Thanh Cung Bí Sử

Chương 96 - Càn Thanh Cung

/96


Thoáng chốc đã xế chiều, Tải Thuần sau khi dùng thiện đã trở về Đông Noãn Các của Trường Xuân cung. Như Uyển cùng Lan Nhi ngồi trên sạp cạnh cửa sổ của gian Tây chính điện. Lan Nhi xõa tóc bên vai, sấn y màu hồng phấn thêu hoạ tiết phượng hoàng mẫu đơn. Nàng nhẹ nhàng dùng chút điểm tâm trên bàn. Như Uyển cẩn trọng bóc từng sơ quýt đưa vào tay Lan Nhi, đoạn nói: "Tỷ tỷ, chuyện hôm nay tỷ nghĩ thế nào"

Lan Nhi nhận lấy múi quýt cầm nhẹ trong lòng bàn tay. Nàng khẽ thở dài, trong gian phòng trống vắng tiếng thở dài như càng thêm nặng nề, u khuất. Lan Nhi đưa tay vén nhẹ bay mai, đáp: "Lần này Từ An thật sự muốn chiếm trọng quyền hành, hôm nay trên triều nàng ta luôn muốn lấn áp tỷ. Nhưng rất rõ ràng nàng ta không hề biết gì về chính sự"

Như Uyển chau mài, nàng ta định nói gì đó nhưng lại bị một thanh âm trong trẻo tựa suối trong chặn lời: "Ngạch nương... ngạch nương..."

Lan Nhi nghe tiếng Tải Thuần liền đứng bật dậy, nàng chạy đến bên cửa. Khi trông thấy Tải Thuần mếu máo, ôm chặt lấy chiếc gối hoa. Nàng thoáng chốc tức giận, nói: "Con bao nhiêu tuổi rồi chứ. Hoàng nhi! Con không còn là

Đại A ca, con là Hoàng đế, là Thiên tử"

Tải Thuần bị mắng càng khóc lớn hơn, Lan Nhi nghe tiếng khóc lòng như trăm nghìn vết dao khứa vào tâm can.

Như Uyển trông thấy cũng không khỏi xót xa. Nàng ta muốn đến vỗ về Tải Thuần nhưng bị Lan Nhi cản lại. Nàng quay sang liếc nhìn Như Uyển một cái, đoạn nói: "Thuần Nhi bây giờ là Thiên tử, không thể suốt ngày yếu đuối như vậy được"

Tải Thuần bơ vơ không ai dỗ dành, ngồi bệt xuống đất, ăn vạ. Lan Nhi đến cạnh, vực tay cậu ấy đứng lên. Nàng cầm chặt hai cánh tay Tải Thuần, nói: "Con còn khóc sao? Con có biết khi con đăng cơ con phải chuyển vào Càn Thanh cung sống hay không? Con có biết ngạch nương đã chiều chuộng con thế nào rồi hay không?". Nàng dừng lại một thoáng chốc, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đã tràn dâng bên khoé mi: "Kế từ ngày mai con sẽ không ở trong Trường Xuân cung cùng ngạch nương nữa, con sẽ chuyển đến Càn Thanh cung"

Tải Thuần oà lên khóc nức nở, cậu ngồi ì xuống nền đất, gào khóc dữ dội: "Ngạch nương không còn thương Thuần Nhi nữa, ngạch nương xấu lắm... Thuần Nhi ghét người..."

Như Uyển trồng thấy sự tình không ổn, liền xua tay gọi ma ma đến dỗ dành Hoàng đế. Lan Nhi nổi giận đùng đùng đi thắng vào trong, Như Uyễn vội vàng theo sau nàng. Nàng ta dìu nàng ngồi xuống ghế, đoạn nói: "Tỷ tỷ,

Thuần Nhi còn nhỏ chuyển ra ngoài như vậy có ổn hay không"

Lan Nhi "hừ" một tiếng, bảo: "Nó là Hoàng đế của đại Thanh đáng ra bây giờ không những phải ngự tại cung Càn Thanh mà còn phải biết được Tứ Thư Ngũ Kinh, đạo lý trị quốc bình thiên hạ. Nó không phải là Đại A ca nữa. Nó là

Hoàng đế đại Thanh, là người đứng đầu thiên hạ"

Như Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: "Nhưng tỷ tỷ à, nó vẫn là một đứa trẻ. Những thứ đó đến cả chúng ta còn chưa thể hiếu hết, làm sao một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể hiểu được chứ. Tỷ tỷ của muội à, tỷ đừng gay gắt như vậy với Thuần Nhi nữa"



Lan Nhi chỉ khẽ lắc đầu thở dài, nói: "Muội cũng đang nuôi dưỡng Đại công chúa, những gì tỷ đang nghĩ không lẽ muội lại không biết hay sao. Tỷ chỉ muốn tốt cho Thuần Nhi thôi, nếu để nó buông thả quá như trước đây, liệu Từ An có chịu buông thả quyền lực trong tay lại cho nó hay không? Liệu sau này khi nó có thể chấp chính được, thì lời nói của nó còn có hiệu lực với các quần thần như hổ lang ngoài kia hay không. Tiền triều là một bãi chiến trận của nam nhân, hậu cung là một quân trường của nữ nhân. Mỗi nước đi của tỷ bây giờ vẫn là lo nghĩ cho Thuần Nhi mà thôi"

Như Uyển bất lực chỉ đành thở dài không nói thêm gì.

Sáng hôm sau, Lan Nhi đã dậy từ sớm chuẩn bị. Như Uyển bị tiếng lục đục làm cho tỉnh giấc. Nàng ta đến bên cạnh Lan Nhi, ngồi xuống cạnh nàng, trêu chọc: " Không phải tỷ nói Thuần Nhi đã khác rồi sao. Sao lại còn chuẩn bị nhiều đồ chơi như thế"

Lan Nhi ngượng đỏ mặt, đưa tay vờ đánh Như Uyển, nói: " Thuần Nhi thích nhất những món này. Khi đến Càn Thanh cung, nó buồn chán cũng có cái để chơi"

Như Uyển nhìn Lan Nhi cười dịu dàng, nàng ta cầm lấy tay Lan Nhi, vỗ vỗ nhẹ, bảo: "Vậy sao tỷ lại không để

Thuần Nhi ở lại Trường Xuân cung"

Lan Nhi lặng đi một nhịp, thoáng chốc một ý nghĩ giữ lại và rời đi quanh quẩn trong tâm trí nàng. Nàng không muốn phải rời xa con khi còn quá nhỏ như thế, càng không muốn con của chính mình phải chịu thiệt thòi trong tương lai. Trong tay một đứa bé cầm đũa còn chưa vững đã phải cầm lấy cả giang sơn xã tắc. Thật nghiệt ngã, nàng chỉ biết cười ngượng trước những lựa chọn đầy đau đớn, nhẹ đáp: "Tỷ đã nói rồi mà, Thuần Nhi sau này phải gồng gánh cả thiên hạ, nếu như không thể tự thân đứng lên sau này làm sao có thể tự mình chống chọi với đám đại thần ngoài kia"

Như Uyển chau mài, nàng ta víu chặt lấy tay Lan Nhi, nói: "Tỷ tỷ à..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Lan Nhi cắt ngang, nàng cương quyết đặt món đồ cuối cùng vào rương gỗ, nói: "Lời tỷ đã quyết, muội đừng nói thêm gì nữa"

Lát sau, kiệu liễn đến đón Tải Thuần và Lan Nhi đến Càn Thanh cung. Trên đường đi, Tải Thuần liên tục nhìn về phía Trường Xuân cung lưu luyến, bịn rịn không thôi. Đi vòng qua trường nhai đến Long Phúc môn tiến vào Khôn Ninh cung, rồi đến Càn Thanh cung. Kiệu liễn dừng lại ở cửa chính Càn Thanh cung. Lan Nhi cùng Tải Thuần tiến vào trong. Nội thất đều được Nội Vụ phủ ttang bị tươm tất từ trước, Lan Nhi chỉ định đặt thêm một số ít đồ dùng thường ngày cho Tải Thuần. Tiểu Hoàng đế lần đầu được ở trong một nơi rộng rãi thế này có chút kinh ngạc, mắt đảo nhín tứ phía, miệng cười không thôi, đôi lần còn hỏi đi hỏi lại Lan Nhi: "Ngạch nương có thật Thuần Nhi sẽ được ở đây hay không? Thuần Nhi thật sự sẽ ở đây ạ? Nơi này rộng quá, còn rộng hơn cả Trữ Tú cung và Trường Xuân cung nữa".

Đứa trẻ ngây thơ với những điều mới lạ xung quanh, mà dường như quên mấy rằng cậu phải ở lại đây một mình.

Cậu không biết khi đã bước chân vào Càn Thanh cung, thì cuộc sống này của tiểu Hoàng đế đã không còn như trước nữa.

Tải Thuần chạy nhảy khắp gian phòng, Lan Nhi đứng nhìn ngai vị tôn nghiêm đặt giữa chính điện. Sự tôn quý, cao cả đến mức phải khiến con người ta khiếp sợ. Tải Thuần ngây ngô đi thẳng đến ngai vị, ngồi vững trên đấy, miệng cười tươi như hoa, nói: "Ngạch nương, ngạch nương, người xem Thuần Nhi có giống Hoàng a mã không này"

Tải Thuần ngồi trên ngai vị, lòng Lan Nhi nhất thời như rung động. Khoé mắt như trực trào lệ, một đứa trẻ sắp phải đối mặt với cả một cơn giông bão, nhưng vẻ hồn nhiên trong sáng của hiện tại khiến trái tim thổn thức của một bậc mẫu thân, của tình mẫu tử đang sục sôi dữ dội. Nàng muốn vươn tay ôm chầm lấy đứa con bé bổng tránh khỏi những hiểm nguy trước mắt. Nhưng nàng lại không chỉ là một mẫu thân, nàng giờ đây còn là một bậc mẫu nghi. Nàng đang phải gánh vác một nửa giang sơn này, nếu chỉ ích kỷ lo cho an nguy của bản thân thì xã tắc này làm gì còn nữa. Những tranh đấu này thật sự đã khiến nàng quá mệt mỏi, nhưng nếu dừng lại chỉ sợ ngày mai người ngồi trên ngai vị đó không còn lại Tải Thuần, mà có thể là Cung Thân vương, Lễ Thân vương hay bất kỳ một ai khác đều có thể lấy đi ngôi vị cao quý đó. Nàng thật sự sợ hãi trước những hiểm nguy luôn rình rập xung quanh đứa con nhỏ bé.

/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status