Buổi triều kết thúc, Lan Nhi cùng Kim Nhiên ở lại chính điện Dưỡng Tâm điện. Lan Nhi ngồi trên sạp giữa điện, từ tốn hưởng vào một ngụm trà. Kim Nhiên liếc nhìn nàng, cười bảo: "Vừa rồi trên triều cứ như là chiến sự, muội lại còn có thể bình tĩnh ở đây hưởng trà sao"
Lan Nhi nhoen môi cười nhạt, nàng đặt tách trà Tiểu Long Đoàn xuống bàn, nhẹ đáp: "Triều chính là chiến trận của nam tử, hậu cung là sa trường của nữ nhân. Tỷ cũng là người của hậu cung không ít năm rồi, còn lạ gì những trận đấu đá thế này chứ"
Kim Nhiên khẽ cười, đưa tay chỉnh lại phượng quan tam cấp trên đầu, nhẹ nói: "Ta làm sao mà không biết được chứ, chỉ là cảm thấy vây quanh toàn là nam nhân tự cảm thấy lo sợ"
Lan Nhi cười nhạt, đáp: "Tỷ cũng nên dần quen đi..."
Tiếng 'két' phát lên, một tiểu thái giám đẩy cửa tiến vào trong. Hắn vội hành lễ thưa: "Hồi nhị vị Phật gia, đây là danh sách truy tôn và truy phong cho các di phi của Tiên đế ạ"
Lan Nhi đưa tay nhận lấy, đọc qua một lượt, nói: "Tất cả mọi người dẫu trước kia có mang tội thì cũng coi như chuyện cũ, thăng một bậc"
Kim Nhiên liếc nhìn Lan Nhi, cười phì một tiếng, nói: "Từ khi nào mà muội lại có lòng nhân từ như vậy, ai gia tưởng muội có thù tất báo chứ"
Lời này của Kim Nhiên công kích trực tiếp đến Lan Nhi. Nàng gằm xuống cơn giận dữ, dịu dàng thưa: "Tỷ tỷ thật quá lời, cái gì mà có thù tất báo chứ. Họ đều là di phi của Tiên đế, đương nhiên phải nhận được ân điển tất có. Tân đế vừa kế vị, nếu như không truy tôn, truy phong các di phi thì dân chúng sẽ nghĩ Tân đế thế nào, nghĩ hai người chúng ta thế nào"
Tên tiểu thái giám quỳ rạp dưới sàn, lén nhìn lên hai vị nữ nhân cao quý ngồi trên kia, có chút ấp úng thưa: "Hồi nhị vị Phật gia... vậy... vậy còn..."
Kim Nhiên nhìn xuống tiểu thái giám, đoạn nói: "Còn chuyện gì ngươi cứ nói đi"
Tiểu thái giám có chút rung sợ, đoạn thưa: "Dạ... dạ vậy còn người trong... trong Vĩnh Hòà cung thì sao ạ..."
"Vĩnh... Vĩnh Hòà cung". Kim Nhiên có chút bất ngờ, nhìn sang Lan Nhi.
Lan Nhi bình tĩnh đáp: "Thăng thành Hoàng Quý phi"
"Hoàng... Hoàng Quý phi?" Tiểu thái giám như khó hiểu nhìn Lan Nhi.
Lan Nhi khẽ gật đầu, nói: "Lệ phi có công hạ sinh Đại Công chúa, dù trước kia có phạm tội thì cũng xem như chuyện cũ bỏ qua tất cả"
Tiểu thái giám "Vâng" một tiếng rồi lui ra. Kim Nhiên nhướng mài liếc nhìn Lan Nhi tỏ vẻ king ngạc. Nàng thoáng nhìn cũng biết được nàng ta muốn gì. Lan Nhi vội đứng bật dậy, thưa: "Tỷ tỷ, muội còn phải trở về Trường Xuân cung sắp xếp một số đồ cần chuyển đến. Xin được phép đi trước"
Kim Nhiên gật đầu, rút khăn tơ nhẹ quấn vào ngón tay chấm nhẹ lên miệng, lau khô trà trên môi. Lan Nhi lùi hai bước song quay người rời đi. Nàng vịn tay Đức Hải bước lên kiệu liền, suốt một chặng đường dài Lan Nhi không nói một lời. Đức Hải lúi cúi liếc nhìn quanh, phẩy tay cho kiệu đi vòng qua Hoa Viên. Đến trước Đôi Tú Sơn của
Hoa Viên nàng mới biết mình đến Hoa Viên. Lan Nhi khẽ cười thầm, đoạn nói: "Tên tiểu tẻ nhà ngươi, đúng thật là không thể qua mắt được ngươi mà. Sao ngươi lại biết ai gia muốn đến Hoa Viên"
Đức Hải cúi đầu, vẩy phất trần trên tay, cười bồi, thưa: "Hồi Tây Phật gia, nô tài to gan trông thấy sắc mặt người không tốt. Nên mới mạo muội cho người đưa người đến Hoa Viên dạo cho khuây khoả ạ"
Lan Nhi hài lòng nhìn Đức Hải, nàng mân mê tay vịn của liễn kiệu, nhẹ nói: "Ngươi rất có tâm ý, nhưng ngươi nên biết rằng, phượng quan trên đầu ai gia rất nặng nề, những trang sức nặng nề trên triều bào cũng khiến ai gia rất mệt mỏi. Đức Hải à, ngươi theo ai gia nhiều năm rồi, ai gia biết ngươi suy nghĩ cho ai gia. Nhưng cần phải chu toàn hơn nữa. Được rồi, về đi ai gia muốn thay xiêm y"
Kiệu liễn vội trở về Trường Xuân cung, nàng vịn tay Đức Hải xuống kiệu, từ từ bước vào trong. Như Uyển cầm tay
Ngữ Yên và Tải Thuần chạy ra. Tải Thuần nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Lan Nhi. Nàng ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nói: "Thuần Nhi à, con phải nhanh chóng học hết toàn bộ những gì ngạch nương đã căn dặn trước đó. Có như vậy con mới có thể giống với Hoàng A Mã của con, trở thành một bậc minh quân"
Hai mắt vị Hoàng đế nhỏ tuổi nhìn Lan Nhi đầy yêu thương, đôi mắt tròn xoe long lanh trong trắng tựa thiên tú.
Cậu tựa đầu vào người Lan Nhi, nũng nịu: "Ngạch nương, những thứ người bắt Thuần Nhi học nhiều quá. Thuần Nhi không học được, thật nhiều quá, nhiều quá"
Lời nói ngây ngô của trẻ nhỏ lại như mồi lửa vô tình rơi vào ngọn rơm của cõi lòng kìm nén của Lan Nhi. Cơn thịnh nộ cứ thế bộc phát, nàng giận dữ quát tháo: "Thuần Nhi à! Sao con lại không hiểu chứ? Con nên biết bản thân con bây giờ là ai, con không phải Đại A ca, con là Hoàng đế, là Hoàng đế Đại Thanh. Dù có khó thế nào con cũng không được phép từ bỏ. Con có nghe ngạch nương nói hay không!"
Tải Thuần trông thấy sắc mặt giận dữ của Lan Nhi nhất thời hoảng sợ oà lên khóc nức nở: "Tại sao ngạch nương lại mắng Thuần Nhi, ngạch nương không còn thương Thuần Nhi nữa"
"Con mau nín cho ta, con là nam tử, ai cho phép con khóc hả", Lan Nhi giận dữ quát.
Tải Thuần càng khóc lớn hơn, cậu chạy vụt đi. Như Uyển trông thấy muốn chạy lên ngăn lại, thì bị Lan Nhi giữ lại.
Nàng ta chỉ đành phái vài người chạy theo. Như Uyển nhẹ nhàng dìu Lan Nhi vào chính điện, nàng ta giao công chúa lại cho các ma ma chăm sóc. Xong lại quay sang rót trà cho Lan Nhi, nói: "Sao tỷ lại nặng lời với Thuần Nhi như thế, nó vẫn còn nhỏ mà"
Lan Nhi đưa tay xoa xoa thái dương, mệt mỏi bảo: "Muội thật sự không hiểu, giờ đã khác trước đây. Trước kia tỷ có thể cho nó muốn gì cũng được, muốn chơi gì cũng được. Nhưng bây giờ trên đôi vai nhỏ bé đó đang gánh cả thiên hạ. Nếu như cứ suốt ngày rong chơi, thì thiên hạ này liệu sau này có còn thuộc về nó hay không"
Như Uyển nhẹ cầm lấy tay Lan Nhi, nàng ta nhẹ nhàng tháo toàn bộ trang sức trên tay của Lan Nhi. Đến khi tháo cả hộ giáp ra, Lan Nhi mới khó hiểu hỏi: "Muội đang làm gì vậy?"
Như Uyển cười nhẹ, dịu dàng bảo: "Giờ tỷ xem đi, hai bàn tay của tỷ, một bên gánh cả vàng ngọc trang sức đủ loại, một bên không có gì cả. Tỷ cảm thấy bên nào sẽ thoải mái hơn"
Lan Nhi nhìn Như Uyển trong lòng như đã tự hiểu, nàng thở dài một hơi: "Muội nói đúng, là tỷ đã quá vội rồi, đáng ra tỷ phải để nó từ từ thích nghi với chuyện này"
Như Uyển cầm chặt lấy tay Lan Nhi, nàng ta giương mắt dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nói: "Chúng ta đi tìm Thuần Nhi nhé"
Lan Nhi mỉm cười dịu dàng khẽ gật đầu, nói: "Nhưng phải để tỷ thay bộ triều bào nặng nề này ra đã"
Lan Nhi thay vào sa phục màu vàng thêu hoa hạnh trắng, tóc búi cao cài thêm bộ dao điếm thuý. Nàng cùng Như Uyển đi quanh tìm kiếm, đến Hoa Viên thì trông thấy Tải Thuần ngồi một góc dưới hòn non bộ, tay cầm kẹo ăn ngấu nghiến. Nàng vội đến bên cạnh cậu ấy, ôm chầm lấy, nhẹ nhàng bảo: "Thuần Nhi, con đây rồi. Con làm ngạch nương lo quá"
Tải Thuần mải mê ăn kẹo trong tay, đến khi Lan Nhi đến ôm mới nhận ra, cậu ấy như đã quên sạch chuyện vừa xảy ra, vui vẻ nói: "Ngạch nương, người làm sao thế. Thuần Nhi chỉ ra ngoài chơi một tí. Sao người phải lo lắng như vậy"
Lan Nhi tựa đầu vào người Tải Thuần, khoé mắt nàng đã ứ lệ: "Con không giận ngạch nương sao?"
Tải Thuần vui vẻ cười, đáp: "Sao Thuần Nhi phải giận ngạch nương chứ, người là muốn tốt Thuần Nhi, Thuần Nhi làm sao có thể giận người được"
Lan Nhi mỉm cười nhìn Như Uyển, nàng ôm chặt lấy Tải Thuần hơn, nói: "Đa tạ con đã hiểu cho ta"
Nàng chợt giật mình, nhận ra trên tay Tải Thuần lại cầm kẹo. Lan Nhi vội xoay người Tải Thuần lại, hỏi: "Thuần Nhi, con lấy thứ này ở đâu vậy?"
Tải Thuần mỉm cười, nụ cười trong trẻo tựa nắng mai, đáp: "Là Hoàng Ngạch nương tặng cho Thuần Nhi"
"Hoàng... Hoàng ngạch nương..?" Lan Nhi hốt hoảng vỗ vỗ lưng Tải Thuần, gọi: "Người đâu, mau, mau gọi thái y"
Như Uyển cũng hoảng sợ, nàng vội đút tay vào miệng Tải Thuần muốn lấy viên kẹo ra: "Thuần Nhi à, con nhả ra đi, Thuần Nhi à, con có thấy mệt hay đau ở đâu không"
Tải Thuần khó chịu phun viên kẹo trong miệng ra, giận dỗi bảo: "Ngạch nương và Uyển nương nương làm gì vậy?
Thuần Nhi chỉ ăn kẹo thôi mà, Thuần Nhi ăn nãy giờ có bị làm sao đâu"
Lan Nhi khó hiểu nhìn Như Uyển, cả hai trong lòng không khỏi lo sợ.
Lan Nhi nhoen môi cười nhạt, nàng đặt tách trà Tiểu Long Đoàn xuống bàn, nhẹ đáp: "Triều chính là chiến trận của nam tử, hậu cung là sa trường của nữ nhân. Tỷ cũng là người của hậu cung không ít năm rồi, còn lạ gì những trận đấu đá thế này chứ"
Kim Nhiên khẽ cười, đưa tay chỉnh lại phượng quan tam cấp trên đầu, nhẹ nói: "Ta làm sao mà không biết được chứ, chỉ là cảm thấy vây quanh toàn là nam nhân tự cảm thấy lo sợ"
Lan Nhi cười nhạt, đáp: "Tỷ cũng nên dần quen đi..."
Tiếng 'két' phát lên, một tiểu thái giám đẩy cửa tiến vào trong. Hắn vội hành lễ thưa: "Hồi nhị vị Phật gia, đây là danh sách truy tôn và truy phong cho các di phi của Tiên đế ạ"
Lan Nhi đưa tay nhận lấy, đọc qua một lượt, nói: "Tất cả mọi người dẫu trước kia có mang tội thì cũng coi như chuyện cũ, thăng một bậc"
Kim Nhiên liếc nhìn Lan Nhi, cười phì một tiếng, nói: "Từ khi nào mà muội lại có lòng nhân từ như vậy, ai gia tưởng muội có thù tất báo chứ"
Lời này của Kim Nhiên công kích trực tiếp đến Lan Nhi. Nàng gằm xuống cơn giận dữ, dịu dàng thưa: "Tỷ tỷ thật quá lời, cái gì mà có thù tất báo chứ. Họ đều là di phi của Tiên đế, đương nhiên phải nhận được ân điển tất có. Tân đế vừa kế vị, nếu như không truy tôn, truy phong các di phi thì dân chúng sẽ nghĩ Tân đế thế nào, nghĩ hai người chúng ta thế nào"
Tên tiểu thái giám quỳ rạp dưới sàn, lén nhìn lên hai vị nữ nhân cao quý ngồi trên kia, có chút ấp úng thưa: "Hồi nhị vị Phật gia... vậy... vậy còn..."
Kim Nhiên nhìn xuống tiểu thái giám, đoạn nói: "Còn chuyện gì ngươi cứ nói đi"
Tiểu thái giám có chút rung sợ, đoạn thưa: "Dạ... dạ vậy còn người trong... trong Vĩnh Hòà cung thì sao ạ..."
"Vĩnh... Vĩnh Hòà cung". Kim Nhiên có chút bất ngờ, nhìn sang Lan Nhi.
Lan Nhi bình tĩnh đáp: "Thăng thành Hoàng Quý phi"
"Hoàng... Hoàng Quý phi?" Tiểu thái giám như khó hiểu nhìn Lan Nhi.
Lan Nhi khẽ gật đầu, nói: "Lệ phi có công hạ sinh Đại Công chúa, dù trước kia có phạm tội thì cũng xem như chuyện cũ bỏ qua tất cả"
Tiểu thái giám "Vâng" một tiếng rồi lui ra. Kim Nhiên nhướng mài liếc nhìn Lan Nhi tỏ vẻ king ngạc. Nàng thoáng nhìn cũng biết được nàng ta muốn gì. Lan Nhi vội đứng bật dậy, thưa: "Tỷ tỷ, muội còn phải trở về Trường Xuân cung sắp xếp một số đồ cần chuyển đến. Xin được phép đi trước"
Kim Nhiên gật đầu, rút khăn tơ nhẹ quấn vào ngón tay chấm nhẹ lên miệng, lau khô trà trên môi. Lan Nhi lùi hai bước song quay người rời đi. Nàng vịn tay Đức Hải bước lên kiệu liền, suốt một chặng đường dài Lan Nhi không nói một lời. Đức Hải lúi cúi liếc nhìn quanh, phẩy tay cho kiệu đi vòng qua Hoa Viên. Đến trước Đôi Tú Sơn của
Hoa Viên nàng mới biết mình đến Hoa Viên. Lan Nhi khẽ cười thầm, đoạn nói: "Tên tiểu tẻ nhà ngươi, đúng thật là không thể qua mắt được ngươi mà. Sao ngươi lại biết ai gia muốn đến Hoa Viên"
Đức Hải cúi đầu, vẩy phất trần trên tay, cười bồi, thưa: "Hồi Tây Phật gia, nô tài to gan trông thấy sắc mặt người không tốt. Nên mới mạo muội cho người đưa người đến Hoa Viên dạo cho khuây khoả ạ"
Lan Nhi hài lòng nhìn Đức Hải, nàng mân mê tay vịn của liễn kiệu, nhẹ nói: "Ngươi rất có tâm ý, nhưng ngươi nên biết rằng, phượng quan trên đầu ai gia rất nặng nề, những trang sức nặng nề trên triều bào cũng khiến ai gia rất mệt mỏi. Đức Hải à, ngươi theo ai gia nhiều năm rồi, ai gia biết ngươi suy nghĩ cho ai gia. Nhưng cần phải chu toàn hơn nữa. Được rồi, về đi ai gia muốn thay xiêm y"
Kiệu liễn vội trở về Trường Xuân cung, nàng vịn tay Đức Hải xuống kiệu, từ từ bước vào trong. Như Uyển cầm tay
Ngữ Yên và Tải Thuần chạy ra. Tải Thuần nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Lan Nhi. Nàng ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nói: "Thuần Nhi à, con phải nhanh chóng học hết toàn bộ những gì ngạch nương đã căn dặn trước đó. Có như vậy con mới có thể giống với Hoàng A Mã của con, trở thành một bậc minh quân"
Hai mắt vị Hoàng đế nhỏ tuổi nhìn Lan Nhi đầy yêu thương, đôi mắt tròn xoe long lanh trong trắng tựa thiên tú.
Cậu tựa đầu vào người Lan Nhi, nũng nịu: "Ngạch nương, những thứ người bắt Thuần Nhi học nhiều quá. Thuần Nhi không học được, thật nhiều quá, nhiều quá"
Lời nói ngây ngô của trẻ nhỏ lại như mồi lửa vô tình rơi vào ngọn rơm của cõi lòng kìm nén của Lan Nhi. Cơn thịnh nộ cứ thế bộc phát, nàng giận dữ quát tháo: "Thuần Nhi à! Sao con lại không hiểu chứ? Con nên biết bản thân con bây giờ là ai, con không phải Đại A ca, con là Hoàng đế, là Hoàng đế Đại Thanh. Dù có khó thế nào con cũng không được phép từ bỏ. Con có nghe ngạch nương nói hay không!"
Tải Thuần trông thấy sắc mặt giận dữ của Lan Nhi nhất thời hoảng sợ oà lên khóc nức nở: "Tại sao ngạch nương lại mắng Thuần Nhi, ngạch nương không còn thương Thuần Nhi nữa"
"Con mau nín cho ta, con là nam tử, ai cho phép con khóc hả", Lan Nhi giận dữ quát.
Tải Thuần càng khóc lớn hơn, cậu chạy vụt đi. Như Uyển trông thấy muốn chạy lên ngăn lại, thì bị Lan Nhi giữ lại.
Nàng ta chỉ đành phái vài người chạy theo. Như Uyển nhẹ nhàng dìu Lan Nhi vào chính điện, nàng ta giao công chúa lại cho các ma ma chăm sóc. Xong lại quay sang rót trà cho Lan Nhi, nói: "Sao tỷ lại nặng lời với Thuần Nhi như thế, nó vẫn còn nhỏ mà"
Lan Nhi đưa tay xoa xoa thái dương, mệt mỏi bảo: "Muội thật sự không hiểu, giờ đã khác trước đây. Trước kia tỷ có thể cho nó muốn gì cũng được, muốn chơi gì cũng được. Nhưng bây giờ trên đôi vai nhỏ bé đó đang gánh cả thiên hạ. Nếu như cứ suốt ngày rong chơi, thì thiên hạ này liệu sau này có còn thuộc về nó hay không"
Như Uyển nhẹ cầm lấy tay Lan Nhi, nàng ta nhẹ nhàng tháo toàn bộ trang sức trên tay của Lan Nhi. Đến khi tháo cả hộ giáp ra, Lan Nhi mới khó hiểu hỏi: "Muội đang làm gì vậy?"
Như Uyển cười nhẹ, dịu dàng bảo: "Giờ tỷ xem đi, hai bàn tay của tỷ, một bên gánh cả vàng ngọc trang sức đủ loại, một bên không có gì cả. Tỷ cảm thấy bên nào sẽ thoải mái hơn"
Lan Nhi nhìn Như Uyển trong lòng như đã tự hiểu, nàng thở dài một hơi: "Muội nói đúng, là tỷ đã quá vội rồi, đáng ra tỷ phải để nó từ từ thích nghi với chuyện này"
Như Uyển cầm chặt lấy tay Lan Nhi, nàng ta giương mắt dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nói: "Chúng ta đi tìm Thuần Nhi nhé"
Lan Nhi mỉm cười dịu dàng khẽ gật đầu, nói: "Nhưng phải để tỷ thay bộ triều bào nặng nề này ra đã"
Lan Nhi thay vào sa phục màu vàng thêu hoa hạnh trắng, tóc búi cao cài thêm bộ dao điếm thuý. Nàng cùng Như Uyển đi quanh tìm kiếm, đến Hoa Viên thì trông thấy Tải Thuần ngồi một góc dưới hòn non bộ, tay cầm kẹo ăn ngấu nghiến. Nàng vội đến bên cạnh cậu ấy, ôm chầm lấy, nhẹ nhàng bảo: "Thuần Nhi, con đây rồi. Con làm ngạch nương lo quá"
Tải Thuần mải mê ăn kẹo trong tay, đến khi Lan Nhi đến ôm mới nhận ra, cậu ấy như đã quên sạch chuyện vừa xảy ra, vui vẻ nói: "Ngạch nương, người làm sao thế. Thuần Nhi chỉ ra ngoài chơi một tí. Sao người phải lo lắng như vậy"
Lan Nhi tựa đầu vào người Tải Thuần, khoé mắt nàng đã ứ lệ: "Con không giận ngạch nương sao?"
Tải Thuần vui vẻ cười, đáp: "Sao Thuần Nhi phải giận ngạch nương chứ, người là muốn tốt Thuần Nhi, Thuần Nhi làm sao có thể giận người được"
Lan Nhi mỉm cười nhìn Như Uyển, nàng ôm chặt lấy Tải Thuần hơn, nói: "Đa tạ con đã hiểu cho ta"
Nàng chợt giật mình, nhận ra trên tay Tải Thuần lại cầm kẹo. Lan Nhi vội xoay người Tải Thuần lại, hỏi: "Thuần Nhi, con lấy thứ này ở đâu vậy?"
Tải Thuần mỉm cười, nụ cười trong trẻo tựa nắng mai, đáp: "Là Hoàng Ngạch nương tặng cho Thuần Nhi"
"Hoàng... Hoàng ngạch nương..?" Lan Nhi hốt hoảng vỗ vỗ lưng Tải Thuần, gọi: "Người đâu, mau, mau gọi thái y"
Như Uyển cũng hoảng sợ, nàng vội đút tay vào miệng Tải Thuần muốn lấy viên kẹo ra: "Thuần Nhi à, con nhả ra đi, Thuần Nhi à, con có thấy mệt hay đau ở đâu không"
Tải Thuần khó chịu phun viên kẹo trong miệng ra, giận dỗi bảo: "Ngạch nương và Uyển nương nương làm gì vậy?
Thuần Nhi chỉ ăn kẹo thôi mà, Thuần Nhi ăn nãy giờ có bị làm sao đâu"
Lan Nhi khó hiểu nhìn Như Uyển, cả hai trong lòng không khỏi lo sợ.
/96
|