Edit: Phong Nguyệt
Trán của Hiên Viên Dật nổi đầy gân xanh, hung hăng ném Mộ Thiên Vấn xuống đất, phất tay áo cất bước nghênh ngang rời đi.
Chỉ thấy ánh mắt sắc bén của con mãng xà kia, thân thể chập chạp quấn chặt lấy Mộ Thiên Vấn, thỉnh thoảng đầu lưỡi khè ra.
Trên trán Mộ Thiên Vấn hiện ra ba đường vạch đen, đi đứng run lẩy bẩy, đưa tay hướng về phía bóng lưng của Hiên Viên Dật thê thảm nói: Vương Gia. . . . . . . Không được bỏ thuộc hạ mà đi như vậy——
Dưỡng Tâm Các
Bức rèm theo gió lay động tiếng chuông bạc phát ra âm thanh dễ nghe, cung nữ ở trong tấm bình phong, tấm chăn trên giường được họa tiết hình hoa, nữ nhân nằm nghiêng trên giường với vẻ mặt không thích hợp, sắc mặt nàng tái nhợt, vết thương hẹp dài trên má phải tràn ra máu đen, đôi mày thanh tú nhíu chặt chung một chỗ, búi tóc bên tai bị mồ hôi làm thấm ướt, mấp máy môi một cái, trong miệng thở khẽ ra một ngụm không khí giống như nước lọc, hai tay nắm chặt chăn giường, nhìn qua rất đau đớn.ddđàn lê qquy đ0n
Tiểu hồ ly bò tới trên vai nàng, cặp mắt trong suốt lóe ra nước mắt, thỉnh thoảng dùng móng vuốt mập béo gãi gãi trên bả vai của nàng.
Ngoài phòng mười mấy tên ngự y đi qua đi lại, trừ lắc đầu thở dài, trên mặt còn có mấy phần lo lắng, phải biết, nếu Vương phi không sống được, đầu của bọn họ chắc sẽ chuyển chỗ, chuyện này làm cho các Ngự y lo lắng, rối rít chắp đầu ghé tai nhau mà thương lượng đối sách, nhưng kết quả Ai —— chính là lắc đầu.
Vương phi đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, hiện tại thỉnh thoảng còn khạc ra máu đen, Hổ Phách vội muốn chết, hướng về phía ngự y nói: Các ngươi có thể đến dược phòng lấy thuốc mà cứu Vương phi?
Mấy vị ngự y nhìn nhau một cái, trong miệng đều phát ra Ai ~ theo sát lắc đầu, Hồ ngự y thấy thế nói: Vương phi trúng cổ độc, loại độc chất này độc nhất là rết, con bò cạp, Hắc Hổ xà, Hắc Quả Phụ(ta chẳng hiểu đoạn này nữa chắc là thành phần thuốc độc ấy ^-^), hơn nữa độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, sợ rằng. . . . . . .
Chỉ sợ cái gì? Từ ngoài phòng truyền đến một giọng nói âm lãnh giống như đến từ Điện Diêm Vương, người tới chính là Hiên Viên Dật, hắn tháo bỏ áo choàng trên người xuống ném vào mặt của nha hoàn, cặp mắt sâu như chim ưng sắc bén âm lãnh quét mắt về phía mấy vị Ngự y, trên người lộ ra một cỗ sát khí làm người khác phải rùng mình.
Trong không khí, lan tràn sát khí nồng nặc.
Tâm của mấy tên Ngự y tâm không khỏi ‘ lộp bộp ’ một cái, nhắm mắt quỳ trên mặt đất, đồng thanh nói: Vương Gia bớt giận, bọn hạ thần đã bó tay hết cách, xin Vương Gia bớt đau buồn! Giọng nói tựa như rất bình tĩnh, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cùng hai tay run rẩy đã bán đứng bọn họ, không sai, giờ phút này bọn họ rất sợ, chỉ sợ chọc giận Vương Gia, sợ bị rơi đầu.
Bốn chữ cuối cùng cứng rắn nện vào màng nhĩ trong của Hiên Viên Dật, đầu nổ một cái trống không, hai quả đấm giấu trong tay áo phát ra ‘ kẽo kẹt ’ giòn vang, ánh mắt sắc bén giống như một cây đao, trong lòng không khỏi hiện lên lửa giận.
Tại sao tim của hắn lại khó chịu như vậy, giống như bị dao găm từng một nhát xẹt qua, như vậy mà bận tâm.
Phế vật! Môi mỏng hé mở, âm thanh không lớn, trong giọng nói lại mang theo sự lạnh lẽo.
Các Ngự y run run đôi chân quỳ trên mặt đất, ý vị mà nói: Vương Gia bớt giận, Vương Gia bớt giận.
Môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt thành một đường thẳng, răng màu bạc trắng hàm răng lộ ra ánh sáng có vẻ trắng hếu, ánh mắt liếc qua chỗ của Hổ Phách rồi cất
Trán của Hiên Viên Dật nổi đầy gân xanh, hung hăng ném Mộ Thiên Vấn xuống đất, phất tay áo cất bước nghênh ngang rời đi.
Chỉ thấy ánh mắt sắc bén của con mãng xà kia, thân thể chập chạp quấn chặt lấy Mộ Thiên Vấn, thỉnh thoảng đầu lưỡi khè ra.
Trên trán Mộ Thiên Vấn hiện ra ba đường vạch đen, đi đứng run lẩy bẩy, đưa tay hướng về phía bóng lưng của Hiên Viên Dật thê thảm nói: Vương Gia. . . . . . . Không được bỏ thuộc hạ mà đi như vậy——
Dưỡng Tâm Các
Bức rèm theo gió lay động tiếng chuông bạc phát ra âm thanh dễ nghe, cung nữ ở trong tấm bình phong, tấm chăn trên giường được họa tiết hình hoa, nữ nhân nằm nghiêng trên giường với vẻ mặt không thích hợp, sắc mặt nàng tái nhợt, vết thương hẹp dài trên má phải tràn ra máu đen, đôi mày thanh tú nhíu chặt chung một chỗ, búi tóc bên tai bị mồ hôi làm thấm ướt, mấp máy môi một cái, trong miệng thở khẽ ra một ngụm không khí giống như nước lọc, hai tay nắm chặt chăn giường, nhìn qua rất đau đớn.ddđàn lê qquy đ0n
Tiểu hồ ly bò tới trên vai nàng, cặp mắt trong suốt lóe ra nước mắt, thỉnh thoảng dùng móng vuốt mập béo gãi gãi trên bả vai của nàng.
Ngoài phòng mười mấy tên ngự y đi qua đi lại, trừ lắc đầu thở dài, trên mặt còn có mấy phần lo lắng, phải biết, nếu Vương phi không sống được, đầu của bọn họ chắc sẽ chuyển chỗ, chuyện này làm cho các Ngự y lo lắng, rối rít chắp đầu ghé tai nhau mà thương lượng đối sách, nhưng kết quả Ai —— chính là lắc đầu.
Vương phi đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, hiện tại thỉnh thoảng còn khạc ra máu đen, Hổ Phách vội muốn chết, hướng về phía ngự y nói: Các ngươi có thể đến dược phòng lấy thuốc mà cứu Vương phi?
Mấy vị ngự y nhìn nhau một cái, trong miệng đều phát ra Ai ~ theo sát lắc đầu, Hồ ngự y thấy thế nói: Vương phi trúng cổ độc, loại độc chất này độc nhất là rết, con bò cạp, Hắc Hổ xà, Hắc Quả Phụ(ta chẳng hiểu đoạn này nữa chắc là thành phần thuốc độc ấy ^-^), hơn nữa độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, sợ rằng. . . . . . .
Chỉ sợ cái gì? Từ ngoài phòng truyền đến một giọng nói âm lãnh giống như đến từ Điện Diêm Vương, người tới chính là Hiên Viên Dật, hắn tháo bỏ áo choàng trên người xuống ném vào mặt của nha hoàn, cặp mắt sâu như chim ưng sắc bén âm lãnh quét mắt về phía mấy vị Ngự y, trên người lộ ra một cỗ sát khí làm người khác phải rùng mình.
Trong không khí, lan tràn sát khí nồng nặc.
Tâm của mấy tên Ngự y tâm không khỏi ‘ lộp bộp ’ một cái, nhắm mắt quỳ trên mặt đất, đồng thanh nói: Vương Gia bớt giận, bọn hạ thần đã bó tay hết cách, xin Vương Gia bớt đau buồn! Giọng nói tựa như rất bình tĩnh, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cùng hai tay run rẩy đã bán đứng bọn họ, không sai, giờ phút này bọn họ rất sợ, chỉ sợ chọc giận Vương Gia, sợ bị rơi đầu.
Bốn chữ cuối cùng cứng rắn nện vào màng nhĩ trong của Hiên Viên Dật, đầu nổ một cái trống không, hai quả đấm giấu trong tay áo phát ra ‘ kẽo kẹt ’ giòn vang, ánh mắt sắc bén giống như một cây đao, trong lòng không khỏi hiện lên lửa giận.
Tại sao tim của hắn lại khó chịu như vậy, giống như bị dao găm từng một nhát xẹt qua, như vậy mà bận tâm.
Phế vật! Môi mỏng hé mở, âm thanh không lớn, trong giọng nói lại mang theo sự lạnh lẽo.
Các Ngự y run run đôi chân quỳ trên mặt đất, ý vị mà nói: Vương Gia bớt giận, Vương Gia bớt giận.
Môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt thành một đường thẳng, răng màu bạc trắng hàm răng lộ ra ánh sáng có vẻ trắng hếu, ánh mắt liếc qua chỗ của Hổ Phách rồi cất
/88
|