Thê Khống

Chương 62 - Chương 61

/192


Tối đến, Ngũ nãi nãi lại tới tìm Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi tỉ mỉ giải thích, bà ta mới chịu tin Phương Cẩn Chi cũng bị chặn bên ngoài cửa viện Thùy Sao. Ngũ nãi nãi không còn cách nào, đành phải đến tìm Tam thái thái xin giúp đỡ.

Tam thái thái cũng vô cùng lo lắng cho tôn tử. Trước là băn khoăn thân phận, thật không tốt nếu phải đi cầu cạnh tôn bối. Bà ta chỉ trích Ngũ nãi nãi mấy câu, sau đó đuổi Ngũ nãi nãi trở về. Bản thân thì trằn trọc trở mình ngủ không yên. Trời vừa sáng, bà ta đã tự mình đến viện Thùy Sao.

Trong lòng Tam thái thái có chút hồi hộp, chỉ sợ với thân phận của bà ta vẫn bị chặn ngoài cửa, như vậy sẽ khiến cho bà ta mất hết mặt mũi. Trên thực tế, bà ta thật sự cũng không được vào. Nhập Tửu không lưu cho bà ta một chút thể diện. Tam thái thái giận đến suýt ngất đi, bà ta khẽ cắn răng, không thể làm gì khác hơn là đến trước mặt lão thái thái cầu xin.

Lão thái thái đã sớm mặc kệ chuyện hậu trạch, Tam phu nhân lấy chuyện này đến cầu xin bà, thật sự cũng quá mất mặt. Nhưng Tam thái thái cũng hết cách, hai ngày nay, không chỉ có bà ta và Ngũ nãi nãi qua đó, ngay cả Nhị nãi nãi chi thứ hai cũng vì Lục Tử Vực mà chạy một chuyến, còn có mấy thiếu gia lớn tuổi của Lục gia cũng đi. Cứ như vậy không một ai được tiến vào! Đừng nói là đi vào, ngay cả bóng dáng của Lục Vô Nghiên cũng không nhìn thấy!

Lục Vô Ki và mấy vị thiếu gia thứ xuất trong phủ đã ở viện Thùy Sao một ngày hai đêm, mà không hề có một chút tin tức nào!

Cũng không thể gây ầm ĩ đến trước mặt mấy vị lão gia, như vậy động tĩnh sẽ rất lớn.

Nhưng Tam thái thái không ngờ -- bà ta cũng gặp phải vách tường ở chỗ lão thái thái. Lão thái thái cáo ốm không gặp bà ta!

Vậy phải làm sao bây giờ! Vậy phải làm sao bây giờ! Vậy phải làm sao bây giờ! Ngũ nãi nãi đi theo Tam thái thái đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Có thể làm cái gì? Trở về chờ! Tam thái thái hung ác trợn mắt nhìn tiểu nhi tức một cái. Con hư tại mẫu thân! Nhìn chuyện tốt ngươi làm đi! Còn không biết xấu hổ ở đây ấm ức với ta!

Thật ra Ngũ nãi nãi chẳng phải là một mẫu thân quá cưng chiều hài tử. Rõ ràng Lục Vô Ki là bị Tam thái thái chiều hư. Nhưng làm nhi tức, bà ta đâu dám nói ra mấy lời chỉ trích bà bà? Bà ta chỉ có thể cúi đầu không dám hé răng, cắn răng nuốt vào bụng.

Ban đầu Ngũ nãi nãi còn định nếu hậu viện không giải quyết được, đành phải để phụ thân của Lục Vô Ki và tổ phụ ra mặt. Nhưng sau khi bị Tam thái thái khiển trách một lần, Ngũ nãi nãi cũng hiểu chuyện này không dễ dàng như vậy, dù các lão gia ra mặt cũng chỉ sợ . . . . .

Hiện tại chắc là chỉ có thể đợi.

Phương Cẩn Chi cũng có chút gấp gáp, dù sao chuyện này cũng do nàng mà ra. Mấy lời Ngũ nãi nãi nói với nàng cũng có chút đạo lý, nàng không thể gánh tội danh phá hư tình cảm huynh đệ. Hơn nữa, nàng cũng không muốn mấy người không liên quan như Lục Tử Vực, Lục Tử Cảnh và Lục Tử Khôn bị liên lụy, cũng không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục Vô Nghiên.

Mặc dù. . . . . . Lục Vô Nghiên cũng chẳng có chút danh tiếng gì.

Phương Cẩn Chi đợi đến xế chiều, viện Thùy Sao vẫn không có tin tức. Nàng vừa định đến đó thêm một chuyến, không ngờ phủ Vinh Quốc Công lại cho người tới đón nàng.

Phương Kim Ca không kiên nhẫn đứng chờ nàng ở bên ngoài, hắn vừa nhìn thấy Phương Cẩn Chi bước ra, liền phun cọng rơm đang ngậm trong miệng ra, nói: Còn lề mề ở đó làm gì, không mau thu dọn đồ đạc đi theo ta!

Đi, đi . . . . . đi đâu chứ? Phương Cẩn Chi có chút mờ mịt.

Ngươi giả bộ hồ đồ cái gì! Không phải ngươi nói nhớ mẫu thân ta, muốn tới nhà ta ở sao? Phương Kim Ca không kiên nhẫn.

Phương Cẩn Chi sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được. Nàng nhìn về phía viện Thùy Sao một cái rồi nói: Nhị ca chờ muội một lát, muội trở về lấy chút đồ rồi tới.

Phương Kim Ca còn muốn oán giận nàng thêm mấy câu, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng có cái gì đó không đúng lắm, nên nuốt mấy lời định nói xuống.

Phương Cẩn Chi ở phủ Vinh Quốc Công chín ngày, đến ngày thứ mười thì Kiều mụ mụ tới đón nàng trở về.

Lúc Phương Cẩn Chi đến Phương gia cũng chỉ mang theo một mình Diêm Bảo Nhi. Theo lý nên mang theo Vệ mụ mụ sẽ thoả đáng hơn, nhưng Bình Bình và An An không thể rời khỏi Vệ mụ mụ. Phương Cẩn Chi có đau lòng hai muội muội thế nào, nàng cũng là chủ tử lớn lên trong ăn sung mặc sướng. Chuyện chăm sóc người khác như thế này, nàng cũng không thành thạo. Những năm qua, chuyện ăn uống ngủ nghỉ, vẫn luôn do Vệ mụ mụ lén lút chăm sóc Bình Bình và An An. Cho nên mấy năm này, mỗi lần nàng ra cửa tuyệt đối sẽ không mang theo Vệ mụ mụ.

Mụ mụ, chuyện mấy vị biểu ca như thế nào rồi? Từ biệt người Phương gia, trên xe ngựa trở về, Phương Cẩn Chi vội vàng hỏi thăm tin tức Kiều mụ mụ.

Kiều mụ mụ nói: Cô nương, sau khi người đi, bên phía viện Thùy Sao vẫn yên lặng. Cũng như trước đó, không ai được đi vào, cũng không ai đi ra. Cho đến ngày hôm qua, ước chừng mười ngày không hề có tin tức gì của mấy vị thiếu gia ở trong viện Thùy Sao. Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Tứ thiếu gia đã xông vào!

Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc.

Đại biểu ca Lục Vô Phá, Nhị biểu ca Lục Vô Lệ và Tứ biểu ca Lục Vô Thế đều tập võ, mấy năm đánh giặc cũng đều có đầu quân tôi luyện. Nếu viện Thùy Sao chỉ có một mình Nhập Tửu bảo vệ, ba người bọn họ xông vào cũng không phải là không có khả năng.

Với bản lĩnh của ba vị biểu ca, nếu liên thủ xông vào thì cũng có thể, nhưng có phải Tam ca ca rất tức giận hay không? Phương Cẩn Chi vội vàng hỏi.

Đúng vậy, chuyện đầu tiên Phương Cẩn Chi nghĩ tới chính là sợ những người đó xông vào viện Thùy Sao đã chọc Lục Vô Nghiên mất hứng.

Cô nương người nghĩ nhiều rồi! Kiều mụ mụ lắc đầu một cái. Ba vị thiếu gia không hề động thủ, cái cô nương ôm đao trước đó ngồi trên gờ tường, không ngăn cản bọn họ đi vào!

Thì ra là vậy. . . . . . Vậy, sau đó thì sao? Phương Cẩn Chi vội hỏi.

Sau khi ba vị thiếu gia xông vào, thì nhìn thấy Bát thiếu gia, Cửu thiếu gia, Thập nhất thiếu gia và Thập nhị thiếu gia đang uống trà, đánh cờ! Còn Tam thiếu gia hoàn toàn không có ở viện Thùy Sao!

À? Phương Cẩn Chi có chút mụ mị. Tam ca ca thật sự không có ở viện Thùy Sao?

Rốt cuộc là Tam thiếu gia có ở đó hay không, mấy người ở đó cũng không rõ, thế nhưng mấy ngày qua, bốn vị thiếu gia ở lại trong viện Thùy Sao xác thực là chưa từng nhìn thấy Tam thiếu gia dù chỉ một lần. Hai nha hoàn bên cạnh Tam thiếu gia, Nhập Trà và Nhập Phanh hầu hạ bốn vị thiếu gia ăn uống rất đầy đủ. Kiều mụ mụ cau mày. Tam thiếu gia làm ra chuyện này cũng thật cổ quái, giam giữ người ta, sau đó sai người trông chừng không cho bọn họ rời đi, mà hắn cũng không thèm gặp bọn họ. . . . . .

Kiều mụ mụ chậc một tiếng.

Sau đó thì sao? Bốn vị biểu ca được mấy người Đại biểu ca đưa về sao?

Đúng vậy! Cứ như thế đưa về thôi! Cái cô nương ôm đao đó cũng không ngăn cản. Cho đến khi các vị thiếu gia trở về viện tử của mỗi người, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tam thiếu gia! Kiều mụ mụ nghĩ hoài không thông.

Phương Cẩn Chi lại hỏi: Vậy vì sao hôm nay bà tới đón ta?

Kiều mụ mụ kinh ngạc nhìn Phương Cẩn Chi. Cô nương, không phải người bảo lão nô tới đón người sao?

Phương Cẩn Chi cúi đầu không nói. Nàng tự nhận mình là một người thông minh, nhưng sự thông minh này ở trước mặt Lục Vô Nghiên chỉ là những trò ma mãnh của trẻ con. Nàng giống như luôn bị Lục Vô Nghiên nhìn thấu, mà nàng thì vất vả lắm mới có thể đoán được chút xíu tâm tư của Lục Vô Nghiên.

Trở lại phủ Ôn Quốc Công, Phương Cẩn Chi cảm thấy có cái gì đó là lạ, nhưng lại không biết là cái gì. Nàng đi dọc theo con đường lát gạch xanh hướng về tiểu viện của mình, xuyên qua cửa thuỳ hoa, nàng chợt dừng bước. Nàng




/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status