Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 18: Cháu trai cầu hôn

/76


Nhi tử, ta thề, ta không quyến rũ con của ngươi - cháu của ta, ta rất vô tội, ta rất thiện lương.

"Phiêu Phiêu, sao ngươi không nói lời nào?" Một tên tiểu tử ngây thơ vô tội nhìn về phía tôi, không ngừng chớp mắt, mặt khẩn cầu.

Tiểu tử này, rốt cuộc là ai à? Tôi mê man nhìn nó, ngơ ngẩn không phản ứng kịp, ưmh, nhìn tuổi, đứa bé này chưa tròn mười tuổi, xem ra không thể nào là con trai của Thu Nhược Thủy - Hạ Hầu Bằng, vậy thì nó không phải là Hạ Hầu Đôn thì chính là Hạ Hầu Dực rồi. Tôi không thể nhìn ra tuổi của nó nên chỉ còn cách nhìn Như Nguyệt cầu cứu.. Rất may Như Nguyệt vô cùng hiểu được cái gì gọi là nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn ánh mắt chờ mong của ta, giơ lên hai đầu ngón tay, được, tôi hiểu, đây là nhị hoàng tử Hạ Hầu Đôn, cũng chính là nhi tử của Mẫn phi. Chậc, tiểu tử này xem ra chẳng giống mẫu thân nó chút nào, mẫu thân hèn nhát như vậy, nhi tử linh hoạt như vậy, ưmh, quả nhiên nói gien di truyền quả nhiên kỳ diệu, nét mặt của tôi vô cùng nghiêm túc nghiên cứu sinh vật di truyền học, ánh mắt không ngừng đảo tới đảo lưu hai mẫu tử họ . . . . .

"Phiêu Phiêu!" Tiểu tử cả giận, đoán chừng là bởi vì bị tôi dùng x quang nghiên cứu không nhịn được, ưmh, phải xoa dịu con rồng nhỏ này, vì vậy tôi vỗ nhẹ vào vai Hạ Hầu Đôn, dùng sức siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, cười đến Thiên Hoa Loạn Trụy [1] Nhật Nguyệt Vô Quang [2], "Đôn bảo bảo ngoan, ta biết ngươi là tốt nhất, biết rõ ta ghét nhất bị người khác nói già, trực tiếp gọi tên của ta. Nhưng Đôn nhỉ à, ngươi biết ngươi bây giờ chín tuổi, còn ta đã 20 rồi chứ?" Mắt to của tôi vụt sáng nhìn "Tôn tử, bắt đầu lừa gạt đứa trẻ. . . . . . Có người cầu hôn với tôi quả thật không tệ, chọc mấy nữ nhân kia cũng không có gì vui, hơn nữa, náo loạn như vậy đến tai Hạ Hầu Dận, hắn có thể không đến trừng trị tôi sao? Cho nên, tôi muốn dàn xếp ổn thỏa. . . . . .

[1] Hoa trời rơi xuống

[2] Trời và trăng đều ảm đạm

"Thôi đi, đừng nói lời vô ích với ta, ngươi đừng cho là ta giống như mấy đứa bảo bảo đần bị ngươi dụ dỗ chờ ta 15 tuổi ngươi thành 60 tuổi, hoang đường, ta rất thông minh, ta 15 tuổi, khi đó ngươi cũng chỉ có 27 tuổi, không khác hoàng hậu nương nương lắm mà thôi!" Tiểu tử hả hê hướng nhìn tôi, tôi sững sờ, chảy mồ hôi, sao nó lại thông minh như vậy, biết tôi dùng biện pháp gì lừa nó?

Ưmh, xem ra tôi tính nhầm, thì ra là không chỉ Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Dực chắc chắn cũng có kế hoạch nham hiểm , vấn đề là, rốt cuộc là ai dạy bọn họ chứ!

Mặt tôi xanh như lá.

"Tiểu tử thúi, ta không có hứng thú với đứa nít ranh như ngươi." Thấy tiểu tử này thông minh hơn so với mấy lão nương kia, tôi quyết định trực tiếp giải quyết.

"Mấy năm nữa ta sẽ là người lớn." Tiểu tử nói xong rất nghiêm túc.

"Đến lúc đó ta thành hoa tàn ít bướm rồi." Tôi tiếp tục vượt qua nó.

"Dù sao bây giờ ngươi cũng không ai thèm lấy!" Hỗn tiểu tử đáng chết, tôi muốn giết nó.

"Đến lúc đó không ai thèm lấy ta!" Tôi cắn răng nghiến lợi, mắt trợn lên giận dữ nhìn hắn!

"Ưmh, luôn có biện pháp." Hạ Hầu Đôn liếc tôi một cái, tiếp tục sờ cằm, không buông tha.

Tôi nổi giận, chẳng lẽ trời sanh tôi cặp với nhi đồng sao?

"Ta không thích ngươi!" Tôi rống!

Đối với trẻ con tôi không yêu, chỉ có chà đạp **. . . . . .

"Không sao, ta yêu ngươi là được rồi." Hạ Hầu Đôn một lần nữa ném bóng điện quang, bình chân như vại mở miệng, "Dù sao ta yêu rất nhiều, đủ chúng ta dùng cả đời. . . . . ."

Ưmh, theo lối nói của hắn, yêu là một loại chứa đựng năng lượng tốt, đến thời điểm thì gặm một miếng là được . . . . . tôi run run, tiểu tử thời này, thành thục quá sớm rồi, rốt cuộc là ai dạy dỗ. . . . . . Edit tại dien.dan.le.quy.don

"Không phải chính ngươi dạy sao? Tốt lắm, tôn tử của ta cũng bị ngươi dụ dỗ, ngươi tính toán việc ta giao phó thế nào? Hả?" Vào thời điểm đầy vạch đen, âm thanh quen thuộc bay vào trong lỗ tai, thì ra tôi bất tri bất giác nói câu nói kia, ôi, Hoàng đế nhi tử tới, còn đưa gương mặt lạnh hướng về phía tôi, huhu, khó trách không khí xung quanh biến hóa, đuôi hồ ly của nữ nhân xung quanh vênh lên, bắt đầu phát xuân, không đúng, quá tục khí rồi, phải là nói rõ là nổi dâm, khụ khụ, cái này quá lộ liễu, được rồi, bắt đầu liếc mắt quyến rũ, thuận tiện xem xem lão bà không người thương yêu sẽ thế nào.

Tôi cảm thấy được mình uất ức, chuyện này liên quan gì đến tôi chứ, nó không phải tôi đẻ ra, dù tôi chơi đùa hai ngày cũng không tính là tôi dạy, tôi nước mắt lưng tròng nhìn Hoàng đế, sử dụng ánh mắt vô tội truyền lại, "Con hư tại cha, hoàng thượng." Tôi rất trịnh trọng nhắc nhở hắn.

"Thật sao? Vậy xem ra ta phải dạy dỗ tốt hơn, tránh cho lần sau bị người nói, mẫu không dạy, lỗi của tử." Nói xong, hắn đi về phía tôi, ở trên bả vai, dùng động tác thô lỗ như vậy để đối đãi mỹ nhân thơm ngát như tôi, sau đó liếc con trai ruột của hắn, " Ngươi nói với Phu Tử, sao chép Đạo Đức Kinh 10 lần, còn nữa, nghĩ kĩ về ý niệm không nên có trong đầu ngươi đi."

Ánh mắt hung ác kia, khiến cho tôi hoài nghi liệu tiểu tử này có phải là con ruột của hắn hay không. . . .

Cuồng ngược đãi, chính là trong lòng tôi bây giờ cực kỳ trống rỗng ~ kết quả hắn dường như biết tôi mắng hắn, liếc tôi một cái, tôi lập tức đóng băng, nhưng khóe mắt vẫn thấy đám nữ nhân kia cười trộm, khó chịu cực độ.

"Các ngươi cũng giải tán đi, không có chuyện gì thì không nên xúm lại thêm phiền." Chỉ là hoàng thượng quả nhiên là công bình, cũng không cho các phi tử của hắn sắc mặt tốt, các nữ nhân vốn say mê cuồng nhiệt nhất thời xụ mắt xuống.

Tôi lập tức nghĩ, ôi trời, nhi tử quả nhiên không nhằm vào tôi, phương châm sống là đối xử như nhau, rất tốt rất tốt.

Chỉ là, nếu như hắn có thể tôn trọng người già một chút, vậy thì càng tốt hơn. Về phần việc kia, dù sao tiểu tử đó cũng không phải là con trai của tôi, hắn có yêu hay không cũng không liên quan tôi. Nhưng tôi chính là người già 20 tuổi, tương đối suy yếu, có thể đừng biến tôi thành bao tải mà khiêng lên vai như vậy không, da thịt người ta rất mềm . . . . . . Ô ô, chịu không được mà nói. . . . . .

Nhưng nhi tử không nghe được tôi tố cáo, vẫn mặt đen lại, vô cùng không tôn trọng người già, một đường chạy về Phi Phượng Cung.

Ưmh, ở chỗ này tôi cũng phải khen ngợi khối băng lạnh này một chút: Có lẽ hàng năm rèn luyện thân thể nên tương đối cường tráng, bắp thịt cảm giác rất đủ, cộng thêm chạy cũng đủ tốc độ, chỉ là có chút lắc lư, lần sau cải tiến có thể dùng như công cụ đi bộ. . . . . .

Tôi còn đang nghĩ ngợi trong đầu, hắn đã một đường chạy vào nội viện của tôi, sau đó thô lỗ ném tôi xuống ghế dưah, từ trên cao nhìn xuống tôi.

"Không có chuyện gì thì đến làm gì." Ưmh, chất vấn tới.

"Con dâu muốn mời." Tôi được hỏi thì cần phải đáp, ngoan ngoãn phối hợp với nhi tử.

"Thật sao? Hoàng hậu?" Nhi tử nheo mắt lại, ý chỉ không tin.

Tôi nháy nháy mắt, vô cùng thành khẩn gật đầu, "Đúng vậy, là hoàng hậu đưa thiệp tới, mà ta cảm thấy không phải là chủ ý của hoàng hậu." Tôi rất thành thực, cho nên kiên quyết không giấu giếm cảm giác của tôi với các vị con dâu, tránh cho nhi tử nhìn tôi lại càng không thuận mắt, đưa tôi ra Ngọ môn chém đầu, "Ưmh, mặc dù cái gì ta cũng không nhớ, nhưng ta biết nhìn người, hoàng hậu xem ra không giống như người thích thêu dệt chuyện, đoán chừng có người thúc đẩy, nhi tử, hậu viện ngươi muốn bốc cháy." Tôi rất khỏe lòng nhắc nhở.

Kết quả hắn không có chút nào cảm kích tôi, còn rầm rì rầm rì lướt nhanh qua tôi một cái, ánh mắt kia vô cùng khinh thường, cuối cùng bĩu môi, cho tôi một câu, "Hay là ngươi hy vọng như thế?" Hắn nhàn nhạt mở miệng, hình như không có chút quan tâm nào, quái, không giống như lần trước, tiểu tử này sao bây giờ lại có bộ dạng hả hê? Tôi nói rồi, hậu viện bốc cháy không có quan hệ gì với tôi, người bị ảnh hưởng khi mất cân bằng Âm Dương mới là hắn, mặt tôi hồ nghi. Dien~dan~le~duy~don

Đáng tiếc nhi tử đối với nhiệt tình của tôi không có cảm nhận được một chút, vẫn tiếp tục gắt gao nhìn tôi, hại tôi bị tổn thương một phần không nhỏ..

"Để được hạnh phúc, các ngươi phải phu xướng phụ tùy [3], mưa thuận gió hòa, Âm Dương điều hòa, con cháu nhiều hơn. . . . . . như vậy ta mới có thể trốn. . . . . ." Càng nói càng hài lòng, cơ hồ nói lộ miệng, tôi lập tức che miệng, hỏng bét, cho hắn biết mục đích của tôi là xuất cung, vậy xong đời rồi, quả nhiên, mặt người này trở nên cười như không cười, tôi quyết đóan, đề tài mơ hồ, dời đi tầm mắt, "Khụ khụ, nhi tử, con của ngươi dạy thế nào. . . . . ." Lại dám cùng lão nương ta cầu hôn! Hộc máu!

[3] Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo

"Không phải ngươi dạy sao?" Nhắc tới con hắn, sắc mặt Hạ Hầu Dận lập tức đại biến, còn giận dữ trợn mắt nhìn tôi một cái, ghét, người ta không làm gì xấu.

"Ta nào có, ta không thích ** ." Tôi rất vô tội, nhìn chằm chằm lại.

"Thật sao?" Hạ Hầu Dận bắt đầu xem tôi tốn hơi thừa lời, "Không phải lúc trước ngươi hay ôm ấp bọn nhỏ nói không ai thèm lấy ngươi, lúc nào bọn nhỏ trưởng thành thì sẽ lấy ngươi, còn nói gì nữa?" Nhi tử rất tức giận, giọng nói cực kỳ nóng, tâm tình rất tệ.

Tôi chảy mồ hôi, thì ra là Tần Phiêu Phiêu còn làm chuyện như vậy, quả nhiên. . . . . . Rất có phong cách của tôi, nhưng con trai Hạ Hầu Dận thì thế nào. . . . . .

Ai, cái vấn đề cưới gả này, thật sự là một nhiệm vụ khổ sở lâu dài. Xem ra tôi phải phân giai đoạn áp dụng, đầu tiên gắng đạt tới cải cách, sau đó tiến vào Xã Hội Chủ Nghĩa hợp tác xã cấp thấp, về phần ** xã hội, tôi phải làm thật tốt, xem ra độ khó cao, tôi than thở.

Chỉ là nhi tử nhìn thấy tôi than thở, còn tưởng rằng tôi chống chế, nói , "Thế nào, không muốn thừa nhận?" Hắn rất giống bộ dạng của tôi.

"Vốn dĩ ta không nhớ cái gì cả." Ngu ngốc, không có đầu óc, tôi sớm cũng đã nói tôi quên mất..., tôi hướng về phía hắn, bỗng nhiên nhận ra, thì ra là nhi tử đang lo lắng con trai hắn sẽ bị tôi dụ dỗ, tôi đã hiểu được nguyên nhân và hậu quả, lập tức vỗ ngực bảo đảm, "Yên tâm, ta đối với nó không có hứng thú, thật thật không có hứng thú, hơn nữa, vừa rồi ngươi cũng đã thấy được, ta phản đối mãnh liệt dường nào, cũng yêu cầu hắn hối cải để làm người mới, ta thề, ta về sau tuyệt đối sẽ không nhúng chàm con của ngươi. . . . . ." Tôi rất ngoan rất biết điều mở miệng.

Suy nghĩ một chút, bổ sung lại một câu, "Ưmh, còn nữa, tuyệt đối sẽ không phá hư ngươi và hành động thân mật của ngươi với các lão bà, dĩ nhiên chuyện chàng chàng thiếp thiếp ta càng không phá hoại, ta thề!" Tôi rất tốt rất ngoan, bản thân cũng cảm giác có thay đổi rất đáng gờm.

Nhưng nhi tử giống như không đem thành ý của tôi nhìn vào trong mắt, mắt giống như muốn phun lửa, có vẻ như rất giận dữ.

Ô ô, làm gì thế, người ta không có làm chuyện xấu, một bụng đầy ý nghĩ xấu vẫn còn ở trong bụng, còn chưa thực hiện, làm sao dùng ánh mắt ấy khiến người khác sợ hãi chứ, ta không làm gì cả.

Vào thời điểm tôi đang tính nặn ra hai giọt nước mắt để chứng minh lòng trong sạch, cánh tay chợt bị Hạ Hầu Dận nắm chặt, mặt của hắn vô cùng gần, cơ hồ như tiến đến sát khuôn mặt tôi, khiến cho tôi ngửi thấy hơi thở mập mờ.

"Phiêu Phiêu, chẳng lẽ ngươi thật không nhớ rõ chúng ta trước đây đã từng yêu nhau sao?" Không biết vì sao, nghe hắn nói như vậy, tôi sững sờ nhìn hắn, lông mi hắn nhíu lại khổ sở.

Chẳng lẽ, hắn vẫn. . . . . .

Tôi trợn to hai mắt, không thể tin được. . .


/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status