối phương lập tức đối với Di Ngọc thi lễ, loại giới thiệu kiểu này chỉ là xách họ không nói danh, khuê danh là song phương phải riêng tư tự mình trao đổi.
Tiếp theo thị nữ lại cúi người nâng tay về hướng thiếu nữ váy đỏ, trên mặt Di Ngọc mang trấn định nhìn thiếu nữ này, nhưng trên thực tế cơ hồ là vảnh tai lên nghe lời nói kế tiếp của thị nữ, “Vị này là đại tiểu thư của trung thư lệnh Phòng đại nhân, Phòng tiểu thư.” (1)
Trong tai một trận vù vù, trong mắt cũng có chút rối loạn lên, Di Ngọc làm như trong phút chốc từ trong hoa viên này ngăn cách đi ra, trong đầu không ngừng vang lên sáu con chữ, trung thư lệnh Phòng đại nhân, trung thư lệnh Phòng đại nhân.
Phòng Chi Vũ nhìn ánh mắt của thiếu nữ đối diện có chút ngu ngơ, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, nàng tuy cũng là lần đầu tiên tham gia tiệc trà xã giao, nhưng cũng biết quy củ trong lúc giới thiệu như thế nào, luôn luôn là thiên kim tiểu thư có chút lai lịch đều giới thiệu chức quan của phụ thân, ngược lại là cực kỳ cá biệt xuất thân bình dân, mới ở phía trước mũ chụp một vài danh xưng thư viện, cái danh của Quốc Tử Giám nghe thì lớn, nhưng đáng tiếc chung quy là thân phận không đủ.
“Lô cô nương,” Phòng Chi Vũ nhàn nhạt gọi một tiếng, cũng không có xưng hô đối phương là tiểu thư, ở trong lòng nàng, chút bình dân kia là không có tư cách đội cái xưng hô “Tiểu thư” này.
Di Ngọc không có ra tiếng, đem tầm mắt từ trên mặt nàng dời, đối với hai người lại làm thi lễ, thị nữ mới mang nàng rời khỏi đình, những lúc giới thiệu sau đó nàng đã không còn tâm tư, tùy ý thị nữ qua lại mang nàng xuyên qua trong vườn, chờ đến lúc nàng hoàn hồn lại đã trở lại trong nhà thủy tạ.
Trưởng Tôn Nhàn thấy nàng trở về, liền lên tiếng hỏi: “Trong thi xã này, Lô cô nương nhưng có nhận thức?”
Trong đầu Di Ngọc hỗn loạn, cũng không có tâm tình suy đoán họa ngoại chi âm (*) của nàng ta, “Không có.”
(*) tương tự như câu “Ý không ở trong lời”
Lâm Xuyên đánh giá nàng một ánh mắt, nhẹ “Ồ” một tiếng sau đó hỏi: “Thân thể Lô tiểu thư không khỏe sao, làm thế nào mà sắc mặt lại trắng bệch.”
Di Ngọc vốn là đang nghĩ làm sao kiếm cớ để trở về sớm chút, vừa lúc thuận thế đáp, “Tiểu nữ có chút choáng váng đầu.”
Thành Dương lạnh giọng nói: “Thân thể không thư thái thì không nên ra cửa, thôi, ngươi nhanh đi về đi, miễn cho đem hơi bệnh lây chúng ta.”
Được lời nói này của nàng, Di Ngọc chính là cầu còn không được, nhưng vẫn là có lễ đối với hai vị công chúa cúi đầu khom người, lại đối Trưởng Tôn Nhàn cúi đầu thi lễ, mới tùy thị nữ kia rời đi.
Ra phủ thượng thư, thân thể có chút khẩn trương căng thẳng của Di Ngọc rốt cuộc hoàn hoãn xuống dưới, một đường suy tư hướng ngoài phường đi đến, cho đến khi ngồi xe ngựa trở lại trong học túc quán, vào gian phòng ở Khôn Viện, nằm ở trên giường, trên mặt vẫn là mang ba phần kinh dị bảy phân giật mình.
Trung thư lệnh, Phòng đại nhân… Cha ruột của ba huynh muội các nàng, phụ thân ma quỷ đã bỏ vợ bỏ con kia, là Đường triều danh thần, Phòng Huyền Linh!
Trên đời này còn có chuyện so với chuyện này càng buồn cười sao, đó chính là nhân vật chỉ sống trong lịch sử, thế nhưng trở thành cha ruột của nàng, cái nam nhân xấu xa không lương tâm trong chuyện xưa của Lô thị thế nhưng là Phòng Huyền Linh!
Nếu như ký ức của nàng không có xuất hiện sai số, Phòng Huyền Linh trong lịch sử người nọ không phải là một người đàn ông sợ vợ sao, hắn có một người vợ cả Lô thị có tâm đố kị rất nặng — Lô thị…. Trời ạ, nương nàng không phải là họ Lô sao, còn có tên của ba huynh muội bọn hắn, Lô Trí, Lô Tuấn, Lô Di Ngọc, cái đứa con trai kia của Lô gia cưới công chúa Cao Dương còn đội nón xanh, chính gọi là Phòng Tuấn. (2)
Nghĩ đến nơi này, sắc mặt Di Ngọc có chút xám ngắt, nghiêng đầu vùi mặt vào đệm chăn được gấp chỉnh tề ở một bên, ấp úng kêu rên hai cái.
Trần Khúc lặng lẽ đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, có chút lo lắng nhìn Di Ngọc nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, thấy nàng một hồi than thở, một hồi ngồi thẳng, một hồi lại thở dài, cuối cùng tắc nằm thẳng ở trên giường vẫn không nhúc nhích.
“Tiểu thư?” Trần Khúc nhẹ nhàng hô một tiếng, không được đến đáp lại, lúc này mới chậm rãi đi vào phòng, vừa mới lại gần bên giường, Di Ngọc liền đột nhiên ngồi thẳng người lên, dọa nàng lui mấy bước liên tiếp.
“Tiểu Khúc, ngươi đi Mỹ Vị Cư kiếm chút đồ ăn ngon trở về, ta đói.”
Trần Khúc vỗ vỗ ngực, lại lo lắng nhìn nàng một cái, mới đi lấy hộp đứng thức ăn đi ra cửa, cửa vừa mới đóng lại, Di Ngọc liền mang giày đi đến phòng khách, mài mực, trải giấy, chấm mực, từng bút khẽ vạch bắt đầu luyện tự, tâm cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Thời gian từng chút trôi qua, chờ đến lúc Trần Khúc mang đồ ăn trở về, Di Ngọc đã ở trên giấy thổi nét mực, chờ nàng đem tờ giấy này cất kỹ, liền vươn tay vẫy Trần Khúc đem đồ ăn mang lên, trong thần sắc đã không có hốt hoảng cùng giật mình giông lúc vừa mới trở về.
Năng lực thích ứng của nàng vẫn rất cường, bất luận là năng lực thích ứng hoàn cảnh hay là năng lực tiếp thu hiện thực, nói câu thích ứng trong mọi tình cảnh cũng không đủ, kỳ thật nghĩ rõ ràng, đây cũng không phải cái chuyện gì cùng lắm thì, mấy chuyện vặn vẹo trên thế giới hiện tại này đã đủ nhiều, cũng không kém một sự kiện này của bọn họ.
Chuyện cha ruột là Phòng Huyền Linh này sợ là chạy không thoát, như vậy tưởng tượng, tính về tình thì Lô Trí giấu nàng có thể tha thứ, cha ruột là quan viên đương triều uy danh thịnh vượng, vậy mà lúc trước còn đối đãi với bọn hắn như thế, khó bảo về sau nàng biết trong lòng sẽ không có áp lực.
Phòng Huyền Linh của triều đại này nàng cũng biết một ít, so với người trên lịch sử kia, người nơi này rõ ràng cho thấy mang tì vết, trong lịch sử Phòng Huyền Linh là cùng Tần Vương một đường đến cùng đều là đại trung thần, Phòng Huyền Linh của cái triều đại này thì lại là nửa đường làm phản qua. Bất quá Lý Thế Dân thật sự là một người lòng dạ rộng lượng, không chỉ không trách lỗi xưa, còn trọng dụng hắn.
Vận khí của hắn lại là tốt, nhưng đáng thương mẹ con bốn người bọn hắn, đường đường là gia đình của tam phẩm quan viên đương triều, một cái vợ cả một cái đích nữ cộng thêm hai cái đích tử, thế mà ở giữa nông thôn cày ruộng tám năm, lại làm nửa năm tiểu thương lưu động, lúc cuộc sống khó khăn còn cần phải dựa vào làm thủ công trợ cấp gia dụng, đây đúng là chuyện buồn cười đến cực điểm.
Cha như vậy, có để làm gì?
Di Ngọc gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong miệng, trên mặt mang chút ý cười sáng tỏ. Lúc này đánh bậy đánh bạ, vậy mà làm cho nàng sớm biết được thân thế, nghĩ đến cũng phải, chuyện Lô thị và nàng ở tiệm trang sức gặp được đại tiểu thư Phòng gia kia, hai người đều không có cùng Lô Trí nói, đại ca hắn cho dù thông minh cũng sẽ không nghĩ tới nàng thế nhưng nhận được vợ bé cùng với con gái của Phòng Huyền Linh, vừa lúc ở tiệc trà nhìn thấy nàng ta.
Gần nhất Lô Trí giống như là có việc trong người, bản thân không thể làm cho hắn thêm loạn, xem tới việc này trước vẫn là không cần nói với hắn tốt nhất, cũng miễn cho hắn tăng thêm phiền não. Còn có Lô Tuấn, về sau nhất định phải chú ý làm cho hắn cách xa công chúa Cao Dương một chút, nàng thật không muốn nhị ca thân ái của mình ở lúc tẩu tử yêu đương vụng trộm lại đi hóng gió!
Về phần chuyện của Phòng Huyền Linh kia, nàng cũng không có tâm tư đi nghe ngóng, đây không phải là người trong lịch sử sợ vợ lại có chút khả ái “Phòng mưu” (**), mà là một kẻ lạ không đáng để nàng dùng nhiều tâm tư đi tốn.
(**) trích trong câu “Phòng mưu Đỗ đoạn” (Xem lại chương 41)
Phòng phủ chính phòng
Phòng Chi Vũ chờ đến tiệc trà tán đi mới về đến trong nhà, sắc mặt rất không tốt, một đường tranh thủ thời gian mắng chửi mấy cái nha hoàn, banh khuôn mặt vào chính phòng.
Lệ Nương tóc mây cao ngất đoan chính ngồi ở trên ghế uống trà, nhìn thấy nàng đi vào, ôn hòa hỏi han: “Như thế nào, đi chơi vui sao?”
“Hừ!” Phòng Chi Vũ bực bội ngột ngạt hất mặt ngồi xuống bên cạnh bà, “Nương, ta một câu một lời đều không thể cùng công chúa bắt chuyện.”
Sắc mặt Lệ Nương không biến, an ủi, “Không cần lo lắng, ngày còn dài, luôn luôn là có thể kết bạn được với công chúa.”
“Trần Minh Minh kia rỗng không lấy của ta một viên trân châu, mấy lần ta đều nhờ nàng tiến cử ta với công chúa, nàng đều ngồi không mặc kệ!”
“Nữ nhi ngoan, làm cho ngươi bị khinh bỉ, nhiều người như vậy đi. Bất quá cha nàng mới nhậm tam phẩm quan, so với cha ngươi còn thấp hơn một đầu, nàng nếu lại như vậy, ngươi cũng không cần đối với nàng khách khí.”
Phòng Chi Vũ trừng mắt, bất mãn chu môi nói: “Đúng vậy, ta hiện tại cũng là Phòng gia đích nữa, haizzz, nếu cha sớm chút đỡ nương lên làm bình thê thì tốt rồi.”
Tròng mắt Lệ Nương chợt lóe, “Bé ngốc, cha ngươi đối với đại phu nhân có nhiều kính ý, nương bây giờ có thể lên được vị trí bình thê, đã là cha ngươi đối với mẹ con chúng ta yêu thương.”
“Hừ, người đàn bà kia đều chết mười mấy năm –”
“Vũ nhi!” Lệ Nương cau mày đánh gãy lời nói của nàng, “Về sau những lời như vậy, nương không muốn lại nghe thấy.”
Bà khó được nghiêm khắc làm cho Phòng Chi Vũ giật nảy mình, mấp máy miệng một trận, lại không có nói tiếp.
/164
|