Doãn Tiêu Trác mỉm cười, “Tiểu tử, em tưởng gần quan được ban lộc sao ? Anh đợi xem bản lĩnh của em như thế nào !” Nói xong liền đi ra ngoài.
Duy Nhất đi vào phòng liền cảm thấy không khí dị thường, Doãn Tử Nhiên tức giận ngồi ở sau bàn , còn có người đàn ông đẹp trai lạ mặt kia đang tiến sát người cô , cô nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhưng rất nhanh người đó đã lên tiếng “Cô chính là Nhiễm Duy Nhất sao? Hoan nghênh đến công ty chúng tôi làm việc.”
Duy Nhất vẻ mặt nghi hoặc, người đàn ông này thật nhiệt tình nha !
Đột nhiên một thanh âm vang lên “Đây là tổng tài của công ty , Doãn Tiêu Trác tiên sinh, Duy Nhất phải nhớ kỹ!”
“Tổng tài nhĩ hảo!” Duy Nhất không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Doãn Tiêu Trác trước mắt sáng ngời, cô gái này tươi cười thực ngọt, khó trách Doãn Tử Nhiên khổ luyến nhiều năm như vậy ! Khó trách Lãnh Ngạn cũng… , “Nhìn thấy cô , tôi thật cao hứng!” Nhìn thấy cô, hắn thật sự rất cao hứng!
Doãn Tiêu Trác cùng tiếng cười biến mất ở ngoài cửa, Doãn Tử Nhiên lập tức rời chỗ ngồi hướng tới cô , kiềm trụ hai vai Duy Nhất , “Duy Nhất, gả cho anh, được không?”
Duy Nhất bị hắn dọa đến ngây người , vội đẩy hắn ra , “Tử Nhiên, không phải đã nói với anh rồi sao ? Em đã kết hôn !”
Doãn Tử Nhiên không chút nổi giận, tiến lên cầm tay cô, “Duy Nhất, anh biết em nhanh như vậy kết hôn nhất định có nguyên do , là vì chuyện bác gái sao ? Nhưng là hiện tại bác gái đã qua đời, em có thể cùng anh ta ly hôn ! Duy Nhất, phải thiệt tình yêu nhau mới có được hạnh phúc ! Em hy sinh như vậy không phải quá khờ sao ? “
Vốn tâm tình vừa mới tốt lên một chút , Doãn Tử Nhiên lại một lần nữa nhắc tới mẹ khiến cô lại thương cảm , cô bỏ thắn ra , “Tử Nhiên, anh không cần như vậy, nếu không em sẽ từ chức , lập tức rời đi!”
Doãn Tử Nhiên ý thức được chính mình đã nói điều không nên , trong lòng liền cảm thấy áy náy, “Thực xin lỗi, anh chỉ là thật tâm thích em, hy vọng cho em cuộc sồng hạnh phúc.”
“Cám ơn! Em hiện tại thực hạnh phúc! Không có việc gì em ra ngoài làm việc !” Duy quay người mở cửa đi ra .
“Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên gọi cô lại”Duy Nhất, chẳng lẽ người em yêu không phải anh sao ?” Hắn không tin, nhiều năm như vậy chỉ có mình hắn đa tình thôi sao ?
Duy Nhất đứng thẳng ở cửa, nói không nên lời ,cảm giác trong lòng trấn động mạnh , tựa hồ muốn khóc , trải qua tối hôm qua, khóc đối cô mà nói biến thành chuyện thật dễ dàng .
Cô thương anh sao? Có lẽ là có đi , từ trước đã như vậy , nhưng nữ nhân như cô đủ tư cách nói truyện yêu đương sao .
Cô không có trả lời hắn, đóng cửa lại đi đến bàn làm việc của chính mình .
Doãn Tử Nhiên nhìn bòng dáng của cô,trong lòng hỗn độn không chịu nổi, cô là cô gái quá quật cường , vì kéo gần khoảng cách với cô , chính mình giấu diếm thân phận thiếu gia của Doãn Thị nhiều năm, cùng cô đi xe điện ngầm , cùng cô làm công việc bán hàng , cuối cùng cô lại lựa chọn kẻ có tiền…
“Duy Nhất, nếu anh sớm nói cho em, nhà của anh cũng là có tiền có thế, em có phải hay không sẽ gả cho anh?” Hắn thì thào tự nói.
Duy Nhất đi vào phòng liền cảm thấy không khí dị thường, Doãn Tử Nhiên tức giận ngồi ở sau bàn , còn có người đàn ông đẹp trai lạ mặt kia đang tiến sát người cô , cô nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhưng rất nhanh người đó đã lên tiếng “Cô chính là Nhiễm Duy Nhất sao? Hoan nghênh đến công ty chúng tôi làm việc.”
Duy Nhất vẻ mặt nghi hoặc, người đàn ông này thật nhiệt tình nha !
Đột nhiên một thanh âm vang lên “Đây là tổng tài của công ty , Doãn Tiêu Trác tiên sinh, Duy Nhất phải nhớ kỹ!”
“Tổng tài nhĩ hảo!” Duy Nhất không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Doãn Tiêu Trác trước mắt sáng ngời, cô gái này tươi cười thực ngọt, khó trách Doãn Tử Nhiên khổ luyến nhiều năm như vậy ! Khó trách Lãnh Ngạn cũng… , “Nhìn thấy cô , tôi thật cao hứng!” Nhìn thấy cô, hắn thật sự rất cao hứng!
Doãn Tiêu Trác cùng tiếng cười biến mất ở ngoài cửa, Doãn Tử Nhiên lập tức rời chỗ ngồi hướng tới cô , kiềm trụ hai vai Duy Nhất , “Duy Nhất, gả cho anh, được không?”
Duy Nhất bị hắn dọa đến ngây người , vội đẩy hắn ra , “Tử Nhiên, không phải đã nói với anh rồi sao ? Em đã kết hôn !”
Doãn Tử Nhiên không chút nổi giận, tiến lên cầm tay cô, “Duy Nhất, anh biết em nhanh như vậy kết hôn nhất định có nguyên do , là vì chuyện bác gái sao ? Nhưng là hiện tại bác gái đã qua đời, em có thể cùng anh ta ly hôn ! Duy Nhất, phải thiệt tình yêu nhau mới có được hạnh phúc ! Em hy sinh như vậy không phải quá khờ sao ? “
Vốn tâm tình vừa mới tốt lên một chút , Doãn Tử Nhiên lại một lần nữa nhắc tới mẹ khiến cô lại thương cảm , cô bỏ thắn ra , “Tử Nhiên, anh không cần như vậy, nếu không em sẽ từ chức , lập tức rời đi!”
Doãn Tử Nhiên ý thức được chính mình đã nói điều không nên , trong lòng liền cảm thấy áy náy, “Thực xin lỗi, anh chỉ là thật tâm thích em, hy vọng cho em cuộc sồng hạnh phúc.”
“Cám ơn! Em hiện tại thực hạnh phúc! Không có việc gì em ra ngoài làm việc !” Duy quay người mở cửa đi ra .
“Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên gọi cô lại”Duy Nhất, chẳng lẽ người em yêu không phải anh sao ?” Hắn không tin, nhiều năm như vậy chỉ có mình hắn đa tình thôi sao ?
Duy Nhất đứng thẳng ở cửa, nói không nên lời ,cảm giác trong lòng trấn động mạnh , tựa hồ muốn khóc , trải qua tối hôm qua, khóc đối cô mà nói biến thành chuyện thật dễ dàng .
Cô thương anh sao? Có lẽ là có đi , từ trước đã như vậy , nhưng nữ nhân như cô đủ tư cách nói truyện yêu đương sao .
Cô không có trả lời hắn, đóng cửa lại đi đến bàn làm việc của chính mình .
Doãn Tử Nhiên nhìn bòng dáng của cô,trong lòng hỗn độn không chịu nổi, cô là cô gái quá quật cường , vì kéo gần khoảng cách với cô , chính mình giấu diếm thân phận thiếu gia của Doãn Thị nhiều năm, cùng cô đi xe điện ngầm , cùng cô làm công việc bán hàng , cuối cùng cô lại lựa chọn kẻ có tiền…
“Duy Nhất, nếu anh sớm nói cho em, nhà của anh cũng là có tiền có thế, em có phải hay không sẽ gả cho anh?” Hắn thì thào tự nói.
/369
|