Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 19: Nhi tử, đừng như vậy. . . . .

/76


Tác giả có lời muốn nói:

Mấy vấn đề muốn giải thích:

1, Về ngược, thực ra toàn bộ truyện sẽ không ngược, chỉ có vài tình tiết hơi thâm trầm xuống.

2, Về nam chủ, Hoàng đế là tình yêu đầu của Thái hậu, cho nên, cho nên sẽ có chút dây dưa, bất quá việc thái hậu và các phi tử cùng tranh giành hoàng đế quá không phù hợp với tính tình của Thái hậu, cho nên không cần lo lắng.

3, Về phần tiểu nhi tử, o o, người ta trong tác phẩm này không chỉ là một phúc hắc, mọi người chờ mỹ nam xuất hiện thôi.

4, Về số tuổi của nhi tử Hoàng đế, phải thừa nhận lúc bắt đầu viết không suy tính nhiều như vậy, bất quá xác thực, thái tử không thể nào trước khi lập thái tử phi mà lại không có thị thiếp phi tần, chỉ là vấn đề này, dù sao cũng là văn tiểu bạch, coi như hắn tốt như vậy đi, ha ha, tôi luôn làm theo nguyên tắc

Cuối cùng, cám ơn thân môn vẫn ủng hộ, còn phải tiếp tục tiếp tục chống đỡ, hoan hô! ―― Mập mờ, quả nhiên mập mờ, đôi mắt Hoàng đế nhi tử như tơ nhìn ta. . . . . .

"Hạ Hầu Dận!" Tôi nghiêm túc kêu tên của hắn.

"Gọi ta là Dận." Âm thanh của hắn thật dịu dàng, khiến tôi có chút phiêu phiêu nhiên.

Ưmh, hiện tại khoảng cách của hai người chúng ta còn không thể nhét nổi một tờ giấy, mà ánh mắt hắn nhìn tôi thâm thúy như thế, nhiệt tình như thế, khiến cho tôi không thể không liên hệ với khuôn mặt lạnh của bao công.

Nhưng loại nhiệt tình này tôi không chịu nổi, tôi không muốn hòa tan, tôi hô hào trong lòng.

Nhi tử, quyến rũ mẫu thân của ngươi quả là không nhân đạo! Tôi nỗ lực mở to mắt nhìn hắn, thật lòng bày tỏ việc tôi không có bất kỳ hứng thú nào với hắn, nhưng nhi tử dường như không hiểu, nắm bả vai của tôi như muốn gảy, người ta rất đau, rất uất ức, vì vậy, khóc. . . . . .

"Huhu, ngươi khi dễ ta!" Hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt hắn, tôi bắt đầu khóc, khóc đến kinh thiên động địa hùng vĩ tư thế, nhất thời khiến cho Hạ Hầu Dận sửng sốt, quả nhiên không hề thâm tình ghê tởm nữa, mới bắt đầu đẩy tôi ra... tôi không cho, gắt gao quấn lấy hắn, khóc nhiều nước mắt, nước mũi, đương nhiên là muốn hắn phụ trách cho tôi, hừm hừ, không chùi lên người hắn thì chùi ở đâu.?

Kết quả, hoàng thượng đại nhân tàn bạo đẩy tôi ra, không cho tôi đắc ý, mặt đen lại nhìn tôi, giống như tôi là tiểu nhân trong mắt hắn, tôi cảm thấy được mình rất vô tội, vô cùng vô tội, oán niệm nhìn hắn, vô cùng bực mình, không phải không thể quên được quá khứ sao, không thể quên được quá khứ không phải là còn yêu thích tôi sao, tôi chùi nước mắt nước mũi cũng không chịu, hừ, quả nhiên là giả!

Tôi trừng nhìn của hắn, vô cùng vô cùng oán giận.

"Tốt lắm, đừng nhìn ta như vậy." Hắn thở dài, cầm lấy khăn thay tôi lau mặt, tôi không để ý đến hắn, tránh, tiếp tục trừng. Edit tại dien~dan~le~quy~don

Hắn không tức giận, tiếp tục lại gần, kiên trì lau nước mũi cho tôi. Tôi tránh, tiếp tục tránh, hắn tiếp tục tiến lên, tôi tiếp tục tránh, cho đến khi Hạ Hầu Dận rốt cuộc không nhịn được, kéo lấy cánh tay của tôi, hét to, "Tại sao ngươi lại tránh!" Hắn cực kỳ buồn bực.

Tôi lập tức hét trở lại, "Đương nhiên là muốn tránh, chiếc khăn đó là Như Nguyệt dùng để lau bàn đấy! Tôi không muốn dùng khăn lau bàn để lau mặt!" Khuôn mặt của tôi cũng không phải là cái bàn! Đương nhiên tôi phải hét lại!

Hạ Hầu Dận ngẩn người tại đó, nhìn tôi như đứa ngốc, sắc mặt đen tối, tôi còn tưởng rằng hắn tức giận, toàn thân đề phòng, phòng khi hắn chợt muốn đánh người, tôi chắc chắn đánh không lại hắn .

Kết quả, qua nửa ngày, hắn không xông lên đánh tôi cũng không xông lên cắn tôi, mà là đột nhiên vứt chiếc khắn về phía tôi, cười lên ha hả, cười đến tôi không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết hắn đang giở trò quỷ gì.

"Ngươi đó, thật sự là một chút cũng không thay đổi." Hắn chợt cảm khái, đôi mắt nhìn tôi tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Tôi chết lặng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy không khí rất quỷ dị, giống như có đồ vật gì đó trở nên mập mờ. Trong lòng tôi có chút bối rối, mặc dù biết quan hệ giữa Hạ Hầu Dận và Tần Phiêu Phiêu, nhưng bây giờ tôi không muốn dính líu gì tới hắn, hắn là Hoàng đế, có một đống lão bà, còn có nhiều con như vậy, thì nói đến lòng của tôi, tôi hoàn toàn không có cảm giác với hắn.

Không được không được, tôi phải thay đổi không khí quỷ dị này.

Suy nghĩ trong vô thức, tôi lắc đầu giống như trống, không còn duy trí không khí im lặng nữa, cũng không biết rằng hoàng đế nhu tình tựa thủy nhìn thấy sắc mặt tôi tái nhợt lắc đầu liên tục liền nghĩ tôi bị động kinh, vội vàng ôm lấy tôi.

"Phiêu Phiêu, ngươi sao vậy?" Hắn vội vàng mở miệng, ôm tôi thật chặt, đại não của tôi trong nháy mắt trống không, tâm hoảng ý loạn không quên nhìn động tĩnh xung quanh. Thấy trong sân ngoại trừ hai người chúng tôi ra thì không còn ai khác, lúc này mới an tâm lại, rất may Như Nguyệt thông minh, để những người khác lui xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt khi không ai thấy một màn phát run này, nếu không tôi thật sự chết không có chỗ chôn, hắn là Hoàng đế không quan trọng, còn tôi chính là Thái hậu vô dụng!

Nghĩ tới đây tôi tức giận, vội vàng phá tan hội nghị chuyện cũ, tình thâm ý trọng của Hạ Hầu Dận, "Này, ngươi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Lần trước thì bộ dạng giống như ta thiếu tiền trong quốc khố của ngươi, lần này lại là dáng vẻ yêu ta chết đi sống lại, ngươi rốt cuộc đang đùa cái gì?" Tôi nổi giận! Trực tiếp nổi giận, hoàn toàn quên vị này chính là hoàng thượng đại nhân, tay cầm đại quyền sanh sát. . . . . .

"Ta. . . . . ." Hắn kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt đầy thống khổ và ưu thương, lui về phía sau mấy bước, mặc cho tôi đẩy ra.

"Ngươi cái gì? Ngươi không phải là rất ghét ta sao Ta quên hết không phải tốt hay sao, những gì thuộc về a thì trở lại như cũ, tránh khỏi ta lại ảnh hưởng đến cuộc đời của ngươi, như vậy không phải rất tốt sao? Hạ Hầu Dận, sao còn tới trêu chọc ta!" Tôi hét to.

Không biết Hạ Hầu Dận rốt cuộc có ý gì, tại sao lại làm như vậy, đối với Tần Phiêu Phiêu rốt cuộc có cảm giác gì, tôi chỉ biết, tôi không muốn dính líu với hắn.

Đây đối với tôi cũng là một cơ hội, mặc kệ hắn muốn làm gì đối với tôi mà nói, chỉ có thể cùng hắn nói rõ. Lần trước không có cơ hội nói cho hắn biết, lần này phải nói thật tốt.

Dù sao, tôi cũng không thèm ở lại hoàng cung này.

"Phiêu, ngươi cái gì cũng quên, chẳng lẽ ngươi quên chúng ta từng yêu nhau sao?" Hắn nghe lời tôi nói, vẻ mặt trở nên mờ mịt, sững sờ nhìn tôi, giống như không thể tin được đó là lời tôi nói.

Nhưng khi nhìn hắn như vậy, tôi có chút không đành lòng, nhưng đối với hắn không đành lòng cũng không được, thân phận chúng tôi như vậy, tôi cứ coi như mình là Tần Phiêu Phiêu thì thế nào? Không phải là không có kết quả .

Hơn nữa tôi cũng nghĩ hắn vẫn còn thích Tần Phiêu, đều qua lâu như vậy, hắn nam nữ thành hàng rồi, ta cũng thành mẫu thân trên danh nghĩa của hắn, còn nữa, nếu như hắn thật không bỏ được, không thể nào lại không quan tâm đến Tần Phiêu Phiêu như vậy, hơn nữa, coi như thích, bây giờ còn có thể như thế nào?

Tôi thở dài, lắc đầu một cái, rất thanh tỉnh nhìn hắn. LQĐ

"Hạ Hầu Dận, ta không biết ngươi ở đây diễn kịch gì, nhưng ta đã quên, quên thì cũng thôi đi, chủ yếu là ngươi thật còn yêu ta sao? Ngươi đừng lừa mình dối người nữa, thật ra thì trong lòng ngươi rất rõ ràng, ngươi không phải là yêu ta, cần gì phải dò xét như vậy." Tôi lắc đầu nhìn hắn, có chút cảm thấy mệt mỏi, "Ta sẽ không quấy rầy ngươi, Tần Phiêu Phiêu đã không như trước, chuyện đã qua cũng đi qua rồi, tất cả mọi hiện tại, bắt đầu lần nữa không tốt sao?" Tôi thành khẩn nhìn hắn, thực sự người ta rất muốn bắt đầu cuộc sống mới đó.

"Thật sao? Thì ra là ngươi là nghĩ như vậy. . . . . ." Hạ Hầu Dận nhìn tôi, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, nhưng cặp mắt kia lại tản ra ánh sáng thâm trầm sắc bén, tôi không nghĩ mình nhìn lầm, đó là ánh mắt suy nghĩ xem đối phương có phải là người đồng hành cùng bản thân hay, dù sao trước kia khi tôi phỏng vấn, ông chủ của tôi cũng nghiên cứu như vậy đấy! Vì vật, tôi cười tự nhiên nhìn về ánh mắt của hắn, ngươi muốn xác định thì xác định, tốt thì sợ cái gì.

"Đúng vậy, ta chính là nghĩ như vậy." Tôi gật đầu một cái, cười híp mắt mở miệng, thuận tiện háy hắn một cái, vạch trần cái đuôi hồ ly của hắn, "Ta biết rõ ngươi không tin tưởng ra, nhưng dù sao trong thời gian dài ngươi sẽ biết, rãnh rỗi nghiên cứu ta, không bằng nghiên cứu phi tử của ngươi đi." Dù sao hoàng đế có một tác dụng chính là ngựa đực.

Quả nhiên sắc mặt hắn tối lại, "Ngươi thật là không cẩn thận mồm miệng miệng." Hắn trừng ta.

"Vậy thì thế nào, ta chưa nói gì sai cả, hôm nay ta coi như có kiến thức, đám phi tử kia, từng người một cũng đều không phải hạng tầm thường, chậc, không nhìn ra ngươi lại có ánh mắt bết bát như thế, khó trách lần trước lại gầy đi một vòng so với lần trước, chẳng lẽ nội bộ mâu thuẫn khiến cho ngươi tiết ra mất cân bằng à?" Tôi cười gian nhìn hắn, dáng vẻ nhiều chuyện.

Hắn sắp bị tôi chọc tức điên rồi, trợn lên giận dữ nhìn tôi một cái, hất đầu, "Hừ, ta cho rằng ngươi sẽ thay đổi, coi như là ta lầm rồi!"

"Này, ta là thay đổi, ngươi không phát hiện ta xinh đẹp hơn sao..., không biết nhìn!" Tôi cũng nổi giận, hắn dám vu khống! Người ta trở nên thông minh đáng yêu như vậy, mỹ lệ lại hào phóng, hắn chưa nhìn ra được sao? Tôi trừng!

Chắc chắn đằng sau ót của Hạ Hầu Dận có con mắt, cho nên hắn mới biết tôi chửi hắn là tên phản diện, vốn là đi tới cửa viện chỉ nửa bước là ra, rồi lại đột nhiên dừng bước quay đầu lại, nghiêng nước nghiêng thành cười một tiếng, " Hôm nay ta ở đây ăn cơm tối." Tôi có thể nói với hắn nụ cười đó chính là khiêu khích, là đáng đánh đòn, là quyến rũ?

"Không cần, ở chỗ ta không có đồ gì để ăn ." Tôi không muốn cho tên hồ lỳ này ăn hết cơm, "Ngươi đi tìm mấy phi tử kiều mị đi." Tôi rống.

"Ơ, ghen sao?" Hắn hắn hắn…. hắn lại không tức giận, còn mặt cười hì hì đi tới, rất giống sắc lang, nâng cằm của tôi, cười tà.

"Ăn cái đầu quỷ!" Người này, có biết đây là cung đình hay không đây? Hắn là nhi tử trên danh nghĩa!

Hắn quả nhiên là sói, tôi vội vàng lui về phía sau, nổi da gà nhìn hắn, cẩn thận đề phòng, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Xem tôi là tiểu cô nương không biết gì sao? Ghét!

"Không, không có gì, chỉ là muốn ở đây ăn bữa tối thôi." Hạ Hầu Dận nhìn tôi, sắc mặt chợt im lặng, không giống bộ dạng như sắc lang lúc nãy, tâm tình tôi không kiềm được mà tan chảy.

Ai, một đấng mày râu lộ ra vẻ mặt này để cho người cảm thấy rất đau lòng, dù sao bữa cơm nay tôi cũng không cần phải bỏ tiền, tôi cũng nên hào phóng một chút.

Vì vậy tôi vung tay lên, đồng ý thỉnh cầu đáng thương của hắn.

"Được rồi, vậy ngươi ở lại đây đi." Tôi trung khí mười phần nhìn ra bên ngoài kêu, "Như Nguyệt, ăn cơm!"

"Dạ, nô tỳ đi chuẩn bị ngay." Nghe một chút, trả lời nhanh quá, tôi biết nha đầu chết tiệt này vẫn ẩn núp đâu đây mà.

"Không ngờ, ngươi thật sẽ giữ ta lại ăn cơm tối." Bị tôi bỏ quên, Hạ Hầu Dận chợt ở sau lưng tôi than thở, tôi quay đầu lại, không hiểu nhìn hắn, "Làm sao? Ta với ngươi không thù, ăn bữa cơm cũng không được sao?" dien,dan,le,quy,don

Mà tôi vừa mới dứt lời, ánh mắt của hắn lại sâu thúy, ngón tay xẹt qua cằm của tôi, than nhẹ, "Xem ra ngươi không nhớ rõ, khi đó ngươi đã nói, đời này không muốn ở cùng một phòng với ra." Hắn nói, giọng nói cực kỳ xào xạc, nhớ lại chuyện cũ dáng vẻ mang theo vài phần khổ sở.

"Thật sao? Nhưng nếu như là vậy, trước đây vì sao ta tự sát vì ngươi?" Không đợi phục hồi tinh thần lại, tôi đã bật thốt lên.

Hắn nhìn tôi không nói gì, tôi nhìn hắn, cũng không nói gì. . . . . .

Trên đỉnh đầu, tôi cảm thấy bầy quạ đen đang kêu cạc cạc bay qua. . . . . .


/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status