Thê Khống

Chương 63 - Chương 62

/192


Lúc Trưởng Công Chúa bước vào viện Thùy Sao, Lục Vô Nghiên đang dạy Phương Cẩn Chi điêu khắc.

Lần trước Tam thái thái đến trước mặt lão thái thái cầu xin, lão thái thái cáo ốm không gặp, tránh được vũng nước đục lần này. Nhưng sao lão thái thái có thể mặc kệ chuyện hậu trạch? Bà sống đến chừng này tuổi, đã nhìn thấu hết tất cả sự đời. Bà hiểu Lục Vô Nghiên quyết tâm ra mặt thay cho Phương Cẩn Chi, coi như bà có đứng ra cũng chẳng có hiệu quả.

Chuyện này bà cũng phải quản!

Lục gia không có ai quản được Lục Vô Nghiên, nhưng cũng có người quản được hắn.

Ngay cả lời nói của phụ thân hắn là Lục Thân Ky, Lục Vô Nghiên cũng chỉ nghe lấy lệ, nếu nói cả thiên hạ này người nào có thể khiến Lục Vô Nghiên nghe lọt tai, vậy cũng chỉ có một mình Trưởng Công Chúa.

Cho nên, lão thái thái tự mình viết thư cho Trưởng Công Chúa, kể toàn bộ chuyện của Lục Vô Nghiên, trong đó thể hiện một vị lão nhân gia lo âu cho tương lai của tằng tôn tử. Từ ái dào dạt, huyết lệ doanh tròng.

Mẫu thân nhất định đã mệt mỏi, con đỡ người vào trong nghỉ ngơi.

Trưởng Công Chúa không nhìn hắn, mà nhìn chăm chú vào Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi vội vàng chiếu theo cấp bậc lễ nghĩa, quy quy củ củ hành lễ với bà, rồi cúi đầu thật thấp đứng yên ở một bên, trong lòng bồn chồn không yên.

Lục Vô Nghiên nhíu mày một cái.

Không phải con muốn kết hôn với nàng sao? Bổn cung bảo Hoài Xuyên ban cho con một đạo thánh chỉ tứ hôn không phải là được rồi sao? Gây sức ép cái gì!

Lục Vô Nghiên nâng trán, có chút vô lực nói: Mẫu thân, đây không phải là chuyện bức hôn . . . . .

Bức hôn? Trưởng Công Chúa quan sát kỹ lưỡng Phương Cẩn Chi, chất vấn: Ngươi không đồng ý?

Con. . . . . . Câu 'Con đồng ý' của Phương Cẩn Chi còn chưa kịp nói ra, Trưởng Công Chúa đã cắt ngang nàng.

Thôi, cũng quá nhỏ. Trưởng Công Chúa xoay người, đi về phía Nhập Tửu, Nhập Trà và Nhập Phanh đứng ở trong góc. Ánh mắt bà quét tới, Nhập Tửu vẫn bình thường, Nhập Trà và Nhập Phanh lại càng cung kính hơn.

Bà chỉ trích Lục Vô Nghiên: Mặc kệ con muốn gây kinh hãi hay đang ôm cái chủ ý quỷ quái gì, sao lại để người Nhập Lâu hy sinh? Không ngờ Bổn cung giao Nhập Lâu cho con, con lại không làm chuyện đúng đắn!

Ngươi! Trưởng Công Chúa chỉ vào Nhập Phanh. Không cần nghe mấy lời vô vị của chủ tử ngươi, lập tức trở về Nhập Lâu!

Nhập Phanh vội vàng quỳ xuống, run giọng nói: Không! Nhập Phanh không hy sinh gì cả. Có thể ở lại viện Thùy Sao hầu hạ Tam thiếu gia là phúc phận của Nhập Phanh, Tam thiếu gia đưa nô tỳ cho thiếu gia trong phủ, là cho nô tỳ thể diện! Nô tỳ chỉ lo lắng người mới tới sau này không thể hầu hạ Tam thiếu gia thật tốt. . . . . .

Nàng phủ phục thật sâu: Hết thảy nô tỳ đều nghe theo Tam thiếu gia!

Trưởng Công Chúa khá sửng sốt, trong ánh mắt quan sát của bà nhìn Nhập Phanh có thêm một chút lạ lùng. Bà liếc nhìn Nhập Phanh đang phủ phục dưới đất thêm một cái, rồi thu hồi tầm mắt. Bà quay người lại, chỉ vào Phương Cẩn Chi: Ngươi, ra ngoài với Bản cung một chuyến.

Vâng. Phương Cẩn Chi nối gót theo sau lưng Trưởng Công Chúa, vội vàng đuổi theo. Khi nàng đi tới cửa, cảm thấy hơi lo lắng liền quay đầu nhìn lại Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên gật đầu với nàng một cái, để nàng không phải lo lắng.

Lúc này Phương Cẩn mới có chút yên lòng.

Lục Vô Nghiên đặt hạt điêu khắc (điêu khắc trên quả hạch đào) được một nửa ở trên tay xuống bàn, nhìn về phía Nhập Phanh vẫn đang quỳ dưới đất.

Biết vì sao gả ngươi cho Lục Tử Cảnh không?

Nô tỳ không biết, cũng không muốn biết. Chỉ cần là mệnh lệnh của Tam thiếu gia, Nhập Phanh sẽ lập tức thi hành.

Lục Vô Nghiên đứng dậy, đi tới trước mặt nàng ấy, có chút tiếc rẻ nói: Ngươi là người ở lại bên cạnh ta lâu nhất.

Đó là phúc khí của Nhập Phanh. . . . . .

Đáng tiếc. Lục Vô Nghiên khẽ thở dài. Nhập Phanh, ngươi đã vượt quá khuôn phép. Hơn nữa, ngươi không nên đánh chủ ý lên người Cẩn Chi.

Hai vai Nhập Phanh run lên, sắc mặt trắng bệch.

Đã gả ra ngoài từ viện Thùy Sao của ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, tự mình chọn hồi môn. Ngày sau có khó khăn gì thì đến tìm Nhập Trà, nàng ấy sẽ giúp ngươi. Lục Vô Nghiên lướt qua Nhập Phanh, vạt áo trắng tinh khiết quét qua gò má ràn rụa nước mắt của nàng.

Mang đi quyến luyến cuối cùng của nàng.

Từ lúc năm tuổi đến hai mươi tuổi, nàng đã hầu hạ bên cạnh hắn mười lăm năm. Mười lăm năm, Lục Vô Nghiên là tất cả của nàng.

Nàng vẫn luôn nhớ cái năm nàng năm tuổi, nàng bị đưa

/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status