Sáng sớm ngày thứ hai Lô thị liền rời giường dọn dẹp đồ vật này nọ, Di Ngọc bị động tĩnh của nàng làm tỉnh giấc, cũng từ trên giường ngồi dậy.
Lô thị đi đến chỗ Lô Trí ngủ phía bên kia dựa vào tường một góc đệm chăn, sau tìm tòi một trận mới tháo ra một tấm ván gỗ nhỏ bằng ba bắm tay, thò tay vào trong dò xét lấy ra một cái túi vải, lại từ bên trong cầm một xâu tiền đi ra, tinh tế đếm lấy. Di Ngọc trước nay chỉ thấy nàng dùng tiền một lần, trong lòng biết là nàng có giấu đồ vật này nọ, huynh muội ba người cũng biết nhà bọn họ tiền bạc cất ở chỗ nào, Lô thị cũng không kiêng dè ba người các nàng.
Năm nay đồng ruộng trong nhà buôn bán lời hơn ba xâu tiền, coi như là thu hoạch được mùa. Lô thị hôm trước còn cho mỗi người bọn hắn hai ba đồng tiền nhỏ, Di Ngọc nhận đồng tiền ngày đó xong một phen nghiên cứu. Nhà Đường năm Vũ Đức thứ tư mới đúc đồng tiền đầu tiên (nguyên văn: 开元通宝: khai nguyên thông bảo), nhưng do quốc gia cũng không đề xướng mạnh mẽ việc phát hành tiền đồng, bởi vậy những vùng xa xôi nhiều chỗ tự tạo tiền đồng, loại hành vi này cũng được triều đình ngầm đồng ý. Đồng tiền Lô thị đưa cho nàng là do địa phương vụng trộm đúc có hình tròn ở giữa có một cái lỗ hổng, lớn nhỏ tương tự đồng xu mệnh giá một nhân dân tệ ở hiện đại, riêng độ dày chỉ bằng một nửa nên sức nặng cũng nhẹ hơn. Vả lại, hiện tại giao dịch không chỉ dùng đồng tiền, lấy vật đổi vật lúc này cũng rất thịnh hành, phần lớn là lấy tơ lụa này nọ để đổi vật phẩm, một trượng (~10 thước) tơ lụa ước chừng có thể đổi hơn một trăm văn tiền.
Sau đó hai huynh đệ cũng rời giường, Lô Tuấn mặc quần áo tử tế chạy ra ngoài chuồng cho trâu ăn cỏ, Lô Trí đi lấy xe ba gác chuẩn bị ràng vào trâu thành chiếc xe. Hiện tại cũng không có phương tiện giao thông, nông dân thông thường đều đem nông canh gia súc trở thành lao động kéo xe để rút ngắn lộ trình. Chợ mở ở thành trấn phụ cận, tuy là mỗi ngày đều có, nhưng mỗi mùng một cùng mười lăm đều có hơn hai lần họp chợ, hôm nay là mười lăm, phiên chợ đặc biệt náo nhiệt, cũng khó trách ngày hôm qua Lô Tuấn hưng phấn như vậy.
Di Ngọc tự động từ trong mền ngồi dậy lấy ra quần áo hôm qua Lô thị đã chuẩn bị tốt cho chính mình mặc vào. Xuyên qua đến ngày thứ ba nàng liền yêu cầu mình tự mặc quần áo, Lô thị thấy nàng tay chân linh hoạt nên cũng mặc kệ nàng tay làm hàm nhai, đợi Di Ngọc mặc xong sẽ đem tóc cho nàng vấn. Phải nói trang phục Đường triều vẫn có điểm đặc sắc, chính là trẻ con nhà nông vừa làm việc lại vừa chơi đùa nên cũng không có nhiều quy củ lắm, bằng không Di Ngọc hẳn là bên ngoài mặc váy, hai ca ca cũng nên mặc thâm y mà không phải mặc quần áo rời rạc như vậy.
Đợi nàng mặc tốt xong, Lô thị cũng đã đổi một chiếc áo ngắn vải thô màu vàng đất, phía dưới mặc một chiếc váy xám dài lộ chân, thoạt nhìn tuy không thể so với Di Ngọc ở trên truyền hình thấy qua Đường triều ăn mặc tráng lệ, nhưng tinh xảo ở đường cắt quần áo cùng đường may tinh tế với vẻ mộc mạc đơn giản.
Huynh muội ba người bọn họ quần áo đều là Lô thị mua vải đay bên ngoài về tự chế thành, vải vóc tại niên đại này là yếu tố so sánh sự sang quy, bình dân mặc vải vóc màu sắc đơn điệu đa số là vải thô, một quý (ba tháng) có thể chỉ cần một bộ quần áo là đã đầy đủ. Nghe nói Đường triều lúc đầu bình dân thông thường đều chỉ mặc hai màu quần áo vàng trắng, hiện tại xem ra cũng không phải giả, nàng xem qua tủ quần áo trong nhà, trừ bỏ màu xám chính là vàng trắng hai màu chiếm đa số.
Lô thị tuổi thật cũng đã ba mươi tư, nhìn qua không lớn trông có vẻ già, một đôi mắt to bình thường không cười cũng mang theo vài phần uy nghiêm, không giống nông hộ phụ nhân bộ dáng cẩn thẩn. Làn da nàng khá trắng, tuy nói mấy ngày gần đây thu lương bị phơi nắng cũng chỉ nhiều hơn một tia màu đỏ khỏe mạnh, thường nói một trắng che ba xấu, có lẽ lúc nàng tuổi còn nhỏ khẳng định là một mỹ nhân.
Trong nhà cũng không có gương đồng, giá một cái gương đủ bọn hắn ăn được nửa tháng bột mì. Bởi vậy Di Ngọc đến bây giờ cũng chỉ từ hình ảnh trên mặt nước thấy diện mạo của mình, cũng xem như đáng yêu, chính là còn mang theo nét phì đô đô ngốc ngốc trẻ con.
Đợi cho gà trong thôn gáy ba lần, người một nhà mới chuẩn bị xong, Lô Trí nhìn theo bọn hắn vội vàng ra xe trâu. Con trâu trong nhà thực mạnh khỏe, Lô Tuấn ngồi ở phía trước vội vàng khiển nó chạy chậm, cũng bằng tốc độ xe đạp, một đường thập phần xóc nảy, lúc này đại khái còn chưa có phổ biến đường lớn, đường ở nông thôn thông thường đều có cái hố, hầm không bằng phẳng, mặc dù ngồi trên đầu gối Lô thị, nhưng Di Ngọc vẫn bị lắc lư có chút choáng váng đầu, cũng may thân thể hiện tại của nàng không bị chứng say xe.
Khoảng qua nửa canh giờ, đường mới dần dần bằng phẳng lại, nghe Lô thị nói đã sắp tới rồi, tiếp sau một lúc lâu, chung quanh người đánh xe và đi bộ cũng dần dần nhiều hơn, nhìn lại phía trước cách đó không xa đông nghìn nghịt một đoàn người, Di Ngọc biết đây là đã đến.
Nơi này có nơi đặc biệt hỗ trợ trông xe, người trông xe là gia đinh một hà giàu nổi danh ở phụ cận trấn trên, chỉ cần hai văn tiền có thể giữ xe đến trưa. Lô thị đem xe trâu an bài tốt sau, sải bước mỗi tay giữ một đứa bé hướng bên trong chợ đi.
Chờ chen vào đám người, Di Ngọc cuối cùng mới biết chợ là cái dạng gì. Tương đương với chợ sớm ở hiện đại, là một khối đất trống rất lớn tuy rằng nơi nơi đều có quầy hàng, sắp đặt coi như chỉnh tề, thậm chí có nơi được dựng lên thành rạp bằng đất cỏ giản dị. Chủng loại hàng hóa cũng coi như phong phú, không ít người ăn mặc chơi đùa giống nhau, mặc dù không so được với siêu thị cái gì cũng có như ở thế kỷ hai mươi mốt, trong mắt những người ở thời đại này, quy mô chợ như vậy coi như là thực hiếm lạ, chỉ cần xem hai mắt đang sáng lên của Lô Tuấn là có thể biết, nơi này đối với những người hiện tại thực hấp dẫn, nhất là trẻ con.
Âm thanh rao hàng hai bên đường không dứt bên tai, nồng đậm Thục âm làm cho Di Ngọc cảm thấy cực thú vị, ven đường đồ chơi nhỏ tuy nhiều, Lô Tuấn cũng không một lần la hét muốn mua, mà nàng là một người bên trong đã hơn hai mươi tuổi tự nhiên cũng sẽ không muốn cái gì, hai người đi theo Lô thị tới một quầy hàng đắp lều giữa chợ trước.
Chủ quầy là một nam tử hai mươi mấy tuổi, ngồi ở rìa một chiếc chiếu lớn năm sáu thước, bên người bày biện một ít tơ lụa cùng sợi bông, nhìn qua là buôn bán vật liệu làm nữ công.
Hắn thấy Lô thị đi tới, mặt mày hớn hở bật người đứng lên, trước mặt liền khẩn thiết hỏi han: “Nhị nương tới rồi, có gì cần bán?”
“Ừ, mấy cái khăn còn có hà túi*.” Lô thị nói xong liền buông tay hai đứa nhỏ, lấy túi từ trên lưng xuống lục lọi ra một đoàn dùng vải bao lại đưa cho đối phương.
*: túi may thành hình lá sen, có thể dùng làm túi tiền túi xách này nọ tùy kích thước.
Người nọ vội vàng tiếp nhận cẩn thận để lên trên chiếu mở ra, theo thứ tự là bốn chiếc khăn lụa thêu tranh hoa điểu, còn có hai cái túi nhỏ hình dáng tinh xảo giống như cái ví, trên đó Di Ngọc thường thấy Lô thị làm mấy thứ này, hỏi sau mới biết người ở niên đại này thường đem theo ít tiền bên mình, nhưng cũng có một số người phú quý thích bỏ tiền vào hà túi, chính là tương tự cái ví gì đó.
Hắn nhìn kỹ đường may cùng đồ án, cười hì hì đối Lô thị nói: “Một trăm văn tiền.”
Thấy Lô thị lắc đầu người nọ lại nói: “Một trăm năm mươi văn.”
Lô thị liền ngồi xổm xuống đưa tay chuẩn bị thu lại mấy vật kia, thanh niên nọ vội vươn tay ngăn trở, biến sắc cười khổ nói: “Được rồi Nhị nương, ba trăm văn tiền được không?”
Di Ngọc trong lòng khiếp sợ, này mấy thứ nho nhỏ cũng có thể bán được ba trăm văn tiền? Tương đương với một năm thu hoạch ba mẫu ruộng, lại nhìn đồ vật bày biện trên quầy, rõ ràng phát hiện vật liệu cùng với lúc trước Lô thị dạy nàng thêu không giống nhau, rất có thể là chân chính tơ lụa, nghĩ đến đây trong tai nàng liền nghe được Lô thị cười nói.
“Nguyên liệu ta đây làm chính là thượng đẳng tơ lụa, chỉ màu là tơ tằm một hai trăm tiền, thủ công của Nhị nương ta là không cần nhiều lời. Ngươi thật lại tính toán, sáu kiện đồ vật của ta ngươi ngay cả tiền vốn cũng tính chưa tới, ngươi cho là ta dễ dàng khi dễ phải không?”
Di Ngọc nghe xong thầm nghĩ quả nhiên là dùng nguyên liệu không giống với, chỉ là không biết nương rối cuộc thế nào mua được… vật liệu này, cũng thật sự bỏ vốn đủ. Tiếp tục nàng lại nghĩ mấy đồ thêu này nếu đem đến thành lớn bán cho mấy người nhà giàu, ít nhất cũng kiếm được gấp năm lần.
Chủ quầy trẻ tuổi vò đầu cười khổ: “Nhị nương chớ trách ta thắc mắc, trước kia ngươi đều là dựa vào ta lấy vật liệu bình thường về nhà chế tạo, lần này lại xuất ra mấy món đồ quý, không biết vật liệu của ngươi là lấy ở đâu đến, ngươi nếu nói cho ta biết, laayscoi như đưa ngươi sáu trăm tiền được không?”
Lô thị nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Không sợ biết, nguyên liệu đây là đồ cưới trước đây của ta. Cũng chưa từng dùng qua, gần nhất tiền bạc khẩn trương cho nên lấy ra dùng.”
Thanh niên chủ quầy nghe xong tuy rằng mặt mang nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Thì ra là thế, ngươi sau này có mặt hàng như vậy, đều bán cho ta được không?”
Thấy Lô thị nhẹ nhàng gật đầu, hắn mới đưa tay lấy tiền từ bên người đi ra, xả ra một chuỗi tiền thật dài đếm sáu đoạn đưa cho Lô thị.
Lô thị cẩn thận đếm một lần mới đem xâu tiền cất vào túi mình, Di Ngọc ở một bên nhìn đều cảm thấy sáu xâu tiền dài thật sực quá nặng, thầm than hiện tại giao dịch quả nhiên thập phần không tiện.
Buôn bán lời nhiều như vậy xâu tiền, Lô thị hiển nhiên tâm tình vui mừng, lôi kéo hai người con rời khỏi sạp này, chuyển hướng nơi khác, ngoài miệng nói: “Nương bán cả đáy hòm** đi ra, vậy là năm nay lại có nhiều hơn tiền nhàn rỗi, hai người các ngươi muốn ăn cái gì nghĩ muốn gì cùng nương nói, sau mang một phần về cho đại ca ngươi.”
**: cách nói ẩn dụ, đồ quý thường cất ở đáy hòm, ý ở đây là đem hết vốn liếng ra.
Di Ngọc vừa rồi chợt nghe nàng nói đến đồ cưới, hiện tại lại nghe nàng nhắc tới “đáy hòm” không khỏi nhớ lại vài ngày trước. Lô thị lúc làm mấy thứ này nàng có thấy, chứng thực là hủy đi một bộ quần áo nàng chưa thấy qua, nguyên liệu vải là phi thường tốt, còn có sợi tơ màu sắc rực rỡ có cho nàng xem qua dạy nàng phối màu, chứa ở một cái hà túi tinh xảo được Lô thị cất sát ở trong ngăn tủ.
Nếu đây là đồ cưới của Lô thị, vậy khẳng định người nhà của nàng sâu không lường được, chính là nàng chồng chết sau bị nhà chồng đuổi đi lại không về nhà mẹ đẻ mà lưu lạc hương dã, không lẽ trong gia đạo có ẩn chứ gì khó nói.
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng thấy Lô thị cao hứng nàng không khỏi bị lây một phần vui sướng, thăm dò nhìn qua Lô Tuấn bên kia, thấy hắn sắc mặt vui mừng quan sát đồ chơi hai bên đường, vì thế liền buông xuống nghi vấn trong lòng chuyên tâm tại chợ náo nhiệt dạo chơi.
Lô thị mua cây trẩu (cây ngô đồng) cùng tạp vật để nhóm lửa, lại mua cho Di Ngọc kẹo linh tinh gì đó để ăn, cuối cùng lại chuyển tới một tiểu thương còn trẻ bán đồ thêu vải vóc linh tinh mua vật liệu. Lô Tuấn ngại ngùng nói muốn một cây cung gỗ nhỏ, giá cả cũng không rẻ, cần một trăm năm mươi văn tiền, cuối cùng cũng mua cho hắn.
Còn có bán mấy đồ chơi nhỏ cho bé gái, dây cột tóc bằng dây thừng một đồng tiền một cái, nhưng là trâm cài linh tinh rẻ nhất phải hơn mười văn, vẫn nên dùng trâm gỗ khắc. Lô thị hỏi con gái, thấy nàng quả thật không có ý định cần mới từ bỏ.
Kỳ thật Di Ngọc đối với phục sức của nữ tử Đường triều là thập phần hiếm lạ, làm một bé gái tự nhiên đều muốn ăn mặc xinh đẹp, nhưng điều kiện tiên quyết là trong nhà có tiền nhàn rỗi và tóc đủ dài. Nàng hiện tại gần bốn tuổi, độ dài tóc chỉ đủ buộc hai bên hai chỏm tóc, vấn tóc là không đủ. Chờ sau này có tiền, tóc cũng dài rồi lại trang điểm, bởi vậy nàng cũng không nóng nảy, trong lòng biết rõ Đường triều này đây lấy trắng béo làm tiêu chuẩn xinh đẹp, mập béo nàng không muốn làm, an tâm làm cô bé trắng trẻo là có thể. Đại khái kế thừa Lô thị làn da trắng trẻo nên bạn nhỏ Lô Di Ngọc tuy rằng bữa ăn không có chất béo nhưng là trắng nõn trắng nà.
Lô thị mua cho Lô Trí hai quyển sách, trong có một quyển là tạp thư*** mặt trên còn có tranh minh họa, hai quyển sách nãy giờ nàng trả giá nửa ngày cũng vẫn là trăm văn tiền.
***: tạp thư thời khoa cử chỉ những sách vở không kiên quan trực tiếp đến thi cử.
Đi cho tới trưa ba người mua không ít đồ vật này nọ, đem số tiền lúc nãy bán đồ thêu sáu trăm tiền còn thừa không có mấy, Di Ngọc nhìn thấy có chút đau lòng, bất quá Lô thị lại cười hì hì một bộ dáng không sao cả, dạo chơi đến gần giữa trưa bọn hắn mới mang theo đồ vật mua được lên xe trâu về nhà.
Lô thị đi đến chỗ Lô Trí ngủ phía bên kia dựa vào tường một góc đệm chăn, sau tìm tòi một trận mới tháo ra một tấm ván gỗ nhỏ bằng ba bắm tay, thò tay vào trong dò xét lấy ra một cái túi vải, lại từ bên trong cầm một xâu tiền đi ra, tinh tế đếm lấy. Di Ngọc trước nay chỉ thấy nàng dùng tiền một lần, trong lòng biết là nàng có giấu đồ vật này nọ, huynh muội ba người cũng biết nhà bọn họ tiền bạc cất ở chỗ nào, Lô thị cũng không kiêng dè ba người các nàng.
Năm nay đồng ruộng trong nhà buôn bán lời hơn ba xâu tiền, coi như là thu hoạch được mùa. Lô thị hôm trước còn cho mỗi người bọn hắn hai ba đồng tiền nhỏ, Di Ngọc nhận đồng tiền ngày đó xong một phen nghiên cứu. Nhà Đường năm Vũ Đức thứ tư mới đúc đồng tiền đầu tiên (nguyên văn: 开元通宝: khai nguyên thông bảo), nhưng do quốc gia cũng không đề xướng mạnh mẽ việc phát hành tiền đồng, bởi vậy những vùng xa xôi nhiều chỗ tự tạo tiền đồng, loại hành vi này cũng được triều đình ngầm đồng ý. Đồng tiền Lô thị đưa cho nàng là do địa phương vụng trộm đúc có hình tròn ở giữa có một cái lỗ hổng, lớn nhỏ tương tự đồng xu mệnh giá một nhân dân tệ ở hiện đại, riêng độ dày chỉ bằng một nửa nên sức nặng cũng nhẹ hơn. Vả lại, hiện tại giao dịch không chỉ dùng đồng tiền, lấy vật đổi vật lúc này cũng rất thịnh hành, phần lớn là lấy tơ lụa này nọ để đổi vật phẩm, một trượng (~10 thước) tơ lụa ước chừng có thể đổi hơn một trăm văn tiền.
Sau đó hai huynh đệ cũng rời giường, Lô Tuấn mặc quần áo tử tế chạy ra ngoài chuồng cho trâu ăn cỏ, Lô Trí đi lấy xe ba gác chuẩn bị ràng vào trâu thành chiếc xe. Hiện tại cũng không có phương tiện giao thông, nông dân thông thường đều đem nông canh gia súc trở thành lao động kéo xe để rút ngắn lộ trình. Chợ mở ở thành trấn phụ cận, tuy là mỗi ngày đều có, nhưng mỗi mùng một cùng mười lăm đều có hơn hai lần họp chợ, hôm nay là mười lăm, phiên chợ đặc biệt náo nhiệt, cũng khó trách ngày hôm qua Lô Tuấn hưng phấn như vậy.
Di Ngọc tự động từ trong mền ngồi dậy lấy ra quần áo hôm qua Lô thị đã chuẩn bị tốt cho chính mình mặc vào. Xuyên qua đến ngày thứ ba nàng liền yêu cầu mình tự mặc quần áo, Lô thị thấy nàng tay chân linh hoạt nên cũng mặc kệ nàng tay làm hàm nhai, đợi Di Ngọc mặc xong sẽ đem tóc cho nàng vấn. Phải nói trang phục Đường triều vẫn có điểm đặc sắc, chính là trẻ con nhà nông vừa làm việc lại vừa chơi đùa nên cũng không có nhiều quy củ lắm, bằng không Di Ngọc hẳn là bên ngoài mặc váy, hai ca ca cũng nên mặc thâm y mà không phải mặc quần áo rời rạc như vậy.
Đợi nàng mặc tốt xong, Lô thị cũng đã đổi một chiếc áo ngắn vải thô màu vàng đất, phía dưới mặc một chiếc váy xám dài lộ chân, thoạt nhìn tuy không thể so với Di Ngọc ở trên truyền hình thấy qua Đường triều ăn mặc tráng lệ, nhưng tinh xảo ở đường cắt quần áo cùng đường may tinh tế với vẻ mộc mạc đơn giản.
Huynh muội ba người bọn họ quần áo đều là Lô thị mua vải đay bên ngoài về tự chế thành, vải vóc tại niên đại này là yếu tố so sánh sự sang quy, bình dân mặc vải vóc màu sắc đơn điệu đa số là vải thô, một quý (ba tháng) có thể chỉ cần một bộ quần áo là đã đầy đủ. Nghe nói Đường triều lúc đầu bình dân thông thường đều chỉ mặc hai màu quần áo vàng trắng, hiện tại xem ra cũng không phải giả, nàng xem qua tủ quần áo trong nhà, trừ bỏ màu xám chính là vàng trắng hai màu chiếm đa số.
Lô thị tuổi thật cũng đã ba mươi tư, nhìn qua không lớn trông có vẻ già, một đôi mắt to bình thường không cười cũng mang theo vài phần uy nghiêm, không giống nông hộ phụ nhân bộ dáng cẩn thẩn. Làn da nàng khá trắng, tuy nói mấy ngày gần đây thu lương bị phơi nắng cũng chỉ nhiều hơn một tia màu đỏ khỏe mạnh, thường nói một trắng che ba xấu, có lẽ lúc nàng tuổi còn nhỏ khẳng định là một mỹ nhân.
Trong nhà cũng không có gương đồng, giá một cái gương đủ bọn hắn ăn được nửa tháng bột mì. Bởi vậy Di Ngọc đến bây giờ cũng chỉ từ hình ảnh trên mặt nước thấy diện mạo của mình, cũng xem như đáng yêu, chính là còn mang theo nét phì đô đô ngốc ngốc trẻ con.
Đợi cho gà trong thôn gáy ba lần, người một nhà mới chuẩn bị xong, Lô Trí nhìn theo bọn hắn vội vàng ra xe trâu. Con trâu trong nhà thực mạnh khỏe, Lô Tuấn ngồi ở phía trước vội vàng khiển nó chạy chậm, cũng bằng tốc độ xe đạp, một đường thập phần xóc nảy, lúc này đại khái còn chưa có phổ biến đường lớn, đường ở nông thôn thông thường đều có cái hố, hầm không bằng phẳng, mặc dù ngồi trên đầu gối Lô thị, nhưng Di Ngọc vẫn bị lắc lư có chút choáng váng đầu, cũng may thân thể hiện tại của nàng không bị chứng say xe.
Khoảng qua nửa canh giờ, đường mới dần dần bằng phẳng lại, nghe Lô thị nói đã sắp tới rồi, tiếp sau một lúc lâu, chung quanh người đánh xe và đi bộ cũng dần dần nhiều hơn, nhìn lại phía trước cách đó không xa đông nghìn nghịt một đoàn người, Di Ngọc biết đây là đã đến.
Nơi này có nơi đặc biệt hỗ trợ trông xe, người trông xe là gia đinh một hà giàu nổi danh ở phụ cận trấn trên, chỉ cần hai văn tiền có thể giữ xe đến trưa. Lô thị đem xe trâu an bài tốt sau, sải bước mỗi tay giữ một đứa bé hướng bên trong chợ đi.
Chờ chen vào đám người, Di Ngọc cuối cùng mới biết chợ là cái dạng gì. Tương đương với chợ sớm ở hiện đại, là một khối đất trống rất lớn tuy rằng nơi nơi đều có quầy hàng, sắp đặt coi như chỉnh tề, thậm chí có nơi được dựng lên thành rạp bằng đất cỏ giản dị. Chủng loại hàng hóa cũng coi như phong phú, không ít người ăn mặc chơi đùa giống nhau, mặc dù không so được với siêu thị cái gì cũng có như ở thế kỷ hai mươi mốt, trong mắt những người ở thời đại này, quy mô chợ như vậy coi như là thực hiếm lạ, chỉ cần xem hai mắt đang sáng lên của Lô Tuấn là có thể biết, nơi này đối với những người hiện tại thực hấp dẫn, nhất là trẻ con.
Âm thanh rao hàng hai bên đường không dứt bên tai, nồng đậm Thục âm làm cho Di Ngọc cảm thấy cực thú vị, ven đường đồ chơi nhỏ tuy nhiều, Lô Tuấn cũng không một lần la hét muốn mua, mà nàng là một người bên trong đã hơn hai mươi tuổi tự nhiên cũng sẽ không muốn cái gì, hai người đi theo Lô thị tới một quầy hàng đắp lều giữa chợ trước.
Chủ quầy là một nam tử hai mươi mấy tuổi, ngồi ở rìa một chiếc chiếu lớn năm sáu thước, bên người bày biện một ít tơ lụa cùng sợi bông, nhìn qua là buôn bán vật liệu làm nữ công.
Hắn thấy Lô thị đi tới, mặt mày hớn hở bật người đứng lên, trước mặt liền khẩn thiết hỏi han: “Nhị nương tới rồi, có gì cần bán?”
“Ừ, mấy cái khăn còn có hà túi*.” Lô thị nói xong liền buông tay hai đứa nhỏ, lấy túi từ trên lưng xuống lục lọi ra một đoàn dùng vải bao lại đưa cho đối phương.
*: túi may thành hình lá sen, có thể dùng làm túi tiền túi xách này nọ tùy kích thước.
Người nọ vội vàng tiếp nhận cẩn thận để lên trên chiếu mở ra, theo thứ tự là bốn chiếc khăn lụa thêu tranh hoa điểu, còn có hai cái túi nhỏ hình dáng tinh xảo giống như cái ví, trên đó Di Ngọc thường thấy Lô thị làm mấy thứ này, hỏi sau mới biết người ở niên đại này thường đem theo ít tiền bên mình, nhưng cũng có một số người phú quý thích bỏ tiền vào hà túi, chính là tương tự cái ví gì đó.
Hắn nhìn kỹ đường may cùng đồ án, cười hì hì đối Lô thị nói: “Một trăm văn tiền.”
Thấy Lô thị lắc đầu người nọ lại nói: “Một trăm năm mươi văn.”
Lô thị liền ngồi xổm xuống đưa tay chuẩn bị thu lại mấy vật kia, thanh niên nọ vội vươn tay ngăn trở, biến sắc cười khổ nói: “Được rồi Nhị nương, ba trăm văn tiền được không?”
Di Ngọc trong lòng khiếp sợ, này mấy thứ nho nhỏ cũng có thể bán được ba trăm văn tiền? Tương đương với một năm thu hoạch ba mẫu ruộng, lại nhìn đồ vật bày biện trên quầy, rõ ràng phát hiện vật liệu cùng với lúc trước Lô thị dạy nàng thêu không giống nhau, rất có thể là chân chính tơ lụa, nghĩ đến đây trong tai nàng liền nghe được Lô thị cười nói.
“Nguyên liệu ta đây làm chính là thượng đẳng tơ lụa, chỉ màu là tơ tằm một hai trăm tiền, thủ công của Nhị nương ta là không cần nhiều lời. Ngươi thật lại tính toán, sáu kiện đồ vật của ta ngươi ngay cả tiền vốn cũng tính chưa tới, ngươi cho là ta dễ dàng khi dễ phải không?”
Di Ngọc nghe xong thầm nghĩ quả nhiên là dùng nguyên liệu không giống với, chỉ là không biết nương rối cuộc thế nào mua được… vật liệu này, cũng thật sự bỏ vốn đủ. Tiếp tục nàng lại nghĩ mấy đồ thêu này nếu đem đến thành lớn bán cho mấy người nhà giàu, ít nhất cũng kiếm được gấp năm lần.
Chủ quầy trẻ tuổi vò đầu cười khổ: “Nhị nương chớ trách ta thắc mắc, trước kia ngươi đều là dựa vào ta lấy vật liệu bình thường về nhà chế tạo, lần này lại xuất ra mấy món đồ quý, không biết vật liệu của ngươi là lấy ở đâu đến, ngươi nếu nói cho ta biết, laayscoi như đưa ngươi sáu trăm tiền được không?”
Lô thị nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Không sợ biết, nguyên liệu đây là đồ cưới trước đây của ta. Cũng chưa từng dùng qua, gần nhất tiền bạc khẩn trương cho nên lấy ra dùng.”
Thanh niên chủ quầy nghe xong tuy rằng mặt mang nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Thì ra là thế, ngươi sau này có mặt hàng như vậy, đều bán cho ta được không?”
Thấy Lô thị nhẹ nhàng gật đầu, hắn mới đưa tay lấy tiền từ bên người đi ra, xả ra một chuỗi tiền thật dài đếm sáu đoạn đưa cho Lô thị.
Lô thị cẩn thận đếm một lần mới đem xâu tiền cất vào túi mình, Di Ngọc ở một bên nhìn đều cảm thấy sáu xâu tiền dài thật sực quá nặng, thầm than hiện tại giao dịch quả nhiên thập phần không tiện.
Buôn bán lời nhiều như vậy xâu tiền, Lô thị hiển nhiên tâm tình vui mừng, lôi kéo hai người con rời khỏi sạp này, chuyển hướng nơi khác, ngoài miệng nói: “Nương bán cả đáy hòm** đi ra, vậy là năm nay lại có nhiều hơn tiền nhàn rỗi, hai người các ngươi muốn ăn cái gì nghĩ muốn gì cùng nương nói, sau mang một phần về cho đại ca ngươi.”
**: cách nói ẩn dụ, đồ quý thường cất ở đáy hòm, ý ở đây là đem hết vốn liếng ra.
Di Ngọc vừa rồi chợt nghe nàng nói đến đồ cưới, hiện tại lại nghe nàng nhắc tới “đáy hòm” không khỏi nhớ lại vài ngày trước. Lô thị lúc làm mấy thứ này nàng có thấy, chứng thực là hủy đi một bộ quần áo nàng chưa thấy qua, nguyên liệu vải là phi thường tốt, còn có sợi tơ màu sắc rực rỡ có cho nàng xem qua dạy nàng phối màu, chứa ở một cái hà túi tinh xảo được Lô thị cất sát ở trong ngăn tủ.
Nếu đây là đồ cưới của Lô thị, vậy khẳng định người nhà của nàng sâu không lường được, chính là nàng chồng chết sau bị nhà chồng đuổi đi lại không về nhà mẹ đẻ mà lưu lạc hương dã, không lẽ trong gia đạo có ẩn chứ gì khó nói.
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng thấy Lô thị cao hứng nàng không khỏi bị lây một phần vui sướng, thăm dò nhìn qua Lô Tuấn bên kia, thấy hắn sắc mặt vui mừng quan sát đồ chơi hai bên đường, vì thế liền buông xuống nghi vấn trong lòng chuyên tâm tại chợ náo nhiệt dạo chơi.
Lô thị mua cây trẩu (cây ngô đồng) cùng tạp vật để nhóm lửa, lại mua cho Di Ngọc kẹo linh tinh gì đó để ăn, cuối cùng lại chuyển tới một tiểu thương còn trẻ bán đồ thêu vải vóc linh tinh mua vật liệu. Lô Tuấn ngại ngùng nói muốn một cây cung gỗ nhỏ, giá cả cũng không rẻ, cần một trăm năm mươi văn tiền, cuối cùng cũng mua cho hắn.
Còn có bán mấy đồ chơi nhỏ cho bé gái, dây cột tóc bằng dây thừng một đồng tiền một cái, nhưng là trâm cài linh tinh rẻ nhất phải hơn mười văn, vẫn nên dùng trâm gỗ khắc. Lô thị hỏi con gái, thấy nàng quả thật không có ý định cần mới từ bỏ.
Kỳ thật Di Ngọc đối với phục sức của nữ tử Đường triều là thập phần hiếm lạ, làm một bé gái tự nhiên đều muốn ăn mặc xinh đẹp, nhưng điều kiện tiên quyết là trong nhà có tiền nhàn rỗi và tóc đủ dài. Nàng hiện tại gần bốn tuổi, độ dài tóc chỉ đủ buộc hai bên hai chỏm tóc, vấn tóc là không đủ. Chờ sau này có tiền, tóc cũng dài rồi lại trang điểm, bởi vậy nàng cũng không nóng nảy, trong lòng biết rõ Đường triều này đây lấy trắng béo làm tiêu chuẩn xinh đẹp, mập béo nàng không muốn làm, an tâm làm cô bé trắng trẻo là có thể. Đại khái kế thừa Lô thị làn da trắng trẻo nên bạn nhỏ Lô Di Ngọc tuy rằng bữa ăn không có chất béo nhưng là trắng nõn trắng nà.
Lô thị mua cho Lô Trí hai quyển sách, trong có một quyển là tạp thư*** mặt trên còn có tranh minh họa, hai quyển sách nãy giờ nàng trả giá nửa ngày cũng vẫn là trăm văn tiền.
***: tạp thư thời khoa cử chỉ những sách vở không kiên quan trực tiếp đến thi cử.
Đi cho tới trưa ba người mua không ít đồ vật này nọ, đem số tiền lúc nãy bán đồ thêu sáu trăm tiền còn thừa không có mấy, Di Ngọc nhìn thấy có chút đau lòng, bất quá Lô thị lại cười hì hì một bộ dáng không sao cả, dạo chơi đến gần giữa trưa bọn hắn mới mang theo đồ vật mua được lên xe trâu về nhà.
/164
|