Vi Tiểu Bảo cho chúng ta biết một kinh nghiệm, cùng làm bạn với Hoàng đế cần có khả năng và sự tất yếu
"Đúng, người tự sát là ngươi, cho nên ta khẳng định không thể nào biết tại sao ngươi tự sât. Chỉ là như lời ngươi nói. . . . . ." Buồn bực nửa ngày, Hoàng đế chợt sờ lên cằm bày ra vẻ mặt trầm tư, nói xong chợt cười tà, vô cùng. . . . . . đáng đánh đòn.
Tôi vạch đen nhìn hắn, nhưng mà trong nội tâm lại thở phào nhẹ nhõm, hô, hắn nói sang chuyện khác cũng tốt, tôi cũng tránh khỏi không biết nói thế nào, chuyện cũ trước kia bỏ qua thì vẫn tốt hơn. . . . . .
Hơn nữa tôi cũng không muốn đắc tội với Hoàng đế, vì vậy tôi vừa may mắn vừa than thở, phát hiện ra một điều…. đói bụng rồi. Ưmh, suy nghĩ nhiều dễ dàng đói, tôi sờ sờ bụng, chẳng thèm phí miệng lưỡi với hắn, trực tiếp nói, "Ăn cơm, đói chết ta rồi !"
Hắn cũng không cự tuyệt, tâm tình giống như rất tốt mà đi theo tôi, không trách cứ động tác thô lỗ của tôi.
Một bữa cơm ăn có thể tính hòa hài, nếu như hắn không có thỉnh thoảng giành món ăn lời nói với tôi, tôi nghĩ tôi sẽ rất vui lòng mời nhiều người ăn cơm, mặc dù hiện tại Như Nguyệt cùng ăn cơm với tôi đã không còn sợ hãi, nhưng cũng không tự tại như vậy. Cho nên sau khi tôi càn quét một chân gà chiên, vừa vuốt bụng tròn vo vừa than thở, "Ai, không nghĩ tới ngươi không phải là cái gì cũng sai, vẫn có chút chỗ dùng ."
Điều tốt duy nhất ở bữa cơm này là tôi không hề sợ hắn nữa, không có cách nào, ai có thể hướng về phía Hoàng đế giành trứng mà sợ chứ…
Tôi bĩu môi tiếp tục chiến đấu hăng hái với hắn, ánh mắt siêu cấp khinh thường.
Chậc, đúng là không có tướng ăn của Hoàng đế, quá khinh bỉ. Edit tại dien,dan,le,quy,don
"Ưmh, vậy là lần sau ngày ngày ta sẽ cùng ngươi ăn cơm?" Người này quả nhiên dày trường kỳ, da mặt vừa dầy vừa đen!
"Ta không cần." Tôi trừng hắn, "Để cho ngươi bồi tam cung lục viện, ngươi đối với ta rất không hài lòng, họ cũng đối với ta rất có ý kiến, nếu ngươi còn ngày ngày ỳ ở chỗ này, ngươi định không cho ta thời gian thanh nhàn sao." Thiệt là, không biết nữ nhân đố kỵ thì chuyện gì cũng làm được sao? Mặc dù nói tôi là mẹ hắn, không phải phi tử hắn, nhưng người ta Trời sinh ra chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được, dáng dấp đáng yêu như thế những nữ nhân kia ghen tỵ với vẻ đẹp động lòng người của tôicũng là rất bình thường . . . . . .
Cho nên, tôi không muốn hắn tới quấy rầy tôi, ý định bồi dưỡng gian tình giữa tôi và bệ hạ một chút cũng không có, một chút xíu cũng không có.
Chỉ là ánh mắt của tôi di chuyển lên nhìn hắn, sờ cằm bắt đầu suy nghĩ sâu xa, nếu như nói, khiến hắn trở thành hậu thuẫn của tôi thì đúng là chủ ý tốt, hắc hắc.
"Ngươi không phải không biết, mấy nữ nhân kia phiền chết, nào có thật tốt ăn một bữa cơm, từng người cố quyến rũ ta, hỏi ta những đồ trang sức đẹp mắt khó coi, y phục đẹp mắt khó coi, trang điểm như thế nào, nếu không phải thì lại kể tội phi tử khác, công chúa hoàng tử thế nào thế nào, hoàn toàn làm cho người ta không đói bụng, thật lâu trẫm chưa có bữa cơm ngon miệng, thôi, ưmh, hầm gà mùi vị không tệ. . . . . ." Một bên hắn lắc đầu thở dài bắt đầu quở trách phi tử của hắn, vừa tiến công trên bàn món ăn.
Tôi nhàm chán nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy trước mắt quan hệ này của chúng tôi thật giống mẹ con, nhi tử oán trách mâu thuẫn giữa các con dâu, yêu cầu mẹ cho hắn một chút an ủi, vì vậy tôi mẫu tính đại phát, không tự chủ được rống lên một tiếng, "Nhi tử ngoan, nàng dâu là ngươi cưới, dù thế nào thì cũng phải tiếp tục cuộc sống đúng không? Ta nói thế này, ngươi thân là hoàng đế bệ hạ uy nghiêm, ở dưới họ ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt hay sao." Tôi lơ đễnh nói, Thôi đi, nào có Hoàng đế trị không được phi tử , ngu ngốc!
Chỉ là, tôi bỗng nhiên hoài nghi việc Tần Phiêu Phiêu tự sát, nàng thật muốn tự sát sao? Hay là bởi vì nguyên nhân gì mới rơi xuống nước?
Hạ Hầu Dận đối với Tần Phiêu Phiêu, rốt cuộc là thái độ gì đây?
Tóm lại, trước mắt thoạt nhìn rất phức tạp. Người đàn ông này một bên băng một bên lửa, làm cho người ta có chút suy nghĩ không ra, rất khó xem rốt cuộc là người như thế nào. Nhưng nghĩ đến có thể làm người của Hoàng đế, lòng dạ tuyệt đối không đơn giản.
Chỉ là, tôi nhìn mặt nhàn nhã của hắn hắn, không nhịn được thở dài, ai, tôi trông nom nhiều như vậy làm sao, gặp chiêu phá chiêu là tốt, chỉ cần tôi xuôi gió xuôi nước giải quyết tất cả vấn đề xong, vậy còn có gì phải sợ, tôi lại không đắc tội hắn, lại không hại hắn, sống không thẹn với lương tâm, làm sao hắn tính toán với tôi. Coi như thật muốn lợi dụng tôi, vô hại thì lợi dụng có ích gì.
Nghĩ như vậy, cả người nhẹ nhõm, tôi không khỏi hướng về phía hắn khẽ mỉm cười.
Hắn chợt buông đũa và chén xuống, nhìn thấy nụ cười của tôi, hắn ngẩn người, nhưng ngay sau đó oán niệm nhìn tôi, "Này, Tần Phiêu Phiêu, ngươi có chút đồng tình tâm có được hay không, ban đầu lơ ta còn chưa tính, bây giờ còn muốn xem náo nhiệt? Ngươi không phải biết làm Hoàng đế có lúc cũng rất bất đắc dĩ sao? Người muốn cưới thì không cưới được, không muốn cưới, trong cung lại có rất nhiều, ngươi quên những thứ trước kia, cũng đại khái sẽ không nhớ được tại sao ta muốn xa lánh ngươi, ngươi cố ý không để ý tới ta, nhưng ngươi có thể không để ý tới, ta lại không được, mỗi ngày hướng về phía ta tính toán, tràn đầy thành phủ tâm, ta cũng sẽ mệt mỏi." Hắn thở dài, sắc mặt có chút trầm trầm, lắc đầu một cái.
Tôi không nói gì, mặc kệ hắn không phải thật muốn như vậy, tôi ít nhất đồng ý với hắn những quan điểm này, mấy cái nữ nhân kia, mặc kệ xuất thân lai lịch, đều không đơn giản, nếu hắn lâu dài sẽ thích, vậy ta mới phát giác được đầu óc hắn có vấn đề đấy.
Thuận tay sờ sờ đầu của hắn, tôi đối với hắn cười cười, "Còn muốn ăn không? Không ăn thì ta sai Như Nguyệt thu dọn, ngươi mới vừa ăn không ít, chúng ta đi Ngự Hoa Viên một chút đi, giúp tiêu hóa, đối với thân thể cũng có chỗ tốt, hơn nữa luôn buồn bực một chỗ đối với người cũng không tiện." Tôi nói, hắn gật đầu một cái, tôi liền ý bảo Như Nguyệt đi lên dọn dẹp tàn cuộc, đồng thời đứng lên kéo hắn liền đi ra ngoài. Mặc dù tôi thích tản bộ, nhưng mà tôi sẽ bị lạc đường, hôm nay có người theo tôi đi, tôi không còn lo sẽ không về được. Ai, cái địa phương quỷ quái này, một cái điện thoại cũng không có, khiến cho tôi cực độ không cách nào nhẫn nại.
Hắn không phản kháng, rất dịu ngoan đi theo sau tôi, mặc cho tôi kéo tay áo của hắn đi loạn. Thật ra thì rất khó tưởng tượng một đại nam nhân bộ dạng ngoan hiền như vậy, nhưng mà tôi lại kỳ dị cảm thấy, rất ấm áp.
Gió đêm thổi lất phất vào mặt của tôi, tôi quay đầu lại nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm thấy, giờ phút này không khí có một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt. Mặc dù giữa chúng tôi có rất nhiều đề phòng, tôi không biết hắn đang nghĩ cái gì, hắn cũng ở đây đề phòng tôi, nhưng bỏ qua những thứ này, nếu như chỉ bàn về lời nói trước mắt, thật ra tôi cảm thấy được chúng tôi hình như là bằng hữu, ấy là loại cảm giác quân tử chi giao ôn hòa như nước.
Trong không khí lưu động nhân tử mập mờ, thời điểm tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng ở đây nhìn tôi.
Nhưng chúng tôi cũng không nói chuyện, vòng quanh Ngự Hoa Viên, đi từ từ.
Không khí rất tốt, chạng vạng tối gió hơi lạnh , rất thoải mái.
"Ngươi thật thay đổi, cũng thật không nhớ rõ, Phiêu Phiêu." Hạ Hầu Dận chợt mở miệng, nhìn hắn, có chút cảm khái. Nhìn tôi nhưng không biết đó là hạnh phúc hay không.
"Đúng vậy, là thật, ta không thích gạt người, chỉ thích đơn giản sống qua ngày." Tôi nhàn nhạt cười, bướng bỉnh cho hắn một cái mặt quỷ.
Hắn cười rất dễ dàng, có chút cưng chiều vuốt tóc của tôi, cười, "Đúng, mặc dù là quên và có thay đổi, nhưng lại vẫn là tính tình như vậy, chỉ là ngươi bây giờ sáng sủa hơn rất nhiều, như vậy, ta liền yên tâm." Nhìn hắn ta, ánh mắt có chút thâm trầm, "Quá khứ, ta thực xin lỗi ngươi."
Tôi lắc đầu một cái, người nào thật xin lỗi thì cũng đã qua, hơn nữa, người hắn muốn xin lỗi cũng không phải là tôi, chẳng qua nếu như hắn bây giờ nói là thật, như vậy Tần Phiêu Phiêu cũng không trách hắn.
"Đều qua rồi, lại nói thời gian dài như vậy, cần gì phải nhớ thương không chịu buông tay, cái người này thông minh như vậy, thế nào bây giờ trở nên đần?" Tôi háy hắn một cái, hừ lạnh, "Lại nói, lúc ấy là ta bốc đồng quyết định vận mệnh của mình, ngươi không phải trách ta là đã rất tốt, bất luận kẻ nào, sợ rằng đều không vui mừng nổi ." Tôi nhàn nhạt bĩu môi.
Cái này gọi là nam nhân tự ái, bọn họ đều không muốn bị nữ nhân vứt bỏ.
"Chậc, ngươi cũng biết ta không dễ chịu? Vẫn tiếp tục làm? Cũng không biết cảm giác của ta." Hắn trừng tôi, bắt đầu tính nợ cũ.
"Ngươi tốt chỗ nào, ngươi có biết vậy đối với ta mà nói. . . . . ." Tôi nhảy lên, định nói đến việc hắn lên giường với nữ nhân khác là tốt hay sao?
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không phải Tần Phiêu Phiêu, tôi vô cớ xuất binh, nhưng hiện tôi cũng đã sở hữu thân thể của người ta, có quyền thay thế nàng tiến hành kháng nghị!
"Ta. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Hạ Hầu Dận trầm mặc xuống, nhìn hắn ta, rốt cuộc nói một tiếng thật xin lỗi, tôi lắc đầu một cái, ai, tôi lại không muốn hắn chịu nhận lỗi, chỉ là bị hắn làm cho tức giận thôi.
"Được rồi, ta không trách ngươi, tức cũng đã qua, hơn nữa, hiện tại ngươi làm hoàng đế thật tốt không phải sao? Ta hiểu biết rõ ngươi rất vất vả , nhưng tại sao phải chọn mấy phi tử này, cô nương tốt còn nhiều mà, ngươi không thể chọn hai nàng ngoan hiền hay sao? Ban ngày bận công việc buổi tối còn phải ở hậu cung giày vò mình, ngươi làm mình thần à." Tôi đối với hắn liếc mắt, cực độ im lặng.
Mặc dù tôi đối với tam cung lục viện cực độ oán giận, nhưng hiện tại không thể làm gì khác hơn là Nhập Gia Tùy Tục, ai bảo người ta là người ngoại lai, không có quyền lên tiếng bóp.
Thế nhưng tên Hoàng đế thật đần, thật không biết chọn ánh mắt nữ nhân, thật là ngốc, quả nhiên nam nhân đều là giống nhau, chỉ cần gương mặt đẹp, vóc người nóng bỏng liền quên mất tính cách bên trong..
Nghĩ tới, tôi tiếp tục khinh thường hắn!
"Ngươi cho rằng, nữ nhân đơn thuần có thể đặt chân vào hậu cung? Lúc tiến vào, đa số nữ nhân đều là đơn thuần, nhưng ở trong đây mấy năm còn có thể đơn thuần?" Hắn than thở lắc đầu, "Nhược Thủy mặc dù không tệ, nhưng ta. . . . . ."
"Nhưng nàng không phải đẹp nhất, ngươi cũng không phải là thích nàng nhất, chỉ là ngươi cũng biết, này là hoàng hậu, trừ nàng ra thì những người khác đều ngồi không vững, nhưng đám phi tử cũng không phải đèn đã cạn dầu, như vậy ngươi cũng nên cẩn thận vị trí của Thu Nhược Thủy ngồi không vững, còn có, nếu như ngươi lộ vẻ thiên vị, cũng sẽ khiến cho nàng ngày ngày rất khổ sở phải." Tôi vẫy vẫy tóc cảnh cáo hắn, Thu Nhược Thủy tôi rất thích , cũng không hy vọng nàng bị nữ nhân nào đối đầu, chỉ là, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một cái vấn đề, "Hạ Hầu Dận, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, lúc ấy ta thật sự là tự sát phải không? Còn ngươi trước đó thái độ đối với ta ác liệt, thật sự là bởi vì chán ghét ta sao? Hay là nói bây giờ thái độ này chỉ là giả bộ?" Tôi hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ nhìn hắn, tốt, lại dám trêu chọc tôi, không muốn sống nữa!
Hắn chỉ cười mà không nói nhìn tôi, giống như rất vui vẻ, nhưng tôi chỉ muốn nhìn thấy Hoàng đế tâm tình không tốt, tôi mới có gan, không kiềm hãm được hung hăng đạp mới cước, chỉ tiếc cổ đại không có giày cao gót, nếu không tôi không tin hắn không gọi cha mẹ!
"Bị ngươi phát hiện rồi sao..., chẳng qua ta cũng không phải là cố ý gạt ngươi, nhưng là ai nói cho ngươi ngươi cũng không nhớ, cho nên ta mới cố ý, hơn nữa Du nói ngươi bây giờ cũng rất tốt. . . . . ." Hạ Hầu Dận thừa nhận đồng thời thuận tiện bán đứng Hạ Hầu Du.
Tôi nhìn chằm chằm hắn, bọn họ quả nhiên là huynh đệ, trình độ đen tối thật giống nhau, khiến cho tôi cảm thấy rất khó chịu, tại sao tôi dùng sức đạp như vậy nửa ngày, kết quả hắn hừ cũng không có hừ một tiếng? Khiến cho tôi bị đả kích, nhất thời ủ rũ cúi đầu.
Chỉ là lời của nhi tử khiến cho tôi đại khái chộp được mấy tình huống chủ yếu.
1, Thái hậu và con gái của hắn không có thâm thù đại hận.
2, Hoàng đế nhi tử hình như đối với tôi là nghi ngờ áy náy lại mang lòng oán niệm. . . . . .
3, Thái hậu chết đi còn có ẩn tình khác. . . . . .
4, Hai đứa con trai đều có bản chất hồ ly
Sau khi tôi nghiêm túc phân tích xong, đánh tới trọng điểm: "Nói như vậy, trước đây chúng ta tuy rằng vì chuyện cũ mà oán niệm, nhưng bây giờ đã biến chiến tranh thành tơ lụa rồi hả ? Ngươi cố ý lạnh nhạt đối với ta là vì giúp ta, mà trước đây ta rơi xuống nước không phải tự sát, mà là các phi tử kia . . . . ."
"Trên căn bản, chính là như ngươi nghĩ vậy. Phiêu Phiêu, ta sao lại chán ghét ngươi. . . . . ." Hắn gật đầu một cái, hướng về phía tôi cười khổ, "Ta biết rõ ngươi tính tình đơn thuần, nhưng tuyệt đối không đần, khi đó, ta biết ngươi sẽ không chọn ta, nhưng ta cũng không nghĩ ngươi lại chọn phương pháp cực đoan như vậy, thế cũng tốt, ta ít nhất không cần đố kỵ với nam nhân của ngươi. Nhưng nữ nhân trong cung này, ngay cả ngươi danh phận đã định, những vẫn không thể miễn trừ hiểm họa. Cho nên ta chỉ hơi lạnh nhạt đối ngươi, mà ngươi cũng chỉ lo tránh ta không kịp. . . . . ."
"Nhưng ta không nghĩ đến, ngay cả như vậy, ngươi vẫn biến ta thành nồi bánh bao ." Tôi bĩu bĩu môi, đại khái hiểu. Chậc, thiệt là, nội tình thật phức tạp.
Chỉ là nói như vậy, quỷ thần ơi, không thể nào, chẳng lẽ hoàng thượng vẫn tiếp tục thích tôi sao? Ôi, vậy phải làm sao bây giờ?
Mặt tôi bỗng nhiên trắng bệch nghiêm mặt nhìn hắn, trong đầu nhớ lại những nữ nhân xuyên qua được hoàng đế thích. . . . . . Ưmh, kết quả của các nàng. . . . . . đều giống nhau . . . . . . Thảm. . . . . .
A a a a a, xong đời!
Vậy tôi cần phải làm thế nào mới tốt đây?
"Đúng, người tự sát là ngươi, cho nên ta khẳng định không thể nào biết tại sao ngươi tự sât. Chỉ là như lời ngươi nói. . . . . ." Buồn bực nửa ngày, Hoàng đế chợt sờ lên cằm bày ra vẻ mặt trầm tư, nói xong chợt cười tà, vô cùng. . . . . . đáng đánh đòn.
Tôi vạch đen nhìn hắn, nhưng mà trong nội tâm lại thở phào nhẹ nhõm, hô, hắn nói sang chuyện khác cũng tốt, tôi cũng tránh khỏi không biết nói thế nào, chuyện cũ trước kia bỏ qua thì vẫn tốt hơn. . . . . .
Hơn nữa tôi cũng không muốn đắc tội với Hoàng đế, vì vậy tôi vừa may mắn vừa than thở, phát hiện ra một điều…. đói bụng rồi. Ưmh, suy nghĩ nhiều dễ dàng đói, tôi sờ sờ bụng, chẳng thèm phí miệng lưỡi với hắn, trực tiếp nói, "Ăn cơm, đói chết ta rồi !"
Hắn cũng không cự tuyệt, tâm tình giống như rất tốt mà đi theo tôi, không trách cứ động tác thô lỗ của tôi.
Một bữa cơm ăn có thể tính hòa hài, nếu như hắn không có thỉnh thoảng giành món ăn lời nói với tôi, tôi nghĩ tôi sẽ rất vui lòng mời nhiều người ăn cơm, mặc dù hiện tại Như Nguyệt cùng ăn cơm với tôi đã không còn sợ hãi, nhưng cũng không tự tại như vậy. Cho nên sau khi tôi càn quét một chân gà chiên, vừa vuốt bụng tròn vo vừa than thở, "Ai, không nghĩ tới ngươi không phải là cái gì cũng sai, vẫn có chút chỗ dùng ."
Điều tốt duy nhất ở bữa cơm này là tôi không hề sợ hắn nữa, không có cách nào, ai có thể hướng về phía Hoàng đế giành trứng mà sợ chứ…
Tôi bĩu môi tiếp tục chiến đấu hăng hái với hắn, ánh mắt siêu cấp khinh thường.
Chậc, đúng là không có tướng ăn của Hoàng đế, quá khinh bỉ. Edit tại dien,dan,le,quy,don
"Ưmh, vậy là lần sau ngày ngày ta sẽ cùng ngươi ăn cơm?" Người này quả nhiên dày trường kỳ, da mặt vừa dầy vừa đen!
"Ta không cần." Tôi trừng hắn, "Để cho ngươi bồi tam cung lục viện, ngươi đối với ta rất không hài lòng, họ cũng đối với ta rất có ý kiến, nếu ngươi còn ngày ngày ỳ ở chỗ này, ngươi định không cho ta thời gian thanh nhàn sao." Thiệt là, không biết nữ nhân đố kỵ thì chuyện gì cũng làm được sao? Mặc dù nói tôi là mẹ hắn, không phải phi tử hắn, nhưng người ta Trời sinh ra chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được, dáng dấp đáng yêu như thế những nữ nhân kia ghen tỵ với vẻ đẹp động lòng người của tôicũng là rất bình thường . . . . . .
Cho nên, tôi không muốn hắn tới quấy rầy tôi, ý định bồi dưỡng gian tình giữa tôi và bệ hạ một chút cũng không có, một chút xíu cũng không có.
Chỉ là ánh mắt của tôi di chuyển lên nhìn hắn, sờ cằm bắt đầu suy nghĩ sâu xa, nếu như nói, khiến hắn trở thành hậu thuẫn của tôi thì đúng là chủ ý tốt, hắc hắc.
"Ngươi không phải không biết, mấy nữ nhân kia phiền chết, nào có thật tốt ăn một bữa cơm, từng người cố quyến rũ ta, hỏi ta những đồ trang sức đẹp mắt khó coi, y phục đẹp mắt khó coi, trang điểm như thế nào, nếu không phải thì lại kể tội phi tử khác, công chúa hoàng tử thế nào thế nào, hoàn toàn làm cho người ta không đói bụng, thật lâu trẫm chưa có bữa cơm ngon miệng, thôi, ưmh, hầm gà mùi vị không tệ. . . . . ." Một bên hắn lắc đầu thở dài bắt đầu quở trách phi tử của hắn, vừa tiến công trên bàn món ăn.
Tôi nhàm chán nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy trước mắt quan hệ này của chúng tôi thật giống mẹ con, nhi tử oán trách mâu thuẫn giữa các con dâu, yêu cầu mẹ cho hắn một chút an ủi, vì vậy tôi mẫu tính đại phát, không tự chủ được rống lên một tiếng, "Nhi tử ngoan, nàng dâu là ngươi cưới, dù thế nào thì cũng phải tiếp tục cuộc sống đúng không? Ta nói thế này, ngươi thân là hoàng đế bệ hạ uy nghiêm, ở dưới họ ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt hay sao." Tôi lơ đễnh nói, Thôi đi, nào có Hoàng đế trị không được phi tử , ngu ngốc!
Chỉ là, tôi bỗng nhiên hoài nghi việc Tần Phiêu Phiêu tự sát, nàng thật muốn tự sát sao? Hay là bởi vì nguyên nhân gì mới rơi xuống nước?
Hạ Hầu Dận đối với Tần Phiêu Phiêu, rốt cuộc là thái độ gì đây?
Tóm lại, trước mắt thoạt nhìn rất phức tạp. Người đàn ông này một bên băng một bên lửa, làm cho người ta có chút suy nghĩ không ra, rất khó xem rốt cuộc là người như thế nào. Nhưng nghĩ đến có thể làm người của Hoàng đế, lòng dạ tuyệt đối không đơn giản.
Chỉ là, tôi nhìn mặt nhàn nhã của hắn hắn, không nhịn được thở dài, ai, tôi trông nom nhiều như vậy làm sao, gặp chiêu phá chiêu là tốt, chỉ cần tôi xuôi gió xuôi nước giải quyết tất cả vấn đề xong, vậy còn có gì phải sợ, tôi lại không đắc tội hắn, lại không hại hắn, sống không thẹn với lương tâm, làm sao hắn tính toán với tôi. Coi như thật muốn lợi dụng tôi, vô hại thì lợi dụng có ích gì.
Nghĩ như vậy, cả người nhẹ nhõm, tôi không khỏi hướng về phía hắn khẽ mỉm cười.
Hắn chợt buông đũa và chén xuống, nhìn thấy nụ cười của tôi, hắn ngẩn người, nhưng ngay sau đó oán niệm nhìn tôi, "Này, Tần Phiêu Phiêu, ngươi có chút đồng tình tâm có được hay không, ban đầu lơ ta còn chưa tính, bây giờ còn muốn xem náo nhiệt? Ngươi không phải biết làm Hoàng đế có lúc cũng rất bất đắc dĩ sao? Người muốn cưới thì không cưới được, không muốn cưới, trong cung lại có rất nhiều, ngươi quên những thứ trước kia, cũng đại khái sẽ không nhớ được tại sao ta muốn xa lánh ngươi, ngươi cố ý không để ý tới ta, nhưng ngươi có thể không để ý tới, ta lại không được, mỗi ngày hướng về phía ta tính toán, tràn đầy thành phủ tâm, ta cũng sẽ mệt mỏi." Hắn thở dài, sắc mặt có chút trầm trầm, lắc đầu một cái.
Tôi không nói gì, mặc kệ hắn không phải thật muốn như vậy, tôi ít nhất đồng ý với hắn những quan điểm này, mấy cái nữ nhân kia, mặc kệ xuất thân lai lịch, đều không đơn giản, nếu hắn lâu dài sẽ thích, vậy ta mới phát giác được đầu óc hắn có vấn đề đấy.
Thuận tay sờ sờ đầu của hắn, tôi đối với hắn cười cười, "Còn muốn ăn không? Không ăn thì ta sai Như Nguyệt thu dọn, ngươi mới vừa ăn không ít, chúng ta đi Ngự Hoa Viên một chút đi, giúp tiêu hóa, đối với thân thể cũng có chỗ tốt, hơn nữa luôn buồn bực một chỗ đối với người cũng không tiện." Tôi nói, hắn gật đầu một cái, tôi liền ý bảo Như Nguyệt đi lên dọn dẹp tàn cuộc, đồng thời đứng lên kéo hắn liền đi ra ngoài. Mặc dù tôi thích tản bộ, nhưng mà tôi sẽ bị lạc đường, hôm nay có người theo tôi đi, tôi không còn lo sẽ không về được. Ai, cái địa phương quỷ quái này, một cái điện thoại cũng không có, khiến cho tôi cực độ không cách nào nhẫn nại.
Hắn không phản kháng, rất dịu ngoan đi theo sau tôi, mặc cho tôi kéo tay áo của hắn đi loạn. Thật ra thì rất khó tưởng tượng một đại nam nhân bộ dạng ngoan hiền như vậy, nhưng mà tôi lại kỳ dị cảm thấy, rất ấm áp.
Gió đêm thổi lất phất vào mặt của tôi, tôi quay đầu lại nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm thấy, giờ phút này không khí có một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt. Mặc dù giữa chúng tôi có rất nhiều đề phòng, tôi không biết hắn đang nghĩ cái gì, hắn cũng ở đây đề phòng tôi, nhưng bỏ qua những thứ này, nếu như chỉ bàn về lời nói trước mắt, thật ra tôi cảm thấy được chúng tôi hình như là bằng hữu, ấy là loại cảm giác quân tử chi giao ôn hòa như nước.
Trong không khí lưu động nhân tử mập mờ, thời điểm tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng ở đây nhìn tôi.
Nhưng chúng tôi cũng không nói chuyện, vòng quanh Ngự Hoa Viên, đi từ từ.
Không khí rất tốt, chạng vạng tối gió hơi lạnh , rất thoải mái.
"Ngươi thật thay đổi, cũng thật không nhớ rõ, Phiêu Phiêu." Hạ Hầu Dận chợt mở miệng, nhìn hắn, có chút cảm khái. Nhìn tôi nhưng không biết đó là hạnh phúc hay không.
"Đúng vậy, là thật, ta không thích gạt người, chỉ thích đơn giản sống qua ngày." Tôi nhàn nhạt cười, bướng bỉnh cho hắn một cái mặt quỷ.
Hắn cười rất dễ dàng, có chút cưng chiều vuốt tóc của tôi, cười, "Đúng, mặc dù là quên và có thay đổi, nhưng lại vẫn là tính tình như vậy, chỉ là ngươi bây giờ sáng sủa hơn rất nhiều, như vậy, ta liền yên tâm." Nhìn hắn ta, ánh mắt có chút thâm trầm, "Quá khứ, ta thực xin lỗi ngươi."
Tôi lắc đầu một cái, người nào thật xin lỗi thì cũng đã qua, hơn nữa, người hắn muốn xin lỗi cũng không phải là tôi, chẳng qua nếu như hắn bây giờ nói là thật, như vậy Tần Phiêu Phiêu cũng không trách hắn.
"Đều qua rồi, lại nói thời gian dài như vậy, cần gì phải nhớ thương không chịu buông tay, cái người này thông minh như vậy, thế nào bây giờ trở nên đần?" Tôi háy hắn một cái, hừ lạnh, "Lại nói, lúc ấy là ta bốc đồng quyết định vận mệnh của mình, ngươi không phải trách ta là đã rất tốt, bất luận kẻ nào, sợ rằng đều không vui mừng nổi ." Tôi nhàn nhạt bĩu môi.
Cái này gọi là nam nhân tự ái, bọn họ đều không muốn bị nữ nhân vứt bỏ.
"Chậc, ngươi cũng biết ta không dễ chịu? Vẫn tiếp tục làm? Cũng không biết cảm giác của ta." Hắn trừng tôi, bắt đầu tính nợ cũ.
"Ngươi tốt chỗ nào, ngươi có biết vậy đối với ta mà nói. . . . . ." Tôi nhảy lên, định nói đến việc hắn lên giường với nữ nhân khác là tốt hay sao?
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không phải Tần Phiêu Phiêu, tôi vô cớ xuất binh, nhưng hiện tôi cũng đã sở hữu thân thể của người ta, có quyền thay thế nàng tiến hành kháng nghị!
"Ta. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Hạ Hầu Dận trầm mặc xuống, nhìn hắn ta, rốt cuộc nói một tiếng thật xin lỗi, tôi lắc đầu một cái, ai, tôi lại không muốn hắn chịu nhận lỗi, chỉ là bị hắn làm cho tức giận thôi.
"Được rồi, ta không trách ngươi, tức cũng đã qua, hơn nữa, hiện tại ngươi làm hoàng đế thật tốt không phải sao? Ta hiểu biết rõ ngươi rất vất vả , nhưng tại sao phải chọn mấy phi tử này, cô nương tốt còn nhiều mà, ngươi không thể chọn hai nàng ngoan hiền hay sao? Ban ngày bận công việc buổi tối còn phải ở hậu cung giày vò mình, ngươi làm mình thần à." Tôi đối với hắn liếc mắt, cực độ im lặng.
Mặc dù tôi đối với tam cung lục viện cực độ oán giận, nhưng hiện tại không thể làm gì khác hơn là Nhập Gia Tùy Tục, ai bảo người ta là người ngoại lai, không có quyền lên tiếng bóp.
Thế nhưng tên Hoàng đế thật đần, thật không biết chọn ánh mắt nữ nhân, thật là ngốc, quả nhiên nam nhân đều là giống nhau, chỉ cần gương mặt đẹp, vóc người nóng bỏng liền quên mất tính cách bên trong..
Nghĩ tới, tôi tiếp tục khinh thường hắn!
"Ngươi cho rằng, nữ nhân đơn thuần có thể đặt chân vào hậu cung? Lúc tiến vào, đa số nữ nhân đều là đơn thuần, nhưng ở trong đây mấy năm còn có thể đơn thuần?" Hắn than thở lắc đầu, "Nhược Thủy mặc dù không tệ, nhưng ta. . . . . ."
"Nhưng nàng không phải đẹp nhất, ngươi cũng không phải là thích nàng nhất, chỉ là ngươi cũng biết, này là hoàng hậu, trừ nàng ra thì những người khác đều ngồi không vững, nhưng đám phi tử cũng không phải đèn đã cạn dầu, như vậy ngươi cũng nên cẩn thận vị trí của Thu Nhược Thủy ngồi không vững, còn có, nếu như ngươi lộ vẻ thiên vị, cũng sẽ khiến cho nàng ngày ngày rất khổ sở phải." Tôi vẫy vẫy tóc cảnh cáo hắn, Thu Nhược Thủy tôi rất thích , cũng không hy vọng nàng bị nữ nhân nào đối đầu, chỉ là, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một cái vấn đề, "Hạ Hầu Dận, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, lúc ấy ta thật sự là tự sát phải không? Còn ngươi trước đó thái độ đối với ta ác liệt, thật sự là bởi vì chán ghét ta sao? Hay là nói bây giờ thái độ này chỉ là giả bộ?" Tôi hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ nhìn hắn, tốt, lại dám trêu chọc tôi, không muốn sống nữa!
Hắn chỉ cười mà không nói nhìn tôi, giống như rất vui vẻ, nhưng tôi chỉ muốn nhìn thấy Hoàng đế tâm tình không tốt, tôi mới có gan, không kiềm hãm được hung hăng đạp mới cước, chỉ tiếc cổ đại không có giày cao gót, nếu không tôi không tin hắn không gọi cha mẹ!
"Bị ngươi phát hiện rồi sao..., chẳng qua ta cũng không phải là cố ý gạt ngươi, nhưng là ai nói cho ngươi ngươi cũng không nhớ, cho nên ta mới cố ý, hơn nữa Du nói ngươi bây giờ cũng rất tốt. . . . . ." Hạ Hầu Dận thừa nhận đồng thời thuận tiện bán đứng Hạ Hầu Du.
Tôi nhìn chằm chằm hắn, bọn họ quả nhiên là huynh đệ, trình độ đen tối thật giống nhau, khiến cho tôi cảm thấy rất khó chịu, tại sao tôi dùng sức đạp như vậy nửa ngày, kết quả hắn hừ cũng không có hừ một tiếng? Khiến cho tôi bị đả kích, nhất thời ủ rũ cúi đầu.
Chỉ là lời của nhi tử khiến cho tôi đại khái chộp được mấy tình huống chủ yếu.
1, Thái hậu và con gái của hắn không có thâm thù đại hận.
2, Hoàng đế nhi tử hình như đối với tôi là nghi ngờ áy náy lại mang lòng oán niệm. . . . . .
3, Thái hậu chết đi còn có ẩn tình khác. . . . . .
4, Hai đứa con trai đều có bản chất hồ ly
Sau khi tôi nghiêm túc phân tích xong, đánh tới trọng điểm: "Nói như vậy, trước đây chúng ta tuy rằng vì chuyện cũ mà oán niệm, nhưng bây giờ đã biến chiến tranh thành tơ lụa rồi hả ? Ngươi cố ý lạnh nhạt đối với ta là vì giúp ta, mà trước đây ta rơi xuống nước không phải tự sát, mà là các phi tử kia . . . . ."
"Trên căn bản, chính là như ngươi nghĩ vậy. Phiêu Phiêu, ta sao lại chán ghét ngươi. . . . . ." Hắn gật đầu một cái, hướng về phía tôi cười khổ, "Ta biết rõ ngươi tính tình đơn thuần, nhưng tuyệt đối không đần, khi đó, ta biết ngươi sẽ không chọn ta, nhưng ta cũng không nghĩ ngươi lại chọn phương pháp cực đoan như vậy, thế cũng tốt, ta ít nhất không cần đố kỵ với nam nhân của ngươi. Nhưng nữ nhân trong cung này, ngay cả ngươi danh phận đã định, những vẫn không thể miễn trừ hiểm họa. Cho nên ta chỉ hơi lạnh nhạt đối ngươi, mà ngươi cũng chỉ lo tránh ta không kịp. . . . . ."
"Nhưng ta không nghĩ đến, ngay cả như vậy, ngươi vẫn biến ta thành nồi bánh bao ." Tôi bĩu bĩu môi, đại khái hiểu. Chậc, thiệt là, nội tình thật phức tạp.
Chỉ là nói như vậy, quỷ thần ơi, không thể nào, chẳng lẽ hoàng thượng vẫn tiếp tục thích tôi sao? Ôi, vậy phải làm sao bây giờ?
Mặt tôi bỗng nhiên trắng bệch nghiêm mặt nhìn hắn, trong đầu nhớ lại những nữ nhân xuyên qua được hoàng đế thích. . . . . . Ưmh, kết quả của các nàng. . . . . . đều giống nhau . . . . . . Thảm. . . . . .
A a a a a, xong đời!
Vậy tôi cần phải làm thế nào mới tốt đây?
/76
|