Tân Đường Di Ngọc

Chương 98: Lại nghe thấy dạ yến

/164


Ngày hôm sau ba huynh muội ăn điểm tâm mà Lô thị tự tay làm xong, Di Ngọc đề xuất đến rừng sơn tra đi dạo dạo, một nhà bốn miệng rất sớm liền xuất môn, lưu lại Tiểu Mãn và Trần Khúc thu dọn chén bát.

Tuy là mùa hè, nhưng không khí ở Quan Nội vốn là mát mẻ, nhất là sáng sớm đầu ngày, Di Ngọc ở bên ngoài khoác quần áo bằng lụa mỏng vẫn cảm giác được khí lạnh nhắm thẳng trong thân lủi vào, nhưng chờ một đường đi đến phía dưới chân núi, thì trên trán đã che một tầng mồ hôi tinh mịn, áo khoác lụa cũng đã sớm cởi ra, do Lô Tuấn cầm.

Cậu của Tiểu Mãn coi giữ cánh rừng lúc này đang ở mép rừng lắc lư, xa xa nhìn thấy đám người Lô thị, vội thọt chân đón chào, “Phu nhân, hôm nay làm sao đến đây?”

Lô thị cười nói: “Này không phải mấy đứa bé trở về, ta dẫn bọn hắn đi lên nhìn xem, ngươi đi làm việc của ngươi đi.” Nói xong liền dẫn Di Ngọc bọn hắn hướng bên trong cánh rừng đi đến.

Năm trước trồng cây giống sơn tra đều lớn lên không ít, Lô thị mang bọn hắn ở trong rừng dạo chơi, Di Ngọc tìm cớ, chính mình chạy đến bên kia đi, thấy thân ảnh Lô thị đã xa, mới từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ nhỏ, quơ quơ chất lỏng ở bên trong, mở nút lọ, đưa lưng về phía Lô thị, xuôi theo phương hướng tương phản với Lô thị bọn họ, hướng rễ từng cây sơn tra chưa trưởng thành nhỏ giọt giọt xuống.

Cẩn thận đem bình sứ cất kỹ, vừa mới chuyển thân lại chính đối diện với cặp mắt mang chút nghi hoặc của Lô Trí, “Ngươi đang làm cái gì?”

Trong lòng Di Ngọc lộp bộp, nhưng vẫn là trấn định đáp: “Không có nha, ta thấy xích trảo này mọc rất tốt, sang năm hẳn là liền có thể kết quả.”

Lô Trí gật gật đầu, Di Ngọc thầm buông lỏng một hơi, biết hắn vừa rồi cũng không nhìn thấy động tác nhỏ của mình, nghĩ lại lại hỏi: “Đúng rồi đại ca, gần nhất Ngụy Vương điện hạ muốn thiết yến sao?”

Lô Trí khẽ cau mày, “Ngươi từ đâu nghe nói?”

Di Ngọc âm thầm bĩu môi, tự nhiên không thể nói với hắn là từ một con “Ong mật” nghe tới, “Ta nghe trong lớp có người đàm luận việc này.”

“Ừ, là có việc này.” Lô Trí nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Di Ngọc, lập tức đem chuyện thiết yến này giải thích cùng nàng.

Trung thu yến của Ngụy Vương, ngày mười lăm tháng tám, chiêu hiền chiêu sĩ có tài năng, ngắm trăng dẫn hoài, là một trận yến hội mà hai năm qua học sinh của Quốc Tử Giám thậm chí là văn nhân học giả ở thành Trường An chạy theo như vịt, con cháu trong kinh đô không có ai không lấy việc nhận được thiệp mời làm tự hào, xem việc đó thành một loại đặc thù công nhận đối người có tài học cùng nhân phẩm.

“Đại ca nhận được thiệp?” Di Ngọc nghe xong kiến giải về dạ yến này của Ngụy Vương, trái tim đập mạnh, đột nhiên lại nghĩ đến một sự tình vẫn bị nàng đè xuống.

Lô Trí gật đầu, “Mấy ngày trước đây đã nhận được.”

Di Ngọc do dự một trận, nghĩ hay là hỏi cho rõ ràng tốt nhất, “Đại ca, lúc đó ở Hạnh Viên, ngươi không cho ta hỏi đến, ta liền tạm thời đè xuống, nhưng mà hiện nay ta nghĩ hỏi ngươi một câu, hy vọng ngươi có thể cùng ta nói thật.”

Lô Trí xoay người sang chỗ khác, trầm giọng nói: “Ngươi hỏi.”

“Ngươi hiện tại là người của Ngụy Vương sao, Ngụy Vương, hắn có ý ngôi vị hoàng đế đúng không.”

Vừa dứt lời, Lô Trí đột nhiên xoay người lại, Di Ngọc chưa hề thấy quá hắn dùng ánh mắt sắc bén như thế xem qua chính mình, trong lòng cả kinh, lại nghe hắn thấp giọng nói: “Loại lời nói này, về sau không được lại đề, biết chưa?”

Thấy Di Ngọc gật đầu, thần sắc hắn mới buông lỏng, tiếp tục nói: “Ta cũng chỉ đáp ngươi một lần, ta chẳng hề là người của Ngụy Vương, ta hiện nay là con dân Đại Đường, ngày sau làm quan, cũng là làm quan của dân chúng Đại Đường này.”

Di Ngọc thở nhẹ một hơi, không thể trách nàng nghĩ nhiều, tuy rằng mọi người đều biết Ngụy Vương phủ mở văn học quán mời chào học sĩ chẳng hề là chỉ có người của Ngụy Vương, nhưng nàng vẫn là lo lắng Lô Trí sẽ bị cuốn vào việc đoạt đích sau này, triều đình hiện nay nhân tuyển để kế vị có ba người tiếng hô cao nhất, một là đương kim hoàng thượng trưởng tử Lý Thừa Càn, một là con trai của Dương phi Ngô Vương Lý Khác, cuối cùng chính là tương đối được thánh sủng Ngụy Vương Lý Thái.

Lý Thừa Càn tuy danh chính ngôn thuận, nhưng làm người kiêu ngạo, thanh minh không vượng (1) Lý Khác tuy ở trong dân chúng có thanh danh cực cao, nhưng không được hoàng thượng yêu thích, Ngụy Vương là kẻ thâm cư giản xuất (2) nhất, tuy thánh sủng nồng đậm, nhưng không có dòng họ bên mẹ ủng hộ.

Tam phương mỗi người mỗi vẻ lại đều có sở đoản, cứ việt thái tử đã lập, nhưng thái độ của đương kim hoàng thượng lại vô cùng mơ hồ, trong triều có không ít quan viên đã bắt đầu thầm đi nương nhờ tam phương, ở mặt ngoài ba người này đều có cơ hội, nhưng mà Di Ngọc biết lịch sử nên biết rằng, ba người này đến cuối cùng, đều không là kết quả của vở kịch.

Cứ việc ở nơi này lịch sử đã phát sinh một vài lệch lạc, nhưng theo nàng hay biết, đại phương hướng vẫn chưa từng thay đổi, liền giống như là tối tăm bên trong có một bàn tay đưa đẩy, bất luận quá trình là ra sao hay thay đổi, đến nhất định thời điểm, tổng sẽ bị sắp đặt lại trở về.

Nàng nửa điểm cũng không muốn Lô Trí lẫn và đến trong việc đảng phái tranh giành này, nhưng mà chí hướng của hắn cũng vô pháp xen vào, còn may hắn vẫn chưa ở lúc này liền đứng thành hàng, trung lập, tự nhiên là tốt nhất.

Lô Trí nhìn Di Ngọc như đang có điều suy nghĩ, không tiếng động than thở một hơi, ghé mắt vọng nơi xa núi xanh như ngọc, thần sắc trong mắt càng là kiên định.

***

Ở trong nhà nếm qua cơm trưa, Di Ngọc liền ngồi ở bên cạnh vườn hoa ở hậu viện đùa nghịch chút hoa cỏ kia của nàng, buổi sáng ở trong rừng sơn tra thiếu chút bị Lô Trí phát hiện động tác nhỏ của nàng, nên lúc này nàng không dám lại ở dưới mí mắt của mọi người “Gian lận”, chỉ là xem xét một chút tình trạng sinh trưởng của dâu tây, nghĩ lần sau hái quả thì hái thêm một ít mang đến cho Tấn tiến sĩ, lão nhân kia đối với bản thân mình vẫn là rất chiếu cố.

“Tiểu thư, phu nhân kêu ngươi vào trong.” Thanh âm của Trần Khúc từ phía sau lưng truyền tới, Di Ngọc buông lá dâu trong tay, đứng dậy vỗ vỗ váy áo, cùng nàng đi trở về phòng.

Lô thị đang cùng Lô Trí tán gẫu trong phòng khách, thấy nàng đi vào, vẫy tay gọi nàng ngồi đến bên cạnh mình, trên mặt hơi hơi mang chút oán trách, “Này mười ngày nửa tháng chưa gặp, trở về cũng không biết bồi nương nhiều lời nói một lát.”

Thấy mắt Di Ngọc lộ ra áy náy, mới lại nói: “Vừa rồi nghe đại ca ngươi nói, phía sau gian phòng của ngươi ở túc quán có khu rừng trúc ngươi rất thích?”

“Dạ, xem rất thanh lương.”

Lô thị gật gật đầu, “Cây trúc là tốt, ngươi nếu như thích, ngày sau chúng ta để dành bạc nhiều một ít, liền đem căn nhà đang ở hiện tại bán đi ra, lại đổi căn nhà lớn, cho ngươi trồng một mảnh, tốt không?”

Trong lòng Di Ngọc ấm áp, trên mặt lại cười nói: “Vậy tất nhiên là tốt nhất, về sau đại ca nhị ca cưới nàng dâu không cần mẹ con chúng ta, vậy thì mua tòa nhà lớn, ta và nương cùng nhau ở.”

Tay bưng cốc trà của Lô Trí có chút dừng lại, liền nghe Lô thị cười mắng Di Ngọc hai câu, rồi sau đó quay đầu đối hắn nói: “Trí nhi, ngươi cũng không nhỏ, sang năm thi tốt nghiệp ở trường xong, mưu cái chuyện vặt làm, lúc đó nên tìm con dâu cho ngươi quản gia, không biết ngươi hiện nay nhưng có thích ai?”

Di Ngọc bắt giữ đến khóe môi nháy mắt cứng ngắc của Lô Trí, cúi đầu dấu cười, liền nghe hắn nhàn nhạt đáp: “Nương, ngài tất nhiên là không cần lo lắng cho ta, ngược lại là nhị đệ tính tình hấp tấp, là nên sớm chút thành gia, chắc hẳn ngày sau sẽ ổn trọng rất nhiều.”

Lô thị nghe hắn nói hết sức có đạo lý, trong mắt lộ ra tán đồng, “Nhị đệ ngươi tính tình hoạt bát chút, có thể thành gia, thực là tốt chút.” Nói xong trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

Lô Trí lúc này mới giương mắt nhìn Di Ngọc một chút, trong mắt lộ ra nhàn nhàt thần sắc uy hiếp, Di Ngọc đang do dự muốn hay không thay Lô Tuấn bài bác hai câu, thu được ánh mắt của đại ca nàng, lập tức ngậm chặt miệng.

“Nhị đệ ngươi cả ngày chính là cùng ngươi ở trong trường học, cũng không gặp được cô nương nào, không như lần này liền để hắn ở lại, cô nương xấp xỉ tuổi của hắn trong trấn này cũng không ít, thời gian dài, tổng là có trúng ý.”

Lô Trí gật đầu đáp: “Chờ lát nữa hắn trở về, nương liền cùng hắn giảng đi.”

Di Ngọc xem hắn ba câu hai lời liền đem Lô Tuấn bán, trong lòng khó tránh đồng tình một trận, nhưng mà tháng sau sợ là chưởng quầy của tiệm tơ lụa kia đến trường học tìm bọn hắn, đem Lô Tuấn thích bốn phía chạy loạn lưu ở trong nhà cũng tốt.

***

Chạng vạng, cả nhà đi đến cửa Long Tuyền Trấn, Lô thị lại kéo Di Ngọc dặn bảo một lúc lâu, mới buông ta để nàng lên xe, Di Ngọc nhìn nhìn vẻ mặt không bỏ của Lô thị, lại hơi có chút buồn cười lườm vẻ phờ phạc rũ rưỡi của Lô Tuấn, dìu cánh tay Lô Trí vào toa xe.

Một đường chạy đến phường Vụ Bản, trời đã đêm đen, cửa sau học túc quán treo cao bốn ngọn đèn lồng, Lô Trí nhiều thêm một lượng bạc tiền xe cho phu xe kia, xách hai cái túi mà Lô thị gói cho bọn hắn, đem Di Ngọc tống đến cửa Khôn Viện, mới đem bên trong một cái bao đưa cho Trần Khúc.

“Nghỉ ngơi sớm, ngày mai dậy sớm chút, ta ở giao lộ Hoành Văn chờ ngươi, giờ Thìn sẽ có người đi thiếp bảng, đi nhìn xem cũng tốt.”

Tuần khảo này tuy không trọng yếu như niên khảo, nhưng Di Ngọc hành vi là một cái học sinh mới tới, nếu là học bình của tuần khảo cao, cũng sẽ được người xem trọng mấy phần, nếu là học bình thấp, tất nhiên là sẽ gặp người mắt lạnh, Quốc Tử Giám là cái địa phương rất hiện thực, nếu là ngươi không có thân phận địa vị, lại ngay cả tài học cũng cầm không ra tay, tất sẽ bị người sỉ nhục.

Ngày hôm sau Di Ngọc thức dậy so với buổi sáng mọi ngày một khắc chung, nghiêm túc rửa mặt lại thay đổi một thân thường phục chất liệu mỏng nhẹ, tóc như cũ để cho Trần Khúc búi thành hình thức như tháng trước, lại ăn bữa sáng, liền đi ra cửa.

Ra cửa tuy sớm, một đường vẫn nhìn thấy mấy người, học sinh xem bảng nhiều là giờ này sẽ ra cửa, đến đường Hoành Văn sau đó, liền thấy ở vách tường giao lộ dán một lớn một nhỏ hai cái bảng một trắng một hồng, một cái tràn ngập danh tự, một cái trên mặt cũng chỉ lác đác lơ thơ.

Phía dưới bảng đứng hai ba mươi người học sinh, mặc thường phục các viện, hiển rõ chật chội, Di Ngọc nhìn chung quanh một chút, ở tấm bia đá dựng thẳng bên cạnh thấy Lô Trí đang ôm quyển sách, vội đi ra phía trước.

“Đại ca.”

Lô Trí thấy nàng tới, khép sách lại, chỉ mấy người đang đứng dưới tường một chút, “Đây là học sinh các viện chuyên môn tới xem bảng, chỉ nhớ học bình tứ giáp (*) trở về thông truyền, đợi lát nữa bọn hắn tán đi ngươi lại tới xem, nếu là được giáp, buổi sáng học xong, khả năng sẽ có người đi tìm ngươi.”

(*) giáp: hạng nhất

Di Ngọc nhíu đôi lông mày, “Tìm ta?”

Lô Trí cũng không trả lời, chỉ vỗ vỗ đầu nàng, gác tay hướng Thư Học Viện đi, Di Ngọc xem bóng lưng hắn cắn chặt răng, xoay người vọng tấm bảng nơi không xa, suy tính khả năng học bình của chính mình không phải giáp, kết luận lại làm cho nàng rất là khó xem, công chúa cùng đại tiểu thư này hai loại, nàng thực là cái nào đều cũng không nghĩ chạm phải.

Không quá nhiều lâu, người dưới bảng chỉ còn thừa lại năm ba cái, Di Ngọc khẽ thở dài, nâng bước đi qua.

/164

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status