Cross-Over.600.428731
Sesshoumaru đứng phía trên ngọc giai, trên người tản ra sát khí khiến đám yêu binh sắp ra trận giết địch đều bị kinh sợ.
“Sesshoumaru, không nghĩ tới con ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, ở chính cung điện của bản thân mà người bị bắt đi làm con tin.” Yue ngồi trong vườn hoa nói với Sesshoumaru với giọng châm chọc.
Jaken ở cạnh chảy mồ hôi lạnh, bây giờ Sesshoumaru sama đã rất tức giận, thế mà Yue phu nhân lại còn khiêu khích, nơi này sắp xong rồi.
“A a! Cha ngươi sẽ không để người ở dưới mí mắt của mình bị bắt đi, quả nhiên vẫn không thể mạnh hơn cha ngươi, hử Sesshoumaru?” Yue nhìn thân hình buộc chặt của Sesshoumaru, tiếp tục xé vết rách to hơn.
“Phu nhân, ngài đừng nói nữa, tiểu nhân cầu ngài….” Jaken quỳ dưới đất khóc ròng.
“Hả? Tại sao ta phải nghe ngươi?”
“Tiểu nhân tên là Jaken.” Jaken bi phẫn, hắn thật sự bi phẫn vì Yue phu nhân không nhớ tên hắn, à không, là Yue phu nhân luôn dùng ngôn ngữ để kích thích Sesshoumaru sama nhà hắn.
“Sesshoumaru điện hạ….” Một giọng thanh thúy trẻ con ngăn cản lời kích thích của Yue.
“Chuyện gì?” Sesshoumraru lạnh lùng nhìn Mộc Mị đột nhiên xuất hiện, giọng điệu bình tĩnh làm người ta không nghĩ Sesshoumaru đang ở trong trạng thái tức giận. Nhưng mà khí thế lạnh lùng kia, đôi mắt vàng đầy sự tức giận kia tỏ rõ Sesshoumaru đang tức giận.
“Nếu… Người đó, Fuyuki tiểu thư còn sống, Sesshoumaru điện hạ có thể buông tha cho Linh Ngạn Cơ hay không?” Mộc Mị lấy hết dũng khí nhìn đôi mắt của Sesshoumaru, khẩn cầu.
Jaken nghe vậy thì ngừng thở, lùi về phía Yue.
Người này không muốn sống nữa sao? Còn dám nhắc tên người đã bắt Fuyuki đi trước mặt Sesshoumaru. Quan trọng hơn hắn là yêu quái ngoài phòng của Fuyuki mà lại trơ mắt nhìn Fuyuki bị Linh Ngạn Cơ bắt đi mà không ngăn cản một câu.
“Ồ?” Sesshoumaru xoay người nhìn Mộc Mị, khóe miệng nâng lên nở nụ cười làm người ta kinh diễm, bước từng bước tới gần Mộc Mị, “Ngươi có đủ tư cách để cầu tình thay ả sao?”
Xong rồi, người này chết chắc rồi. Jaken nghĩ vậy thì giọng của Yue bỗng vang lên.
“Sesshoumaru, thời gian tới rồi, nên đi đi!”
Sesshoumaru nhìn mẹ mình đang che chở Mộc Mị, hừ lạnh một tiếng, biến thành chum sáng biến mất.
“A – Sesshoumaru sama, đợi tiểu nhân với!” Jaken chạy theo.
Nhìn hướng Sesshoumaru rời đi, nhìn về phía Mộc Mị nói, “Ngươi đề cập chuyện này với Sesshoumaru, ngươi thật sự không nghĩ tới có mạng nhỏ này à?”
“……”
“Tùy ngươi vậy, tiểu quỷ ngoan cố!”
Khu rừng rập rạp, ban đầu là sự im lặng của sáng sớm nhưng sau lại bị những người xâm nhập phá hủy đi. Bắt đầu là một đoàn yêu bướm bay qua cánh rừng rầm rập, sau đó một đám yêu quái đủ màu bôn tẩu chung quanh, giống như tìm cái gì đó.
Lúc mặt trời dâng lên hoàn toàn thì khu rừng tranh cãi ầm ĩ khôi phục yên tĩnh.
“Này, không có ngươi tới thì phải? Ta đói bụng quá!”
“Bên Sesshoumaru điện hạ hình như đã khai chiến, bên này hẳn không có người tới.”
“Vậy là tốt rồi!” Nói rồi Fuyuki giăng kết giới, lấy một thứ bên trong ném ra.
Linh Ngạn Cơ chui ra từ thứ đó, thần sắc nghiêm trọng nhìn về phía chém giết kia. Cuối cùng cũng hạ quyết tâm không tới chiến trường.
“Này, ngươi muốn đi chỗ nào?” Fuyuki hỏi.
“Đi giúp nhóm của Sesshoumaru điện hạ một tay.”
Fuyuki nhíu mày, không đồng ý với câu trả lời của Linh Ngạn Cơ, “Ngươi đã bị thương nặng như vậy còn chạy tới đó làm gì?” Hơn nữa có khi còn bị Sesshoumaru chém chết cũng không chừng.
“Hừ! Không cần đem ta và loài người các ngươi đánh đồng, yêu quái bọn ta không yếu ớt như loài người các ngươi.” Dứt lời, Linh Ngạn Cơ không để ý tới Fuyuki mà phất áo bỏ đi.
“Cái gì chứ? ‘Yêu quái bọn ta không yếu ớt như loài người các ngươi’ là ý gì? Vì sao đám yêu quái luôn tự cho mình đúng vậy hả?” Fuyuki nhỏ giọng lầu bầu.
Sớm hôm nay, giống như Fuyuki đã đoán, đám tiểu yêu của Gatenmaru theo lệnh đem hai người các cô tới chiến trường để làm điều kiện đàm phán. Tuy rằng Fuyuki không nghĩ Sesshoumaru sẽ vì hai người mà nhượng bộ nhưng mà cũng không muốn đem phiền toái tới cho hắn. Vì vậy trước khi bị đem tới tay kẻ đó cô đã thực hiện kế hoạch vượt ngục. Cô vốn đã làm chuẩn bị tốt nhưng Linh Ngạn Cơ lại phối hợp với hành động của cô vì vậy Fuyuki đành phải trốn ra với ả.
Tuy rằng lúc vượt ngục Fuyuki không bị thương nhưng mà mấy ngày nay bị ả ép buộc, thân thể hoàn toàn không tốt. Fuyuki tùy tiện tìm rau dại ăn, một lần nữa núp vào trong cái cây.
Sao cứ cảm thấy mình giống như một con thỏ rồi? Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện, Fuyuki lâm vào mơ màng.
Lúc tỉnh lại thì khu rừng náo nhiệt hơn, giống như một đám thú dữ truy đuổi con mồi, tiếng chạy làm chấn động nơi này, xung quanh không ít cây bị đốn ngã hoặc là nổ đi, đan xen vào cùng nhau. Fuyuki xoa mắt, nhìn ra bên ngoài.
Bốn năm tên yêu quái không biết tên truy đuổi Linh Ngạn Cơ, hai bên không ngừng giao thủ và chiến đấu. Qua một hồi thì yêu quái thứ nhất ngã xuống. Linh Ngạn Cơ cầm hai cái chuông, cả người đầy máu đi vào sâu trong rừng giằng co với Gatenmaru.
Linh Ngạn Cơ quả nhiên rất mạnh, nhiều yêu quái như vậy đều bị ả giết chết. Fuyuki nhìn đống thi thể của đám yêu quái ra kết luận. Nhưng lượng máu chảy ra rất nhiều, hô hấp hỗn loại, lắc lắc thân thể, điều này tỏ rõ ả đã tới cực hạn, bây giờ mà đấu với kẻ bị thương nhẹ như Gatenmaru thì làm gì có phần thắng? Chúng ta cùng xem trận đấu nào!~~~~~~~
… Ưm! Fuyuki thất bại chảy mồ hôi, bây giờ không phải là lúc làm phóng viên kể lại trấn đấu chứ? Nếu cứ vậy thì Linh Ngạn Cơ sẽ chết mất.
Linh Ngạn Cơ thở hổn hển, miễn cưỡng tránh công kích của Gatenmaru, duy trì khoảng cách chiến đầu, chuẩn bị tư thế tấn công.
Này này, đủ rồi, đã sắp chịu không nổi rồi. Bây giờ ngươi mà ngã xuống giả chết thì ta cũng không nói người khác đâu. Đáy lòng Fuyuki hò hét.
Nhưng – không có khả năng đó phải không? Đôi mắt đầy ý chiến đấu kia, không chết không ngừng, cho dù có cơ hội ngươi cũng không buông tha phải không Linh Ngạn Cơ? Cho nên mới nói cô ghét nhất mấy kẻ đã yếu rồi còn ra gió như vậy.
–Nhưng đối với loại người đáng ghét này cô lại không thể cố tình bỏ qua được, cho dù Linh Ngạn Cơ từng hại cô.
Fuyuki cắn chặt răng, lấy cây đao phong ma trên đùi ra, bỏ vào trong ống tay áo. Sau đó nhìn đúng thời cơ thì lăn ra ngoài.
“Are?” Lăn lộn thì gặp phải chướng ngại vật chặn lại, Fuyuki lén lút ngẩng đầu thì phát hiện mình lăn tới chân của Gatenmaru.
A a! Không khống chế quỹ đạo tốt, cứ tưởng lăn tới giữa hai người, sau đó che chở trước Linh Ngạn Cơ, sắm vai anh hùng lấy ơn báo oán. Bây giờ xem ra đã thất bại rồi………
“Nhìn xem đây là ai nào?” Gatenmaru nhanh tay lẹ mắt đem Fuyuki kèm trong hai tay, nở nụ cười đắc ý.
“A!” Fuyuki nhìn khuôn mặt xanh mét của Linh Ngạn Cơ, xấu hổ phất tay.
“Thả cô ấy ra!”
“Ngươi cho rằng sẽ có khả năng đó sao?” Gatenmaru liếc nhìn ả một cái “Bởi vì vị con tin này bỏ trốn nên toàn bộ quân đội của ta chết trong tay Sesshoumaru. Nhưng chỉ cần cô ta ở trong tay ta thì cho dù chỉ còn mình ta vẫn có thể thắng được Sesshoumaru”
“Cái đó, ta nghĩ ta đối với Sesshoumaru vẫn không quan trọng như vậy đâu!” Fuyuki thốt ra lời khiến cho Linh Ngạn Cơ suýt nữa phun ngụm máu tươi, người này hoàn toàn không biết bản thân quan trọng với Sesshoumaru điện hạ tới mức nào. Mệt ả trước đây còn tưởng loài người này được Sesshoumaru điện hạ coi trọng là vì tâm cơ thâm trầm gì đó, bây giờ xem ra cô gái này ngốc hết chữa nổi rồi!
“Ngươi có quan trọng hay không chúng ta có thể thử!” Gatenmaru cười đầy ý xấu.
“Ôi chao?”
Linh Ngạn Cơ nuốt cơn tức giận do Fuyuki khơi dậy, oán hận nhìn Fuyuki, cực kì hối hận không giết cô ta.
“Ngươi tốt nhất đừng có nhúc nhích đấy Linh Ngạn Cơ!” Tay Gatenmaru nắm chặt cô Fuyuki cảnh cáo, “Nếu không người quan trọng với Sesshoumaru sẽ gặp nguy hiểm!”
“Khụ khụ… Gatenmaru, ngươi biết không? Khụ… Lúc bắt người tốt nhất nên trói gô kẻ đó, nếu không….” Trong lúc Gatenmaru chưa kịp phản ứng thì ánh mắt của Fuyuki thay đổi, nhanh chóng rót linh lực vào đao phong ma, đâm vào đầu vai của Gatenmaru, “Người gặp nguy hiểm chính là ngươi đấy!”
Gatenmaru hô đau một tiếng, đem Fuyuki thả ra.
“Linh Ngạn Cơ! Khụ khụ….”
Lúc Fuyuki hạ xuống thì chuông của Linh Ngạn Cơ xuyên qua ngực của Gatenmaru, Gatenmaru té trên mặt đất run mấy cái, sau đó hóa thành tro bay theo gió.
“Sao có khả năng đó? Gatenmaru sao lại…” Chết dễ vậy? Linh Ngạn Cơ không tin nhìn chỗ Gatenmaru biến mất, rõ ràng là một đại yêu quái sao chỉ một chiêu của ả thì….
Fuyuki thuận khí đứng lên, nhặt thanh đao phong ma rơi xuống đất lên, “Hắn bị ta dùng thanh đao phong ma che lại hết yêu lực, bị cái chuông chứa yêu khí của ngươi đánh xuyên qua mà không chết mới lạ đó!”
“Đao phong ma….”
Fuyuki đem đao để lại trong thắt lưng, không thể quan tâm Linh Ngạn Cơ ở cạnh mà nằm xuống trên mặt đất.
Loài người này tự mình…. Có lẽ chỉ có bề ngoài mới yếu ớt. Linh Ngạn Cơ cũng ngồi xuống đất, điều chỉnh hô hấp, quay đầu nhìn Fuyuki không chút phòng bị nằm trên mặt đất. Nếu là cô ta… Có lẽ thật sự sóng vai với Sesshoumaru điện hạ mà đi….
Đột nhiên một cỗ yêu khí quen thuộc truyền tới, Linh Ngạn Cơ quay đầu lại, đồng tử co rút, khuôn mặt tái lại.
“Sesshoumaru… điện hạ….”
Sesshoumaru đứng phía trên ngọc giai, trên người tản ra sát khí khiến đám yêu binh sắp ra trận giết địch đều bị kinh sợ.
“Sesshoumaru, không nghĩ tới con ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, ở chính cung điện của bản thân mà người bị bắt đi làm con tin.” Yue ngồi trong vườn hoa nói với Sesshoumaru với giọng châm chọc.
Jaken ở cạnh chảy mồ hôi lạnh, bây giờ Sesshoumaru sama đã rất tức giận, thế mà Yue phu nhân lại còn khiêu khích, nơi này sắp xong rồi.
“A a! Cha ngươi sẽ không để người ở dưới mí mắt của mình bị bắt đi, quả nhiên vẫn không thể mạnh hơn cha ngươi, hử Sesshoumaru?” Yue nhìn thân hình buộc chặt của Sesshoumaru, tiếp tục xé vết rách to hơn.
“Phu nhân, ngài đừng nói nữa, tiểu nhân cầu ngài….” Jaken quỳ dưới đất khóc ròng.
“Hả? Tại sao ta phải nghe ngươi?”
“Tiểu nhân tên là Jaken.” Jaken bi phẫn, hắn thật sự bi phẫn vì Yue phu nhân không nhớ tên hắn, à không, là Yue phu nhân luôn dùng ngôn ngữ để kích thích Sesshoumaru sama nhà hắn.
“Sesshoumaru điện hạ….” Một giọng thanh thúy trẻ con ngăn cản lời kích thích của Yue.
“Chuyện gì?” Sesshoumraru lạnh lùng nhìn Mộc Mị đột nhiên xuất hiện, giọng điệu bình tĩnh làm người ta không nghĩ Sesshoumaru đang ở trong trạng thái tức giận. Nhưng mà khí thế lạnh lùng kia, đôi mắt vàng đầy sự tức giận kia tỏ rõ Sesshoumaru đang tức giận.
“Nếu… Người đó, Fuyuki tiểu thư còn sống, Sesshoumaru điện hạ có thể buông tha cho Linh Ngạn Cơ hay không?” Mộc Mị lấy hết dũng khí nhìn đôi mắt của Sesshoumaru, khẩn cầu.
Jaken nghe vậy thì ngừng thở, lùi về phía Yue.
Người này không muốn sống nữa sao? Còn dám nhắc tên người đã bắt Fuyuki đi trước mặt Sesshoumaru. Quan trọng hơn hắn là yêu quái ngoài phòng của Fuyuki mà lại trơ mắt nhìn Fuyuki bị Linh Ngạn Cơ bắt đi mà không ngăn cản một câu.
“Ồ?” Sesshoumaru xoay người nhìn Mộc Mị, khóe miệng nâng lên nở nụ cười làm người ta kinh diễm, bước từng bước tới gần Mộc Mị, “Ngươi có đủ tư cách để cầu tình thay ả sao?”
Xong rồi, người này chết chắc rồi. Jaken nghĩ vậy thì giọng của Yue bỗng vang lên.
“Sesshoumaru, thời gian tới rồi, nên đi đi!”
Sesshoumaru nhìn mẹ mình đang che chở Mộc Mị, hừ lạnh một tiếng, biến thành chum sáng biến mất.
“A – Sesshoumaru sama, đợi tiểu nhân với!” Jaken chạy theo.
Nhìn hướng Sesshoumaru rời đi, nhìn về phía Mộc Mị nói, “Ngươi đề cập chuyện này với Sesshoumaru, ngươi thật sự không nghĩ tới có mạng nhỏ này à?”
“……”
“Tùy ngươi vậy, tiểu quỷ ngoan cố!”
Khu rừng rập rạp, ban đầu là sự im lặng của sáng sớm nhưng sau lại bị những người xâm nhập phá hủy đi. Bắt đầu là một đoàn yêu bướm bay qua cánh rừng rầm rập, sau đó một đám yêu quái đủ màu bôn tẩu chung quanh, giống như tìm cái gì đó.
Lúc mặt trời dâng lên hoàn toàn thì khu rừng tranh cãi ầm ĩ khôi phục yên tĩnh.
“Này, không có ngươi tới thì phải? Ta đói bụng quá!”
“Bên Sesshoumaru điện hạ hình như đã khai chiến, bên này hẳn không có người tới.”
“Vậy là tốt rồi!” Nói rồi Fuyuki giăng kết giới, lấy một thứ bên trong ném ra.
Linh Ngạn Cơ chui ra từ thứ đó, thần sắc nghiêm trọng nhìn về phía chém giết kia. Cuối cùng cũng hạ quyết tâm không tới chiến trường.
“Này, ngươi muốn đi chỗ nào?” Fuyuki hỏi.
“Đi giúp nhóm của Sesshoumaru điện hạ một tay.”
Fuyuki nhíu mày, không đồng ý với câu trả lời của Linh Ngạn Cơ, “Ngươi đã bị thương nặng như vậy còn chạy tới đó làm gì?” Hơn nữa có khi còn bị Sesshoumaru chém chết cũng không chừng.
“Hừ! Không cần đem ta và loài người các ngươi đánh đồng, yêu quái bọn ta không yếu ớt như loài người các ngươi.” Dứt lời, Linh Ngạn Cơ không để ý tới Fuyuki mà phất áo bỏ đi.
“Cái gì chứ? ‘Yêu quái bọn ta không yếu ớt như loài người các ngươi’ là ý gì? Vì sao đám yêu quái luôn tự cho mình đúng vậy hả?” Fuyuki nhỏ giọng lầu bầu.
Sớm hôm nay, giống như Fuyuki đã đoán, đám tiểu yêu của Gatenmaru theo lệnh đem hai người các cô tới chiến trường để làm điều kiện đàm phán. Tuy rằng Fuyuki không nghĩ Sesshoumaru sẽ vì hai người mà nhượng bộ nhưng mà cũng không muốn đem phiền toái tới cho hắn. Vì vậy trước khi bị đem tới tay kẻ đó cô đã thực hiện kế hoạch vượt ngục. Cô vốn đã làm chuẩn bị tốt nhưng Linh Ngạn Cơ lại phối hợp với hành động của cô vì vậy Fuyuki đành phải trốn ra với ả.
Tuy rằng lúc vượt ngục Fuyuki không bị thương nhưng mà mấy ngày nay bị ả ép buộc, thân thể hoàn toàn không tốt. Fuyuki tùy tiện tìm rau dại ăn, một lần nữa núp vào trong cái cây.
Sao cứ cảm thấy mình giống như một con thỏ rồi? Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện, Fuyuki lâm vào mơ màng.
Lúc tỉnh lại thì khu rừng náo nhiệt hơn, giống như một đám thú dữ truy đuổi con mồi, tiếng chạy làm chấn động nơi này, xung quanh không ít cây bị đốn ngã hoặc là nổ đi, đan xen vào cùng nhau. Fuyuki xoa mắt, nhìn ra bên ngoài.
Bốn năm tên yêu quái không biết tên truy đuổi Linh Ngạn Cơ, hai bên không ngừng giao thủ và chiến đấu. Qua một hồi thì yêu quái thứ nhất ngã xuống. Linh Ngạn Cơ cầm hai cái chuông, cả người đầy máu đi vào sâu trong rừng giằng co với Gatenmaru.
Linh Ngạn Cơ quả nhiên rất mạnh, nhiều yêu quái như vậy đều bị ả giết chết. Fuyuki nhìn đống thi thể của đám yêu quái ra kết luận. Nhưng lượng máu chảy ra rất nhiều, hô hấp hỗn loại, lắc lắc thân thể, điều này tỏ rõ ả đã tới cực hạn, bây giờ mà đấu với kẻ bị thương nhẹ như Gatenmaru thì làm gì có phần thắng? Chúng ta cùng xem trận đấu nào!~~~~~~~
… Ưm! Fuyuki thất bại chảy mồ hôi, bây giờ không phải là lúc làm phóng viên kể lại trấn đấu chứ? Nếu cứ vậy thì Linh Ngạn Cơ sẽ chết mất.
Linh Ngạn Cơ thở hổn hển, miễn cưỡng tránh công kích của Gatenmaru, duy trì khoảng cách chiến đầu, chuẩn bị tư thế tấn công.
Này này, đủ rồi, đã sắp chịu không nổi rồi. Bây giờ ngươi mà ngã xuống giả chết thì ta cũng không nói người khác đâu. Đáy lòng Fuyuki hò hét.
Nhưng – không có khả năng đó phải không? Đôi mắt đầy ý chiến đấu kia, không chết không ngừng, cho dù có cơ hội ngươi cũng không buông tha phải không Linh Ngạn Cơ? Cho nên mới nói cô ghét nhất mấy kẻ đã yếu rồi còn ra gió như vậy.
–Nhưng đối với loại người đáng ghét này cô lại không thể cố tình bỏ qua được, cho dù Linh Ngạn Cơ từng hại cô.
Fuyuki cắn chặt răng, lấy cây đao phong ma trên đùi ra, bỏ vào trong ống tay áo. Sau đó nhìn đúng thời cơ thì lăn ra ngoài.
“Are?” Lăn lộn thì gặp phải chướng ngại vật chặn lại, Fuyuki lén lút ngẩng đầu thì phát hiện mình lăn tới chân của Gatenmaru.
A a! Không khống chế quỹ đạo tốt, cứ tưởng lăn tới giữa hai người, sau đó che chở trước Linh Ngạn Cơ, sắm vai anh hùng lấy ơn báo oán. Bây giờ xem ra đã thất bại rồi………
“Nhìn xem đây là ai nào?” Gatenmaru nhanh tay lẹ mắt đem Fuyuki kèm trong hai tay, nở nụ cười đắc ý.
“A!” Fuyuki nhìn khuôn mặt xanh mét của Linh Ngạn Cơ, xấu hổ phất tay.
“Thả cô ấy ra!”
“Ngươi cho rằng sẽ có khả năng đó sao?” Gatenmaru liếc nhìn ả một cái “Bởi vì vị con tin này bỏ trốn nên toàn bộ quân đội của ta chết trong tay Sesshoumaru. Nhưng chỉ cần cô ta ở trong tay ta thì cho dù chỉ còn mình ta vẫn có thể thắng được Sesshoumaru”
“Cái đó, ta nghĩ ta đối với Sesshoumaru vẫn không quan trọng như vậy đâu!” Fuyuki thốt ra lời khiến cho Linh Ngạn Cơ suýt nữa phun ngụm máu tươi, người này hoàn toàn không biết bản thân quan trọng với Sesshoumaru điện hạ tới mức nào. Mệt ả trước đây còn tưởng loài người này được Sesshoumaru điện hạ coi trọng là vì tâm cơ thâm trầm gì đó, bây giờ xem ra cô gái này ngốc hết chữa nổi rồi!
“Ngươi có quan trọng hay không chúng ta có thể thử!” Gatenmaru cười đầy ý xấu.
“Ôi chao?”
Linh Ngạn Cơ nuốt cơn tức giận do Fuyuki khơi dậy, oán hận nhìn Fuyuki, cực kì hối hận không giết cô ta.
“Ngươi tốt nhất đừng có nhúc nhích đấy Linh Ngạn Cơ!” Tay Gatenmaru nắm chặt cô Fuyuki cảnh cáo, “Nếu không người quan trọng với Sesshoumaru sẽ gặp nguy hiểm!”
“Khụ khụ… Gatenmaru, ngươi biết không? Khụ… Lúc bắt người tốt nhất nên trói gô kẻ đó, nếu không….” Trong lúc Gatenmaru chưa kịp phản ứng thì ánh mắt của Fuyuki thay đổi, nhanh chóng rót linh lực vào đao phong ma, đâm vào đầu vai của Gatenmaru, “Người gặp nguy hiểm chính là ngươi đấy!”
Gatenmaru hô đau một tiếng, đem Fuyuki thả ra.
“Linh Ngạn Cơ! Khụ khụ….”
Lúc Fuyuki hạ xuống thì chuông của Linh Ngạn Cơ xuyên qua ngực của Gatenmaru, Gatenmaru té trên mặt đất run mấy cái, sau đó hóa thành tro bay theo gió.
“Sao có khả năng đó? Gatenmaru sao lại…” Chết dễ vậy? Linh Ngạn Cơ không tin nhìn chỗ Gatenmaru biến mất, rõ ràng là một đại yêu quái sao chỉ một chiêu của ả thì….
Fuyuki thuận khí đứng lên, nhặt thanh đao phong ma rơi xuống đất lên, “Hắn bị ta dùng thanh đao phong ma che lại hết yêu lực, bị cái chuông chứa yêu khí của ngươi đánh xuyên qua mà không chết mới lạ đó!”
“Đao phong ma….”
Fuyuki đem đao để lại trong thắt lưng, không thể quan tâm Linh Ngạn Cơ ở cạnh mà nằm xuống trên mặt đất.
Loài người này tự mình…. Có lẽ chỉ có bề ngoài mới yếu ớt. Linh Ngạn Cơ cũng ngồi xuống đất, điều chỉnh hô hấp, quay đầu nhìn Fuyuki không chút phòng bị nằm trên mặt đất. Nếu là cô ta… Có lẽ thật sự sóng vai với Sesshoumaru điện hạ mà đi….
Đột nhiên một cỗ yêu khí quen thuộc truyền tới, Linh Ngạn Cơ quay đầu lại, đồng tử co rút, khuôn mặt tái lại.
“Sesshoumaru… điện hạ….”
/68
|