Thế nên, kế hoạch của cô thất bại rồi sao?
Cứ nói tới thì tới ngay, không hề chuẩn bị gì, sao mà cô… ngu ngốc quá! Ngu ngốc quá!
Ôn Nhiễm che mặt mình, áy náy đến mức căng thẳng.
“Nhiễm Nhiễm?”
Nghe tiếng gọi của Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm chỉ ước có thể vùi mình vào trong sô pha.
“Em… không hề sắp xếp gì hết.” Giọng nói nghẹn ngào truyền ra từ sau hai bàn tay: “Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, làm sao nhỉ?”
Tạ Vân Lễ vốn chỉ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng thấy cô thật sự buồn bực, anh bèn xoa đầu cô: “Cũng không sao, hôm nay không phải ngày lễ, nhiều nhà hàng không cần đặt trước đâu. Muốn ăn gì chúng ta cứ vào ăn thôi, không được nữa thì chúng ta về nhà, anh nấu cho em.”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không, em không muốn anh nấu, em muốn, mời anh ăn, tối.”
Cô hết sức kiên quyết.
Quả nhiên, dù bình thường ấm áp hiền lành thế nào, thực chất cô vẫn còn một mặt cố chấp.
Tạ Vân Lễ vỗ về cô: “Ừm, nghe theo em hết, chúng ta ra ngoài xem thử, muốn ăn quán nào thì vào ăn nhé?”
Ôn Nhiễm ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
Tuy cô hơi lo mình sẽ không quen dùng bữa bên ngoài, cũng không muốn nghe nhiều âm thanh hỗn loạn, nhưng cô sẽ cố gắng.
Hôm nay, ngay cả việc rời khỏi nhà đến tìm Tạ Vân Lễ khó khăn như thế mà cô cũng làm được, mấy chuyện khác cần sợ gì chứ?
Huống hồ, còn anh ở đây mà.
Tạ Vân Lễ sẽ ở bên cạnh cô.
Cô nghĩ tới đây, niềm hân hoan lấp đầy cõi lòng.
“À, đúng rồi, Ca Ca… Ca Ca sẽ nhớ em, bé ở biệt thự một mình, lâu quá rồi.” Ôn Nhiễm đăm chiêu: “Liệu bé có, sợ hãi khi xa em không?”
Mặc dù cô không thể hiểu hết nhiều câu nói ẩn ý, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, những từ mà Tạ Vân Lễ từng đề cập một lần, cô có thể nhớ rõ ràng.
Tạ Vân Lễ đáp: “Không sao, anh đã bảo Chu Duy về cho bé ăn rồi, cậu ta chủ động đề nghị muốn dắt Ca Ca đi dạo, cứ để cậu ta chơi với Ca Ca một lúc thôi.”
Biết Chu Duy sẽ trông chừng Ca Ca, Ôn Nhiễm yên lòng hơn.
Số người cô có thể tin rất ít, bây giờ Chu Duy cũng xem như nằm trong số đó.
Đương nhiên không chỉ vì anh ta là cộng sự Tạ Vân Lễ tin tưởng, mà còn vì cô có thể cảm nhận được, Chu Duy thật sự quý Ca Ca. Chỉ cần ai yêu thích động vật, cô sẽ cảm thấy đây không phải người xấu.
Huống hồ hôm nay Chu Duy đã giúp cô nhiều, cô cũng thật lòng cảm kích anh ta.
“Nào, nghỉ ngơi đủ rồi thì chúng ta đi thôi.”
“Vâng!”
Ôn Nhiễm đứng dậy, có thể vì ngủ lâu quá, lúc đứng lên hơi nhanh, nên cô đã hoa mắt chóng mặt, may mà Tạ Vân Lễ đã đỡ cô.
“Có sao không em?”
Ôn Nhiễm dựa cả người vào ngực anh, vô thức vịn tay vào cánh tay anh. Nghe giọng nói lo lắng của Tạ Vân Lễ, cô vội lắc đầu: “Không sao, em chỉ… đứng lên nhanh quá thôi.”
Tạ Vân Lễ nhíu mày: “Vội gì chứ? Em đói rồi à?”
“Không… em sợ, sợ anh đã làm việc cả ngày, nên đói.”
Dứt lời cô xoa bụng, thành thật nói: “Có điều… Ừm, hình như em, cũng hơi, đói.”
Tạ Vân Lễ giúp cô mặc áo khoác: “Vậy giờ tìm chỗ ăn thôi.”
Lúc anh giúp cô chỉnh lại áo khoác, Ôn Nhiễm ngẩng đầu, thấy gương mặt anh gần trong gang tấc.
Tạ Vân Lễ vốn dĩ cao hơn cô nhiều, cô phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ mắt anh.
Đôi bên đứng sát nhau, trong thoáng chốc cô nhớ về buổi sáng hôm ấy, khi cô mạnh dạn nhón chân hôn lên khóe môi anh.
Cô dời mắt xuống môi anh.
Đương nhiên Tạ Vân Lễ đã nhận ra.
Nhưng anh không hề cử động, cũng không làm gì, chỉ ung dung bình tĩnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
Cũng không biết nhịp tim của ai đã đập thình thịch trước, nhưng âm thanh bí ẩn đấy tựa hồ hết sức rõ ràng giữa bầu không khí yên tĩnh.
“Nhiễm Nhiễm…” Giọng anh khàn khàn: “Em muốn, làm gì sao?”
Ôn Nhiễm run lên.
Cũng chỉ trong mấy giây như vậy, trong tâm trí cô băn khoăn đủ điều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ví dụ như rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô sẽ làm gì? Sao Tạ Vân Lễ biết cô muốn làm gì?
Nếu cô làm thật, vậy sẽ thế nào?
Cô có thể thành công một lần nữa không?
… Không được.
Chỉ mỗi lần hôn nọ thôi mà cô đã ngại gặp anh nguyên một ngày, ngay cả bữa tối và bữa sáng cũng không ăn với anh. Nếu làm thêm lần nữa, lỡ cô không dám nhìn mặt anh thì sao?
“Không không không không, em, không muốn làm gì cả!”
Thấy Ôn Nhiễm lập tức tách khỏi mình rồi che mặt xoay người đi, Tạ Vân Lễ bất đắc dĩ cười cười.
“Được, em không muốn làm gì hết, tại anh nghĩ nhiều thôi.”
Vừa rồi quả thực anh đã nghĩ nhiều.
Nhưng nếu Ôn Nhiễm ngây ngẩn thêm một giây, phản ứng chậm một thoáng, lùi về sau trễ một chút…
Có lẽ, nói không chừng, anh sẽ thật sự làm theo mong muốn trong lòng.
Khi đến cửa phòng làm việc, Ôn Nhiễm vẫn lưỡng lự: “Những người khác, cũng tan làm rồi sao?”
“Ừm, đa số đã về, chỉ còn mấy người tình nguyện tăng ca thôi, nhưng giờ này cũng đi ăn hết rồi.”
Tạ Vân Lễ thuận tay tắt đèn, khắp phòng lấp ló tia sáng đèn neon chiếu vào từ ngoài cửa sổ.
Xung quanh tối om, họ chỉ có thể thấy mặt nhau.
Ôn Nhiễm đang bất an hít thở sâu, chợt dưới cằm được người nọ nhẹ nhàng chạm vào.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Tất nhiên, người chạm vào cô là Tạ Vân Lễ ở bên.
Cô khó hiểu nhìn anh, ánh mắt vô tội ấy như đang hỏi: Sao bỗng nhiên chạm vào cằm em?
Tạ Vân Lễ nhoẻn miệng, không nói gì.
Vì giờ phút này, anh thấy em vừa đáng yêu vừa xinh đẹp lắm đấy.
Nhất là sau khi anh tắt đèn, đôi mắt cô lấp lánh giữa màn đêm, cả người gần kề anh.
Cô hoàn toàn nương tựa vào anh như thế, khiến con tim anh nóng bừng rộn ràng.
Thế nên, trong vô thức, anh đã vươn tay dịu dàng đặt ngón tay dưới cằm cô, muốn cô quay đầu nhìn mình.
Ôn Nhiễm chớp chớp mắt.
Dường như cô cảm nhận được, Tạ Vân Lễ muốn làm gì ấy, nhưng đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ nhìn cô chăm chú.
Tựa như anh ngắm cô mãi chưa đủ, qua hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.
Vào lúc Ôn Nhiễm hoài nghi định lên tiếng, Tạ Vân Lễ đột nhiên vươn tay, kéo nhẹ vai cô.
Sau đó anh cúi đầu…
Khẽ hôn lên trán cô.
Trong thoáng chốc, tim Ôn Nhiễm như ngừng đập.
Cô cũng chỉ kịp nhắm mắt.
Lần này, anh không để cô chạy trốn nữa mà ôm cả người cô vào lòng.
A, đêm ấy quả nhiên cô không hề nằm mơ.
Ôn Nhiễm như quay về buổi tối nọ, tâm trí cứ mơ màng, cô ngồi bên giường anh, nắm lấy một ngón tay anh.
Còn anh đã tỉnh giấc, hôn lên trán cô như một lẽ tự nhiên.
Giống hệt bây giờ.
Tự nhiên đầy dịu dàng như thế.
Điểm khác nhau duy nhất là, so với cơn buồn ngủ ngày đó, giờ phút này cô vô cùng tỉnh táo, ngay cả tiếng tim đập rộn ràng của mình cô cũng có thể cảm nhận rõ.
“Nhiễm Nhiễm ơi…”
Nghe giọng anh, Ôn Nhiễm mới mở mắt, nhưng lông mi của cô vẫn đang run rẩy, gương mặt cũng đỏ lên: “... Vâng?”
Giọng Tạ Vân Lễ trầm xuống hẳn: “Em ghét… anh làm vậy với em à?”
Ôn Nhiễm chậm chạp mấy giây mới hiểu ý anh.
“Em, không ghét.” Ôn Nhiễm nhìn vào mắt anh, rồi nhìn khóe môi anh: “Hôm ấy, em cũng muốn, làm, giống anh… Nhưng, lúc đó hình như… hình như hôn nhầm chỗ.”
Cổ họng ực một tiếng, cô thấp thỏm hỏi anh: “Vậy hôm ấy anh, anh có ghét… em, làm thế không?”
Trong mắt Tạ Vân Lễ như lóe lên cảm xúc nào đó.
Ôn Nhiễm cảm giác như anh đang cười.
Nhưng anh không cười thành tiếng, nên cô không thể xác định được tâm trạng của anh.
Cô không khỏi nghiêng đầu, muốn thấy rõ ánh mắt anh hơn.
“Em nghĩ anh sẽ ghét à?”
Nhìn vẻ hoang mang chờ đợi đáp án của cô, Tạ Vân Lễ suýt không nhịn được mà trêu cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bé khờ này… vẫn còn canh cánh chuyện mình hôn nhầm chỗ sao?
Cô nào hay, anh khát vọng được cô gần gũi đến nhường nào, giống hệt bây giờ, chủ động, thân mật đứng bên anh.
“Đương nhiên anh cũng không ghét…” Anh cúi đầu, khẽ chạm trán mình vào trán cô, giọng vừa thấp vừa khàn: “Anh thích đến mức… bất luận em làm gì anh, anh cũng thích cả.”
Quả thực…
Thích khôn cùng.
Có thể được cô trao niềm tin, có thể khiến cô chậm rãi chấp nhận sự tồn tại của mình, vốn đã khó biết chừng nào.
Mãi đến khi được cô dựa dẫm, được cô hết lòng tin tưởng, được nếm trải hành động âu yếm chưa từng có của cô…
Rốt cuộc, bao nỗi niềm thầm kín bị nén chặt ở tận đáy lòng cũng có thể để cô cảm nhận từng li từng tí rồi.
Vì thế Nhiễm Nhiễm à… hy vọng em đừng sợ, bởi lẽ anh sẽ chỉ ngày càng thương em hơn, ngày càng khát khao được khăng khít với em hơn thôi…
*
“Ca Ca này, hôm nay anh chủ và cô chủ nhà em ra ngoài hẹn hò ăn tối rồi, nên ấy, chỉ còn mỗi anh đến ăn cơm với em thôi.”
Vừa nhìn Ca Ca đang cắm đầu ăn cơm, Chu Duy vừa cẩn thận vuốt ve bé.
Lẽ ra một chú chó lang thang như Ca Ca sẽ bảo vệ thức ăn của mình chặt chẽ, vì không dễ để chúng có một bữa ăn no. Đôi khi bới rác để lấp đầy bụng, chúng cũng phải đề phòng khả năng bị tổn thương bởi nhiều yếu tố bên ngoài.
Nhưng bất ngờ thay, Ca Ca không hề bảo vệ thức ăn. Lúc bé ăn, có thể dễ dàng để người bé tin tưởng vuốt ve, bảo bé dừng thì bé sẽ dừng.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta xót xa.
Ca Ca ăn xong, dụi miệng vào tay Chu Duy, như vẫn muốn ăn nữa, Chu Duy bèn lấy ít đồ ăn vặt cho bé: “Không thể ăn nhiều quá, ăn nhiều buổi tối sẽ khó chịu đấy.”
Đang chơi với Ca Ca, anh ta thấy dì Chúc gọi điện tới.
Biết dì muốn hỏi chuyện của Ôn Nhiễm, Chu Duy kể cho dì Chúc nghe đầy đủ mọi việc xảy ra hôm nay.
“Ôi chao, không ngờ thật đó…” Dì Chúc cảm thán: “Dì đã trông nom Nhiễm Nhiễm từ khi con bé chưa đầy mười tuổi. Từ nhỏ đến lớn, con bé chẳng có bạn bè thân thiết gì. Ngay cả bạn học trước kia, cũng tiếp cận con bé vì có ý đồ với con bé, hoặc chỉ tò mò về bệnh của con bé muốn trêu chọc con bé, muốn xem con bé làm chuyện xấu mặt. Dần dà, con bé ngày càng bài xích việc người lạ tới gần. Con bé gặp được Tạ Vân Lễ, có lẽ thật sự do duyên trời định đấy…”
Nghe dì Chúc nói thế, Chu Duy mới nhận ra, suốt ngần ấy năm trời, Ôn Nhiễm chẳng sống dễ dàng gì cho cam.
Dù thi thoảng suy nghĩ của cô sẽ chậm chạp, nhưng cô luôn nhạy cảm với môi trường xung quanh. Những âm thanh hỗn tạp, những ánh mắt khác thường, chắc chắn sẽ khiến cô khó mà chịu đựng nổi.
Song, cô không tài nào giãi bày được cảm giác đau khổ này, nên cô mới thu mình, mới đặt hết tâm trí vào tác phẩm của cô.
Chẳng trách, khi thấy các tác phẩm cô vẽ, anh ta có thể cảm nhận được nỗi cô độc hằn sâu trong tâm hồn cô.
Có thể bước vào thế giới nội tâm của cô là một hành trình khó khăn cỡ nào, ngoài việc cần nhiều thời gian và lòng kiên nhẫn, cũng cần phải thấu hiểu cô, dành cho cô tình thương sâu đậm.
Nếu thương yêu cô không đủ, cớ sao có thể bằng lòng dốc sức nỗ lực tiến từng bước đến bên cô được?
Tất cả các việc này, Tạ Vân Lễ đã thực hiện được toàn bộ.
“Dì yên tâm, chắc chắn sếp Tạ và cô Tạ sẽ ngày một tốt hơn.” Chu Duy nói.
“Ừ, nhất định sẽ vậy, dì cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đối xử tệ với họ.”
“Tôi cũng thế!” Chu Duy kiên quyết.
Trong mắt họ, tình cảm giữa Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm thật sự khó lòng cầu được, còn Ôn Nhiễm thì mong manh xinh đẹp nhường này, khiến người ta không khỏi xót xa.
Do đó, họ quả quyết muốn bảo vệ tình cảm gian truân lắm mới có được của hai người.
Bất cứ rào cản bên ngoài nào, cũng phải dẹp bỏ tất.
Cứ nói tới thì tới ngay, không hề chuẩn bị gì, sao mà cô… ngu ngốc quá! Ngu ngốc quá!
Ôn Nhiễm che mặt mình, áy náy đến mức căng thẳng.
“Nhiễm Nhiễm?”
Nghe tiếng gọi của Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm chỉ ước có thể vùi mình vào trong sô pha.
“Em… không hề sắp xếp gì hết.” Giọng nói nghẹn ngào truyền ra từ sau hai bàn tay: “Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, làm sao nhỉ?”
Tạ Vân Lễ vốn chỉ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng thấy cô thật sự buồn bực, anh bèn xoa đầu cô: “Cũng không sao, hôm nay không phải ngày lễ, nhiều nhà hàng không cần đặt trước đâu. Muốn ăn gì chúng ta cứ vào ăn thôi, không được nữa thì chúng ta về nhà, anh nấu cho em.”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không, em không muốn anh nấu, em muốn, mời anh ăn, tối.”
Cô hết sức kiên quyết.
Quả nhiên, dù bình thường ấm áp hiền lành thế nào, thực chất cô vẫn còn một mặt cố chấp.
Tạ Vân Lễ vỗ về cô: “Ừm, nghe theo em hết, chúng ta ra ngoài xem thử, muốn ăn quán nào thì vào ăn nhé?”
Ôn Nhiễm ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
Tuy cô hơi lo mình sẽ không quen dùng bữa bên ngoài, cũng không muốn nghe nhiều âm thanh hỗn loạn, nhưng cô sẽ cố gắng.
Hôm nay, ngay cả việc rời khỏi nhà đến tìm Tạ Vân Lễ khó khăn như thế mà cô cũng làm được, mấy chuyện khác cần sợ gì chứ?
Huống hồ, còn anh ở đây mà.
Tạ Vân Lễ sẽ ở bên cạnh cô.
Cô nghĩ tới đây, niềm hân hoan lấp đầy cõi lòng.
“À, đúng rồi, Ca Ca… Ca Ca sẽ nhớ em, bé ở biệt thự một mình, lâu quá rồi.” Ôn Nhiễm đăm chiêu: “Liệu bé có, sợ hãi khi xa em không?”
Mặc dù cô không thể hiểu hết nhiều câu nói ẩn ý, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, những từ mà Tạ Vân Lễ từng đề cập một lần, cô có thể nhớ rõ ràng.
Tạ Vân Lễ đáp: “Không sao, anh đã bảo Chu Duy về cho bé ăn rồi, cậu ta chủ động đề nghị muốn dắt Ca Ca đi dạo, cứ để cậu ta chơi với Ca Ca một lúc thôi.”
Biết Chu Duy sẽ trông chừng Ca Ca, Ôn Nhiễm yên lòng hơn.
Số người cô có thể tin rất ít, bây giờ Chu Duy cũng xem như nằm trong số đó.
Đương nhiên không chỉ vì anh ta là cộng sự Tạ Vân Lễ tin tưởng, mà còn vì cô có thể cảm nhận được, Chu Duy thật sự quý Ca Ca. Chỉ cần ai yêu thích động vật, cô sẽ cảm thấy đây không phải người xấu.
Huống hồ hôm nay Chu Duy đã giúp cô nhiều, cô cũng thật lòng cảm kích anh ta.
“Nào, nghỉ ngơi đủ rồi thì chúng ta đi thôi.”
“Vâng!”
Ôn Nhiễm đứng dậy, có thể vì ngủ lâu quá, lúc đứng lên hơi nhanh, nên cô đã hoa mắt chóng mặt, may mà Tạ Vân Lễ đã đỡ cô.
“Có sao không em?”
Ôn Nhiễm dựa cả người vào ngực anh, vô thức vịn tay vào cánh tay anh. Nghe giọng nói lo lắng của Tạ Vân Lễ, cô vội lắc đầu: “Không sao, em chỉ… đứng lên nhanh quá thôi.”
Tạ Vân Lễ nhíu mày: “Vội gì chứ? Em đói rồi à?”
“Không… em sợ, sợ anh đã làm việc cả ngày, nên đói.”
Dứt lời cô xoa bụng, thành thật nói: “Có điều… Ừm, hình như em, cũng hơi, đói.”
Tạ Vân Lễ giúp cô mặc áo khoác: “Vậy giờ tìm chỗ ăn thôi.”
Lúc anh giúp cô chỉnh lại áo khoác, Ôn Nhiễm ngẩng đầu, thấy gương mặt anh gần trong gang tấc.
Tạ Vân Lễ vốn dĩ cao hơn cô nhiều, cô phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ mắt anh.
Đôi bên đứng sát nhau, trong thoáng chốc cô nhớ về buổi sáng hôm ấy, khi cô mạnh dạn nhón chân hôn lên khóe môi anh.
Cô dời mắt xuống môi anh.
Đương nhiên Tạ Vân Lễ đã nhận ra.
Nhưng anh không hề cử động, cũng không làm gì, chỉ ung dung bình tĩnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
Cũng không biết nhịp tim của ai đã đập thình thịch trước, nhưng âm thanh bí ẩn đấy tựa hồ hết sức rõ ràng giữa bầu không khí yên tĩnh.
“Nhiễm Nhiễm…” Giọng anh khàn khàn: “Em muốn, làm gì sao?”
Ôn Nhiễm run lên.
Cũng chỉ trong mấy giây như vậy, trong tâm trí cô băn khoăn đủ điều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ví dụ như rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô sẽ làm gì? Sao Tạ Vân Lễ biết cô muốn làm gì?
Nếu cô làm thật, vậy sẽ thế nào?
Cô có thể thành công một lần nữa không?
… Không được.
Chỉ mỗi lần hôn nọ thôi mà cô đã ngại gặp anh nguyên một ngày, ngay cả bữa tối và bữa sáng cũng không ăn với anh. Nếu làm thêm lần nữa, lỡ cô không dám nhìn mặt anh thì sao?
“Không không không không, em, không muốn làm gì cả!”
Thấy Ôn Nhiễm lập tức tách khỏi mình rồi che mặt xoay người đi, Tạ Vân Lễ bất đắc dĩ cười cười.
“Được, em không muốn làm gì hết, tại anh nghĩ nhiều thôi.”
Vừa rồi quả thực anh đã nghĩ nhiều.
Nhưng nếu Ôn Nhiễm ngây ngẩn thêm một giây, phản ứng chậm một thoáng, lùi về sau trễ một chút…
Có lẽ, nói không chừng, anh sẽ thật sự làm theo mong muốn trong lòng.
Khi đến cửa phòng làm việc, Ôn Nhiễm vẫn lưỡng lự: “Những người khác, cũng tan làm rồi sao?”
“Ừm, đa số đã về, chỉ còn mấy người tình nguyện tăng ca thôi, nhưng giờ này cũng đi ăn hết rồi.”
Tạ Vân Lễ thuận tay tắt đèn, khắp phòng lấp ló tia sáng đèn neon chiếu vào từ ngoài cửa sổ.
Xung quanh tối om, họ chỉ có thể thấy mặt nhau.
Ôn Nhiễm đang bất an hít thở sâu, chợt dưới cằm được người nọ nhẹ nhàng chạm vào.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Tất nhiên, người chạm vào cô là Tạ Vân Lễ ở bên.
Cô khó hiểu nhìn anh, ánh mắt vô tội ấy như đang hỏi: Sao bỗng nhiên chạm vào cằm em?
Tạ Vân Lễ nhoẻn miệng, không nói gì.
Vì giờ phút này, anh thấy em vừa đáng yêu vừa xinh đẹp lắm đấy.
Nhất là sau khi anh tắt đèn, đôi mắt cô lấp lánh giữa màn đêm, cả người gần kề anh.
Cô hoàn toàn nương tựa vào anh như thế, khiến con tim anh nóng bừng rộn ràng.
Thế nên, trong vô thức, anh đã vươn tay dịu dàng đặt ngón tay dưới cằm cô, muốn cô quay đầu nhìn mình.
Ôn Nhiễm chớp chớp mắt.
Dường như cô cảm nhận được, Tạ Vân Lễ muốn làm gì ấy, nhưng đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ nhìn cô chăm chú.
Tựa như anh ngắm cô mãi chưa đủ, qua hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.
Vào lúc Ôn Nhiễm hoài nghi định lên tiếng, Tạ Vân Lễ đột nhiên vươn tay, kéo nhẹ vai cô.
Sau đó anh cúi đầu…
Khẽ hôn lên trán cô.
Trong thoáng chốc, tim Ôn Nhiễm như ngừng đập.
Cô cũng chỉ kịp nhắm mắt.
Lần này, anh không để cô chạy trốn nữa mà ôm cả người cô vào lòng.
A, đêm ấy quả nhiên cô không hề nằm mơ.
Ôn Nhiễm như quay về buổi tối nọ, tâm trí cứ mơ màng, cô ngồi bên giường anh, nắm lấy một ngón tay anh.
Còn anh đã tỉnh giấc, hôn lên trán cô như một lẽ tự nhiên.
Giống hệt bây giờ.
Tự nhiên đầy dịu dàng như thế.
Điểm khác nhau duy nhất là, so với cơn buồn ngủ ngày đó, giờ phút này cô vô cùng tỉnh táo, ngay cả tiếng tim đập rộn ràng của mình cô cũng có thể cảm nhận rõ.
“Nhiễm Nhiễm ơi…”
Nghe giọng anh, Ôn Nhiễm mới mở mắt, nhưng lông mi của cô vẫn đang run rẩy, gương mặt cũng đỏ lên: “... Vâng?”
Giọng Tạ Vân Lễ trầm xuống hẳn: “Em ghét… anh làm vậy với em à?”
Ôn Nhiễm chậm chạp mấy giây mới hiểu ý anh.
“Em, không ghét.” Ôn Nhiễm nhìn vào mắt anh, rồi nhìn khóe môi anh: “Hôm ấy, em cũng muốn, làm, giống anh… Nhưng, lúc đó hình như… hình như hôn nhầm chỗ.”
Cổ họng ực một tiếng, cô thấp thỏm hỏi anh: “Vậy hôm ấy anh, anh có ghét… em, làm thế không?”
Trong mắt Tạ Vân Lễ như lóe lên cảm xúc nào đó.
Ôn Nhiễm cảm giác như anh đang cười.
Nhưng anh không cười thành tiếng, nên cô không thể xác định được tâm trạng của anh.
Cô không khỏi nghiêng đầu, muốn thấy rõ ánh mắt anh hơn.
“Em nghĩ anh sẽ ghét à?”
Nhìn vẻ hoang mang chờ đợi đáp án của cô, Tạ Vân Lễ suýt không nhịn được mà trêu cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bé khờ này… vẫn còn canh cánh chuyện mình hôn nhầm chỗ sao?
Cô nào hay, anh khát vọng được cô gần gũi đến nhường nào, giống hệt bây giờ, chủ động, thân mật đứng bên anh.
“Đương nhiên anh cũng không ghét…” Anh cúi đầu, khẽ chạm trán mình vào trán cô, giọng vừa thấp vừa khàn: “Anh thích đến mức… bất luận em làm gì anh, anh cũng thích cả.”
Quả thực…
Thích khôn cùng.
Có thể được cô trao niềm tin, có thể khiến cô chậm rãi chấp nhận sự tồn tại của mình, vốn đã khó biết chừng nào.
Mãi đến khi được cô dựa dẫm, được cô hết lòng tin tưởng, được nếm trải hành động âu yếm chưa từng có của cô…
Rốt cuộc, bao nỗi niềm thầm kín bị nén chặt ở tận đáy lòng cũng có thể để cô cảm nhận từng li từng tí rồi.
Vì thế Nhiễm Nhiễm à… hy vọng em đừng sợ, bởi lẽ anh sẽ chỉ ngày càng thương em hơn, ngày càng khát khao được khăng khít với em hơn thôi…
*
“Ca Ca này, hôm nay anh chủ và cô chủ nhà em ra ngoài hẹn hò ăn tối rồi, nên ấy, chỉ còn mỗi anh đến ăn cơm với em thôi.”
Vừa nhìn Ca Ca đang cắm đầu ăn cơm, Chu Duy vừa cẩn thận vuốt ve bé.
Lẽ ra một chú chó lang thang như Ca Ca sẽ bảo vệ thức ăn của mình chặt chẽ, vì không dễ để chúng có một bữa ăn no. Đôi khi bới rác để lấp đầy bụng, chúng cũng phải đề phòng khả năng bị tổn thương bởi nhiều yếu tố bên ngoài.
Nhưng bất ngờ thay, Ca Ca không hề bảo vệ thức ăn. Lúc bé ăn, có thể dễ dàng để người bé tin tưởng vuốt ve, bảo bé dừng thì bé sẽ dừng.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta xót xa.
Ca Ca ăn xong, dụi miệng vào tay Chu Duy, như vẫn muốn ăn nữa, Chu Duy bèn lấy ít đồ ăn vặt cho bé: “Không thể ăn nhiều quá, ăn nhiều buổi tối sẽ khó chịu đấy.”
Đang chơi với Ca Ca, anh ta thấy dì Chúc gọi điện tới.
Biết dì muốn hỏi chuyện của Ôn Nhiễm, Chu Duy kể cho dì Chúc nghe đầy đủ mọi việc xảy ra hôm nay.
“Ôi chao, không ngờ thật đó…” Dì Chúc cảm thán: “Dì đã trông nom Nhiễm Nhiễm từ khi con bé chưa đầy mười tuổi. Từ nhỏ đến lớn, con bé chẳng có bạn bè thân thiết gì. Ngay cả bạn học trước kia, cũng tiếp cận con bé vì có ý đồ với con bé, hoặc chỉ tò mò về bệnh của con bé muốn trêu chọc con bé, muốn xem con bé làm chuyện xấu mặt. Dần dà, con bé ngày càng bài xích việc người lạ tới gần. Con bé gặp được Tạ Vân Lễ, có lẽ thật sự do duyên trời định đấy…”
Nghe dì Chúc nói thế, Chu Duy mới nhận ra, suốt ngần ấy năm trời, Ôn Nhiễm chẳng sống dễ dàng gì cho cam.
Dù thi thoảng suy nghĩ của cô sẽ chậm chạp, nhưng cô luôn nhạy cảm với môi trường xung quanh. Những âm thanh hỗn tạp, những ánh mắt khác thường, chắc chắn sẽ khiến cô khó mà chịu đựng nổi.
Song, cô không tài nào giãi bày được cảm giác đau khổ này, nên cô mới thu mình, mới đặt hết tâm trí vào tác phẩm của cô.
Chẳng trách, khi thấy các tác phẩm cô vẽ, anh ta có thể cảm nhận được nỗi cô độc hằn sâu trong tâm hồn cô.
Có thể bước vào thế giới nội tâm của cô là một hành trình khó khăn cỡ nào, ngoài việc cần nhiều thời gian và lòng kiên nhẫn, cũng cần phải thấu hiểu cô, dành cho cô tình thương sâu đậm.
Nếu thương yêu cô không đủ, cớ sao có thể bằng lòng dốc sức nỗ lực tiến từng bước đến bên cô được?
Tất cả các việc này, Tạ Vân Lễ đã thực hiện được toàn bộ.
“Dì yên tâm, chắc chắn sếp Tạ và cô Tạ sẽ ngày một tốt hơn.” Chu Duy nói.
“Ừ, nhất định sẽ vậy, dì cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đối xử tệ với họ.”
“Tôi cũng thế!” Chu Duy kiên quyết.
Trong mắt họ, tình cảm giữa Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm thật sự khó lòng cầu được, còn Ôn Nhiễm thì mong manh xinh đẹp nhường này, khiến người ta không khỏi xót xa.
Do đó, họ quả quyết muốn bảo vệ tình cảm gian truân lắm mới có được của hai người.
Bất cứ rào cản bên ngoài nào, cũng phải dẹp bỏ tất.
/81
|