Lúc ấy sư phụ ngươi nói, hai người chúng ta đều tu luyện không được, cũng chỉ có thể để sau này cho đồ đệ của chúng ta. Hắn nói nếu hắn thu được đồ đệ, sẽ sai hắn đến chỗ ta lấy. Nhưng ta cũng nói, nếu như là đồ đệ của hắn, nhất định phải có thể tiếp nhận khảo nghiệm một ngón tay của hắn. Bằng không thì mặc kệ cái gì đồ đệ, đều không thể được ta thừa nhận. Đương nhiên, nếu ta thu đồ đệ thì cũng giống như vậy. Những chuyện kia của hắn ở Thần Tiêu Tông ta cũng ít nhiều biết một chút. Ta đây cũng là muốn tốt cho hắn.
Ma Kiếm trưởng lão thản nhiên nói.
Lâm Hi trong nội tâm hiểu rõ, biết rõ hắn nói chính là chuyện trước Lâm Hi, Chấp Pháp trưởng lão còn thu qua hai đồ đệ. Một người trong đó, thậm chí về sau còn phản bội hắn, đầu phục vào Hộ Pháp trưởng lão.
Ma Kiếm trưởng lão cũng không ở trong Thần Tiêu Tông, nhưng hiển nhiên cũng chú ý tới chuyện này.
- Thì ra là thế.
Lâm Hi trong nội tâm giật mình. Thế mới biết, một ngón tay mà mình phải chịu vào thật lâu trước kia đã được chú định rồi.
- Uất ức này không có cách nào tìm về rồi.
Lâm Hi trong nội tâm cười khổ, lắc đầu không thôi.
- Trưởng lão yên tâm, ta hiểu được.
Lâm Hi thản nhiên nói.
Mặc dù không bị thương, nhưng tình hình vừa rồi cũng vô cùng mạo hiểm. Kém chút nữa đã không thể cản được một ngón tay kia, bị thương đến bổn nguyên.
- Một ẩm một mổ, ngươi cũng không cần cảm thấy không phục. Ngươi tuy rằng đã trúng một ngón tay của ta, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt. Ta nếu như không nhìn lầm thì..., trong cơ thể ngươi trừ Vạn Kiếm đại pháp của sư phụ ngươi ra, còn có một môn kiếm đạo kiếm chủng cực kỳ cường đại, hiện giờ vẫn chưa được luyện hóa.
Ma Kiếm trưởng lão nói xong cũng không nhiều lời, tay áo run run, tiện tay đánh ra một chưởng.
Oanh!
Trong đại điện, không khí sôi trào, như sơn băng hải tiếu.
Lâm Hi toàn thân chấn động, liềm cảm giác một cổ lực lượng vô hình, vô khổng bất nhập từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, đánh vào trong Đan Điền. Cổ lực lượng này vô cùng khổng lồ, so với Lâm Hi đâu chỉ cường đại hơn gấp 10 lần.
Ông!
Lâm Hi toàn thân chấn động, lập tức liền từ trên mặt đất bay lên, lơ lửng trong một cổ tiên khí vô hình, không thể động đậy.
- Ngâm!
Một tiếng kiếm ngân kinh thiên từ trong đan điền Lâm Hi phát ra, vang vọng khắp hư không.
- Xuất hiện đi!
Ma Kiếm trưởng lão chỉ là tay áo phất một cái, Lâm Hi lập tức cảm thấy miếng Thái Bạch Kiếm Hoàn trấn áp trong cơ thể lập tức không bị khống chế, bật lên mà ra.
Hô!
Lâm Hi bờ môi trương lên, Thái Bạch Kiếm Hoàn bộc phát ra hào quang kinh thiên, mãnh liệt thốt ra. Chỉ nghe một tiếng rít thê lương, miếng Kiếm Hoàn kia tựa hồ cảm giác được nguy cơ, muốn bay ra ngoài điện.
- Ở trước mặt ta, còn có thể chạy thoát sao?
Ma Kiếm trưởng lão âm lãnh, thanh âm trầm thấp vang vọng khắp toàn bộ đại điện.
Chỉ thấy hắn điểm một ngón tay, phịch một tiếng, Thái Bạch Kiếm Hoàn mà Thập Bát Hoàng Tử tu luyện ra lập tức như gặp phải trọng thương.
- Không!
Trong hư không, ẩn ẩn có một tiếng khàn giọng, thanh âm trầm thấp truyền ra.
Chung quanh Thái Bạch Kiếm Hoàn ẩn ẩn hiện ra một gã trẻ tuổi tuấn mỹ gương mặt vặn vẹo, nhưng sau sụp đổ, biến mất trong hư không. Sau đó, miếng Thái Bạch Kiếm Hoàn kia liền lơ lửng trong hư không, vẫn không nhúc nhích.
- Là ý chí lạc ấn của Thập Bát Hoàng Tử!
Lâm Hi trong nội tâm chấn động. Hắn tuy rằng đưa lưng, nhưng tinh thần cảm ứng vẫn còn.
Thập Bát Hoàng Tử đã bị hắn giết chết, tích tắc ban nãy chỉ là kết quả của ý chí hắn. Trông thấy hình ảnh cuối cùng mà Thái Bạch Kiếm Hoàn hiển lộ, Lâm Hi mới biết được.
Mình chỉ sợ đã đánh giá thấp ý chí lực của Thập Bát Hoàng Tử rồi.
Ý chí lực của hắn hơn xa mình tính toán.
- Có thể tu luyện kiếm đạo, đều là thiên tài trong thiên tài, thiên phú cực cao, ý chí mạnh mẽ không nói chơi. Tiên Đạo Đại Thế Giới có rất nhiều phương pháp cướp đoạt tu vi của người khác. Bất quá, Kiếm chủng của người trong kiếm đạo chúng ta là loại nguy hiểm nhất trong đó. Muốn cướp đoạt Kiếm chủng của người trong kiếm đạo, nguy hiểm thật lớn. Không cẩn thận sẽ bị bóp méo tinh thần ngay.
Ma Kiếm trưởng lão liếc qua Lâm Hi, thản nhiên nói:
- Ngươi giết người trẻ tuổi này, ý chí mạnh mẽ không dưới ngươi. Cũng may ngươi gặp ta. Bằng không thì tinh thần của ngươi sẽ bị hắn ảnh hưởng, thay đổi một cách vô tri vô giác, cứ thế mãi, linh hồn của ngươi cũng sẽ trở nên vặn vẹo, triệt để cắt đứt Tiên Đạo chi đồ của ngươi rồi!
Ma Kiếm trưởng lão nói hời hợt, phảng phất như chỉ nói một chuyện nhỏ. Nhưng Lâm Hi nghe được lại âm thầm kinh hãi, thế mới biết, Kiếm chủng của người trong kiếm đạo cũng không phải dễ luyện hóa như vậy.
Ông!
Ma Kiếm trưởng lão ngón tay bắn ra, Lâm Hi chỉ cảm thấy bốn phía buông lỏng, lập tức khôi phục tự do. Đồng thời, một đạo bạch quang hiện lên, miếng Thái Bạch Kiếm Hoàn lại bay vào trong tay Lâm Hi:
- Kiếm Hoàn này, ta đã giúp ngươi xóa đi tinh thần lạc ấn trong đó, loại trừ tai họa ngầm. Bất quá, ngươi muốn phát huy ra được tác dụng của Kiếm Hoàn chỉ sợ còn phải cần một khoảng thời gian lục lọi, đi quen thuộc môn công pháp này mới được.
Lâm Hi thu Thái Bạch Kiếm Hoàn, miệng há ra, nuốt vào trong bụng như trước. Sau đó cung kính thi lễ một cái, tự đáy lòng nói:
- Đa tạ trưởng lão!
Nếu như không có Ma Kiếm trưởng lão, Lâm Hi chỉ sợ còn cần hơn mười ngày nữa mới có thể luyện hóa lạc ấn trên Thái Bạch Kiếm Hoàn, cũng không biết cử động của mình lại mạo hiểm như thế.
- Ngươi không cần câu nệ. Ta và sư phụ ngươi là bạn tri kỷ, giúp ngươi luyện hóa một quả Kiếm Hoàn, cũng không phải chuyện gì lớn. Bất quá, ngươi phải nhớ lấy. Kiếm loại là thể hiện của ý chí và tinh thần kiếm giả, không nắm chắc thì không được mạo hiểm nóng lòng luyện hóa.
Ma Kiếm trưởng lão nói.
- Đệ tử ghi nhớ.
Lâm Hi bất tri bất giác dùng kính ngữ để xưng hô.
- Ân.
Ma Kiếm trưởng lão nhẹ gật đầu, ngẩng đầu lên:
- Không kiêu không nóng nảy, thực lực cũng không tệ. Lão Hình ngược lại thu được một đồ đệ không tệ!
Ma Kiếm trưởng lão một mực nghiêm túc đến đáng sợ. Từ lúc Lâm Hi tiến vào đại điện đến bây giờ, đây là câu tán dương đầu tiên hắn nghe được.
- Đa tạ trưởng lão.
Lâm Hi cười cười, hào khí cũng hòa hoãn hơn không ít.
Lâm Hi hiện giờ cũng ẩn ẩn hiểu được chút tính nết của Ma Kiếm trưởng lão. Kiếm đạo hắn tu luyện lực sát thương rất lớn, tràn ngập lực lượng Hắc Ám, cái này cũng khiến cho tính tình của hắn có chút quái gở. Hơn nữa gầy như que củi, hình tượng đáng sợ, người lại bá đạo, khiến cho người bình thường rất khó đến gần hắn.
Bất quá, tuy rằng ngoại hình thoạt nhìn như hung thần nhưng Ma Kiếm trưởng lão kỳ thật rất không tệ.
Lâm Hi thi lễ một cái, ngồi xuống ở ngay đối diện Ma Kiếm trưởng lão.
- Ngươi là vi Hắc Ám Lôi Nham mà đến sao?
Ma Kiếm trưởng lão nói.
Thanks
Ma Kiếm trưởng lão thản nhiên nói.
Lâm Hi trong nội tâm hiểu rõ, biết rõ hắn nói chính là chuyện trước Lâm Hi, Chấp Pháp trưởng lão còn thu qua hai đồ đệ. Một người trong đó, thậm chí về sau còn phản bội hắn, đầu phục vào Hộ Pháp trưởng lão.
Ma Kiếm trưởng lão cũng không ở trong Thần Tiêu Tông, nhưng hiển nhiên cũng chú ý tới chuyện này.
- Thì ra là thế.
Lâm Hi trong nội tâm giật mình. Thế mới biết, một ngón tay mà mình phải chịu vào thật lâu trước kia đã được chú định rồi.
- Uất ức này không có cách nào tìm về rồi.
Lâm Hi trong nội tâm cười khổ, lắc đầu không thôi.
- Trưởng lão yên tâm, ta hiểu được.
Lâm Hi thản nhiên nói.
Mặc dù không bị thương, nhưng tình hình vừa rồi cũng vô cùng mạo hiểm. Kém chút nữa đã không thể cản được một ngón tay kia, bị thương đến bổn nguyên.
- Một ẩm một mổ, ngươi cũng không cần cảm thấy không phục. Ngươi tuy rằng đã trúng một ngón tay của ta, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt. Ta nếu như không nhìn lầm thì..., trong cơ thể ngươi trừ Vạn Kiếm đại pháp của sư phụ ngươi ra, còn có một môn kiếm đạo kiếm chủng cực kỳ cường đại, hiện giờ vẫn chưa được luyện hóa.
Ma Kiếm trưởng lão nói xong cũng không nhiều lời, tay áo run run, tiện tay đánh ra một chưởng.
Oanh!
Trong đại điện, không khí sôi trào, như sơn băng hải tiếu.
Lâm Hi toàn thân chấn động, liềm cảm giác một cổ lực lượng vô hình, vô khổng bất nhập từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, đánh vào trong Đan Điền. Cổ lực lượng này vô cùng khổng lồ, so với Lâm Hi đâu chỉ cường đại hơn gấp 10 lần.
Ông!
Lâm Hi toàn thân chấn động, lập tức liền từ trên mặt đất bay lên, lơ lửng trong một cổ tiên khí vô hình, không thể động đậy.
- Ngâm!
Một tiếng kiếm ngân kinh thiên từ trong đan điền Lâm Hi phát ra, vang vọng khắp hư không.
- Xuất hiện đi!
Ma Kiếm trưởng lão chỉ là tay áo phất một cái, Lâm Hi lập tức cảm thấy miếng Thái Bạch Kiếm Hoàn trấn áp trong cơ thể lập tức không bị khống chế, bật lên mà ra.
Hô!
Lâm Hi bờ môi trương lên, Thái Bạch Kiếm Hoàn bộc phát ra hào quang kinh thiên, mãnh liệt thốt ra. Chỉ nghe một tiếng rít thê lương, miếng Kiếm Hoàn kia tựa hồ cảm giác được nguy cơ, muốn bay ra ngoài điện.
- Ở trước mặt ta, còn có thể chạy thoát sao?
Ma Kiếm trưởng lão âm lãnh, thanh âm trầm thấp vang vọng khắp toàn bộ đại điện.
Chỉ thấy hắn điểm một ngón tay, phịch một tiếng, Thái Bạch Kiếm Hoàn mà Thập Bát Hoàng Tử tu luyện ra lập tức như gặp phải trọng thương.
- Không!
Trong hư không, ẩn ẩn có một tiếng khàn giọng, thanh âm trầm thấp truyền ra.
Chung quanh Thái Bạch Kiếm Hoàn ẩn ẩn hiện ra một gã trẻ tuổi tuấn mỹ gương mặt vặn vẹo, nhưng sau sụp đổ, biến mất trong hư không. Sau đó, miếng Thái Bạch Kiếm Hoàn kia liền lơ lửng trong hư không, vẫn không nhúc nhích.
- Là ý chí lạc ấn của Thập Bát Hoàng Tử!
Lâm Hi trong nội tâm chấn động. Hắn tuy rằng đưa lưng, nhưng tinh thần cảm ứng vẫn còn.
Thập Bát Hoàng Tử đã bị hắn giết chết, tích tắc ban nãy chỉ là kết quả của ý chí hắn. Trông thấy hình ảnh cuối cùng mà Thái Bạch Kiếm Hoàn hiển lộ, Lâm Hi mới biết được.
Mình chỉ sợ đã đánh giá thấp ý chí lực của Thập Bát Hoàng Tử rồi.
Ý chí lực của hắn hơn xa mình tính toán.
- Có thể tu luyện kiếm đạo, đều là thiên tài trong thiên tài, thiên phú cực cao, ý chí mạnh mẽ không nói chơi. Tiên Đạo Đại Thế Giới có rất nhiều phương pháp cướp đoạt tu vi của người khác. Bất quá, Kiếm chủng của người trong kiếm đạo chúng ta là loại nguy hiểm nhất trong đó. Muốn cướp đoạt Kiếm chủng của người trong kiếm đạo, nguy hiểm thật lớn. Không cẩn thận sẽ bị bóp méo tinh thần ngay.
Ma Kiếm trưởng lão liếc qua Lâm Hi, thản nhiên nói:
- Ngươi giết người trẻ tuổi này, ý chí mạnh mẽ không dưới ngươi. Cũng may ngươi gặp ta. Bằng không thì tinh thần của ngươi sẽ bị hắn ảnh hưởng, thay đổi một cách vô tri vô giác, cứ thế mãi, linh hồn của ngươi cũng sẽ trở nên vặn vẹo, triệt để cắt đứt Tiên Đạo chi đồ của ngươi rồi!
Ma Kiếm trưởng lão nói hời hợt, phảng phất như chỉ nói một chuyện nhỏ. Nhưng Lâm Hi nghe được lại âm thầm kinh hãi, thế mới biết, Kiếm chủng của người trong kiếm đạo cũng không phải dễ luyện hóa như vậy.
Ông!
Ma Kiếm trưởng lão ngón tay bắn ra, Lâm Hi chỉ cảm thấy bốn phía buông lỏng, lập tức khôi phục tự do. Đồng thời, một đạo bạch quang hiện lên, miếng Thái Bạch Kiếm Hoàn lại bay vào trong tay Lâm Hi:
- Kiếm Hoàn này, ta đã giúp ngươi xóa đi tinh thần lạc ấn trong đó, loại trừ tai họa ngầm. Bất quá, ngươi muốn phát huy ra được tác dụng của Kiếm Hoàn chỉ sợ còn phải cần một khoảng thời gian lục lọi, đi quen thuộc môn công pháp này mới được.
Lâm Hi thu Thái Bạch Kiếm Hoàn, miệng há ra, nuốt vào trong bụng như trước. Sau đó cung kính thi lễ một cái, tự đáy lòng nói:
- Đa tạ trưởng lão!
Nếu như không có Ma Kiếm trưởng lão, Lâm Hi chỉ sợ còn cần hơn mười ngày nữa mới có thể luyện hóa lạc ấn trên Thái Bạch Kiếm Hoàn, cũng không biết cử động của mình lại mạo hiểm như thế.
- Ngươi không cần câu nệ. Ta và sư phụ ngươi là bạn tri kỷ, giúp ngươi luyện hóa một quả Kiếm Hoàn, cũng không phải chuyện gì lớn. Bất quá, ngươi phải nhớ lấy. Kiếm loại là thể hiện của ý chí và tinh thần kiếm giả, không nắm chắc thì không được mạo hiểm nóng lòng luyện hóa.
Ma Kiếm trưởng lão nói.
- Đệ tử ghi nhớ.
Lâm Hi bất tri bất giác dùng kính ngữ để xưng hô.
- Ân.
Ma Kiếm trưởng lão nhẹ gật đầu, ngẩng đầu lên:
- Không kiêu không nóng nảy, thực lực cũng không tệ. Lão Hình ngược lại thu được một đồ đệ không tệ!
Ma Kiếm trưởng lão một mực nghiêm túc đến đáng sợ. Từ lúc Lâm Hi tiến vào đại điện đến bây giờ, đây là câu tán dương đầu tiên hắn nghe được.
- Đa tạ trưởng lão.
Lâm Hi cười cười, hào khí cũng hòa hoãn hơn không ít.
Lâm Hi hiện giờ cũng ẩn ẩn hiểu được chút tính nết của Ma Kiếm trưởng lão. Kiếm đạo hắn tu luyện lực sát thương rất lớn, tràn ngập lực lượng Hắc Ám, cái này cũng khiến cho tính tình của hắn có chút quái gở. Hơn nữa gầy như que củi, hình tượng đáng sợ, người lại bá đạo, khiến cho người bình thường rất khó đến gần hắn.
Bất quá, tuy rằng ngoại hình thoạt nhìn như hung thần nhưng Ma Kiếm trưởng lão kỳ thật rất không tệ.
Lâm Hi thi lễ một cái, ngồi xuống ở ngay đối diện Ma Kiếm trưởng lão.
- Ngươi là vi Hắc Ám Lôi Nham mà đến sao?
Ma Kiếm trưởng lão nói.
Thanks
/1561
|