Thấy Lô thị và hai ca ca đột nhiên gục xuống bàn cơm, Di Ngọc vô ý thức muốn mở miệng hô lớn, chợt thấy vai cổ tê rần, sau đó nửa chữ cũng phun không ra, quay đầu nhìn Diêu Hoảng đã từ trên ghế đứng lên, trong đôi mắt đen của nàng vỡ toang ra lửa giận.
Diêu Hoảng đè thấp tiếng nói: “Đừng sợ, bọn họ chỉ là tạm thời ngủ, một lát nữa sẽ tỉnh lại.”
Nàng áp chế hoảng loạn dâng lên trong lòng, nhanh chóng đứng dậy đến bên cạnh Lô thị mấy người kiểm tra, sau đó mới lại ngẩng đầu nhìn Diêu Hoảng, trong mắt mang theo phẫn nộ và chất vấn.
Diêu Hoảng vòng qua cái bàn đi đến trước mặt nàng, không nhìn vẻ mặt phòng bị của nàng mà từ trong tay áo lấy ra một cái hộp bẹt dài chừng nửa thước (~15cm) rộng chừng bốn ngón tay đưa ra.
Nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có người chặn đường chúng ta, nên mới mượn nhà của ngươi chạy trốn, bọn hắn tìm không được chúng ta sẽ không làm khó dễ các ngươi — thứ trong cái hộp này chắc hẳn ngày sau sẽ có công dụng cho ngươi, chúng ta không biết có thể gặp lại hay không, chao ôi, ngươi là người thông minh, ta vốn tưởng ngươi gặp được ta là may mắn của ngươi, hiện tại xem ra…”
Di Ngọc cũng không vươn tay đi nhận cái hộp kia, nghe lời nói của Diêu Hoảng, biết bên ngoài có người muốn bắt hai cha con này, thì nàng trái lại trở nên rất yên tĩnh lạnh lùng, cho dù hắn cường điệu mấy người kia sẽ không làm khó nhà của bọn họ, nhưng ai lại biết thật hay giả, nhớ đến thân phận của Diêu Hoảng rất có khả năng là chân thực, cộng thêm hành vi lúc này của hắn, nàng càng không thể để cho bọn họ thuận lợi trốn đi.
Diêu Hoảng đích xác là đối nương của nàng có ân chữa bệnh, đối với nàng cũng có nửa tình thầy trò, nếu hiện nay trong nhà chỉ có một mình nàng thì dù cho ở lại làm cái bao cát chắn tai cho hắn cũng không ngại gì, nhưng Lô thị, Lô Trí và Lô Tuấn đều ở đây, nàng nửa điểm cũng không thể đem an nguy của người nha đi trả tình nghĩa.
Mấy ý nghĩ này chỉ là chợt lóe lên trong đầu nàng, giọng nói của Diêu Hoảng vừa rơi xuống, nàng liền thừa dịp bất ngờ nhanh chóng vươn tay chuẩn bị gạt rớt chén đĩa trên bàn, định dùng tiếng động cảnh tỉnh mấy người ở bên ngoài, nhưng động tác của Diêu Hoảng so với nàng càng nhanh, ngay tại lúc tay phải của nàng kề đến cái mâm thì đồng thời, hắn ra tay như tia chớp vậy bắt lấy cổ tay của nàng.
Di Ngọc kinh hãi phải hiện thân thể của nàng thế nhưng không chịu điều khiển, không để cho nàng nghĩ nhiều, Diêu Hoảng than nhẹ một tiếng, ấn nàng ngồi xuống trên ghế, lại nhớ đến cái hộp kia đem nó đặt ở trên ghế dựa.
“Diêu thúc tuyệt đối không thể đi cùng bọn hắn, Tiểu Ngọc, thay ta hướng nương và các ca ca của ngươi nhận lỗi.”
Diêu Hoảng nói xong liền đi đến bên cạnh Diêu Tử Kỳ kéo nàng lên, đi đến cửa sau phòng khách vảnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó buông lỏng biểu tình, rồi nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi cửa, trên mặt của Di Ngọc không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng trong lòng cũng là vừa kinh vừa nộ, trơ mắt nhìn bọn hắn vén rèm lên đi ra khỏi tầm mắt của nàng.
Hai người đi đến hậu viện, ở dưới bức tường ngăn cách hai nhà Diêu Lô có một đống tạp vật cao cao chồng chất lên nhau, chính là lúc trước Diêu Hoảng giúp Lô gia xem phong thủy sai Lô Tuấn làm ra, Diêu Hoảng xách bờ vai của Diêu Tử Kỳ, hít một hơi thả người vọt lên đạp một cái vào đống tạp vật rồi nhảy lên trên đầu tường, sau mấy cái lên xuống thì bóng dáng liền biến mất ở trong màn đêm.
Kiếm khách áo đen lúc đầu ẩn nấp bốn phía quanh Diêu gia bởi vì một nửa bị trúng độc nên không dám lại canh giữ ở vách tường, mà đổi vị trí chờ ở ngõ tắt nhỏ trước cửa Lô gia, thấy Diêu Hoảng vào Lô gia nửa ngày không có đi ra, người cầm đầu liền thấy không ổn, mấy người lập tức đá văng cửa cổng vọt vào trong phòng, nhìn thấy ba người gục ở trên bàn và thân thể cứng ngắc của Di Ngọc, ba người không có trúng độc phân công hai người chạy đến hậu viện, một người ở trong phòng bắt đầu tìm kiếm.
Không lâu một hồi ba người tay không trở lại phòng khách, kiếm khách cầm đầu có hai tay bị mất đi tri giác lạnh mặt nhìn Di Ngọc hỏi: “Diêu Bất Trị đâu?”
Di Ngọc bởi vì lúc nãy bị thủ đoạn của Diêu Hoảng khống chế nên lúc này đã không nói nên lời cũng không nhúc nhích được, biểu tình trên mặt càng là nhàn nhạt, rơi vào trong mắt của kiếm khách áo đen lại trở thành một bộ hình dạng trấn định.
Nhìn thấy nàng không có trả lời, một kiếm khách có hai tay không bị gì trong đám đi lên phía trước nắm lấy kinh mạch trên cổ tay của Di Ngọc tìm tòi, tức thì cau mày nói: “Thật là cách điểm huyệt cổ quái — làm sao bây giờ, lại để cho Diêu Bất Trị trốn thoát!”
Người áo đen cầm đầu nhìn Di Ngọc một chút, trầm giọng nói: “Đem tiểu cô nương này mang về trước.”
***
Thành Trường An, Phòng phủ.
Sáng sớm sương mù nhẹ tản, một chiếc xe ngựa ngừng ở ngoài cửa chính, màn xe bị đẩy ra hai bên, một người thanh niên áo xám nhảy xuống rồi xoay người lại từ bên trong dìu ra một vị lão giả đầu đầy tóc bạc ra, lão giả xuống xe xong ngẩng đầu nhìn tấm biển treo cao trên cửa một cái, sắc mặt rất là lãnh đạm.
Lão giả tóc bạc trực tiếp đi đến cửa lớn của Phòng phủ, hộ vệ thủ ở ngoài cửa vươn tay ra ngăn lại, thanh niên áo xám đi ở phía sau trước một bước từ trong tay áo lấy ra một cái lệnh bài đưa ra trước mắt của hai tên hộ vệ, còn lão giả nửa bước cũng chưa ngừng trực tiếp đi vào trong cửa lớn.
Ngoài nhà kho, Lệ Nương, người phụ nữ trước đó không lâu vừa tấn thăng làm nữ chủ nhân đứng đắn của Phòng phủ đang ngồi ở một cái ghế dựa khắc hoa, chỉ huy hạ nhân tới lui kiểm kê đồ vật mà hôm qua hoàng thượng ban thưởng.
Nơi xa có một bóng dáng vội vàng chạy chậm tới đây, sau đó đứng bên người nàng khom lưng nói nhỏ mấy câu, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Lệ Nương lộ ra một tia vết rách, ánh mắt chớp mạnh sau đó lại khôi phục trạng thái bình thường, dặn dò quản sự ở bên cạnh mấy câu rồi đứng dậy cùng người vừa đến rời khỏi, bước chân có chút gấp gáp.
Lô Trung Thực ngồi thẳng trong phòng khách, hai cánh tay chống cây gậy thẳng tắp dựng ở trước người, mí mắt tùng tùng cúi xuống, trên mặt nhàn nhạt nhìn không ra hỉ nộ.
Ngoài cửa truyền tới một trận tiếng bước chân vội vàng, chỉ thấy ngoài sảnh đi vào một người có thân hình cao gầy, mặt mày tuy có chút nếp nhăn mờ nhạt, lại khó nén được một thân khí chất văn nhã hào phóng, khuôn mặt hơi lộ ra gầy yếu nhưng tinh thần cũng vô cùng đầy đủ.
“Nhạc phụ đại nhân!”
Tiếng nói rõ ràng lại mang theo một tia chua chát cấp bánh từ trong miệng hắn phun ra, Lô Trung Thực ngồi ở cái ghế chính giữa sảnh đường chậm rãi mở lên mí mắt, tia sắc bén trong đôi mắt ưng chợt lóe lên, nhìn lướt qua nam tử đứng cung kính ở trước người hắn năm bước xa, ánh mắt dời đến cái bàn bên cạnh.
“Phòng đại nhân, hôm nay lão phu tới cửa là vì một chuyện riêng, hi vọng ngươi không cần làm khó dễ mới tốt.”
Phòng Huyền Linh cúi đầu nói: “Nhạc phu đại nhân xin mời nói rõ, con rể nếu như có thể làm đến, chắc chắn sẽ làm hết sức.” Thái độ của hắn cung kính, nhưng lời nói ra lại đáng giá nghiền ngẫm, câu trả lời không có đáp ứng, cũng không có chối từ này làm cho Lô Trung Thực hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi tự nhiên có là có thể làm được, mấy ngày trước đây lão phu đã gửi thư cho ngươi, hướng ngươi lấy thứ đó, ngươi có chuẩn bị xong chưa?”
Phòng Huyền Linh hơi ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu nói: “Nhạc phụ chớ có khó xử con rể.”
“Khó xử?” Ngữ điệu của Lô Trung Thực hơi dương cao, “Tới cùng hai người chúng ta là ai khó xử ai, trong lòng của chính ngươi rất rõ ràng, thôi, lão phu không muốn cùng ngươi nói lời thừa, nếu như ngươi không có chuẩn bị, vậy hiện lại liền đi viết!”
Phòng Huyền Linh than nhẹ một tiếng, phẩy tay cho hạ nhân lui xuống, nhìn thoáng qua thanh niên đứng phía sau Lô Trung Thực, nhíu mày xong lại giãn ra, “Nhạc phụ, Lam Nương là thê tử mà ta cưới hỏi đàng hoàng, chuyện hưu thư không cần lại nói, con rể sẽ không viết.”
Năm ngón tay của Lô Trung Thực đột nhiên khép lại nắm chặt cây gậy trong tay, đôi mắt ưng gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, không biết trả qua bao lâu, mới nghe hắn căm giọng nói: “Phòng Kiều à Phòng Kiều, năm đó ta đem Lam Nương gửi gắm cho ngươi, vốn nghĩ rằng so với ông già ta đây bốn phía bôn ba sẽ tốt hơn, nhưng ngươi lại như thế nào đối đã nữ nhi và các cháu của ta? Toàn bộ câu chuyện trong đó ta cũng lười phải nghe, bây giờ người sờ chính lương tâm của ngươi hỏi một chút, ngươi có xứng đáng với bọn họ sao!”
Sắc mặt Phòng Huyền Linh tái nhợt ba phần, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Việc năm đó con rể có nhiều sai lầm, nếu như có một ngày tìm được Lam Nương, nhất định sẽ hướng nàng chịu đòn nhận tội, cầu nàng tha thứ, còn hưu thư ta tuyệt đối sẽ không viết.”
“Ha ha!” Lô Trung Thực cười lớn hai tiếng, trào phúng trong mắt lộ hết, “Nếu như có một ngày? Chịu đòn nhận tội? Mệt ngươi nói được khỏi miệng, lão phu nói cho ngươi biết, nữ nhi và các cháu của ta đã sớm chết ở trong bạo loạn, ngươi chớ lại lừa mình dối người, sớm chút đem hưu thư đưa cho ta, cũng để cho nữ nhi đáng thương kia của ta ở dưới chín suối có thể sáng mắt!”
Sắc mặt Phòng Huyền Linh lại trắng hai phần, nói: “Con rể tinh tưởng Lam Nương còn sống trên nhân thế, nếu — nếu nàng thực sự không tại, vậy cũng là chính thất vợ cả trong đời này của Phòng Huyền Linh ta.”
“Bùm!” Một tiếng trầm đục chấn lòng người, Lô Trung Thực đem cây gậy trong tay nặng nề đập xuống một cái, “Ngươi viết hay là không viết?”
“Xin thứ cho con rể làm không được.”
“Được lắm, Phòng Kiều, ngươi đây là kiên trì muốn cùng lão phu xé rách da mặt, ngày sau chớ trách ta vô tình!” Lô Trung Thực lạnh lẽo quét mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy chống gậy cùng thanh niên áo xám cầm kiếm từ đầu đến cuối đều cúi đầu theo phía sau, chậm rãi bước ra khỏi phòng khách.
Chờ bọn họ đi rồi, Phòng Huyền Linh mới che ngực vịn ghế dựa sau lưng chầm chậm ngồi xuống, sau đó ho nhẹ vài tiếng, khóe môi thế nhưng tràn ra một tia máu đỏ, hắn nhìn chằm chằm khe hở dài nửa xích nứt ra trên sàn nhà ở chỗ vừa rồi Lô Trung Thực ngồi, trên mặt lộ ra nồng đậm cay đắng.
“Lão gia.” Một câu gọi khẽ ôn nhu phát ra, theo sau Lệ Nương đi vào phòng khách, đi mấy bước đứng ở trước thân thể đang cúi xuống của hắn, chờ thấy được vết máu trên mặt hắn, nàng cuống quít lấy khăn lụa trong tay áo ra vươn tay chà lau.
“Lão gia! Ngài làm sao vậy, người tới a! Người đâu nhanh tới, đi gọi đại phu lại đây!”
Phòng Huyền Linh vươn một tay ra đánh gãy nàng quát to, thấp giọng nói: “Không ngại, sao nàng lại tới đây.”
Trong lời của Lệ Nương mang chút khẩn trương, “Ta nghe hạ nhân nói Quốc Công gia tới phủ chúng ta, ta sợ, ta sợ hắn vì chuyện của tỷ tỷ mà giận lây sang ngài, nên mới vội vàng đuổi tới đây… Không nghĩ đến ngài vẫn là… Lão gia, ngài, ngài vì sao không đem chuyện năm đó giải thích rõ ràng cho ông ấy?”
Phòng Huyền Linh than thở một hơi, vươn tay nhẹ vỗ hai cái trên bàn tay đang chà lau vết máu trên khóe môi mình của nàng, sau đó thả ra, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, “Bằng tính tình của nhạc phụ, nếu như là nói cho hắn biết, cũng là uổng công, lại không duyên cớ làm cho hắn hận thù sang nàng, Lệ Nương, năm đó nàng cùng ta ăn không ít khổ, Tiểu Vũ càng là — thôi, chuyện này về sau không cần lại nói.” (cẩu nam nữ đạo đức giả vui lắm luôn.)
Lệ Nương do dự một chút, nhìn phong tư của nam tử trước mắt vẫn như ngày xưa nhưng lại hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, chung quy không nói thêm gì nữa.
Sau đó liền có đại phu đi vào khám bệnh, sau khi xác định không có chuyện gì lại viết một toa thuốc an thần định khí, Phòng Huyền Linh khiển Lệ Nương đi, còn mình thì một mình trở lại thư phòng.
Hắn nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát, mới sai hạ nhân ngoài cửa đi tìm người vào phủ, chính mình sửa soạn quần áo xong ngồi xuống sau bàn giấy, một bên lật sách một bên lẳng lặng.
Tiếng đập cửa vang lên, chờ hắn ứng xong, có một thanh niên tướng mạo không tầm thường đi vào thư phòng, đối hắn thi lễ, “Tiên sinh.”
Phòng Huyền Linh đem quyển sách trong tay để xuống, “Ngồi đi, Cảnh Ngôn à, hôm nay kêu ngươi tới đây là có chút chuyện muốn hỏi.”
“Tiên sinh mời nói.”
“Mới đây Ngụy Vương điện hạ tổ chức bữa tiệc trung thu, nghe nói bệ hạ cực kỳ tán thưởng một người, còn đem người đó mang ra khỏi tiệc?”
“Đúng là có chuyện này, người đó là Lô Trí, học sinh của Thái Học Viện Quốc Tử Giám.”
Trên mặt Phòng Huyền Linh mang theo tươi cười hòa khí, “Ngươi cảm thấy người gọi là Lô Trí này làm người ra sao?”
Đôi mắt của thanh niên sáng ngời, trong lời nói lộ ra tán thưởng khó nén, “Tiên sinh, Lô Trí kia thật sự là một vị thiếu niên anh kiệt, không nói đến tài danh văn chương của hắn ở trong học viện tương đối nổi bật, riêng nói đến mười câu gián ngôn ngày đó hắn nói ở bữa tiệc thì khí phách can đảm cùng khí độ càng là làm cho học sinh tự thán không bằng, tiên sinh phải chăng có ý gặp hắn một lần?”
“Há? Ngươi cùng hắn quen nhau?” Trong mắt Phòng Huyền Linh lộ ra một tia hứng thú.
“Không giấu ngài, yến tiệc lần đó xong, học sinh từng chủ động mời hắn gặp mặt, hai chúng ta tuy không nói thân thiết, nhưng cũng xem như chơi thân, nếu như tiên sinh có ý gặp hắn, ta có thể thay ngài dẫn tiến.”
Hai tay Phòng Huyền Linh nắm lại, trong mắt lộ ra nhàn nhạt suy tư, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu, “Chuyện này không gấp.”
Nhìn thấy trong mắt thanh niên lộ ra chút ít thất vọng, hắn chọn cái đề tài khác, hai người nói chuyện chừng nửa canh giờ, thanh niên mới cáo từ rời đi.
Sau khi chờ hắn đi khỏi, Phòng Huyền Linh mới thu hồi tươi cười trên mặt, nhíu mày, lấy ra một quyển sách bên trong có kẹp một tờ giấy ở trên bàn, mở ra tinh tế xem một lần, sau đó đứng dậy đi qua đi lại trong thư phòng, nét mặt có chút cay đắng, tựa nghi vấn tự khó khăn, cuối cùng hắn bước nhanh đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nghiền mực trải giấy, cầm bút vội vàng viết chữ, sau khi viết xong cẩn thận cất vào bì thư, lại đồ sáp nến phong lại, gọi hạ nhân ngoài cửa thấp giọng dặn dò mấy câu, rồi đem thư đưa ra.
Lại nói tối hôm qua mấy tên kiếm khách áo đen xâm nhập Lô gia, sau khi tìm thần y Diêu Bất Trị không có kết quả, liền đem người duy nhất tỉnh táo trong nhà là Di Ngọc mang đi, bởi vì có ba người trúng độc nên hai người có cánh tay hoàn hảo cưỡi ngựa đi trước, thừa lại một người có tay không bị thương đến trấn trên thuê chiếc xe ngựa, nhiều trả thêm mấy đồng tiền từ chối không cần người phu xe, rồi đem Di Ngọc và ba người trúng độc còn lại ngồi vào trong xe, tự hắn đánh xe.
Chờ đến lúc bọn họ rời khỏi Long Tuyền trấn một đoạn, Di Ngọc mới có thể chậm rãi khôi phục khống chế đối với cơ thể, nàng há miệng thử thử giọng rồi thấp giọng nói: “Các ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Nếu nói lúc này nàng không hoảng loạn vậy thì không có khả năng, nhưng tốt xấu mấy người này chỉ bắt đi mình nàng, Lô thị và hai anh em Lô Trí còn hoàn hảo ở lại trong nhà, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì.
Ba người trên xe thấy nàng đột nhiên có thể mở miệng nói chuyện, sau khi kinh ngạc thì có một người hừ nhẹ một tiếng đáp: “Không cần hỏi nhiều, nếu như ngươi thành thật chút, sau khi đến nơi cần đến hỏi ngươi vài câu xong tự nhiên sẽ thả ngươi trở về.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Di Ngọc để xuống một nửa, tuy không hoàn toàn tin lời của hắn, nhưng mấy người này từ lúc bắt nàng đi đến bây giờ vẫn quy quy củ củ, chưa từng đánh qua, chắc hẳn không phải là loại người đại gian đại ác gì, lúc này dẫn nàng đi, có lẽ là vì Diêu Bất Trị đào thoát nên bắt nàng trở về hướng cấp trên giao cho.
Trong xe trầm mặc một lúc, người áo đen vừa rồi đáp lời Di Ngọc than thở, hướng về hai người ngồi ở đối diện nói: “Hai cánh tay của huynh đệ chúng ta xem như phế, sau này đã là người vô dụng, chờ trở về nếu như chủ tử trách cứ, các ngươi chỉ việc đem tất cả đổ lên trên thân ta, bằng không sợ là…”
“Đại ca!” Hai người đồng loạt kêu lên, ngay cả người ở bên ngoài đánh xe cũng gầm nhẹ ra tiếng: “Chúng ta mới không làm loại chuyện vô nghĩa đó, đại ca yên tâm, chủ tử đều nhìn rõ mọi việc, chẳng qua là Diêu Bất Trị kia quá mức giảo hoạt."
Diêu Hoảng đè thấp tiếng nói: “Đừng sợ, bọn họ chỉ là tạm thời ngủ, một lát nữa sẽ tỉnh lại.”
Nàng áp chế hoảng loạn dâng lên trong lòng, nhanh chóng đứng dậy đến bên cạnh Lô thị mấy người kiểm tra, sau đó mới lại ngẩng đầu nhìn Diêu Hoảng, trong mắt mang theo phẫn nộ và chất vấn.
Diêu Hoảng vòng qua cái bàn đi đến trước mặt nàng, không nhìn vẻ mặt phòng bị của nàng mà từ trong tay áo lấy ra một cái hộp bẹt dài chừng nửa thước (~15cm) rộng chừng bốn ngón tay đưa ra.
Nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có người chặn đường chúng ta, nên mới mượn nhà của ngươi chạy trốn, bọn hắn tìm không được chúng ta sẽ không làm khó dễ các ngươi — thứ trong cái hộp này chắc hẳn ngày sau sẽ có công dụng cho ngươi, chúng ta không biết có thể gặp lại hay không, chao ôi, ngươi là người thông minh, ta vốn tưởng ngươi gặp được ta là may mắn của ngươi, hiện tại xem ra…”
Di Ngọc cũng không vươn tay đi nhận cái hộp kia, nghe lời nói của Diêu Hoảng, biết bên ngoài có người muốn bắt hai cha con này, thì nàng trái lại trở nên rất yên tĩnh lạnh lùng, cho dù hắn cường điệu mấy người kia sẽ không làm khó nhà của bọn họ, nhưng ai lại biết thật hay giả, nhớ đến thân phận của Diêu Hoảng rất có khả năng là chân thực, cộng thêm hành vi lúc này của hắn, nàng càng không thể để cho bọn họ thuận lợi trốn đi.
Diêu Hoảng đích xác là đối nương của nàng có ân chữa bệnh, đối với nàng cũng có nửa tình thầy trò, nếu hiện nay trong nhà chỉ có một mình nàng thì dù cho ở lại làm cái bao cát chắn tai cho hắn cũng không ngại gì, nhưng Lô thị, Lô Trí và Lô Tuấn đều ở đây, nàng nửa điểm cũng không thể đem an nguy của người nha đi trả tình nghĩa.
Mấy ý nghĩ này chỉ là chợt lóe lên trong đầu nàng, giọng nói của Diêu Hoảng vừa rơi xuống, nàng liền thừa dịp bất ngờ nhanh chóng vươn tay chuẩn bị gạt rớt chén đĩa trên bàn, định dùng tiếng động cảnh tỉnh mấy người ở bên ngoài, nhưng động tác của Diêu Hoảng so với nàng càng nhanh, ngay tại lúc tay phải của nàng kề đến cái mâm thì đồng thời, hắn ra tay như tia chớp vậy bắt lấy cổ tay của nàng.
Di Ngọc kinh hãi phải hiện thân thể của nàng thế nhưng không chịu điều khiển, không để cho nàng nghĩ nhiều, Diêu Hoảng than nhẹ một tiếng, ấn nàng ngồi xuống trên ghế, lại nhớ đến cái hộp kia đem nó đặt ở trên ghế dựa.
“Diêu thúc tuyệt đối không thể đi cùng bọn hắn, Tiểu Ngọc, thay ta hướng nương và các ca ca của ngươi nhận lỗi.”
Diêu Hoảng nói xong liền đi đến bên cạnh Diêu Tử Kỳ kéo nàng lên, đi đến cửa sau phòng khách vảnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó buông lỏng biểu tình, rồi nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi cửa, trên mặt của Di Ngọc không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng trong lòng cũng là vừa kinh vừa nộ, trơ mắt nhìn bọn hắn vén rèm lên đi ra khỏi tầm mắt của nàng.
Hai người đi đến hậu viện, ở dưới bức tường ngăn cách hai nhà Diêu Lô có một đống tạp vật cao cao chồng chất lên nhau, chính là lúc trước Diêu Hoảng giúp Lô gia xem phong thủy sai Lô Tuấn làm ra, Diêu Hoảng xách bờ vai của Diêu Tử Kỳ, hít một hơi thả người vọt lên đạp một cái vào đống tạp vật rồi nhảy lên trên đầu tường, sau mấy cái lên xuống thì bóng dáng liền biến mất ở trong màn đêm.
Kiếm khách áo đen lúc đầu ẩn nấp bốn phía quanh Diêu gia bởi vì một nửa bị trúng độc nên không dám lại canh giữ ở vách tường, mà đổi vị trí chờ ở ngõ tắt nhỏ trước cửa Lô gia, thấy Diêu Hoảng vào Lô gia nửa ngày không có đi ra, người cầm đầu liền thấy không ổn, mấy người lập tức đá văng cửa cổng vọt vào trong phòng, nhìn thấy ba người gục ở trên bàn và thân thể cứng ngắc của Di Ngọc, ba người không có trúng độc phân công hai người chạy đến hậu viện, một người ở trong phòng bắt đầu tìm kiếm.
Không lâu một hồi ba người tay không trở lại phòng khách, kiếm khách cầm đầu có hai tay bị mất đi tri giác lạnh mặt nhìn Di Ngọc hỏi: “Diêu Bất Trị đâu?”
Di Ngọc bởi vì lúc nãy bị thủ đoạn của Diêu Hoảng khống chế nên lúc này đã không nói nên lời cũng không nhúc nhích được, biểu tình trên mặt càng là nhàn nhạt, rơi vào trong mắt của kiếm khách áo đen lại trở thành một bộ hình dạng trấn định.
Nhìn thấy nàng không có trả lời, một kiếm khách có hai tay không bị gì trong đám đi lên phía trước nắm lấy kinh mạch trên cổ tay của Di Ngọc tìm tòi, tức thì cau mày nói: “Thật là cách điểm huyệt cổ quái — làm sao bây giờ, lại để cho Diêu Bất Trị trốn thoát!”
Người áo đen cầm đầu nhìn Di Ngọc một chút, trầm giọng nói: “Đem tiểu cô nương này mang về trước.”
***
Thành Trường An, Phòng phủ.
Sáng sớm sương mù nhẹ tản, một chiếc xe ngựa ngừng ở ngoài cửa chính, màn xe bị đẩy ra hai bên, một người thanh niên áo xám nhảy xuống rồi xoay người lại từ bên trong dìu ra một vị lão giả đầu đầy tóc bạc ra, lão giả xuống xe xong ngẩng đầu nhìn tấm biển treo cao trên cửa một cái, sắc mặt rất là lãnh đạm.
Lão giả tóc bạc trực tiếp đi đến cửa lớn của Phòng phủ, hộ vệ thủ ở ngoài cửa vươn tay ra ngăn lại, thanh niên áo xám đi ở phía sau trước một bước từ trong tay áo lấy ra một cái lệnh bài đưa ra trước mắt của hai tên hộ vệ, còn lão giả nửa bước cũng chưa ngừng trực tiếp đi vào trong cửa lớn.
Ngoài nhà kho, Lệ Nương, người phụ nữ trước đó không lâu vừa tấn thăng làm nữ chủ nhân đứng đắn của Phòng phủ đang ngồi ở một cái ghế dựa khắc hoa, chỉ huy hạ nhân tới lui kiểm kê đồ vật mà hôm qua hoàng thượng ban thưởng.
Nơi xa có một bóng dáng vội vàng chạy chậm tới đây, sau đó đứng bên người nàng khom lưng nói nhỏ mấy câu, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Lệ Nương lộ ra một tia vết rách, ánh mắt chớp mạnh sau đó lại khôi phục trạng thái bình thường, dặn dò quản sự ở bên cạnh mấy câu rồi đứng dậy cùng người vừa đến rời khỏi, bước chân có chút gấp gáp.
Lô Trung Thực ngồi thẳng trong phòng khách, hai cánh tay chống cây gậy thẳng tắp dựng ở trước người, mí mắt tùng tùng cúi xuống, trên mặt nhàn nhạt nhìn không ra hỉ nộ.
Ngoài cửa truyền tới một trận tiếng bước chân vội vàng, chỉ thấy ngoài sảnh đi vào một người có thân hình cao gầy, mặt mày tuy có chút nếp nhăn mờ nhạt, lại khó nén được một thân khí chất văn nhã hào phóng, khuôn mặt hơi lộ ra gầy yếu nhưng tinh thần cũng vô cùng đầy đủ.
“Nhạc phụ đại nhân!”
Tiếng nói rõ ràng lại mang theo một tia chua chát cấp bánh từ trong miệng hắn phun ra, Lô Trung Thực ngồi ở cái ghế chính giữa sảnh đường chậm rãi mở lên mí mắt, tia sắc bén trong đôi mắt ưng chợt lóe lên, nhìn lướt qua nam tử đứng cung kính ở trước người hắn năm bước xa, ánh mắt dời đến cái bàn bên cạnh.
“Phòng đại nhân, hôm nay lão phu tới cửa là vì một chuyện riêng, hi vọng ngươi không cần làm khó dễ mới tốt.”
Phòng Huyền Linh cúi đầu nói: “Nhạc phu đại nhân xin mời nói rõ, con rể nếu như có thể làm đến, chắc chắn sẽ làm hết sức.” Thái độ của hắn cung kính, nhưng lời nói ra lại đáng giá nghiền ngẫm, câu trả lời không có đáp ứng, cũng không có chối từ này làm cho Lô Trung Thực hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi tự nhiên có là có thể làm được, mấy ngày trước đây lão phu đã gửi thư cho ngươi, hướng ngươi lấy thứ đó, ngươi có chuẩn bị xong chưa?”
Phòng Huyền Linh hơi ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu nói: “Nhạc phụ chớ có khó xử con rể.”
“Khó xử?” Ngữ điệu của Lô Trung Thực hơi dương cao, “Tới cùng hai người chúng ta là ai khó xử ai, trong lòng của chính ngươi rất rõ ràng, thôi, lão phu không muốn cùng ngươi nói lời thừa, nếu như ngươi không có chuẩn bị, vậy hiện lại liền đi viết!”
Phòng Huyền Linh than nhẹ một tiếng, phẩy tay cho hạ nhân lui xuống, nhìn thoáng qua thanh niên đứng phía sau Lô Trung Thực, nhíu mày xong lại giãn ra, “Nhạc phụ, Lam Nương là thê tử mà ta cưới hỏi đàng hoàng, chuyện hưu thư không cần lại nói, con rể sẽ không viết.”
Năm ngón tay của Lô Trung Thực đột nhiên khép lại nắm chặt cây gậy trong tay, đôi mắt ưng gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, không biết trả qua bao lâu, mới nghe hắn căm giọng nói: “Phòng Kiều à Phòng Kiều, năm đó ta đem Lam Nương gửi gắm cho ngươi, vốn nghĩ rằng so với ông già ta đây bốn phía bôn ba sẽ tốt hơn, nhưng ngươi lại như thế nào đối đã nữ nhi và các cháu của ta? Toàn bộ câu chuyện trong đó ta cũng lười phải nghe, bây giờ người sờ chính lương tâm của ngươi hỏi một chút, ngươi có xứng đáng với bọn họ sao!”
Sắc mặt Phòng Huyền Linh tái nhợt ba phần, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Việc năm đó con rể có nhiều sai lầm, nếu như có một ngày tìm được Lam Nương, nhất định sẽ hướng nàng chịu đòn nhận tội, cầu nàng tha thứ, còn hưu thư ta tuyệt đối sẽ không viết.”
“Ha ha!” Lô Trung Thực cười lớn hai tiếng, trào phúng trong mắt lộ hết, “Nếu như có một ngày? Chịu đòn nhận tội? Mệt ngươi nói được khỏi miệng, lão phu nói cho ngươi biết, nữ nhi và các cháu của ta đã sớm chết ở trong bạo loạn, ngươi chớ lại lừa mình dối người, sớm chút đem hưu thư đưa cho ta, cũng để cho nữ nhi đáng thương kia của ta ở dưới chín suối có thể sáng mắt!”
Sắc mặt Phòng Huyền Linh lại trắng hai phần, nói: “Con rể tinh tưởng Lam Nương còn sống trên nhân thế, nếu — nếu nàng thực sự không tại, vậy cũng là chính thất vợ cả trong đời này của Phòng Huyền Linh ta.”
“Bùm!” Một tiếng trầm đục chấn lòng người, Lô Trung Thực đem cây gậy trong tay nặng nề đập xuống một cái, “Ngươi viết hay là không viết?”
“Xin thứ cho con rể làm không được.”
“Được lắm, Phòng Kiều, ngươi đây là kiên trì muốn cùng lão phu xé rách da mặt, ngày sau chớ trách ta vô tình!” Lô Trung Thực lạnh lẽo quét mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy chống gậy cùng thanh niên áo xám cầm kiếm từ đầu đến cuối đều cúi đầu theo phía sau, chậm rãi bước ra khỏi phòng khách.
Chờ bọn họ đi rồi, Phòng Huyền Linh mới che ngực vịn ghế dựa sau lưng chầm chậm ngồi xuống, sau đó ho nhẹ vài tiếng, khóe môi thế nhưng tràn ra một tia máu đỏ, hắn nhìn chằm chằm khe hở dài nửa xích nứt ra trên sàn nhà ở chỗ vừa rồi Lô Trung Thực ngồi, trên mặt lộ ra nồng đậm cay đắng.
“Lão gia.” Một câu gọi khẽ ôn nhu phát ra, theo sau Lệ Nương đi vào phòng khách, đi mấy bước đứng ở trước thân thể đang cúi xuống của hắn, chờ thấy được vết máu trên mặt hắn, nàng cuống quít lấy khăn lụa trong tay áo ra vươn tay chà lau.
“Lão gia! Ngài làm sao vậy, người tới a! Người đâu nhanh tới, đi gọi đại phu lại đây!”
Phòng Huyền Linh vươn một tay ra đánh gãy nàng quát to, thấp giọng nói: “Không ngại, sao nàng lại tới đây.”
Trong lời của Lệ Nương mang chút khẩn trương, “Ta nghe hạ nhân nói Quốc Công gia tới phủ chúng ta, ta sợ, ta sợ hắn vì chuyện của tỷ tỷ mà giận lây sang ngài, nên mới vội vàng đuổi tới đây… Không nghĩ đến ngài vẫn là… Lão gia, ngài, ngài vì sao không đem chuyện năm đó giải thích rõ ràng cho ông ấy?”
Phòng Huyền Linh than thở một hơi, vươn tay nhẹ vỗ hai cái trên bàn tay đang chà lau vết máu trên khóe môi mình của nàng, sau đó thả ra, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, “Bằng tính tình của nhạc phụ, nếu như là nói cho hắn biết, cũng là uổng công, lại không duyên cớ làm cho hắn hận thù sang nàng, Lệ Nương, năm đó nàng cùng ta ăn không ít khổ, Tiểu Vũ càng là — thôi, chuyện này về sau không cần lại nói.” (cẩu nam nữ đạo đức giả vui lắm luôn.)
Lệ Nương do dự một chút, nhìn phong tư của nam tử trước mắt vẫn như ngày xưa nhưng lại hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, chung quy không nói thêm gì nữa.
Sau đó liền có đại phu đi vào khám bệnh, sau khi xác định không có chuyện gì lại viết một toa thuốc an thần định khí, Phòng Huyền Linh khiển Lệ Nương đi, còn mình thì một mình trở lại thư phòng.
Hắn nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát, mới sai hạ nhân ngoài cửa đi tìm người vào phủ, chính mình sửa soạn quần áo xong ngồi xuống sau bàn giấy, một bên lật sách một bên lẳng lặng.
Tiếng đập cửa vang lên, chờ hắn ứng xong, có một thanh niên tướng mạo không tầm thường đi vào thư phòng, đối hắn thi lễ, “Tiên sinh.”
Phòng Huyền Linh đem quyển sách trong tay để xuống, “Ngồi đi, Cảnh Ngôn à, hôm nay kêu ngươi tới đây là có chút chuyện muốn hỏi.”
“Tiên sinh mời nói.”
“Mới đây Ngụy Vương điện hạ tổ chức bữa tiệc trung thu, nghe nói bệ hạ cực kỳ tán thưởng một người, còn đem người đó mang ra khỏi tiệc?”
“Đúng là có chuyện này, người đó là Lô Trí, học sinh của Thái Học Viện Quốc Tử Giám.”
Trên mặt Phòng Huyền Linh mang theo tươi cười hòa khí, “Ngươi cảm thấy người gọi là Lô Trí này làm người ra sao?”
Đôi mắt của thanh niên sáng ngời, trong lời nói lộ ra tán thưởng khó nén, “Tiên sinh, Lô Trí kia thật sự là một vị thiếu niên anh kiệt, không nói đến tài danh văn chương của hắn ở trong học viện tương đối nổi bật, riêng nói đến mười câu gián ngôn ngày đó hắn nói ở bữa tiệc thì khí phách can đảm cùng khí độ càng là làm cho học sinh tự thán không bằng, tiên sinh phải chăng có ý gặp hắn một lần?”
“Há? Ngươi cùng hắn quen nhau?” Trong mắt Phòng Huyền Linh lộ ra một tia hứng thú.
“Không giấu ngài, yến tiệc lần đó xong, học sinh từng chủ động mời hắn gặp mặt, hai chúng ta tuy không nói thân thiết, nhưng cũng xem như chơi thân, nếu như tiên sinh có ý gặp hắn, ta có thể thay ngài dẫn tiến.”
Hai tay Phòng Huyền Linh nắm lại, trong mắt lộ ra nhàn nhạt suy tư, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu, “Chuyện này không gấp.”
Nhìn thấy trong mắt thanh niên lộ ra chút ít thất vọng, hắn chọn cái đề tài khác, hai người nói chuyện chừng nửa canh giờ, thanh niên mới cáo từ rời đi.
Sau khi chờ hắn đi khỏi, Phòng Huyền Linh mới thu hồi tươi cười trên mặt, nhíu mày, lấy ra một quyển sách bên trong có kẹp một tờ giấy ở trên bàn, mở ra tinh tế xem một lần, sau đó đứng dậy đi qua đi lại trong thư phòng, nét mặt có chút cay đắng, tựa nghi vấn tự khó khăn, cuối cùng hắn bước nhanh đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nghiền mực trải giấy, cầm bút vội vàng viết chữ, sau khi viết xong cẩn thận cất vào bì thư, lại đồ sáp nến phong lại, gọi hạ nhân ngoài cửa thấp giọng dặn dò mấy câu, rồi đem thư đưa ra.
Lại nói tối hôm qua mấy tên kiếm khách áo đen xâm nhập Lô gia, sau khi tìm thần y Diêu Bất Trị không có kết quả, liền đem người duy nhất tỉnh táo trong nhà là Di Ngọc mang đi, bởi vì có ba người trúng độc nên hai người có cánh tay hoàn hảo cưỡi ngựa đi trước, thừa lại một người có tay không bị thương đến trấn trên thuê chiếc xe ngựa, nhiều trả thêm mấy đồng tiền từ chối không cần người phu xe, rồi đem Di Ngọc và ba người trúng độc còn lại ngồi vào trong xe, tự hắn đánh xe.
Chờ đến lúc bọn họ rời khỏi Long Tuyền trấn một đoạn, Di Ngọc mới có thể chậm rãi khôi phục khống chế đối với cơ thể, nàng há miệng thử thử giọng rồi thấp giọng nói: “Các ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Nếu nói lúc này nàng không hoảng loạn vậy thì không có khả năng, nhưng tốt xấu mấy người này chỉ bắt đi mình nàng, Lô thị và hai anh em Lô Trí còn hoàn hảo ở lại trong nhà, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì.
Ba người trên xe thấy nàng đột nhiên có thể mở miệng nói chuyện, sau khi kinh ngạc thì có một người hừ nhẹ một tiếng đáp: “Không cần hỏi nhiều, nếu như ngươi thành thật chút, sau khi đến nơi cần đến hỏi ngươi vài câu xong tự nhiên sẽ thả ngươi trở về.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Di Ngọc để xuống một nửa, tuy không hoàn toàn tin lời của hắn, nhưng mấy người này từ lúc bắt nàng đi đến bây giờ vẫn quy quy củ củ, chưa từng đánh qua, chắc hẳn không phải là loại người đại gian đại ác gì, lúc này dẫn nàng đi, có lẽ là vì Diêu Bất Trị đào thoát nên bắt nàng trở về hướng cấp trên giao cho.
Trong xe trầm mặc một lúc, người áo đen vừa rồi đáp lời Di Ngọc than thở, hướng về hai người ngồi ở đối diện nói: “Hai cánh tay của huynh đệ chúng ta xem như phế, sau này đã là người vô dụng, chờ trở về nếu như chủ tử trách cứ, các ngươi chỉ việc đem tất cả đổ lên trên thân ta, bằng không sợ là…”
“Đại ca!” Hai người đồng loạt kêu lên, ngay cả người ở bên ngoài đánh xe cũng gầm nhẹ ra tiếng: “Chúng ta mới không làm loại chuyện vô nghĩa đó, đại ca yên tâm, chủ tử đều nhìn rõ mọi việc, chẳng qua là Diêu Bất Trị kia quá mức giảo hoạt."
/164
|