Rèn Thánh Điện, từ trước đến nay đều là một trong Thánh điện quan trọng nhất trong Quang Minh Thánh Giáo.
Nơi này, cũng không phải thuộc về vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ nào, mà là thuộc về toàn bộ Quang Minh Thánh Giáo.
Từ khi Thánh Điện thành lập đến nay, đã không biết có bao nhiêu đại năng nhân ở đây có được trang bị ngưỡng mộ trong lòng. Đương nhiên, ngoài những cường nhân đứng ở đỉnh cao nhất ra, rèn Thánh Điện cũng cung cấp nhiều trang bị cho các Kỵ Sĩ.
Có thể nói, trong toàn bộ Thánh Giáo, rèn Thánh Điện có địa vị hết sức quan trọng.
Tất cả những người đi qua Thánh Điện, đều sẽ duy trì đầy đủ tôn trọng đối với nơi đây, rất ít người dám lớn tiếng ồn ào ở đây.
Tuy nhiên, hôm nay dường như có chút không giống.
Một toà băng cực lớn đưa đến ngoài cửa, trong khối băng này, phong ấn một người đàn ông vạm vỡ khôi khô tuấn tú cao lớn, người đàn ông vạm vỡ này tay cầm hai chuỳ, trừng mắt tròn xoe, giống như đúc một khắc băng được điêu khắc.
Chỉ có điều, bất kỳ ai biết lai lịch của người đàn ông vạm vỡ này, vào khoảnh khắc nhìn thấy băng khắc đều hai chân như nhũn ra.
Rất nhanh, mấy vị đại sư trong Thánh Điện đã dắt tay nhau đi ra, sau khi xác nhận thân phận của người kia trong khắc băng, bọn họ không khỏi tím mặt.
Khi phất tay che dấu khắc băng lại, họ cũng đều hỏi thăm chuyện đã xảy ra.
Rất nhanh, chuyện Thánh Chuỳ đại nhân đi tới trang viên của Doanh Thừa Phong đại sư đã bị lật ra.
Ngay sau đó, các vị Thánh Điện đại nhân ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ khó xử.
Thánh Chuỳ đại nhân chính là thánh vật của rèn Thánh Điện, sở hữu uy nghiêm vô thượng. Bây giờ gã bị làm cho nhục nhã, người bị đông thành băng rồi bị đem trả lại, chuyện mất mặt này có thể lớn rồi.
Nhưng, Thánh Điện lần này dường như không thể ra mặt cho gã.
Bởi vì người làm gã bị đông lại, cũng là một trong những nhân vật quan trọng và hùng mạnh nhất trong Thánh Điện.
Doanh Thừa Phong, vị đại sư này vừa mới ở trong khe núi lớn rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển chân.
Muốn nghiêm trị Doanh Thừa Phong, chỉ sợ không có người nào dám mở miệng.
- Khấu Nhuệ đại sư, bây giờ chúng ta phải làm gì?
Một vị rèn đại sư tóc ngắn nhíu mày, thấp giọng hỏi.
Khấu Nhuệ dùng tay che mặt, giấu đi sự ảo não và chua xót trên mặt. Sau một lát, y cuối cùng ngẩng đầu lên, nói:
- Trước tiên hãy cứu Thánh Chuỳ đại nhân rồi hãy nói tiếp!
Mấy người còn lại đều liên tục gật đầu, nói thật, họ cũng không lo lắng cho sự an nguy của Thánh Chuỳ đại nhân.
Tuy nói Thánh Chuỳ đại nhân bị đông lại rồi, nhưng với thực lực Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển chân, muốn bảo vệ thần trí của bản thân không bị huỷ diệt, thì không thành vấn đề.
Chỉ cần làm hoà tan khối băng này ra, cam đoan có thể có được một Thánh Chuỳ đại nhân vui vẻ.
Nhưng, chuyện làm họ đau đầu là, nếu như Thánh Chuỳ cố chấp muốn báo thù, bọn họ lại phải chọn lựa như thế nào.
Nếu như trước đây vài tháng, họ sẽ không do dự lựa chọn giúp đỡ Thánh Chuỳ đại nhân, nhưng bây giờ thì, Doanh Thừa Phong đã đứng vững trong Thánh Điện. Hơn nữa, hắn còn thu Khấu Minh cháu ruột của Khấu Nhuệ đại sư làm người tuỳ tùng.
Từ nay về sau, hắn không phải là một người tứ cố vô thân nữa.
Cho nên, không có ai muốn đối địch với Doanh Thừa Phong, ít nhất, họ không muốn quang minh chính đại đi trêu chọc tên tiểu tử tiền đồ vô lượng này.
- Tản ra, tản ra, tản ra.
Một tiếng thúc giục dồn dập vang lên, những Kỵ Sĩ đứng vây xem tuy trong lòng không muốn, nhưng thúc giục tôi tớ ở Thánh Điện dần dần rời khỏi.
Sau đó, hai vị đại sư ra tay, đưa khối băng này vào trong Thánh Điện.
Ở Rèn Thánh Điện, thứ không thiếu nhất, chính là mồi lửa, mấy vị đại sư đều lấy mồi lửa ra, đặt dưới khối băng đốt nướng.
Chỉ sau một lát, sắc mặt của mọi người đều trở nên tương đối khó coi. Bởi vì họ kinh ngạc phát hiện, khối băng này không ngờ lại cứng rắn và hùng mạnh như thế.
Dưới ngọt lửa thiêu đốt mà bản thân phóng ra, đừng nói là khối băng, dù là sắt thép thật sự, cũng sẽ nhanh chóng trở thành một vũng nước thép.
Nhưng, khối băng to trước mặt bọn họ, lại là khối xương cứng khó có thể gặm, sau nửa ngày đốt cháy, chỉ vẹn vẻn chảy ra một tầng nước mỏng ngoài mặt.
- Trời ơi! Đây là băng gì, còn cứng rắn hơn Huyền Băng vạn năm.
Một vị rèn đại sư ở đây khẽ nói.
Trong mắt của mọi người đều loé lên một vẻ cười khổ và kinh dị.
Độ cứng của khối băng này đúng là vượt qua dự liệu của bọn họ, nhưng cũng khiến lòng hiếu kỳ của họ phát tác triệt để.
Là rèn đại sư cao cấp nhất, bọn họ đối với tất cả vật quý hiếm trong thiên hạ đều có hiểu biết. Tuy nhiên, không có ai là toàn trí toàn năng, cho nên cũng có nhiều thứ xảy ra ngoài sự dự liệu của họ.
Chính như khối băng ở trước mắt này, họ không đoán ra vật này hình thành như thế nào.
Khi mọi người đang đau đầu vì chuyện này, một thanh âm trầm đột ngột từ phía sau mọi người vang lên:
- Tránh ra!
Trong lòng mọi người rùng mình, chỉ nhìn thấy Nặc Y Nhĩ đại sư trầm mặt, không biết lúc nào không biểu hiện gì đứng phía sau bọn họ.
Mọi người lập tức tránh ra, trên mặt Khấu Nhuệ càng có thêm một tia hậm hực.
Nặc Y Nhĩ đại sư tiến lên trước vài bước, hai mắt sáng ngời có thần, ông ta nhìn chằm chằm vào khối băng nhìn cẩn thận. Sau một lát, sắc mặt ông ta càng ngưng trọng.
Rốt cục, ông ta giơ ra một bàn tay, trên đầu ngón tay có một một ánh lửa yếu ớt phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Dùng ánh lửa này nhẹ nhàng chạm vào huyền băng, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi.
Ngẩng đầu lên, ông ta chậm rãi nói:
- Sao lại thế này?
Ánh mắt của mọi người lập tức chăm chú nhìn vào người Khấu Nhuệ.
Trong lòng Khấu Nhuệ thầm mắng, có điều ông ta cũng không biết, Khấu Minh nếu đã theo bên cạnh Doanh Thừa Phong, vậy thì cũng chỉ có y ra mặt giải thích
Ho nhẹ một tiếng, Khấu Nhuệ nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, Thánh Chuỳ đại nhân đi tới phủ đệ của Doanh đại sư, muốn khiêu chiến Hàn Băng đại nhân, cho nên…
- Hàn Băng đại nhân.
Chân mày Nặc Y Nhĩ đại sư run lên, nói:
- Băng trên người Thánh Chuỳ, là Hàn Băng…đại nhân biến thành?
Mọi người đều ngẩn ra, bọn họ vì đã từng tận mắt thấy Hàn Băng trường kiếm, đồng thời đã từng cảm nhận uy của hàn ý lạnh thấu xương đó, cho nên mới đặt Hàn Băng đại nhân và Thánh Chuỳ đại nhân vào cùng một mức độ.
Nhưng, Nặc Y Nhĩ đại sư lại không tận mắt nhìn thấy, hơn nữa với tính tình cao ngạo kia của ông ta, vì sao phải theo mọi người gọi Hàn Băng một tiếng đại nhân.
Trong lòng Khấu Nhuệ rung động, ông ta châm chước nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, đây có phải là do Hàn Băng gây ra không, chúng tôi cũng không biết rõ, có điều, chúng tôi có thể trước tiên mời Thánh Chuỳ đại nhân ra đây, sau đó hỏi sẽ biết.
Thánh Chuỳ khí linh tuy sở hữuu trí tuệ nhất định, nhưng gã đối với từ nói dối này cũng không có khái niệm gì nhiều, cho nên chỉ cần hỏi gã một tiếng, thì nhất định có thể có được đáp án chuẩn xác.
Nhưng mà, Nặc Y Nhĩ đại sư sau một lát trầm ngâm, lại nói:
- Chuyện của Thánh Chuỳ lão phu sẽ đích thân xử lý, các ngươi không cần nhúng tay vào.
Dứt lời, ông ta vung tay lên, khối băng lớn lập tức biến mất. Mà bản thân ông ta lại bước dài, nhìn như thong thả, kỳ thực là nhanh như tia chớp rời khỏi nơi đây.
Đám người Khấu Nhuệ liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cảm nhận sự kinh ngạc cực độ.
Tính tình của Nặc Y Nhĩ đại sư cũng không tốt, hơn nữa ông ta lại vô cùng sủng ái Thánh Chuỳ đại nhân.
Bây giờ nhìn thấy Thánh Chuỳ đại nhân hổ thẹn, ông ta hẳn là nổi trận lôi đình mới phải. Nhưng, chẳng biết tại sao, ông ta lại không rên một tiếng đã đi rồi.
Tại thời khắc này, bọn họ thậm chí còn có chút hoài nghi, người có vóc dáng thấp đang đi đằng xa kia, có phải là Nặc Y Nhĩ đại sư mà bọn họ quen thuộc không.
Nặc Y Nhĩ đại sư bay nhanh tới trang viên của chính mình, ông ta lập tức vào tĩnh thất, nghiêm lệnh tôi tớ không được quấy nhiễu.
Sau đó, ông ta lấy ra một vật nhẹ nhàng ném đi, vật này lập tức lơ lửng giữa không trung, đồng thời bắn tung toé ra lửa cháy mạnh màu đỏ chói mắt.
Lửa khói này hơn xa so với mồi lửa lúc trước trong tay mọi người, dưới sự đốt cháy của chúng, khối băng bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ bắt đầu hoà tan.
Nặc Y Nhĩ đại sư khống chế ngọn lửa cả đời, đối với năng lực khống chế này đã đạt đến một trình độ cao không thể tin nổi.
Tuy lửa cháy dạt dào thiêu đốt, nhưng lại cẩn thận tránh được bản thể của Thánh Chuỳ đại nhân.
Trải qua sự cố gắng trong nửa canh giờ, khối băng cuối cùng đã vỡ vụn, Thánh Chuỳ đại nhân từ trong khối băng vụn nhỏ ngã xuống.
Tuy trong khối băng bị vây hồi lâu, nhưng Thánh Chuỳ khí linh kỳ thực cũng không bị thương tổn gì. Một khi thoát ra, gã lập tức khôi phục sức sống.
Sau khi thuận lợi đi ra, câu đầu tiên của gã chính là:
- Chủ nhân, ta thua rồi!
Nặc Y Nhĩ đại sư chậm rãi gật đầu, nói:
- Nếu như thắng, thì sẽ không bị đông thành khối băng rồi.
Thánh Chuỳ khí linh mở rộng miệng, cười chất phác.
Tuy gã thất bại, nhưng là bại tâm phục khẩu phục, cho nên trong lòng cũng không khúc mắc.
Đây chính là chỗ khác nhau giữa Thánh Chuỳ khí linh và người bình thường.
- Nói đi!
Nặc Y Nhĩ đại sư trầm giọng nói:
- Các ngươi đánh trong bao lâu, sao lại bị đóng băng?
Trên mặt của Thánh Chuỳ khí linh lập tức hiện lên một tia hoảng sợ, nói:
- Chủ nhân, y chỉ đưa ra một chiêu, phất phất tay, sau đó ta đã bị đóng băng lại.
Cơ thịt trên mặt Nặc Y Nhĩ đại sư co quắp một chút, nói:
- Một chiêu…
- Vâng, chỉ một chiêu.
Thánh Chuỳ khí linh dường như sợ giải thích không rõ ràng lắm, gã giơ tay lên, bắt chước bộ dạng của Hàn Băng khí linh phất phất.
Trong khoảnh khắc này, uy năng mà Hàn Băng khí linh thi triển ra rất mạnh, để lại ấn tượng đủ sâu sắc trong gã, cho nên động tác của gã không ngờ lại cực kỳ giống.
Sắc mặt của Nặc Y Nhĩ đại sư biến ảo không định, một lúc lâu sau, ông ta cuối cùng thở dài một hơi, nói:
- Quả nhiên như thế, không ngờ, tên tiểu tử Doanh Thừa Phong này lại đạt đến trình độ cao này.
Thánh Chuỳ khí linh cúi đầu, thấp giọng nói:
- Chủ nhân, Người nói, Hàn Băng…đại nhân đã vượt qua tam chuyển rồi sao?
Gã tuy thật thà chất phác, nhưng cũng không phải đầu đất, sau lần thua này, tự nhiên có thể cảm ngộ được một ít gì đó rồi.
Nặc Y Nhĩ đại sư liếc thật sâu vào gã, nói:
- Tên đầu đất nhà ngươi, đến cả thực lực của người ta cũng không nghe ngóng, liền đi đòi tự mất mặt, hừ, cũng may người ta ra tay lưu tình.
Ông ta dừng một chút, trong đôi mắt lại đột nhiên loé lên một tia sát khí mãnh liệt, nói:
- Là ai nói cho ngươi biết chuyện này?
- Là Ngô lão gia tử.
- Ngô lão gia! Hừ…
Nặc Y Nhĩ đại sư cười lạnh một lát, thấp giọng dặn dò:
- Thánh Chuỳ, bắt đầu từ hôm nay, ngươi ở nơi này đóng cửa không ra ngoài, hơn nữa, chuyện ngươi và Hàn băng đại nhân giao đấu, không được truyền ra ngoài nữa.
- Vâng.
Thánh Chuỳ khí linh tuy không hiểu rõ, nhưng đối với lời nói của Nặc Y Nhĩ đại sư thì lại là nói gì nghe nấy.
Nặc Y Nhĩ đại sự vừa quay đầu, hàn ý trong mắt thấm vào người.
Tranh đấu giữa các ngươi lão phu không quản, nhưng tính kế đến lão phu, hừ hừ…Chúng ta đi coi.
Nơi này, cũng không phải thuộc về vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ nào, mà là thuộc về toàn bộ Quang Minh Thánh Giáo.
Từ khi Thánh Điện thành lập đến nay, đã không biết có bao nhiêu đại năng nhân ở đây có được trang bị ngưỡng mộ trong lòng. Đương nhiên, ngoài những cường nhân đứng ở đỉnh cao nhất ra, rèn Thánh Điện cũng cung cấp nhiều trang bị cho các Kỵ Sĩ.
Có thể nói, trong toàn bộ Thánh Giáo, rèn Thánh Điện có địa vị hết sức quan trọng.
Tất cả những người đi qua Thánh Điện, đều sẽ duy trì đầy đủ tôn trọng đối với nơi đây, rất ít người dám lớn tiếng ồn ào ở đây.
Tuy nhiên, hôm nay dường như có chút không giống.
Một toà băng cực lớn đưa đến ngoài cửa, trong khối băng này, phong ấn một người đàn ông vạm vỡ khôi khô tuấn tú cao lớn, người đàn ông vạm vỡ này tay cầm hai chuỳ, trừng mắt tròn xoe, giống như đúc một khắc băng được điêu khắc.
Chỉ có điều, bất kỳ ai biết lai lịch của người đàn ông vạm vỡ này, vào khoảnh khắc nhìn thấy băng khắc đều hai chân như nhũn ra.
Rất nhanh, mấy vị đại sư trong Thánh Điện đã dắt tay nhau đi ra, sau khi xác nhận thân phận của người kia trong khắc băng, bọn họ không khỏi tím mặt.
Khi phất tay che dấu khắc băng lại, họ cũng đều hỏi thăm chuyện đã xảy ra.
Rất nhanh, chuyện Thánh Chuỳ đại nhân đi tới trang viên của Doanh Thừa Phong đại sư đã bị lật ra.
Ngay sau đó, các vị Thánh Điện đại nhân ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ khó xử.
Thánh Chuỳ đại nhân chính là thánh vật của rèn Thánh Điện, sở hữu uy nghiêm vô thượng. Bây giờ gã bị làm cho nhục nhã, người bị đông thành băng rồi bị đem trả lại, chuyện mất mặt này có thể lớn rồi.
Nhưng, Thánh Điện lần này dường như không thể ra mặt cho gã.
Bởi vì người làm gã bị đông lại, cũng là một trong những nhân vật quan trọng và hùng mạnh nhất trong Thánh Điện.
Doanh Thừa Phong, vị đại sư này vừa mới ở trong khe núi lớn rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển chân.
Muốn nghiêm trị Doanh Thừa Phong, chỉ sợ không có người nào dám mở miệng.
- Khấu Nhuệ đại sư, bây giờ chúng ta phải làm gì?
Một vị rèn đại sư tóc ngắn nhíu mày, thấp giọng hỏi.
Khấu Nhuệ dùng tay che mặt, giấu đi sự ảo não và chua xót trên mặt. Sau một lát, y cuối cùng ngẩng đầu lên, nói:
- Trước tiên hãy cứu Thánh Chuỳ đại nhân rồi hãy nói tiếp!
Mấy người còn lại đều liên tục gật đầu, nói thật, họ cũng không lo lắng cho sự an nguy của Thánh Chuỳ đại nhân.
Tuy nói Thánh Chuỳ đại nhân bị đông lại rồi, nhưng với thực lực Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển chân, muốn bảo vệ thần trí của bản thân không bị huỷ diệt, thì không thành vấn đề.
Chỉ cần làm hoà tan khối băng này ra, cam đoan có thể có được một Thánh Chuỳ đại nhân vui vẻ.
Nhưng, chuyện làm họ đau đầu là, nếu như Thánh Chuỳ cố chấp muốn báo thù, bọn họ lại phải chọn lựa như thế nào.
Nếu như trước đây vài tháng, họ sẽ không do dự lựa chọn giúp đỡ Thánh Chuỳ đại nhân, nhưng bây giờ thì, Doanh Thừa Phong đã đứng vững trong Thánh Điện. Hơn nữa, hắn còn thu Khấu Minh cháu ruột của Khấu Nhuệ đại sư làm người tuỳ tùng.
Từ nay về sau, hắn không phải là một người tứ cố vô thân nữa.
Cho nên, không có ai muốn đối địch với Doanh Thừa Phong, ít nhất, họ không muốn quang minh chính đại đi trêu chọc tên tiểu tử tiền đồ vô lượng này.
- Tản ra, tản ra, tản ra.
Một tiếng thúc giục dồn dập vang lên, những Kỵ Sĩ đứng vây xem tuy trong lòng không muốn, nhưng thúc giục tôi tớ ở Thánh Điện dần dần rời khỏi.
Sau đó, hai vị đại sư ra tay, đưa khối băng này vào trong Thánh Điện.
Ở Rèn Thánh Điện, thứ không thiếu nhất, chính là mồi lửa, mấy vị đại sư đều lấy mồi lửa ra, đặt dưới khối băng đốt nướng.
Chỉ sau một lát, sắc mặt của mọi người đều trở nên tương đối khó coi. Bởi vì họ kinh ngạc phát hiện, khối băng này không ngờ lại cứng rắn và hùng mạnh như thế.
Dưới ngọt lửa thiêu đốt mà bản thân phóng ra, đừng nói là khối băng, dù là sắt thép thật sự, cũng sẽ nhanh chóng trở thành một vũng nước thép.
Nhưng, khối băng to trước mặt bọn họ, lại là khối xương cứng khó có thể gặm, sau nửa ngày đốt cháy, chỉ vẹn vẻn chảy ra một tầng nước mỏng ngoài mặt.
- Trời ơi! Đây là băng gì, còn cứng rắn hơn Huyền Băng vạn năm.
Một vị rèn đại sư ở đây khẽ nói.
Trong mắt của mọi người đều loé lên một vẻ cười khổ và kinh dị.
Độ cứng của khối băng này đúng là vượt qua dự liệu của bọn họ, nhưng cũng khiến lòng hiếu kỳ của họ phát tác triệt để.
Là rèn đại sư cao cấp nhất, bọn họ đối với tất cả vật quý hiếm trong thiên hạ đều có hiểu biết. Tuy nhiên, không có ai là toàn trí toàn năng, cho nên cũng có nhiều thứ xảy ra ngoài sự dự liệu của họ.
Chính như khối băng ở trước mắt này, họ không đoán ra vật này hình thành như thế nào.
Khi mọi người đang đau đầu vì chuyện này, một thanh âm trầm đột ngột từ phía sau mọi người vang lên:
- Tránh ra!
Trong lòng mọi người rùng mình, chỉ nhìn thấy Nặc Y Nhĩ đại sư trầm mặt, không biết lúc nào không biểu hiện gì đứng phía sau bọn họ.
Mọi người lập tức tránh ra, trên mặt Khấu Nhuệ càng có thêm một tia hậm hực.
Nặc Y Nhĩ đại sư tiến lên trước vài bước, hai mắt sáng ngời có thần, ông ta nhìn chằm chằm vào khối băng nhìn cẩn thận. Sau một lát, sắc mặt ông ta càng ngưng trọng.
Rốt cục, ông ta giơ ra một bàn tay, trên đầu ngón tay có một một ánh lửa yếu ớt phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Dùng ánh lửa này nhẹ nhàng chạm vào huyền băng, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi.
Ngẩng đầu lên, ông ta chậm rãi nói:
- Sao lại thế này?
Ánh mắt của mọi người lập tức chăm chú nhìn vào người Khấu Nhuệ.
Trong lòng Khấu Nhuệ thầm mắng, có điều ông ta cũng không biết, Khấu Minh nếu đã theo bên cạnh Doanh Thừa Phong, vậy thì cũng chỉ có y ra mặt giải thích
Ho nhẹ một tiếng, Khấu Nhuệ nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, Thánh Chuỳ đại nhân đi tới phủ đệ của Doanh đại sư, muốn khiêu chiến Hàn Băng đại nhân, cho nên…
- Hàn Băng đại nhân.
Chân mày Nặc Y Nhĩ đại sư run lên, nói:
- Băng trên người Thánh Chuỳ, là Hàn Băng…đại nhân biến thành?
Mọi người đều ngẩn ra, bọn họ vì đã từng tận mắt thấy Hàn Băng trường kiếm, đồng thời đã từng cảm nhận uy của hàn ý lạnh thấu xương đó, cho nên mới đặt Hàn Băng đại nhân và Thánh Chuỳ đại nhân vào cùng một mức độ.
Nhưng, Nặc Y Nhĩ đại sư lại không tận mắt nhìn thấy, hơn nữa với tính tình cao ngạo kia của ông ta, vì sao phải theo mọi người gọi Hàn Băng một tiếng đại nhân.
Trong lòng Khấu Nhuệ rung động, ông ta châm chước nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, đây có phải là do Hàn Băng gây ra không, chúng tôi cũng không biết rõ, có điều, chúng tôi có thể trước tiên mời Thánh Chuỳ đại nhân ra đây, sau đó hỏi sẽ biết.
Thánh Chuỳ khí linh tuy sở hữuu trí tuệ nhất định, nhưng gã đối với từ nói dối này cũng không có khái niệm gì nhiều, cho nên chỉ cần hỏi gã một tiếng, thì nhất định có thể có được đáp án chuẩn xác.
Nhưng mà, Nặc Y Nhĩ đại sư sau một lát trầm ngâm, lại nói:
- Chuyện của Thánh Chuỳ lão phu sẽ đích thân xử lý, các ngươi không cần nhúng tay vào.
Dứt lời, ông ta vung tay lên, khối băng lớn lập tức biến mất. Mà bản thân ông ta lại bước dài, nhìn như thong thả, kỳ thực là nhanh như tia chớp rời khỏi nơi đây.
Đám người Khấu Nhuệ liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cảm nhận sự kinh ngạc cực độ.
Tính tình của Nặc Y Nhĩ đại sư cũng không tốt, hơn nữa ông ta lại vô cùng sủng ái Thánh Chuỳ đại nhân.
Bây giờ nhìn thấy Thánh Chuỳ đại nhân hổ thẹn, ông ta hẳn là nổi trận lôi đình mới phải. Nhưng, chẳng biết tại sao, ông ta lại không rên một tiếng đã đi rồi.
Tại thời khắc này, bọn họ thậm chí còn có chút hoài nghi, người có vóc dáng thấp đang đi đằng xa kia, có phải là Nặc Y Nhĩ đại sư mà bọn họ quen thuộc không.
Nặc Y Nhĩ đại sư bay nhanh tới trang viên của chính mình, ông ta lập tức vào tĩnh thất, nghiêm lệnh tôi tớ không được quấy nhiễu.
Sau đó, ông ta lấy ra một vật nhẹ nhàng ném đi, vật này lập tức lơ lửng giữa không trung, đồng thời bắn tung toé ra lửa cháy mạnh màu đỏ chói mắt.
Lửa khói này hơn xa so với mồi lửa lúc trước trong tay mọi người, dưới sự đốt cháy của chúng, khối băng bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ bắt đầu hoà tan.
Nặc Y Nhĩ đại sư khống chế ngọn lửa cả đời, đối với năng lực khống chế này đã đạt đến một trình độ cao không thể tin nổi.
Tuy lửa cháy dạt dào thiêu đốt, nhưng lại cẩn thận tránh được bản thể của Thánh Chuỳ đại nhân.
Trải qua sự cố gắng trong nửa canh giờ, khối băng cuối cùng đã vỡ vụn, Thánh Chuỳ đại nhân từ trong khối băng vụn nhỏ ngã xuống.
Tuy trong khối băng bị vây hồi lâu, nhưng Thánh Chuỳ khí linh kỳ thực cũng không bị thương tổn gì. Một khi thoát ra, gã lập tức khôi phục sức sống.
Sau khi thuận lợi đi ra, câu đầu tiên của gã chính là:
- Chủ nhân, ta thua rồi!
Nặc Y Nhĩ đại sư chậm rãi gật đầu, nói:
- Nếu như thắng, thì sẽ không bị đông thành khối băng rồi.
Thánh Chuỳ khí linh mở rộng miệng, cười chất phác.
Tuy gã thất bại, nhưng là bại tâm phục khẩu phục, cho nên trong lòng cũng không khúc mắc.
Đây chính là chỗ khác nhau giữa Thánh Chuỳ khí linh và người bình thường.
- Nói đi!
Nặc Y Nhĩ đại sư trầm giọng nói:
- Các ngươi đánh trong bao lâu, sao lại bị đóng băng?
Trên mặt của Thánh Chuỳ khí linh lập tức hiện lên một tia hoảng sợ, nói:
- Chủ nhân, y chỉ đưa ra một chiêu, phất phất tay, sau đó ta đã bị đóng băng lại.
Cơ thịt trên mặt Nặc Y Nhĩ đại sư co quắp một chút, nói:
- Một chiêu…
- Vâng, chỉ một chiêu.
Thánh Chuỳ khí linh dường như sợ giải thích không rõ ràng lắm, gã giơ tay lên, bắt chước bộ dạng của Hàn Băng khí linh phất phất.
Trong khoảnh khắc này, uy năng mà Hàn Băng khí linh thi triển ra rất mạnh, để lại ấn tượng đủ sâu sắc trong gã, cho nên động tác của gã không ngờ lại cực kỳ giống.
Sắc mặt của Nặc Y Nhĩ đại sư biến ảo không định, một lúc lâu sau, ông ta cuối cùng thở dài một hơi, nói:
- Quả nhiên như thế, không ngờ, tên tiểu tử Doanh Thừa Phong này lại đạt đến trình độ cao này.
Thánh Chuỳ khí linh cúi đầu, thấp giọng nói:
- Chủ nhân, Người nói, Hàn Băng…đại nhân đã vượt qua tam chuyển rồi sao?
Gã tuy thật thà chất phác, nhưng cũng không phải đầu đất, sau lần thua này, tự nhiên có thể cảm ngộ được một ít gì đó rồi.
Nặc Y Nhĩ đại sư liếc thật sâu vào gã, nói:
- Tên đầu đất nhà ngươi, đến cả thực lực của người ta cũng không nghe ngóng, liền đi đòi tự mất mặt, hừ, cũng may người ta ra tay lưu tình.
Ông ta dừng một chút, trong đôi mắt lại đột nhiên loé lên một tia sát khí mãnh liệt, nói:
- Là ai nói cho ngươi biết chuyện này?
- Là Ngô lão gia tử.
- Ngô lão gia! Hừ…
Nặc Y Nhĩ đại sư cười lạnh một lát, thấp giọng dặn dò:
- Thánh Chuỳ, bắt đầu từ hôm nay, ngươi ở nơi này đóng cửa không ra ngoài, hơn nữa, chuyện ngươi và Hàn băng đại nhân giao đấu, không được truyền ra ngoài nữa.
- Vâng.
Thánh Chuỳ khí linh tuy không hiểu rõ, nhưng đối với lời nói của Nặc Y Nhĩ đại sư thì lại là nói gì nghe nấy.
Nặc Y Nhĩ đại sự vừa quay đầu, hàn ý trong mắt thấm vào người.
Tranh đấu giữa các ngươi lão phu không quản, nhưng tính kế đến lão phu, hừ hừ…Chúng ta đi coi.
/981
|