Tiễn tỷ đệ Trình gia xong, Di Ngọc cùng đi với Lô Trí trực tiếp đến Diêu gia, bởi vì sắc trời đã tối nên Diêu Hoảng liền ở trong phòng khách mở một cái hộp nhỏ ra, cũng không có kiêng dè Lô Trí mà lập tức nói chuyện xưa cho Di Ngọc nghe.
Sau khi nghe đủ nửa canh giờ, hai huynh muội mới về nhà, Lô thị đã đi nghỉ ngơi, nên bọn hắn ngồi ở trong phòng khách thấp giọng nói chuyện, nước trà trên bàn còn ấm, Di Ngọc đổ đầy chén trà đưa cho Lô Trí một cốc.
Lô Trí nhấp một ngụm trà mới mở miệng: “Muội cảm thấy Diêu tiên sinh giảng mấy kiến thức dược lý đó cho muội là thật hay giả?”
Di Ngọc thành thật nói: “Ban đầu muội nghĩ là hắn lừa muội thôi, nhưng mỗi loại độc dược hắn đều nói được có bằng có chứng có căn cứ, với lại hắn làm gì phải chế tạo ra mấy thứ đó để lừa gạt muội gần nửa tháng? Hắn vốn là không có lý do phải làm như vậy, cho nên tám phần là thực, trừ y thuật rất tốt ra thì hắn đích xác cũng am hiểu gieo trồng và chế tác các loại độc dược, điều duy nhất muội nghĩ không thông là vì sao hắn muốn giảng cho muội mấy thứ đó — đại ca, có phải ca biết cái gì hay không?”
Lô Trí nhìn chằm chằm mặt nàng xem một hồi, sau đó mới than nhẹ một tiếng, “Tiểu Ngọc, Diêu Hoảng rất có khả năng là một vị thầy thuốc có thanh danh hiển hách lại cũng có tiếng xấu lan xa trong giang hồ.”
“Tiếng xấu lan xa?” Di Ngọc nhăn nhăn cái mũi, thanh danh lồ lộ cũng thì thôi, nhưng cùng Diêu Hoảng chung sống gần nửa tháng, nàng cảm thấy người này tuy có chút tật xấu, nhưng cũng không đến cái tiêu chuẩn tiếng xấu lan xa.
“Ừ, nghe nói trên đời này có vị thầy thuốc họ Diêu, mọi người đặt cho hắn biệt hiệu là thần y Bất Trị (không chữa trị), hắn là một người quái gở, đối với những bệnh nhân đưa lên cửa, hắn đều nhất loạt không trị bệnh, muốn phá cái quy định ‘không trị’ này của hắn thì bệnh nhân nhất định phải bị hạ một loại độc ngay sau khi khỏi bệnh, sau đó phải thay hắn làm một chuyện, làm xong hắn mới ra tay giải độc. Y thuật của Diêu Bất Trị rất là cao minh, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ ‘thần y’, nhưng mà y đức của hắn lại kém đến cực điểm.”
“Không ít người ở lúc cùng đường bí lối đều bốn phía tìm hắn, đồng ý yêu cầu ‘không trị’ kia của hắn, sau đó cho dù bệnh cực khó trị cũng sẽ khỏi hẳn, Diêu Bất Trị hoặc là đương trường yêu cầu bệnh nhân đó hoặc là người nhà của bệnh nhân làm một việc, hoặc là lưu lại cách thức liên hệ, chờ có lúc cần thì sẽ tìm tới cửa, hắn sai khiến người ta làm đều là những chuyện xấu cực ác. Ba năm trước ở U Châu từng có một vị quan ngũ phẩm ở kinh thành về quê, cả nhà già trẻ ba mươi bảy người trong một đêm bị giết hết, nghe nói chính là do Diêu Bất Trị sai người làm.”
Di Ngọc nghe xong những lời nói này của Lô Trí, thì lông mày đã nhíu chặt lại, biết y thuật lại am hiểu độc thuật, tính cách quái gở tới cửa không chịu chữa trị, những thứ này đều tương xứng với Diêu Hoảng, còn nhớ bài vè ngày đó lúc mới gặp Diêu Tử Kỳ đọc, có câu cuối cùng không phải tự xưng là “Thần y Diêu Bất Trị” sao?
Trong mắt Lô Trí mang theo lo lắng, “Từ ngày đó nghe muội nói bài vè kia xong, ta liền mơ hồ lo lắng Diêu Hoảng chính là người gọi là Diêu Bất Trị kia, những ngày này ở chung xuống dưới, trừ tính cách của hắn có chút không đúng ra, những cái khác đều cực phù hợp với đặc thù của vị thần y không chữa trị kia, Tiểu Ngọc, nếu như Diêu Hoảng thật sự là người kia, muội vẫn là cách hắn xa một chút tốt nhất.”
Di Ngọc suy tư một trận xong lắc đầu nói: “Đại ca, những lời đồn đãi ngoài giang hồ kia phần lớn là không thể tin, cho dù Diêu Hoảng là Diêu Bất Trị đi nữa thì cũng chưa hẳn xấu xa như huynh đã nói như thế, thay vì nghe và tin mấy tin vịt kia, không bằng mắt thấy mới là sự thật.”
Lô Trí thấy thái độ của nàng kiên trì nên chỉ có thể tạm thời thu hồi thần sắc lo lắng, nói: “Muội nói cũng có đạo lý, ta quan sát hành vi của Diêu Hoảng mấy ngày liên tiếp, làm sao là kể chuyện xưa cho muội chứ, rõ ràng giống như là đang dạy muội về độc thuật, cho nên hẳn là sẽ không đối với muội bất lợi, nhưng Diêu Tử Kỳ là con gái của hắn, nếu như là tìm người để truyền lại y bát (1) thì không phải nàng càng thích hợp sao?”
Khi Lô Trí gặp lại Diêu Tử Kỳ thì hắn đã nhìn ra thân phận nữ nhi của nàng, lại lén hỏi qua Di Ngọc, nhưng cũng giống như Di Ngọc không có vạch trần thân phận của nàng ấy.
Di Ngọc nhắm mắt lại dựa vào trên ghế nghĩ một lát, thật sự mò không ra đầu mối, chỉ có thể nói với Lô Trí: “Chúng ta vẫn là đừng nghĩ nhiều, bất luận hắn là tốt hay là xấu, chỉ cần không có đối chúng ta bất lợi thì liền kệ hắn.”
Vốn dĩ mấy ngày nay sinh hoạt cùng nhau, nàng đã đem Diêu Hoảng trở thành một vị trưởng bối đáng giá tôn kính tới xem, nhưng lúc này đột nhiên nghe Lô Trí nói về chuyện thần y Bất Trị tiếng xấu lan xa này xong, nàng khó tránh được nỗi lòng không ổn, cái cân trong nội tâm của nàng vẫn là nghiêng về phía Diêu Hoảng một ít, tổng cảm thấy người kia dù như thế nào cũng nhìn không giống một cái người có lòng lang dạ thú.
Lô Trí không tiếng động thở dài, từ trên ghế đứng lên, “Muội đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Cùng một thời gian, ở Diêu gia, hai cha con ngồi trong phòng khách, Diêu Tử Kỳ mang đầy mặt chất vấn đối với Diêu Hoảng đang nghịch một cái hộp thuốc, nói:
“Cha, nữ nhi không hiểu, ngài muốn dạy độc thuật cho Tiểu Ngọc, vậy tại sao không nói rõ.”
“Hừ, làm sao có một gia đình bình thường nào để cho khuê nữ bảo bối của mình học mấy thứ đó, lỡ như biết đến lúc đó lại nghĩ cha không có lòng tốt vậy thì liền oan uổng, tiểu cô nương kia vô cùng thông minh, chỉ cần trong lòng nàng rõ ràng là được, nếu không phải trên người con — cha làm sao bỏ được đem bản lĩnh xuất chúng này dạy cho một cái người ngoài.”
Trong tay Diêu Hoảng vẫn không ngừng xoay xoay cái hộp thuốc, đầu cúi xuống vừa lúc che dấu đi thần sắc lo lắng và sự kiên định trong mắt.
Diêu Tử Kỳ cắn nhẹ môi dưới, nửa ngày mới lại mở miệng, “Cha, nếu như bọn họ biết thân phận của ngài, có phải sẽ giống mấy người kia xem chúng ta là người xấu?”
Diêu Hoảng cười nhạo một tiếng, “Bọn họ nghĩ thế nào là chuyện của nhà bọn họ,” hắn giương mắt nhìn sắc mặt khó coi của Diêu Tử Kỳ, nhanh chóng bổ thêm vài câu, “Con yên tâm đi, vài lời đồn trên giang hồ kia làm sao cũng truyền không đến trong tai của những người bình thường.”
Diêu Tử Kỳ nghe xong lời của hắn thì thần sắc mới hơi yên, nhưng vẫn do dự nói: “Cha, chúng ta tốt nhất không cần ở tại một chỗ quá lâu, nếu như người của cô cô đuổi tới lại đem chúng ta bắt trở về –”
Ánh mắt của Diêu Hoảng hơi co lại, ra tiếng ngắt lời nàng, “Con gái ngoan, chờ cha xong việc trên tay liền mang con đi đến phương nam, ai cũng tìm không thấy cha con chúng ta.”
Mặc dù đêm qua nghe Lô Trí nói đến lời đồn về thần y Diêu Bất Trị, nhưng ngày hôm sau Di Ngọc vẫn theo lẽ thường đi đến Diêu gia, trong thần sắc cũng chưa có chỗ nào không đúng, chỉ là cẩn thận âm thầm quan sát vẻ mặt của hắn hơn bình thường một chút.
Hôm nay Diêu Hoảng cũng không có giảng cho nàng nghe mấy cái “chuyện xưa” kia mà là cầm một tập tranh dầy chừng hai ngón tay cho nàng xem, trên mặt mỗi một trang đều có hai đến ba bức tranh miêu đồ (2) rất là tinh xảo, toàn là hình vẽ các loại hoa cỏ thực vật.
“Hôm nay chúng ta không kể chuyện xưa, bản vẽ trên quyển sách này đều là hình dạng của mấy loại hạt giống kia sau khi lớn lên, lúc trước ta đã từng miêu tả qua cho ngươi, bây giờ ngươi phân biệt ra cho ta xem.”
Sau khi Di Ngọc đáp ứng liền đem tập tranh lật lật xem trước, giấy hơi dày, xem ra tuổi thọ cũng có chút lâu dài, còn có thể ngửi được nhàn nhạt mùi dược thảo, bức tranh được vẽ bên trên rất là tinh xảo, xem ra kỹ xảo của họa sĩ không tầm thường.
“Cây có sáu rễ hoa có màu lam này chính là bán nguyệt thiên, bông hoa có năm cánh, không có mùi, rễ cây dài nhỏ hơi có gai nhỏ, sau khi dùng nước sôi chưng bốc hơi có thể cùng…”
Trí nhớ của Di Ngọc rất tốt, liên tục đem mười mấy bức tranh phân biệt rõ ràng không hề sai lầm, Diêu Hoảng nhìn biểu tình nghiêm túc của nàng, trong mắt hiện lên khen ngợi, chờ nàng nói đến lúc miệng đắng lưỡi khô thì Diêu Tử Kỳ ở bên cạnh đúng lúc đưa cho nàng một ly nước trà, chờ quyển tranh này lật xong đã bất giác qua một canh giờ.
“Ha ha, đầu óc của ngươi quả là không kém,” Diêu Hoảng lấy một cái bình sứ bụng tròn từ trong ngực ra đưa cho nàng, “Đây là giải hầu hoàn, khi dùng cổ họng quá độ liền ngậm một viên, bảo đảm cổ họng ngươi không đau cũng không khàn.”
“Cảm ơn Diêu thúc.” Di Ngọc nhận lấy xong liền mở nắp bình đổ ra một viên thuốc màu hổ phách lớn nhỏ cỡ một quả sơn tra ném vào trong miệng ngậm, vừa rồi nói nhiều lời như vậy, nàng quả thực sợ rằng sáng sớm mai ngủ dậy cổ họng sẽ bị khàn đi.
Nàng đem nắp bình đóng lại xong đưa trả lại cho Diêu Hoảng, hắn vươn tay ngăn, “Cất đi.”
Di Ngọc vui vẻ đem bình thuốc cất vào, mấy ngày nay nàng không thiếu từ chỗ của Diêu Hoảng nhận được chút thứ ly kỳ cổ quái, nhưng không có cái nào là thứ không dùng được.
“Diêu thúc, hôm nay chỉ đến đây thôi phải không?”
Diêu Hoảng vung tay lên, “Ừ, ngươi đi về đi.”
Di Ngọc cười nói: “Nha, nương của con mời hai người đi qua ăn cơm chiều, chúng ta cùng đi chứ?” Diêu gia tuy rằng đã tự nấu cơm, nhưng vẫn thường thường chạy đi Lô gia xin cơm, nếu không phải Diêu Tử Kỳ chặn, sợ là mỗi ngày hắn đều sẽ đến Lô gia trình diện.
“Bây giờ còn sớm, ta và Tử Kỳ chờ chút nữa sẽ đi qua, ngươi đi trước đi.”
Di Ngọc nhìn sắc trời bên ngoài, quả thực là còn chưa có tối hẳn, thế là nàng nói tạm biệt với hai người xong liền đi về nhà, bọn họ đều không nghĩ đến, bữa cơm tối này, cha con Diêu gia chung quy không thể ăn được.
Bên ngoài một chỗ cách Long Tuyền Trấn mười dặm, có một đội người ngựa đang vội vàng chạy đi, đất cát văng khắp nơi, bụi cỏ cúi rạp, ngựa chạy cực nhanh, trên mặt sáu người kiếm khách mặc đồ đen bên eo đeo trường kiếm không có biểu tình, trong mắt chỉ mang theo nghiêm nghị.
Vào lúc trời tối, nhóm người này đã đuổi tới bên ngoài Long Tuyền trấn, trong bóng đêm đem ngựa lưu lại cánh rừng nhỏ ngoài trấn, thừa dịp trời tối bí mật đi vào trong trấn, giờ này chính là lúc ăn cơm tối, nhà nhà đều đóng cửa từ chối tiếp khách, phần lớn các cửa hàng cũng đã đóng cửa, các tuần phố trong trấn vừa mới thay ban.
Diêu Hoảng đang định dẫn Diêu Tử Kỳ đến Lô gia đi ăn cơm chiều, đang đi đến cửa thì trên mặt đột nhiên biến đổi, lôi kéo nữ nhi bước nhanh trở lại trong phòng, lật hòm mở tủ một phen.
Diêu Tử Kỳ thấy hành động của hắn, trong lòng nhất thời sinh ra dự cảm không tốt, cuống quít hỏi: “Cha, làm sao vậy, là người của cô cô đuổi tới sao?”
Diêu Hoảng không rảnh trả lời nàng, mà ở trong phòng rất nhanh sửa soạn ra hai cái túi đeo quanh eo, cởi bỏ áo ngoài buột một cái ngang hông, rồi đưa một cái cho Diêu Tử Kỳ.
“Đừng sợ, có cha ở đây.”
Diêu Tử Kỳ cũng đem cái túi kia vây quanh ở bên trong áo ngoài, Diêu Hoảng lại thu xếp ra một cái hộp dẹp nhét vào trong ống tay áo, hai người thu dọn một trận, từ bên ngoài nhìn vào không thấy được có chỗ nào không ổn.
Diêu Hoảng thế này mới mang Diêu Tử Kỳ đi ra ngoài cửa, lông mày nhíu chặt buông lỏng xuống thay đổi thành một vẻ mặt mang cười, vươn tay đem cửa lớn mở ra, Diêu Tử Kỳ nhìn thấy trước cửa đứng một bầy người áo đen, vội nghiêng người trốn ở phía sau cha nàng.
“Các vị, giờ này tìm tới cửa, có gì muốn làm sao?”
Người áo đen cầm đầu “xoẹt” một tiếng rút kiếm đặt trên cổ của hắn, đem một cái tay khác vươn ra, lộ ra một mảnh đen thui hơi phiếm màu xanh trong lòng bàn tay, “Diêu Bất Trị, đưa thuốc giải ra, sau đó theo chúng ta đi.”
Diêu Hoảng nhếch miệng cười, “Ồ, xem hình dạng này của ngươi, hẳn là vừa rồi trèo qua đầu tường nhà ta nha, ha ha, yên tâm yên tâm, loại độc này không có cái gì ghê lắm, không có cái gì ghê lắm đâu, người không có nội lực đụng phải chỉ giống như là đụng phải đất cát, rửa sạch sẽ là xong, cũng chỉ có các ngươi mấy người có chút nội lực, sờ tới mới hỏng việc, đừng sợ, sau hai khắc chung độc trên cái tay này của ngươi sẽ bò tới một cái tay khác, chúc mừng ngươi, hai bàn tay đều sẽ phế hết.”
Ánh mắt của người áo đen phát lạnh, trên tay muốn dùng lực lại phát hiện bờ vai đột nhiên đau xót, vội vàng đem kiếm cất vào trong vỏ xong thì hai cánh tay không còn nửa điểm khí lực, một lát sau lại có hai tên kiếm khách kêu rên ra tiếng, ba người phía sau hắn không có trúng độc thấy tình hình này, xoẹt xoẹt vài cái lại rút kiếm chỉ vào Diêu Hoảng, lạnh lùng nói:
“Đưa thuốc giải ra đây.”
Tươi cười trên mặt Diêu Hoảng chưa giảm nửa phần, “Đừng gấp nha, chúng ta có chuyện gì thì chậm rãi nói, thuốc giải này ta sẽ cho các ngươi — chỉ cần các ngươi giúp đỡ, để cho ta đi đến nhà kế bên ăn bữa cơm tối, ăn xong ta tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn đi với các ngươi, bằng không các ngươi liền chờ bốc hơi đi.”
Nam tử cầm đầu nhíu mày nói với hắn: “Ngươi tới cùng muốn làm cái gì.”
Trên mặt Diêu Hoảng lộ ra biểu tình ai oán, “Ta chỗ nào muốn giở trò, các ngươi muốn bắt ta đi, ta đáp ứng rồi đó thôi, chỉ là trước khi đi chí ít các ngươi phải để cho ta trông thấy người ta đi, hàng xóm bên cạnh có một quả phụ xinh đẹp, lòng ta mong nhớ đã lâu, cứ như vậy liền cùng các ngươi đi không biết lúc nào mới có thể gặp lại, chao ôi, các ngươi tới cùng có chịu không?”
Kiếm khách áo đen do dự chốc lát, lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất không cần giở trò gì, dù cho tay phế đi ta vẫn như thường có thể dẫn ngươi trở về.”
Dứt lời hắn liền nói hai câu khẩu lệnh ngắn gọn với những người phía sau, sáu người nhanh chóng tản ra, tuy có ba người hai cánh tay không cách nào nhúc nhích, nhưng vẫn nhanh nhẹn ở sau căn nhà của Lô gia ẩn nấp tốt thân hình.
Diêu Hoảng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nắm nữ nhi hướng Lô gia đi đến, trên mặt Diêu Tử Kỳ mang theo lo lắng, muốn giãy thoát lại bị hắn hung hăng bóp cổ tay một chút, chỉ thấy mu bàn tay tê rần, biểu tình trên mặt trong nháy mắt dịu lại, ngay cả miệng vốn hé mở cũng ngậm xuống, một bộ thần sắc nhàn nhạt.
“Ách –” trong cổ họng của Diêu Tử Kỳ chỉ kịp lăn ra một âm tiết, Diêu Hoảng lại vươn tay làm ra hình dạng đang phủi phủi vai nàng, mượn cơ hội đó đè xuống một bên xương quai xanh của nàng, thế là tức khắc đã không còn nghe được tiếng nói.
Cửa cổng của Lô gia không đóng, hai người đẩy cửa vào liền đi thẳng vào trong phòng khách, Lô thị đang hướng trên bàn bưng thức ăn, nhìn thấy bọn hắn tới, cười nói: “Các ngươi tới vừa lúc, nhanh ngồi.”
Diêu Hoảng cười sau đó cúi đầu giấu đi áy náy trong mắt, kéo Diêu Tử Kỳ ngồi xuống hai cái ghế dựa liền nhau, Di Ngọc bưng chén đũa từ hậu viện đi đến, nói với Diêu Hoảng: “Diêu thúc, hôm nay nương của con làm đến mấy món ăn, đều là thứ mà thúc và Tử Kỳ thích ăn.”
Diêu Hoảng vươn tay nhận lấy chén đũa, “Ha ha, ta làm là được rồi, ngươi đi giúp nương của ngươi đi.”
Bởi vì Trần Khúc trở về nhà của nàng, Tiểu mãn cũng không có ở đây, nên Di Ngọc đáp lại một tiếng xong liền xoay người cùng với Lô thị đi vào phòng bếp vội việc, Lô Trí và Lô Tuấn từ trong buồng đi ra, sau khi chào hỏi với Diêu Hoảng xong thì ngồi xuống bên cạnh bàn.
Chờ tất cả món ăn đều dọn đủ, mọi người đều ngồi vào bàn xong mới bắt đầu động đũa, Lô thị gắp một món ăn bỏ vào trong chén của Diêu Tử Kỳ, “Hôm nay Tử Kỳ sao thế này, không nói lời nào cả?”
Diêu Hoảng giận dữ nói: “Vừa rồi ở trong nhà răn dạy nàng hai câu, nên đang cùng ta giận dỗi — không có gì đâu, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lô thị có chút không đồng ý nói: “Diêu tiên sinh, Tử Kỳ lớn như vậy, đi theo ngươi giúp ngươi làm việc nhà lại còn nấu cơm, ngươi cũng đừng quá xoi mói tật xấu của hắn.”
Diêu Hoảng gật đầu ứng hai tiếng, mọi người nhao nhao gắp đồ ăn vào miệng, Di Ngọc thấy Diêu Tử Kỳ ngồi ở mép bàn thần sắc lại không quá tốt, đang định hỏi, chợt nghe “bình bịch” mấy tiếng, quay đầu liền thấy Lô thị và huynh đệ Lô gia tất cả đều nằm bò ngã sấp xuống mặt bàn.
~ Hết chương 136 ~
Chú:
(1) y bát: là chiếc áo cà sa và cái bát của những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này trở thành từ chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng… truyền lại cho đời sau, thế hệ đệ tử, học sinh của người đó.
(2) miêu đồ: Là loại phương pháp copy tranh, dùng giấy mỏng (tên hay gọi là giấy scan) đè lên tranh gốc, sau đó dùng bút chì vẽ đè phác họa lên. Mình định dịch thành “tranh sao chép” nhưng thấy ko được chuẩn lắm nên để nguyên từ gốc.
Sau khi nghe đủ nửa canh giờ, hai huynh muội mới về nhà, Lô thị đã đi nghỉ ngơi, nên bọn hắn ngồi ở trong phòng khách thấp giọng nói chuyện, nước trà trên bàn còn ấm, Di Ngọc đổ đầy chén trà đưa cho Lô Trí một cốc.
Lô Trí nhấp một ngụm trà mới mở miệng: “Muội cảm thấy Diêu tiên sinh giảng mấy kiến thức dược lý đó cho muội là thật hay giả?”
Di Ngọc thành thật nói: “Ban đầu muội nghĩ là hắn lừa muội thôi, nhưng mỗi loại độc dược hắn đều nói được có bằng có chứng có căn cứ, với lại hắn làm gì phải chế tạo ra mấy thứ đó để lừa gạt muội gần nửa tháng? Hắn vốn là không có lý do phải làm như vậy, cho nên tám phần là thực, trừ y thuật rất tốt ra thì hắn đích xác cũng am hiểu gieo trồng và chế tác các loại độc dược, điều duy nhất muội nghĩ không thông là vì sao hắn muốn giảng cho muội mấy thứ đó — đại ca, có phải ca biết cái gì hay không?”
Lô Trí nhìn chằm chằm mặt nàng xem một hồi, sau đó mới than nhẹ một tiếng, “Tiểu Ngọc, Diêu Hoảng rất có khả năng là một vị thầy thuốc có thanh danh hiển hách lại cũng có tiếng xấu lan xa trong giang hồ.”
“Tiếng xấu lan xa?” Di Ngọc nhăn nhăn cái mũi, thanh danh lồ lộ cũng thì thôi, nhưng cùng Diêu Hoảng chung sống gần nửa tháng, nàng cảm thấy người này tuy có chút tật xấu, nhưng cũng không đến cái tiêu chuẩn tiếng xấu lan xa.
“Ừ, nghe nói trên đời này có vị thầy thuốc họ Diêu, mọi người đặt cho hắn biệt hiệu là thần y Bất Trị (không chữa trị), hắn là một người quái gở, đối với những bệnh nhân đưa lên cửa, hắn đều nhất loạt không trị bệnh, muốn phá cái quy định ‘không trị’ này của hắn thì bệnh nhân nhất định phải bị hạ một loại độc ngay sau khi khỏi bệnh, sau đó phải thay hắn làm một chuyện, làm xong hắn mới ra tay giải độc. Y thuật của Diêu Bất Trị rất là cao minh, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ ‘thần y’, nhưng mà y đức của hắn lại kém đến cực điểm.”
“Không ít người ở lúc cùng đường bí lối đều bốn phía tìm hắn, đồng ý yêu cầu ‘không trị’ kia của hắn, sau đó cho dù bệnh cực khó trị cũng sẽ khỏi hẳn, Diêu Bất Trị hoặc là đương trường yêu cầu bệnh nhân đó hoặc là người nhà của bệnh nhân làm một việc, hoặc là lưu lại cách thức liên hệ, chờ có lúc cần thì sẽ tìm tới cửa, hắn sai khiến người ta làm đều là những chuyện xấu cực ác. Ba năm trước ở U Châu từng có một vị quan ngũ phẩm ở kinh thành về quê, cả nhà già trẻ ba mươi bảy người trong một đêm bị giết hết, nghe nói chính là do Diêu Bất Trị sai người làm.”
Di Ngọc nghe xong những lời nói này của Lô Trí, thì lông mày đã nhíu chặt lại, biết y thuật lại am hiểu độc thuật, tính cách quái gở tới cửa không chịu chữa trị, những thứ này đều tương xứng với Diêu Hoảng, còn nhớ bài vè ngày đó lúc mới gặp Diêu Tử Kỳ đọc, có câu cuối cùng không phải tự xưng là “Thần y Diêu Bất Trị” sao?
Trong mắt Lô Trí mang theo lo lắng, “Từ ngày đó nghe muội nói bài vè kia xong, ta liền mơ hồ lo lắng Diêu Hoảng chính là người gọi là Diêu Bất Trị kia, những ngày này ở chung xuống dưới, trừ tính cách của hắn có chút không đúng ra, những cái khác đều cực phù hợp với đặc thù của vị thần y không chữa trị kia, Tiểu Ngọc, nếu như Diêu Hoảng thật sự là người kia, muội vẫn là cách hắn xa một chút tốt nhất.”
Di Ngọc suy tư một trận xong lắc đầu nói: “Đại ca, những lời đồn đãi ngoài giang hồ kia phần lớn là không thể tin, cho dù Diêu Hoảng là Diêu Bất Trị đi nữa thì cũng chưa hẳn xấu xa như huynh đã nói như thế, thay vì nghe và tin mấy tin vịt kia, không bằng mắt thấy mới là sự thật.”
Lô Trí thấy thái độ của nàng kiên trì nên chỉ có thể tạm thời thu hồi thần sắc lo lắng, nói: “Muội nói cũng có đạo lý, ta quan sát hành vi của Diêu Hoảng mấy ngày liên tiếp, làm sao là kể chuyện xưa cho muội chứ, rõ ràng giống như là đang dạy muội về độc thuật, cho nên hẳn là sẽ không đối với muội bất lợi, nhưng Diêu Tử Kỳ là con gái của hắn, nếu như là tìm người để truyền lại y bát (1) thì không phải nàng càng thích hợp sao?”
Khi Lô Trí gặp lại Diêu Tử Kỳ thì hắn đã nhìn ra thân phận nữ nhi của nàng, lại lén hỏi qua Di Ngọc, nhưng cũng giống như Di Ngọc không có vạch trần thân phận của nàng ấy.
Di Ngọc nhắm mắt lại dựa vào trên ghế nghĩ một lát, thật sự mò không ra đầu mối, chỉ có thể nói với Lô Trí: “Chúng ta vẫn là đừng nghĩ nhiều, bất luận hắn là tốt hay là xấu, chỉ cần không có đối chúng ta bất lợi thì liền kệ hắn.”
Vốn dĩ mấy ngày nay sinh hoạt cùng nhau, nàng đã đem Diêu Hoảng trở thành một vị trưởng bối đáng giá tôn kính tới xem, nhưng lúc này đột nhiên nghe Lô Trí nói về chuyện thần y Bất Trị tiếng xấu lan xa này xong, nàng khó tránh được nỗi lòng không ổn, cái cân trong nội tâm của nàng vẫn là nghiêng về phía Diêu Hoảng một ít, tổng cảm thấy người kia dù như thế nào cũng nhìn không giống một cái người có lòng lang dạ thú.
Lô Trí không tiếng động thở dài, từ trên ghế đứng lên, “Muội đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Cùng một thời gian, ở Diêu gia, hai cha con ngồi trong phòng khách, Diêu Tử Kỳ mang đầy mặt chất vấn đối với Diêu Hoảng đang nghịch một cái hộp thuốc, nói:
“Cha, nữ nhi không hiểu, ngài muốn dạy độc thuật cho Tiểu Ngọc, vậy tại sao không nói rõ.”
“Hừ, làm sao có một gia đình bình thường nào để cho khuê nữ bảo bối của mình học mấy thứ đó, lỡ như biết đến lúc đó lại nghĩ cha không có lòng tốt vậy thì liền oan uổng, tiểu cô nương kia vô cùng thông minh, chỉ cần trong lòng nàng rõ ràng là được, nếu không phải trên người con — cha làm sao bỏ được đem bản lĩnh xuất chúng này dạy cho một cái người ngoài.”
Trong tay Diêu Hoảng vẫn không ngừng xoay xoay cái hộp thuốc, đầu cúi xuống vừa lúc che dấu đi thần sắc lo lắng và sự kiên định trong mắt.
Diêu Tử Kỳ cắn nhẹ môi dưới, nửa ngày mới lại mở miệng, “Cha, nếu như bọn họ biết thân phận của ngài, có phải sẽ giống mấy người kia xem chúng ta là người xấu?”
Diêu Hoảng cười nhạo một tiếng, “Bọn họ nghĩ thế nào là chuyện của nhà bọn họ,” hắn giương mắt nhìn sắc mặt khó coi của Diêu Tử Kỳ, nhanh chóng bổ thêm vài câu, “Con yên tâm đi, vài lời đồn trên giang hồ kia làm sao cũng truyền không đến trong tai của những người bình thường.”
Diêu Tử Kỳ nghe xong lời của hắn thì thần sắc mới hơi yên, nhưng vẫn do dự nói: “Cha, chúng ta tốt nhất không cần ở tại một chỗ quá lâu, nếu như người của cô cô đuổi tới lại đem chúng ta bắt trở về –”
Ánh mắt của Diêu Hoảng hơi co lại, ra tiếng ngắt lời nàng, “Con gái ngoan, chờ cha xong việc trên tay liền mang con đi đến phương nam, ai cũng tìm không thấy cha con chúng ta.”
Mặc dù đêm qua nghe Lô Trí nói đến lời đồn về thần y Diêu Bất Trị, nhưng ngày hôm sau Di Ngọc vẫn theo lẽ thường đi đến Diêu gia, trong thần sắc cũng chưa có chỗ nào không đúng, chỉ là cẩn thận âm thầm quan sát vẻ mặt của hắn hơn bình thường một chút.
Hôm nay Diêu Hoảng cũng không có giảng cho nàng nghe mấy cái “chuyện xưa” kia mà là cầm một tập tranh dầy chừng hai ngón tay cho nàng xem, trên mặt mỗi một trang đều có hai đến ba bức tranh miêu đồ (2) rất là tinh xảo, toàn là hình vẽ các loại hoa cỏ thực vật.
“Hôm nay chúng ta không kể chuyện xưa, bản vẽ trên quyển sách này đều là hình dạng của mấy loại hạt giống kia sau khi lớn lên, lúc trước ta đã từng miêu tả qua cho ngươi, bây giờ ngươi phân biệt ra cho ta xem.”
Sau khi Di Ngọc đáp ứng liền đem tập tranh lật lật xem trước, giấy hơi dày, xem ra tuổi thọ cũng có chút lâu dài, còn có thể ngửi được nhàn nhạt mùi dược thảo, bức tranh được vẽ bên trên rất là tinh xảo, xem ra kỹ xảo của họa sĩ không tầm thường.
“Cây có sáu rễ hoa có màu lam này chính là bán nguyệt thiên, bông hoa có năm cánh, không có mùi, rễ cây dài nhỏ hơi có gai nhỏ, sau khi dùng nước sôi chưng bốc hơi có thể cùng…”
Trí nhớ của Di Ngọc rất tốt, liên tục đem mười mấy bức tranh phân biệt rõ ràng không hề sai lầm, Diêu Hoảng nhìn biểu tình nghiêm túc của nàng, trong mắt hiện lên khen ngợi, chờ nàng nói đến lúc miệng đắng lưỡi khô thì Diêu Tử Kỳ ở bên cạnh đúng lúc đưa cho nàng một ly nước trà, chờ quyển tranh này lật xong đã bất giác qua một canh giờ.
“Ha ha, đầu óc của ngươi quả là không kém,” Diêu Hoảng lấy một cái bình sứ bụng tròn từ trong ngực ra đưa cho nàng, “Đây là giải hầu hoàn, khi dùng cổ họng quá độ liền ngậm một viên, bảo đảm cổ họng ngươi không đau cũng không khàn.”
“Cảm ơn Diêu thúc.” Di Ngọc nhận lấy xong liền mở nắp bình đổ ra một viên thuốc màu hổ phách lớn nhỏ cỡ một quả sơn tra ném vào trong miệng ngậm, vừa rồi nói nhiều lời như vậy, nàng quả thực sợ rằng sáng sớm mai ngủ dậy cổ họng sẽ bị khàn đi.
Nàng đem nắp bình đóng lại xong đưa trả lại cho Diêu Hoảng, hắn vươn tay ngăn, “Cất đi.”
Di Ngọc vui vẻ đem bình thuốc cất vào, mấy ngày nay nàng không thiếu từ chỗ của Diêu Hoảng nhận được chút thứ ly kỳ cổ quái, nhưng không có cái nào là thứ không dùng được.
“Diêu thúc, hôm nay chỉ đến đây thôi phải không?”
Diêu Hoảng vung tay lên, “Ừ, ngươi đi về đi.”
Di Ngọc cười nói: “Nha, nương của con mời hai người đi qua ăn cơm chiều, chúng ta cùng đi chứ?” Diêu gia tuy rằng đã tự nấu cơm, nhưng vẫn thường thường chạy đi Lô gia xin cơm, nếu không phải Diêu Tử Kỳ chặn, sợ là mỗi ngày hắn đều sẽ đến Lô gia trình diện.
“Bây giờ còn sớm, ta và Tử Kỳ chờ chút nữa sẽ đi qua, ngươi đi trước đi.”
Di Ngọc nhìn sắc trời bên ngoài, quả thực là còn chưa có tối hẳn, thế là nàng nói tạm biệt với hai người xong liền đi về nhà, bọn họ đều không nghĩ đến, bữa cơm tối này, cha con Diêu gia chung quy không thể ăn được.
Bên ngoài một chỗ cách Long Tuyền Trấn mười dặm, có một đội người ngựa đang vội vàng chạy đi, đất cát văng khắp nơi, bụi cỏ cúi rạp, ngựa chạy cực nhanh, trên mặt sáu người kiếm khách mặc đồ đen bên eo đeo trường kiếm không có biểu tình, trong mắt chỉ mang theo nghiêm nghị.
Vào lúc trời tối, nhóm người này đã đuổi tới bên ngoài Long Tuyền trấn, trong bóng đêm đem ngựa lưu lại cánh rừng nhỏ ngoài trấn, thừa dịp trời tối bí mật đi vào trong trấn, giờ này chính là lúc ăn cơm tối, nhà nhà đều đóng cửa từ chối tiếp khách, phần lớn các cửa hàng cũng đã đóng cửa, các tuần phố trong trấn vừa mới thay ban.
Diêu Hoảng đang định dẫn Diêu Tử Kỳ đến Lô gia đi ăn cơm chiều, đang đi đến cửa thì trên mặt đột nhiên biến đổi, lôi kéo nữ nhi bước nhanh trở lại trong phòng, lật hòm mở tủ một phen.
Diêu Tử Kỳ thấy hành động của hắn, trong lòng nhất thời sinh ra dự cảm không tốt, cuống quít hỏi: “Cha, làm sao vậy, là người của cô cô đuổi tới sao?”
Diêu Hoảng không rảnh trả lời nàng, mà ở trong phòng rất nhanh sửa soạn ra hai cái túi đeo quanh eo, cởi bỏ áo ngoài buột một cái ngang hông, rồi đưa một cái cho Diêu Tử Kỳ.
“Đừng sợ, có cha ở đây.”
Diêu Tử Kỳ cũng đem cái túi kia vây quanh ở bên trong áo ngoài, Diêu Hoảng lại thu xếp ra một cái hộp dẹp nhét vào trong ống tay áo, hai người thu dọn một trận, từ bên ngoài nhìn vào không thấy được có chỗ nào không ổn.
Diêu Hoảng thế này mới mang Diêu Tử Kỳ đi ra ngoài cửa, lông mày nhíu chặt buông lỏng xuống thay đổi thành một vẻ mặt mang cười, vươn tay đem cửa lớn mở ra, Diêu Tử Kỳ nhìn thấy trước cửa đứng một bầy người áo đen, vội nghiêng người trốn ở phía sau cha nàng.
“Các vị, giờ này tìm tới cửa, có gì muốn làm sao?”
Người áo đen cầm đầu “xoẹt” một tiếng rút kiếm đặt trên cổ của hắn, đem một cái tay khác vươn ra, lộ ra một mảnh đen thui hơi phiếm màu xanh trong lòng bàn tay, “Diêu Bất Trị, đưa thuốc giải ra, sau đó theo chúng ta đi.”
Diêu Hoảng nhếch miệng cười, “Ồ, xem hình dạng này của ngươi, hẳn là vừa rồi trèo qua đầu tường nhà ta nha, ha ha, yên tâm yên tâm, loại độc này không có cái gì ghê lắm, không có cái gì ghê lắm đâu, người không có nội lực đụng phải chỉ giống như là đụng phải đất cát, rửa sạch sẽ là xong, cũng chỉ có các ngươi mấy người có chút nội lực, sờ tới mới hỏng việc, đừng sợ, sau hai khắc chung độc trên cái tay này của ngươi sẽ bò tới một cái tay khác, chúc mừng ngươi, hai bàn tay đều sẽ phế hết.”
Ánh mắt của người áo đen phát lạnh, trên tay muốn dùng lực lại phát hiện bờ vai đột nhiên đau xót, vội vàng đem kiếm cất vào trong vỏ xong thì hai cánh tay không còn nửa điểm khí lực, một lát sau lại có hai tên kiếm khách kêu rên ra tiếng, ba người phía sau hắn không có trúng độc thấy tình hình này, xoẹt xoẹt vài cái lại rút kiếm chỉ vào Diêu Hoảng, lạnh lùng nói:
“Đưa thuốc giải ra đây.”
Tươi cười trên mặt Diêu Hoảng chưa giảm nửa phần, “Đừng gấp nha, chúng ta có chuyện gì thì chậm rãi nói, thuốc giải này ta sẽ cho các ngươi — chỉ cần các ngươi giúp đỡ, để cho ta đi đến nhà kế bên ăn bữa cơm tối, ăn xong ta tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn đi với các ngươi, bằng không các ngươi liền chờ bốc hơi đi.”
Nam tử cầm đầu nhíu mày nói với hắn: “Ngươi tới cùng muốn làm cái gì.”
Trên mặt Diêu Hoảng lộ ra biểu tình ai oán, “Ta chỗ nào muốn giở trò, các ngươi muốn bắt ta đi, ta đáp ứng rồi đó thôi, chỉ là trước khi đi chí ít các ngươi phải để cho ta trông thấy người ta đi, hàng xóm bên cạnh có một quả phụ xinh đẹp, lòng ta mong nhớ đã lâu, cứ như vậy liền cùng các ngươi đi không biết lúc nào mới có thể gặp lại, chao ôi, các ngươi tới cùng có chịu không?”
Kiếm khách áo đen do dự chốc lát, lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất không cần giở trò gì, dù cho tay phế đi ta vẫn như thường có thể dẫn ngươi trở về.”
Dứt lời hắn liền nói hai câu khẩu lệnh ngắn gọn với những người phía sau, sáu người nhanh chóng tản ra, tuy có ba người hai cánh tay không cách nào nhúc nhích, nhưng vẫn nhanh nhẹn ở sau căn nhà của Lô gia ẩn nấp tốt thân hình.
Diêu Hoảng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nắm nữ nhi hướng Lô gia đi đến, trên mặt Diêu Tử Kỳ mang theo lo lắng, muốn giãy thoát lại bị hắn hung hăng bóp cổ tay một chút, chỉ thấy mu bàn tay tê rần, biểu tình trên mặt trong nháy mắt dịu lại, ngay cả miệng vốn hé mở cũng ngậm xuống, một bộ thần sắc nhàn nhạt.
“Ách –” trong cổ họng của Diêu Tử Kỳ chỉ kịp lăn ra một âm tiết, Diêu Hoảng lại vươn tay làm ra hình dạng đang phủi phủi vai nàng, mượn cơ hội đó đè xuống một bên xương quai xanh của nàng, thế là tức khắc đã không còn nghe được tiếng nói.
Cửa cổng của Lô gia không đóng, hai người đẩy cửa vào liền đi thẳng vào trong phòng khách, Lô thị đang hướng trên bàn bưng thức ăn, nhìn thấy bọn hắn tới, cười nói: “Các ngươi tới vừa lúc, nhanh ngồi.”
Diêu Hoảng cười sau đó cúi đầu giấu đi áy náy trong mắt, kéo Diêu Tử Kỳ ngồi xuống hai cái ghế dựa liền nhau, Di Ngọc bưng chén đũa từ hậu viện đi đến, nói với Diêu Hoảng: “Diêu thúc, hôm nay nương của con làm đến mấy món ăn, đều là thứ mà thúc và Tử Kỳ thích ăn.”
Diêu Hoảng vươn tay nhận lấy chén đũa, “Ha ha, ta làm là được rồi, ngươi đi giúp nương của ngươi đi.”
Bởi vì Trần Khúc trở về nhà của nàng, Tiểu mãn cũng không có ở đây, nên Di Ngọc đáp lại một tiếng xong liền xoay người cùng với Lô thị đi vào phòng bếp vội việc, Lô Trí và Lô Tuấn từ trong buồng đi ra, sau khi chào hỏi với Diêu Hoảng xong thì ngồi xuống bên cạnh bàn.
Chờ tất cả món ăn đều dọn đủ, mọi người đều ngồi vào bàn xong mới bắt đầu động đũa, Lô thị gắp một món ăn bỏ vào trong chén của Diêu Tử Kỳ, “Hôm nay Tử Kỳ sao thế này, không nói lời nào cả?”
Diêu Hoảng giận dữ nói: “Vừa rồi ở trong nhà răn dạy nàng hai câu, nên đang cùng ta giận dỗi — không có gì đâu, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lô thị có chút không đồng ý nói: “Diêu tiên sinh, Tử Kỳ lớn như vậy, đi theo ngươi giúp ngươi làm việc nhà lại còn nấu cơm, ngươi cũng đừng quá xoi mói tật xấu của hắn.”
Diêu Hoảng gật đầu ứng hai tiếng, mọi người nhao nhao gắp đồ ăn vào miệng, Di Ngọc thấy Diêu Tử Kỳ ngồi ở mép bàn thần sắc lại không quá tốt, đang định hỏi, chợt nghe “bình bịch” mấy tiếng, quay đầu liền thấy Lô thị và huynh đệ Lô gia tất cả đều nằm bò ngã sấp xuống mặt bàn.
~ Hết chương 136 ~
Chú:
(1) y bát: là chiếc áo cà sa và cái bát của những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này trở thành từ chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng… truyền lại cho đời sau, thế hệ đệ tử, học sinh của người đó.
(2) miêu đồ: Là loại phương pháp copy tranh, dùng giấy mỏng (tên hay gọi là giấy scan) đè lên tranh gốc, sau đó dùng bút chì vẽ đè phác họa lên. Mình định dịch thành “tranh sao chép” nhưng thấy ko được chuẩn lắm nên để nguyên từ gốc.
/164
|