Được Tạ Vân Lễ nắm tay dẫn ra khỏi công ty, Ôn Nhiễm luôn theo sát anh nên không còn căng thẳng như lúc tới nữa.
Suy cho cùng, Tạ Vân Lễ đang ở bên cạnh mà, cô không cần sợ nhiều.
“Em thèm ăn món nào không?”
Tạ Vân Lễ dẫn cô đến một con phố: “Em nhìn xem, trên đường này đâu cũng là nhà hàng.”
Ôn Nhiễm nhìn qua, quả nhiên thấy khắp con đường nườm nượp người tìm đồ ăn. Cô không nhịn được mà vươn một tay nắm cánh tay Tạ Vân Lễ, có phần hồi hộp, vì cô thật sự không quen đi trên con đường đông đúc như thế.
Còn tay kia của cô luôn được Tạ Vân Lễ nắm chặt, chưa từng buông ra một giây nào.
“Ăn gì… ăn gì đây?”
Cô lẩm bẩm lặp lại, chỉ chốc lát sau đã hơi hoa mắt hơi váng đầu.
Thấy sắc mặt cô không ổn lắm, Tạ Vân Lễ nhận ra có lẽ cô vẫn không thể đối diện với biển người trong thời gian dài. Định cắt ngang lời tự hỏi của cô, anh thấy cô như đã bị thứ gì đó thu hút, cứ nhìn đăm đăm về phía bên kia.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô, thì ra là mấy cô gái đang mua trà sữa và kem.
Đây là mấy món không tốt cho sức khỏe lắm, nhưng thi thoảng ăn một lần cũng không sao.
“Mua một ly trà sữa trước, nhé em?”
Ôn Nhiễm do dự rồi gật đầu.
“Vậy mua vị dâu em thích?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Để cô không cần xếp hàng, Tạ Vân Lễ bèn đặt món trên điện thoại, chẳng mấy chốc anh đã cầm ly trà sữa trong tay.
Thấy anh cắm ống hút vào ly trà sữa, Ôn Nhiễm chợt mở to mắt.
Tạ Vân Lễ nhìn vẻ mặt của cô, bật cười: “Sao vậy, chưa từng uống à?”
“Từng uống rồi, nhưng… dì Chúc, không hay mua, đồ bên ngoài. Lần trước dì ấy mua cho em, nhưng…” Hai tay Ôn Nhiễm nhận lấy ly trà sữa anh đưa: “Nhưng… cắm ống hút hỏng, bắn tung tóe lên người dì ấy, nên em, không uống nữa.”
“Vậy nếm thử xem, nếu không ngon thì đổi quán khác.”
Uống một ngụm xong, Ôn Nhiễm híp mắt: “Ngon ạ.”
Bình thường Tạ Vân Lễ đã quen chăm sóc cô, chưa kể gần đây, Ôn Nhiễm cũng dần dà quen với cách trông nom của anh, nên cô không nhận ra họ như vậy thì đặc biệt thế nào.
Đối với người khác, bầu không khí và hành động giữa hai người cực kỳ bắt mắt. Suy cho cùng, chỉ mỗi ngoại hình của cả hai thôi cũng đủ khiến người ta nhìn rồi.
Người đẹp luôn khiến người ta vô thức bị cuốn hút, nhiều người trẻ tuổi đang dạo chơi trên đường, trong đó cũng không ít người có bề ngoài xuất sắc, nhưng dung mạo hấp dẫn ánh mắt giống hai người họ thì rất hiếm.
Cộng thêm cách Tạ Vân Lễ cưng chiều chăm sóc Ôn Nhiễm, so với bất cứ cặp đôi nào trên đường trông cũng đặc biệt hơn.
Vì không muốn Ôn Nhiễm bị mấy ánh mắt đó quấy nhiễu, Tạ Vân Lễ luôn khiến cô chú ý vào chuyện khác, không để cô thấy những người đang liếc nhìn cả hai.
“Bé Golden kia, nhìn giống Ca Ca không em?”
Ôn Nhiễm dời mắt sang, bé Golden nhỏ tầm mấy tháng, đang vui vẻ theo cạnh chủ mình.
Ôn Nhiễm nhìn kỹ: “Cũng hơi giống…”
Người dắt chó là một cặp nam nữ, đúng lúc cô gái đang cầm một ly trà sữa, còn bạn trai cô ấy cầm xiên nướng ăn.
Ôn Nhiễm thấy, chàng trai ăn một lát rồi cúi đầu uống một ngụm trà sữa trong tay bạn gái.
Suốt dọc đường, cô đã bắt gặp nhiều cặp đôi, vài đôi sẽ mỗi người một ly, nhưng cũng có cặp chỉ mình cô gái cầm trên tay, thỉnh thoảng sẽ uống một ngụm với người yêu bên cạnh.
Tạ Vân Lễ chỉ mua một ly, anh không muốn uống sao?
Hay… họ cũng sẽ giống các cặp đôi khác, uống chung một ly?
“Em không muốn ăn món nào nữa à?”
Nghe anh hỏi, Ôn Nhiễm mới nhận ra cô đã theo anh cả một đoạn đường, nhưng không hề chú ý đến nhà hàng hai bên.
Ôn Nhiễm sờ bụng mình, đã uống nửa ly trà sữa rồi, hình như không muốn ăn cho lắm.
Nhưng Tạ Vân Lễ vẫn chưa ăn gì cả.
Ôn Nhiễm ấp úng: “Ừm…”
“Hửm? Muốn ăn gì?”
Có vẻ cô đang lầu bầu gì đó, nhưng anh không nghe rõ, bèn nhích đến gần cô hơn.
Nhưng một giây sau, Ôn Nhiễm chợt giơ trà sữa lên trước mặt anh.
“Anh… anh có muốn, uống thử không?” Cô hồi hộp ngập ngừng hỏi, không dám nhìn thẳng vào anh.
Tạ Vân Lễ ngẩn ra.
Nhưng cũng chỉ qua một giây ngắn ngủi, anh không hề suy nghĩ, mở miệng ngậm lấy ống hút uống trà sữa trong tay cô.
Đương nhiên anh hiếm khi uống mấy thứ này, thường ngày anh chỉ dùng trà, cà phê, nước khoáng...
Song, ngụm trà sữa này lại ngon hơn bất cứ thứ gì mà anh từng uống.
“Ừm, ngon lắm.”
Nghe anh nói thế, Ôn Nhiễm mới dời mắt về, quả nhiên trà sữa đã vơi bớt một ít.
Tạ Vân Lễ đã uống trà sữa của cô.
Anh đã uống, trà sữa của cô!
Khoảng thời gian sau đó, trong đầu Ôn Nhiễm chỉ xoay quanh một chuyện: Tạ Vân Lễ đã uống trà sữa của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có phải chứng tỏ, họ cũng không khác các cặp đôi yêu nhau bình thường không?
Ít nhất vào giờ phút này, trên con đường tấp nập nhộn nhịp, khi họ đứng bên nhau, khi họ uống chung một ly trà sữa.
Tựa như bao cặp người yêu hay đôi vợ chồng nào lướt ngang qua.
Cuối cùng Tạ Vân Lễ vẫn dẫn cô vào một nhà hàng ăn chay riêng tư yên tĩnh, anh cũng đã chào hỏi đặt chỗ trước với ông chủ.
Đương nhiên Ôn Nhiễm không biết, cô vốn không nghĩ nhiều như vậy, trước khi đồ ăn được phục vụ, cô đã uống hết trà sữa.
Uống xong cô ợ một tiếng, xoa xoa bụng mình, ngượng ngùng nói: “Hình như em, uống no rồi…”
Tuy Tạ Vân Lễ không mua ly lớn, anh cũng không chia sẻ được mấy ngụm, nhưng cô vẫn cảm giác như trà sữa đã lấp gần đầy bụng mình rồi.
“Không sao, anh không gọi nhiều món, có thể ăn ít hơn.”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Cô hết sức nhạy cảm với môi trường xung quanh, đặc biệt là âm thanh. Ban nãy ở trên đường đông đúc, cô thường xuyên được Tạ Vân Lễ di chuyển chú ý, bây giờ bỗng cảm nhận được có người nhìn sang bên này.
Mặc dù họ không ngồi trong phòng riêng, nhưng xung quanh vẫn có màn che. Tầm mắt bị ngăn cách nhưng âm thanh thì không, nhất là đối với kiểu người sở hữu thính lực nhạy cảm như Ôn Nhiễm.
Thế nên, cô loáng thoáng nghe thấy có người đang bàn tán.
Nhân vật chính của chủ đề bàn tán hình như là cô và Tạ Vân Lễ.
Dĩ nhiên, mấy người này không hề biết tiếng nói cố ý đè thấp của mình đã lọt vào tai Ôn Nhiễm. Suy cho cùng, họ gần như không nghe được âm thanh bên phía Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm, nên cứ tưởng ở khoảng cách này thì sẽ không ai nghe thấy.
Nhưng thật ra, vì Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm tạm thời không nói gì thôi.
“Là Tổng giám đốc Tạ đấy, chắc chắn không nhìn nhầm đâu, còn cô gái bên cạnh anh ấy… là người mà hôm nay lễ tân nói được Tổng giám đốc Tạ dẫn vào văn phòng sao?”
“Cũng đã chạm mặt rồi, hay qua chào hỏi Tổng giám đốc Tạ rồi hẵng đi?”
“Không ổn đâu, dù sao người ta cũng ngồi ở chỗ riêng tư, còn chúng ta ăn xong rồi…”
“Ừ, chắc họ không thấy chúng ta đâu, hay đi nhanh thôi. Ở bên ngoài gặp ông chủ hẹn hò với bạn gái thì lúng túng lắm, còn không biết xưng hô thế nào nữa…”
“Biết đâu Tổng giám đốc Tạ sẽ giới thiệu thì sao? Đừng bảo mấy người không tò mò đấy, hôm nay có ai mà không tò mò muốn chết à? Nếu không phải Chu Duy chuồn trước, anh ta đã sớm bị bao vây rồi…”
“Anh đừng nói nữa, Lương Trạch Kỳ cũng giỏi giả vờ phết. Tôi hỏi anh ấy hồi lâu mà anh ấy chẳng hó hé gì, còn tỏ vẻ bí ẩn khó đoán nữa cơ.”
Thấy Ôn Nhiễm đứng ngồi không yên, Tạ Vân Lễ nói với cô: “Em ngồi đây chờ anh, ba phút thôi, anh sẽ quay về ngay.”
Ôn Nhiễm không biết anh muốn làm gì, chỉ gật đầu.
Anh vừa đứng dậy rời khỏi chỗ, cô đã bắt đầu thầm đếm thời gian.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, hai phút rưỡi trôi qua, ba phút trôi qua.
Chỉ hơn ba phút một tí, Tạ Vân Lễ đã quay về.
Đúng lúc này, Ôn Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, âm thanh thì thầm của mấy người ban nãy cũng biến mất, cứ như họ đang rối rít đứng dậy rời đi.
Nhưng trước đó, cô cũng nghe được nhân viên phục vụ bên họ nhỏ giọng nói một câu.
Chính câu nói này đã khiến họ nháo nhào đứng dậy rời khỏi chỗ.
Ôn Nhiễm bất an hỏi: “Có phải… đồng nghiệp của anh cũng ở đây không?”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Ừm, trùng hợp nhỉ.”
“Vậy anh… không qua, chào hỏi, họ sao?”
“Không.” Tạ Vân Lễ cười: “Nhưng anh đã trả tiền cho họ rồi, xem như mời họ một bữa, còn tốt hơn chào hỏi đấy.”
Ôn Nhiễm nửa hiểu nửa không gật đầu, tất nhiên cô không rõ mấy vấn đề quan hệ xã giao này, cũng không thể tường tận được. Nhưng Tạ Vân Lễ nói sao thì cô sẽ nghe vậy, chỉ cần không làm anh trễ nải là được.
Thật ra, Tạ Vân Lễ nói cũng không sai. Mấy nhân viên bàn đó ăn xong từ lâu rồi, nhưng vì thấy anh và Ôn Nhiễm nên ngồi lại uống trà bàn chuyện, quả thực anh đã thanh toán cho họ.
Chẳng qua, còn tiện thể nhờ nhân viên phục vụ chuyển tới họ một câu.
Một câu đơn giản thôi: Anh Tạ đã trả tiền cho các vị, anh ấy hy vọng hôm nay các vị ăn uống vui vẻ rồi về nhà nghỉ ngơi sớm sớm, ngày mai gặp ở công ty.
Ý của lời này còn cần giải thích thêm nữa sao?
- Ăn no rồi đi nhanh.
Cũng gián tiếp báo cho họ biết, anh đã thấy họ, không chỉ thấy mà còn nghe được chủ đề họ bàn tán.
Do đó, anh không chỉ gai mắt mà còn bị họ quấy nhiễu.
Ba nhân viên lâu năm này nín thinh, vội vàng im lặng rời khỏi nhà hàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Họ vừa đi, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, Ôn Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thức ăn của nhà hàng chay tinh xảo, khẩu phần món nào cũng ít, giá cả còn không rẻ, nên Ôn Nhiễm vẫn sẽ ăn vài miếng.
“Lát nữa, em sẽ… trả tiền.” Ôn Nhiễm sực nhớ ra vấn đề này, trịnh trọng nhắc nhở anh: “Anh đừng, đừng giành với em, em có tiền, mời được.”
Tạ Vân Lễ cũng nghiêm túc gật đầu: “Được, em phụ trách trả tiền, anh phụ trách ăn đồ còn dư.”
Ôn Nhiễm nói: “Ừm, anh ăn nhiều một chút, em… no rồi.”
Lúc tính tiền, Ôn Nhiễm cố ý đi trước anh, nhưng khi tới cửa, Ôn Nhiễm lại lùi về bên cạnh anh, lặng lẽ kéo áo anh.
Tạ Vân Lễ hắng giọng: “Cần anh giúp em nói họ tính tiền đúng không?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Bây giờ cô không còn căng thẳng khi nói chuyện với Tạ Vân Lễ nữa, lời lẽ cũng đã rõ ràng hơn hẳn. Nhưng đối diện với người lạ, cô vẫn ấp úng ngập ngừng không thể diễn tả hết, thật sự không hề thay đổi.
Tạ Vân Lễ đến trước quầy, bảo nhân viên phục vụ: “Xin chào, vợ tôi muốn tính tiền.”
Ôn Nhiễm đỏ bừng mặt.
Nhưng anh nói cũng không sai, quả thực cô muốn tính tiền.
Nhân viên kinh ngạc: “Không phải ban nãy anh đã tính tiền rồi sao?”
Tạ Vân Lễ: “Ồ?” Anh xoay người bảo Ôn Nhiễm: “Cậu ta nói ban nãy anh tính tiền rồi.”
“...”
Ôn Nhiễm mở to mắt: “Anh… sao anh có thể, như vậy chứ?”
Dù ngốc nhưng cô vẫn nhận ra Tạ Vân Lễ đang trêu chọc cô.
Trong đôi mắt vô tội đang nhìn anh chăm chú của cô, lần đầu tiên Tạ Vân Lễ thấy ánh lên vẻ hờn dỗi, khiến anh không khỏi bật cười.
Xem ra tính tiền trước là quyết định đúng đắn.
“Thì em đã mời anh uống trà sữa rồi mà?” Tạ Vân Lễ nhìn cô, dõng dạc nói: “Nên ấy, để anh trả tiền bữa này nhé.”
“... Là thế à?”
“Ừm.”
Ôn Nhiễm định lên tiếng, nhưng rồi phát hiện mình không biết phản bác thế nào.
Suy cho cùng, cô cũng không hiểu mấy chuyện như vậy.
Sau đó, cô được anh dẫn về biệt thự, đợi đến khi nằm dài trên giường, cô mới giật mình nhớ ra, hình như trà sữa cũng do Tạ Vân Lễ mua cho cô, còn anh chỉ uống hai ba ngụm thôi.
Thế cũng xem như đã mời anh sao?
Thôi… anh nói vậy thì đành vậy, Ôn Nhiễm không định nghĩ ngợi vấn đề này nữa, dù sao cô vừa không nói lại anh, vừa không nói rõ bằng anh.
Nhưng Ôn Nhiễm vẫn thấy, hôm nay cô đã hoàn thành gần đủ các nguyện vọng.
Tuy trên đường đã hoảng sợ không ít, cũng tiêu tốn kha khá tinh thần và sức lực, nhưng cô vẫn tìm ra cách riêng của mình để đến gặp Tạ Vân Lễ như mong muốn, tặng anh món quà mình đích thân chọn, còn mời anh ăn tối… Không đúng, mời anh uống trà sữa.
Cô thật sự hài lòng không thể hài lòng hơn.
Chu Duy cũng tốt không kém, luôn ở đây đến khi Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm về, tự tay giao Ca Ca cho cô rồi mới rời khỏi.
Còn một việc nữa, dì Chúc đã bình phục xuất viện.
“Ca Ca, hôm nay, chị vui quá.”
Buổi tối, Ôn Nhiễm tắm xong nằm trên giường, nhìn Ca Ca cuộn tròn trong ổ: “Nhưng, hôm nay không thể… chăm sóc em tốt, lần sau, chị sẽ đưa em, ra ngoài chơi nhé?”
Ca Ca rúc vào ổ chuẩn bị ngủ, nhưng nghe thấy tiếng của cô, bé vẫn vẫy vẫy đuôi đáp lại.
Cô khẽ nhắm mắt, hồi tưởng về từng chuyện một trong ngày hôm nay.
Kể từ khoảnh khắc cô thấy Tạ Vân Lễ ở cửa thang máy, như thể nhịp tim vẫn không hề hoạt động theo quy luật, lúc nhanh lúc chậm, đôi khi còn đập mạnh đến mức khiến cô ngạc nhiên.
Nhưng đây không phải bệnh, cô biết.
Dì Chúc, dường như cháu đã hiểu cảm giác dì nói rồi.
Ở bên cạnh anh, hạnh phúc quá đỗi, thế nên, cô thích cảm giác ở bên anh.
Đúng vậy, cô thích ở bên Tạ Vân Lễ.
Cô thích, Tạ Vân Lễ.
Nếu dì Chúc hỏi cô vấn đề này một lần nữa, chắc chắn cô sẽ dứt khoát thẳng thắn trả lời, cô thật sự thích Tạ Vân Lễ, thích khôn xiết.
Nếu hôn tượng trưng cho việc thổ lộ tình cảm của bản thân, vậy có phải đồng nghĩa, Tạ Vân Lễ cũng thích cô không?
Song, cớ sao, lại là cô?
Anh bảo, lần đầu tiên anh gặp cô không phải lần đầu tiên cô gặp anh, là sao nhỉ?
Anh nói lần sau sẽ tiết lộ cho cô biết, lần sau, là lúc nào đây?
Ôn Nhiễm chìm vào giấc ngủ trong bao điều băn khoăn này.
Nhưng dù đã ngủ, cô vẫn sung sướng không thôi, ngay cả khi nằm chiêm bao, cô cũng nhoẻn miệng mỉm cười.
Còn ở căn phòng khác, Tạ Vân Lễ lại không hề vui vẻ.
Vì video đoạn đường Chu Duy theo sau bảo vệ Ôn Nhiễm mà anh ta gửi cho anh, Tạ Vân Lễ đã xem hết.
Suy cho cùng, Tạ Vân Lễ đang ở bên cạnh mà, cô không cần sợ nhiều.
“Em thèm ăn món nào không?”
Tạ Vân Lễ dẫn cô đến một con phố: “Em nhìn xem, trên đường này đâu cũng là nhà hàng.”
Ôn Nhiễm nhìn qua, quả nhiên thấy khắp con đường nườm nượp người tìm đồ ăn. Cô không nhịn được mà vươn một tay nắm cánh tay Tạ Vân Lễ, có phần hồi hộp, vì cô thật sự không quen đi trên con đường đông đúc như thế.
Còn tay kia của cô luôn được Tạ Vân Lễ nắm chặt, chưa từng buông ra một giây nào.
“Ăn gì… ăn gì đây?”
Cô lẩm bẩm lặp lại, chỉ chốc lát sau đã hơi hoa mắt hơi váng đầu.
Thấy sắc mặt cô không ổn lắm, Tạ Vân Lễ nhận ra có lẽ cô vẫn không thể đối diện với biển người trong thời gian dài. Định cắt ngang lời tự hỏi của cô, anh thấy cô như đã bị thứ gì đó thu hút, cứ nhìn đăm đăm về phía bên kia.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô, thì ra là mấy cô gái đang mua trà sữa và kem.
Đây là mấy món không tốt cho sức khỏe lắm, nhưng thi thoảng ăn một lần cũng không sao.
“Mua một ly trà sữa trước, nhé em?”
Ôn Nhiễm do dự rồi gật đầu.
“Vậy mua vị dâu em thích?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Để cô không cần xếp hàng, Tạ Vân Lễ bèn đặt món trên điện thoại, chẳng mấy chốc anh đã cầm ly trà sữa trong tay.
Thấy anh cắm ống hút vào ly trà sữa, Ôn Nhiễm chợt mở to mắt.
Tạ Vân Lễ nhìn vẻ mặt của cô, bật cười: “Sao vậy, chưa từng uống à?”
“Từng uống rồi, nhưng… dì Chúc, không hay mua, đồ bên ngoài. Lần trước dì ấy mua cho em, nhưng…” Hai tay Ôn Nhiễm nhận lấy ly trà sữa anh đưa: “Nhưng… cắm ống hút hỏng, bắn tung tóe lên người dì ấy, nên em, không uống nữa.”
“Vậy nếm thử xem, nếu không ngon thì đổi quán khác.”
Uống một ngụm xong, Ôn Nhiễm híp mắt: “Ngon ạ.”
Bình thường Tạ Vân Lễ đã quen chăm sóc cô, chưa kể gần đây, Ôn Nhiễm cũng dần dà quen với cách trông nom của anh, nên cô không nhận ra họ như vậy thì đặc biệt thế nào.
Đối với người khác, bầu không khí và hành động giữa hai người cực kỳ bắt mắt. Suy cho cùng, chỉ mỗi ngoại hình của cả hai thôi cũng đủ khiến người ta nhìn rồi.
Người đẹp luôn khiến người ta vô thức bị cuốn hút, nhiều người trẻ tuổi đang dạo chơi trên đường, trong đó cũng không ít người có bề ngoài xuất sắc, nhưng dung mạo hấp dẫn ánh mắt giống hai người họ thì rất hiếm.
Cộng thêm cách Tạ Vân Lễ cưng chiều chăm sóc Ôn Nhiễm, so với bất cứ cặp đôi nào trên đường trông cũng đặc biệt hơn.
Vì không muốn Ôn Nhiễm bị mấy ánh mắt đó quấy nhiễu, Tạ Vân Lễ luôn khiến cô chú ý vào chuyện khác, không để cô thấy những người đang liếc nhìn cả hai.
“Bé Golden kia, nhìn giống Ca Ca không em?”
Ôn Nhiễm dời mắt sang, bé Golden nhỏ tầm mấy tháng, đang vui vẻ theo cạnh chủ mình.
Ôn Nhiễm nhìn kỹ: “Cũng hơi giống…”
Người dắt chó là một cặp nam nữ, đúng lúc cô gái đang cầm một ly trà sữa, còn bạn trai cô ấy cầm xiên nướng ăn.
Ôn Nhiễm thấy, chàng trai ăn một lát rồi cúi đầu uống một ngụm trà sữa trong tay bạn gái.
Suốt dọc đường, cô đã bắt gặp nhiều cặp đôi, vài đôi sẽ mỗi người một ly, nhưng cũng có cặp chỉ mình cô gái cầm trên tay, thỉnh thoảng sẽ uống một ngụm với người yêu bên cạnh.
Tạ Vân Lễ chỉ mua một ly, anh không muốn uống sao?
Hay… họ cũng sẽ giống các cặp đôi khác, uống chung một ly?
“Em không muốn ăn món nào nữa à?”
Nghe anh hỏi, Ôn Nhiễm mới nhận ra cô đã theo anh cả một đoạn đường, nhưng không hề chú ý đến nhà hàng hai bên.
Ôn Nhiễm sờ bụng mình, đã uống nửa ly trà sữa rồi, hình như không muốn ăn cho lắm.
Nhưng Tạ Vân Lễ vẫn chưa ăn gì cả.
Ôn Nhiễm ấp úng: “Ừm…”
“Hửm? Muốn ăn gì?”
Có vẻ cô đang lầu bầu gì đó, nhưng anh không nghe rõ, bèn nhích đến gần cô hơn.
Nhưng một giây sau, Ôn Nhiễm chợt giơ trà sữa lên trước mặt anh.
“Anh… anh có muốn, uống thử không?” Cô hồi hộp ngập ngừng hỏi, không dám nhìn thẳng vào anh.
Tạ Vân Lễ ngẩn ra.
Nhưng cũng chỉ qua một giây ngắn ngủi, anh không hề suy nghĩ, mở miệng ngậm lấy ống hút uống trà sữa trong tay cô.
Đương nhiên anh hiếm khi uống mấy thứ này, thường ngày anh chỉ dùng trà, cà phê, nước khoáng...
Song, ngụm trà sữa này lại ngon hơn bất cứ thứ gì mà anh từng uống.
“Ừm, ngon lắm.”
Nghe anh nói thế, Ôn Nhiễm mới dời mắt về, quả nhiên trà sữa đã vơi bớt một ít.
Tạ Vân Lễ đã uống trà sữa của cô.
Anh đã uống, trà sữa của cô!
Khoảng thời gian sau đó, trong đầu Ôn Nhiễm chỉ xoay quanh một chuyện: Tạ Vân Lễ đã uống trà sữa của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có phải chứng tỏ, họ cũng không khác các cặp đôi yêu nhau bình thường không?
Ít nhất vào giờ phút này, trên con đường tấp nập nhộn nhịp, khi họ đứng bên nhau, khi họ uống chung một ly trà sữa.
Tựa như bao cặp người yêu hay đôi vợ chồng nào lướt ngang qua.
Cuối cùng Tạ Vân Lễ vẫn dẫn cô vào một nhà hàng ăn chay riêng tư yên tĩnh, anh cũng đã chào hỏi đặt chỗ trước với ông chủ.
Đương nhiên Ôn Nhiễm không biết, cô vốn không nghĩ nhiều như vậy, trước khi đồ ăn được phục vụ, cô đã uống hết trà sữa.
Uống xong cô ợ một tiếng, xoa xoa bụng mình, ngượng ngùng nói: “Hình như em, uống no rồi…”
Tuy Tạ Vân Lễ không mua ly lớn, anh cũng không chia sẻ được mấy ngụm, nhưng cô vẫn cảm giác như trà sữa đã lấp gần đầy bụng mình rồi.
“Không sao, anh không gọi nhiều món, có thể ăn ít hơn.”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Cô hết sức nhạy cảm với môi trường xung quanh, đặc biệt là âm thanh. Ban nãy ở trên đường đông đúc, cô thường xuyên được Tạ Vân Lễ di chuyển chú ý, bây giờ bỗng cảm nhận được có người nhìn sang bên này.
Mặc dù họ không ngồi trong phòng riêng, nhưng xung quanh vẫn có màn che. Tầm mắt bị ngăn cách nhưng âm thanh thì không, nhất là đối với kiểu người sở hữu thính lực nhạy cảm như Ôn Nhiễm.
Thế nên, cô loáng thoáng nghe thấy có người đang bàn tán.
Nhân vật chính của chủ đề bàn tán hình như là cô và Tạ Vân Lễ.
Dĩ nhiên, mấy người này không hề biết tiếng nói cố ý đè thấp của mình đã lọt vào tai Ôn Nhiễm. Suy cho cùng, họ gần như không nghe được âm thanh bên phía Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm, nên cứ tưởng ở khoảng cách này thì sẽ không ai nghe thấy.
Nhưng thật ra, vì Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm tạm thời không nói gì thôi.
“Là Tổng giám đốc Tạ đấy, chắc chắn không nhìn nhầm đâu, còn cô gái bên cạnh anh ấy… là người mà hôm nay lễ tân nói được Tổng giám đốc Tạ dẫn vào văn phòng sao?”
“Cũng đã chạm mặt rồi, hay qua chào hỏi Tổng giám đốc Tạ rồi hẵng đi?”
“Không ổn đâu, dù sao người ta cũng ngồi ở chỗ riêng tư, còn chúng ta ăn xong rồi…”
“Ừ, chắc họ không thấy chúng ta đâu, hay đi nhanh thôi. Ở bên ngoài gặp ông chủ hẹn hò với bạn gái thì lúng túng lắm, còn không biết xưng hô thế nào nữa…”
“Biết đâu Tổng giám đốc Tạ sẽ giới thiệu thì sao? Đừng bảo mấy người không tò mò đấy, hôm nay có ai mà không tò mò muốn chết à? Nếu không phải Chu Duy chuồn trước, anh ta đã sớm bị bao vây rồi…”
“Anh đừng nói nữa, Lương Trạch Kỳ cũng giỏi giả vờ phết. Tôi hỏi anh ấy hồi lâu mà anh ấy chẳng hó hé gì, còn tỏ vẻ bí ẩn khó đoán nữa cơ.”
Thấy Ôn Nhiễm đứng ngồi không yên, Tạ Vân Lễ nói với cô: “Em ngồi đây chờ anh, ba phút thôi, anh sẽ quay về ngay.”
Ôn Nhiễm không biết anh muốn làm gì, chỉ gật đầu.
Anh vừa đứng dậy rời khỏi chỗ, cô đã bắt đầu thầm đếm thời gian.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, hai phút rưỡi trôi qua, ba phút trôi qua.
Chỉ hơn ba phút một tí, Tạ Vân Lễ đã quay về.
Đúng lúc này, Ôn Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, âm thanh thì thầm của mấy người ban nãy cũng biến mất, cứ như họ đang rối rít đứng dậy rời đi.
Nhưng trước đó, cô cũng nghe được nhân viên phục vụ bên họ nhỏ giọng nói một câu.
Chính câu nói này đã khiến họ nháo nhào đứng dậy rời khỏi chỗ.
Ôn Nhiễm bất an hỏi: “Có phải… đồng nghiệp của anh cũng ở đây không?”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Ừm, trùng hợp nhỉ.”
“Vậy anh… không qua, chào hỏi, họ sao?”
“Không.” Tạ Vân Lễ cười: “Nhưng anh đã trả tiền cho họ rồi, xem như mời họ một bữa, còn tốt hơn chào hỏi đấy.”
Ôn Nhiễm nửa hiểu nửa không gật đầu, tất nhiên cô không rõ mấy vấn đề quan hệ xã giao này, cũng không thể tường tận được. Nhưng Tạ Vân Lễ nói sao thì cô sẽ nghe vậy, chỉ cần không làm anh trễ nải là được.
Thật ra, Tạ Vân Lễ nói cũng không sai. Mấy nhân viên bàn đó ăn xong từ lâu rồi, nhưng vì thấy anh và Ôn Nhiễm nên ngồi lại uống trà bàn chuyện, quả thực anh đã thanh toán cho họ.
Chẳng qua, còn tiện thể nhờ nhân viên phục vụ chuyển tới họ một câu.
Một câu đơn giản thôi: Anh Tạ đã trả tiền cho các vị, anh ấy hy vọng hôm nay các vị ăn uống vui vẻ rồi về nhà nghỉ ngơi sớm sớm, ngày mai gặp ở công ty.
Ý của lời này còn cần giải thích thêm nữa sao?
- Ăn no rồi đi nhanh.
Cũng gián tiếp báo cho họ biết, anh đã thấy họ, không chỉ thấy mà còn nghe được chủ đề họ bàn tán.
Do đó, anh không chỉ gai mắt mà còn bị họ quấy nhiễu.
Ba nhân viên lâu năm này nín thinh, vội vàng im lặng rời khỏi nhà hàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Họ vừa đi, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, Ôn Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thức ăn của nhà hàng chay tinh xảo, khẩu phần món nào cũng ít, giá cả còn không rẻ, nên Ôn Nhiễm vẫn sẽ ăn vài miếng.
“Lát nữa, em sẽ… trả tiền.” Ôn Nhiễm sực nhớ ra vấn đề này, trịnh trọng nhắc nhở anh: “Anh đừng, đừng giành với em, em có tiền, mời được.”
Tạ Vân Lễ cũng nghiêm túc gật đầu: “Được, em phụ trách trả tiền, anh phụ trách ăn đồ còn dư.”
Ôn Nhiễm nói: “Ừm, anh ăn nhiều một chút, em… no rồi.”
Lúc tính tiền, Ôn Nhiễm cố ý đi trước anh, nhưng khi tới cửa, Ôn Nhiễm lại lùi về bên cạnh anh, lặng lẽ kéo áo anh.
Tạ Vân Lễ hắng giọng: “Cần anh giúp em nói họ tính tiền đúng không?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Bây giờ cô không còn căng thẳng khi nói chuyện với Tạ Vân Lễ nữa, lời lẽ cũng đã rõ ràng hơn hẳn. Nhưng đối diện với người lạ, cô vẫn ấp úng ngập ngừng không thể diễn tả hết, thật sự không hề thay đổi.
Tạ Vân Lễ đến trước quầy, bảo nhân viên phục vụ: “Xin chào, vợ tôi muốn tính tiền.”
Ôn Nhiễm đỏ bừng mặt.
Nhưng anh nói cũng không sai, quả thực cô muốn tính tiền.
Nhân viên kinh ngạc: “Không phải ban nãy anh đã tính tiền rồi sao?”
Tạ Vân Lễ: “Ồ?” Anh xoay người bảo Ôn Nhiễm: “Cậu ta nói ban nãy anh tính tiền rồi.”
“...”
Ôn Nhiễm mở to mắt: “Anh… sao anh có thể, như vậy chứ?”
Dù ngốc nhưng cô vẫn nhận ra Tạ Vân Lễ đang trêu chọc cô.
Trong đôi mắt vô tội đang nhìn anh chăm chú của cô, lần đầu tiên Tạ Vân Lễ thấy ánh lên vẻ hờn dỗi, khiến anh không khỏi bật cười.
Xem ra tính tiền trước là quyết định đúng đắn.
“Thì em đã mời anh uống trà sữa rồi mà?” Tạ Vân Lễ nhìn cô, dõng dạc nói: “Nên ấy, để anh trả tiền bữa này nhé.”
“... Là thế à?”
“Ừm.”
Ôn Nhiễm định lên tiếng, nhưng rồi phát hiện mình không biết phản bác thế nào.
Suy cho cùng, cô cũng không hiểu mấy chuyện như vậy.
Sau đó, cô được anh dẫn về biệt thự, đợi đến khi nằm dài trên giường, cô mới giật mình nhớ ra, hình như trà sữa cũng do Tạ Vân Lễ mua cho cô, còn anh chỉ uống hai ba ngụm thôi.
Thế cũng xem như đã mời anh sao?
Thôi… anh nói vậy thì đành vậy, Ôn Nhiễm không định nghĩ ngợi vấn đề này nữa, dù sao cô vừa không nói lại anh, vừa không nói rõ bằng anh.
Nhưng Ôn Nhiễm vẫn thấy, hôm nay cô đã hoàn thành gần đủ các nguyện vọng.
Tuy trên đường đã hoảng sợ không ít, cũng tiêu tốn kha khá tinh thần và sức lực, nhưng cô vẫn tìm ra cách riêng của mình để đến gặp Tạ Vân Lễ như mong muốn, tặng anh món quà mình đích thân chọn, còn mời anh ăn tối… Không đúng, mời anh uống trà sữa.
Cô thật sự hài lòng không thể hài lòng hơn.
Chu Duy cũng tốt không kém, luôn ở đây đến khi Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm về, tự tay giao Ca Ca cho cô rồi mới rời khỏi.
Còn một việc nữa, dì Chúc đã bình phục xuất viện.
“Ca Ca, hôm nay, chị vui quá.”
Buổi tối, Ôn Nhiễm tắm xong nằm trên giường, nhìn Ca Ca cuộn tròn trong ổ: “Nhưng, hôm nay không thể… chăm sóc em tốt, lần sau, chị sẽ đưa em, ra ngoài chơi nhé?”
Ca Ca rúc vào ổ chuẩn bị ngủ, nhưng nghe thấy tiếng của cô, bé vẫn vẫy vẫy đuôi đáp lại.
Cô khẽ nhắm mắt, hồi tưởng về từng chuyện một trong ngày hôm nay.
Kể từ khoảnh khắc cô thấy Tạ Vân Lễ ở cửa thang máy, như thể nhịp tim vẫn không hề hoạt động theo quy luật, lúc nhanh lúc chậm, đôi khi còn đập mạnh đến mức khiến cô ngạc nhiên.
Nhưng đây không phải bệnh, cô biết.
Dì Chúc, dường như cháu đã hiểu cảm giác dì nói rồi.
Ở bên cạnh anh, hạnh phúc quá đỗi, thế nên, cô thích cảm giác ở bên anh.
Đúng vậy, cô thích ở bên Tạ Vân Lễ.
Cô thích, Tạ Vân Lễ.
Nếu dì Chúc hỏi cô vấn đề này một lần nữa, chắc chắn cô sẽ dứt khoát thẳng thắn trả lời, cô thật sự thích Tạ Vân Lễ, thích khôn xiết.
Nếu hôn tượng trưng cho việc thổ lộ tình cảm của bản thân, vậy có phải đồng nghĩa, Tạ Vân Lễ cũng thích cô không?
Song, cớ sao, lại là cô?
Anh bảo, lần đầu tiên anh gặp cô không phải lần đầu tiên cô gặp anh, là sao nhỉ?
Anh nói lần sau sẽ tiết lộ cho cô biết, lần sau, là lúc nào đây?
Ôn Nhiễm chìm vào giấc ngủ trong bao điều băn khoăn này.
Nhưng dù đã ngủ, cô vẫn sung sướng không thôi, ngay cả khi nằm chiêm bao, cô cũng nhoẻn miệng mỉm cười.
Còn ở căn phòng khác, Tạ Vân Lễ lại không hề vui vẻ.
Vì video đoạn đường Chu Duy theo sau bảo vệ Ôn Nhiễm mà anh ta gửi cho anh, Tạ Vân Lễ đã xem hết.
/81
|