Thẩm Hách: Còn chưa đâu, nhưng cũng là chuyện sớm muộn.
Nhìn thấy trả lời này, Chu Dương ném thoại di động lên bên cạnh, kéo an toàn, khởi động xe, chạy không bao lâu thì WeChat lại tích một tiếng.
Anh tạm dừng đèn đỏ, nhìn lướt qua.
Tô Hảo: Chu Dương, cảm ơn ngươi, dụng tâm như vậy, vô cùng cảm kích.
Tô Hảo uống sữa bò xong, cầm lấy sách vở đọc, vài phút sau di động vang lên, cô tùy tay cầm lấy, vừa thấy.
Chu Dương: Không cần khách khí.
Tô Hảo nhìn vài lần, sau đó từ từ buông di động, tâm tình bình tĩnh hơn so với phía trước rất nhiều, sẽ không dao động phập phồng như lúc vừa đến ấy.
Giữa cô và anh cách nhau một dãy ngân hà, ngay cả anh thích cái gì, yêu cái gì, cô cũng không biết, lúc trước làm sao dám nói thích.
Trước khi ngủ, Tô Hảo gọi video cùng mẹ vừa vặn hiện lên sắc mặt tái nhợt của bà, nhưng vẫn tươi cười, nói: “Hai ngày này con đều ở trong hoa viên, đi dạo, hít thở một chút không khí mới mẻ, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.”
“Con quay chỗ đó cho mẹ xem.”
Tô Hảo mở đèn phòng, mang dép lê, đi xuống giường, nói: “Hai phòng một sảnh, tiền thuê nhà cũng không đắt, chờ thân thể của mẹ tốt lại một chút, muốn qua bên này đây chơi đều được.”
“Được a.” Tầm mắt bà quét một vòng, phát hiện phòng tuy cũ nhưng xác thật rất lớn, “Khá tốt, là Tô Thiến tìm cho con sao?”
“Không phải.” Tô Hảo nói xong, tạm dừng.
Bà sửng sốt, nửa ngày, cười hỏi: “Chu Dương cũng nên kết hôn rồi chứ? Loại gia đình bọn họ, chắc chắn đều chú ý môn đăng hộ đối.”
Dựa vào tay vịn trên sô pha, Tô Hảo nghe hiểu ý mẹ, lúc trước cô khiến cho bà thiếu động những tâm tư đó, Tô Hảo ngẩng đầu, cười nói: “Ân, con biết.”
Thành Linh nói đến thế này cũng biết con gái nghe hiểu được nên không tiếp tục nữa, chỉ nói: “Còn tiền không? Mẹ để trong rương hành lý kia một áo khoác đen, có để một thẻ trong đó.”
“Mẹ!”
“Thẻ kia mẹ dùng đi.” Tô Hảo nói, xoay người đi trở về phòng, lật áo khoác ra, Thành Linh ôn nhu cười, “Mẹ không cần nhiều tiền như vậy, con ở bên ngoài không dễ dàng...”
Rút tấm thẻ ra, Tô Hảo thực bất đắc dĩ, đối diện với mẹ trong video, ánh mắt hai mẹ con tương tự, tính cách cũng tương tự, nhìn nhau một hồi lâu.
Tô Hảo trừng mắt nhìn liếc một cái.
Thành Linh cười rộ lên nhưng rất ôn nhu.
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát mới tắt video, nhìn thời gian, đã khuya, Tô Hảo trở lại trên giường, buông di động, tắt đèn, tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Tô Hảo thức dậy sớm, làm bữa sáng, ăn xong lên đường đến công ty.
Trần Ngọc và Trương Nhàn đã tới, hai người đều ăn sáng ở đây, trong văn phòng mang theo hương vị của bún xào và súp, Tô Hảo chào hỏi cùng họ.
“Trần Ngọc, Trương Nhàn tỷ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, em đã phân loại hóa đơn của ngày hôm qua chưa? Giao phần của Lý hảo và em cho Tằng tổng.” Trương Nhàn đưa một chồng đơn, còn có một sổ sách, ném trên bàn.
Tô Hảo đi qua nhận lấy, Trần Ngọc đột nhiên vội vội vàng vàng cầm lấy một chồng đơn hoàn tiền, trong miệng còn ngậm mì, “Em..
Em quên ghi khoản tối hôm qua, Tô Hảo, chị giúp em ghi lại cái này trước rồi đem giao đi.”
“Sao lúc nào cũng như thế? Việc thường ngày cũng không xong.” Lục Mễ Mễ vừa lúc tiến vào, trực tiếp tức giận, thuận tay đặt một quả táo và một hộp milkshake xuống.
Trần Ngọc cắn mì hàm hồ nói: “Tan làm họ mới giao việc, một đám đều kêu hôm nay nhất định phải báo cáo.
Tôi sẽ báo cáo với họ trước khi tan làm.”
“Phi, vô dụng.”
“Chị....”
Tô Hảo vội vàng tiến lên, cầm lấy, nói: “Tôi tới, tôi tới ngay.”
Cất đơn hoàn tiền đi, Tô Hảo trở lại bàn làm việc, ngồi xuống cúi đầu sửa sang lại, sau đó lại vào ghi sổ, như vậy nếu chậm trễ một chút, trợ lý của Tằng tổng sẽ gọi điện thúc giục hai lần.
Bởi vì Tô Hảo làm nên trở thành thúc giục Tô Hảo.
Tô Hảo có hơi loạn nhưng cô vẫn ổn định, liền tính làm không nhanh thì cũng không thể làm không tốt, bên kia Trần Ngọc rốt cuộc cũng ăn xong bữa sáng mới kéo ghế lại hỗ trợ.
Nhưng Tô Hảo đã làm gần xong, hai người cùng kiểm tra và đếm, Tô Hảo cầm tất cả sổ sách và hóa đơn đến văn phòng của Tằng tổng.
Lúc mới ra ngoài liền vội liếc nhìn thời gian, không ngờ trễ hơn một tiếng, lúc này đã gần 10 giờ rưỡi, Tô Hảo có chút khẩn trương gõ gõ cửa.
“Vào đi.” Phía sau cửa, giọng Tằng tổng truyền đến.
Tô Hảo đẩy cửa đi vào, đem đồ vật đặt trên bàn, Tằng tổng không nhìn cô mà nhìn chằm chằm vào báo cáo trên máy tính, giọng điệu không dao động: “Mấy giờ rồi?”
“10 giờ rưỡi.” Trong lòng Tô Hảo lộp bộp, đáp lại.
“Vẫn còn biết mấy giờ a.” Tằng tổng duỗi tay lật sổ cái, ánh mắt rơi vào tờ đơn hoàn tiền cỡ vừa, nét chữ đẹp, rõ ràng.
“Về sau loại chuyện này đừng để tôi nhắc nhở.” Anh nhìn vài lần, thuận tay khép lại.
“Vâng.”
Tô Hảo gật đầu.
“Đi ra ngoài đi.”
Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xoay người nhưng thoáng nhìn đã thấy Chu Dương ngồi trên sô pha, hai chân vắc chéo uống cà phê, người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, lật tạp chí, đầu cũng chưa từng nâng.
Tô Hảo trố mắt.
Sau đó, cô vội vàng bước ra cửa, sau khi ra ngoài, cô hơi dừng lại, bước đến phòng làm việc, quay lại bàn, trong điện thoại có một số tin tức, Tô Hảo click vào xem.
Trước mặt tối sầm, Tô Hảo ngẩng đầu, đối mặt là Trần Ngọc, Trần Ngọc khụ một tiếng, kéo ghế dựa ngồi xuống, tay đặt trên bàn, nói: “Chuyện kia, vừa rồi có phải bị Tằng tổng nói gì đó không?”
Tô Hảo buông di động, “Đúng vậy, về sau trước khi tan làm, chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành mọi việc.”
Trần Ngọc vừa nghe, lập tức nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: “Được, được.”
Sắc mặt cô cũng tốt lên.
Tô Hảo cười cười.
Hôm nay là một ngày rất bận rộn, buổi chiều có cuộc họp, rất nhiều người phải tham gia, Trương Nhàn cũng đi, nhưng Chu Dương dường như phát hỏa, nam nhân trong phòng hội nghị không nói một lời, trên mặt bàn đều là vài đơn khiếu nại, sau khi tan họp, mọi người sắc mặt trắng bệch, Trương Nhàn sắc mặt cũng trắng, một lúc sau, ngoài cửa có một đám người đi tới, Chu Dương dẫn đầu bước trước.
Anh đi rồi.
Sắc mặt Trương Nhàn mới tốt hơn một chút.
Lục Mễ Mễ hỏi: “Phát sinh chuyện gì thế?”
Trương Nhàn không để ý tới Lục Mễ Mễ, Trần Ngọc kéo tay áo Lục Mễ Mễ, ý bảo đừng hỏi.
Sau đó, không khí trong văn phòng mới tốt hơn được một chút, Tô Hảo vẫn luôn chuyên tâm làm việc, xử lý đơn hoàn tiền cùng Trần Ngọc trước khi rời công ty.
Khoảng 6 giờ tan tầm.
Cô cầm túi nhỏ bước ra khỏi thang máy, vừa ra đến sảnh liền nhìn thấy chiếc Maserati màu đỏ đang tiến đến, phủi đất một chút ngừng ở cửa.
Cửa xe mở ra, Lý Tú tháo kính râm, chân dài bước ra nhìn thoáng qua Tô Hạo, cô nhướng mày, cầm điện thoại gọi cho Chu Dương.
Một phút sau, cô bỏ di động xuống, gọi Tô Hảo lại: “Cô tan làm a?”
Tô Hảo đang định hướng đến lối đi bộ, sửng sốt đáp: “Đúng vậy.”
“Chu Dương không ở công ty sao?” Ngữ khí của Lý Tú rất kiêu ngạo.
Tô Hảo dừng một chút, “Buổi chiều hình như là đi rồi.”
“Nga, vậy sao.” Lý Tú nhìn khuôn mặt không có cảm xúc của cô, dừng lại nói: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Lý Tú tính tình cởi mở.
Tô Hảo không quá thích ứng.
“Không được, tôi muốn đưa cô đi.” Lý Tú nhìn chằm chằm cô, không biết có phải ảo giác của nữ nhân hay không, khi nhìn thấy Tô Hảo, trái tim cô nhảy dựng kịch liệt.
Tô Hảo nhíu mày.
“Cô không cho tôi đưa, tôi lái xe đi theo.” Lý Tú vỗ vỗ cửa xe.
Tô Hảo nhìn cô vài giây, vừa định nói thì điện thoại Lý Tú vang lên, cô cầm lên, mắt sáng ngời.
Tiếp theo, nũng nịu: “Chu Dương!”
“Sao gọi anh mà anh không bắt máy?”
“Em tới công ty anh.”
Không biết là cố ý hay vô tình, cô tha âm thanh lớn hơn.
Đầu kia.
Nam nhân trầm thấp tiếng nói tản mạn: “Cô gọi bao nhiêu cuộc rồi hả?”
“Còn không phải do em không tìm thấy anh sao...”
“Tìm không thấy liền gọi như thế sao, ai dạy cô thế?”
Tô Hảo đi vào lối đi bộ, thân ảnh biến mất ở giao lộ, cũng nghe không nghe được nội dung cuộc nói chuyện, đồ ăn hôm qua cô mua vẫn chưa dùng hết.
Lên lầu bắt đầu nấu ăn, đơn giản là nấu canh, xào một món, một mình ngồi vào bàn ăn.
Vài bát đĩa đã được rửa sạch nhanh chóng.
Lau tay, Tô Hảo quay lại phòng khách, ngồi trên sô pha, nhìn điện thoại.
Diễn đàn kia rất nhiều tin tức.
Cô tùy ý bấm đi vào.
【 Tình yêu đã đến khi nào ( 6) 】
Trần Ngọc: @Lục Mễ Mễ, mau xem, Chu tổng vì tiểu thư Lý gia mà trở về công ty, hai người ăn ở nhà ăn công ty!
Lục Mễ Mễ: Câm miệng, tôi không nhìn thấy.
Trần Ngọc: Lần này Chu tổng vẫn không cự tuyệt tiểu thư Lý gia, khẳng định là tính đến chuyện kết hôn.
Lục Mễ Mễ: Câm miệng.
Trần Ngọc: Ha ha ha Chị không còn cơ hội!
Tô Hảo nhìn vài lần thì lui ra.
Còn hai hôm nữa là đi làm, vừa lúc là cuối tuần, Tô Thiến vẫn luôn rủ Tô Hảo về nhà ăn, Tô Hảo làm chân gà rút xương ngâm chanh mang về Chu gia, Tô Thiến muốn đến đây đón nhưng Tô Hảo cự tuyệt, tự mình đi qua, Tô Thiến xuống bếp, tạp dề hồng nhạt vây quanh, nhìn thấy Tô Hảo đến thì rất vui.
Tô Hảo bỏ chân gà ngâm chanh xuống.
Tô Thiến nhìn thoáng qua, ánh mắt sáng lên, “Tay nghề của mẹ con đấy à.”
“Đúng vậy, dì, đã lâu dì chưa ăn rồi phải không?” Tô Hảo mở hộp, lấy tăm xiên qua một miếng đưa đến cho Tô Thiến ăn, Tô Thiến há mồm, đôi mắt đều nheo lại, “Quá ngon, trước đây mẹ con làm cái này vẫn luôn rất ngon, năm đó bà ấy luôn mang đến ký túc xá để dì ăn.”
“Thật sao, mẹ kêu con mang sang đây, muốn để dì nhiều hơn.” Tô Hảo uy cho Tô Thiến một ngụm nữa.
Tô Thiến cắn một ngụm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hảo, trong lòng thở dài, vài giây sau, bà hỏi: “Hảo Hảo, Thẩm Hách thế nào?”
Tô Hảo dừng lại, bỏ tăm xuống, mỉm cười: “Anh ấy rất tốt.”
Trong lòng Tô Thiến vẫn thở dài, bà duỗi tay vỗ vỗ vai Tô Hảo, “Hảo Hảo nghĩ kĩ đi, thằng bé thật không tệ.”
Trước không nói với Tô Hảo về gia thế của Thẩm Hách, sợ dọa đến cô.
Tô Thiến lôi kéo tay Tô Hảo, “Đến đây, xem dì trổ tài nấu nướng.”
Tô Hảo đi theo.
Bữa trưa chỉ có hai người, ăn trưa xong, Tô Thiến lôi kéo Tô Hảo, nói là muốn đi hái dâu tây.
Vườn dâu tây kỳ thật không xa, ở sau khu biệt thự do bạn Tô Thiến làm chủ, ở chỗ này nổi lên một khách sạn lớn như một sân golf, xoát thẻ là có thể đi vào, Tô Thiến đội một mũ chống nắng cho mình, đội cho Tô Hảo một cái.
Hai người từ trên dốc xuống như ăn trộm, nhặt được rổ, đi ra khúc giữa.
Đầy đất bùn, có lẽ bị nước vẩy lên, Tô Hảo cảm thấy may mắn khi mang giày màu đen.
Theo Tô Thiến ngồi xổm xuống, dâu tây ẩn hiện giữa đám lá, thập phần mê người.
Tô Thiến đè thấp mũ, cùng Tô Hảo nói: “Chúng ta cứ hái, hái xong thì chạy lấy người.”
Tô Hảo trố mắt, “Không nói với bà chủ một tiếng sao?”
“Chỉ làm bà ấy giận thôi.”
Tô Hảo: “....!Được.”
Lời bà ừa nói làm cô có chút khẩn trương, Tô Hảo đè thấp mũ, cẩn thận mà hái.
Hai người hái trong chốc lát, đột nhiên từ trên cao truyền đến một giọng nam trầm thấp, “Mẹ?”
Hai người đồng thời ngẩng đầu.
Trên sườn núi, Chu Dương mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, nhướng mày nhìn các cô bộ dạng lén lút.
Vài giây sau, anh ngồi xổm xuống với một nụ cười, “Đợi chút dì Lý sẽ phát hiện....”
“Câm miệng.” Tô Thiến nâng khung màu xanh lên, đứng dậy và thở dài vài lần.
Tô Hảo cũng đứng lên theo, nhìn Tô Thiến như vậy, cũng cười, dưới ánh mặt trời, gương mặt cô nhu hòa, nụ cười lúm đồng tiền.
Chu Dương nhướng mi liếc cô một cái.
Tô Hảo thấy tầm mắt anh, sau đó bình tĩnh dời đi.
Tô Thiến quay lại nhìn rổ của Tô Hảo, rất nhiều, hơn nữa nắng quá gắt gao, bà lôi kéo Tô Hảo nói: “Đi thôi, nắng quá, hát đủ rồi, về nhà đi.”
Tô Hảo nghe lời đi theo.
Chính là Tô Thiến không đi cầu thang sườn dốc bên kia mà trực tiếp từ đường dốc này đi lên, Chu Dương duỗi tay kéo Tô Thiến lên, Tô Thiến vỗ vỗ tay, đỡ mũ xuống nói: “Tô Hảo, con cũng đi lên.”
Tô Hảo đưa cho Tô Thiến, cũng không khó lại chạy tới cầu thang bên kia.
Bàn tay nam nhân to lớn lúc này đã duỗi ra, nắm lấy cổ tay cô một cách rất tự nhiên rồi kéo lên, dùng đủ sức, Tô Hảo nhanh chóng lên được nhưng chân bị trượt.
Chu Dương dùng sức ôm eo cô, lui lại mấy bước.
Chỉ vài bước này.
Hương thơm mềm mại của nữ nhân trong phút chốc trở nên mãnh liệt.
/53
|