“Tôi còn hỏi là ai? Hóa ra là Thẩm Hách nha.” Một giọng nói đạo kiều nộn cùng với tiếng giày cao gót tiến vào, dừng ở ghê lô âm nhạc có chút đột ngột.
Tô Hảo và Thẩm Hách nhất trí mà ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy tiểu thư Lý gia ăn mặc ngắn áo lộ eo cùng quần jean, cười nhìn bọn họ.
Người cô rất cao, làm thành một cái bóng bao phủ nhưng vẫn cứ có thể thấy được thứ cảm giác kia mang lại, nói là nhìn bọn họ, không bằng nói đang nhìn Tô Hảo, không dấu vết mà đánh giá Tô Hảo.
Còn có phía sau.
Có hai nam nhân, tầm mắt Tô Hảo xoay xuống, dừng ở trên người Chu Dương, anh nhíu mày, vài giây sau, anh kêu: “Lý Tú, ra đây.”
“Em vào chào hỏi rồi tới ngay.” Lý Tú xoay người, giọng nói kia phát lên có thể làm mềm hoá tâm nam nhân.
Lý Dịch: “Cậu làm vậy chi, muốn phá hư chuyện hẹn hò người ta à.”
Ngữ khí không tốt.
Thẩm Hách hung hăng liếc mắt Lý Tú, theo sau hô: “Anh Chu Dương, anh Lý Dịch, các người cũng tới chơi bóng sao?”
“Đúng, là đến đây chơi.” Chu Dương đi vào, đến bàn trà bên, khom lưng búng búng bên gạc tàn thuốc, đó cắn thuốc đứng dậy, híp mắt nhìn Lý Tú.
Lý Tú phản ứng lại, vừa nảy anh kêu cô đi ra ngoài không phải nói giỡn.
Sau lưng cô cứng đờ.
Trong nhất thời, không khí có chút cứng đờ.
Đến khi linh quang Thẩm Hách chợt lóe, “Anh Chu Dương, không bằng các người cứ ở lại, cùng nhau đánh?”
Chu Dương nhấc mắt lên nhìn về phía Thẩm Hách, nửa ngày mới câu môi: “Thật sao?”
Anh liếc mắt một cái nhìn thấu trò của Thẩm Hách.
Thẩm Hách ha ha cười, vỗ bàn bida, khó chịu vừa rồi tan thành mây khói, nói: “Đúng vậy, ở lại cùng đánh, đúng rồi, đây là Tô Hảo.”
Anh giới thiệu với Lý Dịch, Lý Dịch đi qua mở rượu, cầm điếu thuốc nói: “Tô Hảo, xin chào.”
Anh nhìn về phía Tô Hảo.
Tô Hảo hướng anh gật đầu: “Xin chào.”
Nam nhân này cắt tấc đầu, người mặc áo sơmi cúc áo cài hết, mơ hồ có thể thấy được một đoạn xương quai xanh, cả người trông thực lãnh ngạnh.
Bọn họ đều là bạn bè của Chu Dương.
Tô Hảo thu hồi tầm mắt, an tĩnh mà đứng bên Thẩm Hách, Chu Dương bóp tắt thuốc, vén tay áo lên, đi tới cầm lấy gậy, Lý Tú hưng phấn mà nói: “Em tới giúp các người mã cầu.”
Nói xong, cô nhìn Chu Dương một cái.
Tựa như cầu đồng ý, Chu Dương dựa vào bàn, liếc mắt một cái, sau cười rộ lên, “Mã a, nhìn tôi làm gì.”
Lý Tú thở ra một hơi, lập tức ngoan ngoãn mà mã, động tác rất tiêu chuẩn, chân vừa dài vừa thẳng, giống như người mẫu, mã xong dường như cùng Chu Dương cầu khen ngợi.
Chu Dương cười nhạo một tiếng, không khen.
Thẩm Hách nghiêng đầu cùng Tô Hảo nói: “Em xem, anh Chu Dương chính là như vậy, đến đâu cũng đều có nữ nhân nhớ nhung anh ấy, một đám mà nhào lên, ớt cay nhỏ đều giống như biến thành thố ti hoa nhu thuận.”
Tô Hảo sau khi nghe xong, hơi hơi mỉm cười, không trả lời.
Cũng không biết trả lời thế nào, nam nhân này đi tới đâu cũng đều có bản lĩnh làm nữ nhân như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Hảo Hảo, em lạnh không?”
Người đến gần, Thẩm Hách nhìn thấy Tô Hảo lỏa lồ da thịt có chút nhỏ nhắn, Tô Hảo lắc đầu, “Không lạnh, đã bắt đầu, anh cố lên a.”
“Ân, chắc chắn rồi!” Ánh mắt Thẩm Hách phi dương, nắm chặt gậy, “Vậy em đến cổ vũ cho anh đi.”
Tô Hảo gật đầu, “Được.”
Giọng cô thực ôn nhu, ở ghế lô, lời nói nhỏ nhẹ, dễ nghe như oanh oanh, làm người ta không cách nào bỏ qua.
Một tiếng “Được” của cô vừa nói.
Phanh —— một tiếng, Chu Dương bắt đầu, lạc túi nhị tử, Lý Tú ở một bên mắt sáng như sao: “Thật hay!”
Chu Dương đứng dậy đi hướng bên này, Tô Hảo đứng ở góc bàn, nắm gậy lui về phía sau một bước, Chu Dương lơ đãng quét mắt về phía cô một cái, ánh đèn cam lắc lư, đuôi lông mày cô mang theo thần sắc ôn nhu, đôi mắt như được tẩm ướt, bên trong dường như có nước, tầm mắt hai người cứ tiếp xúc như vậy.
Anh đứng bên này, cầm lơ cọ xát đầu gậy, sau khi buông, khom lưng, thục gậy.
Phanh ——
Vào một viên.
Lý Tú hưng phấn mà vỗ tay, “Chu Dương, anh đánh thật tốt.”
Giọng cô nũng nịu mà cảm thấy kiêu ngạo.
Kia đầu, Thẩm Hách sách một tiếng, gậy để trên bàn bida, nói: “Anh Chu Dương, anh đánh tốt một chút, đừng cho em cơ hội hạ được anh.”
“Phải không, Hảo Hảo?” Anh nhìn Tô Hảo, giống như chỉ cần cổ vũ tiểu chó săn.
Tô Hảo mỉm cười, không keo kiệt mà khích lệ: “Đúng, vừa rồi anh đánh rất khá.”
Chu Dương đi qua bên kia, anh cầm gậy, thục, lại vào thêm hai trái, tiếp theo, anh quét sạch một vòng, Lý Tú nhìn anh, mắt vẫn luôn mang theo ngôi sao, cũng có sùng bái.
Thẩm Hách dựa vào bình phong, nói chuyện cùng Tô Hảo, Chu Dương không lưu tình, anh cũng không thèm để ý.
Dù sao Tô Hảo cũng sẽ an ủi anh.
Chỉ cần Tô Hảo cảm thấy anh đánh rất khá là được.
Tô Hảo được hỏi đủ mọi chuyện, chọc cho Lý Dịch cười, Lý Dịch ngồi ở bàn trà, uống rượu, nói: “Thẩm Hách, thực tế cậu chính là muốn ân ái trước chúng tôi?”
Thẩm Hách trả lời Lý Dịch, “Đúng vậy, bị anh đoán được rồi!”
“Nga, lợi hại nga.” Lý Dịch cười hồi.
Anh nhìn về phía Chu Dương, Chu Dương cầm gậy, ngừng một lát, không đánh, gậy chống lên bàn, cúi đầu hút thuốc, Lý Dịch nói: “Chu Dương, cậu đây là thành toàn cho tâm vinh hư của Thẩm thiếu gia a.”
Khi Thẩm Hách mời bọn họ tiến vào chơi, chính là chủ ý này, Chu Dương liếc mắt một cái là nhìn thấu, nhưng vẫn vào, không thể không nói, Chu Dương rất đề bạt tiểu bối Thẩm Hách này sao, hoặc là lần đầu tiên làm mai cho, hy vọng là dấu chấm câu hoàn mỹ.
Chỉ là một khi đã vậy, sao lại không nhường người ta chứ? Một hai phải tới đánh bida?
Chu Dương ngẩng đầu, nghiêng ngồi trên bàn bida, ngón tay đẩy banh mảu trắng xuống.
Đông —— một tiếng.
Banh lạc hướng.
Chu Dương nhìn về phía Tô Hảo vẫn luôn nói chuyện phiếm cùng Thẩm Hách, cười đến tản mạn: “Lại đây, đến cậu, tốt nhất cho tôi một cầu thông quan.”
“Ai?” Thẩm Hách sửng sốt, lập tức cầm gậy, phản xạ tự nhiên mà kéo tay Tô Hảo, Tô Hảo sửng sốt, nhất thời cũng không tránh thoát, đi theo anh đến bàn bida, Thẩm Hách cười nói cùng Tô Hảo: “Em cổ vũ cho anh, giống Lý Tú vậy.”
Mắt Tô Hảo theo bản năng nhìn Lý Tú ở gần Chu Dương, Lý Tú nhướng mày, ánh mắt khiêu khích, cái loại trương dương tự tin này giống như lúc cô ta mở xe xuống, làm nũng cùng Chu Dương, tư thái tiểu nữ nhân, loại hình khác hoàn toàn so với cô, cô hơi hơi mỉm cười, thấp giọng nói cùng Thẩm Hách: “Em không được, em chỉ có thể nhỏ giọng cổ vũ anh.”
Sợi tóc cô mang theo mùi hương, cúi đầu nói chuyện, sợi tóc rũ xuống, Thẩm Hách nghe thấy, tay run lên, cũng thấp giọng trả lời: “Anh thích em nhỏ giọng cổ vũ, cũng thật hay.”
Tô Hảo sửng sốt.
Nở nụ cười.
“Ân.”
Tiếng ân này của cô cũng cảm thấy rất mỹ mãn.
Nam nhân ở đây đều nghe được.
Nhẹ nhàng.
Không giống kiều nộn kia, nhu đến ra nước, giống như chỉ cần móng vuốt nhỏ cào một chút liền thu hồi.
Được cái gật đầu của Tô Hảo, Thẩm Hách quyết tâm muốn đem trên banh trên bàn đánh hết, kỹ thuật của anh tuy không bằng Chu Dương, nhưng cũng không đến nỗi nào đi.
Dùng chút tiểu xảo là có thể.
Chu Dương dựa vào ngăn tủ, hút thuốc, Lý Tú bên cạnh vẫn luôn lải nhải làm nũng.
Anh tiếp nhận chén rượu, cúi đầu nhấp một ngụm, rượu màu đỏ, dường như loáng thoáng hiện tới hiện lui một đôi mắt long lanh.
Từ CLB Sao Trời ra tới, kỳ thật có chút chậm, Tô Hảo khom lưng lên xe, cửa xe đóng lại, cô cầm lấy di động xem thời gian.
Cửa xe chỗ điều khiển liền mở, Thẩm Hách đi lên, anh cúi đầu nói: “Anh Chu Dương, cảm ơn anh.”
Cảm ơn đến chân thành tha thiết.
Tô Hảo ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa.
Qua buổi tối này, cô xem như đã hiểu lời cảm ơn của Thẩm Hách, Chu Dương cố ý để Thẩm Hách biểu hiện, amh cũng là lần đầu tiên làm mai.
Đi qua, có lẽ cô sẽ không nghĩ có một ngày, nam nhân cô từng rất thích như vậy sẽ giới thiệu bạn trai cho cô, hơn nữa còn rất dụng tâm.
Cô nhìn Thẩm Hách một cái.
Nghĩ thầm.
Cô cũng nên cảm ơn Chu Dương vì đã dụng tâm như thế.
Xe chạy trên đường cái, trong xe có một chút âm nhạc, nhưng thanh âm mở rất nhỏ, ánh trăng đêm nay không tồi, hơn nữa đèn đường nghiêng, ngẫu nhiên có chùm tia sáng chiếu tới trên mặt, xẹt qua trong chốc lát thì tối trở lại, Thẩm Hách nhìn sườn mặt Tô Hảo, chỉ cảm thấy dịu dàng như tơ.
Trong lòng không tha.
“Hảo Hảo, ngày mai anh đã lên máy bay.”
Tô Hảo hoàn hồn, nhìn về phía anh, sau đó mỉm cười, “Ân, chúng ta sẽ liên lạc bằng WeChat.”
“Được.”
Hai người chưa xác định quan hệ, đầu ngón tay Thẩm Hách gõ tay lái, ít nhiều có chút nôn nóng, nhưng anh nghĩ không sao cả, làm bạn bè trước, không cần vội.
Xe đến tiểu khu Hoa Huy, bởi vì nơi này không thể dừng xe, sau khi Tô Hảo xuống xe, khom lưng từ biệt cùng Thẩm Hách, Thẩm Hách xoay người sờ vào ghế sau lấy ra một bó hoa hồng, đưa cho cho, Tô Hảo sửng sốt một giây, sau đó duỗi tay tiếp nhận, cằm cô để trên hoa hồng, tựa như hoa tinh linh đạo: “Cảm ơn.”
Đây là một nữ nhân ôn nhu cỡ nào.
Thẩm Hách khụ khụ vài tiếng, nói: “Dù sao, em nhớ liên lạc WeChat với anh, anh xong việc liền tới Lê Thành.”
“Được a, anh còn nợ em bữa cơm đấy.”
“Đúng vậy, anh còn nợ em một bữa cơm.” Thẩm Hách mừng muốn chết, cô để lại cho anh một con đường sống, trong lòng gia một tiếng, nhàn nhạt phiền muộn đều tan.
Tiếng xe phía sau truyền đến.
Tô Hảo đứng thẳng người, nhìn chiếc xe màu đen chạy băng băng đi mới xoay người đi về hướng cầu thang, lên lầu, sau khi vào cửa, cô đem hoa hồng cắm vào, sau đó cầm áo ngủ đi tắm.
Tắm rửa xong, tiện rót một ly sữa bò, ngồi xuống sô pha, cầm lấy di động, nhìn thoáng qua.
Thẩm Hách: Anh về rồi.
Tô Hảo: Được, ngủ ngon.
Thẩm Hách: Ngủ ngon.
Lúc định rời đi, WeChat lại có thông báo.
Cô dừng một chút.
T: Nghe nói em đến Lê Thành?
Tô Hảo: Đúng, ở nước Pháp khỏe không?
T: Rất tốt, cố lên.
Tô Hảo: Cố lên.
Đuôi xe màu đen chạy băng băng biến mất trong bóng đêm, Chu Dương cùng Lý Dịch, còn có Lý Tú ba người mới đi ra, Chu Dương cởi bỏ vài nút áo, tầm mắt quét mắt một bãi đậu xe nhỏ, Lý Tú nhìn về hướng xe màu đen, sau đó nhìn nam nhân phong lưu lười nhác bên cạnh, nói: “Chu Dương, Tô Hảo này...!Là ai vậy? Cô ấy đến công ty nhà anh, nên không phải là anh an bài chứ?”
Chu Dương liếc nhìn cô một cái, cười cười: “Cô nói đi?”
Một lần nữa không chiếm được đáp án, Lý Tú dậm chân, “Em chỉ hỏi một chút, anh luôn không trả lời em.”
Cô hoàn toàn chiếu theo hình mẫu mà Chu Dương thích, tính cách cởi mở, đanh đá, trương dương, nũng nịu, nửa năm qua, theo đuổi Chu Dương rất nhiều, chỉ có một chút đáp lại nhưng vẫn chưa được Chu Dương gật đầu mà thôi, cô cảm giác chính mình còn có thể kiên trì.
Chu Dương nhìn thấu lời nói thử của cô, dù bận vẫn ung dung mà cười.
Lý Tú bị cười đến xấu hổ.
Cô ở đây khẩn trương làm gì, Tô Hảo kia căn bản liền không phải mẫu hình anh thích.
Hummer màu đen lái qua, ngừng ở cửa, ba người đi xuống, Chu Dương vòng qua lái xe, lúc kéo cửa xe muốn lên thì di động vang lên.
Anh cầm lấy nhìn vào.
Hai tin nhắn.
Thẩm Hách: “Anh Chu Dương, cảm ơn anh.”
Thẩm Hách: Trời ạ, mùi hương trên người Hảo Hảo thật thơm tho mềm mại!!
Vài giây sau.
Chu Dương: Nga?
Lại một giây sau.
Chu Dương: Cậu ôm cô ấy?
/53
|