Thanh nghe Rambo nói thế cảm thấy hết sức bất ngờ. Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Ồ, chuyện gì mà ông tỏ ra nghiêm trọng như thế! Thử nói tôi nghe xem nào?
Rambo cũng không hề vòng vo tam quốc mà đi ngay vào vấn đề chính.
- Tôi muốn nhờ ông giúp tôi giết 1 con thú dữ! Về phần thù lao ông cho cái giá đi.
Thanh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Hắn là một game thủ lâu năm, có những chuyện hắn cũng thừa hiểu, trong thế giới game không có cái gọi là tình hảo hữu. Trừ khi là quen biết nhau ở ngoài đời, còn trong game chỉ đơn thuần là nhìn lợi ích. Có lợi ích thì cả hai sẽ là hảo hữu. Thanh không trả lời Rambo ngay mà hỏi ngược lại.
- Ông cần loại thú dữ nào?
Rambo nhún vai nói. - Loại nào cũng được miễn là có thể giống như ông, được phong danh hiệu chiến binh.
Thanh nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi nói.
- Được rồi tôi sẽ giúp ông. Nhưng nói trước là tìm kiếm thú dữ là chuyện hên xui, tôi không dám khẳng định trước là khi nào sẽ có. Cho nên, lúc phát hiện thú dữ thì tôi sẽ gọi ông đi cùng. Còn giá tiền thì tôi không định giá được. Ông cho một con số, hợp lý thì tui làm.
Thanh quả thật chưa làm ăn kiểu này bao giờ, trong lòng hắn cũng ước lượng một số tiền, nhưng hắn muốn xem thái độ của anh bạn hảo hữu này thế nào!
Rambo thấy Thanh nhận lời thì tỏ ra vui vẻ, nhưng khi bị Thanh đẩy việc định giá thù lao trở về thì cũng nghiêm túc suy tư lên. Sau một thoáng trầm ngâm, hắn vỗ tay cái đét rồi cười nói:
- Anh bạn cũng thật là, đưa cho tôi một vấn đề khó. Hảo hữu bàn tiền bạc vẫn là có chút hư hao cảm tình. Thôi vậy, để sảng khoái tôi ra cái giá là 500 ngàn đồng. Ông thấy thế nào?
Thanh cười đáp.
- Đủ sảng khoái! Tôi nhận lời, trong vòng 3 ngày nếu tôi không giúp ông giết được 1 con thú dữ tôi sẽ không lấy tiền.
- Sảng khoái!
Hắn và Rambo vỗ tay vào nhau coi như thay lời cam kết. Sau đó Rambo rời đi.
Thanh quay vào lều, trong lòng hắn cảm thấy hết sức vui vẻ. Đây là khoản làm ăn đầu tiên trong game của hắn. Có một chút cảm giác thành tựu xuất hiện ở trong lòng. Nhưng chỉ mới vui vẻ được một chút, hắn lại trở nên nghiêm túc. Sau đó hắn tự tát vào mặt mình một cái.
- Thanh ơi là Thanh, chưa gì mà mày đã tự mãn. Có chút thành tựu thế thôi đã phởn chí bay lên 9 tầng mây rồi. Việc thì chưa làm, tiền chưa tới tay mà ngồi đó đắc ý. Mày quên mục tiêu của mình rồi sao? Mới chỉ có 500 ngàn mà đã cảm thấy thoả mãn sao? 10 triệu, trong vòng 1 năm phải kiếm được 10 triệu mới đạt chỉ tiêu đề ra.
Nghĩ tới 10 triệu, Thanh tự nhiên cảm thấy cần phải cố gắng hơn nữa. Game vào những ngày bắt đầu không hề có hệ thống tiền tệ. Bộ lạc không xài tiền. Tất cả người chơi đều hiểu rằng muốn xài tiền phải đi ra khỏi bộ lạc, đến một thế giới rộng hơn.
Thanh dần dần cũng bình ổn được tâm lý. Hắn cẩn thận ngẫm lại vụ làm ăn của mình với Rambo. Thanh tự tin trong 3 ngày có thể tìm ra một đầu thú dữ. Chưa biết là con gì nhưng trong lòng hắn xẹt qua một ý tưởng... Chúa sơn lâm!
Với giá tiền 500 ngàn đồng, Thanh cảm thấy hết sức hài lòng và cũng bắt đầu nhận định Rambo là một cái con nhà giàu. Thuộc loại bỏ tiền chơi game, dùng tiền để đạt được mục đích. Thanh cũng không thèm suy nghĩ xa hơn. Ai cũng có một mục đích riêng. Chỉ cần đôi bên đều có lợi là được.
Một ngày trôi qua thật nhanh, khi tất cả các chiến binh thổ dân quay trở về với những chiến lợi phẩm trên vai thì bộ lạc trở nên hết sức rộn ràng, tiếng trẻ con huyên náo, tiếng cười của các lão thổ dân, tiếng hô hoán của nữ thổ dân... Khói bếp bắt đầu bay lên, các đống lửa được bỏ thêm củi và cháy hừng hực, chuẩn bị cho một bữa tối thịnh soạn. Bộ lạc trở nên tràn đầy sức sống và thanh bình.
Sau bữa tối, là phần nghi lễ trưởng thành. Tất cả các chiến binh thổ đân tập trung xếp thành vòng tròn xung quanh tế đàn, trên người họ tô vẽ đủ các đường nét nhiều màu sắc, trên đầu họ đội những chiếc mão được làm bằng lông của chim rừng trông rất đẹp, cầm trên tay cây mác đẫm máu còn có mùi máu tanh thoang thoảng, họ nhảy múa và hò hét.
Các nữ thổ dân cũng diện cho mình bộ đồ đẹp nhất, những đường cong của cơ thể thon mảnh được trưng bày ra hết sức nghệ thuật. Họ đội trên đầu không phải là những chiếc mão bằng lông chim mà là những vòng hoa đủ màu sắc, một số còn toả hương thơm nhè nhẹ. Họ cũng hoà vào cùng với các chiến binh và nhảy múa quanh tế đàn.
Nghi thức trưởng thành diễn ra hết sức đơn giản. Sau khi các thổ dân nhảy múa vui vẻ, Già làng được các dũng sĩ đưa lên trên đế đàn, lúc này tất cả ngừng nhảy múa và ca hát. Các chiến binh ngồi ở tư thế nửa quỳ, vũ khí của họ được cắm vào mặt đất trước mặt. Thanh được 2 nữ thổ đân giúp đỡ để tô vẽ các đường nét lên cơ thể và cả khuôn mặt. Họ đội cho Thanh một cái mão nhưng trên đó chỉ có mỗi một cộng lông chim. Tuy nhiên nhìn thoáng qua thì nó cũng khá đẹp.
Sau khi Thanh đi lên tế đàn. Già làng phất tay ra hiệu cho mọi người yên lặng. Sau đó ông nâng cây gậy của mình lên trên đầu và bắt đầu cầu khẩn bằng những âm tiết khó hiểu. Thanh đứng một bên quan sát, lắng nghe nhưng chẳng hiểu được gì. Một lúc sau, già làng kết thúc bài khẩn cầu của mình, rồi lấy một nắm bột trắng không biết làm từ thứ gì vẩy đầy lên người Thanh, khiến cho hắn trở nên hết sức nổi bật giữa đêm đen.
Đến lúc này coi như nghi lễ kết thúc, các thổ đân bắt đầu reo hò. Thanh đi xuống và đứng ở đó để từng chến binh của bộ lạc đi đến và vỗ vai chúc mừng cũng như nhận biết. Với một kẻ thích độc hành như hắn thì tràng diện này khá là hoành tráng và đồ sộ. Hắn không thể nào nhớ được hết tên của các chiến binh. Tuy nhiên ở vấn đề này hệ thống đã giúp đỡ hắn. Khi một thổ dân tự giới thiệu tên của mình thì lần sau chỉ cần nhìn thấy thổ dân đó hắn tự động biết được đó là ai.
Phần thưởng của việc trở thành chiến binh đó là mối quan hệ với thổ dân tăng lên, trạng thái quan hệ trở thành thiện cảm. Đồng thời thanh được phép gia nhập hàng ngũ đi săn của các chiến binh. Tuy nhiên hắn chưa hề có ý định đó.
Ngày hôm sau, sau khi kiểm kê lại những thứ cần thiết, Thanh lên đường vào rừng. Hắn muốn nhanh chóng thực hiện xong vụ giao dịch, cũng đồng thời khám phá khu rừng nguyên thuỷ này.
Thanh lần theo con đường mà hắn đã đi lần trước. Không phải cứ dọc theo bờ sông là có thể đi xa được. Đến thời điểm này phần lớn người chơi đều chưa thể chạy băng băng trên những tảng đá, hoặc luồn lách giữa những lùm cây rậm rạp như Thanh được. Hầu hết người chơi đều kết đội đi vào thám hiểm khu rừng. Mỗi lần đi là một tốp. Tuy thế họ vẫn không thể đi xa được vì vấn đề lương thực. Mặt khác là vấn đề lạc đường. Đi quá xa mà không có thổ dân dẫn đường người chơi rất dễ bị lạc trong khu rừng rậm rạp này. Do dù là có đội đi chăng nữa một khi đã bị lạc thì kết cục chắc chắn là quay về bộ lạc với phí tổn là một điểm tiềm năng.
Có người chơi đã từng đề nghị mở ra một con đường mòn, Tuy nhiên với tay không tấc sắt, công cụ chỉ là gậy gộc và đá thì việc mở đường trở nên không tưởng. Mà cho dù có mở ra được một khoảng trống thì chỉ vài hôm sau cỏ lại mọc đầy. Đừng quên là Game có chức năng gia tốc thời gian sinh trưởng của thực vật.
Lần này vì xác định trước mục tiêu cho nên chỉ cần nửa ngày là Thanh đã đến chỗ lần trước hắn đụng độ với con trăn. Mới chỉ qua một ngày mà các dấu vết của trận chiến đã bị rừng già xoá hết. Thanh suýt chút nữa là tưởng mình đi nhầm chỗ, nếu như hắn không thấy được cái bẫy kò ke của hắn vẫn còn nguyên vẹn.
Hôm nay Thanh muốn đi xa hơn, hắn muốn đến chỗ vách núi, nơi phân cách giữa khu rừng và khu rừng già bên trên vách núi. Hôm qua nghe Rambo nói chuyện hắn biết được khu rừng già bên trên vách núi có số lượng thú dữ đông đảo. Tỷ lệ tìm thấy thú dữ sẽ tăng lên đáng kể.
Tuy vậy trước khi lên đường hắn cũng chuẩn bị một chút để làm đường lui cho mình. Ai biết con đường phía trước có nguy hiểm gì đang chờ đợi hắn. Thanh cũng không phải là một kẻ lỗ mãng. Vài năm chơi game giúp hắn luyện được một thái độ trầm ổn, không hấp tấp vội vàng.
Thanh sửa sang lại chiếc bẫy kò ke. Hắn sử dụng một miếng thịt hun khói làm mồi nhử. Biết đâu đến lúc hắn quay về lại có con thú ăn thịt nào dính bẫy thì sao. Bên cạnh đó hắn còn chọn một chạc cây cao và to nhất để làm nơi ẩn thân. Hắn chế tạo một chiếc thang dây bằng dây leo kết lại và treo lên lên nơi trú ẩn để đề phòng trường hợp bị thú dữ truy đuổi thì có thể nhanh nhất leo lên. Thanh đem tất cả lương thực mang theo bỏ vào balô da thú của mình rồi giấu ở chỗ này.
Thật là không sáng suốt khi đi săn thú mà mang theo thịt. Lúc đó chưa kịp săn thú thì đã bị thú săn ngược lại. Thú dữ là những loại hết sức nhạy cảm với mùi máu, mùi thịt. Mang theo nguyên một bó lớn thịt thì hắn giống như đèn pha trong đêm tối. Lúc đó có mà chạy trối chết chứ săn bắn được gì. Các chiến binh khi đi săn đều phải bôi lên mình một loại thuốc, được làm từ cây rừng. Thuốc này giúp các chiến binh khử đi mùi của cơ thể và hoà vào mùi của rừng già. Lúc đó mới có thể vượt qua mấy cái mũi thính của thú dữ để đi tới bình nguyên trên vách núi săn bắn động vật ăn cỏ ở đó. Chủ yếu là hưu nai, hoẵng...
Loay hoay đến khi chuẩn bị xong mọi thứ thì đã hết nửa buổi chiều. Nhìn ánh nắng dần ngả về phía tây Thanh tiến về phía sâu của khu rừng, lần này hắn chỉ muốn thăm dò địa hình phía trước một chút, để chuẩn bị cho hành trình ngày mai.
Dọc theo bờ sông, đi được khoảng 1km thì Thanh nhìn thấy một khung cảnh hết sức hùng vĩ. Một vách đá dựng đứng, thẳng tắp như đột ngột nhô lên từ mặt đất. Đứng dưới vách đá Thanh cảm thấy mình thật nhỏ bé. Thiên nhiên ở đây tuyệt đẹp. Một thảm cỏ xanh mượt trải dài gần 100m đến tận chân của vách đá. Trên vách đá rêu mọc xanh um, thỉnh thoảng có vài bông lan rừng điểm xuyến vào màu xanh mơn mởn ấy.
Tuyệt hơn nữa là xa xa, phía đầu nguồn của con sông là một thác nước. Đổ xuống từ độ cao 20-30 mét khiến bọt văng tung toé và hơi nước toả ra khắp nơi. Đứng ở xa mà Thanh cũng có thể cảm nhận được một luồng không khí mát lạnh đến tận tâm can.
Lúc này trời bắt đầu tối dần. Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định ở lại chỗ này qua đêm, sáng hôm sau sẽ tìm cách vượt qua vách núi. Hắn bắt đầu tìm cho mình vài con mồi nhỏ để làm thức ăn đêm. Sau đó sẽ kiếm chỗ nghỉ tạm chờ đến ngày mai.
Thanh đi đến gần thác nước, càng đến gần nhiệt độ không khí càng trở nên lạnh hơn. Lúc đầu hắn cho rằng trời về đêm, lại thêm thác nước tản hơi nước ra xung quanh nên nhiệt độ không khí ở đây lạnh hơn bình thường. Chỉ là càng đi gần đến thác nước thì hắn càng cảm thấy nhiệt độ giảm đến thái quá. Hơi nước ở chỗ này đậm như sương mù, cây cỏ xung quanh đều có nước đọng trên lá. Hắn nhớ mang máng là hồi học vật lý có học hiện tượng này, gọi là điểm sương. Vậy suy ra nhiệt độ ở chỗ này chỉ vào khoảng 10-15 độ C. Trong khi nhiệt độ tại mép rừng vào khoảng 30 độ C. Quả thật là lạnh đến bất thường.
Bất chấp những cơn hắt xì và cơ thể đang run lên vì lạnh, Thanh cuối cùng cũng đi đến chân của thác nước. Ở đây nhiệt độ càng thấp hơn nữa. Hắn ước lượng vào khoảng 0-5 độ C. Vì thỉnh thoảng hắn thấy có vài miếng băng mỏng trên lớp rêu bám trên vách đá. Thanh đi dọc theo vách đá và tìm kiếm. Hắn cũng chẳng biết phải tìm cái gì, chỉ là theo bản năng khi thấy một sự việc lạ lùng thì hắn thường tìm tòi nguyên do. Rút cuộc Thanh cũng nhận ra sự khác biệt. Chỉ cần cách thác nước phạm vi 100 mét thì mọi thứ trở lại bình thường. Trong phạm vi đó thì càng đến gần thác nước nhiệt độ càng giảm. Điều này chứng tỏ một điều: “Thác nước có vấn đề!”
Tuy rằng rất tò mò nhưng phải giải quyết cái bụng trước, Thanh trở về khu rừng tìm kiếm thức ăn. Trời đã trở nên tối đen, Thanh chỉ hái được vài trái cây ăn lót dạ. Sau đó hắn nhóm lửa ở bìa rừng rồi nghỉ ngơi ở đó.
Bầu trời đêm của thế giới ảo lung linh đầy sao, Thanh cảm thấy thật tuyệt khi nằm dài trên bãi cỏ và ngắm nhìn dòng sông ngân hà huyền ảo. Một điều mà ở thế giới hiện thực rất khó có thể làm được. Ánh đèn của thành phố hừng sáng suốt cả đêm, con người gần như quên mất thú vui ngắm trăng, ngắm sao.
Thỉnh thoảng Thanh còn cảm nhận được từng làn gió thổi hơi lạnh từ phía thác nước thoảng qua, khiến cho hắn cảm thấy hết sức khoan khoái và dễ chịu. Và khi những suy nghĩ vẩn vơ lần lượt trôi đi, tính tò mò về sự bất thường của thác nước khiến cho hắn cảm thấy thật khó mà kìm nén được.
Đã mấy lần hắn muốn tiến đến và tìm hiểu nhưng trong đêm tối thế này thì liệu có thể tìm được gì? Huống hồ bây giờ là ban đêm, nhiệt độ ở nơi đó còn xuống thấp hơn lúc nãy nữa, cơ thể hắn làm sao có thể chịu đựng được.
Trong lúc suy nghĩ mông lung, hắn vô tình nhìn lướt qua đống lửa, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn. Lửa! Đúng vậy! Làm một cây đuốc. Như thế vừa có thể soi đường vừa có thể chống lại cái lạnh. Tuy rằng không được bao nhiêu nhưng cũng đủ cho hắn dạo quanh thác nước mà không bị lạnh cóng.
Nghĩ là làm! Thanh tìm kiếm những thanh củi khô và cỏ khô, sau đó hắn chế tạo một cây đuốc thật là to và dài gần 1,5 mét. “Với một cây đuốc như thế hẳn là có thể cháy được hơn 2 tiếng đồng hồ chứ?”, Thanh ước lượng như vậy. Sau đó hắn hồ hởi tiến về phía thác nước.
Ban đêm, những ngọn cỏ gần thác nước như được phủ lên một lớp áo mỏng bằng băng. Thanh giẫm lên chúng và nghe những tiếng nứt vỡ lách cách dưới chân của mình. Trạng thái của Thanh bắt đầu giảm xuống, với tốc độ giảm này thì hắn chỉ có thể chịu đựng tối đa 1h đồng hồ là kiệt sức. Tuy vậy hắn vẫn không vội vã mà cẩn thận quan sát.
Trong bóng đêm, với ánh sáng của cây đuốc, Thanh chỉ có thể quan sát được phạm vi khoảng 5 mét xung quanh mình. Ở xa hơn hắn chỉ có thể thấy những bóng mờ nhờ chút ánh sáng yếu ớt của những vì sao.
Nơi thác nước đổ xuống, tạo nên một cái hồ khá rộng, rồi từ đó nước mới chảy vào con sông. Thanh không biết bơi, nên xuống nước với hắn là một điều khá mạo hiểm. Lúc nhỏ hắn đã từng một lần theo bạn đi tắm sông, lần đó hắn uống một bụng nước và bị sặc đến nỗi mặt mày tím tái. Từ đó hắn có một nỗi ác cảm và sợ hãi với sông nước.
Thanh chậm rãi tiến gần đến thác nước, mọi thứ vẫn như lúc chiều, chẳng có gì khác biệt. Tuy nhiên trong lòng Thanh như có điều gì đó thúc dục, hắn cũng thừa hiểu là ở đây có điều gì đó bất thường, nhưng mà bất thường ở chỗ nào? Ba phía là cỏ và nước, trước mặt là vách đá dựng đứng. Nếu có điều gì bất thường thì điều đó phải ở chỗ nào mới được chứ?
Theo như kinh nghiệm xem phim, đọc truyện của hắn thì chỉ có 2 nơi có khả năng tiềm tàng bí mật: một là dưới đáy hồ, hai là đằng sau thác nước. Chỉ có điều dù là ở chỗ nào thì hắn cũng vô kế khả thi.
Trong lúc hắn đang chán nản thì bất chợt một ánh sáng yếu ớt loé lên từ phía sau thác nước, khiến cho thác nước hừng sáng lên một tích tắc rồi sau đó tắt ngấm. Cũng may là Thanh đang ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn thác nước nên hắn mới bắt được giây phút quan trọng này. Hoá ra là phía sau thác nước có vấn đề.
Lúc này trong lòng hắn vui như mở hội. Cảm giác khám phá ra một bí mật lớn khiến cho cả người hắn sướng đến phát run. Hắn muốn hét lên thật to nhưng hắn đã không làm vậy mà thay vào đó là nhảy cẩng lên vì vui sướng. Trong đêm tối, giữa rừng già mà hét lên thật to thì có trời mới biết sau đó điều gì sẽ đến với hắn.
Phát hiện mục tiêu khiến cho hắn trở nên phấn chấn hơn, Thanh cố gắng áp sát vách đá dưới chân thác nước và tìm cách luồn vào đằng sau nhưng tất cả nỗ lực của hắn đều thất bại. Vách đá trơn trượt vì ẩm ướt và phủ đầy rêu, gần như không có chỗ để leo bám. Một bên gió lạnh thấu xương và bọt nước văng tung toé, khiến cho cây đuốc to bự chẳng của hắn mấy lần sắp dập tắt, làm cho hắn phải lùi lại.
Sau khi trạng thái của hắn gần đến đáy Thanh buộc phải trở về bìa rừng. Ngồi bên cạnh đống lửa để sưởi ấm, hắn bắt đầu suy tư để chuẩn bị cho việc khám phá bí ẩn đằng sau thác nước vào ngày hôm sau. Trong mắt hắn toát lên niềm khát khao và hi vọng bí ẩn này sẽ giúp hắn trở nên mạnh mẽ, để hắn có thể thực hiện ước mơ của mình. Có game thủ nào mà không tưng một lần mơ ước nhặt được bí kíp, hay vũ khí hoàng kim để trở nên thiên hạ vô địch cơ chứ... Hắn cũng đã từng một thời có những ước mơ như vậy. Hắn nhắm mắt lại và chờ đợi đến ngày mai...
Ngày hôm sau Thanh đúng giờ đăng nhập vào game. Khung cảnh buổi sáng ở nơi đây làm cho hắn ngỡ ngàng trong phút chốc. Những miếng băng mỏng bắt đầu tan trong ánh nắng mặt trời, chúng khúc xạ ánh sáng tạo nên những màu sắc cầu vồng tuyệt đẹp. Cả bãi cỏ như đang toả sáng đủ màu sắc và lung linh. Nghỉ ngơi một đêm khiến trạng thái của Thanh đầy tràn. Thanh không muốn mất nhiều thời gian cho việc tìm kiếm thức ăn, hắn quyết định quay trở về nơi trú ẩn để lấy thức ăn và tìm tòi bí ẩn phía sau thác nước.
Ngay khi Thanh quay về nơi trú ẩn thì hắn phát hiện ra một điều hết sức vui vẻ, có một con thú đã sập bẫy kò ke của hắn. Khi hắn lại gần quan sát thì phát hiện ra đó là một con chó sói. Con chó sói này khá lớn cao chừng nửa người. Con sói đã chết vì bị siết cổ và treo lủng lẳng trên cây cả đêm qua. Nhìn lại thì hoá ra nó đã ngoạm miếng thịt hun khói mà Thanh làm mồi nhử, kết quả là chiếc bẫy khởi động và nó bị giật mạnh, treo lên một cách bất ngờ nên bị gãy cổ mà chết.
Thanh cảm thấy thật may mắn làm sao. Nếu phải chiến đấu với con sói này thì hắn chỉ có đường leo cây mà trốn. Chó sói là một trong những loài nguy hiểm bậc nhất của rừng già, vì nó có trí thông minh nhất định và sống theo bầy.
Nhớ tới chuyện này Thanh cũng thấy giật mình. Con sói này xuất hiện ở đây thì chắc chắn xung quanh có ít nhất một đàn sói. Số lượng bao nhiêu thì hắn không biết nhưng rõ ràng khu vực này trở thành một nơi hết sức nguy hiểm.
Sau một hồi lay hoay sử lý thi thể con sói, Thanh đem nó giấu ở trên chạc cây, hắn dự định sau khi tìm hiểu xong bí ẩn của thác nước, hắn sẽ ghé qua rồi vác nó về bộ lạc. Có con sói này hắn yên tâm có cái mà bàn giao với Rambo. Năm trăm ngàn đã nằm trong tầm tay. Quả thực là mọi việc thuận lợi hơn hắn suy nghĩ nhiều. Lắp đặt lại chiếc bẫy, sau đó Thanh mang tất cả lương thực mà hắn có và khởi hành.
Đứng bên dưới chân của thác nước, trước khung cảnh hùng vĩ của đất trời, hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé. Lúc này mặt trời đã lên cao, lớp băng đã tan hết chỉ còn lại hơi lạnh và sự ẩm ướt. Thanh dựng tạm một chiếc bếp dã chiến rồi nhóm lửa để tăng nhiệt độ. Sau khi nghĩ mọi biện pháp hắn quyết định dùng cách đơn giản nhất nhưng cũng là khó khăn nhất. Đó là lội vào hồ, men theo mép nước mà áp sát chân thác, cố gắng chịu đựng những dòng nước xối xả để tiến vào bên trong lòng thác nước.
Với cách này khó khăn lớn nhất của hắn không phải là những hòn đá trơn trượt mà là sức mạnh của dòng nước. Tuy rằng đã nép rất sát vào vách đá, tránh đi phần lớn những luồng nước mạnh, thì những dòng nước xối lên lưng hắn vẫn rất chát chúa, khiến cho hắn cảm thấy lưng tê rần và đau đớn.
Cố gắng vượt qua dòng nước xối xả rút cuộc Thanh cũng lần mò vào được phía sau thác nước. Phía sau thác nước là một hang động. Thanh mò được đến cửa hang thì người đã mệt lả đi, tinh thần của hắn cũng giảm xuống thấy đáy. Hắn phải ăn thịt hun khói và ngồi nghỉ ngơi để lấy lại trạng thái.
Đến khi trạng thái cơ thể tăng lên đến mức bình thường, Thanh nhận ra một điều Trạng thái của hắn vẫn tiếp tục giảm. Lý do hết sức đơn giản, hang động này quá lạnh. Lúc hắn vượt qua thác nước, tuy rằng nước xối trên lưng nhưng nhiệt độ của nước đều ở mức độ bình thường. Lúc đó hắn không cảm thấy gì lạ. Nhưng lúc này hắn cảm thấy quá lạnh. Hơi lạnh toả ra từ trong hang. Chúng làm cho vách đá đóng một lớp băng. Bởi vì nơi đây không được ánh mặt trời chiếu rọi cho nên lớp băng ở đây khá dày.
Trạng thái của Thanh giảm một cách hết sức nhanh chóng, hắn nhẩm tính một thoáng thì thấy rằng với số thịt hun khói mang theo, hắn chỉ có thể cầm cự chưa đầy 1 tiếng. Đó là với mức độ lạnh giá như bây giờ, chứ càng đi sâu vào trong động chắc chắn là sẽ lạnh hơn, lúc đó có trời mới biết là thời gian sẽ rút ngắn tới mức nào. Nhưng chẳng lẽ lại quay ra. Thật vất vả mới có thể vào được đến tận đây.
Đắn đo một chút, Thanh quyết định liều, game thôi mà, cùng lắm thì mất 1 điểm tiềm năng, chăm chỉ rồi sẽ kiếm trở lại thôi. Nghĩ đến đó Thanh không còn cảm thấy băn khoăn nữa, hắn muốn nhanh nhất có thể khám phá được điều gì khiến cho hang động này trở nên lạnh giá đến như thế.
Hai chân đạp băng, hắn lao nhanh vào trong động. Thật kỳ diệu là vách của hang động toả ra một thứ ánh sáng xanh dịu dàng như màu của huỳnh quang, khiến cho mọi thứ trong hang trở nên hết sức rõ ràng. Trong động chỉ có một con đường duy nhất, tuy nhiên khá là quanh co khúc khuỷu. Khi thanh tiêu hao đến miếng thịt thứ 10 thì hắn mới đi đến cuối con đường.
Không gian nơi đây khiến hắn kinh ngạc. Một cái động thật lớn với vô vàn những ngọn thạch nhủ mọc lởm chởm khắp nơi. Chúng đóng một lớp băng dày trông thật sắc nhọn như những chiếc răng của quái vật.
Từng luồng hơi lạnh toát ra từ phía sâu của hang động giống như một con quái vật đang thở. Thanh không có nhiều thời gian để thưởng thức cảnh đẹp. Lượng thịt hun khói của hắn chỉ còn vài miếng. Hắn biết chắc là mình tiêu ở chỗ này rồi, vì với bao nhiêu đó hắn không thể quay trở ra kịp. Trước khi chết hắn chỉ muốn biết rút cuộc là cuối hang động có thứ gì?
Lách mình qua những kẽ băng, hắn lao nhanh về phía cuối hang, đến khi miếng thịt cuối cùng cũng tiêu hao thì hắn rút cuộc cũng thấy được.
Đó một cây hoa, hắn chẳng biết đó là hoa gì, chỉ biết là nó mọc đơn độc một mình giữa một cái hồ băng. Toàn thân của nó là những chiếc lá bằng băng, và toả ra thứ ánh sáng dìu dịu. Bông hoa đang nở rộ. Giữa đài hoa là một chất lỏng màu xanh lam. Còn nguyên nhân gây ra những luồn gió lạnh ngắt trong hang là do có một khe hở trên vách động, gió lùa vào từ chỗ đó, rất mạnh và từng cơn. Khi gió thổi ngang qua đoá hoa thì Thanh có thể thấy được luồng hơi đó nhanh chóng kết sương và đóng thành những hạt bụi băng. Luồng gió đưa chúng đi làm lạnh khắp nơi trong động.
Tiến đến gần đoá hoa, Thanh ngửi được một mùi hương thoang thoảng. Thật thơm, thật hấp dẫn, khiến cho hắn cảm thấy đói bụng cồn cào. Cuối cùng hắn cũng không thể nào cầm cự được nữa. trong trạng thái suy kiệt chờ chết, hắn đưa tay hái lấy đoá hoa và đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu xanh vừa thơm vừa lạnh ấy vào bụng. Sau đó hắn ngất đi…
Ngất chỉ là một trạng thái giả lập của game, người chơi vẫn có thể quan sát các thuộc tính của nhân vật, chỉ là không thể điều khiển cơ thể cử động mà thôi. Hệ thống cho phép người chơi cảm thụ sự đau đớn, tuy nhiên nếu cảm giác đó quá mãnh liệt thì hệ thống sẽ vô hiệu hoá cảm giác đau khiến cho người chơi rơi vào trạng thái mất cảm giác với cơ thể. Lúc đó chỉ có thể chờ đợi đến khi trạng thái cơ thể về “zero” thì hệ thống sẽ đưa người chơi về bộ lạc với phí tổn là 1 điểm tiềm năng.
Thanh lúc này ở vào trạng thái đó, chỉ là thay vì chờ chết, hắn liên tục nghe được thông báo của hệ thống cảnh báo về tình trạng cơ thể của hắn.
- Cảnh báo, có vật chất mang năng lượng cao xâm nhập cơ thể, các tế bào đang bị huỷ hoại, tất cả các thuộc tính giảm xuống 1 điểm!
- Cảnh báo, có vật chất hoạt tính cao xâm nhập cơ thể, các tế bào tăng cường phân rã, tất cả thuộc tính tăng cường 1 điểm!
- Cảnh báo có vật chất có thuộc tính băng xâm nhập cơ thể, các tế bào bị đông cứng.
Liên tục những cảnh báo hiện lên trong đầu khiến hắn cảm thấy choáng váng. Nhất là lúc này cơ thể của Thanh bị biến thành một bức tượng băng. Nếu lúc này có ai đó nhìn thấy hắn, thì chắc chắn khẳng định 100% rằng đó là một bức tượng hoàn mĩ điêu khắc bằng băng, thần vận đầy đủ, đường nét sinh động. Tuy vậy lúc này Thanh không thể cười nổi, hắn gần như quên mất là mình đang ở trong hoàn cảnh nào, mà nhìn chằm chằm vào bảng thuộc tính. Các chỉ số của hắn đang giảm xuống một cách thảm hại, khiến cho hắn khóc không ra nước mắt.
Người chơi khác chết thì mất 1 điểm tiềm năng, còn Thanh lúc này các cột điểm tiềm năng của hắn đang giảm xuống liên tục mà không có cách nào cứu vãn. Cơ thể hắn bị đông lại thành băng nên trạng thái cơ thể bị giữ lại ở mức suy kiệt mà không trở về “ 0” nên hắn chưa có chết. Trong khi đó chất lỏng màu xanh mang theo năng lượng cao, hoạt tính cao vừa tàn phá vừa tu bổ cơ thể của hắn. Điều khiến hắn khóc than đó là tu bổ thì ít mà tàn phá thì nhiều khiến cho điểm tiềm năng của hắn liên tục bị giảm sút.
Nhìn một lần thì hốt hoảng, nhìn hai lần thì lo lắng, nhưng nhìn một chặp thì hắn chỉ còn biết mặc cho số phận. Điểm thể lực của hắn cứ như là con số trên sàn giao dịch chứng khoán, nhảy lên thì ít mà giảm xuống thì nhiều. Thanh vừa đau khổ vừa mắng thầm:
- Mẹ kiếp, số con quạ mà. Khởi đầu ngày mới thiệt là tốt đẹp không ngờ bây giờ kết cục lại thảm thế này, đúng là vật cực tất phản, tốt quá hoá xấu. Ai bảo tò mò làm chi không biết, giờ có hối hận thì cũng đã muộn màng. Ai da…!
Trong khi than trời trách đất thì hắn cảm thấy trong cơ thể từng luồng từng luồn đau đớn đang tàn phá cơ thể. Chuẩn bị mắng chửi hệ thống thì hắn trở nên hết sức tỉnh táo. Hắn phát hiện ra một vấn đề. “Tại sao lúc này hắn có thể cảm nhận thấy đau đớn?” Theo lý thì khi rơi vào trạng thái ngất hắn chỉ còn một con đường là chờ chết. Cảm giác đau đớn chỉ có khi cơ thể ở trạng thái hoạt động được. Chẳng lẽ một thoáng không để ý mà cơ thể của hắn đã chuyển biến tốt rồi sao? Thanh nhanh chóng quan sát thuộc tính cơ thể. Không nhìn thì thôi, nhìn một cái khiến hắn hết cả hồn.
Tên nhân vật: ThanhVân
Linh căn: Băng thuộc tính - chất lượng: sơ cấp
Thông số cơ bản:
Sinh mệnh: 10/110
Linh khí: 10/100
Tinh thần: 10/110
Trạng thái: Kiệt sức - 10/300 điểm
Tốc độ: 10
Thuộc tính nhân vật:
Thể lực: 1
Trí lực: 1
Nhanh nhẹn: 1
Ngộ tính: 1
Tinh điểm: 1
Kỹ năng:
- Băng chi thủ hộ - bị động. Công dụng: Miễn dịch tất cả các tổn thương do băng gây nên, có xác suất 10% chuyển hoá sát thương hệ băng thành linh khí hấp thu.
Nhìn bảng thuộc tính, Thanh thực sự muốn ngất đi thêm lần nữa. Hắn nhìn 4 cột thuộc tính mỗi cột 1 điểm mà muốn kiếm cái cột nào đó đập đầu để chết đi cho rồi. Một tháng trời ròng rã, biết bao công sức, mồ hôi mới có thể khiến cho hắn đạt được vài chục điểm, vượt lên trên những người chơi khác một đoạn. Bây giờ mọi thứ đều biến mất, thậm chí lúc này các chỉ số của hắn còn thảm hại hơn cả lúc mới lập nhân vật. Hắn muốn kêu to, muốn kiến nghị, muốn đòi lại chút công bằng. Chỉ có điều nhìn vào 2 dòng thuộc tính mới tinh khiến hắn chẳng biết nên vui hay nên buồn.
Linh căn: Băng thuộc tính - chất lượng: sơ cấp! Linh khí! Tinh điểm! Kỹ năng “băng chi thủ hộ”. Thứ gì thế này? Không phải nói là game Thế giới ảo mô phỏng thế giới thật lấy bối cảnh là 2000 năm trước công nguyên sao? Vậy sao lại có những thứ liên quan đến tu chân, tu tiên ở đây thế này. Cái đồ chơi này phải tu luyện như thế nào? Ai có thể chỉ cho hắn biết hắn phải tu tiên ra sao đây? Trò chơi như mở ra trước mắt hắn một con đường mới, khác người, chỉ là con đường này hắn phải tự đi, tự tìm đường, không có bất cứ điều gì chỉ dẫn cho hắn cả. Cả người hắn như được sinh ra một lần nữa vậy.
Suy nghĩ thì nhiều nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vài cái chớp mắt. Thanh một lần nữa trở về với hiện tại vì cơ thể của hắn đang không ngừng truyền đến những cảm giác đau đớn khắp toàn thân. Lúc này đây hắn tự nhiên muốn thấy được cái thứ gì đang chạy trong cơ thể, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn đến vậy. Tuy chỉ là một ý nghĩ thôi nhưng bỗng nhiên nhoáng một cái Thanh thấy mình đang bay ra khỏi cơ thể và nhìn thấy cơ thể của mình đang nằm ở dưới mặt băng. Điều đặc biệt là cơ thể ấy hoàn toàn trong suốt. Tại vị trí bụng dưới có một điểm sáng màu lam đang toả sáng, lấy nó làm trung tâm từng sợi nhỏ như những sợi tơ lan toả ra khắp cơ thể của hắn. Đồng thời ở một vài vị trí các sợi tơ này hợp lại với nhau, cuộn tròn lại thành một cái nút. Sự đau đớn của cơ thể Thanh là do các sợi tơ này mang lại. Chúng đang len lỏi khắp mọi ngóc ngách cơ thể của hắn. Khoảng 1 tiếng sau thì rút cuộc các sợi tơ cũng bao phủ toàn bộ cơ thể của Thanh. Hắn tỉ mỉ đếm thì phát hiện ra có 365 cái nút phân bố khắp trên cả cơ thể hắn và trung tâm là cái nút đang toả sáng kia. Thanh thấy vị trí này có chút quen mắt. Trong truyện kiếm hiệp và phim ảnh, không phải người ta thường gọi đó là đan điền hay sao…
Thanh nằm nhoài xuống dưới mặt băng, ngửa mặt lên nhìn những măng đá kết băng ở trên trần của hang động. Chẳng biết từ lúc nào cơ thể của hắn đã không còn kết băng nữa mà trở về trạng thái bình thường. Chỉ có điều lông mi, chân mày và mái tóc của hắn đã chuyển thành màu trắng bạc. Mỗi lần hắn thở ra là có một luồng hơi lạnh lan toả. Có lẽ vì trong hang nhiệt độ vẫn còn rất lạnh.
Lúc này Thanh hoàn toàn không còn cảm thấy lạnh lẽo. Đó là một cảm giác thật kỳ diệu, biết là xung quanh rất lạnh, mọi thứ đều bị đóng băng, nhưng cơ thể lại như ngâm trong ôn tuyền, thoải mái, thư thái và hết sức dễ chịu. Trạng thái cơ thể của hắn vẫn không hề khá lên một chút nào. Tuy rằng cảm giác thoải mái như thế nhưng hắn vẫn không thể động đậy được. Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là cảm nhận từng chút những thay đổi trong cơ thể.
Thanh tỷ mỉ quan sát mạng lưới những sợi nhỏ và các nút. Hắn nhanh chóng nhận ra một vài điểm khác biệt giữa chúng. Cái nút phát sáng ở vị trí đan điền là to nhất, hắn tạm gọi đó là nguyên điểm.
Từ cái nút này các sợi tơ chia làm 5 nhánh lan toả về đầu, 2 tay và 2 chân. Trên các nhánh đều có 73 nút. Trong đó có 12 nút là đặc biệt to hơn những nút khác và chúng xếp thành một trục thẳng từ nguyên điểm cho đến mi tâm, hai lòng bàn tay và hai lòng bàn chân. Hắn tạm gọi đó là 5 trục chính và 60 tiêu điểm. Các nút còn lại thì phân bố khắp nơi xung quanh các tiêu điểm. Nhất thời hắn cũng không thể phân biệt ra quy luật phân bố của chúng. Chỉ có điều các nút càng xa trục chính thì càng nhỏ và số sợi tơ liên kết cũng ít hơn.
Suy tư một lúc hắn cũng hiểu được. Lúc này hắn chỉ mới có mỗi nguyên điểm là phát sáng, ứng với trong bảng thuộc tính hắn có 1 tinh điểm. Suy ra điều hắn cần làm là tìm cách thắp sáng những nút còn lại. Mỗi nút như thế sẽ mang lại cho hắn 1 tinh điểm? Thanh tự hỏi trong lòng. Làm sao để thắp sáng các nút?
Có lẽ do hắn khá tập trung quan sát tình huống cơ thể cho nên lúc này hắn phát hiện ra một điều. Xung quanh hắn có một vài đốm sáng màu xanh đang dập dìu tiến đến và hoà tan vào cơ thể. Mỗi khi có một đốm sáng hoà tan vào thì mạng lưới các sợi nhỏ sáng lên và những luồng sáng ấy như những dòng nước nhỏ chảy về nguyên điểm khiến cho nguyên điểm đang sáng yếu ớt trở nên rực rỡ hơn một chút.
Thanh nhìn thấy thế thì đột nhiên ngộ ra, đây không phải là trạng thái minh tưởng mà trong truyện tiên hiệp thường nói đến đó sao? Tu tiên thì phải ngồi minh tưởng, hấp thu thiên địa nguyên khí. Chắc chắn những đốm sáng màu xanh kia là thiên địa nguyên khí, không sai vào đâu được. Mà cho dù không phải thì hắn cũng chẳng biết phải gọi chúng là thứ gì, thôi cứ đặt tên cho nó như thế.
Một chút lơ đãng khiến cho hắn không còn đủ tập trung, lúc này hắn không còn cảm thấy những đốm sáng ấy nữa. Có chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng hắn lấy lại bình tĩnh. Thanh cố gắng tập trung và nghĩ về những đốm sáng. Lúc này hắn cảm nhận một cách rõ ràng sự thay đổi của mọi thứ xung quanh. Hắn không còn nhìn thấy mọi thứ như bình thường mắt người vẫn thấy, mà là không gian xung quanh trở nên huyền ảo, xung quanh hắn lúc này tràn ngập những điểm sáng đủ mọi màu sắc, tuy nhiên nhiều nhất vẫn là những đốm sáng màu xanh.
Ở trạng thái này Thanh thấy được các đốm sáng màu xanh ấy đang chậm chạp tiến lại gần cơ thể hắn. Đến khi chúng chạm vào làn da của Thanh thì lập tức tan ra và hoà vào mạng lưới các sợi tơ để tiến về thắp sáng nguyên điểm. Trạng thái này thật kỳ diệu, khiến cho hắn cảm thấy mê mẩn. Tuy nhiên Thanh chỉ có thể cảm nhận được các đốm sáng trong phạm vi 1 mét. Hắn nhìn những đốm sáng di chuyển một cách chậm chạp khiến cho tâm trạng của hắn trở nên nôn nóng. Thanh càng nôn nóng thì chúng di chuyển càng chậm, một số đốm sáng đã chập chờn và biết mất. Thanh thấy thế thì chợt tỉnh ngộ. Muốn hấp thu các đốm sáng nhanh chóng thì phải giữ cho cơ thể ở trạng thái “tâm vô tạp niệm”. Ngược lại càng nôn nóng thì càng không thu được gì.
Chẳng biết đã trải qua bao lâu, đến khi nguyên điểm của hắn hấp thu đủ linh khí và toả sáng đến chói mắt thì kỳ biến phát sinh. Nguyên điểm tự động phát ra một luồng ánh sáng dọc theo 5 trục chính phóng đến 5 tiêu điểm đầu tiên. Lúc này các tiêu điểm dường như được kích thích, chúng bắt đầu hấp thu luồng sáng do nguyên điểm phát ra và biến đổi. Chúng trở nên trong suốt, không còn hình dạng là các nút do các sợi tơ cuộn lại nữa mà dường như các sợi tơ đã bị hoà tan trở thành một viên tinh thể phát sáng, Thanh tạm gọi đây là tiêu tinh.
Sau khi biến đổi xong các tiêu tinh trở nên ảm đạm, có vẻ năng lượng do nguyên điểm cung cấp đã hết. Lúc này, trong cảm nhận của Thanh, hắn thấy được số lượng các đốm màu xanh di chuyển về phía hắn trở nên nhiều hơn, nhanh hơn và phạm vi cảm nhận của hắn cũng được mở rộng lên 6 mét. Trong phạm vi này tất cả những đốm sáng mà hắn cảm thấy được đều bắt đầu di chuyển về cơ thể của hắn.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi đi. Đến khi 5 tinh điểm hoàn toàn thắp sáng thì Thanh cảm thấy cơ thể mệt mỏi không chịu nổi. Khiến hắn không cách nào có thể tập trung minh tưởng. Thanh đành phải từ bỏ. Hắn mở ra thuộc tính cá nhân để kiểm nghiệm thành quả. Nhìn bảng thuộc tính Thanh há hốc mồm vì kinh ngạc.
Tên nhân vật: ThanhVân
Linh căn: Băng thuộc tính - chất lượng: sơ cấp
Thông số cơ bản:
Sinh mệnh: 10/160
Linh khí: 600/600
Tinh thần: 1/160
Trạng thái: Đói khát - 50/1800 điểm
Tốc độ: 60
Thuộc tính nhân vật:
Thể lực: 6
Trí lực: 6
Nhanh nhẹn: 6
Ngộ tính: 6
Tinh điểm: 6
Kỹ năng:
- Băng chi thủ hộ - bị động. Công dụng: Miễn dịch tất cả các tổn thương do băng gây nên, có xác suất 10% chuyển hoá sát thương hệ băng thành linh khí hấp thu.
- Minh tưởng: Chủ động. Công dụng: Tập trung tinh thần, hấp thu thiên địa linh khí tẩm bổ tự thân.
Mỗi một tinh điểm mang lại cho Thanh tất cả thuộc tính tăng lên 1 điểm. Thanh không ngờ hiệu dụng của tinh điểm lại mạnh mẽ đến thế. Với đà phát triển như thế này không phải chỉ vài ngày là hắn có thể lấy lại những gì đã mất! Với 360 tinh điểm còn lại, nếu hắn thắp sáng toàn bộ, lúc đó mỗi thuộc tính của hắn đều đạt 366 điểm. Một con số mà trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Thanh nhìn thấy thuộc tính tinh thần bị giảm xuống đến đáy thì hiểu được, vì sao hắn không cách nào tập trung minh tưởng được nữa. Hắn cần nghỉ ngơi hồi phục tinh thần. Không còn cách nào khác hắn đành phải thả lỏng cơ thể sau đó thoát game. Khi người chơi thoát game thì trạng thái của cơ thể hồi phục là nhanh nhất.
Sau khi đăng xuất, Thanh mở diễn đàn game. Hắn muốn tìm hiểu một chút thông tin. Thanh muốn xem thử đã có ai gặp phải tình huống như hắn chưa.
Sau nửa ngày lục lọi tất cả các bài viết trên diễn đàn, hắn hơi thất vọng. Không có ai viết bài về vấn đề này cả. Tất cả đều là những bài viết về việc làm sao áp dụng khoa học kỹ thuật để cải tiến xã hội nguyên thuỷ. Một số bài viết khiến hắn cảm thấy khá ngạc nhiên. Đó là những bài viết về cách tìm kiếm các mỏ than, mỏ kim loại. Đọc sơ qua những bài viết đó Thanh dám khẳng định là do chuyên gia viết. Bài viết hết sức chi tiết, tỷ mỉ và có dẫn chứng kèm theo. Người chơi đó đã thành công chế tạo được công cụ bằng sắt đầu tiên trong game.
Ngoài những bài viết về khoa học kỹ thuật ra, thì những bài viết về võ thuật và rèn luyện cơ thể là những bài viết có số lượng người tham gia thảo luận đông đảo nhất. Đọc những bài viết này Thanh mới biết thế nào là trời cao đất rộng. Hoá ra đã có người hoàn thành nhiệm vụ “Sinh tồn” của hệ thống. Mới hơn 1 tháng mấy ngày thôi. Hắn cứ tưởng là bản thân thuộc loại trâu bò nhất rồi, không ngờ còn có kẻ trâu bò hơn cả hắn. Người đó là một võ sư. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hắn đạt được tấm bản đồ thế giới. Nhờ có tấm bản đồ này mà người đó băng qua được khu rừng. Tuy rằng trên đường đi có chút nguy hiểm nhưng không đáng kể. Kết quả là hắn đến được một bộ lạc lớn hơn - trung cấp bộ lạc.
Trung cấp bộ lạc có sức chứa 10000 người chơi. Ở đây bắt đầu đã có thổ dân nghiên cứu luyện kim. Vũ khí của họ không còn là gậy gộc và đồ đá mà đã được thay thế bằng những vũ khí bằng đồng. Đặc biệt nhất là ở trung cấp bộ lạc bắt đầu xuất hiện tiền tệ - Tiền đồng.
Thanh ngồi nhâm nhi ly nước chanh mẹ mới pha cho hắn và ngẫm nghĩ. Trong lúc này hắn cảm thấy đầu óc khá hỗn loạn. Bao nhiêu dự định, kế hoạch của hắn cho đến lúc này đều bị phá sản do sự biến đổi của cơ thể. Hắn cần một lần nữa hoạch định lại con đường của chính mình. Hắn đắn đo giữa 2 lựa chọn. Một là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống và đi đến trung cấp bộ lạc. Như vậy giấc mơ kiếm tiền của hắn mới gần thêm một chút. Thứ hai là ở lại hang động tu luyện cho đến khi trở nên mạnh mẽ mới rời đi. Chỉ có điều nếu làm thế thì hắn cũng không biết đến khi nào thì việc tu luyện mới kết thúc. Một tháng, hai tháng hay lâu hơn thế. Con đường này hắn không được ai chỉ dẫn, chỉ có thể tự thân mày mò. Kết quả thế nào chính hắn cũng mờ mịt.
Đến khi ly nước chanh cạn sạch thì hắn cũng có được quyết định của mình. Hắn chọn con đường tu luyện. Dù sao tiền bạc hắn cũng không phải cần gấp. Còn cơ hội rèn luyện trong hang động thì không phải lúc nào cũng gặp. Có trời mới biết sau khi hắn hái bông hoa kỳ lạ đó, hang động có thay đổi gì không? Cơ hôi gặp là phải tận dụng, bỏ qua sẽ gặp xui xẻo.
Sau khi xác định được mục tiêu, Thanh cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn ra. Ngó qua chiếc đồng hồ báo thức hắn thấy giật cả mình. Trên đồng hồ chỉ gần 5h chiều. Hắn nhớ mang máng lúc hắn vào trong hang vào khoảng tầm 9h sáng. Trong cảm giác của hắn chỉ như mới đó thôi vậy mà đã hơn 8 tiếng đồng hồ. Thanh đi xuống nhà chuẩn bị nấu bữa chiều cho gia đình. Hắn không lo lắng về bữa trưa lắm, vì trước đây mỗi lần hắn bận công thành chiến thì không thể dừng game được. Những lúc đó mẹ hắn nấu ăn. Miết rồi mẹ hắn cũng thành thói quen. Dù sao không phải ngày nào hắn cũng như thế. Mỗi tháng chỉ có 1 ngày công thành mà thôi.
Đến tối, sau khi cơm nước xong xuôi, Thanh đăng nhập vào game. Nhìn lướt qua bảng thông tin nhân vật hắn cảm thấy yên lòng. Các thuộc tính khôi phục khá nhiều, chỉ có mỗi thuộc tính trạng thái cơ thể vẫn ở mức đói khát 50/1800 điểm. Lúc này Thanh phải đối mặt với vấn đề khó khăn là kiếm cái gì đó lót dạ. Cảm giác đói khát không khiến người chơi đau đớn nhưng nó cồn cào rất khó chịu.
Hắn lúc này không hề bị ảnh hưởng bởi băng, thậm chỉ khi chạm vào băng hắn còn có chút cảm giác thoải mái. Thanh bắt đầu tìm kiếm xung quanh hồ băng coi thử có thứ gì có thể giúp hắn lót dạ được không! Hắn tìm khắp mọi ngóc ngách của hang động, nhưng ngoại trừ thạch nhũ và băng, hắn không tìm thấy được bất kỳ dấu vết nào của sự sống ở chỗ này. Quay trở lại hồ băng, hắn ngồi xếp bằng và nhìn cây băng hoa. Hoa của cây này đã bị hắn hái. Bông hoa vẫn còn rơi trên mặt băng. Lúc đó hắn chỉ mới uống mật của hoa thôi. Cơn đói thúc dục, khiến hắn đổ liều. Quyết định cầm bông hoa lên và ăn từng cánh một.
Ngoài dự liệu của Thanh, cánh hoa không những không khó ăn mà ngược lại, rất giòn và thơm. Nhai nát còn chảy ra một chất lỏng mát lạnh. Thanh nuốt tất cả vào bụng. Đột nhiên hắn cảm thấy dạ dày như đông lại một luồng hơi lạnh bắt đầu lan toả trong cơ thể hắn. Gần giống với lúc hắn uống mật hoa khiến cho cơ thể bị tàn phá. Chỉ là lần này năng lượng chứa trong cánh hoa ít hơn nhiều. Tiến vào trạng thái minh tưởng hắn nhìn thấy một kỳ cảnh đang diễn ra trong cơ thể hắn.
Lấy dạ dày làm trung tâm các sợi tơ sung quanh đó trở nên hết sức lung linh và sáng chói. Từng luồng, từng luồng năng lượng bị chúng hấp thụ và chuyển dời về Nguyên điểm khiến cho một vùng cơ thể của hắn sáng rực lên. Lúc này hắn cảm thấy nguyên điểm cứ như là một sinh vật đang sống vậy, nó tham lam hút hết tất cả những luồng năng lượng do các sợi tơ truyền về. Đồng thời nó cũng phóng thích từng luồng năng lượng đến 5 tiêu tinh.
Những tiêu tinh này cũng bắt đầu sáng lên rực rỡ, và khi chúng hoàn toàn trở nên trắng xoá thì chúng bắt đầu phóng thích một luồng năng lượng mới đến tiêu điểm tiếp theo, khiến cho các tiêu điểm này bị kích thích và chuyển biến thành tiêu tinh.
Năng lượng ẩn chứa trong một cánh khoa thật khủng khiếp. Chỉ trong 1 phút đồng hồ, Thanh đã thắp sáng được thêm 10 nguyên điểm, mỗi trục chính đã xuất hiện 3 tiêu tinh được thắp sáng. Lúc này năng lượng của một cánh hoa mới tiêu hao hết. Cả Nguyên điểm và các tiêu tinh đều phát sáng chói lọi.
Thanh cảm thấy hết sức mừng rỡ. Nhìn lại bông hoa, hắn nhẩm tính số lượng cánh hoa phải còn hơn chục cái. Hơn nữa loại tăng lên này không hề có tác dụng phụ gì cả, đơn thuần là năng lượng hoà tan, cho nên Thanh quyết định từng cái từng cái ăn cho bằng hết.
Mỗi tinh điểm sáng lên là một lần hắn cảm thấy vui sướng. Từng cánh hoa tan rã trong bụng khiến cho số lượng tinh điểm được thắp sáng ngày càng nhiều. Tuy nhiên những tinh điểm càng xa nguyên điểm thì năng lượng cần để thắp sáng cũng tăng cao. Hơn chục miếng cánh hoa nhưng chỉ có thể giúp hắn mở thêm 20 tinh điểm mà thôi. Tổng cộng đến lúc này hắn đã thắp sáng được 36 tinh điểm. Trên mỗi trục chính có 7 tinh điểm sáng lấp lánh.
Nhìn bảng thuộc tính cá nhân, Thanh sung sướng cười ngây ngô. Thật tuyệt vời. Tất cả thuộc tính tăng lên 36 điểm. Sinh mệnh tăng lên 460 điểm. Linh khí tràn đầy với 3600 điểm. Tinh thần của hắn cũng tăng lên vùn vụt đạt 460 điểm. Nhất là nhanh nhẹn, đạt con số lên đến 360 điểm. Gấp 5 lần tốc độ trước đây của hắn. Chưa bao giờ Thanh cảm thấy tự tin như lúc này…
Bông hoa tuyết không chỉ mang lại cho Thanh sự tăng trưởng vượt bậc, mà còn giúp cho trạng thái cơ thể của hắn trở hên hưng phấn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy cơ thể trở nên sung sức như vậy. Lúc này hắn chỉ muốn tìm thú dữ để đọ sức để xem thử bản thân lợi hại đến dường nào?
Tuy vậy trong hang động này ngoài hắn ra chẳng có lấy một con côn trùng chứ đừng nói chi là thú dữ. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Thanh bắt đầu suy nghĩ. Hiện tại hang động này chỉ có mỗi mình hắn biết, và với độ lạnh giá của hang động thì chẳng có người chơi hoặc con thú nào có thể thâm nhập vào tận đây. Cho nên trước mắt nơi này trở thành một nơi trú ẩn lý tưởng cho hắn. Hắn quyết định định cư ở đây một thời gian, chờ thực lực tăng lên rồi sẽ rời bộ lạc. Với sức mạnh hiện tại hắn cảm thấy hết sức tự tin rằng việc săn giết thú dữ đối với hắn không còn khó khăn bao nhiêu.
Nhờ có thể lực tăng mạnh nên việc đi ra thác nước trở nên dễ dàng hơn trước rất nhiều. Thanh rời đi hang động, tiến về nơi trú ẩn của hắn ở trong rừng. Hắn cần trở về bộ lạc để bàn giao con sói với Rambo để lấy tiền. Thanh chợt nhận ra rằng ở tại bộ lạc hắn vẫn có thể kiếm được tiền. Hắn có thể nhờ Rambo tìm mối giúp. Chỉ cần có ai đó cần săn thú dữ hắn có thể bán cho họ kiếm tiền. Với khả năng hiện nay của hắn thì việc săn giết thú dữ trở nên đơn giản hơn nhiều, hắn có thể giảm giá để thu hút người mua… Nghĩ đến đây Thanh cảm thấy hết sức vui vẻ…
Lúc này trời đã bắt đầu tối đen, tuy vậy hắn không hề cảm thấy e dè sợ hãi như trước nữa. Thanh lần theo con sông, dưới ánh sáng mờ nhạt của những ngôi sao để trở về nơi trú ẩn của hắn. Khu rừng về đêm trở nên rộn ràng với tiếng kêu của các loại côn trùng. Thỉnh thoảng có vài con thú nhỏ đi ăn đêm bị hắn kinh sợ chạy tứ tán. Thanh không thèm để ý đến chúng mà tập trung quan sát, dù hết sức tự tin nhưng hắn cũng không dám lơ là cảnh giác. Trong rừng có nhiều thứ có thể giết chết hắn mà không cần phải vận dụng sức mạnh.
Về đến nơi trú ẩn một cách an toàn, Thanh cẩn thận kiểm tra thi thể của con sói. Thật may mắn là nó vẫn bình thường như ngày hôm qua. Mở hệ thống hảo hữu lên Thanh nhìn thấy nick của Rambo đang sáng. Bên cạnh đó là vài tin nhắn chờ đọc. Mở hộp tin nhắn ra:
- Alô, ông đâu rồi? Tôi có vài người bạn, muốn giới thiệu với ông? Họ cũng muốn săn vài con thú. ý ông sao?
- Xin chào buổi sáng, ông đang ở đâu thế? Hôm qua tới giờ tìm ông chẳng thấy đâu?
…
Thanh cười nhẹ và bắt đầu gửi tin nhắn.
- Chào Rambo, ông đang ở đâu đấy?
Chỉ 1 phút sau hắn nhận được tin nhắn trả lời.
- Oa, chào ThanhVân, tôi đang ở bộ lạc chứ đâu? Đêm tối rồi đi đâu được! Mà ông đang ở đâu? Sao 2 ngày nay tôi chờ ở lều của ông mà không thấy?
- Tôi đang ở trong rừng.
- Oh. Thật ghê gớm, cao thủ có khác. Đêm xuống vẫn dám ở trong rừng. Ông đang ở chỗ nào, có gần bộ lạc không?
- Tui đang ở rất xa, cách bộ lạc chừng 10km. Hàng ông cần đã có rồi.
- Oa, oa. Thật tuyệt. Là con gì thế?
- Chó sói. Đảm bảo chất lượng.
- Ha ha. Ông quá tuyệt vời, nhanh như vậy đã giết được. Chừng nào thì ông có thể mang về bộ lạc?
- Giờ cũng tối rồi, để sáng mai tôi vác nó về, chắc tầm trưa là đến bộ lạc. Lúc đó ông ra bìa rừng phía bắc, nơi gần bờ sông ấy. Tôi sẽ giao hàng cho ông.
- Ok. Thống nhất thế. Ngày mai tôi sẽ có mặt đúng giờ.
- À, Ông bảo có mấy người bạn muốn săn thú phải không? Ngày mai ông có thể mời họ cùng đi với ông luôn. Được chứ?
- Ok, ok! Tưởng chuyện gì, ông đồng ý thì mọi việc okie thôi.
- Thế nhé, mai gặp lại. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Đóng hệ thống hảo hữu lại, Thanh cảm thấy yên tâm. Ngay mai giao hàng nhận tiền, nhân tiện kiếm thêm vài mối làm ăn nữa là hắn có thể kiếm được một ít.
Một đêm bình tĩnh trôi qua, ngày hôm sau khi những ánh nắng của buổi bình minh len lỏi qua từng tán lá chiếu xuống đám cỏ xanh thì Thanh đăng nhập vào game. Hắn quan sát xung quanh, đây là một thói quen gần như trở thành bản năng của hắn. Bởi vì hắn thường xuyên đăng xuất game ở bên ngoài bộ lạc, như thế không có gì đảm bảo an toàn cho nhân vật của hắn. Nên hắn phải học cách ẩn nấp và mỗi khi đăng nhập hắn phải kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, xem thử có gì nguy hiểm hay không.
Sau khi xác định mọi thứ vẫn bình thường, Thanh thu dọn thi thể của con sói, vác nó trên vai và trở về bộ lạc. Mang theo một con sói nặng gần 50kg trên lưng nhưng hắn vẫn di chuyển như ngày thường. Thanh cảm nhận được sự mạnh mẽ do cơ thể mang lại. Nếu như trước kia hắn chỉ có thể vác một đoạn rồi nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó mới vác đi tiếp. Nhưng giờ đây hắn vừa vác vừa chạy băng băng.
Cho dù thể lực và tốc độ tăng cao, nhưng vác một con sói thì hắn cũng không rút ngắn thời gian được bao nhiêu. Mất gần 3 tiếng đồng hồ rút cuộc hắn cũng về đến bộ lạc. Thanh không vào bộ lạc mà đứng ở điểm hẹn với Rambo. Có lẽ hắn về đến nơi sớm hơn dự định nên Rambo chưa tới. Thanh bật hệ thống hảo hữu lên và gửi một tin nhắn cho Rambo.
- Alo, Xin chào, ông có ở bộ lạc không? tôi đã về tới nơi.
- A ha. Tới liền, đang ở ngoài bộ lạc, chờ bọn tôi một chút nhé.
Thanh ngồi nghỉ ngơi và chờ đợi. Di chuyển cả một chặng đường dài một cách liên tục khiến cho trạng thái của hắn có hơi giảm xuống. Thanh nhận thấy với sự tăng trưởng của thể lực thì sức chịu đựng của cơ thể càng tăng. Đi hơn 10km đường rừng mà trạng thái của hắn chỉ giảm xuống có một ít. Thanh kiểm tra thông tin nhân vật thì thấy: linh khí vẫn tràn đầy, tinh thần có giảm một khoảng và đang dần hồi phục, trạng thái vẫn còn hơn 10 ngàn điểm. Hắn ước lượng với độ tiêu hao này hắn có thể đi gần 100km liên tục thì mới cảm thấy kiệt sức. Một con số khiến chính hắn cũng cảm thấy giật mình.
Thanh không phải chờ đợi lâu, chỉ khoảng tầm 10 phút sau hắn thấy Rambo cùng 5 người lạ đi tới. Gặp nhau, chào hỏi và bắt tay thân thiện, sau đó Rambo săm soi thi thể của con sói. Thanh chỉ yên lặng quan sát Rambo và 5 người lạ. Bỗng nhiên hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, sau đó hắn đang cảm thấy mừng như điên. Hắn phát hiện ra một công dụng mới của Linh khí.
Vốn dĩ hắn chỉ mang tâm thế thử nghiệm một chút, hắn đem tinh thần tập trung, vận chuyển linh khí trong nguyên điểm lên đôi mắt. Không ngờ trong phạm vi 36 mét xung quanh hắn tất cả cỏ cây hoa lá và người chơi đều hiển thị tất cả thông số lên. Cỏ cây thì hiện tên tuổi và công dụng, còn người chơi thì hiện thông tin nhân vật.
Thông qua đó biết được Rambo có thể lực 20 điểm, trí lực 5 điểm, nhanh nhẹn 5 điểm và ngộ tính 10. Mới nhìn bảng thông số này Thanh cảm thấy hết sức giật mình. Khi hắn chưa gặp phải cơ duyên thì tổng tất cả thuộc tính của Thanh chỉ mới đạt 49 điểm. Trong khi đó tính tổng thuộc tính của Rambo thì đã đạt 40 điểm. Thanh thầm nghĩ hắn vất vả cả tháng trời, tận dụng từng giây từng phút mới đạt được 49 điểm, trong khi đó thằng này nhìn kiểu gì cũng thuộc loại cà lơ phất phơ thế mà điểm số cũng cao đến 40 điểm. Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Sau này phải hết sức thận trọng. Ngoài Rambo ra thì còn có 2 người điểm số trên 40 và 3 người còn lại cũng trải đều từ 35 đến 39. Một đội ngũ như thế trong bộ lạc thuộc dạng top mạnh.
Tuy rằng khá giật mình nhưng Thanh vẫn tỏ ra dửng dưng. Vận dụng linh khí lên mắt khiến cho linh khí của hắn tiêu hao mỗi giây 1 điểm. Thanh không muốn linh khí tiêu hao quá nhiều nên hắn thôi không quan sát nữa, hắn đứng đó và chờ đợi. Năm người chơi còn lại cũng không nói gì, họ cùng với Rambo quan sát thi thể con sói và nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Sau khi tỉ mỉ kiểm tra thi thể con soi Rambo và những người bạn của hắn mới quay sang bắt chuyện với Thanh.
- Thật tuyệt. Một thi thể hoàn hảo, con sói chết do bị bẻ gãy cổ, có dấu vết của việc siết cổ, tôi đoán là do thòng lọng gây ra. Bộ da hoàn hảo không có dấu vết của việc chiến đấu. Có thể kết luận là con sói này chết do một cái bẫy thòng lọng. Có đúng không?
Thanh cảm thấy hết sức giật mình. Không ngờ chỉ quan sát thi thể mà nhóm người này có thể phỏng đoán chính xác đến như vậy. Hắn mỉm cười, gật đầu và nói.
- Hoàn toàn chính xác. Con sói này tôi bẫy được đấy.
Rambo và những người bạn cũng cười, tỏ ra thoả mãn.
- Được rồi, con sói này tôi nhận, bây giờ ông cho tôi số tài khoản ngân hàng tôi sẽ chuyển tiền cho ông. Trong game có thể giao dịch trực tiếp.
Thanh cũng biết điều đó, lúc mua đầu máy nhân viên phục vụ có hướng dẫn tỉ mỉ cách sử dụng rồi. Nhìn số tiền trong tài khoản tăng lên 500 ngàn, Thanh cảm thấy vui vui. Lúc này Batman - một trong 5 người bạn của Rambo, lên tiếng.
- Xin chào ThanhVân! Xin được giới thiệu, tôi tên là Batman, bên cạnh tôi là Spider_Man, còn đây là Super_man, kế tiếp là Iron_man và cuối cùng là X_man.
Thanh nghe giới thiệu mà suýt chút nữa bật cười. Nhóm người này cũng quá là cực phẩm. Lấy tên toàn những siêu anh hùng trong phim. Hắn tự nhủ: “Không biết họ có kỹ năng đặc biệt như những siêu anh hùng đó không?” Tuy thế hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh và cười đáp
- Xin chào, rất hân hạnh được làm quen.
Sau khi bắt tay thân thiện với từng người, Batman tiếp tục nói.
- Chúng tôi đã nghe Rambo giới thiệu về ông, quả thật lúc đầu chúng tôi không tin tưởng lắm nhưng sau khi nhìn tận mắt thì chúng tôi đã hoàn toàn tin tưởng. Không giấu gì ông, 6 người chúng tôi là một nhóm. Thực lực cũng không đến nỗi tệ. Tuy nhiên bọn tôi cũng chỉ có thể đi xa nhất là 5km vào sâu trong rừng. Chúng tôi đã giết được vài con lợn rừng, nhưng thú dữ thì chưa hề thấy một con nào. Một tuần trước chúng tôi phát hiện ra một con gấu. Là một con gấu chó trưởng thành. Tuy nhiên đối phó với con gấu này thì chúng tôi bó tay. Nên chúng tôi dự định mời ông tham gia để săn giết nó. Ông thấy sao?
Thanh lắng nghe Batman nói và suy nghĩ.
- Tại sao các ông không dùng bẫy?
- Chúng tôi đã nghĩ đến biện pháp dùng bẫy, tuy nhiên con gấu này dường như thành tinh rồi. Bọn tôi đào hầm chông thì nó đi vòng qua, làm bẫy lưới thì nó quay đầu đi hướng khác. Thiệt là hết cách. Còn đem người là làm mồi dụ thì nó không bị lừa. Suốt ngày nó nằm lỳ ở trong hang, lâu lâu nó mới đi ra bờ sông bắt cá hoặc hái tổ ong. Thấy người nó ngó lơ như không ấy. Mỗi khi tới gần trong phạm vi 3 mét là nó tấn công ngay, không kịp chạy. Mà nó vồ một cái là chết ngay lập tức. Bọn tui cũng tổn hao mấy lần với nó mà chẳng đạt được kết quả gì.
Thanh nghe miêu tả như thế cũng cảm thấy đau đầu. Tuy rằng hắn đã giết 2 con thú dữ, nhưng dường như đều dùng bẫy. Trực tiếp chiến đấu hắn chưa thử lần nào. Dù hiện tại sức mạnh có tăng lên nhưng đối đầu với một con gấu trưởng thành thì hắn không có nắm chắc. Tuy vậy hắn cũng muốn thử, hơn nữa đây là vụ làm ăn mở rộng, nếu không nhận thì ảnh hưởng đến sau này. Do đó hắn quyết tâm nhận vụ này.
- Okie, tuy rằng nghe ông miêu tả tôi cũng cảm thấy có chút khó khăn, nhưng vụ này tôi sẽ nhận. Chỉ là vấn đề thù lao. Các ông ra giá đi. Thấy được thì tôi làm.
Thấy Thanh lại đem vấn đề giá tiền đá trở lại, Rambo ngồi một bên nở nụ cười. Trong khi chờ đợi 5 người kia bàn bạc giá tiền, Thanh quay sang nói chuyện với Rambo.
- Này Rambo, ông có muốn đặt hàng thêm con thú dữ nào không?
Lúc này Rambo trở nên hào hứng.
- Ồ, ông còn hàng à? Có bao nhiêu?
Thanh lắc đầu.
- Không, hàng tui chưa có. Chỉ là tui chuẩn bị vượt vách núi tìm kiếm, chắc là sẽ săn được vài con. Nếu ông muốn mua thì tôi sẽ bán lại cho ông.
- Ông chuẩn bị vượt qua vách núi? Cái vách núi cách bộ lạc hơn 10km mà thổ dân nói ấy hả?
- Ừ!
Rambo giơ ngón tay cái lên.
- Ông quá trâu. Có bí quyết gì không chỉ cho tui với. Tui ra giá 500 ngàn.
Đụng phải vấn đề này Thanh chỉ cười cười lắc đầu. Rambo cũng nhận ra là mình hơi quá. Hắn cười lảng sang chuyện khác.
- Ok thôi. Nếu ông có thú dữ bán thì tui mua. Nhưng mà giá tiền thì không cao như lần này được. Ông thấy sao?
- Được thôi, 400 ngàn, ông cảm thấy thế nào?
- 300 ngàn, tui chỉ có thể trả ông nhiêu đó thôi. Dù sao thì tui chỉ cần con thú dữ đầu tiên để phong danh hiệu, còn sau đó từ từ săn cũng được, không vội.
Thanh ngẫm nghĩ một lát, thấy giá tiền cũng có thể chấp nhận được.
- Okie, nhất trí thế, có hàng tui sẽ nhắn tin cho ông.
Rambo và Thanh bắt tay thay cho hợp đồng.
Lúc này 5 người Batman cũng đã thảo luận xong. Giá cả đưa ra là 200 ngàn tiền thuê. Giết xong con gấu sẽ trả tiền. Thanh một phần muốn thử nghiệm năng lực bản thân, một phần cũng cảm thấy lần này là hợp tác giết thú. Không phải đơn độc hành động cho nên giá tiền đó cũng khá hợp lý. Sau khi thống nhất, Thanh gia nhập vào nhóm và Batman dẫn đường đi tìm con gấu. Trong khi đó Rambo mang con sói về bộ lạc để lấy danh hiệu. Lúc này hắn là người thứ 2 đạt được danh hiệu ở bộ lạc.
- Ồ, chuyện gì mà ông tỏ ra nghiêm trọng như thế! Thử nói tôi nghe xem nào?
Rambo cũng không hề vòng vo tam quốc mà đi ngay vào vấn đề chính.
- Tôi muốn nhờ ông giúp tôi giết 1 con thú dữ! Về phần thù lao ông cho cái giá đi.
Thanh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Hắn là một game thủ lâu năm, có những chuyện hắn cũng thừa hiểu, trong thế giới game không có cái gọi là tình hảo hữu. Trừ khi là quen biết nhau ở ngoài đời, còn trong game chỉ đơn thuần là nhìn lợi ích. Có lợi ích thì cả hai sẽ là hảo hữu. Thanh không trả lời Rambo ngay mà hỏi ngược lại.
- Ông cần loại thú dữ nào?
Rambo nhún vai nói. - Loại nào cũng được miễn là có thể giống như ông, được phong danh hiệu chiến binh.
Thanh nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi nói.
- Được rồi tôi sẽ giúp ông. Nhưng nói trước là tìm kiếm thú dữ là chuyện hên xui, tôi không dám khẳng định trước là khi nào sẽ có. Cho nên, lúc phát hiện thú dữ thì tôi sẽ gọi ông đi cùng. Còn giá tiền thì tôi không định giá được. Ông cho một con số, hợp lý thì tui làm.
Thanh quả thật chưa làm ăn kiểu này bao giờ, trong lòng hắn cũng ước lượng một số tiền, nhưng hắn muốn xem thái độ của anh bạn hảo hữu này thế nào!
Rambo thấy Thanh nhận lời thì tỏ ra vui vẻ, nhưng khi bị Thanh đẩy việc định giá thù lao trở về thì cũng nghiêm túc suy tư lên. Sau một thoáng trầm ngâm, hắn vỗ tay cái đét rồi cười nói:
- Anh bạn cũng thật là, đưa cho tôi một vấn đề khó. Hảo hữu bàn tiền bạc vẫn là có chút hư hao cảm tình. Thôi vậy, để sảng khoái tôi ra cái giá là 500 ngàn đồng. Ông thấy thế nào?
Thanh cười đáp.
- Đủ sảng khoái! Tôi nhận lời, trong vòng 3 ngày nếu tôi không giúp ông giết được 1 con thú dữ tôi sẽ không lấy tiền.
- Sảng khoái!
Hắn và Rambo vỗ tay vào nhau coi như thay lời cam kết. Sau đó Rambo rời đi.
Thanh quay vào lều, trong lòng hắn cảm thấy hết sức vui vẻ. Đây là khoản làm ăn đầu tiên trong game của hắn. Có một chút cảm giác thành tựu xuất hiện ở trong lòng. Nhưng chỉ mới vui vẻ được một chút, hắn lại trở nên nghiêm túc. Sau đó hắn tự tát vào mặt mình một cái.
- Thanh ơi là Thanh, chưa gì mà mày đã tự mãn. Có chút thành tựu thế thôi đã phởn chí bay lên 9 tầng mây rồi. Việc thì chưa làm, tiền chưa tới tay mà ngồi đó đắc ý. Mày quên mục tiêu của mình rồi sao? Mới chỉ có 500 ngàn mà đã cảm thấy thoả mãn sao? 10 triệu, trong vòng 1 năm phải kiếm được 10 triệu mới đạt chỉ tiêu đề ra.
Nghĩ tới 10 triệu, Thanh tự nhiên cảm thấy cần phải cố gắng hơn nữa. Game vào những ngày bắt đầu không hề có hệ thống tiền tệ. Bộ lạc không xài tiền. Tất cả người chơi đều hiểu rằng muốn xài tiền phải đi ra khỏi bộ lạc, đến một thế giới rộng hơn.
Thanh dần dần cũng bình ổn được tâm lý. Hắn cẩn thận ngẫm lại vụ làm ăn của mình với Rambo. Thanh tự tin trong 3 ngày có thể tìm ra một đầu thú dữ. Chưa biết là con gì nhưng trong lòng hắn xẹt qua một ý tưởng... Chúa sơn lâm!
Với giá tiền 500 ngàn đồng, Thanh cảm thấy hết sức hài lòng và cũng bắt đầu nhận định Rambo là một cái con nhà giàu. Thuộc loại bỏ tiền chơi game, dùng tiền để đạt được mục đích. Thanh cũng không thèm suy nghĩ xa hơn. Ai cũng có một mục đích riêng. Chỉ cần đôi bên đều có lợi là được.
Một ngày trôi qua thật nhanh, khi tất cả các chiến binh thổ dân quay trở về với những chiến lợi phẩm trên vai thì bộ lạc trở nên hết sức rộn ràng, tiếng trẻ con huyên náo, tiếng cười của các lão thổ dân, tiếng hô hoán của nữ thổ dân... Khói bếp bắt đầu bay lên, các đống lửa được bỏ thêm củi và cháy hừng hực, chuẩn bị cho một bữa tối thịnh soạn. Bộ lạc trở nên tràn đầy sức sống và thanh bình.
Sau bữa tối, là phần nghi lễ trưởng thành. Tất cả các chiến binh thổ đân tập trung xếp thành vòng tròn xung quanh tế đàn, trên người họ tô vẽ đủ các đường nét nhiều màu sắc, trên đầu họ đội những chiếc mão được làm bằng lông của chim rừng trông rất đẹp, cầm trên tay cây mác đẫm máu còn có mùi máu tanh thoang thoảng, họ nhảy múa và hò hét.
Các nữ thổ dân cũng diện cho mình bộ đồ đẹp nhất, những đường cong của cơ thể thon mảnh được trưng bày ra hết sức nghệ thuật. Họ đội trên đầu không phải là những chiếc mão bằng lông chim mà là những vòng hoa đủ màu sắc, một số còn toả hương thơm nhè nhẹ. Họ cũng hoà vào cùng với các chiến binh và nhảy múa quanh tế đàn.
Nghi thức trưởng thành diễn ra hết sức đơn giản. Sau khi các thổ dân nhảy múa vui vẻ, Già làng được các dũng sĩ đưa lên trên đế đàn, lúc này tất cả ngừng nhảy múa và ca hát. Các chiến binh ngồi ở tư thế nửa quỳ, vũ khí của họ được cắm vào mặt đất trước mặt. Thanh được 2 nữ thổ đân giúp đỡ để tô vẽ các đường nét lên cơ thể và cả khuôn mặt. Họ đội cho Thanh một cái mão nhưng trên đó chỉ có mỗi một cộng lông chim. Tuy nhiên nhìn thoáng qua thì nó cũng khá đẹp.
Sau khi Thanh đi lên tế đàn. Già làng phất tay ra hiệu cho mọi người yên lặng. Sau đó ông nâng cây gậy của mình lên trên đầu và bắt đầu cầu khẩn bằng những âm tiết khó hiểu. Thanh đứng một bên quan sát, lắng nghe nhưng chẳng hiểu được gì. Một lúc sau, già làng kết thúc bài khẩn cầu của mình, rồi lấy một nắm bột trắng không biết làm từ thứ gì vẩy đầy lên người Thanh, khiến cho hắn trở nên hết sức nổi bật giữa đêm đen.
Đến lúc này coi như nghi lễ kết thúc, các thổ đân bắt đầu reo hò. Thanh đi xuống và đứng ở đó để từng chến binh của bộ lạc đi đến và vỗ vai chúc mừng cũng như nhận biết. Với một kẻ thích độc hành như hắn thì tràng diện này khá là hoành tráng và đồ sộ. Hắn không thể nào nhớ được hết tên của các chiến binh. Tuy nhiên ở vấn đề này hệ thống đã giúp đỡ hắn. Khi một thổ dân tự giới thiệu tên của mình thì lần sau chỉ cần nhìn thấy thổ dân đó hắn tự động biết được đó là ai.
Phần thưởng của việc trở thành chiến binh đó là mối quan hệ với thổ dân tăng lên, trạng thái quan hệ trở thành thiện cảm. Đồng thời thanh được phép gia nhập hàng ngũ đi săn của các chiến binh. Tuy nhiên hắn chưa hề có ý định đó.
Ngày hôm sau, sau khi kiểm kê lại những thứ cần thiết, Thanh lên đường vào rừng. Hắn muốn nhanh chóng thực hiện xong vụ giao dịch, cũng đồng thời khám phá khu rừng nguyên thuỷ này.
Thanh lần theo con đường mà hắn đã đi lần trước. Không phải cứ dọc theo bờ sông là có thể đi xa được. Đến thời điểm này phần lớn người chơi đều chưa thể chạy băng băng trên những tảng đá, hoặc luồn lách giữa những lùm cây rậm rạp như Thanh được. Hầu hết người chơi đều kết đội đi vào thám hiểm khu rừng. Mỗi lần đi là một tốp. Tuy thế họ vẫn không thể đi xa được vì vấn đề lương thực. Mặt khác là vấn đề lạc đường. Đi quá xa mà không có thổ dân dẫn đường người chơi rất dễ bị lạc trong khu rừng rậm rạp này. Do dù là có đội đi chăng nữa một khi đã bị lạc thì kết cục chắc chắn là quay về bộ lạc với phí tổn là một điểm tiềm năng.
Có người chơi đã từng đề nghị mở ra một con đường mòn, Tuy nhiên với tay không tấc sắt, công cụ chỉ là gậy gộc và đá thì việc mở đường trở nên không tưởng. Mà cho dù có mở ra được một khoảng trống thì chỉ vài hôm sau cỏ lại mọc đầy. Đừng quên là Game có chức năng gia tốc thời gian sinh trưởng của thực vật.
Lần này vì xác định trước mục tiêu cho nên chỉ cần nửa ngày là Thanh đã đến chỗ lần trước hắn đụng độ với con trăn. Mới chỉ qua một ngày mà các dấu vết của trận chiến đã bị rừng già xoá hết. Thanh suýt chút nữa là tưởng mình đi nhầm chỗ, nếu như hắn không thấy được cái bẫy kò ke của hắn vẫn còn nguyên vẹn.
Hôm nay Thanh muốn đi xa hơn, hắn muốn đến chỗ vách núi, nơi phân cách giữa khu rừng và khu rừng già bên trên vách núi. Hôm qua nghe Rambo nói chuyện hắn biết được khu rừng già bên trên vách núi có số lượng thú dữ đông đảo. Tỷ lệ tìm thấy thú dữ sẽ tăng lên đáng kể.
Tuy vậy trước khi lên đường hắn cũng chuẩn bị một chút để làm đường lui cho mình. Ai biết con đường phía trước có nguy hiểm gì đang chờ đợi hắn. Thanh cũng không phải là một kẻ lỗ mãng. Vài năm chơi game giúp hắn luyện được một thái độ trầm ổn, không hấp tấp vội vàng.
Thanh sửa sang lại chiếc bẫy kò ke. Hắn sử dụng một miếng thịt hun khói làm mồi nhử. Biết đâu đến lúc hắn quay về lại có con thú ăn thịt nào dính bẫy thì sao. Bên cạnh đó hắn còn chọn một chạc cây cao và to nhất để làm nơi ẩn thân. Hắn chế tạo một chiếc thang dây bằng dây leo kết lại và treo lên lên nơi trú ẩn để đề phòng trường hợp bị thú dữ truy đuổi thì có thể nhanh nhất leo lên. Thanh đem tất cả lương thực mang theo bỏ vào balô da thú của mình rồi giấu ở chỗ này.
Thật là không sáng suốt khi đi săn thú mà mang theo thịt. Lúc đó chưa kịp săn thú thì đã bị thú săn ngược lại. Thú dữ là những loại hết sức nhạy cảm với mùi máu, mùi thịt. Mang theo nguyên một bó lớn thịt thì hắn giống như đèn pha trong đêm tối. Lúc đó có mà chạy trối chết chứ săn bắn được gì. Các chiến binh khi đi săn đều phải bôi lên mình một loại thuốc, được làm từ cây rừng. Thuốc này giúp các chiến binh khử đi mùi của cơ thể và hoà vào mùi của rừng già. Lúc đó mới có thể vượt qua mấy cái mũi thính của thú dữ để đi tới bình nguyên trên vách núi săn bắn động vật ăn cỏ ở đó. Chủ yếu là hưu nai, hoẵng...
Loay hoay đến khi chuẩn bị xong mọi thứ thì đã hết nửa buổi chiều. Nhìn ánh nắng dần ngả về phía tây Thanh tiến về phía sâu của khu rừng, lần này hắn chỉ muốn thăm dò địa hình phía trước một chút, để chuẩn bị cho hành trình ngày mai.
Dọc theo bờ sông, đi được khoảng 1km thì Thanh nhìn thấy một khung cảnh hết sức hùng vĩ. Một vách đá dựng đứng, thẳng tắp như đột ngột nhô lên từ mặt đất. Đứng dưới vách đá Thanh cảm thấy mình thật nhỏ bé. Thiên nhiên ở đây tuyệt đẹp. Một thảm cỏ xanh mượt trải dài gần 100m đến tận chân của vách đá. Trên vách đá rêu mọc xanh um, thỉnh thoảng có vài bông lan rừng điểm xuyến vào màu xanh mơn mởn ấy.
Tuyệt hơn nữa là xa xa, phía đầu nguồn của con sông là một thác nước. Đổ xuống từ độ cao 20-30 mét khiến bọt văng tung toé và hơi nước toả ra khắp nơi. Đứng ở xa mà Thanh cũng có thể cảm nhận được một luồng không khí mát lạnh đến tận tâm can.
Lúc này trời bắt đầu tối dần. Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định ở lại chỗ này qua đêm, sáng hôm sau sẽ tìm cách vượt qua vách núi. Hắn bắt đầu tìm cho mình vài con mồi nhỏ để làm thức ăn đêm. Sau đó sẽ kiếm chỗ nghỉ tạm chờ đến ngày mai.
Thanh đi đến gần thác nước, càng đến gần nhiệt độ không khí càng trở nên lạnh hơn. Lúc đầu hắn cho rằng trời về đêm, lại thêm thác nước tản hơi nước ra xung quanh nên nhiệt độ không khí ở đây lạnh hơn bình thường. Chỉ là càng đi gần đến thác nước thì hắn càng cảm thấy nhiệt độ giảm đến thái quá. Hơi nước ở chỗ này đậm như sương mù, cây cỏ xung quanh đều có nước đọng trên lá. Hắn nhớ mang máng là hồi học vật lý có học hiện tượng này, gọi là điểm sương. Vậy suy ra nhiệt độ ở chỗ này chỉ vào khoảng 10-15 độ C. Trong khi nhiệt độ tại mép rừng vào khoảng 30 độ C. Quả thật là lạnh đến bất thường.
Bất chấp những cơn hắt xì và cơ thể đang run lên vì lạnh, Thanh cuối cùng cũng đi đến chân của thác nước. Ở đây nhiệt độ càng thấp hơn nữa. Hắn ước lượng vào khoảng 0-5 độ C. Vì thỉnh thoảng hắn thấy có vài miếng băng mỏng trên lớp rêu bám trên vách đá. Thanh đi dọc theo vách đá và tìm kiếm. Hắn cũng chẳng biết phải tìm cái gì, chỉ là theo bản năng khi thấy một sự việc lạ lùng thì hắn thường tìm tòi nguyên do. Rút cuộc Thanh cũng nhận ra sự khác biệt. Chỉ cần cách thác nước phạm vi 100 mét thì mọi thứ trở lại bình thường. Trong phạm vi đó thì càng đến gần thác nước nhiệt độ càng giảm. Điều này chứng tỏ một điều: “Thác nước có vấn đề!”
Tuy rằng rất tò mò nhưng phải giải quyết cái bụng trước, Thanh trở về khu rừng tìm kiếm thức ăn. Trời đã trở nên tối đen, Thanh chỉ hái được vài trái cây ăn lót dạ. Sau đó hắn nhóm lửa ở bìa rừng rồi nghỉ ngơi ở đó.
Bầu trời đêm của thế giới ảo lung linh đầy sao, Thanh cảm thấy thật tuyệt khi nằm dài trên bãi cỏ và ngắm nhìn dòng sông ngân hà huyền ảo. Một điều mà ở thế giới hiện thực rất khó có thể làm được. Ánh đèn của thành phố hừng sáng suốt cả đêm, con người gần như quên mất thú vui ngắm trăng, ngắm sao.
Thỉnh thoảng Thanh còn cảm nhận được từng làn gió thổi hơi lạnh từ phía thác nước thoảng qua, khiến cho hắn cảm thấy hết sức khoan khoái và dễ chịu. Và khi những suy nghĩ vẩn vơ lần lượt trôi đi, tính tò mò về sự bất thường của thác nước khiến cho hắn cảm thấy thật khó mà kìm nén được.
Đã mấy lần hắn muốn tiến đến và tìm hiểu nhưng trong đêm tối thế này thì liệu có thể tìm được gì? Huống hồ bây giờ là ban đêm, nhiệt độ ở nơi đó còn xuống thấp hơn lúc nãy nữa, cơ thể hắn làm sao có thể chịu đựng được.
Trong lúc suy nghĩ mông lung, hắn vô tình nhìn lướt qua đống lửa, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn. Lửa! Đúng vậy! Làm một cây đuốc. Như thế vừa có thể soi đường vừa có thể chống lại cái lạnh. Tuy rằng không được bao nhiêu nhưng cũng đủ cho hắn dạo quanh thác nước mà không bị lạnh cóng.
Nghĩ là làm! Thanh tìm kiếm những thanh củi khô và cỏ khô, sau đó hắn chế tạo một cây đuốc thật là to và dài gần 1,5 mét. “Với một cây đuốc như thế hẳn là có thể cháy được hơn 2 tiếng đồng hồ chứ?”, Thanh ước lượng như vậy. Sau đó hắn hồ hởi tiến về phía thác nước.
Ban đêm, những ngọn cỏ gần thác nước như được phủ lên một lớp áo mỏng bằng băng. Thanh giẫm lên chúng và nghe những tiếng nứt vỡ lách cách dưới chân của mình. Trạng thái của Thanh bắt đầu giảm xuống, với tốc độ giảm này thì hắn chỉ có thể chịu đựng tối đa 1h đồng hồ là kiệt sức. Tuy vậy hắn vẫn không vội vã mà cẩn thận quan sát.
Trong bóng đêm, với ánh sáng của cây đuốc, Thanh chỉ có thể quan sát được phạm vi khoảng 5 mét xung quanh mình. Ở xa hơn hắn chỉ có thể thấy những bóng mờ nhờ chút ánh sáng yếu ớt của những vì sao.
Nơi thác nước đổ xuống, tạo nên một cái hồ khá rộng, rồi từ đó nước mới chảy vào con sông. Thanh không biết bơi, nên xuống nước với hắn là một điều khá mạo hiểm. Lúc nhỏ hắn đã từng một lần theo bạn đi tắm sông, lần đó hắn uống một bụng nước và bị sặc đến nỗi mặt mày tím tái. Từ đó hắn có một nỗi ác cảm và sợ hãi với sông nước.
Thanh chậm rãi tiến gần đến thác nước, mọi thứ vẫn như lúc chiều, chẳng có gì khác biệt. Tuy nhiên trong lòng Thanh như có điều gì đó thúc dục, hắn cũng thừa hiểu là ở đây có điều gì đó bất thường, nhưng mà bất thường ở chỗ nào? Ba phía là cỏ và nước, trước mặt là vách đá dựng đứng. Nếu có điều gì bất thường thì điều đó phải ở chỗ nào mới được chứ?
Theo như kinh nghiệm xem phim, đọc truyện của hắn thì chỉ có 2 nơi có khả năng tiềm tàng bí mật: một là dưới đáy hồ, hai là đằng sau thác nước. Chỉ có điều dù là ở chỗ nào thì hắn cũng vô kế khả thi.
Trong lúc hắn đang chán nản thì bất chợt một ánh sáng yếu ớt loé lên từ phía sau thác nước, khiến cho thác nước hừng sáng lên một tích tắc rồi sau đó tắt ngấm. Cũng may là Thanh đang ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn thác nước nên hắn mới bắt được giây phút quan trọng này. Hoá ra là phía sau thác nước có vấn đề.
Lúc này trong lòng hắn vui như mở hội. Cảm giác khám phá ra một bí mật lớn khiến cho cả người hắn sướng đến phát run. Hắn muốn hét lên thật to nhưng hắn đã không làm vậy mà thay vào đó là nhảy cẩng lên vì vui sướng. Trong đêm tối, giữa rừng già mà hét lên thật to thì có trời mới biết sau đó điều gì sẽ đến với hắn.
Phát hiện mục tiêu khiến cho hắn trở nên phấn chấn hơn, Thanh cố gắng áp sát vách đá dưới chân thác nước và tìm cách luồn vào đằng sau nhưng tất cả nỗ lực của hắn đều thất bại. Vách đá trơn trượt vì ẩm ướt và phủ đầy rêu, gần như không có chỗ để leo bám. Một bên gió lạnh thấu xương và bọt nước văng tung toé, khiến cho cây đuốc to bự chẳng của hắn mấy lần sắp dập tắt, làm cho hắn phải lùi lại.
Sau khi trạng thái của hắn gần đến đáy Thanh buộc phải trở về bìa rừng. Ngồi bên cạnh đống lửa để sưởi ấm, hắn bắt đầu suy tư để chuẩn bị cho việc khám phá bí ẩn đằng sau thác nước vào ngày hôm sau. Trong mắt hắn toát lên niềm khát khao và hi vọng bí ẩn này sẽ giúp hắn trở nên mạnh mẽ, để hắn có thể thực hiện ước mơ của mình. Có game thủ nào mà không tưng một lần mơ ước nhặt được bí kíp, hay vũ khí hoàng kim để trở nên thiên hạ vô địch cơ chứ... Hắn cũng đã từng một thời có những ước mơ như vậy. Hắn nhắm mắt lại và chờ đợi đến ngày mai...
Ngày hôm sau Thanh đúng giờ đăng nhập vào game. Khung cảnh buổi sáng ở nơi đây làm cho hắn ngỡ ngàng trong phút chốc. Những miếng băng mỏng bắt đầu tan trong ánh nắng mặt trời, chúng khúc xạ ánh sáng tạo nên những màu sắc cầu vồng tuyệt đẹp. Cả bãi cỏ như đang toả sáng đủ màu sắc và lung linh. Nghỉ ngơi một đêm khiến trạng thái của Thanh đầy tràn. Thanh không muốn mất nhiều thời gian cho việc tìm kiếm thức ăn, hắn quyết định quay trở về nơi trú ẩn để lấy thức ăn và tìm tòi bí ẩn phía sau thác nước.
Ngay khi Thanh quay về nơi trú ẩn thì hắn phát hiện ra một điều hết sức vui vẻ, có một con thú đã sập bẫy kò ke của hắn. Khi hắn lại gần quan sát thì phát hiện ra đó là một con chó sói. Con chó sói này khá lớn cao chừng nửa người. Con sói đã chết vì bị siết cổ và treo lủng lẳng trên cây cả đêm qua. Nhìn lại thì hoá ra nó đã ngoạm miếng thịt hun khói mà Thanh làm mồi nhử, kết quả là chiếc bẫy khởi động và nó bị giật mạnh, treo lên một cách bất ngờ nên bị gãy cổ mà chết.
Thanh cảm thấy thật may mắn làm sao. Nếu phải chiến đấu với con sói này thì hắn chỉ có đường leo cây mà trốn. Chó sói là một trong những loài nguy hiểm bậc nhất của rừng già, vì nó có trí thông minh nhất định và sống theo bầy.
Nhớ tới chuyện này Thanh cũng thấy giật mình. Con sói này xuất hiện ở đây thì chắc chắn xung quanh có ít nhất một đàn sói. Số lượng bao nhiêu thì hắn không biết nhưng rõ ràng khu vực này trở thành một nơi hết sức nguy hiểm.
Sau một hồi lay hoay sử lý thi thể con sói, Thanh đem nó giấu ở trên chạc cây, hắn dự định sau khi tìm hiểu xong bí ẩn của thác nước, hắn sẽ ghé qua rồi vác nó về bộ lạc. Có con sói này hắn yên tâm có cái mà bàn giao với Rambo. Năm trăm ngàn đã nằm trong tầm tay. Quả thực là mọi việc thuận lợi hơn hắn suy nghĩ nhiều. Lắp đặt lại chiếc bẫy, sau đó Thanh mang tất cả lương thực mà hắn có và khởi hành.
Đứng bên dưới chân của thác nước, trước khung cảnh hùng vĩ của đất trời, hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé. Lúc này mặt trời đã lên cao, lớp băng đã tan hết chỉ còn lại hơi lạnh và sự ẩm ướt. Thanh dựng tạm một chiếc bếp dã chiến rồi nhóm lửa để tăng nhiệt độ. Sau khi nghĩ mọi biện pháp hắn quyết định dùng cách đơn giản nhất nhưng cũng là khó khăn nhất. Đó là lội vào hồ, men theo mép nước mà áp sát chân thác, cố gắng chịu đựng những dòng nước xối xả để tiến vào bên trong lòng thác nước.
Với cách này khó khăn lớn nhất của hắn không phải là những hòn đá trơn trượt mà là sức mạnh của dòng nước. Tuy rằng đã nép rất sát vào vách đá, tránh đi phần lớn những luồng nước mạnh, thì những dòng nước xối lên lưng hắn vẫn rất chát chúa, khiến cho hắn cảm thấy lưng tê rần và đau đớn.
Cố gắng vượt qua dòng nước xối xả rút cuộc Thanh cũng lần mò vào được phía sau thác nước. Phía sau thác nước là một hang động. Thanh mò được đến cửa hang thì người đã mệt lả đi, tinh thần của hắn cũng giảm xuống thấy đáy. Hắn phải ăn thịt hun khói và ngồi nghỉ ngơi để lấy lại trạng thái.
Đến khi trạng thái cơ thể tăng lên đến mức bình thường, Thanh nhận ra một điều Trạng thái của hắn vẫn tiếp tục giảm. Lý do hết sức đơn giản, hang động này quá lạnh. Lúc hắn vượt qua thác nước, tuy rằng nước xối trên lưng nhưng nhiệt độ của nước đều ở mức độ bình thường. Lúc đó hắn không cảm thấy gì lạ. Nhưng lúc này hắn cảm thấy quá lạnh. Hơi lạnh toả ra từ trong hang. Chúng làm cho vách đá đóng một lớp băng. Bởi vì nơi đây không được ánh mặt trời chiếu rọi cho nên lớp băng ở đây khá dày.
Trạng thái của Thanh giảm một cách hết sức nhanh chóng, hắn nhẩm tính một thoáng thì thấy rằng với số thịt hun khói mang theo, hắn chỉ có thể cầm cự chưa đầy 1 tiếng. Đó là với mức độ lạnh giá như bây giờ, chứ càng đi sâu vào trong động chắc chắn là sẽ lạnh hơn, lúc đó có trời mới biết là thời gian sẽ rút ngắn tới mức nào. Nhưng chẳng lẽ lại quay ra. Thật vất vả mới có thể vào được đến tận đây.
Đắn đo một chút, Thanh quyết định liều, game thôi mà, cùng lắm thì mất 1 điểm tiềm năng, chăm chỉ rồi sẽ kiếm trở lại thôi. Nghĩ đến đó Thanh không còn cảm thấy băn khoăn nữa, hắn muốn nhanh nhất có thể khám phá được điều gì khiến cho hang động này trở nên lạnh giá đến như thế.
Hai chân đạp băng, hắn lao nhanh vào trong động. Thật kỳ diệu là vách của hang động toả ra một thứ ánh sáng xanh dịu dàng như màu của huỳnh quang, khiến cho mọi thứ trong hang trở nên hết sức rõ ràng. Trong động chỉ có một con đường duy nhất, tuy nhiên khá là quanh co khúc khuỷu. Khi thanh tiêu hao đến miếng thịt thứ 10 thì hắn mới đi đến cuối con đường.
Không gian nơi đây khiến hắn kinh ngạc. Một cái động thật lớn với vô vàn những ngọn thạch nhủ mọc lởm chởm khắp nơi. Chúng đóng một lớp băng dày trông thật sắc nhọn như những chiếc răng của quái vật.
Từng luồng hơi lạnh toát ra từ phía sâu của hang động giống như một con quái vật đang thở. Thanh không có nhiều thời gian để thưởng thức cảnh đẹp. Lượng thịt hun khói của hắn chỉ còn vài miếng. Hắn biết chắc là mình tiêu ở chỗ này rồi, vì với bao nhiêu đó hắn không thể quay trở ra kịp. Trước khi chết hắn chỉ muốn biết rút cuộc là cuối hang động có thứ gì?
Lách mình qua những kẽ băng, hắn lao nhanh về phía cuối hang, đến khi miếng thịt cuối cùng cũng tiêu hao thì hắn rút cuộc cũng thấy được.
Đó một cây hoa, hắn chẳng biết đó là hoa gì, chỉ biết là nó mọc đơn độc một mình giữa một cái hồ băng. Toàn thân của nó là những chiếc lá bằng băng, và toả ra thứ ánh sáng dìu dịu. Bông hoa đang nở rộ. Giữa đài hoa là một chất lỏng màu xanh lam. Còn nguyên nhân gây ra những luồn gió lạnh ngắt trong hang là do có một khe hở trên vách động, gió lùa vào từ chỗ đó, rất mạnh và từng cơn. Khi gió thổi ngang qua đoá hoa thì Thanh có thể thấy được luồng hơi đó nhanh chóng kết sương và đóng thành những hạt bụi băng. Luồng gió đưa chúng đi làm lạnh khắp nơi trong động.
Tiến đến gần đoá hoa, Thanh ngửi được một mùi hương thoang thoảng. Thật thơm, thật hấp dẫn, khiến cho hắn cảm thấy đói bụng cồn cào. Cuối cùng hắn cũng không thể nào cầm cự được nữa. trong trạng thái suy kiệt chờ chết, hắn đưa tay hái lấy đoá hoa và đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu xanh vừa thơm vừa lạnh ấy vào bụng. Sau đó hắn ngất đi…
Ngất chỉ là một trạng thái giả lập của game, người chơi vẫn có thể quan sát các thuộc tính của nhân vật, chỉ là không thể điều khiển cơ thể cử động mà thôi. Hệ thống cho phép người chơi cảm thụ sự đau đớn, tuy nhiên nếu cảm giác đó quá mãnh liệt thì hệ thống sẽ vô hiệu hoá cảm giác đau khiến cho người chơi rơi vào trạng thái mất cảm giác với cơ thể. Lúc đó chỉ có thể chờ đợi đến khi trạng thái cơ thể về “zero” thì hệ thống sẽ đưa người chơi về bộ lạc với phí tổn là 1 điểm tiềm năng.
Thanh lúc này ở vào trạng thái đó, chỉ là thay vì chờ chết, hắn liên tục nghe được thông báo của hệ thống cảnh báo về tình trạng cơ thể của hắn.
- Cảnh báo, có vật chất mang năng lượng cao xâm nhập cơ thể, các tế bào đang bị huỷ hoại, tất cả các thuộc tính giảm xuống 1 điểm!
- Cảnh báo, có vật chất hoạt tính cao xâm nhập cơ thể, các tế bào tăng cường phân rã, tất cả thuộc tính tăng cường 1 điểm!
- Cảnh báo có vật chất có thuộc tính băng xâm nhập cơ thể, các tế bào bị đông cứng.
Liên tục những cảnh báo hiện lên trong đầu khiến hắn cảm thấy choáng váng. Nhất là lúc này cơ thể của Thanh bị biến thành một bức tượng băng. Nếu lúc này có ai đó nhìn thấy hắn, thì chắc chắn khẳng định 100% rằng đó là một bức tượng hoàn mĩ điêu khắc bằng băng, thần vận đầy đủ, đường nét sinh động. Tuy vậy lúc này Thanh không thể cười nổi, hắn gần như quên mất là mình đang ở trong hoàn cảnh nào, mà nhìn chằm chằm vào bảng thuộc tính. Các chỉ số của hắn đang giảm xuống một cách thảm hại, khiến cho hắn khóc không ra nước mắt.
Người chơi khác chết thì mất 1 điểm tiềm năng, còn Thanh lúc này các cột điểm tiềm năng của hắn đang giảm xuống liên tục mà không có cách nào cứu vãn. Cơ thể hắn bị đông lại thành băng nên trạng thái cơ thể bị giữ lại ở mức suy kiệt mà không trở về “ 0” nên hắn chưa có chết. Trong khi đó chất lỏng màu xanh mang theo năng lượng cao, hoạt tính cao vừa tàn phá vừa tu bổ cơ thể của hắn. Điều khiến hắn khóc than đó là tu bổ thì ít mà tàn phá thì nhiều khiến cho điểm tiềm năng của hắn liên tục bị giảm sút.
Nhìn một lần thì hốt hoảng, nhìn hai lần thì lo lắng, nhưng nhìn một chặp thì hắn chỉ còn biết mặc cho số phận. Điểm thể lực của hắn cứ như là con số trên sàn giao dịch chứng khoán, nhảy lên thì ít mà giảm xuống thì nhiều. Thanh vừa đau khổ vừa mắng thầm:
- Mẹ kiếp, số con quạ mà. Khởi đầu ngày mới thiệt là tốt đẹp không ngờ bây giờ kết cục lại thảm thế này, đúng là vật cực tất phản, tốt quá hoá xấu. Ai bảo tò mò làm chi không biết, giờ có hối hận thì cũng đã muộn màng. Ai da…!
Trong khi than trời trách đất thì hắn cảm thấy trong cơ thể từng luồng từng luồn đau đớn đang tàn phá cơ thể. Chuẩn bị mắng chửi hệ thống thì hắn trở nên hết sức tỉnh táo. Hắn phát hiện ra một vấn đề. “Tại sao lúc này hắn có thể cảm nhận thấy đau đớn?” Theo lý thì khi rơi vào trạng thái ngất hắn chỉ còn một con đường là chờ chết. Cảm giác đau đớn chỉ có khi cơ thể ở trạng thái hoạt động được. Chẳng lẽ một thoáng không để ý mà cơ thể của hắn đã chuyển biến tốt rồi sao? Thanh nhanh chóng quan sát thuộc tính cơ thể. Không nhìn thì thôi, nhìn một cái khiến hắn hết cả hồn.
Tên nhân vật: ThanhVân
Linh căn: Băng thuộc tính - chất lượng: sơ cấp
Thông số cơ bản:
Sinh mệnh: 10/110
Linh khí: 10/100
Tinh thần: 10/110
Trạng thái: Kiệt sức - 10/300 điểm
Tốc độ: 10
Thuộc tính nhân vật:
Thể lực: 1
Trí lực: 1
Nhanh nhẹn: 1
Ngộ tính: 1
Tinh điểm: 1
Kỹ năng:
- Băng chi thủ hộ - bị động. Công dụng: Miễn dịch tất cả các tổn thương do băng gây nên, có xác suất 10% chuyển hoá sát thương hệ băng thành linh khí hấp thu.
Nhìn bảng thuộc tính, Thanh thực sự muốn ngất đi thêm lần nữa. Hắn nhìn 4 cột thuộc tính mỗi cột 1 điểm mà muốn kiếm cái cột nào đó đập đầu để chết đi cho rồi. Một tháng trời ròng rã, biết bao công sức, mồ hôi mới có thể khiến cho hắn đạt được vài chục điểm, vượt lên trên những người chơi khác một đoạn. Bây giờ mọi thứ đều biến mất, thậm chí lúc này các chỉ số của hắn còn thảm hại hơn cả lúc mới lập nhân vật. Hắn muốn kêu to, muốn kiến nghị, muốn đòi lại chút công bằng. Chỉ có điều nhìn vào 2 dòng thuộc tính mới tinh khiến hắn chẳng biết nên vui hay nên buồn.
Linh căn: Băng thuộc tính - chất lượng: sơ cấp! Linh khí! Tinh điểm! Kỹ năng “băng chi thủ hộ”. Thứ gì thế này? Không phải nói là game Thế giới ảo mô phỏng thế giới thật lấy bối cảnh là 2000 năm trước công nguyên sao? Vậy sao lại có những thứ liên quan đến tu chân, tu tiên ở đây thế này. Cái đồ chơi này phải tu luyện như thế nào? Ai có thể chỉ cho hắn biết hắn phải tu tiên ra sao đây? Trò chơi như mở ra trước mắt hắn một con đường mới, khác người, chỉ là con đường này hắn phải tự đi, tự tìm đường, không có bất cứ điều gì chỉ dẫn cho hắn cả. Cả người hắn như được sinh ra một lần nữa vậy.
Suy nghĩ thì nhiều nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vài cái chớp mắt. Thanh một lần nữa trở về với hiện tại vì cơ thể của hắn đang không ngừng truyền đến những cảm giác đau đớn khắp toàn thân. Lúc này đây hắn tự nhiên muốn thấy được cái thứ gì đang chạy trong cơ thể, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn đến vậy. Tuy chỉ là một ý nghĩ thôi nhưng bỗng nhiên nhoáng một cái Thanh thấy mình đang bay ra khỏi cơ thể và nhìn thấy cơ thể của mình đang nằm ở dưới mặt băng. Điều đặc biệt là cơ thể ấy hoàn toàn trong suốt. Tại vị trí bụng dưới có một điểm sáng màu lam đang toả sáng, lấy nó làm trung tâm từng sợi nhỏ như những sợi tơ lan toả ra khắp cơ thể của hắn. Đồng thời ở một vài vị trí các sợi tơ này hợp lại với nhau, cuộn tròn lại thành một cái nút. Sự đau đớn của cơ thể Thanh là do các sợi tơ này mang lại. Chúng đang len lỏi khắp mọi ngóc ngách cơ thể của hắn. Khoảng 1 tiếng sau thì rút cuộc các sợi tơ cũng bao phủ toàn bộ cơ thể của Thanh. Hắn tỉ mỉ đếm thì phát hiện ra có 365 cái nút phân bố khắp trên cả cơ thể hắn và trung tâm là cái nút đang toả sáng kia. Thanh thấy vị trí này có chút quen mắt. Trong truyện kiếm hiệp và phim ảnh, không phải người ta thường gọi đó là đan điền hay sao…
Thanh nằm nhoài xuống dưới mặt băng, ngửa mặt lên nhìn những măng đá kết băng ở trên trần của hang động. Chẳng biết từ lúc nào cơ thể của hắn đã không còn kết băng nữa mà trở về trạng thái bình thường. Chỉ có điều lông mi, chân mày và mái tóc của hắn đã chuyển thành màu trắng bạc. Mỗi lần hắn thở ra là có một luồng hơi lạnh lan toả. Có lẽ vì trong hang nhiệt độ vẫn còn rất lạnh.
Lúc này Thanh hoàn toàn không còn cảm thấy lạnh lẽo. Đó là một cảm giác thật kỳ diệu, biết là xung quanh rất lạnh, mọi thứ đều bị đóng băng, nhưng cơ thể lại như ngâm trong ôn tuyền, thoải mái, thư thái và hết sức dễ chịu. Trạng thái cơ thể của hắn vẫn không hề khá lên một chút nào. Tuy rằng cảm giác thoải mái như thế nhưng hắn vẫn không thể động đậy được. Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là cảm nhận từng chút những thay đổi trong cơ thể.
Thanh tỷ mỉ quan sát mạng lưới những sợi nhỏ và các nút. Hắn nhanh chóng nhận ra một vài điểm khác biệt giữa chúng. Cái nút phát sáng ở vị trí đan điền là to nhất, hắn tạm gọi đó là nguyên điểm.
Từ cái nút này các sợi tơ chia làm 5 nhánh lan toả về đầu, 2 tay và 2 chân. Trên các nhánh đều có 73 nút. Trong đó có 12 nút là đặc biệt to hơn những nút khác và chúng xếp thành một trục thẳng từ nguyên điểm cho đến mi tâm, hai lòng bàn tay và hai lòng bàn chân. Hắn tạm gọi đó là 5 trục chính và 60 tiêu điểm. Các nút còn lại thì phân bố khắp nơi xung quanh các tiêu điểm. Nhất thời hắn cũng không thể phân biệt ra quy luật phân bố của chúng. Chỉ có điều các nút càng xa trục chính thì càng nhỏ và số sợi tơ liên kết cũng ít hơn.
Suy tư một lúc hắn cũng hiểu được. Lúc này hắn chỉ mới có mỗi nguyên điểm là phát sáng, ứng với trong bảng thuộc tính hắn có 1 tinh điểm. Suy ra điều hắn cần làm là tìm cách thắp sáng những nút còn lại. Mỗi nút như thế sẽ mang lại cho hắn 1 tinh điểm? Thanh tự hỏi trong lòng. Làm sao để thắp sáng các nút?
Có lẽ do hắn khá tập trung quan sát tình huống cơ thể cho nên lúc này hắn phát hiện ra một điều. Xung quanh hắn có một vài đốm sáng màu xanh đang dập dìu tiến đến và hoà tan vào cơ thể. Mỗi khi có một đốm sáng hoà tan vào thì mạng lưới các sợi nhỏ sáng lên và những luồng sáng ấy như những dòng nước nhỏ chảy về nguyên điểm khiến cho nguyên điểm đang sáng yếu ớt trở nên rực rỡ hơn một chút.
Thanh nhìn thấy thế thì đột nhiên ngộ ra, đây không phải là trạng thái minh tưởng mà trong truyện tiên hiệp thường nói đến đó sao? Tu tiên thì phải ngồi minh tưởng, hấp thu thiên địa nguyên khí. Chắc chắn những đốm sáng màu xanh kia là thiên địa nguyên khí, không sai vào đâu được. Mà cho dù không phải thì hắn cũng chẳng biết phải gọi chúng là thứ gì, thôi cứ đặt tên cho nó như thế.
Một chút lơ đãng khiến cho hắn không còn đủ tập trung, lúc này hắn không còn cảm thấy những đốm sáng ấy nữa. Có chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng hắn lấy lại bình tĩnh. Thanh cố gắng tập trung và nghĩ về những đốm sáng. Lúc này hắn cảm nhận một cách rõ ràng sự thay đổi của mọi thứ xung quanh. Hắn không còn nhìn thấy mọi thứ như bình thường mắt người vẫn thấy, mà là không gian xung quanh trở nên huyền ảo, xung quanh hắn lúc này tràn ngập những điểm sáng đủ mọi màu sắc, tuy nhiên nhiều nhất vẫn là những đốm sáng màu xanh.
Ở trạng thái này Thanh thấy được các đốm sáng màu xanh ấy đang chậm chạp tiến lại gần cơ thể hắn. Đến khi chúng chạm vào làn da của Thanh thì lập tức tan ra và hoà vào mạng lưới các sợi tơ để tiến về thắp sáng nguyên điểm. Trạng thái này thật kỳ diệu, khiến cho hắn cảm thấy mê mẩn. Tuy nhiên Thanh chỉ có thể cảm nhận được các đốm sáng trong phạm vi 1 mét. Hắn nhìn những đốm sáng di chuyển một cách chậm chạp khiến cho tâm trạng của hắn trở nên nôn nóng. Thanh càng nôn nóng thì chúng di chuyển càng chậm, một số đốm sáng đã chập chờn và biết mất. Thanh thấy thế thì chợt tỉnh ngộ. Muốn hấp thu các đốm sáng nhanh chóng thì phải giữ cho cơ thể ở trạng thái “tâm vô tạp niệm”. Ngược lại càng nôn nóng thì càng không thu được gì.
Chẳng biết đã trải qua bao lâu, đến khi nguyên điểm của hắn hấp thu đủ linh khí và toả sáng đến chói mắt thì kỳ biến phát sinh. Nguyên điểm tự động phát ra một luồng ánh sáng dọc theo 5 trục chính phóng đến 5 tiêu điểm đầu tiên. Lúc này các tiêu điểm dường như được kích thích, chúng bắt đầu hấp thu luồng sáng do nguyên điểm phát ra và biến đổi. Chúng trở nên trong suốt, không còn hình dạng là các nút do các sợi tơ cuộn lại nữa mà dường như các sợi tơ đã bị hoà tan trở thành một viên tinh thể phát sáng, Thanh tạm gọi đây là tiêu tinh.
Sau khi biến đổi xong các tiêu tinh trở nên ảm đạm, có vẻ năng lượng do nguyên điểm cung cấp đã hết. Lúc này, trong cảm nhận của Thanh, hắn thấy được số lượng các đốm màu xanh di chuyển về phía hắn trở nên nhiều hơn, nhanh hơn và phạm vi cảm nhận của hắn cũng được mở rộng lên 6 mét. Trong phạm vi này tất cả những đốm sáng mà hắn cảm thấy được đều bắt đầu di chuyển về cơ thể của hắn.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi đi. Đến khi 5 tinh điểm hoàn toàn thắp sáng thì Thanh cảm thấy cơ thể mệt mỏi không chịu nổi. Khiến hắn không cách nào có thể tập trung minh tưởng. Thanh đành phải từ bỏ. Hắn mở ra thuộc tính cá nhân để kiểm nghiệm thành quả. Nhìn bảng thuộc tính Thanh há hốc mồm vì kinh ngạc.
Tên nhân vật: ThanhVân
Linh căn: Băng thuộc tính - chất lượng: sơ cấp
Thông số cơ bản:
Sinh mệnh: 10/160
Linh khí: 600/600
Tinh thần: 1/160
Trạng thái: Đói khát - 50/1800 điểm
Tốc độ: 60
Thuộc tính nhân vật:
Thể lực: 6
Trí lực: 6
Nhanh nhẹn: 6
Ngộ tính: 6
Tinh điểm: 6
Kỹ năng:
- Băng chi thủ hộ - bị động. Công dụng: Miễn dịch tất cả các tổn thương do băng gây nên, có xác suất 10% chuyển hoá sát thương hệ băng thành linh khí hấp thu.
- Minh tưởng: Chủ động. Công dụng: Tập trung tinh thần, hấp thu thiên địa linh khí tẩm bổ tự thân.
Mỗi một tinh điểm mang lại cho Thanh tất cả thuộc tính tăng lên 1 điểm. Thanh không ngờ hiệu dụng của tinh điểm lại mạnh mẽ đến thế. Với đà phát triển như thế này không phải chỉ vài ngày là hắn có thể lấy lại những gì đã mất! Với 360 tinh điểm còn lại, nếu hắn thắp sáng toàn bộ, lúc đó mỗi thuộc tính của hắn đều đạt 366 điểm. Một con số mà trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Thanh nhìn thấy thuộc tính tinh thần bị giảm xuống đến đáy thì hiểu được, vì sao hắn không cách nào tập trung minh tưởng được nữa. Hắn cần nghỉ ngơi hồi phục tinh thần. Không còn cách nào khác hắn đành phải thả lỏng cơ thể sau đó thoát game. Khi người chơi thoát game thì trạng thái của cơ thể hồi phục là nhanh nhất.
Sau khi đăng xuất, Thanh mở diễn đàn game. Hắn muốn tìm hiểu một chút thông tin. Thanh muốn xem thử đã có ai gặp phải tình huống như hắn chưa.
Sau nửa ngày lục lọi tất cả các bài viết trên diễn đàn, hắn hơi thất vọng. Không có ai viết bài về vấn đề này cả. Tất cả đều là những bài viết về việc làm sao áp dụng khoa học kỹ thuật để cải tiến xã hội nguyên thuỷ. Một số bài viết khiến hắn cảm thấy khá ngạc nhiên. Đó là những bài viết về cách tìm kiếm các mỏ than, mỏ kim loại. Đọc sơ qua những bài viết đó Thanh dám khẳng định là do chuyên gia viết. Bài viết hết sức chi tiết, tỷ mỉ và có dẫn chứng kèm theo. Người chơi đó đã thành công chế tạo được công cụ bằng sắt đầu tiên trong game.
Ngoài những bài viết về khoa học kỹ thuật ra, thì những bài viết về võ thuật và rèn luyện cơ thể là những bài viết có số lượng người tham gia thảo luận đông đảo nhất. Đọc những bài viết này Thanh mới biết thế nào là trời cao đất rộng. Hoá ra đã có người hoàn thành nhiệm vụ “Sinh tồn” của hệ thống. Mới hơn 1 tháng mấy ngày thôi. Hắn cứ tưởng là bản thân thuộc loại trâu bò nhất rồi, không ngờ còn có kẻ trâu bò hơn cả hắn. Người đó là một võ sư. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hắn đạt được tấm bản đồ thế giới. Nhờ có tấm bản đồ này mà người đó băng qua được khu rừng. Tuy rằng trên đường đi có chút nguy hiểm nhưng không đáng kể. Kết quả là hắn đến được một bộ lạc lớn hơn - trung cấp bộ lạc.
Trung cấp bộ lạc có sức chứa 10000 người chơi. Ở đây bắt đầu đã có thổ dân nghiên cứu luyện kim. Vũ khí của họ không còn là gậy gộc và đồ đá mà đã được thay thế bằng những vũ khí bằng đồng. Đặc biệt nhất là ở trung cấp bộ lạc bắt đầu xuất hiện tiền tệ - Tiền đồng.
Thanh ngồi nhâm nhi ly nước chanh mẹ mới pha cho hắn và ngẫm nghĩ. Trong lúc này hắn cảm thấy đầu óc khá hỗn loạn. Bao nhiêu dự định, kế hoạch của hắn cho đến lúc này đều bị phá sản do sự biến đổi của cơ thể. Hắn cần một lần nữa hoạch định lại con đường của chính mình. Hắn đắn đo giữa 2 lựa chọn. Một là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống và đi đến trung cấp bộ lạc. Như vậy giấc mơ kiếm tiền của hắn mới gần thêm một chút. Thứ hai là ở lại hang động tu luyện cho đến khi trở nên mạnh mẽ mới rời đi. Chỉ có điều nếu làm thế thì hắn cũng không biết đến khi nào thì việc tu luyện mới kết thúc. Một tháng, hai tháng hay lâu hơn thế. Con đường này hắn không được ai chỉ dẫn, chỉ có thể tự thân mày mò. Kết quả thế nào chính hắn cũng mờ mịt.
Đến khi ly nước chanh cạn sạch thì hắn cũng có được quyết định của mình. Hắn chọn con đường tu luyện. Dù sao tiền bạc hắn cũng không phải cần gấp. Còn cơ hội rèn luyện trong hang động thì không phải lúc nào cũng gặp. Có trời mới biết sau khi hắn hái bông hoa kỳ lạ đó, hang động có thay đổi gì không? Cơ hôi gặp là phải tận dụng, bỏ qua sẽ gặp xui xẻo.
Sau khi xác định được mục tiêu, Thanh cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn ra. Ngó qua chiếc đồng hồ báo thức hắn thấy giật cả mình. Trên đồng hồ chỉ gần 5h chiều. Hắn nhớ mang máng lúc hắn vào trong hang vào khoảng tầm 9h sáng. Trong cảm giác của hắn chỉ như mới đó thôi vậy mà đã hơn 8 tiếng đồng hồ. Thanh đi xuống nhà chuẩn bị nấu bữa chiều cho gia đình. Hắn không lo lắng về bữa trưa lắm, vì trước đây mỗi lần hắn bận công thành chiến thì không thể dừng game được. Những lúc đó mẹ hắn nấu ăn. Miết rồi mẹ hắn cũng thành thói quen. Dù sao không phải ngày nào hắn cũng như thế. Mỗi tháng chỉ có 1 ngày công thành mà thôi.
Đến tối, sau khi cơm nước xong xuôi, Thanh đăng nhập vào game. Nhìn lướt qua bảng thông tin nhân vật hắn cảm thấy yên lòng. Các thuộc tính khôi phục khá nhiều, chỉ có mỗi thuộc tính trạng thái cơ thể vẫn ở mức đói khát 50/1800 điểm. Lúc này Thanh phải đối mặt với vấn đề khó khăn là kiếm cái gì đó lót dạ. Cảm giác đói khát không khiến người chơi đau đớn nhưng nó cồn cào rất khó chịu.
Hắn lúc này không hề bị ảnh hưởng bởi băng, thậm chỉ khi chạm vào băng hắn còn có chút cảm giác thoải mái. Thanh bắt đầu tìm kiếm xung quanh hồ băng coi thử có thứ gì có thể giúp hắn lót dạ được không! Hắn tìm khắp mọi ngóc ngách của hang động, nhưng ngoại trừ thạch nhũ và băng, hắn không tìm thấy được bất kỳ dấu vết nào của sự sống ở chỗ này. Quay trở lại hồ băng, hắn ngồi xếp bằng và nhìn cây băng hoa. Hoa của cây này đã bị hắn hái. Bông hoa vẫn còn rơi trên mặt băng. Lúc đó hắn chỉ mới uống mật của hoa thôi. Cơn đói thúc dục, khiến hắn đổ liều. Quyết định cầm bông hoa lên và ăn từng cánh một.
Ngoài dự liệu của Thanh, cánh hoa không những không khó ăn mà ngược lại, rất giòn và thơm. Nhai nát còn chảy ra một chất lỏng mát lạnh. Thanh nuốt tất cả vào bụng. Đột nhiên hắn cảm thấy dạ dày như đông lại một luồng hơi lạnh bắt đầu lan toả trong cơ thể hắn. Gần giống với lúc hắn uống mật hoa khiến cho cơ thể bị tàn phá. Chỉ là lần này năng lượng chứa trong cánh hoa ít hơn nhiều. Tiến vào trạng thái minh tưởng hắn nhìn thấy một kỳ cảnh đang diễn ra trong cơ thể hắn.
Lấy dạ dày làm trung tâm các sợi tơ sung quanh đó trở nên hết sức lung linh và sáng chói. Từng luồng, từng luồng năng lượng bị chúng hấp thụ và chuyển dời về Nguyên điểm khiến cho một vùng cơ thể của hắn sáng rực lên. Lúc này hắn cảm thấy nguyên điểm cứ như là một sinh vật đang sống vậy, nó tham lam hút hết tất cả những luồng năng lượng do các sợi tơ truyền về. Đồng thời nó cũng phóng thích từng luồng năng lượng đến 5 tiêu tinh.
Những tiêu tinh này cũng bắt đầu sáng lên rực rỡ, và khi chúng hoàn toàn trở nên trắng xoá thì chúng bắt đầu phóng thích một luồng năng lượng mới đến tiêu điểm tiếp theo, khiến cho các tiêu điểm này bị kích thích và chuyển biến thành tiêu tinh.
Năng lượng ẩn chứa trong một cánh khoa thật khủng khiếp. Chỉ trong 1 phút đồng hồ, Thanh đã thắp sáng được thêm 10 nguyên điểm, mỗi trục chính đã xuất hiện 3 tiêu tinh được thắp sáng. Lúc này năng lượng của một cánh hoa mới tiêu hao hết. Cả Nguyên điểm và các tiêu tinh đều phát sáng chói lọi.
Thanh cảm thấy hết sức mừng rỡ. Nhìn lại bông hoa, hắn nhẩm tính số lượng cánh hoa phải còn hơn chục cái. Hơn nữa loại tăng lên này không hề có tác dụng phụ gì cả, đơn thuần là năng lượng hoà tan, cho nên Thanh quyết định từng cái từng cái ăn cho bằng hết.
Mỗi tinh điểm sáng lên là một lần hắn cảm thấy vui sướng. Từng cánh hoa tan rã trong bụng khiến cho số lượng tinh điểm được thắp sáng ngày càng nhiều. Tuy nhiên những tinh điểm càng xa nguyên điểm thì năng lượng cần để thắp sáng cũng tăng cao. Hơn chục miếng cánh hoa nhưng chỉ có thể giúp hắn mở thêm 20 tinh điểm mà thôi. Tổng cộng đến lúc này hắn đã thắp sáng được 36 tinh điểm. Trên mỗi trục chính có 7 tinh điểm sáng lấp lánh.
Nhìn bảng thuộc tính cá nhân, Thanh sung sướng cười ngây ngô. Thật tuyệt vời. Tất cả thuộc tính tăng lên 36 điểm. Sinh mệnh tăng lên 460 điểm. Linh khí tràn đầy với 3600 điểm. Tinh thần của hắn cũng tăng lên vùn vụt đạt 460 điểm. Nhất là nhanh nhẹn, đạt con số lên đến 360 điểm. Gấp 5 lần tốc độ trước đây của hắn. Chưa bao giờ Thanh cảm thấy tự tin như lúc này…
Bông hoa tuyết không chỉ mang lại cho Thanh sự tăng trưởng vượt bậc, mà còn giúp cho trạng thái cơ thể của hắn trở hên hưng phấn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy cơ thể trở nên sung sức như vậy. Lúc này hắn chỉ muốn tìm thú dữ để đọ sức để xem thử bản thân lợi hại đến dường nào?
Tuy vậy trong hang động này ngoài hắn ra chẳng có lấy một con côn trùng chứ đừng nói chi là thú dữ. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Thanh bắt đầu suy nghĩ. Hiện tại hang động này chỉ có mỗi mình hắn biết, và với độ lạnh giá của hang động thì chẳng có người chơi hoặc con thú nào có thể thâm nhập vào tận đây. Cho nên trước mắt nơi này trở thành một nơi trú ẩn lý tưởng cho hắn. Hắn quyết định định cư ở đây một thời gian, chờ thực lực tăng lên rồi sẽ rời bộ lạc. Với sức mạnh hiện tại hắn cảm thấy hết sức tự tin rằng việc săn giết thú dữ đối với hắn không còn khó khăn bao nhiêu.
Nhờ có thể lực tăng mạnh nên việc đi ra thác nước trở nên dễ dàng hơn trước rất nhiều. Thanh rời đi hang động, tiến về nơi trú ẩn của hắn ở trong rừng. Hắn cần trở về bộ lạc để bàn giao con sói với Rambo để lấy tiền. Thanh chợt nhận ra rằng ở tại bộ lạc hắn vẫn có thể kiếm được tiền. Hắn có thể nhờ Rambo tìm mối giúp. Chỉ cần có ai đó cần săn thú dữ hắn có thể bán cho họ kiếm tiền. Với khả năng hiện nay của hắn thì việc săn giết thú dữ trở nên đơn giản hơn nhiều, hắn có thể giảm giá để thu hút người mua… Nghĩ đến đây Thanh cảm thấy hết sức vui vẻ…
Lúc này trời đã bắt đầu tối đen, tuy vậy hắn không hề cảm thấy e dè sợ hãi như trước nữa. Thanh lần theo con sông, dưới ánh sáng mờ nhạt của những ngôi sao để trở về nơi trú ẩn của hắn. Khu rừng về đêm trở nên rộn ràng với tiếng kêu của các loại côn trùng. Thỉnh thoảng có vài con thú nhỏ đi ăn đêm bị hắn kinh sợ chạy tứ tán. Thanh không thèm để ý đến chúng mà tập trung quan sát, dù hết sức tự tin nhưng hắn cũng không dám lơ là cảnh giác. Trong rừng có nhiều thứ có thể giết chết hắn mà không cần phải vận dụng sức mạnh.
Về đến nơi trú ẩn một cách an toàn, Thanh cẩn thận kiểm tra thi thể của con sói. Thật may mắn là nó vẫn bình thường như ngày hôm qua. Mở hệ thống hảo hữu lên Thanh nhìn thấy nick của Rambo đang sáng. Bên cạnh đó là vài tin nhắn chờ đọc. Mở hộp tin nhắn ra:
- Alô, ông đâu rồi? Tôi có vài người bạn, muốn giới thiệu với ông? Họ cũng muốn săn vài con thú. ý ông sao?
- Xin chào buổi sáng, ông đang ở đâu thế? Hôm qua tới giờ tìm ông chẳng thấy đâu?
…
Thanh cười nhẹ và bắt đầu gửi tin nhắn.
- Chào Rambo, ông đang ở đâu đấy?
Chỉ 1 phút sau hắn nhận được tin nhắn trả lời.
- Oa, chào ThanhVân, tôi đang ở bộ lạc chứ đâu? Đêm tối rồi đi đâu được! Mà ông đang ở đâu? Sao 2 ngày nay tôi chờ ở lều của ông mà không thấy?
- Tôi đang ở trong rừng.
- Oh. Thật ghê gớm, cao thủ có khác. Đêm xuống vẫn dám ở trong rừng. Ông đang ở chỗ nào, có gần bộ lạc không?
- Tui đang ở rất xa, cách bộ lạc chừng 10km. Hàng ông cần đã có rồi.
- Oa, oa. Thật tuyệt. Là con gì thế?
- Chó sói. Đảm bảo chất lượng.
- Ha ha. Ông quá tuyệt vời, nhanh như vậy đã giết được. Chừng nào thì ông có thể mang về bộ lạc?
- Giờ cũng tối rồi, để sáng mai tôi vác nó về, chắc tầm trưa là đến bộ lạc. Lúc đó ông ra bìa rừng phía bắc, nơi gần bờ sông ấy. Tôi sẽ giao hàng cho ông.
- Ok. Thống nhất thế. Ngày mai tôi sẽ có mặt đúng giờ.
- À, Ông bảo có mấy người bạn muốn săn thú phải không? Ngày mai ông có thể mời họ cùng đi với ông luôn. Được chứ?
- Ok, ok! Tưởng chuyện gì, ông đồng ý thì mọi việc okie thôi.
- Thế nhé, mai gặp lại. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Đóng hệ thống hảo hữu lại, Thanh cảm thấy yên tâm. Ngay mai giao hàng nhận tiền, nhân tiện kiếm thêm vài mối làm ăn nữa là hắn có thể kiếm được một ít.
Một đêm bình tĩnh trôi qua, ngày hôm sau khi những ánh nắng của buổi bình minh len lỏi qua từng tán lá chiếu xuống đám cỏ xanh thì Thanh đăng nhập vào game. Hắn quan sát xung quanh, đây là một thói quen gần như trở thành bản năng của hắn. Bởi vì hắn thường xuyên đăng xuất game ở bên ngoài bộ lạc, như thế không có gì đảm bảo an toàn cho nhân vật của hắn. Nên hắn phải học cách ẩn nấp và mỗi khi đăng nhập hắn phải kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, xem thử có gì nguy hiểm hay không.
Sau khi xác định mọi thứ vẫn bình thường, Thanh thu dọn thi thể của con sói, vác nó trên vai và trở về bộ lạc. Mang theo một con sói nặng gần 50kg trên lưng nhưng hắn vẫn di chuyển như ngày thường. Thanh cảm nhận được sự mạnh mẽ do cơ thể mang lại. Nếu như trước kia hắn chỉ có thể vác một đoạn rồi nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó mới vác đi tiếp. Nhưng giờ đây hắn vừa vác vừa chạy băng băng.
Cho dù thể lực và tốc độ tăng cao, nhưng vác một con sói thì hắn cũng không rút ngắn thời gian được bao nhiêu. Mất gần 3 tiếng đồng hồ rút cuộc hắn cũng về đến bộ lạc. Thanh không vào bộ lạc mà đứng ở điểm hẹn với Rambo. Có lẽ hắn về đến nơi sớm hơn dự định nên Rambo chưa tới. Thanh bật hệ thống hảo hữu lên và gửi một tin nhắn cho Rambo.
- Alo, Xin chào, ông có ở bộ lạc không? tôi đã về tới nơi.
- A ha. Tới liền, đang ở ngoài bộ lạc, chờ bọn tôi một chút nhé.
Thanh ngồi nghỉ ngơi và chờ đợi. Di chuyển cả một chặng đường dài một cách liên tục khiến cho trạng thái của hắn có hơi giảm xuống. Thanh nhận thấy với sự tăng trưởng của thể lực thì sức chịu đựng của cơ thể càng tăng. Đi hơn 10km đường rừng mà trạng thái của hắn chỉ giảm xuống có một ít. Thanh kiểm tra thông tin nhân vật thì thấy: linh khí vẫn tràn đầy, tinh thần có giảm một khoảng và đang dần hồi phục, trạng thái vẫn còn hơn 10 ngàn điểm. Hắn ước lượng với độ tiêu hao này hắn có thể đi gần 100km liên tục thì mới cảm thấy kiệt sức. Một con số khiến chính hắn cũng cảm thấy giật mình.
Thanh không phải chờ đợi lâu, chỉ khoảng tầm 10 phút sau hắn thấy Rambo cùng 5 người lạ đi tới. Gặp nhau, chào hỏi và bắt tay thân thiện, sau đó Rambo săm soi thi thể của con sói. Thanh chỉ yên lặng quan sát Rambo và 5 người lạ. Bỗng nhiên hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, sau đó hắn đang cảm thấy mừng như điên. Hắn phát hiện ra một công dụng mới của Linh khí.
Vốn dĩ hắn chỉ mang tâm thế thử nghiệm một chút, hắn đem tinh thần tập trung, vận chuyển linh khí trong nguyên điểm lên đôi mắt. Không ngờ trong phạm vi 36 mét xung quanh hắn tất cả cỏ cây hoa lá và người chơi đều hiển thị tất cả thông số lên. Cỏ cây thì hiện tên tuổi và công dụng, còn người chơi thì hiện thông tin nhân vật.
Thông qua đó biết được Rambo có thể lực 20 điểm, trí lực 5 điểm, nhanh nhẹn 5 điểm và ngộ tính 10. Mới nhìn bảng thông số này Thanh cảm thấy hết sức giật mình. Khi hắn chưa gặp phải cơ duyên thì tổng tất cả thuộc tính của Thanh chỉ mới đạt 49 điểm. Trong khi đó tính tổng thuộc tính của Rambo thì đã đạt 40 điểm. Thanh thầm nghĩ hắn vất vả cả tháng trời, tận dụng từng giây từng phút mới đạt được 49 điểm, trong khi đó thằng này nhìn kiểu gì cũng thuộc loại cà lơ phất phơ thế mà điểm số cũng cao đến 40 điểm. Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Sau này phải hết sức thận trọng. Ngoài Rambo ra thì còn có 2 người điểm số trên 40 và 3 người còn lại cũng trải đều từ 35 đến 39. Một đội ngũ như thế trong bộ lạc thuộc dạng top mạnh.
Tuy rằng khá giật mình nhưng Thanh vẫn tỏ ra dửng dưng. Vận dụng linh khí lên mắt khiến cho linh khí của hắn tiêu hao mỗi giây 1 điểm. Thanh không muốn linh khí tiêu hao quá nhiều nên hắn thôi không quan sát nữa, hắn đứng đó và chờ đợi. Năm người chơi còn lại cũng không nói gì, họ cùng với Rambo quan sát thi thể con sói và nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Sau khi tỉ mỉ kiểm tra thi thể con soi Rambo và những người bạn của hắn mới quay sang bắt chuyện với Thanh.
- Thật tuyệt. Một thi thể hoàn hảo, con sói chết do bị bẻ gãy cổ, có dấu vết của việc siết cổ, tôi đoán là do thòng lọng gây ra. Bộ da hoàn hảo không có dấu vết của việc chiến đấu. Có thể kết luận là con sói này chết do một cái bẫy thòng lọng. Có đúng không?
Thanh cảm thấy hết sức giật mình. Không ngờ chỉ quan sát thi thể mà nhóm người này có thể phỏng đoán chính xác đến như vậy. Hắn mỉm cười, gật đầu và nói.
- Hoàn toàn chính xác. Con sói này tôi bẫy được đấy.
Rambo và những người bạn cũng cười, tỏ ra thoả mãn.
- Được rồi, con sói này tôi nhận, bây giờ ông cho tôi số tài khoản ngân hàng tôi sẽ chuyển tiền cho ông. Trong game có thể giao dịch trực tiếp.
Thanh cũng biết điều đó, lúc mua đầu máy nhân viên phục vụ có hướng dẫn tỉ mỉ cách sử dụng rồi. Nhìn số tiền trong tài khoản tăng lên 500 ngàn, Thanh cảm thấy vui vui. Lúc này Batman - một trong 5 người bạn của Rambo, lên tiếng.
- Xin chào ThanhVân! Xin được giới thiệu, tôi tên là Batman, bên cạnh tôi là Spider_Man, còn đây là Super_man, kế tiếp là Iron_man và cuối cùng là X_man.
Thanh nghe giới thiệu mà suýt chút nữa bật cười. Nhóm người này cũng quá là cực phẩm. Lấy tên toàn những siêu anh hùng trong phim. Hắn tự nhủ: “Không biết họ có kỹ năng đặc biệt như những siêu anh hùng đó không?” Tuy thế hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh và cười đáp
- Xin chào, rất hân hạnh được làm quen.
Sau khi bắt tay thân thiện với từng người, Batman tiếp tục nói.
- Chúng tôi đã nghe Rambo giới thiệu về ông, quả thật lúc đầu chúng tôi không tin tưởng lắm nhưng sau khi nhìn tận mắt thì chúng tôi đã hoàn toàn tin tưởng. Không giấu gì ông, 6 người chúng tôi là một nhóm. Thực lực cũng không đến nỗi tệ. Tuy nhiên bọn tôi cũng chỉ có thể đi xa nhất là 5km vào sâu trong rừng. Chúng tôi đã giết được vài con lợn rừng, nhưng thú dữ thì chưa hề thấy một con nào. Một tuần trước chúng tôi phát hiện ra một con gấu. Là một con gấu chó trưởng thành. Tuy nhiên đối phó với con gấu này thì chúng tôi bó tay. Nên chúng tôi dự định mời ông tham gia để săn giết nó. Ông thấy sao?
Thanh lắng nghe Batman nói và suy nghĩ.
- Tại sao các ông không dùng bẫy?
- Chúng tôi đã nghĩ đến biện pháp dùng bẫy, tuy nhiên con gấu này dường như thành tinh rồi. Bọn tôi đào hầm chông thì nó đi vòng qua, làm bẫy lưới thì nó quay đầu đi hướng khác. Thiệt là hết cách. Còn đem người là làm mồi dụ thì nó không bị lừa. Suốt ngày nó nằm lỳ ở trong hang, lâu lâu nó mới đi ra bờ sông bắt cá hoặc hái tổ ong. Thấy người nó ngó lơ như không ấy. Mỗi khi tới gần trong phạm vi 3 mét là nó tấn công ngay, không kịp chạy. Mà nó vồ một cái là chết ngay lập tức. Bọn tui cũng tổn hao mấy lần với nó mà chẳng đạt được kết quả gì.
Thanh nghe miêu tả như thế cũng cảm thấy đau đầu. Tuy rằng hắn đã giết 2 con thú dữ, nhưng dường như đều dùng bẫy. Trực tiếp chiến đấu hắn chưa thử lần nào. Dù hiện tại sức mạnh có tăng lên nhưng đối đầu với một con gấu trưởng thành thì hắn không có nắm chắc. Tuy vậy hắn cũng muốn thử, hơn nữa đây là vụ làm ăn mở rộng, nếu không nhận thì ảnh hưởng đến sau này. Do đó hắn quyết tâm nhận vụ này.
- Okie, tuy rằng nghe ông miêu tả tôi cũng cảm thấy có chút khó khăn, nhưng vụ này tôi sẽ nhận. Chỉ là vấn đề thù lao. Các ông ra giá đi. Thấy được thì tôi làm.
Thấy Thanh lại đem vấn đề giá tiền đá trở lại, Rambo ngồi một bên nở nụ cười. Trong khi chờ đợi 5 người kia bàn bạc giá tiền, Thanh quay sang nói chuyện với Rambo.
- Này Rambo, ông có muốn đặt hàng thêm con thú dữ nào không?
Lúc này Rambo trở nên hào hứng.
- Ồ, ông còn hàng à? Có bao nhiêu?
Thanh lắc đầu.
- Không, hàng tui chưa có. Chỉ là tui chuẩn bị vượt vách núi tìm kiếm, chắc là sẽ săn được vài con. Nếu ông muốn mua thì tôi sẽ bán lại cho ông.
- Ông chuẩn bị vượt qua vách núi? Cái vách núi cách bộ lạc hơn 10km mà thổ dân nói ấy hả?
- Ừ!
Rambo giơ ngón tay cái lên.
- Ông quá trâu. Có bí quyết gì không chỉ cho tui với. Tui ra giá 500 ngàn.
Đụng phải vấn đề này Thanh chỉ cười cười lắc đầu. Rambo cũng nhận ra là mình hơi quá. Hắn cười lảng sang chuyện khác.
- Ok thôi. Nếu ông có thú dữ bán thì tui mua. Nhưng mà giá tiền thì không cao như lần này được. Ông thấy sao?
- Được thôi, 400 ngàn, ông cảm thấy thế nào?
- 300 ngàn, tui chỉ có thể trả ông nhiêu đó thôi. Dù sao thì tui chỉ cần con thú dữ đầu tiên để phong danh hiệu, còn sau đó từ từ săn cũng được, không vội.
Thanh ngẫm nghĩ một lát, thấy giá tiền cũng có thể chấp nhận được.
- Okie, nhất trí thế, có hàng tui sẽ nhắn tin cho ông.
Rambo và Thanh bắt tay thay cho hợp đồng.
Lúc này 5 người Batman cũng đã thảo luận xong. Giá cả đưa ra là 200 ngàn tiền thuê. Giết xong con gấu sẽ trả tiền. Thanh một phần muốn thử nghiệm năng lực bản thân, một phần cũng cảm thấy lần này là hợp tác giết thú. Không phải đơn độc hành động cho nên giá tiền đó cũng khá hợp lý. Sau khi thống nhất, Thanh gia nhập vào nhóm và Batman dẫn đường đi tìm con gấu. Trong khi đó Rambo mang con sói về bộ lạc để lấy danh hiệu. Lúc này hắn là người thứ 2 đạt được danh hiệu ở bộ lạc.
/7
|