*phúc hắc: xấu bụng, có nghĩa khen ngợi nhiều hơn khi sử dụng với các soái ca =))
Giữa trưa hôm nay cơm nước xong Lô thị cùng Lô Tuấn đi ngoài thôn thu lương bán cho quan phủ, trong nhà chỉ còn huynh muội hai người. Lão đại Lô Trí ở sân đọc sách, Di Ngọc cũng dọn sạch ghế nhỏ ngồi ở trong sân vừa phơi nắng, vừa cầm vải thô luyện tập thêu công, dù sao trong nhà không dư tiền mua tơ lụa cho nàng học tập nữ công, có mấy khối vải cũ luyện tập cũng tốt rồi.
Ánh mắt Di Ngọc tập trung lâu trên mặt thêu có chút khó chịu, vừa mới chuẩn bị trông về phía xa để mắt nghỉ ngơi, liền thấy trước sân đi tới một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, trong tay dắt một bé gái so với Di Ngọc cao một chút.
Phụ nhân kia thấy nàng ngẩng đầu nhìn, liền đưa ra khuôn mặt tươi cười hướng nàng nói: “Ơ, Ngọc tỷ, ở trong sân chơi đùa a.”
Di Ngọc đã từng nhìn thấy phụ nhân này, chậm rãi từ trí nhớ bắt được một đoạn ngắn: đó là mười ngày trước, mình ở ven đường trong thôn quơ hạt cát, thấy nữ nhân họ Vương này cùng một người phụ nữ khác tám chuyện, nói Lô thị thông đồng nam nhân nhà nàng, cái kia nam nhân kêu là Lý Trung Thực.
Lý Trung Thực nàng từng gặp qua, đến mượn trâu hai lần để kéo xe, cười thật thà, Lô thị không phản ứng gì, chỉ nói hắn tiện đường theo trấn trên mua giùm bao kẹo trở về, cho Di Ngọc ăn vặt. Nho nhỏ miếng đường mạch nha so với đường mạch nha chế tạo đơn giản mắc hơn một chút, nhưng bởi vì là thiên nhiên tinh khiết nên hương vị cũng không tệ lắm, các loại bánh càng đơn giản, bánh ngọt cùng bàn tay nàng không sai biệt lắm một khối to, ăn một miếng nàng liền thấy ăn không ngon.
Di Ngọc tuy rằng cũng yêu tám chuyện, nhưng với điều kiện tiên quyết là tám chuyện người khác, lão nương chính mình đều không hiểu ra sao bị người ghê tởm một phen, nàng thật sự đề không nổi cái hứng thú gì để phản ứng người trước mặt này, vì thế đưa tay kéo kéo người bên cạnh vẫn đang sa vào quyển sách – đại ca. Đáng nhắc tới là sau một ngày nàng xuyên qua sau, Lô thị đi chợ mua bột mì đồng thời còn tiện thể mua một quyển Kinh Thi trở về cho Lô Trí, làm hắn cao hứng vài ngày, trời sáng liền mang trâu đi ra ngoài chơi đùa, giống gà chọi giống nhau, nhường Di Ngọc cười thầm không thôi.
Lô Trí ngẩng đầu nhìn thấy Vương thị đang nắm tay con gái đứng ở trong viện, nhất thời không có chút phản ứng, thẳng đến đối phương trưng gương mặt tươi cười hướng hắn nói, “Trí ca, quang gánh nước của nhà ngươi cho ta mượn dùng được không.”
Di Ngọc trong lòng nghĩ, nguyên lai là mượn đồ này nọ nên tới, chẳng trách thái độ tốt như vậy. Thời kì này cuộc sống nông thôn đồ dùng vẫn thực bần cùng, tỷ như dao phay linh tinh gì đó, nông hộ nhỏ như vậy thông thường là không có, một cái dao phay ít nhất cũng nửa xâu tiền, một xâu tiền là một ngàn văn tiền, cũng có thể đổi được một lượng bạc, những khu xa xôi rất ít dân chúng đổi bạc.
Nhà bọn họ có ba mươi mẫu ruộng, một mẫu cũng được trái phái một thạch lương, mười đấu lương được một thạch, một đấu có thể bán được mười văn tiền, một thạch lương có thể đổi một trăm văn tiền. Trong nhà điền sản chủ yếu một năm cũng có thể thu được ba xâu tiền thôi. Bọn hắn bốn miệng ăn một năm ít nhất ăn mười thạch lương thực, hơn nữa hằng ngày một ít tạp vật, còn có thuế mỗi mười mẫu thu ngũ đấu, một năm có thể tiết kiệm dành được một xâu tiền đã là tốt lắm.
Lại nói Vương thị nói rõ ý đồ đến, nguyên bản Di Ngọc cho rằng Lô Trí sẽ trực tiếp đưa cho, không nghĩ tới đại ca nàng thế nhưng nghiêng đầu suy nghĩ một trận, hỏi ngược lại: “Thím, ta nhớ tháng trước ngươi tới nhà ta mượn nửa bó củi còn chưa có trả, lần này mượn quang gánh sẽ không lại muốn mười ngày nửa tháng đi.”
Nghe xong lời của hắn, Di Ngọc không khỏi trộm nhếch miệng, đừng nhìn Lô Trí bình thường chỉ đọc sách cũng không đi chơi đùa giỡn hơn nữa cũng không nói nhiều, một bộ dáng ôn ôn thưa dạ là đứa bé ngoan, kì thực là một đứa bé cơ trí, dùng ngôn ngữ hiện đại nói là có điểm phúc hắc. Đơn giản hai câu nói như vậy, phía trước là nhắc tới Vương thị mượn củi chưa trả, làm cho ả sinh lòng xấu hổ, nếu da mặt ả không phải thật dày, hoặc là liền trả củi hoặc sẽ không tiếp tục mượn đòn gánh.
Chỉ là không nghĩ tới Vương thị này thật đúng là da mặt dày, nghe xong lời nói của Lô Trí ả cũng không thấy buồn bực, ngoài miệng cũng không tha người, “Không phải là nửa bó củi sao, Lý thúc ngươi ngày thường cũng không thiếu đối nhà ngươi tặng củi, ta còn chưa nói qua thì thôi? Ngươi hiện tại cùng ta tính toán?”
Lô Trí nghe xong lời ả nói nhăn lại mi, nghĩ một lát lại trẻ con nói: “Thím, cái này thật kì quái, chiếu ngươi nói như vậy, ta còn thường xuyên thấy nương ta đưa cho Lý thúc một đồng tiền lớn đâu, chẳng lẽ ta nên tính toán với thím chuyện này?”
“Đó là nương ngươi nhờ hắn mua củi lửa, cũng không cho không!”
“A, thì ra là thế. Vậy Lý thúc hướng nhà chúng ta tặng củi không phải chính là nương ta tiêu tiền mua sao, ngươi từ nhà của ta lấy củi không phải nên đưa nương ta tiền sao.”
Di Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú thần sắc đứng đắn của đại ca, thật sự nhịn không được cười lên tiếng, Vương thị trên mặt cứng ngắc không cười được một tiếng rốt cuộc nhịn không được, phẫn nộ trả lời, “Ta chính là mượn biết không, mượn đồ vật này nọ phải trả tiền sao?”
“Mượn đồ vật này nọ đại khái không cần tiền, nhưng mượn đồ vật này nọ không cần trả sao?”
Di Ngọc nhìn Lô Trí đem Vương thị bức cái á khẩu không trả lời được, không khỏi đem bộ dạng hiện tại của hắn cùng bộ dạng lúc hắn cười híp mắt đọc sách so sánh, kết quả phát hiện đại ca của mình có vẻ như có tiềm chất phúc hắc.
Cuối cùng Vương thị cũng không còn mượn đòn gánh, trong đầu buồn bực lôi kéo con gái ả ly khai. Lô Trí thấy người đi rồi, đem sách mở ra bắt đầu từng chữ từng chữ tiếp tục đọc, thật giống như vừa rồi đem người châ chọc đi không phải hắn.
Chạng vạng Lô thị về nhà nấu cơm, huynh muội Di Ngọc hai người chuyện buổi chiều Vương thị tới nháo một chữ cũng chưa nói, đến lúc nhị ca Lô Tuấn vẻ mặt không yên, vò đầu bứt tai vây quanh Lô thị lộn xộn, Di Ngọc thấy rất là mới lạ. Nhị ca này của nàng tuy là một người hướng ngoại, nhưng hiếm thấy hắn có bộ dạng “bách trảo nạo tâm” (1) như vậy.
(1): trăm vết cào vào trái tim. Ý là chộn rộn lo lắng, hồi hộp dày vò các thể loại… v..v…
Lô thị tại lúc hắn quấy nhiễu thật vất vả mới làm xong bữa cơm bưng lên bàn, đợi cho huynh muội ba người đều ngồi xong mà Lô Tuấn như cũ trông mong nhìn nàng, không khỏi đập một phát vào cái ót hắn, nói ngoan ngoãn ăn cơm mới thôi.
Đợi cho đến đêm, Lô thị lúc này mới cười hì hì đẩy mấy đứa con lên giường. Trong nhà tấm ván gỗ giường rất lớn, rộng hai thước dài ba thước, phía dưới là đất đá Lô thị đôn lên cao cỡ bàn đánh bóng bàn, mặt trên dùng mấy tấm ván gỗ ghép lại rồi trải lên một tầng vải mỏng, bốn người nằm ngang qua cũng rất rộng mở, từng ngủ ở giường cứng rắn lúc học bốn năm đại học nên Di Ngọc cũng không thấy có gì không thoải mái, ngược lại mỗi đêm Lô thị đều nằm ôm nàng ngủ, trên người mẫu thân thản nhiên có mùi lúa mạch còn có đệm chăn đầy đủ được phơi nắng sau mang đến cảm giác ấm áp, làm cho nàng cực thích.
Lô thị ngủ sát ở bên ngoài, Di Ngọc được nàng ôm trong lòng phía bên trong, dựa vào vách tường bên kia là Lô Trí, kế đến Lô Tuấn, mấy người trước khi ngủ tán gẫu chuyện lặt vặt rất vui vẻ, người một nhà hòa thuận vui vẻ vô cùng.
Lô Tuấn nằm kế bên Di Ngọc tha thiết mong chờ nhìn nương hắn, Lô thị thấy lại khẽ cười một tiếng, ngược lại hướng về Di Ngọc trong lòng nhẹ nói: “Ngọc nhi, sau khi ngươi tinh thần tốt còn không có đi ra khỏi cửa, năm nay thu hoạch không sai, ngày mai nương mang ngươi đi chợ nha.”
“Nương! Con cũng đi!” Lô Tuấn thấy nương hắn thật vất vả mới nhắc tới chuyện ngày mai đi chợ, cuối cùng nhịn không được kêu một tiếng, Di Ngọc giờ mới hiểu được hắn chộn rộn nguyên buổi tối là muốn làm gì, nghĩ đến Đường triều tuy rằng đời sống vật chất có cải thiện rất lớn, nhưng thường ngày các hoạt động giải trí thật sự chán nản, đối với trẻ con mà nói, đi chợ đại khái cùng với đi sân chơi là cùng một cấp bậc, khó trách hắn hưng phấn dị thường.
Lô thị sờ sờ đầu Di Ngọc hỏi: “Ngọc nhi nói mang hay không mang nhị ca ngươi theo a?”
Hay nha, nương thật ra lấy nàng trêu chọc Lô Tuấn. Di Ngọc rõ ràng cảm thấy Lô Tuấn ánh mắt lửa nóng nhìn nàng chằm chằm, nghĩ thầm quả nhiên còn là trẻ con, liền thì thào gật đầu nói: “Mang, đại ca nhị ca đều đi.”
Lô Tuấn sau khi nghe xong một trận kích động, hướng về mặt nhỏ của nàng liền “chụt” hôn một ngụm lớn, nàng cũng không ngại bị cọ một mặt nước miếng, chỉ cảm thấy buồn cười.
Lô Trí nghe nàng nhắc tới chính mình, cũng chống một tay nâng đầu nghiêng sang chỗ nàng cười nói: “Đại ca không đi, đại ca ở nhà trông nhà, tiểu Ngọc đi với nương, nương mua bánh cho ngươi ăn a.” (Trí ca của ta ToT)
Một đứa trẻ hiểu biết thật nhiều a, Di Ngọc trong lòng một trận cảm thán, cũng biết niên đại này thông thường trong nhà cần thiết có người trông cửa, tuy rằng người trong thôn chưa chắc tới lấy thứ gì, nhưng dù sao ngoài thôn cũng có một ít kẻ trộm. Thay vì nhờ hàng xóm giữ nhà, không bằng tự lưu lại một người.
Lô Tuấn nghe đại ca nói như vậy, trên mặt do dự một chút mới lên tiếng nói: “Ta đây giữ nhà, đại ca đi!”
Lô thị nhìn bọn hắn nhường nhịn cho nhau không khỏi cảm thấy vui mừng, cuối cùng quyết định vẫn là để lão đại lưu lại giữ nhà, lão nhị cùng Di Ngọc đi chợ. Chỉ là Lô Tuấn nguyên bản di thường chờ mong cũng không còn giống lúc chạng vạng tinh thần phấn chấn, trẻ con đều là như thế suy tính hơn thiệt, Lô thị cũng không đi quản hắn, mấy người lại tán gẫu trong chốc lát chuyện đi chợ, mới chậm rãi ngủ.
Giữa trưa hôm nay cơm nước xong Lô thị cùng Lô Tuấn đi ngoài thôn thu lương bán cho quan phủ, trong nhà chỉ còn huynh muội hai người. Lão đại Lô Trí ở sân đọc sách, Di Ngọc cũng dọn sạch ghế nhỏ ngồi ở trong sân vừa phơi nắng, vừa cầm vải thô luyện tập thêu công, dù sao trong nhà không dư tiền mua tơ lụa cho nàng học tập nữ công, có mấy khối vải cũ luyện tập cũng tốt rồi.
Ánh mắt Di Ngọc tập trung lâu trên mặt thêu có chút khó chịu, vừa mới chuẩn bị trông về phía xa để mắt nghỉ ngơi, liền thấy trước sân đi tới một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, trong tay dắt một bé gái so với Di Ngọc cao một chút.
Phụ nhân kia thấy nàng ngẩng đầu nhìn, liền đưa ra khuôn mặt tươi cười hướng nàng nói: “Ơ, Ngọc tỷ, ở trong sân chơi đùa a.”
Di Ngọc đã từng nhìn thấy phụ nhân này, chậm rãi từ trí nhớ bắt được một đoạn ngắn: đó là mười ngày trước, mình ở ven đường trong thôn quơ hạt cát, thấy nữ nhân họ Vương này cùng một người phụ nữ khác tám chuyện, nói Lô thị thông đồng nam nhân nhà nàng, cái kia nam nhân kêu là Lý Trung Thực.
Lý Trung Thực nàng từng gặp qua, đến mượn trâu hai lần để kéo xe, cười thật thà, Lô thị không phản ứng gì, chỉ nói hắn tiện đường theo trấn trên mua giùm bao kẹo trở về, cho Di Ngọc ăn vặt. Nho nhỏ miếng đường mạch nha so với đường mạch nha chế tạo đơn giản mắc hơn một chút, nhưng bởi vì là thiên nhiên tinh khiết nên hương vị cũng không tệ lắm, các loại bánh càng đơn giản, bánh ngọt cùng bàn tay nàng không sai biệt lắm một khối to, ăn một miếng nàng liền thấy ăn không ngon.
Di Ngọc tuy rằng cũng yêu tám chuyện, nhưng với điều kiện tiên quyết là tám chuyện người khác, lão nương chính mình đều không hiểu ra sao bị người ghê tởm một phen, nàng thật sự đề không nổi cái hứng thú gì để phản ứng người trước mặt này, vì thế đưa tay kéo kéo người bên cạnh vẫn đang sa vào quyển sách – đại ca. Đáng nhắc tới là sau một ngày nàng xuyên qua sau, Lô thị đi chợ mua bột mì đồng thời còn tiện thể mua một quyển Kinh Thi trở về cho Lô Trí, làm hắn cao hứng vài ngày, trời sáng liền mang trâu đi ra ngoài chơi đùa, giống gà chọi giống nhau, nhường Di Ngọc cười thầm không thôi.
Lô Trí ngẩng đầu nhìn thấy Vương thị đang nắm tay con gái đứng ở trong viện, nhất thời không có chút phản ứng, thẳng đến đối phương trưng gương mặt tươi cười hướng hắn nói, “Trí ca, quang gánh nước của nhà ngươi cho ta mượn dùng được không.”
Di Ngọc trong lòng nghĩ, nguyên lai là mượn đồ này nọ nên tới, chẳng trách thái độ tốt như vậy. Thời kì này cuộc sống nông thôn đồ dùng vẫn thực bần cùng, tỷ như dao phay linh tinh gì đó, nông hộ nhỏ như vậy thông thường là không có, một cái dao phay ít nhất cũng nửa xâu tiền, một xâu tiền là một ngàn văn tiền, cũng có thể đổi được một lượng bạc, những khu xa xôi rất ít dân chúng đổi bạc.
Nhà bọn họ có ba mươi mẫu ruộng, một mẫu cũng được trái phái một thạch lương, mười đấu lương được một thạch, một đấu có thể bán được mười văn tiền, một thạch lương có thể đổi một trăm văn tiền. Trong nhà điền sản chủ yếu một năm cũng có thể thu được ba xâu tiền thôi. Bọn hắn bốn miệng ăn một năm ít nhất ăn mười thạch lương thực, hơn nữa hằng ngày một ít tạp vật, còn có thuế mỗi mười mẫu thu ngũ đấu, một năm có thể tiết kiệm dành được một xâu tiền đã là tốt lắm.
Lại nói Vương thị nói rõ ý đồ đến, nguyên bản Di Ngọc cho rằng Lô Trí sẽ trực tiếp đưa cho, không nghĩ tới đại ca nàng thế nhưng nghiêng đầu suy nghĩ một trận, hỏi ngược lại: “Thím, ta nhớ tháng trước ngươi tới nhà ta mượn nửa bó củi còn chưa có trả, lần này mượn quang gánh sẽ không lại muốn mười ngày nửa tháng đi.”
Nghe xong lời của hắn, Di Ngọc không khỏi trộm nhếch miệng, đừng nhìn Lô Trí bình thường chỉ đọc sách cũng không đi chơi đùa giỡn hơn nữa cũng không nói nhiều, một bộ dáng ôn ôn thưa dạ là đứa bé ngoan, kì thực là một đứa bé cơ trí, dùng ngôn ngữ hiện đại nói là có điểm phúc hắc. Đơn giản hai câu nói như vậy, phía trước là nhắc tới Vương thị mượn củi chưa trả, làm cho ả sinh lòng xấu hổ, nếu da mặt ả không phải thật dày, hoặc là liền trả củi hoặc sẽ không tiếp tục mượn đòn gánh.
Chỉ là không nghĩ tới Vương thị này thật đúng là da mặt dày, nghe xong lời nói của Lô Trí ả cũng không thấy buồn bực, ngoài miệng cũng không tha người, “Không phải là nửa bó củi sao, Lý thúc ngươi ngày thường cũng không thiếu đối nhà ngươi tặng củi, ta còn chưa nói qua thì thôi? Ngươi hiện tại cùng ta tính toán?”
Lô Trí nghe xong lời ả nói nhăn lại mi, nghĩ một lát lại trẻ con nói: “Thím, cái này thật kì quái, chiếu ngươi nói như vậy, ta còn thường xuyên thấy nương ta đưa cho Lý thúc một đồng tiền lớn đâu, chẳng lẽ ta nên tính toán với thím chuyện này?”
“Đó là nương ngươi nhờ hắn mua củi lửa, cũng không cho không!”
“A, thì ra là thế. Vậy Lý thúc hướng nhà chúng ta tặng củi không phải chính là nương ta tiêu tiền mua sao, ngươi từ nhà của ta lấy củi không phải nên đưa nương ta tiền sao.”
Di Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú thần sắc đứng đắn của đại ca, thật sự nhịn không được cười lên tiếng, Vương thị trên mặt cứng ngắc không cười được một tiếng rốt cuộc nhịn không được, phẫn nộ trả lời, “Ta chính là mượn biết không, mượn đồ vật này nọ phải trả tiền sao?”
“Mượn đồ vật này nọ đại khái không cần tiền, nhưng mượn đồ vật này nọ không cần trả sao?”
Di Ngọc nhìn Lô Trí đem Vương thị bức cái á khẩu không trả lời được, không khỏi đem bộ dạng hiện tại của hắn cùng bộ dạng lúc hắn cười híp mắt đọc sách so sánh, kết quả phát hiện đại ca của mình có vẻ như có tiềm chất phúc hắc.
Cuối cùng Vương thị cũng không còn mượn đòn gánh, trong đầu buồn bực lôi kéo con gái ả ly khai. Lô Trí thấy người đi rồi, đem sách mở ra bắt đầu từng chữ từng chữ tiếp tục đọc, thật giống như vừa rồi đem người châ chọc đi không phải hắn.
Chạng vạng Lô thị về nhà nấu cơm, huynh muội Di Ngọc hai người chuyện buổi chiều Vương thị tới nháo một chữ cũng chưa nói, đến lúc nhị ca Lô Tuấn vẻ mặt không yên, vò đầu bứt tai vây quanh Lô thị lộn xộn, Di Ngọc thấy rất là mới lạ. Nhị ca này của nàng tuy là một người hướng ngoại, nhưng hiếm thấy hắn có bộ dạng “bách trảo nạo tâm” (1) như vậy.
(1): trăm vết cào vào trái tim. Ý là chộn rộn lo lắng, hồi hộp dày vò các thể loại… v..v…
Lô thị tại lúc hắn quấy nhiễu thật vất vả mới làm xong bữa cơm bưng lên bàn, đợi cho huynh muội ba người đều ngồi xong mà Lô Tuấn như cũ trông mong nhìn nàng, không khỏi đập một phát vào cái ót hắn, nói ngoan ngoãn ăn cơm mới thôi.
Đợi cho đến đêm, Lô thị lúc này mới cười hì hì đẩy mấy đứa con lên giường. Trong nhà tấm ván gỗ giường rất lớn, rộng hai thước dài ba thước, phía dưới là đất đá Lô thị đôn lên cao cỡ bàn đánh bóng bàn, mặt trên dùng mấy tấm ván gỗ ghép lại rồi trải lên một tầng vải mỏng, bốn người nằm ngang qua cũng rất rộng mở, từng ngủ ở giường cứng rắn lúc học bốn năm đại học nên Di Ngọc cũng không thấy có gì không thoải mái, ngược lại mỗi đêm Lô thị đều nằm ôm nàng ngủ, trên người mẫu thân thản nhiên có mùi lúa mạch còn có đệm chăn đầy đủ được phơi nắng sau mang đến cảm giác ấm áp, làm cho nàng cực thích.
Lô thị ngủ sát ở bên ngoài, Di Ngọc được nàng ôm trong lòng phía bên trong, dựa vào vách tường bên kia là Lô Trí, kế đến Lô Tuấn, mấy người trước khi ngủ tán gẫu chuyện lặt vặt rất vui vẻ, người một nhà hòa thuận vui vẻ vô cùng.
Lô Tuấn nằm kế bên Di Ngọc tha thiết mong chờ nhìn nương hắn, Lô thị thấy lại khẽ cười một tiếng, ngược lại hướng về Di Ngọc trong lòng nhẹ nói: “Ngọc nhi, sau khi ngươi tinh thần tốt còn không có đi ra khỏi cửa, năm nay thu hoạch không sai, ngày mai nương mang ngươi đi chợ nha.”
“Nương! Con cũng đi!” Lô Tuấn thấy nương hắn thật vất vả mới nhắc tới chuyện ngày mai đi chợ, cuối cùng nhịn không được kêu một tiếng, Di Ngọc giờ mới hiểu được hắn chộn rộn nguyên buổi tối là muốn làm gì, nghĩ đến Đường triều tuy rằng đời sống vật chất có cải thiện rất lớn, nhưng thường ngày các hoạt động giải trí thật sự chán nản, đối với trẻ con mà nói, đi chợ đại khái cùng với đi sân chơi là cùng một cấp bậc, khó trách hắn hưng phấn dị thường.
Lô thị sờ sờ đầu Di Ngọc hỏi: “Ngọc nhi nói mang hay không mang nhị ca ngươi theo a?”
Hay nha, nương thật ra lấy nàng trêu chọc Lô Tuấn. Di Ngọc rõ ràng cảm thấy Lô Tuấn ánh mắt lửa nóng nhìn nàng chằm chằm, nghĩ thầm quả nhiên còn là trẻ con, liền thì thào gật đầu nói: “Mang, đại ca nhị ca đều đi.”
Lô Tuấn sau khi nghe xong một trận kích động, hướng về mặt nhỏ của nàng liền “chụt” hôn một ngụm lớn, nàng cũng không ngại bị cọ một mặt nước miếng, chỉ cảm thấy buồn cười.
Lô Trí nghe nàng nhắc tới chính mình, cũng chống một tay nâng đầu nghiêng sang chỗ nàng cười nói: “Đại ca không đi, đại ca ở nhà trông nhà, tiểu Ngọc đi với nương, nương mua bánh cho ngươi ăn a.” (Trí ca của ta ToT)
Một đứa trẻ hiểu biết thật nhiều a, Di Ngọc trong lòng một trận cảm thán, cũng biết niên đại này thông thường trong nhà cần thiết có người trông cửa, tuy rằng người trong thôn chưa chắc tới lấy thứ gì, nhưng dù sao ngoài thôn cũng có một ít kẻ trộm. Thay vì nhờ hàng xóm giữ nhà, không bằng tự lưu lại một người.
Lô Tuấn nghe đại ca nói như vậy, trên mặt do dự một chút mới lên tiếng nói: “Ta đây giữ nhà, đại ca đi!”
Lô thị nhìn bọn hắn nhường nhịn cho nhau không khỏi cảm thấy vui mừng, cuối cùng quyết định vẫn là để lão đại lưu lại giữ nhà, lão nhị cùng Di Ngọc đi chợ. Chỉ là Lô Tuấn nguyên bản di thường chờ mong cũng không còn giống lúc chạng vạng tinh thần phấn chấn, trẻ con đều là như thế suy tính hơn thiệt, Lô thị cũng không đi quản hắn, mấy người lại tán gẫu trong chốc lát chuyện đi chợ, mới chậm rãi ngủ.
/164
|