Tâm trạng của Hiên Viên Dật rất rạo rực, ngón tay thon dài chạm vào má phải của Nam Cung Tự, vén mấy sợi tóc đen bên tai của Nam Cung Tự, ánh mắt thâm trầm thoáng qua liền biến mất, giọng nói êm tai nhu tình như nước: Ngươi muốn ăn cái gì? Bổn vương tự mình xuống bếp.
Lòng của nàng rất khó chịu bởi sự ồn ào kích động mà tạo thành, giọng nói của hắn dịu dàng lộ ra tình ái càng làm cho nàng cảm động đến không cách nào hình dung, ấm áp. Nàng đột nhiên mở mắt không chớp một cái nhìn hắn, trên mặt chất đầy chất vấn, cau mày nói: Vương Gia nấu cơm có thể ăn được không?
Quản gia ở một bên không nhịn được dùng tay áo che miệng lại, nhẹ giọng cười, bị ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Dật trợn mắt nhìn tới, nhất thời kìm nén đến mặt đỏ rần, chỉ đành phải mượn cớ đi ra ngoài mà cười trộm.ddienddanle6 quy đôn
Hiên Viên Dật không giận mà cười, cánh môi trơn bóng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong, đột nhiên, bàn tay ấm áp của hắn chạm vào gương mặt của Nam Cung Tự, Làm không được, làm tiếp, cho đến khi ngươi thích ăn mới thôi.
Thân thể Nam Cung Tự từ từ cứng ngắc lên, không phải lời hắn nói làm nàng cảm động, mà khi bàn tay ấm áp của hắn chạm vào gương mặt của nàng thì rất đau, rất đau. . . . . .
Nàng nhanh chóng từ dưới cái gối lấy cái gương đồng, chỉ thấy trên má phải gương mặt thanh tú tuyệt mỹ có một vết sẹo hẹp dài xấu xí, chung quanh mơ hồ hiện lên mấy vết phồng nước, đáy mắt
Lòng của nàng rất khó chịu bởi sự ồn ào kích động mà tạo thành, giọng nói của hắn dịu dàng lộ ra tình ái càng làm cho nàng cảm động đến không cách nào hình dung, ấm áp. Nàng đột nhiên mở mắt không chớp một cái nhìn hắn, trên mặt chất đầy chất vấn, cau mày nói: Vương Gia nấu cơm có thể ăn được không?
Quản gia ở một bên không nhịn được dùng tay áo che miệng lại, nhẹ giọng cười, bị ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Dật trợn mắt nhìn tới, nhất thời kìm nén đến mặt đỏ rần, chỉ đành phải mượn cớ đi ra ngoài mà cười trộm.ddienddanle6 quy đôn
Hiên Viên Dật không giận mà cười, cánh môi trơn bóng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong, đột nhiên, bàn tay ấm áp của hắn chạm vào gương mặt của Nam Cung Tự, Làm không được, làm tiếp, cho đến khi ngươi thích ăn mới thôi.
Thân thể Nam Cung Tự từ từ cứng ngắc lên, không phải lời hắn nói làm nàng cảm động, mà khi bàn tay ấm áp của hắn chạm vào gương mặt của nàng thì rất đau, rất đau. . . . . .
Nàng nhanh chóng từ dưới cái gối lấy cái gương đồng, chỉ thấy trên má phải gương mặt thanh tú tuyệt mỹ có một vết sẹo hẹp dài xấu xí, chung quanh mơ hồ hiện lên mấy vết phồng nước, đáy mắt
/88
|