Ngồi vắt vẻo trên một cành cây, miệng ngậm một cộng cỏ, Thanh đưa mắt nhìn về phía bộ lạc. Thời gian đã trôi qua 1 tháng kể từ ngày thế giới bắt đầu. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng hắn, có đôi khi Thanh có cảm giác hắn trở thành một thổ dân thực sự. Cuộc sống ở trong game khiến cho hắn vô cùng thích thú. Không còn những mặc cảm, những lo lắng. Hắn được thoả sức vùng vẫy và làm những thứ hắn có thể làm được.
Ba mươi ngày qua đi, Thanh đã học được cách dựng cho mình một căn lều nhỏ bằng cỏ tranh. Hắn học được các loại trái cây, loại nào có thể ăn được, loại nào có độc không thể ăn. Hắn học được cách sấy thịt khô để dự trữ. Hắn học được cách tạo ra lửa từ những cành cây khô và một ít bùi nhùi. Quan trọng nhất là hắn phát hiện ra cách để tăng chỉ số thuộc tính của mình lên.
Thanh phát hiện điều này là do thể chất của hắn quá yếu, thể lực có 1 điểm dẫn đến trạng thái cơ thể luôn trong tình trạng đói khát. Những ngày đầu chỉ mỗi việc đi vòng vòng xung quanh bộ lạc và giúp đỡ các thổ dân một ít việc vặt thôi, cũng đủ khiến cho thanh trạng thái của hắn thấy đáy. Trong khi đó số lượng lương thực ít ỏi do hắn kiếm được thì không đủ dùng, cho nên Thanh phải hết sức tiết kiệm bằng cách chờ cho trạng thái chỉ còn vài điểm, chuẩn bị chuyển sang “suy kiệt” thì hắn mới ăn vào.
Một lần hắn nhận một cái nhiệm vụ liên hoàn của một thổ dân. Nội dung nhiệm vụ là đi mời một số các thổ dân khác ở vài nơi trong bộ lạc đến cho người thổ dân đó. Phần thưởng là 2 miếng thịt hun khói. Lúc này Thanh đã dành dụm được khá nhiều thịt hun khói, hắn không dám để trong lều mà phải mang trên người vì người chơi khác có thể lấy trộm khi hắn không để ý.
Trong khi làm nhiệm vụ, hắn mới nhận ra rằng các thổ dân cần mời ở thật xa nhau. Hắn chạy từ đông sang tây, vòng vòng vài bận mới gặp được thổ dân cần mời. Vì họ luôn luôn hoạt động, không cố định tại nơi nào cả, hắn phải vừa tìm vừa hỏi. Điều này thật là quá sức đối với một người có thể lực 1 điểm như hắn. Tuy nhiên lúc này không thể bỏ lỡ nhiệm vụ, vì như thế sẽ khiến cho độ hảo cảm giảm xuống, trạng thái quan hệ của hắn với thổ dân sẽ bị giảm. Đây là điều tồi tệ nhất mà hắn thì không muốn điều đó xảy ra chút nào.
Cắn răng chấp nhận tiêu hao số lương thực dự trữ, Thanh cố gắng tìm hết các thổ dân cần tìm. Quá trình khiến thanh trạng thái của hắn liên tục bị tụt xuống gần suy kiệt.Liên tục như vậy cho đến lần thứ 10 thì trong thanh trạng thái của cơ thể xuất hiện 2 chữ “Cực hạn”. Lúc này hắn không có cách nào tăng lên trạng thái được nữa và hắn có một cảm giác là không thể cử động nổi cơ thể nữa, cũng may lúc này nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, hắn đành phải thoát game để nghỉ ngơi.
Trong game khi người chơi thoát ra thì nhân vật vẫn còn tồn tại trong game. Nếu đứng trong bộ lạc thì nhân vật sẽ được bảo vệ, người chơi khác và các thổ dân sẽ không thể gây ra bất kỳ điều gì cho nhân vật được, và lúc đó nhân vật rơi vào trạng thái ngủ. Khi ngủ sức khoẻ của nhân vật sẽ được hồi phục. Nếu ngủ đủ giấc thì trạng thái có thể hồi phục hoàn toàn.
Lần đầu tiên sau một đêm thức dậy, hắn nghe được hệ thống thông báo: “Bởi vì cơ thể nhân vật được rèn luyện đến cực hạn và được nghỉ ngơi đầy đủ khiến cho thể lực tăng trưởng. +1 điểm vào thể lực. Mong người chơi cố gắng rèn luyện hàng ngày để trở nên khoẻ mạnh.” Lúc đó hắn mừng rỡ gần như muốn hét thật to lên. Cái gì là kỳ ngộ, điều này là kỳ ngộ. Kể từ lúc này hắn không muốn làm một kẻ tầm thường, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên lợi hại. Hắn muốn chứng minh bản thân không phải là một phế nhân.
“Khi con người tìm được mục tiêu sống của bản thân mình thì đó chính là lúc họ được tái sinh lần nữa…”
Thanh ở vào một trạng thái gần như điên cuồng, hắn bỏ ra phần lớn thời gian để tìm kiếm cơ hội giúp đỡ các thổ dân để đổi lấy thịt hun khói. Hắn không hái trái cây vì ăn trái cây không hồi phục trạng thái nhanh như thịt hun khói. Và trái cây cũng không thể ăn nhiều. Ăn nhiều sẽ bị chướng bụng. Lúc đó các chỉ số sẽ bị giảm 10%. và phải mất 1 tiếng đồng hồ để khôi phục lại bình thường.
Một ngày hắn dùng mọi cách để kiếm được 5 miếng thịt hun khói, và sau đó là quá trình rèn luyện cơ thể đến cực hạn.
Mấy ngày đầu hắn chỉ cần chạy bộ vòng quanh bộ lạc. Chỉ cần chạy vài vòng là trạng thái giảm đến đáy nhanh chóng. Tám ngày sau đó khi thể lực của hắn tăng lên đến 10 điểm thì việc chạy bộ trở nên hết sức dễ dàng. Số vòng chạy của hắn tăng lên từ vài vòng đến hàng chục vòng. Tốc độ giảm của thanh trạng thái trở nên chậm lại khiến việc luyện tập của hắn trở nên mất thời gian. Chính vì thế Thanh tìm kiếm cho mình cách luyện tập khác, đó là chạy bộ trong rừng.
Hắn không chạy một mạch vào rừng sâu mà là chạy ở mé rừng, vòng quanh bộ lạc. Hắn chạy một mạch cho đến bờ sông ở đầu này rồi lại chạy về bờ sông ở đầu kia. Với việc chạy trong rừng, hắn phải vừa chạy vừa tránh né các thân cây và bụi cây, điều này khiến cho cơ thể của hắn phải vận động nhiều hơn, thay đổi tư thế và phương hướng liên tục khiến cho trạng thái giảm đi nhanh chóng thấy rõ.
Mười ngày sau thể lực của hắn cũng đã lên đến 20 điểm. Lúc này việc chạy bộ trong rừng đã không còn là vấn đề nữa. Con đường hắn chạy hàng ngày đã thuộc nằm lòng, có thể hình dung là nhắm mắt lại chạy cũng không bị đụng vào cây. Lúc này hắn tập leo cây. Cây trong rừng toàn là cổ thụ, tuy nhiên cũng có những cây có độ lớn vừa đủ để có thể trèo lên. Trèo cây tốn hao năng lượng phải nói là gấp mấy lần chạy bộ.
Sau 1 tháng chăm chỉ luyện tập thể lực của Thanh đã lên đến 25 điểm. Lúc này trèo cây với hắn cũng đã là một việc hết sức nhẹ nhàng. Hắn có thể leo lên thân cây cao 3 mét chỉ mất vài giây đồng hồ mà không hề cảm thấy mệt mỏi gì. Điều đáng quý nhất trong thời gian luyện tập này đó là sự quen thuộc với khu rừng. Hắn có thể tự tin mà nói rằng trong phạm vi 100 mét xung quanh bộ lạc không có thứ gì là hắn không biết. Từ những tổ ong mật, đến những hang thỏ, nơi nào an toàn, nơi nào nguy hiểm.
Hắn cũng đã tự chế tạo được một cây mác bằng gỗ cho chính mình. Lợi hại hơn là hắn có tẩm độc vào đầu ngọn mác. Chất độc hắn lấy được từ một loài ếch ở gần bờ sông. Loại độc này có thể khiến cho lợn rừng bị tê liệt khi bị đâm phải. Nhờ nó mà có lần hắn đã săn được một con. Lần đó hắn đã kiếm được thiệt nhiều thịt hun khói, một bộ da và hai chiếc răng nanh. Đầu lâu hắn tặng cho một dũng sĩ của bộ lạc.
Tốc độ của Thanh lúc này đã tăng lên đáng kể chỉ số nhanh nhẹn đã tăng lên đến 10. Cho đến lúc này Thanh cũng không nắm được quy luật tăng lên của chỉ số nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng hệ thống thông báo: “cơ thể nhân vật đạt được rèn luyện, độ nhanh nhẹn tăng cao. +1 điểm vào thuộc tính nhanh nhẹn.” Tuy nhiên không có một ngưỡng cố định nào để xác định khi nào thì được cộng điểm. Thanh vẫn đang cố sức tìm hiểu vấn đề này.
Trong thời gian Thanh mải mê với việc luyện tập, thì những người chơi khác lai mang đến cho bộ lạc một sự thay đổi lớn lao. Có người chế tạo thành công vũ khí mới - Cung. Người chơi này đem nó tặng cho già làng và nhận được nhiệm vụ chế tạo cung cho các dũng sĩ và đạt được 10 điểm cống hiến. Đó là người chơi đầu tiên nhận được điểm cống hiến từ bộ lạc. Lúc đó đã gây nên một làn sóng dư luận khá sôi động trên diễn đàn game, bàn về việc đem các loại vũ khí nóng chế tạo ra trong game. Tuy nhiên nói thì dễ hơn làm. Tất cả các người chơi trong giai đoạn này còn chưa chế tạo ra được vũ khí bằng sắt chứ nói chi tới vũ khí nóng.
Thổ dân không có khái niệm chăn nuôi, nhưng người chơi thì có. Phần lớn người chơi đều bắt đầu dựng lều, dựng chuồng, họ dùng thịt hun khói để đổi lấy vài con thỏ còn sống do các dũng sĩ thổ dân mang về. Người chơi bắt đầu chăn nuôi để đảm bảo lương thực cho chính mình. Hệ thống dường như cũng cho phép chuyện đó cho nên mỗi khi người chơi chế tạo chuồng nuôi thành công thì cái chuồng đó mặc định là của người đó, các động vật nuôi trong đó được bộ lạc bảo hộ. Người chơi khác đừng nghĩ tới việc ăn cắp, các thổ dân có mặt khắp nơi và luôn quan sát mọi hành vi của bạn. Tuy nhiên vẫn có thể ăn cắp thành công nếu không ai thấy bạn làm việc đó. Tốt nhất là không nên có ý nghĩ ấy trong đầu. Vì chỉ cần một lần bị bắt bạn sẽ rất khó tồn tại trong bộ lạc.
Ngoài ra có người tìm được một số cây lúa ở ven sông và bắt đầu khai hoang, làm ruộng. Chỉ có điều công cụ là đá và gỗ cho nên công việc này tỏ ra hết sức vất vả. Tuy nhiên đã có người thành công trồng được và bộ lạc bắt đầu có thực phẩm mới ngoài thịt hun khói và trái cây… Thế giới đang bắt đầu thay đổi.
Thanh vẫn kiên trì với quan điểm của mình, với kiến thức 12 năm phổ thông của hắn không giúp hắn được điều gì trong thế giới còn nguyên thuỷ này. Chỉ có bản năng sinh tồn mới giúp cho hắn tìm đến tự tin. Giờ đây xung quanh bộ lạc đã không còn gì có thể uy hiếp đến sinh mạng của hắn. Thanh đưa mắt nhìn về phía sâu trong rừng.
Đã có người chơi thử tham gia đi cùng với các thổ dân để săn bắn. Tuy nhiên thể lực và tốc độ của họ không thể theo kịp đội săn. Phần lớn là bỏ dở giữa chừng hoặc bị rừng già giết chết. Các chiến binh của bộ lạc không hề quan tâm đến sống chết của người chơi, bởi vì trong mắt của thổ dân, người chơi được gắn mác “Quá yếu”.
Quả thật thế, nghi thức trở thành chiến binh của bộ lạc rất tàn khốc. Mỗi một thổ dân trưởng thành phải đơn độc đi vào rừng, không cần biết là dùng phương pháp gì phải mang được một đầu thú dữ trở về và chặt đầu nó đặt lên tế đàn để chứng tỏ sự trưởng thành.
Đừng nói là một đầu thú dữ, ngay đến một con heo rừng người chơi cũng chưa chắc dám solo 1vs1. Đến thời điểm hiện tại người chơi đều biết các chỉ số thuộc tính đều có thể tăng trưởng thông qua rèn luyện cơ thể. Tuy nhiên quy luật của chúng thì chưa hẳn ai cũng biết vì quy luật là theo từng người. Tự bản thân người đó phải đào móc tiềm năng của cơ thể thì mới được hệ thống chấp nhận. Đã từng có người chơi chia xẻ kinh nghiệm tăng trưởng điểm tiềm năng trên diễn đàn. Tuy nhiên hầu hết những người làm theo đều không có tác dụng gì cả.
Sau khi thu gom tất cả thịt hun khói mà hắn có, mồi lửa, và vài thanh củi khô, Thanh gói gém chúng vào balô vác lên lưng, buộc thật chặt, tay cầm mác và lên đường. Balo của hắn được chế tạo bằng da của con heo rừng mà hắn săn được. Nó không to lắm chỉ vừa đủ để chứa ít đồ mang theo.
Thanh chọn con đường tương đối an toàn cho mình, là đi ngược dòng sông. Động vật nào cũng phải cần có nước uống. Chỉ cần đi dọc bờ sông thì không lo gì không có thú để săn. Mọi việc tỏ ra khá thuận lợi, trong ngày đầu tiên Thanh đã đi cách làng khoảng 10 km dọc theo bờ sông. Hắn cũng không dám đi quá nhanh, Thanh vừa đi vừa tìm kiếm mở rộng, phạm vi khoảng 100m cách bờ sông. Ở khoảng cách này hắn vẫn còn ngửi thấy mùi hơi nước và tiếng nước chảy, hắn không sợ bị mất phương hướng.
Thiên nhiên hoang dã thật rộng lượng đối với hắn, thức ăn luôn ở xung quanh. Vì có kinh nghiệm nên hắn rất dễ tìm đến hang thỏ hoặc gà rừng. Hầu như hắn không cần tiêu hao lượng thịt khô dự trữ.
Đêm xuống rừng rậm trở nên rất đáng sợ. Thanh ngả mình trên một tán cây cao và trống trải. Kinh nghiệm cho hắn biết rằng tuyệt đối không được ở dưới đất và những chỗ rậm rạp. Ban đêm rừng rậm nguy hiểm gấp trăm lần ban ngày. Lúc còn ở bộ lạc, đã có nhiều người chơi rủ nhau vào rừng vào ban đêm, nhưng tất cả đều trở về làng bằng cách hồi sinh. Ban đêm là lúc động vật săn mồi…
Mục tiêu của Thanh là một con thú dữ. Hắn muốn chứng minh mình cũng là chiến binh. Mỗi lần cống hiến một cái đầu thú dữ cho tế đàn sẽ nhận được 10 điểm cống hiến. Đó là quy tắc của bộ lạc. Chiến binh nào có điểm cống hiến càng cao thì vị thế của hắn trong bộ lạc càng lớn. Có quyền chỉ huy những chiến binh khác.
Đêm nay Thanh quyết định dừng ở chỗ này bởi vì lúc ban ngày hắn phát hiện ra vài dấu chân, có vẻ là dấu chân hổ. Tuy rằng Thanh không hề nghĩ tới việc chiến đấu với hổ, nhưng hổ không biết leo cây, hắn sẽ an toàn trên tán cây này. Điều mà Thanh muốn là quan sát đường đi của hổ, để tìm cách. Với lưỡi mác có tẩm chất độc của ếch, hắn tự tin là hổ cũng phải tê liệt. Huống hồ chất độc đó hắn có khá nhiều.
Một đêm yên bình qua đi. Hắn không có phát hiện ra sự hoạt động của hổ, nhưng thay vào đó lại phát hiện ra gần đó có một con trăn lớn. Hắn không nhớ tên gọi của loại trăn này nhưng hắn đã từng xem trên kênh discovery, và biết rằng loại này săn mồi bằng cách nằm yên bất động, chờ con mồi đi ngang qua, khi đến phạm vi tấn công thì sẽ “một đòn dứt điểm”. Nọc độc của chúng thuộc hạng siêu cấp. Chỉ cần cắn một phát, không cần phải giữ chặt, con mồi sẽ từ từ tê liệt và chết. Chất độc còn giúp làm mềm xương khiến cho con trăn dễ dàng siết nát con mồi và nuốt trọn.
Thanh cảm thấy thật may mắn là lúc ban ngày hắn chưa đi vào khu vực kia, nếu không giờ này có lẽ hắn đã trở về làng với một điểm tiềm năng làm lệ phí rồi. Ngoài con trăn đáng sợ đó ra thì ở khu vực này không còn kẻ săn mồi nào khác nữa. Rừng rậm vào đêm như mở màn cho một buổi hoà nhạc với muôn vàn các loại âm thanh của các loài côn trùng và ếch nhái. Ban ngày rừng rậm âm u đáng sợ, nhưng ban đêm lại hết sức sôi động và rộn ràng. Thanh còn thấy được có vài loài côn trùng phát sáng trong đêm khiến cho khu rừng trở nên lung linh tuyệt đẹp…
Thanh nghiện game nhưng rất có giờ giấc, hàng ngày hắn vẫn đúng giờ làm nhiệm vụ đối với gia đình và lên giường đi ngủ lúc 11h30. Cũng nhờ có thế mà cơ thể suy nhược của hắn không có chuyển biến xấu. Không bao giờ ba mẹ hắn phải lo lắng về điều này.
Ngày hôm sau, Thanh bắt đầu một ngày mới bằng việc săn mồi. Đó là ưu tiên hàng đầu, chỉ khi nào đủ lượng thực phẩm cho một ngày luyện tập đến “cực hạn” thì hắn mới bắt đầu tập luyện. Độ khó của “Cực hạn” là đòi hỏi tính liên tục của sự giảm sút trạng thái và phục hồi. Muốn làm điều đó thì phải đủ thức ăn, Thịt hun khói Thanh mang theo chỉ đủ để đảm bảo cho hành trình trở về bộ lạc chứ không đủ cho việc luyện tập.
Sau khi bắt được vài con gà rừng và một hai chú thỏ, Thanh bắt đầu nhóm lửa chế tạo thức ăn. Cho dù Game cho phép ăn thịt sống, nhưng Thanh không bao giờ ăn như thế. Hắn quen với việc chế biến thức ăn cho gia đình, cho nên dù có thế nào hắn cũng nhóm lửa và nấu. Với kinh nghiệm bếp núc khiến cho hắn tìm được một vài loại rau dại có ở ven bờ sông để làm gia vị thêm vào khẩu phần ăn khiến cho món ăn có hương thơm hết sức hấp dẫn.
Khi đã chuẩn bị đầy đủ lương thực, Thanh nghĩ tới việc tiêu diệt con trăn. Nó vẫn còn ở vị trí đó. Nằm yên bất động. Nếu không phải biết trước ở đó có một con trăn chắc chắn là Thanh sẽ không bao giờ phát hiện ra nó. Đúng là một chuyên gia ẩn thân.
Thanh nghĩ ra hàng loạt các biện pháp giết con trăn này, chỉ là trong điều kiện hoàn cảnh lúc này hắn cảm thấy hết sức bó tay bó chân vì chẳng có biện pháp nào khả thi cả. Lớp vảy óng mượt mà chắn của con trăn khiến cho hắn không đủ tự tin có thể xuyên thủng với cây mác làm bằng gỗ của mình. Còn việc cận chiến với con trăn là điều không tưởng. Tốc độ đớp mồi của nó Thanh không thể nào có thể quan sát kịp. Hơn nữa trăn rất nhạy cảm với nhiệt độ. Chưa kịp áp sát thì đã bị nó phát hiện rồi.
Cuối cùng Thanh chọn cách đặt bẫy và dùng thỏ làm mồi dụ. Bẫy Thanh làm là Bẫy Kò Ke một loại chuyên để bắt gà trộm chó. Chỉ cần bước vào thong lọng là sẽ bị dựt một phát treo lủng lẳng lên ngay. Thanh Nghĩ rằng chỉ cần cột chặt được đầu của con trăn lại thì lúc đó hắn muốn xử nó thế nào mà chẳng được. Bẫy Kò Ke cũng không khó chế tạo lắm. Chỉ cần một ít dây leo cứng cáp và vài đoạn tre. Trong rừng không có tre. Thanh sử dụng đá ở bờ sông và vắt qua những cành cây để làm lực kéo.
Hì hà hì hục gần hết cả buổi sáng Thanh mới chế tạo xong cái bẫy. Nhìn nó thật thô sơ và lộ liễu. Chỉ là đối với con trăn thì nó đâu có thấy được đâu mà lo lắng chuyện “lộ với liễu”.
Việc còn lại là làm sao dụ con trăn ra khỏi vị trí nó vẫn núp và đi vào bẫy…
Mồi nhử của Thanh hết sức đơn giản. Hắn bắt một con thỏ và dùng dây leo cột chặt một chân của nó. Con thỏ chỉ có thể bò chập chững chứ không thể bỏ chạy được. Sau đó Thanh thả cho con thỏ đi vào khu vực của con trăn và âm thầm chờ đợi. Hắn biết là nếu đột ngột quăng một con thỏ đã chết vào trước mặt con trăn thì nó cũng sẽ chẳng động đậy. Trăn chỉ ăn những con vật đã bị dính nọc độc của nó. Lúc nó chưa cắn thì nó sẽ mằm yên chờ cơ hội. Khi nó đã cắn rồi thì trên người con vật sẽ để lại một mùi vị đặc biệt, dựa vào mùi đó mà con trăn tìm đến nơi con vật bị độc chết và từ từ thưởng thức bữa tiệc của mình.
Thanh hết sức kiên nhẫn khi chờ đợi con thỏ đi lung ta lung tung mà không đi tới chỗ con trăn. Cuối cùng thì con thỏ cũng tới gần nơi mà hắn muốn. Thanh nhìn thấy con trăn có chút cử động, rất nhẹ và không một tiếng động. Hắn thầm mừng, con mồi đã cắn câu. Chỉ trong một cái chớp mắt. Thanh chỉ thấy loáng lên thì con trăn đã tớp con thỏ một cái và nhả ra. Con thỏ dãy đành đạch chạy ra một đoạn ngắn rồi nằm yên. Thanh hiểu rằng cuộc chơi giờ mới bắt đầu.
Con trăn sau khi cắn gần một phút thì bắt đầu le lưỡi đánh hơi tìm kiếm vị trí mà con thỏ nằm xuống. Thanh thấy vậy bắt đầu kéo con thỏ từng chút, từng chút về phía cạm bẫy. Con trăn chậm chạp lần theo. Cam bẫy mà Thanh bố trí ở cách đó không xa, cho nên hắn nhanh chóng đặt con thỏ vào bên trong thòng lọng sau đó chạy đến cái chốt và chờ đợi. Nhìn con trăn tường từng chút một đến cạnh con thỏ mà Thanh cảm thấy hết sức hồi hộp. Lần đầu tiên hắn chơi trò này mà.
Mọi việc diễn ra theo đúng kịch bản. Ngay khi con trăn đưa đầu vào thong lọng, Thanh giật chốt và cái thong lọng rút lên cao. Chỉ là thay vì cái bẫy sẽ treo nguyên con trăn lên không trung thì có chỉ có thể treo con trăn lên cao được 1m. Vì con trăn này quá to. Lúc này Thanh mới quan sát được hết cơ thể của con trăn. Thân của con trăn to gần bằng nửa người, chiều dài thì phải chừng 3 mét. Thật là một con quái vật.
Bị thong lọng siết chặt đầu và treo lơ lửng lên cao. Con trăn vùng vẫy hết sức kịch liệt. Cơ thể của nó đan xen và xoắn lại thành hình quả cầu. Dường như nó muốn siết chặt để dứt sợi dây leo. Thanh cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, sợ có điều gì ngoài ý muốn xảy ra cho nên hắn nhanh chóng lao ra khỏi chỗ núp và cầm mác lao tới.
Hắn đâm hết sức vào thân, bụng của con trăn. Quả thật là không dễ để có thể xuyên thủng lớn da đầy vảy đó. Cũng may là có những chỗ con trăn phơi cái bụng trắng hếu của nó ra nên Thanh cũng đâm được vài nhát xuyên vào bụng của nó. Con trăn quằn quại lên vì đau đớn. Nó bắt đầu dùng cái đuôi quăng, quất lung tung như muốn tự vệ. Chỉ có điều phần lớn cơ thể của nó đang xoắn lại cho nên đòn tự vệ ấy trở nên rất vô dụng. Thanh sử dụng hết tất cả sức lực có thể vào từng nhát đâm. Sức sống của trăn rất dẻo dai nên chẳng biết đến khi nào nó mới chết.
Sau một hồi, khi Thanh cảm thấy cơ thể mỏi mệt mới dừng lại thì con trăn lúc này cũng thôi cựa quậy. Cơ thể nó không còn xoắn lại nữa mà duỗi ra ngay đơ. Trên người nó đầy những vết thủng, nhiều nhất là ở phần bụng. Máu chảy lênh láng. Rút cuộc thì nó cũng chết.
Thanh kiểm tra thông tin thì thấy tình trạng cơ thể đang ở “Cực hạn”. Hắn cảm thấy hết sức ngạc nhiên và tự hỏi: “ Sao tự nhiên lại đạt cực hạn rồi?” Liếc nhìn sang các thông số thì trạng thái cơ thể đang nằm ở mức đói khát nghiêm trọng. “Nhưng mà mới chỉ có một lần giảm xuống thôi mà, sao lại đạt đến cực hạn được?” Hắn bình tĩnh quan sát các thuộc tính còn lại thì thấy rằng tất cả những thuộc tính khác đều bình thường chỉ trừ mỗi Tinh thần giảm xuống bằng 0.
Bất chợt hắn cảm thấy ngộ ra. Không chỉ lặp đi lặp lại liên tục tiêu hao trạng thái 10 lần mới đạt được cực hạn. Chỉ cần một lần tiêu hao cùng với tinh thần cạn sạch thì cơ thể cũng đạt được trạng thái cực hạn. Thanh cảm thấy rất vui mừng với phát hiện này. Hắn có thể tiết kiệm thiệt nhiều thời gian để nhanh chóng rèn luyện đề tăng chỉ số thuộc tính của mình lên.
Hắn ngồi tại chỗ lấy lương thực đã chuẩn bị sẵn ra ăn bổ sung trạng thái, sau đó nhắm mắt cho cơ thể rơi vào trạng thái nghỉ ngơi để Tinh thần tăng lên. Vừa nghỉ ngơi hắn vừa suy nghĩ. Lúc nãy do tập trung quá độ vào việc tấn công con trăn mà không để ý. Hoá ra đòn tấn công với sự tập trung cao độ cũng khiến cho tinh thần hao tổn, nhưng rõ ràng là sức mạnh của đòn đánh tăng lên đáng kể. Lúc đầu hắn chỉ có thể đâm xuyên da bụng. Sau đó nhờ tập trung và vận sức mà hắn đã có thể đâm xuyên da lưng của con trăn. Đúc kết lại là một đòn đánh nếu được chuẩn bị và súc thế thì độ sát thương sẽ tăng lên nhiều.
Chỉ là Game này cũng quá vất vả đi. Người chơi đã quen với việc giết quái thì phải hiện dame, hiện máu. Đằng này hắn đâm cả buổi chả thấy hiện lên chữ nào. Chỉ biết cố hết sức tới khi nó ngay đơ người thì mệt phờ mới dừng lại. Giả lập thôi có cần phải chân thực đến như thế không?
Mười lăm phút sau, tinh thần của Thanh đã hồi phục đầy đủ, mỗi phút phục hồi 10 điểm. Mà tinh thần của hắn cho đến lúc này chỉ mới có 150 điểm.
Bây giờ là lúc xử lý con trăn. Trong rừng già mà để mùi máu tươi lan xa là một điều tối kỵ. Hắn phải giải quyết hiện trường nhanh chóng nếu như không muốn đưa tới những kẻ săn mồi lợi hại hơn…
Thanh nhìn con trăn và thầm nghĩ trong lòng: “Chắc con này cũng được xem là thú dữ chứ nhỉ? Trình độ nguy hiểm của nó chẳng kém. Thử mang nó về bộ lạc xem sao!”
Với trình độ thể lực trên 20 điểm của Thanh thì việc vác con trăn này về làng quả là có chút quá sức. Trạng thái hao tổn một cách nhanh chóng. Bởi vì có đủ lương thực cung cấp bù lại hao tổn cho nên cuối cùng hắn cũng mang được con trăn trở về.
Khi hắn kéo con trăn đến ngõ của bộ lạc thì tụi trẻ con thổ dân bắt đầu hô hoán lên và kéo tới xem. Chúng tỏ ra hết sức phấn khích và vui vẻ. Các thổ dân nữ thì đứng yên nhìn. Khi Thanh kéo con trăn đi ngang qua thì họ đều gật đầu chào một cái đầy thân thiện. Lũ trẻ con ríu rít chạy theo. Thanh kéo thẳng tới lều của già làng.
Một dũng sĩ làm nhiệm vụ bảo vệ già làng thấy Thanh tới liền ra hiệu cho Thanh dừng lại và sau đó đi vào trong lều bẩm báo mà không cần chờ Thanh mở lời. Sau đó già làng xuất hiện với chiếc gậy có gắn đầu lâu của một con bò.
Thanh cúi đầu chào già làng, rồi lên tiếng hỏi.
- Xin già làng xem xét, con trăn này có thể coi là thú dữ không? Ta có xứng đáng trở thành chiến binh không?
Già làng chăm chú quan sát con trăn một lúc rồi gật đầu phán.
- Con trăn này to nửa người, dài gần 3 mét, nọc độc của nó cực độc. Đạt tiêu chuẩn thú dữ. Chúc mừng ngươi, từ nay ngươi là một trong những chiến binh của bộ lạc.
Sau đó già làng quay sang bảo với người dũng sĩ thổ dân:
- A Khan, Ngươi hãy đi thông báo cho mọi người, tối nay khi các chiến binh trở về, chúng ta sẽ tổ chức lễ trưởng thành cho hắn. Thông báo với mọi người chuẩn bị đồ tế trời.
- “Vâng thưa già làng.” Người dũng sĩ vỗ ngực và quay đi thực hiện nhiệm vụ được giao.
Theo sự hướng dẫn của già làng, Thanh kéo con trăn đặt ở bên cạnh tế đàn. Đến tối nó sẽ được đưa lên tế thần cùng với những vật phẩm khác. Ngoài ra các người nữ thổ dân sau khi biết tin đều trở nên hết sức vui vẻ, họ chuẩn bị những khay gỗ có chứa những bột màu, và một ít lông đuôi của gà rừng. Những thứ này sẽ được dùng trong nghi lễ.
Những người chơi khác cũng nhận được tin tức từ thổ dân. Hầu hết đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Vì cho đến bây giờ, chưa có người chơi nào có thể thành công trở thành chiến binh cả. Có hơn 1/3 người chơi tỏ ra thích thú với việc khám phá tự nhiên hoang dã hơn là trở thành một chiến binh. Họ là những người đóng góp phần lớn công sức để xây dựng và phát triển, như trồng trọt, chăn nuôi cũng như dựng nhà ở. Game tuy rằng mô phỏng phần lớn đều giống thực tế nhưng có vài điểm khác biệt là nó đẩy thời gian sinh trưởng của sinh vật lên rất nhanh, một cây lúa nước bình thường phải 3-4 tháng mới có thể thu hoạch thì trong game chỉ cần 3-4 ngày là có thể thu hoạch được. Tuỳ loại cây mà tốc độ sinh trưởng nhanh chậm khác nhau.
Còn lại 2/3 người chơi là giống như Thanh, cố gắng tìm mọi cách để nâng sao sức mạnh của bản thân. Tuy vậy không phải người nào cũng thành công. Phần lớn người chơi đều trở nên vô công rồi nghề, sau khi giải quyết cái ăn thì bắt đầu quay sang tán tỉnh các nàng thổ dân chưa có gia đình, hoặc gây gổ đánh nhau. Người chơi có thể đánh nhau thoải mái, thậm chí giết nhau đều được, hệ thống không hề có sự trừng phạt nào với kẻ giết người. Chỉ là người bị giết vẫn bị giảm 1 điểm thuộc tính như thường.
Nhưng người chơi tuyệt đối không dám động đến bất kỳ thổ dân nào. Vì nếu làm thế thì hậu quả hết sức nghiêm trọng. Đã có vài người chơi bị trục xuất khỏi bộ lạc vì cố ý gây tổn thương đến thổ dân. Tất nhiên là sau đó chẳng còn ai thấy người chơi đó xuất hiện trở lại. Hệ thống sẽ tự động điền chỗ trống bằng những người chơi mới cho đến khi bộ lạc đạt đầy 100 người thì dừng.
Thanh trở về căn lều của mình. Hắn dự định nghỉ ngời một chút. Ngày hôm nay hắn đã lao tâm lao lực khá nhiều nên cảm thấy uể oải. Ngay khi chuẩn bị bước vào lều thì có một tiếng gọi từ phía sau.
- Thanh Vân, người anh em chờ một chút nào!
Thanh dừng lại và xoay người, sau lưng hắn không phải ai xa lạ mà chính là Rambo, người chơi đầu tiên và cũng là duy nhất kết giao hảo hữu với hắn. Cũng bẵng đi một khoảng thời gian hắn chẳng liên lạc gì với thằng này rồi. Thanh là một người sống có hơi khép mình, trừ khi rất thân, nếu không thì hắn ít khi chủ động giao tiếp với ai bao giờ.
Thanh nở nụ cười và hỏi: - Xin chào, Rambo. Có chuyện gì thế?
- Còn việc gì nữa, bây giờ ông là người nổi tiếng rồi. Chỉ là biết tên mà không biết mặt thôi. Trong cái bộ lạc này dám chắc ngoài tôi ra không có người biết ông là ai. ha ha…
Thanh tỏ ra ngạc nhiên: - Có chuyện như thế cơ à?
- “Thôi ba ơi, các thổ dân đã thông báo hết cho những người chơi rồi kìa. Tối nay ông được lên tế đàn để làm lễ trưởng thành còn gì.” Rambo nhìn Thanh và nở một nụ cười.
- À, hoá ra là chuyện đó. Có gì to tát đâu? Thanh tỏ vẻ không quan tâm lắm.
- Chà chà, phong thái của cao nhân có khác. Tôi thực sự không ngờ ông lại có bản lĩnh cao đến thế đấy. Có chuyện gì to tát đâu…!!! Ông tưởng việc đó là dễ chắc? Ông có biết là giờ này người chơi chỉ mới dám đi săn lợn rừng với mấy con hoẵng thôi không? Ai lại có bản lĩnh xâm nhập rừng sâu bắt trăn như ông cơ chứ?
Nghe Rambo nói thế Thanh mới chợt tỉnh ra, hắn tò mò hỏi:
- Sao ông biết tôi xâm nhập rừng sâu?
Rambo nghe hắn hỏi thì tỏ ra ngạc nhiên.
- Bộ ông không biết à? Các chiến binh thổ dân nói chứ ai. Nhìn kiểu này của ông chắc là suốt ngày luyện tập nên chẳng giao lưu trao đổi gì rồi. Giờ đây người chơi nào mà chẳng biết trong vòng 1km xung quanh bộ lạc chỉ có những động vật ăn cỏ và côn trùng. Phải đi sâu vào rừng từ 5-10 km thì mới có thú ăn thịt săn mồi, chủ yếu là trăn và chó sói. Đi sâu hơn nữa vượt qua vách núi đá sẽ đến khu rừng già, trong đó còn có cả hổ, báo… Những thông tin này giờ trở thành trường thức rồi ba ơi.
Nghe hắn nói thế Thanh mới rõ ràng - “Thì ra là vậy? Nhưng mà dấu chân hổ mà mình thấy ở bờ sông là sao nhỉ? chẳng lẽ có hổ đi lạc?” Thanh thầm nghĩ trong lòng rồi bật cười với chính mình “ hổ mà đi lạc sao?”
Rambo thấy Thanh ngẩn ra thì không khỏi cảm thấy vui vẻ. Hắn tỏ ra hết sức nghiêm túc nhìn Thanh và nói.
- Tui có một việc muốn nhờ ông giúp đỡ, tiền bạc không thành vấn đề, ông có đồng ý không?
Ba mươi ngày qua đi, Thanh đã học được cách dựng cho mình một căn lều nhỏ bằng cỏ tranh. Hắn học được các loại trái cây, loại nào có thể ăn được, loại nào có độc không thể ăn. Hắn học được cách sấy thịt khô để dự trữ. Hắn học được cách tạo ra lửa từ những cành cây khô và một ít bùi nhùi. Quan trọng nhất là hắn phát hiện ra cách để tăng chỉ số thuộc tính của mình lên.
Thanh phát hiện điều này là do thể chất của hắn quá yếu, thể lực có 1 điểm dẫn đến trạng thái cơ thể luôn trong tình trạng đói khát. Những ngày đầu chỉ mỗi việc đi vòng vòng xung quanh bộ lạc và giúp đỡ các thổ dân một ít việc vặt thôi, cũng đủ khiến cho thanh trạng thái của hắn thấy đáy. Trong khi đó số lượng lương thực ít ỏi do hắn kiếm được thì không đủ dùng, cho nên Thanh phải hết sức tiết kiệm bằng cách chờ cho trạng thái chỉ còn vài điểm, chuẩn bị chuyển sang “suy kiệt” thì hắn mới ăn vào.
Một lần hắn nhận một cái nhiệm vụ liên hoàn của một thổ dân. Nội dung nhiệm vụ là đi mời một số các thổ dân khác ở vài nơi trong bộ lạc đến cho người thổ dân đó. Phần thưởng là 2 miếng thịt hun khói. Lúc này Thanh đã dành dụm được khá nhiều thịt hun khói, hắn không dám để trong lều mà phải mang trên người vì người chơi khác có thể lấy trộm khi hắn không để ý.
Trong khi làm nhiệm vụ, hắn mới nhận ra rằng các thổ dân cần mời ở thật xa nhau. Hắn chạy từ đông sang tây, vòng vòng vài bận mới gặp được thổ dân cần mời. Vì họ luôn luôn hoạt động, không cố định tại nơi nào cả, hắn phải vừa tìm vừa hỏi. Điều này thật là quá sức đối với một người có thể lực 1 điểm như hắn. Tuy nhiên lúc này không thể bỏ lỡ nhiệm vụ, vì như thế sẽ khiến cho độ hảo cảm giảm xuống, trạng thái quan hệ của hắn với thổ dân sẽ bị giảm. Đây là điều tồi tệ nhất mà hắn thì không muốn điều đó xảy ra chút nào.
Cắn răng chấp nhận tiêu hao số lương thực dự trữ, Thanh cố gắng tìm hết các thổ dân cần tìm. Quá trình khiến thanh trạng thái của hắn liên tục bị tụt xuống gần suy kiệt.Liên tục như vậy cho đến lần thứ 10 thì trong thanh trạng thái của cơ thể xuất hiện 2 chữ “Cực hạn”. Lúc này hắn không có cách nào tăng lên trạng thái được nữa và hắn có một cảm giác là không thể cử động nổi cơ thể nữa, cũng may lúc này nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, hắn đành phải thoát game để nghỉ ngơi.
Trong game khi người chơi thoát ra thì nhân vật vẫn còn tồn tại trong game. Nếu đứng trong bộ lạc thì nhân vật sẽ được bảo vệ, người chơi khác và các thổ dân sẽ không thể gây ra bất kỳ điều gì cho nhân vật được, và lúc đó nhân vật rơi vào trạng thái ngủ. Khi ngủ sức khoẻ của nhân vật sẽ được hồi phục. Nếu ngủ đủ giấc thì trạng thái có thể hồi phục hoàn toàn.
Lần đầu tiên sau một đêm thức dậy, hắn nghe được hệ thống thông báo: “Bởi vì cơ thể nhân vật được rèn luyện đến cực hạn và được nghỉ ngơi đầy đủ khiến cho thể lực tăng trưởng. +1 điểm vào thể lực. Mong người chơi cố gắng rèn luyện hàng ngày để trở nên khoẻ mạnh.” Lúc đó hắn mừng rỡ gần như muốn hét thật to lên. Cái gì là kỳ ngộ, điều này là kỳ ngộ. Kể từ lúc này hắn không muốn làm một kẻ tầm thường, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên lợi hại. Hắn muốn chứng minh bản thân không phải là một phế nhân.
“Khi con người tìm được mục tiêu sống của bản thân mình thì đó chính là lúc họ được tái sinh lần nữa…”
Thanh ở vào một trạng thái gần như điên cuồng, hắn bỏ ra phần lớn thời gian để tìm kiếm cơ hội giúp đỡ các thổ dân để đổi lấy thịt hun khói. Hắn không hái trái cây vì ăn trái cây không hồi phục trạng thái nhanh như thịt hun khói. Và trái cây cũng không thể ăn nhiều. Ăn nhiều sẽ bị chướng bụng. Lúc đó các chỉ số sẽ bị giảm 10%. và phải mất 1 tiếng đồng hồ để khôi phục lại bình thường.
Một ngày hắn dùng mọi cách để kiếm được 5 miếng thịt hun khói, và sau đó là quá trình rèn luyện cơ thể đến cực hạn.
Mấy ngày đầu hắn chỉ cần chạy bộ vòng quanh bộ lạc. Chỉ cần chạy vài vòng là trạng thái giảm đến đáy nhanh chóng. Tám ngày sau đó khi thể lực của hắn tăng lên đến 10 điểm thì việc chạy bộ trở nên hết sức dễ dàng. Số vòng chạy của hắn tăng lên từ vài vòng đến hàng chục vòng. Tốc độ giảm của thanh trạng thái trở nên chậm lại khiến việc luyện tập của hắn trở nên mất thời gian. Chính vì thế Thanh tìm kiếm cho mình cách luyện tập khác, đó là chạy bộ trong rừng.
Hắn không chạy một mạch vào rừng sâu mà là chạy ở mé rừng, vòng quanh bộ lạc. Hắn chạy một mạch cho đến bờ sông ở đầu này rồi lại chạy về bờ sông ở đầu kia. Với việc chạy trong rừng, hắn phải vừa chạy vừa tránh né các thân cây và bụi cây, điều này khiến cho cơ thể của hắn phải vận động nhiều hơn, thay đổi tư thế và phương hướng liên tục khiến cho trạng thái giảm đi nhanh chóng thấy rõ.
Mười ngày sau thể lực của hắn cũng đã lên đến 20 điểm. Lúc này việc chạy bộ trong rừng đã không còn là vấn đề nữa. Con đường hắn chạy hàng ngày đã thuộc nằm lòng, có thể hình dung là nhắm mắt lại chạy cũng không bị đụng vào cây. Lúc này hắn tập leo cây. Cây trong rừng toàn là cổ thụ, tuy nhiên cũng có những cây có độ lớn vừa đủ để có thể trèo lên. Trèo cây tốn hao năng lượng phải nói là gấp mấy lần chạy bộ.
Sau 1 tháng chăm chỉ luyện tập thể lực của Thanh đã lên đến 25 điểm. Lúc này trèo cây với hắn cũng đã là một việc hết sức nhẹ nhàng. Hắn có thể leo lên thân cây cao 3 mét chỉ mất vài giây đồng hồ mà không hề cảm thấy mệt mỏi gì. Điều đáng quý nhất trong thời gian luyện tập này đó là sự quen thuộc với khu rừng. Hắn có thể tự tin mà nói rằng trong phạm vi 100 mét xung quanh bộ lạc không có thứ gì là hắn không biết. Từ những tổ ong mật, đến những hang thỏ, nơi nào an toàn, nơi nào nguy hiểm.
Hắn cũng đã tự chế tạo được một cây mác bằng gỗ cho chính mình. Lợi hại hơn là hắn có tẩm độc vào đầu ngọn mác. Chất độc hắn lấy được từ một loài ếch ở gần bờ sông. Loại độc này có thể khiến cho lợn rừng bị tê liệt khi bị đâm phải. Nhờ nó mà có lần hắn đã săn được một con. Lần đó hắn đã kiếm được thiệt nhiều thịt hun khói, một bộ da và hai chiếc răng nanh. Đầu lâu hắn tặng cho một dũng sĩ của bộ lạc.
Tốc độ của Thanh lúc này đã tăng lên đáng kể chỉ số nhanh nhẹn đã tăng lên đến 10. Cho đến lúc này Thanh cũng không nắm được quy luật tăng lên của chỉ số nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng hệ thống thông báo: “cơ thể nhân vật đạt được rèn luyện, độ nhanh nhẹn tăng cao. +1 điểm vào thuộc tính nhanh nhẹn.” Tuy nhiên không có một ngưỡng cố định nào để xác định khi nào thì được cộng điểm. Thanh vẫn đang cố sức tìm hiểu vấn đề này.
Trong thời gian Thanh mải mê với việc luyện tập, thì những người chơi khác lai mang đến cho bộ lạc một sự thay đổi lớn lao. Có người chế tạo thành công vũ khí mới - Cung. Người chơi này đem nó tặng cho già làng và nhận được nhiệm vụ chế tạo cung cho các dũng sĩ và đạt được 10 điểm cống hiến. Đó là người chơi đầu tiên nhận được điểm cống hiến từ bộ lạc. Lúc đó đã gây nên một làn sóng dư luận khá sôi động trên diễn đàn game, bàn về việc đem các loại vũ khí nóng chế tạo ra trong game. Tuy nhiên nói thì dễ hơn làm. Tất cả các người chơi trong giai đoạn này còn chưa chế tạo ra được vũ khí bằng sắt chứ nói chi tới vũ khí nóng.
Thổ dân không có khái niệm chăn nuôi, nhưng người chơi thì có. Phần lớn người chơi đều bắt đầu dựng lều, dựng chuồng, họ dùng thịt hun khói để đổi lấy vài con thỏ còn sống do các dũng sĩ thổ dân mang về. Người chơi bắt đầu chăn nuôi để đảm bảo lương thực cho chính mình. Hệ thống dường như cũng cho phép chuyện đó cho nên mỗi khi người chơi chế tạo chuồng nuôi thành công thì cái chuồng đó mặc định là của người đó, các động vật nuôi trong đó được bộ lạc bảo hộ. Người chơi khác đừng nghĩ tới việc ăn cắp, các thổ dân có mặt khắp nơi và luôn quan sát mọi hành vi của bạn. Tuy nhiên vẫn có thể ăn cắp thành công nếu không ai thấy bạn làm việc đó. Tốt nhất là không nên có ý nghĩ ấy trong đầu. Vì chỉ cần một lần bị bắt bạn sẽ rất khó tồn tại trong bộ lạc.
Ngoài ra có người tìm được một số cây lúa ở ven sông và bắt đầu khai hoang, làm ruộng. Chỉ có điều công cụ là đá và gỗ cho nên công việc này tỏ ra hết sức vất vả. Tuy nhiên đã có người thành công trồng được và bộ lạc bắt đầu có thực phẩm mới ngoài thịt hun khói và trái cây… Thế giới đang bắt đầu thay đổi.
Thanh vẫn kiên trì với quan điểm của mình, với kiến thức 12 năm phổ thông của hắn không giúp hắn được điều gì trong thế giới còn nguyên thuỷ này. Chỉ có bản năng sinh tồn mới giúp cho hắn tìm đến tự tin. Giờ đây xung quanh bộ lạc đã không còn gì có thể uy hiếp đến sinh mạng của hắn. Thanh đưa mắt nhìn về phía sâu trong rừng.
Đã có người chơi thử tham gia đi cùng với các thổ dân để săn bắn. Tuy nhiên thể lực và tốc độ của họ không thể theo kịp đội săn. Phần lớn là bỏ dở giữa chừng hoặc bị rừng già giết chết. Các chiến binh của bộ lạc không hề quan tâm đến sống chết của người chơi, bởi vì trong mắt của thổ dân, người chơi được gắn mác “Quá yếu”.
Quả thật thế, nghi thức trở thành chiến binh của bộ lạc rất tàn khốc. Mỗi một thổ dân trưởng thành phải đơn độc đi vào rừng, không cần biết là dùng phương pháp gì phải mang được một đầu thú dữ trở về và chặt đầu nó đặt lên tế đàn để chứng tỏ sự trưởng thành.
Đừng nói là một đầu thú dữ, ngay đến một con heo rừng người chơi cũng chưa chắc dám solo 1vs1. Đến thời điểm hiện tại người chơi đều biết các chỉ số thuộc tính đều có thể tăng trưởng thông qua rèn luyện cơ thể. Tuy nhiên quy luật của chúng thì chưa hẳn ai cũng biết vì quy luật là theo từng người. Tự bản thân người đó phải đào móc tiềm năng của cơ thể thì mới được hệ thống chấp nhận. Đã từng có người chơi chia xẻ kinh nghiệm tăng trưởng điểm tiềm năng trên diễn đàn. Tuy nhiên hầu hết những người làm theo đều không có tác dụng gì cả.
Sau khi thu gom tất cả thịt hun khói mà hắn có, mồi lửa, và vài thanh củi khô, Thanh gói gém chúng vào balô vác lên lưng, buộc thật chặt, tay cầm mác và lên đường. Balo của hắn được chế tạo bằng da của con heo rừng mà hắn săn được. Nó không to lắm chỉ vừa đủ để chứa ít đồ mang theo.
Thanh chọn con đường tương đối an toàn cho mình, là đi ngược dòng sông. Động vật nào cũng phải cần có nước uống. Chỉ cần đi dọc bờ sông thì không lo gì không có thú để săn. Mọi việc tỏ ra khá thuận lợi, trong ngày đầu tiên Thanh đã đi cách làng khoảng 10 km dọc theo bờ sông. Hắn cũng không dám đi quá nhanh, Thanh vừa đi vừa tìm kiếm mở rộng, phạm vi khoảng 100m cách bờ sông. Ở khoảng cách này hắn vẫn còn ngửi thấy mùi hơi nước và tiếng nước chảy, hắn không sợ bị mất phương hướng.
Thiên nhiên hoang dã thật rộng lượng đối với hắn, thức ăn luôn ở xung quanh. Vì có kinh nghiệm nên hắn rất dễ tìm đến hang thỏ hoặc gà rừng. Hầu như hắn không cần tiêu hao lượng thịt khô dự trữ.
Đêm xuống rừng rậm trở nên rất đáng sợ. Thanh ngả mình trên một tán cây cao và trống trải. Kinh nghiệm cho hắn biết rằng tuyệt đối không được ở dưới đất và những chỗ rậm rạp. Ban đêm rừng rậm nguy hiểm gấp trăm lần ban ngày. Lúc còn ở bộ lạc, đã có nhiều người chơi rủ nhau vào rừng vào ban đêm, nhưng tất cả đều trở về làng bằng cách hồi sinh. Ban đêm là lúc động vật săn mồi…
Mục tiêu của Thanh là một con thú dữ. Hắn muốn chứng minh mình cũng là chiến binh. Mỗi lần cống hiến một cái đầu thú dữ cho tế đàn sẽ nhận được 10 điểm cống hiến. Đó là quy tắc của bộ lạc. Chiến binh nào có điểm cống hiến càng cao thì vị thế của hắn trong bộ lạc càng lớn. Có quyền chỉ huy những chiến binh khác.
Đêm nay Thanh quyết định dừng ở chỗ này bởi vì lúc ban ngày hắn phát hiện ra vài dấu chân, có vẻ là dấu chân hổ. Tuy rằng Thanh không hề nghĩ tới việc chiến đấu với hổ, nhưng hổ không biết leo cây, hắn sẽ an toàn trên tán cây này. Điều mà Thanh muốn là quan sát đường đi của hổ, để tìm cách. Với lưỡi mác có tẩm chất độc của ếch, hắn tự tin là hổ cũng phải tê liệt. Huống hồ chất độc đó hắn có khá nhiều.
Một đêm yên bình qua đi. Hắn không có phát hiện ra sự hoạt động của hổ, nhưng thay vào đó lại phát hiện ra gần đó có một con trăn lớn. Hắn không nhớ tên gọi của loại trăn này nhưng hắn đã từng xem trên kênh discovery, và biết rằng loại này săn mồi bằng cách nằm yên bất động, chờ con mồi đi ngang qua, khi đến phạm vi tấn công thì sẽ “một đòn dứt điểm”. Nọc độc của chúng thuộc hạng siêu cấp. Chỉ cần cắn một phát, không cần phải giữ chặt, con mồi sẽ từ từ tê liệt và chết. Chất độc còn giúp làm mềm xương khiến cho con trăn dễ dàng siết nát con mồi và nuốt trọn.
Thanh cảm thấy thật may mắn là lúc ban ngày hắn chưa đi vào khu vực kia, nếu không giờ này có lẽ hắn đã trở về làng với một điểm tiềm năng làm lệ phí rồi. Ngoài con trăn đáng sợ đó ra thì ở khu vực này không còn kẻ săn mồi nào khác nữa. Rừng rậm vào đêm như mở màn cho một buổi hoà nhạc với muôn vàn các loại âm thanh của các loài côn trùng và ếch nhái. Ban ngày rừng rậm âm u đáng sợ, nhưng ban đêm lại hết sức sôi động và rộn ràng. Thanh còn thấy được có vài loài côn trùng phát sáng trong đêm khiến cho khu rừng trở nên lung linh tuyệt đẹp…
Thanh nghiện game nhưng rất có giờ giấc, hàng ngày hắn vẫn đúng giờ làm nhiệm vụ đối với gia đình và lên giường đi ngủ lúc 11h30. Cũng nhờ có thế mà cơ thể suy nhược của hắn không có chuyển biến xấu. Không bao giờ ba mẹ hắn phải lo lắng về điều này.
Ngày hôm sau, Thanh bắt đầu một ngày mới bằng việc săn mồi. Đó là ưu tiên hàng đầu, chỉ khi nào đủ lượng thực phẩm cho một ngày luyện tập đến “cực hạn” thì hắn mới bắt đầu tập luyện. Độ khó của “Cực hạn” là đòi hỏi tính liên tục của sự giảm sút trạng thái và phục hồi. Muốn làm điều đó thì phải đủ thức ăn, Thịt hun khói Thanh mang theo chỉ đủ để đảm bảo cho hành trình trở về bộ lạc chứ không đủ cho việc luyện tập.
Sau khi bắt được vài con gà rừng và một hai chú thỏ, Thanh bắt đầu nhóm lửa chế tạo thức ăn. Cho dù Game cho phép ăn thịt sống, nhưng Thanh không bao giờ ăn như thế. Hắn quen với việc chế biến thức ăn cho gia đình, cho nên dù có thế nào hắn cũng nhóm lửa và nấu. Với kinh nghiệm bếp núc khiến cho hắn tìm được một vài loại rau dại có ở ven bờ sông để làm gia vị thêm vào khẩu phần ăn khiến cho món ăn có hương thơm hết sức hấp dẫn.
Khi đã chuẩn bị đầy đủ lương thực, Thanh nghĩ tới việc tiêu diệt con trăn. Nó vẫn còn ở vị trí đó. Nằm yên bất động. Nếu không phải biết trước ở đó có một con trăn chắc chắn là Thanh sẽ không bao giờ phát hiện ra nó. Đúng là một chuyên gia ẩn thân.
Thanh nghĩ ra hàng loạt các biện pháp giết con trăn này, chỉ là trong điều kiện hoàn cảnh lúc này hắn cảm thấy hết sức bó tay bó chân vì chẳng có biện pháp nào khả thi cả. Lớp vảy óng mượt mà chắn của con trăn khiến cho hắn không đủ tự tin có thể xuyên thủng với cây mác làm bằng gỗ của mình. Còn việc cận chiến với con trăn là điều không tưởng. Tốc độ đớp mồi của nó Thanh không thể nào có thể quan sát kịp. Hơn nữa trăn rất nhạy cảm với nhiệt độ. Chưa kịp áp sát thì đã bị nó phát hiện rồi.
Cuối cùng Thanh chọn cách đặt bẫy và dùng thỏ làm mồi dụ. Bẫy Thanh làm là Bẫy Kò Ke một loại chuyên để bắt gà trộm chó. Chỉ cần bước vào thong lọng là sẽ bị dựt một phát treo lủng lẳng lên ngay. Thanh Nghĩ rằng chỉ cần cột chặt được đầu của con trăn lại thì lúc đó hắn muốn xử nó thế nào mà chẳng được. Bẫy Kò Ke cũng không khó chế tạo lắm. Chỉ cần một ít dây leo cứng cáp và vài đoạn tre. Trong rừng không có tre. Thanh sử dụng đá ở bờ sông và vắt qua những cành cây để làm lực kéo.
Hì hà hì hục gần hết cả buổi sáng Thanh mới chế tạo xong cái bẫy. Nhìn nó thật thô sơ và lộ liễu. Chỉ là đối với con trăn thì nó đâu có thấy được đâu mà lo lắng chuyện “lộ với liễu”.
Việc còn lại là làm sao dụ con trăn ra khỏi vị trí nó vẫn núp và đi vào bẫy…
Mồi nhử của Thanh hết sức đơn giản. Hắn bắt một con thỏ và dùng dây leo cột chặt một chân của nó. Con thỏ chỉ có thể bò chập chững chứ không thể bỏ chạy được. Sau đó Thanh thả cho con thỏ đi vào khu vực của con trăn và âm thầm chờ đợi. Hắn biết là nếu đột ngột quăng một con thỏ đã chết vào trước mặt con trăn thì nó cũng sẽ chẳng động đậy. Trăn chỉ ăn những con vật đã bị dính nọc độc của nó. Lúc nó chưa cắn thì nó sẽ mằm yên chờ cơ hội. Khi nó đã cắn rồi thì trên người con vật sẽ để lại một mùi vị đặc biệt, dựa vào mùi đó mà con trăn tìm đến nơi con vật bị độc chết và từ từ thưởng thức bữa tiệc của mình.
Thanh hết sức kiên nhẫn khi chờ đợi con thỏ đi lung ta lung tung mà không đi tới chỗ con trăn. Cuối cùng thì con thỏ cũng tới gần nơi mà hắn muốn. Thanh nhìn thấy con trăn có chút cử động, rất nhẹ và không một tiếng động. Hắn thầm mừng, con mồi đã cắn câu. Chỉ trong một cái chớp mắt. Thanh chỉ thấy loáng lên thì con trăn đã tớp con thỏ một cái và nhả ra. Con thỏ dãy đành đạch chạy ra một đoạn ngắn rồi nằm yên. Thanh hiểu rằng cuộc chơi giờ mới bắt đầu.
Con trăn sau khi cắn gần một phút thì bắt đầu le lưỡi đánh hơi tìm kiếm vị trí mà con thỏ nằm xuống. Thanh thấy vậy bắt đầu kéo con thỏ từng chút, từng chút về phía cạm bẫy. Con trăn chậm chạp lần theo. Cam bẫy mà Thanh bố trí ở cách đó không xa, cho nên hắn nhanh chóng đặt con thỏ vào bên trong thòng lọng sau đó chạy đến cái chốt và chờ đợi. Nhìn con trăn tường từng chút một đến cạnh con thỏ mà Thanh cảm thấy hết sức hồi hộp. Lần đầu tiên hắn chơi trò này mà.
Mọi việc diễn ra theo đúng kịch bản. Ngay khi con trăn đưa đầu vào thong lọng, Thanh giật chốt và cái thong lọng rút lên cao. Chỉ là thay vì cái bẫy sẽ treo nguyên con trăn lên không trung thì có chỉ có thể treo con trăn lên cao được 1m. Vì con trăn này quá to. Lúc này Thanh mới quan sát được hết cơ thể của con trăn. Thân của con trăn to gần bằng nửa người, chiều dài thì phải chừng 3 mét. Thật là một con quái vật.
Bị thong lọng siết chặt đầu và treo lơ lửng lên cao. Con trăn vùng vẫy hết sức kịch liệt. Cơ thể của nó đan xen và xoắn lại thành hình quả cầu. Dường như nó muốn siết chặt để dứt sợi dây leo. Thanh cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, sợ có điều gì ngoài ý muốn xảy ra cho nên hắn nhanh chóng lao ra khỏi chỗ núp và cầm mác lao tới.
Hắn đâm hết sức vào thân, bụng của con trăn. Quả thật là không dễ để có thể xuyên thủng lớn da đầy vảy đó. Cũng may là có những chỗ con trăn phơi cái bụng trắng hếu của nó ra nên Thanh cũng đâm được vài nhát xuyên vào bụng của nó. Con trăn quằn quại lên vì đau đớn. Nó bắt đầu dùng cái đuôi quăng, quất lung tung như muốn tự vệ. Chỉ có điều phần lớn cơ thể của nó đang xoắn lại cho nên đòn tự vệ ấy trở nên rất vô dụng. Thanh sử dụng hết tất cả sức lực có thể vào từng nhát đâm. Sức sống của trăn rất dẻo dai nên chẳng biết đến khi nào nó mới chết.
Sau một hồi, khi Thanh cảm thấy cơ thể mỏi mệt mới dừng lại thì con trăn lúc này cũng thôi cựa quậy. Cơ thể nó không còn xoắn lại nữa mà duỗi ra ngay đơ. Trên người nó đầy những vết thủng, nhiều nhất là ở phần bụng. Máu chảy lênh láng. Rút cuộc thì nó cũng chết.
Thanh kiểm tra thông tin thì thấy tình trạng cơ thể đang ở “Cực hạn”. Hắn cảm thấy hết sức ngạc nhiên và tự hỏi: “ Sao tự nhiên lại đạt cực hạn rồi?” Liếc nhìn sang các thông số thì trạng thái cơ thể đang nằm ở mức đói khát nghiêm trọng. “Nhưng mà mới chỉ có một lần giảm xuống thôi mà, sao lại đạt đến cực hạn được?” Hắn bình tĩnh quan sát các thuộc tính còn lại thì thấy rằng tất cả những thuộc tính khác đều bình thường chỉ trừ mỗi Tinh thần giảm xuống bằng 0.
Bất chợt hắn cảm thấy ngộ ra. Không chỉ lặp đi lặp lại liên tục tiêu hao trạng thái 10 lần mới đạt được cực hạn. Chỉ cần một lần tiêu hao cùng với tinh thần cạn sạch thì cơ thể cũng đạt được trạng thái cực hạn. Thanh cảm thấy rất vui mừng với phát hiện này. Hắn có thể tiết kiệm thiệt nhiều thời gian để nhanh chóng rèn luyện đề tăng chỉ số thuộc tính của mình lên.
Hắn ngồi tại chỗ lấy lương thực đã chuẩn bị sẵn ra ăn bổ sung trạng thái, sau đó nhắm mắt cho cơ thể rơi vào trạng thái nghỉ ngơi để Tinh thần tăng lên. Vừa nghỉ ngơi hắn vừa suy nghĩ. Lúc nãy do tập trung quá độ vào việc tấn công con trăn mà không để ý. Hoá ra đòn tấn công với sự tập trung cao độ cũng khiến cho tinh thần hao tổn, nhưng rõ ràng là sức mạnh của đòn đánh tăng lên đáng kể. Lúc đầu hắn chỉ có thể đâm xuyên da bụng. Sau đó nhờ tập trung và vận sức mà hắn đã có thể đâm xuyên da lưng của con trăn. Đúc kết lại là một đòn đánh nếu được chuẩn bị và súc thế thì độ sát thương sẽ tăng lên nhiều.
Chỉ là Game này cũng quá vất vả đi. Người chơi đã quen với việc giết quái thì phải hiện dame, hiện máu. Đằng này hắn đâm cả buổi chả thấy hiện lên chữ nào. Chỉ biết cố hết sức tới khi nó ngay đơ người thì mệt phờ mới dừng lại. Giả lập thôi có cần phải chân thực đến như thế không?
Mười lăm phút sau, tinh thần của Thanh đã hồi phục đầy đủ, mỗi phút phục hồi 10 điểm. Mà tinh thần của hắn cho đến lúc này chỉ mới có 150 điểm.
Bây giờ là lúc xử lý con trăn. Trong rừng già mà để mùi máu tươi lan xa là một điều tối kỵ. Hắn phải giải quyết hiện trường nhanh chóng nếu như không muốn đưa tới những kẻ săn mồi lợi hại hơn…
Thanh nhìn con trăn và thầm nghĩ trong lòng: “Chắc con này cũng được xem là thú dữ chứ nhỉ? Trình độ nguy hiểm của nó chẳng kém. Thử mang nó về bộ lạc xem sao!”
Với trình độ thể lực trên 20 điểm của Thanh thì việc vác con trăn này về làng quả là có chút quá sức. Trạng thái hao tổn một cách nhanh chóng. Bởi vì có đủ lương thực cung cấp bù lại hao tổn cho nên cuối cùng hắn cũng mang được con trăn trở về.
Khi hắn kéo con trăn đến ngõ của bộ lạc thì tụi trẻ con thổ dân bắt đầu hô hoán lên và kéo tới xem. Chúng tỏ ra hết sức phấn khích và vui vẻ. Các thổ dân nữ thì đứng yên nhìn. Khi Thanh kéo con trăn đi ngang qua thì họ đều gật đầu chào một cái đầy thân thiện. Lũ trẻ con ríu rít chạy theo. Thanh kéo thẳng tới lều của già làng.
Một dũng sĩ làm nhiệm vụ bảo vệ già làng thấy Thanh tới liền ra hiệu cho Thanh dừng lại và sau đó đi vào trong lều bẩm báo mà không cần chờ Thanh mở lời. Sau đó già làng xuất hiện với chiếc gậy có gắn đầu lâu của một con bò.
Thanh cúi đầu chào già làng, rồi lên tiếng hỏi.
- Xin già làng xem xét, con trăn này có thể coi là thú dữ không? Ta có xứng đáng trở thành chiến binh không?
Già làng chăm chú quan sát con trăn một lúc rồi gật đầu phán.
- Con trăn này to nửa người, dài gần 3 mét, nọc độc của nó cực độc. Đạt tiêu chuẩn thú dữ. Chúc mừng ngươi, từ nay ngươi là một trong những chiến binh của bộ lạc.
Sau đó già làng quay sang bảo với người dũng sĩ thổ dân:
- A Khan, Ngươi hãy đi thông báo cho mọi người, tối nay khi các chiến binh trở về, chúng ta sẽ tổ chức lễ trưởng thành cho hắn. Thông báo với mọi người chuẩn bị đồ tế trời.
- “Vâng thưa già làng.” Người dũng sĩ vỗ ngực và quay đi thực hiện nhiệm vụ được giao.
Theo sự hướng dẫn của già làng, Thanh kéo con trăn đặt ở bên cạnh tế đàn. Đến tối nó sẽ được đưa lên tế thần cùng với những vật phẩm khác. Ngoài ra các người nữ thổ dân sau khi biết tin đều trở nên hết sức vui vẻ, họ chuẩn bị những khay gỗ có chứa những bột màu, và một ít lông đuôi của gà rừng. Những thứ này sẽ được dùng trong nghi lễ.
Những người chơi khác cũng nhận được tin tức từ thổ dân. Hầu hết đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Vì cho đến bây giờ, chưa có người chơi nào có thể thành công trở thành chiến binh cả. Có hơn 1/3 người chơi tỏ ra thích thú với việc khám phá tự nhiên hoang dã hơn là trở thành một chiến binh. Họ là những người đóng góp phần lớn công sức để xây dựng và phát triển, như trồng trọt, chăn nuôi cũng như dựng nhà ở. Game tuy rằng mô phỏng phần lớn đều giống thực tế nhưng có vài điểm khác biệt là nó đẩy thời gian sinh trưởng của sinh vật lên rất nhanh, một cây lúa nước bình thường phải 3-4 tháng mới có thể thu hoạch thì trong game chỉ cần 3-4 ngày là có thể thu hoạch được. Tuỳ loại cây mà tốc độ sinh trưởng nhanh chậm khác nhau.
Còn lại 2/3 người chơi là giống như Thanh, cố gắng tìm mọi cách để nâng sao sức mạnh của bản thân. Tuy vậy không phải người nào cũng thành công. Phần lớn người chơi đều trở nên vô công rồi nghề, sau khi giải quyết cái ăn thì bắt đầu quay sang tán tỉnh các nàng thổ dân chưa có gia đình, hoặc gây gổ đánh nhau. Người chơi có thể đánh nhau thoải mái, thậm chí giết nhau đều được, hệ thống không hề có sự trừng phạt nào với kẻ giết người. Chỉ là người bị giết vẫn bị giảm 1 điểm thuộc tính như thường.
Nhưng người chơi tuyệt đối không dám động đến bất kỳ thổ dân nào. Vì nếu làm thế thì hậu quả hết sức nghiêm trọng. Đã có vài người chơi bị trục xuất khỏi bộ lạc vì cố ý gây tổn thương đến thổ dân. Tất nhiên là sau đó chẳng còn ai thấy người chơi đó xuất hiện trở lại. Hệ thống sẽ tự động điền chỗ trống bằng những người chơi mới cho đến khi bộ lạc đạt đầy 100 người thì dừng.
Thanh trở về căn lều của mình. Hắn dự định nghỉ ngời một chút. Ngày hôm nay hắn đã lao tâm lao lực khá nhiều nên cảm thấy uể oải. Ngay khi chuẩn bị bước vào lều thì có một tiếng gọi từ phía sau.
- Thanh Vân, người anh em chờ một chút nào!
Thanh dừng lại và xoay người, sau lưng hắn không phải ai xa lạ mà chính là Rambo, người chơi đầu tiên và cũng là duy nhất kết giao hảo hữu với hắn. Cũng bẵng đi một khoảng thời gian hắn chẳng liên lạc gì với thằng này rồi. Thanh là một người sống có hơi khép mình, trừ khi rất thân, nếu không thì hắn ít khi chủ động giao tiếp với ai bao giờ.
Thanh nở nụ cười và hỏi: - Xin chào, Rambo. Có chuyện gì thế?
- Còn việc gì nữa, bây giờ ông là người nổi tiếng rồi. Chỉ là biết tên mà không biết mặt thôi. Trong cái bộ lạc này dám chắc ngoài tôi ra không có người biết ông là ai. ha ha…
Thanh tỏ ra ngạc nhiên: - Có chuyện như thế cơ à?
- “Thôi ba ơi, các thổ dân đã thông báo hết cho những người chơi rồi kìa. Tối nay ông được lên tế đàn để làm lễ trưởng thành còn gì.” Rambo nhìn Thanh và nở một nụ cười.
- À, hoá ra là chuyện đó. Có gì to tát đâu? Thanh tỏ vẻ không quan tâm lắm.
- Chà chà, phong thái của cao nhân có khác. Tôi thực sự không ngờ ông lại có bản lĩnh cao đến thế đấy. Có chuyện gì to tát đâu…!!! Ông tưởng việc đó là dễ chắc? Ông có biết là giờ này người chơi chỉ mới dám đi săn lợn rừng với mấy con hoẵng thôi không? Ai lại có bản lĩnh xâm nhập rừng sâu bắt trăn như ông cơ chứ?
Nghe Rambo nói thế Thanh mới chợt tỉnh ra, hắn tò mò hỏi:
- Sao ông biết tôi xâm nhập rừng sâu?
Rambo nghe hắn hỏi thì tỏ ra ngạc nhiên.
- Bộ ông không biết à? Các chiến binh thổ dân nói chứ ai. Nhìn kiểu này của ông chắc là suốt ngày luyện tập nên chẳng giao lưu trao đổi gì rồi. Giờ đây người chơi nào mà chẳng biết trong vòng 1km xung quanh bộ lạc chỉ có những động vật ăn cỏ và côn trùng. Phải đi sâu vào rừng từ 5-10 km thì mới có thú ăn thịt săn mồi, chủ yếu là trăn và chó sói. Đi sâu hơn nữa vượt qua vách núi đá sẽ đến khu rừng già, trong đó còn có cả hổ, báo… Những thông tin này giờ trở thành trường thức rồi ba ơi.
Nghe hắn nói thế Thanh mới rõ ràng - “Thì ra là vậy? Nhưng mà dấu chân hổ mà mình thấy ở bờ sông là sao nhỉ? chẳng lẽ có hổ đi lạc?” Thanh thầm nghĩ trong lòng rồi bật cười với chính mình “ hổ mà đi lạc sao?”
Rambo thấy Thanh ngẩn ra thì không khỏi cảm thấy vui vẻ. Hắn tỏ ra hết sức nghiêm túc nhìn Thanh và nói.
- Tui có một việc muốn nhờ ông giúp đỡ, tiền bạc không thành vấn đề, ông có đồng ý không?
/7
|