Thần Xuyên nhíu mày, sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt Thần Xuyên. Đối với Thần Xuyên, ngoài Cố Cận Ngôn ra, không ai có tư cách ra lệnh cho Thần Xuyên. Liễu Như Yên là ai chứ? Có thân phận gì chứ? Thần Xuyên không quan tâm mấy chuyện đó. Tiểu thư Liễu gia thì sao? Sao Thần Xuyên phải nghe lời cô ta chứ?
Cố Cận Ngôn không chỉ là cấp trên của Thần Xuyên còn là một ân nhân. Từ nhỏ Thần Xuyên đã không có bố, một mình mẹ Thần Xuyên nuôi Thần Xuyên khôn lớn, nhưng đến năm 11 tuổi, mẹ Thần Xuyên qua đời vì bệnh nặng. Thần Xuyên trở thành cô nhi, sống lang thang ngoài đường, làm ăn xin để sống sót qua ngày.
Một lần, Cố Cận Ngôn một lần đi qua nơi Thần Xuyên xin ăn. Liền đưa Thần Xuyên về Cố gia, cho Thần Xuyên đi học. Đối với Thần Xuyên mà nói, Cố Cận Ngôn là một đại ân nhân, một ân nhân mà Thần Xuyên phải dùng cả đời để báo đáp. Đương nhiên, nếu không có Cố Cận Ngôn thì không có Thần Xuyên ngày hôm nay. Trong mắt Thần Xuyên, người có thể ra lệnh cho Thần Xuyên chỉ có Cố Cận Ngôn, ngoài Cố Cận Ngôn ra, Thần Xuyên sẽ không nghe theo lời của bất kỳ người nào.
Cánh cửa thang máy mở ra. “ Thần Xuyên! “. Cố Cận Ngôn bước ra khỏi thang máy, lạnh lùng cất tiếng.
“ Cố Tổng! “. Thần Xuyên bước đến gần Cố Cận Ngôn, hướng ánh mắt kính trọng về phía Cố Cận Ngôn đáp.
“ Anh Cận Ngôn! “. Gương mặt Liễu Như Yên hiện ra sự vui mừng, Liễu Như Yên vội vàng bước đến gần Cố Cận Ngôn. “ Anh Cận Ngôn! May quá gặp được anh rồi. Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh “. Liễu Như Yên nắm lấy cánh tay của Cố Cận Ngôn, vui vẻ nói.
“ Không hứng thú “. Cố Cận Ngôn liếc nhìn Liễu Như Yên bên cạnh mình, ánh mắt không chút quan tâm. Phải, Cố Cận Ngôn không quan tâm chuyện Liễu Như Yên muốn nói với mình là gì? Cũng không có hứng thú. Cố Cận Ngôn hất mạnh tay Liễu Như Yên ra, bước đi một cách dứt khoát.
“ Anh Cận Ngôn! Liên quan đến Tiêu Minh Nguyệt anh cũng không muốn biết sao? Em nói cho anh biết, Tiêu Minh Nguyệt ở sau lưng anh đi quyến rũ người đàn ông khác đấy, em còn có ảnh nữa “. Bàn tay Liễu Như Yên nắm chặt tay, hướng theo Cố Cận Ngôn lớn tiếng nói.
Câu nói của Liễu Như Yên vừa rứt, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng, mọi sự chú ý đều hướng về Liễu Như Yên, ai nấy cũng nhìn Liễu Như Yên với ánh mắt không thể tin được. Dĩ nhiên, ở Đế Đô không ai không biết Minh Nguyệt là Phu nhân của Cố Cận Ngôn. Người quyền lực nhất Đế Đô. Bây giờ họ lại nghe được, Minh Nguyệt đi quyến rũ người đàn ông khác, đương nhiên họ không thể tin rồi. Minh Nguyệt có thân phận gì chứ? Ở Đế Đô có người nào hơn được Cố Cận Ngôn chứ? Minh Nguyệt cần đi quyến rũ người đàn ông khác sao?
Bầu không khí tĩnh lặng được 5 phút. Lập tức trở nên ồn ào. Những lời bàn tán bắt đầu vang lên không ngừng.
“ Cô gái không phải điên rồi chứ? Nói cái gì vậy chứ? Dám nói Thiếu Phu nhân đi quyến rũ người đàn ông khác. Cô ta không muốn sống nữa sao? “
“ Tính cách của Cố Tổng thế nào? Ở Đế Đô không ai không biết. Cô ta lại dám nói xấu Thiếu Phu nhân trước mặt Cố Tổng. Đúng là tự tìm đường chết “
“ Cô nói cái gì? “. Cố Cận Ngôn liếc nhìn Liễu Như Yên, một ánh mắt sắc lạnh.
“ Em nói thật đấy “. Liễu Như Yên vội vàng bước đến gần Cố Cận Ngôn, nghiêm túc đáp. Liễu Như Yên lấy chiếc điện thoại trong người ra, mở tấm ảnh chụp Minh Nguyệt và Tần Minh ra, đưa về phía Cố Cận Ngôn. “ Anh xem đi “.
Cố Cận Ngôn cầm lấy điện thoại trên tay Liễu Như Yên, hắn nhìn tấm ảnh trong điện thoại, sắc mặt hắn của hắn tối sầm lại.
“ Quả nhiên anh Cận Ngôn tức giận rồi. Cuối cùng anh ấy cũng nhận ra được bộ mặt thật của Tiêu Minh Nguyệt. Tiêu Minh Nguyệt! Để rồi xem cô tiếp tục ở cạnh anh Cận Ngôn thế nào? Anh Cận Ngôn! Tôi nhất định phải đoạt lại “.
Liễu Như Yên nở nụ cười đắc ý. Dáng vẻ dương dương tự đắc. “ Anh Cận Ngôn! Anh cũng thấy rồi. Cô ta không xứng với anh đâu “. Liễu Như Yên nắm lấy cánh tay Cố Cận Ngôn, nũng nịu nói.
“ Liễu Như Yên! “. Bàn tay Cố Cận Ngôn nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, chiếc điện thoại trên tay hắn bị sức lực của hắn bóp vỡ. “ Cô nghĩ tôi đồ ngốc sao? “. Hắn hất mạnh Liễu Như Yên ra. Cố Cận Ngôn tức giận nói. “ Liễu Như Yên! Cô nghĩ cô là ai? Lại dám vu khống Phu nhân của tôi “. Sự tức giận trên gương mặt của Cố Cận Ngôn càng ngày càng rõ hơn. Cố Cận Ngôn tức giận vì Liễu Như Yên vu khống Minh Nguyệt sao? Hắn cũng không biết. Bản thân hắn cũng không biết bản thân đang tức giận vì chuyện gì? Vì Liễu Như Yên vu khống Minh Nguyệt hay là tấm ảnh trong điện thoại của Liễu Như Yên nữa.
“ Anh Cận Ngôn! Em không vu khống cô ta. Điều này là thật. Anh phải tin em “. Liễu Như Yên ngồi trên nền đất, ánh mắt không ngờ nhìn Cố Cận Ngôn đang tức giận trước mắt. Liễu Như Yên cứ nghĩ Cố Cận Ngôn thấy tấm ảnh sẽ nổi giận với Minh Nguyệt. Nhưng không ngờ, Cố Cận Ngôn có tức giận nhưng lại tức giận với bản thân Liễu Như Yên.
Cố Cận Ngôn không chỉ là cấp trên của Thần Xuyên còn là một ân nhân. Từ nhỏ Thần Xuyên đã không có bố, một mình mẹ Thần Xuyên nuôi Thần Xuyên khôn lớn, nhưng đến năm 11 tuổi, mẹ Thần Xuyên qua đời vì bệnh nặng. Thần Xuyên trở thành cô nhi, sống lang thang ngoài đường, làm ăn xin để sống sót qua ngày.
Một lần, Cố Cận Ngôn một lần đi qua nơi Thần Xuyên xin ăn. Liền đưa Thần Xuyên về Cố gia, cho Thần Xuyên đi học. Đối với Thần Xuyên mà nói, Cố Cận Ngôn là một đại ân nhân, một ân nhân mà Thần Xuyên phải dùng cả đời để báo đáp. Đương nhiên, nếu không có Cố Cận Ngôn thì không có Thần Xuyên ngày hôm nay. Trong mắt Thần Xuyên, người có thể ra lệnh cho Thần Xuyên chỉ có Cố Cận Ngôn, ngoài Cố Cận Ngôn ra, Thần Xuyên sẽ không nghe theo lời của bất kỳ người nào.
Cánh cửa thang máy mở ra. “ Thần Xuyên! “. Cố Cận Ngôn bước ra khỏi thang máy, lạnh lùng cất tiếng.
“ Cố Tổng! “. Thần Xuyên bước đến gần Cố Cận Ngôn, hướng ánh mắt kính trọng về phía Cố Cận Ngôn đáp.
“ Anh Cận Ngôn! “. Gương mặt Liễu Như Yên hiện ra sự vui mừng, Liễu Như Yên vội vàng bước đến gần Cố Cận Ngôn. “ Anh Cận Ngôn! May quá gặp được anh rồi. Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh “. Liễu Như Yên nắm lấy cánh tay của Cố Cận Ngôn, vui vẻ nói.
“ Không hứng thú “. Cố Cận Ngôn liếc nhìn Liễu Như Yên bên cạnh mình, ánh mắt không chút quan tâm. Phải, Cố Cận Ngôn không quan tâm chuyện Liễu Như Yên muốn nói với mình là gì? Cũng không có hứng thú. Cố Cận Ngôn hất mạnh tay Liễu Như Yên ra, bước đi một cách dứt khoát.
“ Anh Cận Ngôn! Liên quan đến Tiêu Minh Nguyệt anh cũng không muốn biết sao? Em nói cho anh biết, Tiêu Minh Nguyệt ở sau lưng anh đi quyến rũ người đàn ông khác đấy, em còn có ảnh nữa “. Bàn tay Liễu Như Yên nắm chặt tay, hướng theo Cố Cận Ngôn lớn tiếng nói.
Câu nói của Liễu Như Yên vừa rứt, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng, mọi sự chú ý đều hướng về Liễu Như Yên, ai nấy cũng nhìn Liễu Như Yên với ánh mắt không thể tin được. Dĩ nhiên, ở Đế Đô không ai không biết Minh Nguyệt là Phu nhân của Cố Cận Ngôn. Người quyền lực nhất Đế Đô. Bây giờ họ lại nghe được, Minh Nguyệt đi quyến rũ người đàn ông khác, đương nhiên họ không thể tin rồi. Minh Nguyệt có thân phận gì chứ? Ở Đế Đô có người nào hơn được Cố Cận Ngôn chứ? Minh Nguyệt cần đi quyến rũ người đàn ông khác sao?
Bầu không khí tĩnh lặng được 5 phút. Lập tức trở nên ồn ào. Những lời bàn tán bắt đầu vang lên không ngừng.
“ Cô gái không phải điên rồi chứ? Nói cái gì vậy chứ? Dám nói Thiếu Phu nhân đi quyến rũ người đàn ông khác. Cô ta không muốn sống nữa sao? “
“ Tính cách của Cố Tổng thế nào? Ở Đế Đô không ai không biết. Cô ta lại dám nói xấu Thiếu Phu nhân trước mặt Cố Tổng. Đúng là tự tìm đường chết “
“ Cô nói cái gì? “. Cố Cận Ngôn liếc nhìn Liễu Như Yên, một ánh mắt sắc lạnh.
“ Em nói thật đấy “. Liễu Như Yên vội vàng bước đến gần Cố Cận Ngôn, nghiêm túc đáp. Liễu Như Yên lấy chiếc điện thoại trong người ra, mở tấm ảnh chụp Minh Nguyệt và Tần Minh ra, đưa về phía Cố Cận Ngôn. “ Anh xem đi “.
Cố Cận Ngôn cầm lấy điện thoại trên tay Liễu Như Yên, hắn nhìn tấm ảnh trong điện thoại, sắc mặt hắn của hắn tối sầm lại.
“ Quả nhiên anh Cận Ngôn tức giận rồi. Cuối cùng anh ấy cũng nhận ra được bộ mặt thật của Tiêu Minh Nguyệt. Tiêu Minh Nguyệt! Để rồi xem cô tiếp tục ở cạnh anh Cận Ngôn thế nào? Anh Cận Ngôn! Tôi nhất định phải đoạt lại “.
Liễu Như Yên nở nụ cười đắc ý. Dáng vẻ dương dương tự đắc. “ Anh Cận Ngôn! Anh cũng thấy rồi. Cô ta không xứng với anh đâu “. Liễu Như Yên nắm lấy cánh tay Cố Cận Ngôn, nũng nịu nói.
“ Liễu Như Yên! “. Bàn tay Cố Cận Ngôn nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, chiếc điện thoại trên tay hắn bị sức lực của hắn bóp vỡ. “ Cô nghĩ tôi đồ ngốc sao? “. Hắn hất mạnh Liễu Như Yên ra. Cố Cận Ngôn tức giận nói. “ Liễu Như Yên! Cô nghĩ cô là ai? Lại dám vu khống Phu nhân của tôi “. Sự tức giận trên gương mặt của Cố Cận Ngôn càng ngày càng rõ hơn. Cố Cận Ngôn tức giận vì Liễu Như Yên vu khống Minh Nguyệt sao? Hắn cũng không biết. Bản thân hắn cũng không biết bản thân đang tức giận vì chuyện gì? Vì Liễu Như Yên vu khống Minh Nguyệt hay là tấm ảnh trong điện thoại của Liễu Như Yên nữa.
“ Anh Cận Ngôn! Em không vu khống cô ta. Điều này là thật. Anh phải tin em “. Liễu Như Yên ngồi trên nền đất, ánh mắt không ngờ nhìn Cố Cận Ngôn đang tức giận trước mắt. Liễu Như Yên cứ nghĩ Cố Cận Ngôn thấy tấm ảnh sẽ nổi giận với Minh Nguyệt. Nhưng không ngờ, Cố Cận Ngôn có tức giận nhưng lại tức giận với bản thân Liễu Như Yên.
/65
|