Bên trong căn phòng tối tăm, người áo đen bị cưỡng ép quỳ trên mặt đất vùng vẫy, sâu trong ánh mắt hiện lên tia tàn ác, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hiên Viên Dật lười biếng tựa trên giường nhỏ.
Mộ Thiên Vấn cầm cây đuốc trong tay đưa cho vệ binh, cứ thế tiến lên gạt khăn che mặt của người áo đen, chỉ thấy tóc của hắn đen như mực, hắn búi tóc lên làm nổi bật lên hai gó má trắng nõn như ngọc, ánh mắt sâu màu tím, dưới sống mũi là môi mỏng khiêu gợi, cả người phát ra sát khí nồng đậm.
Là ngươi? Mộ Thiên Vấn nhận ra người này chính là Đường Gia Sinh, chỉ thấy vẻ mặt thoải mái tĩnh mịch của hắn, mũi kiếm nhất thời để ở trên cổ của Đường Gia Sinh, nghiêm giọng nói: Nói, là ai phái ngươi tới ám sát Vương gia?
Đường Gia Sinh hừ một tiếng, khinh thường liếc nhìn Mộ Thiên Vấn, một bộ dạng không sợ chết nói: Ta không biết, muốn chém giết muốn róc thịt muốn làm gì cũng được
Mộ Thiên Vấn cầm cây đuốc trong tay đưa cho vệ binh, cứ thế tiến lên gạt khăn che mặt của người áo đen, chỉ thấy tóc của hắn đen như mực, hắn búi tóc lên làm nổi bật lên hai gó má trắng nõn như ngọc, ánh mắt sâu màu tím, dưới sống mũi là môi mỏng khiêu gợi, cả người phát ra sát khí nồng đậm.
Là ngươi? Mộ Thiên Vấn nhận ra người này chính là Đường Gia Sinh, chỉ thấy vẻ mặt thoải mái tĩnh mịch của hắn, mũi kiếm nhất thời để ở trên cổ của Đường Gia Sinh, nghiêm giọng nói: Nói, là ai phái ngươi tới ám sát Vương gia?
Đường Gia Sinh hừ một tiếng, khinh thường liếc nhìn Mộ Thiên Vấn, một bộ dạng không sợ chết nói: Ta không biết, muốn chém giết muốn róc thịt muốn làm gì cũng được
/88
|