Khi Phương Châm tỉnh lại, cô mơ hồ nghe thấy tiếng người cãi nhau cách đó không xa.
Cô ráng sức mở to hai mắt, phát hiện trước mắt là một mảnh tối đen, xòe tay không thấy năm ngón. Hình như ở đây ngoại trừ cô thì không có ai khác, tiếng tranh cãi của hai người kia như truyền đến từ bên kia cánh cửa. Phương Châm vểnh tai muốn nghe rõ hai người kia nói gì, nhưng lại chỉ nghe được vài âm thanh mơ hồ.
Cô chống đỡ cơ thể muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể vừa mới nâng lên được khoảng hơn mười cm, thì một cơn choáng váng mãnh liệt chợt ập đến. Hai tay cô mềm nhũn, lần nữa ngã xuống giường, đồng thời cảm giác cồn cào dâng lên trong dạ dày, như muốn nôn ra.
Phương Châm nhanh chóng đưa tay che miệng lại, cô sợ làm cho hai người bên ngoài biết được chuyện cô tỉnh lại. Cho dù từng cơn chóng mặt liên tiếp kéo đến, nhưng cô vẫn nhớ y nguyên những chuyện đã xảy ra trước đó. Người nọ đóng giả thành nhân viên đưa thức ăn đi vào phòng, nhân lúc cô không chú ý thì dùng khăn tẩm thuốc làm cô hôn mê bất tỉnh. Cô thậm chí còn nhớ rõ việc trước khi mình té xỉu đã sẩy tay làm đổ một bát canh.
Tiếng hét chói tai của Vương Tử tựa như vẫn còn vang vọng bên tai, còn những chuyện khác thì cô hoàn tòan không nhớ gì cả.
Rốt cuộc, vì sao lại thành ra như vậy? Phương Châm vỗ vỗ trán tập trung suy nghĩ. Chỉ có điều cô vừa mới động não suy nghĩ một chút thì đã vô cùng choáng váng, cảm giác buồn nôn cũng tăng thêm.
Cô nghĩ có lẽ là mình bị người ta bỏ thuốc, tuy rằng bây giờ khá tỉnh táo, nhưng tác dụng của thuốc vẫn còn, thậm chí còn đang ăn mòn ý thức của cô.
Hai mí mắt Phương Châm vật lộn với nhau, nhưng cô vẫn ép mình không được ngủ. Tiếng tranh cãi bên ngoài vẫn còn tiếp tục, nghe như là tiếng của hai người đàn ông đang cãi nhau. Phương Châm mơ hồ nghe được những âm thanh linh tinh như "đồ khốn khiếp" "liên quan gì tới anh”, nhưng nội dung cụ thể thế nào vẫn không biết được.
Lắng nghe mà Phương Châm không khỏi nhớ tới Nghiêm Túc. Khi một người rơi vào hiểm cảnh luôn đặc biệt dễ dàng nghĩ đến người quan trọng nhất. Dưới tình huống nguy hiểm như bây giờ, người đầu tiên Phương Châm nghĩ đến không phải là cha mẹ hay em trai, cũng không phải La Thế đã mất, mà là người đang có tình yêu tha thiết với cô – Nghiêm Túc, suy nghĩ này cũng làm cô có hơi giật mình.
Lẽ nào con gái luôn thiên vị người mình yêu là thật sao?
Phương Châm không khỏi cười khổ. Nhưng trong lòng cô, niềm tin đối với Nghiêm Túc càng lúc càng mạnh mẽ. Một mặt, cô mong ngóng đối phương có thể nhanh nhanh đến cứu mình, mặt khác, cô càng khát khao có thể gặp lại anh một lần nữa. Dù là phải chết, thì trước khi chết cũng phải thấy anh được một lần. Như vậy thì cô mới có thể ra đi mà không vướng bận.
Suy nghĩ của Phương Châm có chút phiêu đãng không ngừng, thêm cả tác dụng của thuốc, cơ thể cô từ từ trở nên nhẹ nhàng hơn. Cô có hơi không phân rõ được cái gì là hiện thực, cái gì là ảo tưởng, có cảm giác dường như đang có người ở bên cạnh làm bạn với cô. Đó là cơ thể ấm áp của Nghiêm Túc, gắt gao dán chặt vào cô, dù cách một lớp vải thì vẫn rõ ràng như vậy, phảng phất như cô vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy Nghiêm Túc đang mỉm cười với mình.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bên tai Phương Châm vang lên tiếng mở cửa, hình như là có người đang đi tới, nhẹ nhàng nâng cơ thể cô lên, ôm cả người cô vào lòng.
Trong chớp mắt khi rơi vào cái ôm kia, hốc mắt Phương Châm nóng lên, như muốn khóc. Nhưng cô vẫn cố nén, chịu đựng sự khó chịu cực độ khàn giọng hỏi đối phương: "Anh, anh là... ai?"
Một giọng nói từ tính của đàn ông nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: "Phương Châm, là anh, đừng sợ, anh tới cứu em."
"Ai? Anh là ai?"
"Nghe không ra giọng của anh sao? Phương Châm, em có khỏe không?"
Giọng của người đàn ông vừa dứt, Phương Châm có cảm giác cằm của mình bị người ta nâng lên một chút. Cô híp mắt muốn nhìn mặt mũi của người đến này, tiếc rằng chỉ có thể thấy một hình ảnh mơ hồ. Cổ của cô đã chẳng còn sức, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng lên được một lát lại gục xuống, một lần nữa tựa vào ngực người kia.
"Nghiêm Túc, anh là... Nghiêm Túc."
Đột nhiên Phương Châm nghĩ, có lẽ thật sự là Nghiêm Túc đến cứu cô.
Mà lúc này Nghiêm Túc cũng không biết Phương Châm đang ở đâu, anh vẫn còn ở trong khách sạn, chẳng qua là chuyển từ phòng an ninh sang một căn phòng nghỉ khác, chờ cảnh sát Hongkong đưa Vương Tử đã được giải cứu đến gặp anh.
Từ khi Trương Thiệu Quân bị bắt đến khi Vương Tử được đưa về Lệ Tinh, từ đầu đến cuối khoảng hơn một giờ. Trong hơn một giờ này, Đoàn Vịnh Thi đi qua đi lại trong phòng nghỉ hơn trăm lần, Nghiêm Túc lại im lặng ngồi đó không lên tiếng. Trong lòng anh đang phân tích một chuyện, chuyện này có liên quan tới chuyện Phương Châm bị bắt cóc, chỉ là tin tức Viên Mộc đưa tới đây còn chưa rõ ràng lắm, nhất thời anh cũng không thể xác định, chỉ có thể suy nghĩ khái quát qua tình hình chung.
Anh còn đang chờ xác nhận một việc cuối cùng, một khi chuyện này được xác, thì phương hướng điều tra trong chuyện Phương Châm bị bắt cóc có lẽ sẽ dễ dàng xác định hơn.
Khi anh đang nhắm mắt trầm tư, rốt cuộc Vương Tử cũng được hai cảnh sát phá án đưa đến phòng nghỉ. Người bạn nhỏ đi vào phòng nghỉ liền nhanh chóng vọt đến chỗ ba mẹ, trên mặt không thấy chút sợ hãi nào, còn kéo tay Nghiêm Túc lo lắng nói: "Nhanh, nhanh đi cứu Phương Châm đi, chị ấy bị bắt đi rồi."
Nghiêm Túc vỗ vỗ tay cậu: "Ba biết chuyện này rồi. Vương Tử, ba hỏi con, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra những chuyện gì, con cẩn thận nói lại với ba xem."
"Hôm nay, tôi tới tìm Phương Châm, đúng lúc gặp được bà nội."
"Bà nội?" Lời này có chút ngoài dự kiến của Nghiêm Túc, anh không nghĩ tới việc những chuyện hỗn loạn trong một ngày hôm nay còn có chút liên quan đến mẹ anh.
Vương Tử gật đầu nghiêm túc nói: "Đúng, là bà nội, nhưng tôi mới nói mấy câu với bà nội, bài nội đã đi rồi. Sau đó, tôi và Phương Châm nói chuyện phiếm, nói một lát thì tôi cảm thấy đói bụng, Phương Châm liền gọi cái gì đó đến ăn. Người kia đưa đồ ăn đến, tôi ngồi trên sô pha thấy hắn đưa tay kéo quần áo Phương Châm, còn lấy một chiếc khăn lông trắng che miệng của chị ấy lại. Lúc ấy tôi cảm thấy rất sợ hãi, nên hét lên."
Đoàn Vịnh Thi ôm chặt lấy con trai, thứ đè nén trong lòng rốt cục cũng đã thả xuống được. Vương Tử không vội thân thiết với mẹ mà nói tiếp tình huống lúc đó: "Tôi kêu to lên, người kia liền nhìn tôi, tôi cho rằng hắn muốn bắt tôi đi. Nhưng hắn không bắt tôi, mà chỉ mang Phương Châm đi. Tôi bị dọa sợ, chạy đi muốn gọi người, nhưng mà, nhưng mà chạy không bao lâu thì gặp phải ba của tôi, sau đó..."
"Ba con?" Đoàn Vịnh Thi không khỏi kêu lên, "Con nói người kia là ba của con?"
"Đúng ạ, là hắn ta nói như vậy, con cũng không biết có phải là thật không. Nhưng hắn cho con xem anh chụp trong điện thoại, là hắn chụp chung mẹ đấy. Hắn nói hắn là ba con, còn bắt con gọi hắn là ba. Con rất sợ, không dám không nghe hắn, nên vẫn gọi hắn là ba. Mẹ ơi, con xin lỗi ạ, con không nên tùy tiện gọi bậy người khác là ba."
"Không sao, không sao." Đoàn Vịnh Thi ôm cơ thể bé nhỏ của con trai, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Đến lúc này cô mới thật sự biết sợ, ngẫm lại một mình con trai nhỏ như vậy, ngộ nhỡ thật sự rơi vào tay người xấu, có khi bây giờ đã mất mạng. Cho tới bây giờ, Đoàn Vịnh Thi không đê ý Vương Tử lắm, sau khi trải qua chuyện này, cô mới thật sự có một nhận thức mới về trách nhiệm làm một người mẹ của mình.
Hiếm khi thấy Vương Tử không dính lấy Đoàn Vịnh Thi không buông, ngược lại nói không ngừng với Nghiêm Túc: "Ông nhanh nhanh đi cứu Phương Châm, nhanh đi cứu chị ấy đi, tôi sợ chị ấy gặp nguy hiểm."
Nghiêm Túc sờ sờ đầu Vương Tử, anh mỉm cười với nó: "Ba đã nghĩ cách cứu cô ấy rồi, con đừng gấp. Con có nhớ bộ dạng người bắt Phương Châm đi như thế nào không?"
"Có hơi nhớ rõ, là một người đàn ông, nhưng là tôi không tả lại được, tôi, tôi vẽ cũng không đươc."
"Không sao." Giọng Nghiêm Túc mềm mại, hỏi Vương Tử, "Nếu cho con xem ảnh của người kia, con có thể nhận ra không?"
Vương Tử lắc lắc đầu, nhưng rất nhanh lại gật gật đầu, như là hạ quyết tâm nói: "Được, có thể, nhất định là có thể."
Nghiêm Túc hài lòng gật gật đầu, lấy điện thoại ra, đem một loạt anh mà vừa rồi Viên Mộc gửi cho anh đưa cho Vương Tử xem. Vương Tử cầm điện thoại trong tay, nghiêm túc nhìn ảnh, thành thạo chuyển hình. Mỗi một bức ảnh, cậu đều xem ít nhất khoảng năm, sáu giây, hơn nữa còn thích nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau khi xác định không phải mới chuyển đến hình tiếp theo.
Nghiêm Túc không lên tiếng, cứ im lặng như vậy chờ cậu xem hết tất cả các hình. Khi đến tấm ảnh cuối cùng, hai mắt Vương Tử bỗng nhiên sáng lên, vẻ mặt thay đổi rõ ràng. Nghiêm Túc còn chưa mở miệng, Đoàn Vịnh Thi đã hỏi trước: "Làm sao, là người này sao?"
"Mẹ, con không chắc chắn lắm, nhưng con cảm thấy rất giống."
"Con nhìn kỹ lại xem, nhìn thật kĩ lại một lần nữa xem."
"Ta rất nghiêm túc nhìn, ta cảm thấy thật sự rất giống ."
Lúc nói chuyện, vẻ mặt Vương Tử kiên định, nhưng lại nói hơi ngập ngừng: "Nếu không phải là hắn, có phải con sẽ hại Phương Châm không?"
Cậu nhìn Nghiêm Túc cầu cứu, Nghiêm Túc cho cậu một nụ cười cổ vũ: "Con làm tốt lắm Vương Tử, Phương Châm có thể được cứu được Phương Châm là nhờ công lao rất lớn của con."
"Thật sự có thể cứu được Phương Châm sao?"
"Đương nhiên, nhất định có thể." Lúc nói chuyện, Nghiêm Túc chạy sang bên kia tìm cảnh sát Sở người phụ trách cao nhất của vụ án, cũng đưa những tấm ảnh trong điện thoại cho đối phương xem.
Cảnh sát Sở nhìn ảnh chụp của người đàn ông trẻ tuổi kia, hơi nghi ngờ nói: "Anh chắc chắn chính người đàn ông này là người đã bắt cóc Phương Châm?"
"Không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng hắn rất đáng ngờ. Con tôi nhận ra hắn chính là lúc người đàn ông kia bắt Phương Châm đi."
"Khả năng nhận biết của trẻ con kém hơn một ít so với người trưởng thành, nó hẳn là không thể nhận diện một cảnh chuẩn nhất. Hai người có tướng mạo, khí chất tương tự nhau, chúng nó thường thường sẽ nhận làm một người. Huống chi lúc ấy Vương Tử đang rất sợ hãi, thật sự có thể chắc chắn nhớ rõ diện mạo của người kia sao?"
Những nghi vấn của cảnh sát Sở vừa dứt, Viên Mộc sẽ cầm một chồng tài liệu từ ngoài cửa đi vào. Cậu gật đầu với Nghiêm Túc một cái, rồi trực tiếp đưa tài liệu cho cảnh sát Sở. Sau khi cảnh sát Sở nhận lấy lại không vội xem, nhìn Nghiêm Túc nói: "Đây là cái gì?"
"Đây là tài liệu về hạng mục hợp tác gần đây giữa tập đoàn Thâm Lam chúng tôi với Vĩnh Vượng, một xí nghiệp nhỏ ở Hongkong. Đương nhiên, tài liệu về hạng mục này chỉ là một phần, vì trong quá trình hợp tác tôi phát hiện tài chính của cong ty đối phương có một lỗ hổng rất lớn, hệ thống quản lý bên trong cũng có lỗ hổng không nhỏ, nên đã quyết định hủy kế hoạch hợp tác với bọn họ."
"Cho nên ý của Nghiêm là, vụ bắt cóc lần này và công ty Vĩnh Vượng có liên quan với nhau? Kẻ bắt cóc lẽ nào là người sở hữu công ty này?"
"Đúng." Nghiêm Túc gật đầu, anh còn giơ điện thoại lên, lần nữa mở tấm hình kia cho cảnh sát Sở xem, "Người phụ trách công ty này chính là vị trên tấm ảnh này. Tên hắn là Hứa Minh Lượng."
Cô ráng sức mở to hai mắt, phát hiện trước mắt là một mảnh tối đen, xòe tay không thấy năm ngón. Hình như ở đây ngoại trừ cô thì không có ai khác, tiếng tranh cãi của hai người kia như truyền đến từ bên kia cánh cửa. Phương Châm vểnh tai muốn nghe rõ hai người kia nói gì, nhưng lại chỉ nghe được vài âm thanh mơ hồ.
Cô chống đỡ cơ thể muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể vừa mới nâng lên được khoảng hơn mười cm, thì một cơn choáng váng mãnh liệt chợt ập đến. Hai tay cô mềm nhũn, lần nữa ngã xuống giường, đồng thời cảm giác cồn cào dâng lên trong dạ dày, như muốn nôn ra.
Phương Châm nhanh chóng đưa tay che miệng lại, cô sợ làm cho hai người bên ngoài biết được chuyện cô tỉnh lại. Cho dù từng cơn chóng mặt liên tiếp kéo đến, nhưng cô vẫn nhớ y nguyên những chuyện đã xảy ra trước đó. Người nọ đóng giả thành nhân viên đưa thức ăn đi vào phòng, nhân lúc cô không chú ý thì dùng khăn tẩm thuốc làm cô hôn mê bất tỉnh. Cô thậm chí còn nhớ rõ việc trước khi mình té xỉu đã sẩy tay làm đổ một bát canh.
Tiếng hét chói tai của Vương Tử tựa như vẫn còn vang vọng bên tai, còn những chuyện khác thì cô hoàn tòan không nhớ gì cả.
Rốt cuộc, vì sao lại thành ra như vậy? Phương Châm vỗ vỗ trán tập trung suy nghĩ. Chỉ có điều cô vừa mới động não suy nghĩ một chút thì đã vô cùng choáng váng, cảm giác buồn nôn cũng tăng thêm.
Cô nghĩ có lẽ là mình bị người ta bỏ thuốc, tuy rằng bây giờ khá tỉnh táo, nhưng tác dụng của thuốc vẫn còn, thậm chí còn đang ăn mòn ý thức của cô.
Hai mí mắt Phương Châm vật lộn với nhau, nhưng cô vẫn ép mình không được ngủ. Tiếng tranh cãi bên ngoài vẫn còn tiếp tục, nghe như là tiếng của hai người đàn ông đang cãi nhau. Phương Châm mơ hồ nghe được những âm thanh linh tinh như "đồ khốn khiếp" "liên quan gì tới anh”, nhưng nội dung cụ thể thế nào vẫn không biết được.
Lắng nghe mà Phương Châm không khỏi nhớ tới Nghiêm Túc. Khi một người rơi vào hiểm cảnh luôn đặc biệt dễ dàng nghĩ đến người quan trọng nhất. Dưới tình huống nguy hiểm như bây giờ, người đầu tiên Phương Châm nghĩ đến không phải là cha mẹ hay em trai, cũng không phải La Thế đã mất, mà là người đang có tình yêu tha thiết với cô – Nghiêm Túc, suy nghĩ này cũng làm cô có hơi giật mình.
Lẽ nào con gái luôn thiên vị người mình yêu là thật sao?
Phương Châm không khỏi cười khổ. Nhưng trong lòng cô, niềm tin đối với Nghiêm Túc càng lúc càng mạnh mẽ. Một mặt, cô mong ngóng đối phương có thể nhanh nhanh đến cứu mình, mặt khác, cô càng khát khao có thể gặp lại anh một lần nữa. Dù là phải chết, thì trước khi chết cũng phải thấy anh được một lần. Như vậy thì cô mới có thể ra đi mà không vướng bận.
Suy nghĩ của Phương Châm có chút phiêu đãng không ngừng, thêm cả tác dụng của thuốc, cơ thể cô từ từ trở nên nhẹ nhàng hơn. Cô có hơi không phân rõ được cái gì là hiện thực, cái gì là ảo tưởng, có cảm giác dường như đang có người ở bên cạnh làm bạn với cô. Đó là cơ thể ấm áp của Nghiêm Túc, gắt gao dán chặt vào cô, dù cách một lớp vải thì vẫn rõ ràng như vậy, phảng phất như cô vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy Nghiêm Túc đang mỉm cười với mình.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bên tai Phương Châm vang lên tiếng mở cửa, hình như là có người đang đi tới, nhẹ nhàng nâng cơ thể cô lên, ôm cả người cô vào lòng.
Trong chớp mắt khi rơi vào cái ôm kia, hốc mắt Phương Châm nóng lên, như muốn khóc. Nhưng cô vẫn cố nén, chịu đựng sự khó chịu cực độ khàn giọng hỏi đối phương: "Anh, anh là... ai?"
Một giọng nói từ tính của đàn ông nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: "Phương Châm, là anh, đừng sợ, anh tới cứu em."
"Ai? Anh là ai?"
"Nghe không ra giọng của anh sao? Phương Châm, em có khỏe không?"
Giọng của người đàn ông vừa dứt, Phương Châm có cảm giác cằm của mình bị người ta nâng lên một chút. Cô híp mắt muốn nhìn mặt mũi của người đến này, tiếc rằng chỉ có thể thấy một hình ảnh mơ hồ. Cổ của cô đã chẳng còn sức, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng lên được một lát lại gục xuống, một lần nữa tựa vào ngực người kia.
"Nghiêm Túc, anh là... Nghiêm Túc."
Đột nhiên Phương Châm nghĩ, có lẽ thật sự là Nghiêm Túc đến cứu cô.
Mà lúc này Nghiêm Túc cũng không biết Phương Châm đang ở đâu, anh vẫn còn ở trong khách sạn, chẳng qua là chuyển từ phòng an ninh sang một căn phòng nghỉ khác, chờ cảnh sát Hongkong đưa Vương Tử đã được giải cứu đến gặp anh.
Từ khi Trương Thiệu Quân bị bắt đến khi Vương Tử được đưa về Lệ Tinh, từ đầu đến cuối khoảng hơn một giờ. Trong hơn một giờ này, Đoàn Vịnh Thi đi qua đi lại trong phòng nghỉ hơn trăm lần, Nghiêm Túc lại im lặng ngồi đó không lên tiếng. Trong lòng anh đang phân tích một chuyện, chuyện này có liên quan tới chuyện Phương Châm bị bắt cóc, chỉ là tin tức Viên Mộc đưa tới đây còn chưa rõ ràng lắm, nhất thời anh cũng không thể xác định, chỉ có thể suy nghĩ khái quát qua tình hình chung.
Anh còn đang chờ xác nhận một việc cuối cùng, một khi chuyện này được xác, thì phương hướng điều tra trong chuyện Phương Châm bị bắt cóc có lẽ sẽ dễ dàng xác định hơn.
Khi anh đang nhắm mắt trầm tư, rốt cuộc Vương Tử cũng được hai cảnh sát phá án đưa đến phòng nghỉ. Người bạn nhỏ đi vào phòng nghỉ liền nhanh chóng vọt đến chỗ ba mẹ, trên mặt không thấy chút sợ hãi nào, còn kéo tay Nghiêm Túc lo lắng nói: "Nhanh, nhanh đi cứu Phương Châm đi, chị ấy bị bắt đi rồi."
Nghiêm Túc vỗ vỗ tay cậu: "Ba biết chuyện này rồi. Vương Tử, ba hỏi con, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra những chuyện gì, con cẩn thận nói lại với ba xem."
"Hôm nay, tôi tới tìm Phương Châm, đúng lúc gặp được bà nội."
"Bà nội?" Lời này có chút ngoài dự kiến của Nghiêm Túc, anh không nghĩ tới việc những chuyện hỗn loạn trong một ngày hôm nay còn có chút liên quan đến mẹ anh.
Vương Tử gật đầu nghiêm túc nói: "Đúng, là bà nội, nhưng tôi mới nói mấy câu với bà nội, bài nội đã đi rồi. Sau đó, tôi và Phương Châm nói chuyện phiếm, nói một lát thì tôi cảm thấy đói bụng, Phương Châm liền gọi cái gì đó đến ăn. Người kia đưa đồ ăn đến, tôi ngồi trên sô pha thấy hắn đưa tay kéo quần áo Phương Châm, còn lấy một chiếc khăn lông trắng che miệng của chị ấy lại. Lúc ấy tôi cảm thấy rất sợ hãi, nên hét lên."
Đoàn Vịnh Thi ôm chặt lấy con trai, thứ đè nén trong lòng rốt cục cũng đã thả xuống được. Vương Tử không vội thân thiết với mẹ mà nói tiếp tình huống lúc đó: "Tôi kêu to lên, người kia liền nhìn tôi, tôi cho rằng hắn muốn bắt tôi đi. Nhưng hắn không bắt tôi, mà chỉ mang Phương Châm đi. Tôi bị dọa sợ, chạy đi muốn gọi người, nhưng mà, nhưng mà chạy không bao lâu thì gặp phải ba của tôi, sau đó..."
"Ba con?" Đoàn Vịnh Thi không khỏi kêu lên, "Con nói người kia là ba của con?"
"Đúng ạ, là hắn ta nói như vậy, con cũng không biết có phải là thật không. Nhưng hắn cho con xem anh chụp trong điện thoại, là hắn chụp chung mẹ đấy. Hắn nói hắn là ba con, còn bắt con gọi hắn là ba. Con rất sợ, không dám không nghe hắn, nên vẫn gọi hắn là ba. Mẹ ơi, con xin lỗi ạ, con không nên tùy tiện gọi bậy người khác là ba."
"Không sao, không sao." Đoàn Vịnh Thi ôm cơ thể bé nhỏ của con trai, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Đến lúc này cô mới thật sự biết sợ, ngẫm lại một mình con trai nhỏ như vậy, ngộ nhỡ thật sự rơi vào tay người xấu, có khi bây giờ đã mất mạng. Cho tới bây giờ, Đoàn Vịnh Thi không đê ý Vương Tử lắm, sau khi trải qua chuyện này, cô mới thật sự có một nhận thức mới về trách nhiệm làm một người mẹ của mình.
Hiếm khi thấy Vương Tử không dính lấy Đoàn Vịnh Thi không buông, ngược lại nói không ngừng với Nghiêm Túc: "Ông nhanh nhanh đi cứu Phương Châm, nhanh đi cứu chị ấy đi, tôi sợ chị ấy gặp nguy hiểm."
Nghiêm Túc sờ sờ đầu Vương Tử, anh mỉm cười với nó: "Ba đã nghĩ cách cứu cô ấy rồi, con đừng gấp. Con có nhớ bộ dạng người bắt Phương Châm đi như thế nào không?"
"Có hơi nhớ rõ, là một người đàn ông, nhưng là tôi không tả lại được, tôi, tôi vẽ cũng không đươc."
"Không sao." Giọng Nghiêm Túc mềm mại, hỏi Vương Tử, "Nếu cho con xem ảnh của người kia, con có thể nhận ra không?"
Vương Tử lắc lắc đầu, nhưng rất nhanh lại gật gật đầu, như là hạ quyết tâm nói: "Được, có thể, nhất định là có thể."
Nghiêm Túc hài lòng gật gật đầu, lấy điện thoại ra, đem một loạt anh mà vừa rồi Viên Mộc gửi cho anh đưa cho Vương Tử xem. Vương Tử cầm điện thoại trong tay, nghiêm túc nhìn ảnh, thành thạo chuyển hình. Mỗi một bức ảnh, cậu đều xem ít nhất khoảng năm, sáu giây, hơn nữa còn thích nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau khi xác định không phải mới chuyển đến hình tiếp theo.
Nghiêm Túc không lên tiếng, cứ im lặng như vậy chờ cậu xem hết tất cả các hình. Khi đến tấm ảnh cuối cùng, hai mắt Vương Tử bỗng nhiên sáng lên, vẻ mặt thay đổi rõ ràng. Nghiêm Túc còn chưa mở miệng, Đoàn Vịnh Thi đã hỏi trước: "Làm sao, là người này sao?"
"Mẹ, con không chắc chắn lắm, nhưng con cảm thấy rất giống."
"Con nhìn kỹ lại xem, nhìn thật kĩ lại một lần nữa xem."
"Ta rất nghiêm túc nhìn, ta cảm thấy thật sự rất giống ."
Lúc nói chuyện, vẻ mặt Vương Tử kiên định, nhưng lại nói hơi ngập ngừng: "Nếu không phải là hắn, có phải con sẽ hại Phương Châm không?"
Cậu nhìn Nghiêm Túc cầu cứu, Nghiêm Túc cho cậu một nụ cười cổ vũ: "Con làm tốt lắm Vương Tử, Phương Châm có thể được cứu được Phương Châm là nhờ công lao rất lớn của con."
"Thật sự có thể cứu được Phương Châm sao?"
"Đương nhiên, nhất định có thể." Lúc nói chuyện, Nghiêm Túc chạy sang bên kia tìm cảnh sát Sở người phụ trách cao nhất của vụ án, cũng đưa những tấm ảnh trong điện thoại cho đối phương xem.
Cảnh sát Sở nhìn ảnh chụp của người đàn ông trẻ tuổi kia, hơi nghi ngờ nói: "Anh chắc chắn chính người đàn ông này là người đã bắt cóc Phương Châm?"
"Không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng hắn rất đáng ngờ. Con tôi nhận ra hắn chính là lúc người đàn ông kia bắt Phương Châm đi."
"Khả năng nhận biết của trẻ con kém hơn một ít so với người trưởng thành, nó hẳn là không thể nhận diện một cảnh chuẩn nhất. Hai người có tướng mạo, khí chất tương tự nhau, chúng nó thường thường sẽ nhận làm một người. Huống chi lúc ấy Vương Tử đang rất sợ hãi, thật sự có thể chắc chắn nhớ rõ diện mạo của người kia sao?"
Những nghi vấn của cảnh sát Sở vừa dứt, Viên Mộc sẽ cầm một chồng tài liệu từ ngoài cửa đi vào. Cậu gật đầu với Nghiêm Túc một cái, rồi trực tiếp đưa tài liệu cho cảnh sát Sở. Sau khi cảnh sát Sở nhận lấy lại không vội xem, nhìn Nghiêm Túc nói: "Đây là cái gì?"
"Đây là tài liệu về hạng mục hợp tác gần đây giữa tập đoàn Thâm Lam chúng tôi với Vĩnh Vượng, một xí nghiệp nhỏ ở Hongkong. Đương nhiên, tài liệu về hạng mục này chỉ là một phần, vì trong quá trình hợp tác tôi phát hiện tài chính của cong ty đối phương có một lỗ hổng rất lớn, hệ thống quản lý bên trong cũng có lỗ hổng không nhỏ, nên đã quyết định hủy kế hoạch hợp tác với bọn họ."
"Cho nên ý của Nghiêm là, vụ bắt cóc lần này và công ty Vĩnh Vượng có liên quan với nhau? Kẻ bắt cóc lẽ nào là người sở hữu công ty này?"
"Đúng." Nghiêm Túc gật đầu, anh còn giơ điện thoại lên, lần nữa mở tấm hình kia cho cảnh sát Sở xem, "Người phụ trách công ty này chính là vị trên tấm ảnh này. Tên hắn là Hứa Minh Lượng."
/113
|