Xoạt!
Tiên Khí Hộ Tráo mở ra, mọi người bay ra khỏi vòng phòng hộ, bay ra các nơi của phế tích này.
Trong không khí còn vươn mùi chiên hỏa đậm đặc, nửa ngọn núi còn lại cháy đen.
Rất nhiều thi thể ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất.
Hỏa diễm nhỏ chi chít như sao trời.
Mọi người thấy cảnh tượng thê thảm này thì trong nội tâm không đành lòng.
Tiên Đạo Đại Thế Giới mạnh được yếu thua, chuyện này mọi người đã sớm biết rõ trong lòng, nhưng khi thấy cảnh này nội tâm vẫn cảm thấy mất mát. Nhưng mà chuyện này liên quan tới Lâm Hi, đối với đệ tử Thần Tiêu Tông lại là chuyện khác.
- Không có người còn sống, toàn bộ chết.
- Một nửa sơn thể bị hủy diệt. Đâu Suất Cung có lẽ có cường giả Thánh vương đi theo!
- Bị chết rất triệt để, không có lưu người sống.
...
Mọi người không ngừng nói ra cảnh mình nhìn thấy.
Rất hiển nhiên Ngũ Lôi phái đã hoàn toàn bị phá hủy.
- Lâm sư đệ, ta biết rõ tâm tình của ngươi, nhưng mà người chết...
Trong mắt Thanh Liên Thánh nữ hiện ra thần sắc đồng tình, vượt qua phế tích đi tới bên cạnh Lâm Hi.
Nhưng mà nói còn chưa dứt lời đã bị Lâm Hi đánh gãy.
- Không đúng!
Lâm Hi phất phất tay:
- Có chút không đúng, nhất định có cái gì đó sai rồi.
- Sư đệ, Thanh Liên sư muội nói đúng. Đệ tử Ngũ Lôi phái đã chết. Việc cấp bách chính là bắt những tên đệ tử Đâu Suất Cung kia báo thù cho bọn họ.
Âu Dương Nạp Hải lúc này cũng đi lên nói ra.
Trong mắt mọi người đều hiện ra thần sắc đồng tình, cảm giác Lâm Hi dường như vì chuyện này mà phát cuồng. Không cách nào tiếp nhận sự thật mới có biểu hiện cực đoan như vậy.
Ngay cả Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp giờ phút này trong lòng cũng nghĩ như thế. Nàng biết rõ Lâm Hi là người cực kỳ trọng tình cho nên cũng đi lên an ủi.
- Chủ nhân...
Tạp Mễ Lạp nhẹ nhàng nói.
Nhưng mà Lâm Hi coi như không thấy, nghe như không nghe thấy, hắn ngồi xuống xem xét trên mặt đất, trong miệng thì thào tự nói. Không hề nghi ngờ người của Đâu Suất Cung đã trực tiếp hủy cả ngọn núi đi.
Nhưng mà trong lòng Lâm Hi không có bi thương quá lớn, trong lòng hiện ra cảm giác kỳ dị.
- Không đúng, cả chuyện này có chút không đúng...
Lâm Hi thì thào tự nói, hẳn ẩn ẩn cảm giác được cái gì đó, nhưng mà hắn vẫn không bắt được. Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua ngọn núi bị phá hủy, đã rất khó nhìn ra bộ dáng ban đầu.
Lâm Hi chậm rãi đứng dậy, đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn qua phương xa, toàn thân đột nhiên chấn động sau đó trong mắt của hắn có hào quang sáng ngời hiện ra, hơn nữa càng ngày càng sáng.
- Ha ha ha...
Đột nhiên Lâm Hi ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười to vang vọng thiên địa, toàn bộ chán chướng của hắn đã biến mất không còn gì cả.
Lâm Hi vừa cười thì mọi người lập tức giật mình nhìn qua.
- Lâm Hi, ngươi không sao chớ.
- Tiểu sư đệ, ngươi cười cái gì?
- Chủ nhân...
...
Mọi người nhìn qua Lâm Hi đang cười thì trong mắt hiện ra thần sắc lo lắng.
Mọi người ngày đêm đi gấp còn không vượt qua cao thủ của Đâu Suất Cung, trơ mắt nhìn thấy Ngũ Lôi Sơn bị hủy. Lâm Hi hiện tại biểu hiện càng giống như tính cách cực đoan sau khi bị đả kích.
- Ha ha ha, trời đưa đất đẩy khiến âm dương sai lệch...
Trong mắt Lâm Hi thanh minh, làm gì có bộ dáng người mất lý trí như mọi người suy nghĩ.
- Sư tỷ, còn có các vị sư huynh, các ngươi yên tâm đi, ta không sao, chuyện này căn bản không như các ngươi tưởng tượng đâu.
Lâm Hi quay đầu, vẻ mặt hăng hái. Hoàn toàn khôi phục bộ dáng Lâm Hi bình thường.
Lúc này ngay cả Tạp Mễ Lạp đều cảm giác được cái gì đó.
Hắn đã thấy được chuyện mà mọi người bỏ qua. Lâm Hi cười to chính là hắn đã hiểu rõ.
- Chủ nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tạp Mễ Lạp nhíu mày nói.
- Ha ha, Tạp Mễ Lạp, ngươi chưa từng đi tới Ngũ Lôi Sơn. Cho nên không biết cũng không kỳ quái. Đâu Suất Cung tự cho rằng đã thực hiện được, bọn họ bằng vào viễn trình Truyền Tống Trận đi tới trước chúng ta. Chỉ tiếc đi nhanh cũng không được gì, Đâu Suất Cung thất sách rồi.
Lâm Hi cười nói.
- Tiểu sư đệ, chẳng lẽ ý của ngươi là...
Âu Dương Nạp Hải quét mắt nhìn qua bốn phía, nghi ngờ nói:
- Tại đây không phải Ngũ Lôi Sơn?
- Không, hoàn toàn trái lại đây chính là Ngũ Lôi Sơn.
Lâm Hi nói và không có chút bi thương nào cả.
- Là Ngũ Lôi Sơn, tại sao ngươi còn...
Quang Lộc Hư Tiên có một chút ngừng lại, giờ khắc này hắn cũng bị hồ đồ.
Ngũ Lôi Sơn bị phá hủy, tại sao Lâm Hi nhìn qua lại cao hứng như vậy?
- Không, các ngươi hãy nghe ta nói.
Lâm Hi thu liễm tiếng cười, bình tĩnh tâm thần, hắn nói ngọn nguồn một lần.
- Ta không biết Đâu Suất Cung làm thế nào phát hiện tư liệu ta xuất thân từ Ngũ Lôi phái, cũng không biết bọn họ làm thế nào tra được một tiểu tông môn thế tục ở nơi đây. Nhưng mà hiển nhiên là bọn họ điều tra chưa tới nơi tới chốn.
Lâm Hi chỉa chỉa dưới chân, nói:
- Đây đúng là Ngũ Lôi Sơn, ta đúng là xuất thân từ nơi này. Đâu Suất Cung đạt được tư liệu cũng không có sai. Nhưng mà chỉ tiếc có một điểm bọn họ không rõ ràng. Ngũ Lôi Sơn tuy ở đây nhưng mà Ngũ Lôi phái không ở chỗ này! Quần áo những người này mặc căn bản không phải là của Ngũ Lôi phái.
Lâm Hi vừa tới đây đã phát hiện quần áo không đúng. Đây chính là điểm khiến hắn cảm thấy nghi hoặc.
- Lâm Hi, ý của ngươi là kỳ thật Ngũ Lôi phái đã không ở đây? Về sau dời đi nơi khác?
Rốt cuộc Thanh Liên Thánh nữ cũng nhìn ra đầu mối.
- Đúng vậy! Ngũ Lôi phái có hai nơi đấy, nơi này là Ngũ Lôi phái trước kia. Ngũ Lôi phái hiện tại nằm ở nơi khác, không ở chỗ này, mà là ở Liệt Dương sơn. Đâu Suất Cung tìm nhầm địa phương, bọn chúng biến thành đạo ô quy rồi!
Lâm Hi nói xong cười ra tiếng.
Lúc trước hắn còn là võ giả thế tục đã từng đánh bại tông chủ Liệt Dương tông Xích Luyện Tông, cũng triệt để đánh tan thế lực Liệt Dương tông, chiếm cứ Liệt Dương sơn.
Liệt Dương sơn tốt hơn Ngũ Lôi Sơn rất nhiều, cũng thích hợp cho tông phái phát triển. Cho nên về sau Lâm Hi cùng Đại trưởng lão thương lượng trực tiếp mang Ngũ Lôi phái tới Liệt Dương sơn, đồng thời cũng đổi Liệt Dương sơn thành Ngũ Lôi Sơn.
Như vậy cùng lúc có tận hai Ngũ Lôi Sơn.
Quyết định vô tình của lúc trước hôm nay lại cứu vãn Ngũ Lôi Phái.
Đâu Suất Cung cũng vì nguyên nhân này mới làm Ngũ Lôi Phái tránh được một kiếp.
Lâm Hi vốn cho rằng tất cả đã muộn, sau đó sự thật trước mắt cơ duyên xảo hợp lại biến thành trò đùa thế này. Lâm Hi cảm thấy sảng khoái cười to lên.
Đâu Suất Cung một đường chạy đi không nghỉ, lại dùng Viễn trình Truyền Tống Trận, lại xuất động cường giả Thánh vương nhưng mà tất cả lại hao công vô ích. Chuyện này không thể không nói chính là trò cười thật lớn.
- Đúng là đáng chết nha! Uổng ta xuất thân Ngũ Lôi Sơn lại không chú ý tới chuyện này.
Lâm Hi âm thầm trách mình.
Người khác chưa từng tới Ngũ Lôi Sơn, nhưng mà hắn đã ở đó, lại không biết rõ chuyện này. Nhưng mà người không phải thánh hiền, chẳng có chuyện gì lại nhớ rõ toàn bộ.
Thanks
Tiên Khí Hộ Tráo mở ra, mọi người bay ra khỏi vòng phòng hộ, bay ra các nơi của phế tích này.
Trong không khí còn vươn mùi chiên hỏa đậm đặc, nửa ngọn núi còn lại cháy đen.
Rất nhiều thi thể ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất.
Hỏa diễm nhỏ chi chít như sao trời.
Mọi người thấy cảnh tượng thê thảm này thì trong nội tâm không đành lòng.
Tiên Đạo Đại Thế Giới mạnh được yếu thua, chuyện này mọi người đã sớm biết rõ trong lòng, nhưng khi thấy cảnh này nội tâm vẫn cảm thấy mất mát. Nhưng mà chuyện này liên quan tới Lâm Hi, đối với đệ tử Thần Tiêu Tông lại là chuyện khác.
- Không có người còn sống, toàn bộ chết.
- Một nửa sơn thể bị hủy diệt. Đâu Suất Cung có lẽ có cường giả Thánh vương đi theo!
- Bị chết rất triệt để, không có lưu người sống.
...
Mọi người không ngừng nói ra cảnh mình nhìn thấy.
Rất hiển nhiên Ngũ Lôi phái đã hoàn toàn bị phá hủy.
- Lâm sư đệ, ta biết rõ tâm tình của ngươi, nhưng mà người chết...
Trong mắt Thanh Liên Thánh nữ hiện ra thần sắc đồng tình, vượt qua phế tích đi tới bên cạnh Lâm Hi.
Nhưng mà nói còn chưa dứt lời đã bị Lâm Hi đánh gãy.
- Không đúng!
Lâm Hi phất phất tay:
- Có chút không đúng, nhất định có cái gì đó sai rồi.
- Sư đệ, Thanh Liên sư muội nói đúng. Đệ tử Ngũ Lôi phái đã chết. Việc cấp bách chính là bắt những tên đệ tử Đâu Suất Cung kia báo thù cho bọn họ.
Âu Dương Nạp Hải lúc này cũng đi lên nói ra.
Trong mắt mọi người đều hiện ra thần sắc đồng tình, cảm giác Lâm Hi dường như vì chuyện này mà phát cuồng. Không cách nào tiếp nhận sự thật mới có biểu hiện cực đoan như vậy.
Ngay cả Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp giờ phút này trong lòng cũng nghĩ như thế. Nàng biết rõ Lâm Hi là người cực kỳ trọng tình cho nên cũng đi lên an ủi.
- Chủ nhân...
Tạp Mễ Lạp nhẹ nhàng nói.
Nhưng mà Lâm Hi coi như không thấy, nghe như không nghe thấy, hắn ngồi xuống xem xét trên mặt đất, trong miệng thì thào tự nói. Không hề nghi ngờ người của Đâu Suất Cung đã trực tiếp hủy cả ngọn núi đi.
Nhưng mà trong lòng Lâm Hi không có bi thương quá lớn, trong lòng hiện ra cảm giác kỳ dị.
- Không đúng, cả chuyện này có chút không đúng...
Lâm Hi thì thào tự nói, hẳn ẩn ẩn cảm giác được cái gì đó, nhưng mà hắn vẫn không bắt được. Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua ngọn núi bị phá hủy, đã rất khó nhìn ra bộ dáng ban đầu.
Lâm Hi chậm rãi đứng dậy, đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn qua phương xa, toàn thân đột nhiên chấn động sau đó trong mắt của hắn có hào quang sáng ngời hiện ra, hơn nữa càng ngày càng sáng.
- Ha ha ha...
Đột nhiên Lâm Hi ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười to vang vọng thiên địa, toàn bộ chán chướng của hắn đã biến mất không còn gì cả.
Lâm Hi vừa cười thì mọi người lập tức giật mình nhìn qua.
- Lâm Hi, ngươi không sao chớ.
- Tiểu sư đệ, ngươi cười cái gì?
- Chủ nhân...
...
Mọi người nhìn qua Lâm Hi đang cười thì trong mắt hiện ra thần sắc lo lắng.
Mọi người ngày đêm đi gấp còn không vượt qua cao thủ của Đâu Suất Cung, trơ mắt nhìn thấy Ngũ Lôi Sơn bị hủy. Lâm Hi hiện tại biểu hiện càng giống như tính cách cực đoan sau khi bị đả kích.
- Ha ha ha, trời đưa đất đẩy khiến âm dương sai lệch...
Trong mắt Lâm Hi thanh minh, làm gì có bộ dáng người mất lý trí như mọi người suy nghĩ.
- Sư tỷ, còn có các vị sư huynh, các ngươi yên tâm đi, ta không sao, chuyện này căn bản không như các ngươi tưởng tượng đâu.
Lâm Hi quay đầu, vẻ mặt hăng hái. Hoàn toàn khôi phục bộ dáng Lâm Hi bình thường.
Lúc này ngay cả Tạp Mễ Lạp đều cảm giác được cái gì đó.
Hắn đã thấy được chuyện mà mọi người bỏ qua. Lâm Hi cười to chính là hắn đã hiểu rõ.
- Chủ nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tạp Mễ Lạp nhíu mày nói.
- Ha ha, Tạp Mễ Lạp, ngươi chưa từng đi tới Ngũ Lôi Sơn. Cho nên không biết cũng không kỳ quái. Đâu Suất Cung tự cho rằng đã thực hiện được, bọn họ bằng vào viễn trình Truyền Tống Trận đi tới trước chúng ta. Chỉ tiếc đi nhanh cũng không được gì, Đâu Suất Cung thất sách rồi.
Lâm Hi cười nói.
- Tiểu sư đệ, chẳng lẽ ý của ngươi là...
Âu Dương Nạp Hải quét mắt nhìn qua bốn phía, nghi ngờ nói:
- Tại đây không phải Ngũ Lôi Sơn?
- Không, hoàn toàn trái lại đây chính là Ngũ Lôi Sơn.
Lâm Hi nói và không có chút bi thương nào cả.
- Là Ngũ Lôi Sơn, tại sao ngươi còn...
Quang Lộc Hư Tiên có một chút ngừng lại, giờ khắc này hắn cũng bị hồ đồ.
Ngũ Lôi Sơn bị phá hủy, tại sao Lâm Hi nhìn qua lại cao hứng như vậy?
- Không, các ngươi hãy nghe ta nói.
Lâm Hi thu liễm tiếng cười, bình tĩnh tâm thần, hắn nói ngọn nguồn một lần.
- Ta không biết Đâu Suất Cung làm thế nào phát hiện tư liệu ta xuất thân từ Ngũ Lôi phái, cũng không biết bọn họ làm thế nào tra được một tiểu tông môn thế tục ở nơi đây. Nhưng mà hiển nhiên là bọn họ điều tra chưa tới nơi tới chốn.
Lâm Hi chỉa chỉa dưới chân, nói:
- Đây đúng là Ngũ Lôi Sơn, ta đúng là xuất thân từ nơi này. Đâu Suất Cung đạt được tư liệu cũng không có sai. Nhưng mà chỉ tiếc có một điểm bọn họ không rõ ràng. Ngũ Lôi Sơn tuy ở đây nhưng mà Ngũ Lôi phái không ở chỗ này! Quần áo những người này mặc căn bản không phải là của Ngũ Lôi phái.
Lâm Hi vừa tới đây đã phát hiện quần áo không đúng. Đây chính là điểm khiến hắn cảm thấy nghi hoặc.
- Lâm Hi, ý của ngươi là kỳ thật Ngũ Lôi phái đã không ở đây? Về sau dời đi nơi khác?
Rốt cuộc Thanh Liên Thánh nữ cũng nhìn ra đầu mối.
- Đúng vậy! Ngũ Lôi phái có hai nơi đấy, nơi này là Ngũ Lôi phái trước kia. Ngũ Lôi phái hiện tại nằm ở nơi khác, không ở chỗ này, mà là ở Liệt Dương sơn. Đâu Suất Cung tìm nhầm địa phương, bọn chúng biến thành đạo ô quy rồi!
Lâm Hi nói xong cười ra tiếng.
Lúc trước hắn còn là võ giả thế tục đã từng đánh bại tông chủ Liệt Dương tông Xích Luyện Tông, cũng triệt để đánh tan thế lực Liệt Dương tông, chiếm cứ Liệt Dương sơn.
Liệt Dương sơn tốt hơn Ngũ Lôi Sơn rất nhiều, cũng thích hợp cho tông phái phát triển. Cho nên về sau Lâm Hi cùng Đại trưởng lão thương lượng trực tiếp mang Ngũ Lôi phái tới Liệt Dương sơn, đồng thời cũng đổi Liệt Dương sơn thành Ngũ Lôi Sơn.
Như vậy cùng lúc có tận hai Ngũ Lôi Sơn.
Quyết định vô tình của lúc trước hôm nay lại cứu vãn Ngũ Lôi Phái.
Đâu Suất Cung cũng vì nguyên nhân này mới làm Ngũ Lôi Phái tránh được một kiếp.
Lâm Hi vốn cho rằng tất cả đã muộn, sau đó sự thật trước mắt cơ duyên xảo hợp lại biến thành trò đùa thế này. Lâm Hi cảm thấy sảng khoái cười to lên.
Đâu Suất Cung một đường chạy đi không nghỉ, lại dùng Viễn trình Truyền Tống Trận, lại xuất động cường giả Thánh vương nhưng mà tất cả lại hao công vô ích. Chuyện này không thể không nói chính là trò cười thật lớn.
- Đúng là đáng chết nha! Uổng ta xuất thân Ngũ Lôi Sơn lại không chú ý tới chuyện này.
Lâm Hi âm thầm trách mình.
Người khác chưa từng tới Ngũ Lôi Sơn, nhưng mà hắn đã ở đó, lại không biết rõ chuyện này. Nhưng mà người không phải thánh hiền, chẳng có chuyện gì lại nhớ rõ toàn bộ.
Thanks
/1561
|