Không ra ngoài sở liệu của Di Ngọc, trên bảng đỏ cao khoảng một trượng, phần của Thư Học Viện có năm người được giáp bình (hạng nhất), cái tên thứ ba chính là của nàng, ngoài ý muốn là trong năm người này trừ tài nữ Trưởng Tôn Nhàn, còn có tên của con ong mật Sở Hiểu Ti kia.
Di Ngọc lại hướng một bên chuyển chuyển, ở phía dưới phần của Thái Học Viện tìm được tên đại ca Lô Trí của nàng, tự nhiên cũng là giáp bình, chỉ là so với năm người của Thư Học Viện, thì Thái Học Viện được giáp bỉnh rõ ràng muốn hơn rất nhiều, đếm một cái chừng hơn ba mươi người, kết quả của các viện khác bất nhất, Tứ Môn Học Viện gần với Thái Học Viện, có gần hai mươi người được giáp bình.
Lại có ất bình (hạng nhì) cũng ở trên bảng ghi vào danh tự, Di Ngọc xem hết bảng đỏ, lại đi đến bảng trắng nơi ghi lại tên những học sinh không đạt tiêu chuẩn quét một lần, sau khi thấy được tên của Trưởng Tôn Chỉ, nhịn không được khẽ cười một tiếng, tiểu tử kia quả thực là kẻ bất học vô thuật.
Âm thầm từ hai cái bảng ghi nhớ mấy cái tên, Di Ngọc xoay người hướng Thư Học Viện đi đến, trong lòng tính toán không biết sau khi tan học nếu như có người tới tìm nàng thì nên ứng đối thế nào.
Vào lớp học, bên trong chỗ ngồi chỉ có năm người học sinh, nhìn thấy nàng đi đến, đều âm thầm đánh giá nàng, ánh mắt không giống như dĩ vãng lạnh lùng, mà lại nhiều ra mấy phần hiếu kỳ tới.
Di Ngọc tuy rằng thấy được, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, đi đến trước bàn của mình, định ngồi xuống, lại phát hiện nệm ngồi không thấy, tìm khắp lớp một vòng, đều không phát hiện được ở chỗ ngồi của người nào, dư quang quét đến hàng trước có một người nam sinh không ngừng lén lút quay đầu ngắm nàng, thì nhất thời trong lòng hiểu rõ.
Nàng vốn không phải người yếu ớt gì, tuy những năm gần đây điều kiện sinh hoạt tốt hơn, nhưng tới cùng cũng có nhiều năm không ít nếm qua nỗi khổ nhà nghèo, chẳng qua nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của mình trầm tư khoảnh khắc, liền đem túi sách để xuống trên bàn, liền ngồi xếp bằng ở trên chiếc chiếu trống không, cũng không ngại bất tiện.
Lại quá một khắc sau, mới thấy Sở Hiểu Ti cùng Trưởng Tôn Nhàn đi vào, hai người vào cửa đều hướng về hướng nàng nhìn đến, nhìn thấy nàng quy quy củ củ ngồi, trên mặt Trưởng Tôn Nhàn lại là không có biểu tình gì, Sở Hiểu Ti cũng nghi ngờ cố ý cọ đến bên cạnh Di Ngọc nhìn vài lần, nhìn thấy nàng trực tiếp ngồi trên chiếu, sau khi sửng sốt mới nhíu mày trở về chỗ ngồi của mình.
Di Ngọc đem cử động của nàng ta xem ở trong mắt, trong lòng cười nhạo một tiếng, mấy đại tiểu thư sinh chiều dưỡng chiều này đó, mơ tưởng trêu cợt nàng cũng không nghĩ được mấy chủ ý tốt chút, thực cho rằng giấu cái đệm ngồi thì nàng liền đứng hay sao?
Môn học đầu tiên như trước là thư nghệ của Phương điển học, Di Ngọc thích nhất là giờ học này, học sinh nào thư pháp không tốt liền chiếu theo bảng chữ mẫu phỏng theo, thư pháp tốt thì tắc có thể tự mình luyện tập.
Di Ngọc ở một bên nghiền mực một bên tĩnh tâm, chờ trải tốt giấy cầm bút nhúng mực thì trong lòng đã không còn lo lắng như lúc nãy xem bảng nữa, chỉ ngưng thần chia khí, hai tai không nghe thấy ngoại vật.
Luyện chữ, không chỉ có thể tu thân dưỡng tính, cũng có thể xóa đi tạp niệm trong lòng, người càng là trầm ổn, chữ càng là cô đọng, nhiều năm trôi qua nàng đã dần dần dưỡng thành một loại thói quen, hạ bút tức là trong lòng không còn việc khác, vào lúc dùng bút mực tất nhiên là đã vào một thế giới khác.
Tính kiên nhẫn của Di Ngọc không thể nói là rất tốt, nhưng nếu là chỉ đối với chuyện luyện chữ, thì cũng có khả năng ngồi đầy đủ cả một ngày, chỉ cần thể lực cùng theo kịp, thì tính là không ăn uống, cũng vẫn có thể tĩnh tâm tiếp tục viết.
Thẳng đến ngoài viện truyền tới tiếng chuông vang, nàng mới khẽ vạch ra một nét bút cuối cùng, đem bút lông gác lại ở trên kệ, nhẹ nhàng thổi mặt giấy, sau đó không giống như bình thường có chút khẩn cấp ra khỏi lớp học như trước, ngược lại là an an tĩnh tĩnh ngồi, một bên xoa xoa vai cổ, một bên chờ người tới, Lô Trí đã nói, vậy thì khẳng định là thực có chuyện này.
Nhìn Sở Hiểu Ti lúc đi dưới sự dẫn đầu của Trưởng Tôn Nhàn ra khỏi lớp vẫn không quên trừng mắt nhìn nàng, trong lòng Di Ngọc thầm than, không phải Trưởng Tôn tiểu thư, vạy thì là công chúa Thành Dương.
Quả nhiên chờ đến trong lớp chỉ còn lại một mình nàng, thì thấy từ ngoài cửa đi tới một thiếu niên cao gầy lạ mặt, ở trong phòng quét một đường sau đó đem tầm mắt dừng lại ở trên thân thể nàng, ra tiếng dò hỏi, “Vị này là Lô cô nương sao?”
Lô cô nương? Tuy không như xưng hô tiểu thư tôn kính, nhưng so với gọi thẳng tên họ đã lễ phép hơn nhiều. Di Ngọc gật gật đầu. Đứng lên. Ngồi một canh giờ không có đệm nên chân đã có chút run lên.
“Mời ngươi chút nữa đến lớp Giáp Thân một chuyến.” Dứt lời thiếu niên này lại nhìn nàng sau đó mới xoay người rời đi.
Di Ngọc lúc này mới duỗi tay đi xoa nắn hai chân, chờ đến cảm giác tê chân tan hết, mới thu dọn túi sách, ra cửa hướng phòng học ở tây viện đi đến, từ hướng bắc đếm tới phòng học thứ tư thì tìm đến bảng tên có khắc chữ Giáp Thân, ngừng lại chỉnh lý suy nghĩ một chút, nhấc chân đi vào.
Nàng vào cửa liền cảm thấy vài tia ánh mắt hướng đầu mình mà đến, điều chỉnh tầm mắt một chút thì nhìn thấy một thiếu nữ tuổi thanh xuân ngồi ở sau một cái bàn thấp chạm khắc hoa văn màu đỏ giữa phòng học, so với vẻ ngạo khí khó nén ngay cả khi không nói chuyện của Cao Dương, thì khí chất của nàng thiếu nữ này rõ ràng nhiều mấy phần bình thản, đây chắc hẳn chính là công chúa Thành Dương.
Xung quanh Thành Dương cộng lại ngồi năm người, đều là học sinh của Thư Học Viện này, một người trong đó chính là thiếu niên vừa rồi đến lớp đi gọi Di Ngọc.
“Lô cô nương, tới đây ngồi.”
Nghe thấy tiếng của Thành Dương, Di Ngọc chần chờ một chút, liền dời bước đến bên cạnh cái bàn thấp đối diện nàng, cùng nàng hơi sai mở (*), khẽ nghiêng người đứng vững, cúi người hành lễ.
(*) Sai mở: Mình ko biết dùng từ gì để diễn đạt thay thế nữa, mình nghĩ mọi người đọc cũng hiểu từ này. Từ này đại khái ý nghĩa là DN thân phận thấp hơn Thành Dương nên ko dám đối diện hoặc đứng/ ngồi ngang hàng với Thành Dương, mà cố tình hơi tránh né hạ thấp bản thân mình so với Thành Dương một chút.
“Ngồi nha.”
Tiếng nói của nàng rất là hòa khí, nhưng khó nén trong đó một tia ngữ khí mệnh lệnh, Di Ngọc lại là thi lễ, mới ngồi xuống cái đệm ở sau lưng.
“Lần đầu tiên ta nghe nói chuyện của Lô cô nương vẫn là sau bữa tiệc sinh nhật của Cao Dương, lúc ấy chỉ biết có vị tiểu thư đem hoàng muội kia của ta tức giận được không nhẹ, sau mới nghe nói Lô tiểu thư (nguyên văn của tác giả) ở bữa tiệc làm một bài thơ, tò mò liền sai người đi tìm, tuy không thể nhìn thấy bức tranh đề thơ kia, nhưng cũng tìm thấy vài người đã tham gia bữa tiệc — bài thơ kia đích xác có thể nói là tác phẩm xuất sắc.”
“Công chúa quá khen.” Mấy câu nói này của công chúa Thành Dương vừa nghe là đối với nàng khen ngợi, nhưng mà Di Ngọc lại nghe ra ý tứ khác.
Vị công chúa này hiển nhiên là vui sướng khi thấy Cao Dương ăn mệt, giống như ngoại giới truyền lại, hai người bất hòa. Mà bữa tiệc ngày đó của Cao Dương chỉ mời mọc những người có quan hệ thân thiết, riêng có ba huynh muội bọn hắn là đặc biệt một ít, còn lại đều được xếp đặt rõ ràng, mà Thành Dương có thể từ mấy người có quan hệ giao hảo với Cao Dương nghe được tường tận chính mình, hiển nhiên là ở đầu bên kia của Cao Dương xếp vào cơ sở ngầm.
“Quá khen? Nếu như nói trước kia là quá khen, vậy buổi sáng hôm nay sau khi treo bảng tuần khảo sau đó, sợ là không ít người đều không dám lại khinh thường Lô cô nương, ngươi chính là chân chính có mấy phân tài học.”
Không đợi Di Ngọc nghĩ tốt làm sao trả lời, Thành Dương chỉ tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Lô cô nương là biết học sinh nữ trong trường này là có cơ hội làm nữ quan đi?”
“Tiểu nữ biết.”
“Vậy ngươi biết loại người nào có thể được đưa vào danh sách làm nữ quan sao?”
Di Ngọc sửng sốt, không phải nói nữ học sinh có học bình xuất sắc nhất khi tốt nghiệp ở Quốc Tử Giám, sẽ được hoàng thượng tự mình kiểm tra tuyển ra nữ quan sao? Làm sao tin tức trong lời nói này của công chúa Thành Dương lộ ra lại có ý tứ khác.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Di Ngọc hướng Thành Dương tỏ vẻ chính mình mình biết.
Trên mặt Thành Dương lộ ra một tia cười khẽ, ánh mắt chợt lóe, “Lô cô nương, học bình khi tốt nghiệp được tốt, tự nhiên có cơ hội diện thánh, nhưng mà con đường ổn thỏa nhất, vẫn là có vài nhân tố bên ngoài, hôm nay bản cung gặp ngươi, chính là vì cho ngươi cái cơ hội này, chức nữ quan này, bản cung tự có thể đảm bảo cho ngươi, ngươi chỉ cần nguyện ý.”
Di Ngọc mím môi không nói, cho dù bầu trời sẽ rớt bánh nóng, nện xuống tới cũng tuyệt đối sẽ đụng u đầu, ý tứ trong lời nói của Thành Dương nàng đã rõ ràng, nhưng mà lại là không rõ vì sao nàng muốn mượn sức mình, chỉ là tuần khảo phát quang, lại cộng thêm sự tích không dễ nghe lúc trước ở bữa tiệc kia của Cao Dương, sẽ làm cho một nàng công chúa tự mình tới cùng nàng giảng nhiều như vậy? Toan tính của đối phương, sợ là nàng cho không nổi.
“Ngươi không trả lời, là không biết trả lời ra sao, hay là cự tuyệt?”
“Tiểu nữ tràn đầy tự mình hiểu lấy, loại chuyện tốt này, sợ là người khác thưởng phá đầu cũng khó tìm được, công chúa còn xin chỉ thị xuống, nếu như tiểu nữ ứng, ngày sau cần ra sao báo đáp ân tình của công chúa?”
“Báo đáp?” Thành Dương cười ra tiếng, ngữ khí có chút vui mừng, lại cũng mang mấy phần lãnh ý, “Bản cung không cần ngươi báo đáp, chỉ cần sau khi ngươi làm nữ quan sau đó, hoàn lại đồng dạng một thứ cho bản cung.”
“Tiểu nữ ngu dốt.” Hoàn lại cái gì mới được, nàng thật sự nghĩ không ra có thứ gì tốt đưa lại cho công chúa cao cao tại thượng lại cẩm y ngọc thực này.
“Tương lai hôn phối của ngươi cứ giao cho bản cung làm chủ.”
Đồng tử Di Ngọc co rút lại, trong não chỉ là nhoáng lên một cái liền đã rõ ràng tính toán của vị công chúa điện hạ này, tâm lãnh thật nhiều nhưng cũng không khỏi thầm khen một tiếng mưu kế quá hay.
Nếu như nàng thật sự là dựa vào công chúa Thành Dương làm nữ quan, vậy thì ván đã đóng thuyền trở thành người của bè phái Thành Dương, hôn phối ngày sau lại tùy ý người ta quyết định, bất luận chỉ cao chỉ thấp, nhà chồng của nàng cũng sẽ chặt chẽ buộc cùng một chỗ với nàng, nữ quan có thể bỏ đi tam thê tứ thiếp, chuyện này nhưng là không phải nói đùa, không có kia một ít bình an thị thiếp đồ chơi, tuy một nhà chèo chống vẫn là nam nhân, nhưng nữ chủ nhân cũng có một nửa quyền quyết định.
Phòng học yên tĩnh khoảnh khắc, trong não Di Ngọc nhanh chóng quay ngược trở lại, trong lòng hơi hơi cay đắng, sớm biết những ngày sau khi nhập học sẽ không bình tĩnh, nhưng cũng không nghĩ đến hai lần ba lượt đều gặp phải những cảnh ngộ khó xử như vậy.
“Thế nào, ngươi không nguyện ý?” Thấy Di Ngọc nửa ngày không có phản ứng, thanh âm Thành Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, nào còn có nửa điểm thân thiện vừa rồi, rất là có dấu hiệu Di Ngọc mà cự tuyệt, liền sẽ phát cáu.
“Công chúa minh giám, tiểu nữ cũng không có tâm tư muốn làm nữ quan.” Di Ngọc nói xong lời này, liền sửa ngồi thành quỳ, xoay người đối với Thành Dương cúi đầu bái lạy.
“Lô cô nương, ngươi nhưng là nghĩ rõ? Tiếng nói lạnh lẽ của Thành Dương mang một tia phẫn nộ, thân thể đang cúi lạy của Di Ngọc lại vẫn không nhúc nhích.
“Hừ! Bản cung trước giờ chỉ cho người khác cơ hội một lần, vọng ngày sau ngươi nhớ lại những lời hôm nay sẽ không phải hối hận!” Thành Dương đột nhiên đứng thẳng người, hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo liền dằn từng bước nặng nề ra khỏi phòng học.
Năm người vốn ngồi ở sau lưng nàng cũng đều nhanh chóng đứng dậy đi theo, Di Ngọc như cũ vấn bảo trì tư thế quỳ lạy, bên tai nghe thấy có người xuy tiếng mắng một câu “Không biết tốt xấu”, chờ đến tiếng bước chân đi xa, mới chậm rãi thẳng lên sống lưng, duỗi chân ngồi trên mặt chiếu.
Khi Di Ngọc lại ngẩng đầu lên, trên mặt đã mang hai phần khuất nhục, ba phần đành vậy, còn có năm phần lạnh lùng.
Nàng vò nhẹ vai trái, cười khổ thầm nói: Mấy người công chúa và tiểu thư này thực đúng là ăn ở không không có việc làm, mới có bao nhiêu tuổi, một cái so với một cái nhiều tâm nhãn, nàng vốn định yên yên ổn ổn đọc sách mấy năm, hỗn cái bề ngoài đi ra từ Quốc Tử Giám cũng tốt tìm nhà chồng, lại không nghĩ đến chưa được nửa tháng, liền đem hái phái ở Thư Học Viện đều đắc tội mấy lần.
Lại nhớ sáng nay trước khi xem bảng thì trong mắt Lô Trí hiện lên một tia bất nhẫn, là biết hắn đã sớm biết bản thân mình sẽ gặp phải một màn vừa rồi kia, đại ca này của nàng, trước giờ đối với nàng đều không phải đơn thuần cưng chiều, ngược lại là bình thường thích xem nàng ngã lại xem chính nàng tự đứng lên, đó là bù đắp bọn hắn không có phụ thân thiếu hụt, huynh trưởng như cha, lời nói này thật là nửa điểm cũng không giả.
Di Ngọc lại hướng một bên chuyển chuyển, ở phía dưới phần của Thái Học Viện tìm được tên đại ca Lô Trí của nàng, tự nhiên cũng là giáp bình, chỉ là so với năm người của Thư Học Viện, thì Thái Học Viện được giáp bỉnh rõ ràng muốn hơn rất nhiều, đếm một cái chừng hơn ba mươi người, kết quả của các viện khác bất nhất, Tứ Môn Học Viện gần với Thái Học Viện, có gần hai mươi người được giáp bình.
Lại có ất bình (hạng nhì) cũng ở trên bảng ghi vào danh tự, Di Ngọc xem hết bảng đỏ, lại đi đến bảng trắng nơi ghi lại tên những học sinh không đạt tiêu chuẩn quét một lần, sau khi thấy được tên của Trưởng Tôn Chỉ, nhịn không được khẽ cười một tiếng, tiểu tử kia quả thực là kẻ bất học vô thuật.
Âm thầm từ hai cái bảng ghi nhớ mấy cái tên, Di Ngọc xoay người hướng Thư Học Viện đi đến, trong lòng tính toán không biết sau khi tan học nếu như có người tới tìm nàng thì nên ứng đối thế nào.
Vào lớp học, bên trong chỗ ngồi chỉ có năm người học sinh, nhìn thấy nàng đi đến, đều âm thầm đánh giá nàng, ánh mắt không giống như dĩ vãng lạnh lùng, mà lại nhiều ra mấy phần hiếu kỳ tới.
Di Ngọc tuy rằng thấy được, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, đi đến trước bàn của mình, định ngồi xuống, lại phát hiện nệm ngồi không thấy, tìm khắp lớp một vòng, đều không phát hiện được ở chỗ ngồi của người nào, dư quang quét đến hàng trước có một người nam sinh không ngừng lén lút quay đầu ngắm nàng, thì nhất thời trong lòng hiểu rõ.
Nàng vốn không phải người yếu ớt gì, tuy những năm gần đây điều kiện sinh hoạt tốt hơn, nhưng tới cùng cũng có nhiều năm không ít nếm qua nỗi khổ nhà nghèo, chẳng qua nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của mình trầm tư khoảnh khắc, liền đem túi sách để xuống trên bàn, liền ngồi xếp bằng ở trên chiếc chiếu trống không, cũng không ngại bất tiện.
Lại quá một khắc sau, mới thấy Sở Hiểu Ti cùng Trưởng Tôn Nhàn đi vào, hai người vào cửa đều hướng về hướng nàng nhìn đến, nhìn thấy nàng quy quy củ củ ngồi, trên mặt Trưởng Tôn Nhàn lại là không có biểu tình gì, Sở Hiểu Ti cũng nghi ngờ cố ý cọ đến bên cạnh Di Ngọc nhìn vài lần, nhìn thấy nàng trực tiếp ngồi trên chiếu, sau khi sửng sốt mới nhíu mày trở về chỗ ngồi của mình.
Di Ngọc đem cử động của nàng ta xem ở trong mắt, trong lòng cười nhạo một tiếng, mấy đại tiểu thư sinh chiều dưỡng chiều này đó, mơ tưởng trêu cợt nàng cũng không nghĩ được mấy chủ ý tốt chút, thực cho rằng giấu cái đệm ngồi thì nàng liền đứng hay sao?
Môn học đầu tiên như trước là thư nghệ của Phương điển học, Di Ngọc thích nhất là giờ học này, học sinh nào thư pháp không tốt liền chiếu theo bảng chữ mẫu phỏng theo, thư pháp tốt thì tắc có thể tự mình luyện tập.
Di Ngọc ở một bên nghiền mực một bên tĩnh tâm, chờ trải tốt giấy cầm bút nhúng mực thì trong lòng đã không còn lo lắng như lúc nãy xem bảng nữa, chỉ ngưng thần chia khí, hai tai không nghe thấy ngoại vật.
Luyện chữ, không chỉ có thể tu thân dưỡng tính, cũng có thể xóa đi tạp niệm trong lòng, người càng là trầm ổn, chữ càng là cô đọng, nhiều năm trôi qua nàng đã dần dần dưỡng thành một loại thói quen, hạ bút tức là trong lòng không còn việc khác, vào lúc dùng bút mực tất nhiên là đã vào một thế giới khác.
Tính kiên nhẫn của Di Ngọc không thể nói là rất tốt, nhưng nếu là chỉ đối với chuyện luyện chữ, thì cũng có khả năng ngồi đầy đủ cả một ngày, chỉ cần thể lực cùng theo kịp, thì tính là không ăn uống, cũng vẫn có thể tĩnh tâm tiếp tục viết.
Thẳng đến ngoài viện truyền tới tiếng chuông vang, nàng mới khẽ vạch ra một nét bút cuối cùng, đem bút lông gác lại ở trên kệ, nhẹ nhàng thổi mặt giấy, sau đó không giống như bình thường có chút khẩn cấp ra khỏi lớp học như trước, ngược lại là an an tĩnh tĩnh ngồi, một bên xoa xoa vai cổ, một bên chờ người tới, Lô Trí đã nói, vậy thì khẳng định là thực có chuyện này.
Nhìn Sở Hiểu Ti lúc đi dưới sự dẫn đầu của Trưởng Tôn Nhàn ra khỏi lớp vẫn không quên trừng mắt nhìn nàng, trong lòng Di Ngọc thầm than, không phải Trưởng Tôn tiểu thư, vạy thì là công chúa Thành Dương.
Quả nhiên chờ đến trong lớp chỉ còn lại một mình nàng, thì thấy từ ngoài cửa đi tới một thiếu niên cao gầy lạ mặt, ở trong phòng quét một đường sau đó đem tầm mắt dừng lại ở trên thân thể nàng, ra tiếng dò hỏi, “Vị này là Lô cô nương sao?”
Lô cô nương? Tuy không như xưng hô tiểu thư tôn kính, nhưng so với gọi thẳng tên họ đã lễ phép hơn nhiều. Di Ngọc gật gật đầu. Đứng lên. Ngồi một canh giờ không có đệm nên chân đã có chút run lên.
“Mời ngươi chút nữa đến lớp Giáp Thân một chuyến.” Dứt lời thiếu niên này lại nhìn nàng sau đó mới xoay người rời đi.
Di Ngọc lúc này mới duỗi tay đi xoa nắn hai chân, chờ đến cảm giác tê chân tan hết, mới thu dọn túi sách, ra cửa hướng phòng học ở tây viện đi đến, từ hướng bắc đếm tới phòng học thứ tư thì tìm đến bảng tên có khắc chữ Giáp Thân, ngừng lại chỉnh lý suy nghĩ một chút, nhấc chân đi vào.
Nàng vào cửa liền cảm thấy vài tia ánh mắt hướng đầu mình mà đến, điều chỉnh tầm mắt một chút thì nhìn thấy một thiếu nữ tuổi thanh xuân ngồi ở sau một cái bàn thấp chạm khắc hoa văn màu đỏ giữa phòng học, so với vẻ ngạo khí khó nén ngay cả khi không nói chuyện của Cao Dương, thì khí chất của nàng thiếu nữ này rõ ràng nhiều mấy phần bình thản, đây chắc hẳn chính là công chúa Thành Dương.
Xung quanh Thành Dương cộng lại ngồi năm người, đều là học sinh của Thư Học Viện này, một người trong đó chính là thiếu niên vừa rồi đến lớp đi gọi Di Ngọc.
“Lô cô nương, tới đây ngồi.”
Nghe thấy tiếng của Thành Dương, Di Ngọc chần chờ một chút, liền dời bước đến bên cạnh cái bàn thấp đối diện nàng, cùng nàng hơi sai mở (*), khẽ nghiêng người đứng vững, cúi người hành lễ.
(*) Sai mở: Mình ko biết dùng từ gì để diễn đạt thay thế nữa, mình nghĩ mọi người đọc cũng hiểu từ này. Từ này đại khái ý nghĩa là DN thân phận thấp hơn Thành Dương nên ko dám đối diện hoặc đứng/ ngồi ngang hàng với Thành Dương, mà cố tình hơi tránh né hạ thấp bản thân mình so với Thành Dương một chút.
“Ngồi nha.”
Tiếng nói của nàng rất là hòa khí, nhưng khó nén trong đó một tia ngữ khí mệnh lệnh, Di Ngọc lại là thi lễ, mới ngồi xuống cái đệm ở sau lưng.
“Lần đầu tiên ta nghe nói chuyện của Lô cô nương vẫn là sau bữa tiệc sinh nhật của Cao Dương, lúc ấy chỉ biết có vị tiểu thư đem hoàng muội kia của ta tức giận được không nhẹ, sau mới nghe nói Lô tiểu thư (nguyên văn của tác giả) ở bữa tiệc làm một bài thơ, tò mò liền sai người đi tìm, tuy không thể nhìn thấy bức tranh đề thơ kia, nhưng cũng tìm thấy vài người đã tham gia bữa tiệc — bài thơ kia đích xác có thể nói là tác phẩm xuất sắc.”
“Công chúa quá khen.” Mấy câu nói này của công chúa Thành Dương vừa nghe là đối với nàng khen ngợi, nhưng mà Di Ngọc lại nghe ra ý tứ khác.
Vị công chúa này hiển nhiên là vui sướng khi thấy Cao Dương ăn mệt, giống như ngoại giới truyền lại, hai người bất hòa. Mà bữa tiệc ngày đó của Cao Dương chỉ mời mọc những người có quan hệ thân thiết, riêng có ba huynh muội bọn hắn là đặc biệt một ít, còn lại đều được xếp đặt rõ ràng, mà Thành Dương có thể từ mấy người có quan hệ giao hảo với Cao Dương nghe được tường tận chính mình, hiển nhiên là ở đầu bên kia của Cao Dương xếp vào cơ sở ngầm.
“Quá khen? Nếu như nói trước kia là quá khen, vậy buổi sáng hôm nay sau khi treo bảng tuần khảo sau đó, sợ là không ít người đều không dám lại khinh thường Lô cô nương, ngươi chính là chân chính có mấy phân tài học.”
Không đợi Di Ngọc nghĩ tốt làm sao trả lời, Thành Dương chỉ tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Lô cô nương là biết học sinh nữ trong trường này là có cơ hội làm nữ quan đi?”
“Tiểu nữ biết.”
“Vậy ngươi biết loại người nào có thể được đưa vào danh sách làm nữ quan sao?”
Di Ngọc sửng sốt, không phải nói nữ học sinh có học bình xuất sắc nhất khi tốt nghiệp ở Quốc Tử Giám, sẽ được hoàng thượng tự mình kiểm tra tuyển ra nữ quan sao? Làm sao tin tức trong lời nói này của công chúa Thành Dương lộ ra lại có ý tứ khác.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Di Ngọc hướng Thành Dương tỏ vẻ chính mình mình biết.
Trên mặt Thành Dương lộ ra một tia cười khẽ, ánh mắt chợt lóe, “Lô cô nương, học bình khi tốt nghiệp được tốt, tự nhiên có cơ hội diện thánh, nhưng mà con đường ổn thỏa nhất, vẫn là có vài nhân tố bên ngoài, hôm nay bản cung gặp ngươi, chính là vì cho ngươi cái cơ hội này, chức nữ quan này, bản cung tự có thể đảm bảo cho ngươi, ngươi chỉ cần nguyện ý.”
Di Ngọc mím môi không nói, cho dù bầu trời sẽ rớt bánh nóng, nện xuống tới cũng tuyệt đối sẽ đụng u đầu, ý tứ trong lời nói của Thành Dương nàng đã rõ ràng, nhưng mà lại là không rõ vì sao nàng muốn mượn sức mình, chỉ là tuần khảo phát quang, lại cộng thêm sự tích không dễ nghe lúc trước ở bữa tiệc kia của Cao Dương, sẽ làm cho một nàng công chúa tự mình tới cùng nàng giảng nhiều như vậy? Toan tính của đối phương, sợ là nàng cho không nổi.
“Ngươi không trả lời, là không biết trả lời ra sao, hay là cự tuyệt?”
“Tiểu nữ tràn đầy tự mình hiểu lấy, loại chuyện tốt này, sợ là người khác thưởng phá đầu cũng khó tìm được, công chúa còn xin chỉ thị xuống, nếu như tiểu nữ ứng, ngày sau cần ra sao báo đáp ân tình của công chúa?”
“Báo đáp?” Thành Dương cười ra tiếng, ngữ khí có chút vui mừng, lại cũng mang mấy phần lãnh ý, “Bản cung không cần ngươi báo đáp, chỉ cần sau khi ngươi làm nữ quan sau đó, hoàn lại đồng dạng một thứ cho bản cung.”
“Tiểu nữ ngu dốt.” Hoàn lại cái gì mới được, nàng thật sự nghĩ không ra có thứ gì tốt đưa lại cho công chúa cao cao tại thượng lại cẩm y ngọc thực này.
“Tương lai hôn phối của ngươi cứ giao cho bản cung làm chủ.”
Đồng tử Di Ngọc co rút lại, trong não chỉ là nhoáng lên một cái liền đã rõ ràng tính toán của vị công chúa điện hạ này, tâm lãnh thật nhiều nhưng cũng không khỏi thầm khen một tiếng mưu kế quá hay.
Nếu như nàng thật sự là dựa vào công chúa Thành Dương làm nữ quan, vậy thì ván đã đóng thuyền trở thành người của bè phái Thành Dương, hôn phối ngày sau lại tùy ý người ta quyết định, bất luận chỉ cao chỉ thấp, nhà chồng của nàng cũng sẽ chặt chẽ buộc cùng một chỗ với nàng, nữ quan có thể bỏ đi tam thê tứ thiếp, chuyện này nhưng là không phải nói đùa, không có kia một ít bình an thị thiếp đồ chơi, tuy một nhà chèo chống vẫn là nam nhân, nhưng nữ chủ nhân cũng có một nửa quyền quyết định.
Phòng học yên tĩnh khoảnh khắc, trong não Di Ngọc nhanh chóng quay ngược trở lại, trong lòng hơi hơi cay đắng, sớm biết những ngày sau khi nhập học sẽ không bình tĩnh, nhưng cũng không nghĩ đến hai lần ba lượt đều gặp phải những cảnh ngộ khó xử như vậy.
“Thế nào, ngươi không nguyện ý?” Thấy Di Ngọc nửa ngày không có phản ứng, thanh âm Thành Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, nào còn có nửa điểm thân thiện vừa rồi, rất là có dấu hiệu Di Ngọc mà cự tuyệt, liền sẽ phát cáu.
“Công chúa minh giám, tiểu nữ cũng không có tâm tư muốn làm nữ quan.” Di Ngọc nói xong lời này, liền sửa ngồi thành quỳ, xoay người đối với Thành Dương cúi đầu bái lạy.
“Lô cô nương, ngươi nhưng là nghĩ rõ? Tiếng nói lạnh lẽ của Thành Dương mang một tia phẫn nộ, thân thể đang cúi lạy của Di Ngọc lại vẫn không nhúc nhích.
“Hừ! Bản cung trước giờ chỉ cho người khác cơ hội một lần, vọng ngày sau ngươi nhớ lại những lời hôm nay sẽ không phải hối hận!” Thành Dương đột nhiên đứng thẳng người, hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo liền dằn từng bước nặng nề ra khỏi phòng học.
Năm người vốn ngồi ở sau lưng nàng cũng đều nhanh chóng đứng dậy đi theo, Di Ngọc như cũ vấn bảo trì tư thế quỳ lạy, bên tai nghe thấy có người xuy tiếng mắng một câu “Không biết tốt xấu”, chờ đến tiếng bước chân đi xa, mới chậm rãi thẳng lên sống lưng, duỗi chân ngồi trên mặt chiếu.
Khi Di Ngọc lại ngẩng đầu lên, trên mặt đã mang hai phần khuất nhục, ba phần đành vậy, còn có năm phần lạnh lùng.
Nàng vò nhẹ vai trái, cười khổ thầm nói: Mấy người công chúa và tiểu thư này thực đúng là ăn ở không không có việc làm, mới có bao nhiêu tuổi, một cái so với một cái nhiều tâm nhãn, nàng vốn định yên yên ổn ổn đọc sách mấy năm, hỗn cái bề ngoài đi ra từ Quốc Tử Giám cũng tốt tìm nhà chồng, lại không nghĩ đến chưa được nửa tháng, liền đem hái phái ở Thư Học Viện đều đắc tội mấy lần.
Lại nhớ sáng nay trước khi xem bảng thì trong mắt Lô Trí hiện lên một tia bất nhẫn, là biết hắn đã sớm biết bản thân mình sẽ gặp phải một màn vừa rồi kia, đại ca này của nàng, trước giờ đối với nàng đều không phải đơn thuần cưng chiều, ngược lại là bình thường thích xem nàng ngã lại xem chính nàng tự đứng lên, đó là bù đắp bọn hắn không có phụ thân thiếu hụt, huynh trưởng như cha, lời nói này thật là nửa điểm cũng không giả.
/164
|