- Hai yo, Hai yo…
Tiếng ký hiệu vang dội trong đám người vang lên, một cây Đại Lương lớn trong đám thợ thủ công dưới sự đồng tâm hiệp lực, thuận lợi dựng lên.
Xa xa, Doanh Thừa Phong lẳng lặng nhìn quanh, nhìn những thợ thủ công này ra sức kiến tạo đình viện mới, trong lòng có cảm xúc.
- Ai, đều là Thánh Chuỳ đại nhân kia không tốt, không ngờ lại làm cho trong nhà lung tung lộn xộn.
Âm thanh nghịch ngợm nhẹ nhàng vang lên bên tai của Doanh Thừa Phong, mùi thơm của trinh nữ lờ mờ kia bay vào mũi, khiến Doanh Thừa Phong bị một phen mê mẩn trong lòng.
- Hắc, người ta nói chuyện với ngươi, có nghe không?
Thẩm Ngọc Kỳ bất mãn hờn dỗi.
Doanh Thừa Phong vội vàng gật đầu, cười nói:
- Nghe thấy rồi, đương nhiên nghe thấy.
Hắn cười híp mắt nói:
- Cũ không mất đi, mới sẽ không đến. Nếu nhà này bị đổ rồi, chúng ta lại xây dựng một toà mới, ha ha, ta muốn xây dựng một toà còn tốt hơn cả trước đây.
Khuôn mặt kiều diễm như hoa kia của Thẩm Ngọc Kỳ lại đột ngột ảm đảm xuống, nàng nhẹ giọng nói:
- Hoá ra cái mới tốt hơn cái cũ sao?
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nhìn nét mặt của nàng, lập tức biết không được bình thường.
Nhẹ vỗ trán một cái, hắn nghiêm nét mặt nói:
- Vương Ngọc, ta nói là nhà, về phần người thì…
Hắn dừng lại, phỏng đoán.
Thẩm Ngọc Kỳ tuy quay đầu, nhưng hai lỗ tai nhỏ nhắn xinh xắn của nàng lại đã đứng thẳng cao cao.
Doanh Thừa Phong trong lòng thầm cười, trên mặt lại nghiêm túc nói:
- Người thì đương nhiên là cũ phải tốt hơn mới rồi.
Thẩm Ngọc Kỳ quay đầu, bất ngờ mừng vui, nói:
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Doanh Thừa Phong thề thốt sắt son nói:
- Nếu không ta sẽ chứng minh cho nàng thấy.
Thẩm Ngọc Kỳ sửng sốt, nói:
- Chứng minh thế nào?
Doanh Thừa Phong làm mặt lơ, bước lên hai bước, dang rộng hai cánh tay, đột nhiên ôm lấy nàng, nói:
- Đương nhiên là chứng minh như thế này.
Thẩm Ngọc Kỳ bị hắn ôm, không khỏi cả người như nhũn ra, muốn tránh thoát ra ngoài, lại có chút luyến tiếc.
Nhưng mà, chính vào lúc này, lại nghe thấy một âm thanh sâu kín vang lên:
- Chủ nhân!
Hai mắt của Thẩm Ngọc Kỳ đột nhiên tỉnh táo trở lại, trong cơ thể nàng cũng không biết khí lực từ đâu tới, hay tay uốn éo, lập tức từ trong lòng Doanh Thừa Phong thoát ra, hai chân bước ra. Giống như một con nai con sợ hãi, trong nháy mắt bỏ chạy không dấu vết.
Doanh Thừa Phong xanh mặt quay đầu lại, lập tức nhìn thấy hình bóng xinh đẹp sôi nổi của Hoa Hồng Đen.
- Ngươi…
Doanh Thừa Phong nắm chặt hay tay, nếu như đối phương là một nam tử, một quyền này của hắn e là đã sớm đánh ra rồi.
Vẻ mặt Hoa Hồng Đen tò mò, nói;
- Chủ nhân, tôi làm sao vậy?
Nhìn bộ dạng bé bỏng tò mò của cô ta, Doanh Thừa Phong tuy biết rõ đối phương mười phần là giả vờ giả vịt, nhưng luồng tà hoả trong lòng lại dần dần lắng xuống.
Hừ nhẹ một tiếng, hắn nói:
- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
Cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra hết sức quyến rũ của Hoa Hồng Đen, nói:
- Chủ nhân, là ngài bảo ta đến gặp ngài chứ.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, hắn thở ra một hơi, nói;
- Được rồi, hôm nay ta gọi ngươi đến, là muốn hỏi ngươi một chuyện.
- Chủ nhân thỉnh giáo.
Hoa Hồng Đen thản nhiên nói.
Cô ta tựa hồ đã sớm có dự cảm về cuộc gặp mặt ngày hôm nay, cho nên không hề có chút bất ngờ nào.
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Hoa Hồng Đen, ta muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai?
Hoa Hồng Đen nháy đôi mắt to xinh đẹp, kinh ngạc nói:
- Ta là Hoa Hồng Đen, không phải ngài đã biết rồi sao?
- Hừ, Hoa Hồng Đen cũng không phải là người bình thường, nếu không khi Thánh Chuỳ đại nhân nhìn thấy ngươi, tại sao lại kiêng kị như thế.
Hoa Hồng Đen khẽ mỉm cười, nói:
- Chủ nhân, đó là bởi vì trước khi Thánh Chuỳ đại nhân chưa thành linh, là một hàng xóm của ta, cho nên chúng ta quen biết nhau rất nhiều năm.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mày, nói:
- Nói như vậy là sao?
Hoa Hồng Đen do dự một chút, nói:
- Chủ nhân, ngài cũng biết, kế thừa của Ái Lệ Ti điện hạ chính là một đạo linh thú chứ?
Trong lòng Doanh Thừa Phong đột nhiên động lên, hắn kinh ngạc nói:
- Ngươi…hay ngươi không phải là Nhân Tộc?
Hoa Hồng Đen cười khổ một tiếng, nói:
- Tỳ nữ là tộc Hồ Tiên, trước đây có điều giấu giếm, cũng là bất đắc dĩ, xin chủ nhân thứ lỗi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn chăm chú nhìn Hoa Hồng Đen, nói:
- Linh thú biến hoá, nhất định phải tu luyện để có tước vị, ngươi che giấu đi thực lực đúng không?
- Vâng.
Hoa Hồng Đen không giấu giếm nữa, bởi vì cô biết, sau khi nhìn thấy Thánh Chuỳ khí linh, dù cho cô ta muốn giấu đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng:
- Tu vi của tỳ nữ đã đạt đến cảnh đại công tước đỉnh cao, kể cả Uông Kiệt kia, chẳng qua cũng tương đương với ta thôi.
Khi nói ra câu nói này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta loé lên một tia ngạo nhiên.
Khoé miệng của Doanh Thừa Phong hơi nhếch lên, nói:
- Đại công tước đường đường đỉnh cao, không ngờ lại đến chỗ của ta làm một tiểu tỳ nữ vô danh, ha ha, đúng là vinh hạnh của tại hạ.
Hong hồng đen buông thõng ánh mắt xuống, nói:
- Chủ nhân thứ lỗi, đây là tỳ nữ phụng mệnh của Ái Lệ Ti điện hạ đến.
Cô ta chậm rãi nói:
- Điện hạ và ngài gặp nhau đã lâu, hết sức coi trọng tương lai của ngài, cho nên bà ấy mới đưa tỳ nữ đến bên cạnh ngài.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, thản nhiên nói:
- Hoa Hồng Đen, bây giờ thân phận của ngươi đã tiết lộ, tại hạ cũng không dám để một vị cường nhân đại công tước ở bên cạnh hầu hạ nữa.
Hai mắt hắn loé lên, nói:
- Hay là ngươi hãy quay về bên cạnh Ái Lệ Ti điện hạ đi!
Tuy nói Hoa Hồng Đen cũng không gây ra phiền phức gì cho hắn, nhưng bất cứ ai cũng đều không muốn ở bên cạnh mình có một vị cao thủ hùng mạnh như vậy. Mà chủ yếu là, vị cao thủ này không thể thành thật với mình.
Sắc mặt Hoa Hồng Đen biến hoá, cô ta buông thõng ánh mắt, chậm rãi nói:
- Chủ nhân, tỳ nữ lúc mới đến, trong lòng còn bất mãn, nhưng bây giờ…
Cô ta ngẩng đầu lên, dũng cảm đón nhận ánh mắt của Doanh Thừa Phong, cất cao giọng nói:
- Tỳ nữ đã hiểu ý của điện hạ, ngài là một cường nhân sở hữu tiền đồ vô hạn, tỳ nữ nguyện trung thành đi theo bên cạnh ngài.
Doanh Thừa Phong lãnh đạm nói:
- Ngươi khẳng định?
- Vâng.
Hoa Hồng Đen không do dự nói:
- Kim Cương Vương, Bá Vương, thực lực của hai vị Thánh Thú này bí hiểm khó lường, đặc biệt là Kim Cương Vương, tuy bây giờ y chỉ ở cảnh giới tước vị, nhưng ta tin, tiền đồ của y sau này không thể giới hạn được. Nếu ngay cả cường nhân Thánh Thú như vậy cũng nguyện đi theo bên cạnh ngài, tỳ nữ tự nhiên cũng bằng lòng.
Doanh Thừa Phong sửng sốt, trong lòng của hắn có chút cảm giác dở khóc dở cười.
Hoá ra, mượn tên tuổi của Kim Cương Vương, cũng có thể làm cho một số người ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, tâm niệm của hắn vừa chuyển, sắc mặt trầm xuống, nói:
- Ngươi nhìn ra?
Hoa Hồng Đen chậm rãi gật đầu, nói:
- Tỳ nữ dù sao cũng là một trong những Thánh Thú, có thể nhìn ra lai lịch của Kim Cương Vương cũng không kỳ lạ.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong thâm thuý nhìn cô ta, sau một hồi, chậm rãi nói:
- Thực lực của ngươi cường đại như thế, khả năng nhãn lực cũng khá tốt, tại hạ thật sự không rõ, Ái Lệ Ti điện hạ sao lại đưa ngươi ra ngoài.
Trên mặt của Hoa Hồng Đen hiện lên một tia chua sót, cô ta chậm rãi nói:
- Chủ nhân, có lẽ qua vài năm nữa, ngài sẽ hiểu rõ.
Ánh mắt của cô ta không một chút chùn bước nhìn Doanh Thừa Phong, lại nói:
- Tỳ nữ nguyện lấy danh nghĩa của bổn tộc thề, Ái Lệ Ti điện hạ tuyệt đối không có ác ý.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói;
- Ngươi không cần giải thích, ta tin điện hạ sẽ không có ác ý.
Chỉ có điều, dù cho hắn có thông minh thế nào, trước sau cũng không thể đoán được nguyên cớ trong đó.
Nếu như dưới trướng của mình có nhân tài như vậy, hắn trăm phương ngàn kế giữ lại còn không kịp, sao lại đẩy cô ta đi tặng cho người khác, hơn nữa còn làm một tỳ nữ thân phận thấp hèn.
Hoa hồng quỷ lại lần nữa buông thõng ánh mắt xuống, nói:
- Đa tạ sự tín nhiệm của chủ nhân, không biết chủ nhân còn muốn hỏi nữa không?
Doanh Thừa Phong chần chừ một chút, nói:
- Không, ngươi lui đi!
Hoa hồng quỷ đáp lại một tiếng, nhưng lại vẫn chưa rời đi, mà lén lút ngẩng trán lên, dùng ánh mắt xấu hổ liếc nhìn hắn.
Trong lòng Doanh Thừa Phong hồi hộp, hắn trầm giọng nói:
- Còn có chuyện gì?
Sắc mặt hoa hồng quỷ ửng đỏ, xấu hổ nói:
- Chủ nhân, tỳ nữ đến nay vẫn là tấm thân trinh nữ.
Doanh Thừa Phong nháy hai mắt, nghi ngờ vạn phần nói:
- Ngươi là tấm thân trinh nữ, thì có liên quan gì đến ta?
Hoa hồng quỷ hơi sửng sốt, cô ta dù cho mặt có dày thêm nữa, cũng không chịu được sự chế giễu của câu nói này.
Hung hăng đập chân, hoa hồng quỷ nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Vâng, không liên quan, tỳ nữ cáo từ.
Dứt lời, cô ta xoay người đi, dùng tốc độ nhanh hơn Thẩm Ngọc Kỳ biến mất ra khỏi tầm mắt của Doanh Thừa Phong.
Nhìn hoa hồng quỷ rời đi, Doanh Thừa Phong mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vị Thánh Thú thân Thiên Hồ này biến hoá quả nhiên có sức hấp dẫn lớn, cho dù là hắn, ở khoảnh khắc vừa rồi cũng có chút không kiềm lòng được.
Doanh Thừa Phong tin một chuyện.
Đó chính là trên thế giới này, khi đối mặt với hoa hồng quỷ như thế, nam tử còn có thể không động lòng, e là đếm trên đầu ngón tay cũng chẳng có mấy người.
Hơn nữa, sức hấp dẫn của Hoa Hồng Đen là nam nữ thông sát, Thẩm Ngọc Kỳ, Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh đều bị cô ta mê hoặc thần hồn điên đảo, hoàn toàn chân thành xưng hô với nhau là tỷ muội.
Tuy nhiên, trong lòng Doanh Thừa Phong từ đầu đến cuối đều có một phần cảnh giác, cho nên mắt thấy không ổn, lập tức phải nói khiến cô ta xấu hổ bỏ đi.
Lắc lắc đầu, Doanh Thừa Phong kiềm chế tâm thần, hắn quay đầu nhìn về phương xa.
Quang Minh Thánh Giáo chiếm giữ đất đai cực kỳ rộng lớn, từng ngọn núi liên miên chập chùng, trên mỗi ngọn núi, đều có Thánh Điện trấn thủ.
Ở đây, cất giấu bao nhiêu bí mật ít người biết, hắn thậm chí còn không thể đoán ra dụng ý thật sự trong hành động này của Ái Lệ Ti điện hạ.
Mà trước khi chưa biết chắc, hắn sẽ không manh động.
Thở dài một tiếng, Doanh Thừa Phong đột nhiên hét:
- Uông Kiệt!
- Có!
Một thanh âm sang sảng từ xa vang lên, đồng thời nhanh chóng tới trước mặt Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Tài liệu mà Thánh Điện chuẩn bị cho ta đã mang đến rồi, ha ha, Uông Kiệt, ngươi có muốn để Thánh Binh trong tay nâng cao lên một bước không?
Uông Kiệt hai mắt sáng ngời, y cười vang nói:
- Đại sư, tất cả mặc cho ngài làm chủ.
- Được, chúng ta đi U Quang thông đạo đi!
Doanh Thừa Phong vỗ vỗ trên người, nói:
- Ta hy vọng, khi Thánh Binh thăng tiến, ngươi cũng có thể vì vậy mà đột phá.
Ở trong một hoàn cảnh lớn như Quang Minh Thánh Giáo, chỉ có duy nhất cường nhân cấp Vương mới có thể thật sự có chỗ đứng.
Uông Kiệt gật đầu thật mạnh, tuy hắn không nói gì, nhưng cái nhấp môi, đã biểu lộ ra sự quyết tâm thật sự của hắn.
Tiếng ký hiệu vang dội trong đám người vang lên, một cây Đại Lương lớn trong đám thợ thủ công dưới sự đồng tâm hiệp lực, thuận lợi dựng lên.
Xa xa, Doanh Thừa Phong lẳng lặng nhìn quanh, nhìn những thợ thủ công này ra sức kiến tạo đình viện mới, trong lòng có cảm xúc.
- Ai, đều là Thánh Chuỳ đại nhân kia không tốt, không ngờ lại làm cho trong nhà lung tung lộn xộn.
Âm thanh nghịch ngợm nhẹ nhàng vang lên bên tai của Doanh Thừa Phong, mùi thơm của trinh nữ lờ mờ kia bay vào mũi, khiến Doanh Thừa Phong bị một phen mê mẩn trong lòng.
- Hắc, người ta nói chuyện với ngươi, có nghe không?
Thẩm Ngọc Kỳ bất mãn hờn dỗi.
Doanh Thừa Phong vội vàng gật đầu, cười nói:
- Nghe thấy rồi, đương nhiên nghe thấy.
Hắn cười híp mắt nói:
- Cũ không mất đi, mới sẽ không đến. Nếu nhà này bị đổ rồi, chúng ta lại xây dựng một toà mới, ha ha, ta muốn xây dựng một toà còn tốt hơn cả trước đây.
Khuôn mặt kiều diễm như hoa kia của Thẩm Ngọc Kỳ lại đột ngột ảm đảm xuống, nàng nhẹ giọng nói:
- Hoá ra cái mới tốt hơn cái cũ sao?
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nhìn nét mặt của nàng, lập tức biết không được bình thường.
Nhẹ vỗ trán một cái, hắn nghiêm nét mặt nói:
- Vương Ngọc, ta nói là nhà, về phần người thì…
Hắn dừng lại, phỏng đoán.
Thẩm Ngọc Kỳ tuy quay đầu, nhưng hai lỗ tai nhỏ nhắn xinh xắn của nàng lại đã đứng thẳng cao cao.
Doanh Thừa Phong trong lòng thầm cười, trên mặt lại nghiêm túc nói:
- Người thì đương nhiên là cũ phải tốt hơn mới rồi.
Thẩm Ngọc Kỳ quay đầu, bất ngờ mừng vui, nói:
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Doanh Thừa Phong thề thốt sắt son nói:
- Nếu không ta sẽ chứng minh cho nàng thấy.
Thẩm Ngọc Kỳ sửng sốt, nói:
- Chứng minh thế nào?
Doanh Thừa Phong làm mặt lơ, bước lên hai bước, dang rộng hai cánh tay, đột nhiên ôm lấy nàng, nói:
- Đương nhiên là chứng minh như thế này.
Thẩm Ngọc Kỳ bị hắn ôm, không khỏi cả người như nhũn ra, muốn tránh thoát ra ngoài, lại có chút luyến tiếc.
Nhưng mà, chính vào lúc này, lại nghe thấy một âm thanh sâu kín vang lên:
- Chủ nhân!
Hai mắt của Thẩm Ngọc Kỳ đột nhiên tỉnh táo trở lại, trong cơ thể nàng cũng không biết khí lực từ đâu tới, hay tay uốn éo, lập tức từ trong lòng Doanh Thừa Phong thoát ra, hai chân bước ra. Giống như một con nai con sợ hãi, trong nháy mắt bỏ chạy không dấu vết.
Doanh Thừa Phong xanh mặt quay đầu lại, lập tức nhìn thấy hình bóng xinh đẹp sôi nổi của Hoa Hồng Đen.
- Ngươi…
Doanh Thừa Phong nắm chặt hay tay, nếu như đối phương là một nam tử, một quyền này của hắn e là đã sớm đánh ra rồi.
Vẻ mặt Hoa Hồng Đen tò mò, nói;
- Chủ nhân, tôi làm sao vậy?
Nhìn bộ dạng bé bỏng tò mò của cô ta, Doanh Thừa Phong tuy biết rõ đối phương mười phần là giả vờ giả vịt, nhưng luồng tà hoả trong lòng lại dần dần lắng xuống.
Hừ nhẹ một tiếng, hắn nói:
- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
Cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra hết sức quyến rũ của Hoa Hồng Đen, nói:
- Chủ nhân, là ngài bảo ta đến gặp ngài chứ.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, hắn thở ra một hơi, nói;
- Được rồi, hôm nay ta gọi ngươi đến, là muốn hỏi ngươi một chuyện.
- Chủ nhân thỉnh giáo.
Hoa Hồng Đen thản nhiên nói.
Cô ta tựa hồ đã sớm có dự cảm về cuộc gặp mặt ngày hôm nay, cho nên không hề có chút bất ngờ nào.
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Hoa Hồng Đen, ta muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai?
Hoa Hồng Đen nháy đôi mắt to xinh đẹp, kinh ngạc nói:
- Ta là Hoa Hồng Đen, không phải ngài đã biết rồi sao?
- Hừ, Hoa Hồng Đen cũng không phải là người bình thường, nếu không khi Thánh Chuỳ đại nhân nhìn thấy ngươi, tại sao lại kiêng kị như thế.
Hoa Hồng Đen khẽ mỉm cười, nói:
- Chủ nhân, đó là bởi vì trước khi Thánh Chuỳ đại nhân chưa thành linh, là một hàng xóm của ta, cho nên chúng ta quen biết nhau rất nhiều năm.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mày, nói:
- Nói như vậy là sao?
Hoa Hồng Đen do dự một chút, nói:
- Chủ nhân, ngài cũng biết, kế thừa của Ái Lệ Ti điện hạ chính là một đạo linh thú chứ?
Trong lòng Doanh Thừa Phong đột nhiên động lên, hắn kinh ngạc nói:
- Ngươi…hay ngươi không phải là Nhân Tộc?
Hoa Hồng Đen cười khổ một tiếng, nói:
- Tỳ nữ là tộc Hồ Tiên, trước đây có điều giấu giếm, cũng là bất đắc dĩ, xin chủ nhân thứ lỗi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn chăm chú nhìn Hoa Hồng Đen, nói:
- Linh thú biến hoá, nhất định phải tu luyện để có tước vị, ngươi che giấu đi thực lực đúng không?
- Vâng.
Hoa Hồng Đen không giấu giếm nữa, bởi vì cô biết, sau khi nhìn thấy Thánh Chuỳ khí linh, dù cho cô ta muốn giấu đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng:
- Tu vi của tỳ nữ đã đạt đến cảnh đại công tước đỉnh cao, kể cả Uông Kiệt kia, chẳng qua cũng tương đương với ta thôi.
Khi nói ra câu nói này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta loé lên một tia ngạo nhiên.
Khoé miệng của Doanh Thừa Phong hơi nhếch lên, nói:
- Đại công tước đường đường đỉnh cao, không ngờ lại đến chỗ của ta làm một tiểu tỳ nữ vô danh, ha ha, đúng là vinh hạnh của tại hạ.
Hong hồng đen buông thõng ánh mắt xuống, nói:
- Chủ nhân thứ lỗi, đây là tỳ nữ phụng mệnh của Ái Lệ Ti điện hạ đến.
Cô ta chậm rãi nói:
- Điện hạ và ngài gặp nhau đã lâu, hết sức coi trọng tương lai của ngài, cho nên bà ấy mới đưa tỳ nữ đến bên cạnh ngài.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, thản nhiên nói:
- Hoa Hồng Đen, bây giờ thân phận của ngươi đã tiết lộ, tại hạ cũng không dám để một vị cường nhân đại công tước ở bên cạnh hầu hạ nữa.
Hai mắt hắn loé lên, nói:
- Hay là ngươi hãy quay về bên cạnh Ái Lệ Ti điện hạ đi!
Tuy nói Hoa Hồng Đen cũng không gây ra phiền phức gì cho hắn, nhưng bất cứ ai cũng đều không muốn ở bên cạnh mình có một vị cao thủ hùng mạnh như vậy. Mà chủ yếu là, vị cao thủ này không thể thành thật với mình.
Sắc mặt Hoa Hồng Đen biến hoá, cô ta buông thõng ánh mắt, chậm rãi nói:
- Chủ nhân, tỳ nữ lúc mới đến, trong lòng còn bất mãn, nhưng bây giờ…
Cô ta ngẩng đầu lên, dũng cảm đón nhận ánh mắt của Doanh Thừa Phong, cất cao giọng nói:
- Tỳ nữ đã hiểu ý của điện hạ, ngài là một cường nhân sở hữu tiền đồ vô hạn, tỳ nữ nguyện trung thành đi theo bên cạnh ngài.
Doanh Thừa Phong lãnh đạm nói:
- Ngươi khẳng định?
- Vâng.
Hoa Hồng Đen không do dự nói:
- Kim Cương Vương, Bá Vương, thực lực của hai vị Thánh Thú này bí hiểm khó lường, đặc biệt là Kim Cương Vương, tuy bây giờ y chỉ ở cảnh giới tước vị, nhưng ta tin, tiền đồ của y sau này không thể giới hạn được. Nếu ngay cả cường nhân Thánh Thú như vậy cũng nguyện đi theo bên cạnh ngài, tỳ nữ tự nhiên cũng bằng lòng.
Doanh Thừa Phong sửng sốt, trong lòng của hắn có chút cảm giác dở khóc dở cười.
Hoá ra, mượn tên tuổi của Kim Cương Vương, cũng có thể làm cho một số người ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, tâm niệm của hắn vừa chuyển, sắc mặt trầm xuống, nói:
- Ngươi nhìn ra?
Hoa Hồng Đen chậm rãi gật đầu, nói:
- Tỳ nữ dù sao cũng là một trong những Thánh Thú, có thể nhìn ra lai lịch của Kim Cương Vương cũng không kỳ lạ.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong thâm thuý nhìn cô ta, sau một hồi, chậm rãi nói:
- Thực lực của ngươi cường đại như thế, khả năng nhãn lực cũng khá tốt, tại hạ thật sự không rõ, Ái Lệ Ti điện hạ sao lại đưa ngươi ra ngoài.
Trên mặt của Hoa Hồng Đen hiện lên một tia chua sót, cô ta chậm rãi nói:
- Chủ nhân, có lẽ qua vài năm nữa, ngài sẽ hiểu rõ.
Ánh mắt của cô ta không một chút chùn bước nhìn Doanh Thừa Phong, lại nói:
- Tỳ nữ nguyện lấy danh nghĩa của bổn tộc thề, Ái Lệ Ti điện hạ tuyệt đối không có ác ý.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói;
- Ngươi không cần giải thích, ta tin điện hạ sẽ không có ác ý.
Chỉ có điều, dù cho hắn có thông minh thế nào, trước sau cũng không thể đoán được nguyên cớ trong đó.
Nếu như dưới trướng của mình có nhân tài như vậy, hắn trăm phương ngàn kế giữ lại còn không kịp, sao lại đẩy cô ta đi tặng cho người khác, hơn nữa còn làm một tỳ nữ thân phận thấp hèn.
Hoa hồng quỷ lại lần nữa buông thõng ánh mắt xuống, nói:
- Đa tạ sự tín nhiệm của chủ nhân, không biết chủ nhân còn muốn hỏi nữa không?
Doanh Thừa Phong chần chừ một chút, nói:
- Không, ngươi lui đi!
Hoa hồng quỷ đáp lại một tiếng, nhưng lại vẫn chưa rời đi, mà lén lút ngẩng trán lên, dùng ánh mắt xấu hổ liếc nhìn hắn.
Trong lòng Doanh Thừa Phong hồi hộp, hắn trầm giọng nói:
- Còn có chuyện gì?
Sắc mặt hoa hồng quỷ ửng đỏ, xấu hổ nói:
- Chủ nhân, tỳ nữ đến nay vẫn là tấm thân trinh nữ.
Doanh Thừa Phong nháy hai mắt, nghi ngờ vạn phần nói:
- Ngươi là tấm thân trinh nữ, thì có liên quan gì đến ta?
Hoa hồng quỷ hơi sửng sốt, cô ta dù cho mặt có dày thêm nữa, cũng không chịu được sự chế giễu của câu nói này.
Hung hăng đập chân, hoa hồng quỷ nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Vâng, không liên quan, tỳ nữ cáo từ.
Dứt lời, cô ta xoay người đi, dùng tốc độ nhanh hơn Thẩm Ngọc Kỳ biến mất ra khỏi tầm mắt của Doanh Thừa Phong.
Nhìn hoa hồng quỷ rời đi, Doanh Thừa Phong mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vị Thánh Thú thân Thiên Hồ này biến hoá quả nhiên có sức hấp dẫn lớn, cho dù là hắn, ở khoảnh khắc vừa rồi cũng có chút không kiềm lòng được.
Doanh Thừa Phong tin một chuyện.
Đó chính là trên thế giới này, khi đối mặt với hoa hồng quỷ như thế, nam tử còn có thể không động lòng, e là đếm trên đầu ngón tay cũng chẳng có mấy người.
Hơn nữa, sức hấp dẫn của Hoa Hồng Đen là nam nữ thông sát, Thẩm Ngọc Kỳ, Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh đều bị cô ta mê hoặc thần hồn điên đảo, hoàn toàn chân thành xưng hô với nhau là tỷ muội.
Tuy nhiên, trong lòng Doanh Thừa Phong từ đầu đến cuối đều có một phần cảnh giác, cho nên mắt thấy không ổn, lập tức phải nói khiến cô ta xấu hổ bỏ đi.
Lắc lắc đầu, Doanh Thừa Phong kiềm chế tâm thần, hắn quay đầu nhìn về phương xa.
Quang Minh Thánh Giáo chiếm giữ đất đai cực kỳ rộng lớn, từng ngọn núi liên miên chập chùng, trên mỗi ngọn núi, đều có Thánh Điện trấn thủ.
Ở đây, cất giấu bao nhiêu bí mật ít người biết, hắn thậm chí còn không thể đoán ra dụng ý thật sự trong hành động này của Ái Lệ Ti điện hạ.
Mà trước khi chưa biết chắc, hắn sẽ không manh động.
Thở dài một tiếng, Doanh Thừa Phong đột nhiên hét:
- Uông Kiệt!
- Có!
Một thanh âm sang sảng từ xa vang lên, đồng thời nhanh chóng tới trước mặt Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Tài liệu mà Thánh Điện chuẩn bị cho ta đã mang đến rồi, ha ha, Uông Kiệt, ngươi có muốn để Thánh Binh trong tay nâng cao lên một bước không?
Uông Kiệt hai mắt sáng ngời, y cười vang nói:
- Đại sư, tất cả mặc cho ngài làm chủ.
- Được, chúng ta đi U Quang thông đạo đi!
Doanh Thừa Phong vỗ vỗ trên người, nói:
- Ta hy vọng, khi Thánh Binh thăng tiến, ngươi cũng có thể vì vậy mà đột phá.
Ở trong một hoàn cảnh lớn như Quang Minh Thánh Giáo, chỉ có duy nhất cường nhân cấp Vương mới có thể thật sự có chỗ đứng.
Uông Kiệt gật đầu thật mạnh, tuy hắn không nói gì, nhưng cái nhấp môi, đã biểu lộ ra sự quyết tâm thật sự của hắn.
/981
|