Khi Hứa Giai Nam tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ có một mình cô. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng từng giọt nước tí tách đang nhỏ xuống trong ống truyền dịch lại trở nên rõ ràng. Ánh mặt trời yếu ớt xuyên thấu qua nửa chiếc màn cửa sổ bằng lụa mỏng, xuyên qua cả ống thuốc nhựa plastic kia và rơi xuống trên tường những vệt nhỏ lốm đốm. Trong tai truyền đến thanh âm ong ong, cô không biết gì diễn ra xung quanh nữa. Một lát sau tỉnh dậy, cánh cửa đã bị ai đó mở ra rồi.
Giai Nam kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi ở giường bên kia, một câu "Ba ba" không thể thoát ra khỏi miệng. Bỗng một bàn tay hung hăng giáng về phía mặt, cô theo bản năng đưa tay lên cản khiến cho cây kim đang cắm trên tay bị lệch ra khỏi vị trí ban đầu, trên mu bàn tay bắt đầu sưng lên một mảng lớn.
- Ba ...
Gương mặt cô nóng rát đau nhức, khóe miệng còn mang theo vị máu tươi. Hứa Giai Nam biết rõ lần này cha cô dùng lực rất mạnh, có lẽ là vì giận rèn sắt không thành thép (1) - Theo tầm mắt cô nhìn đến cũng không thể nhìn thấy diễn cảm trên mặt ông. Thật ra cô cũng không muốn nhìn thấy rõ ràng, vì thế di dời ánh mắt, nằm ngay ngắn trên giường, không hề nhúc nhích nhìn lên trần nhà.
Hứa Ngại Hải nghiêm mặt bấm chuông gọi. Lát sau một y tá bước vào, trong lòng run sợ giúp cô lấy kim tiêm ra rồi cẩn thận nói:
- Hứa tiểu thư, tôi giúp cô đổi vị trí châm kim khác nhé?
- Cô ra ngoài trước đi. - Hứa Ngạn Hải nói.
Hứa Ngạn Hải ngồi xuống ghế salon, tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn ông vẫn cường tráng như trước. Trên đầu ngón tay kẹp một điếu xì gà lại không châm lửa, liếc nhìn con gái tiều tụy trắng nhợt rồi lại buông xuống.
- Ba ba ... Con xin lỗi ...
Hứa Giai Nam khàn giọng, nói thật nhỏ:
- Con sai rồi ... Con thật sự không thể khống chế nổi bản thân ...
Đối với cô mà nói, nhớ lại việc lúc trước là vô cùng thống khổ. Cô không thể không trở mình, chôn mặt sâu vào bên trong chiếc gối đầu, im lặng để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Hứa Ngạn Hải hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Bác sĩ nói cơ thể con bị viêm, vẫn chưa thể phẫu thuật được. Con ở lại nghỉ ngơi vài ngày, sau khi phẫu thuật xong, ba sẽ cho con xuất ngoại.
- Ba ... Ba biết rồi sao?
Hứa Ngạn Hải híp mắt, không nói tiếng nào mà chỉ hừ lạnh một tiếng.
Giai Nam vô thức vuốt nhẹ chiếc bụng bằng phẳng của mình, dùng sức mấp máy môi. Cả người cô vô cùng yếu ớt vì đã chịu một đả kích lớn, nhưng sau đó lại quật cường đến mức đáng sợ:
- Không! Con muốn sinh nó ra.
Giờ phút này nằm trên giường bệnh, dường như cô có thể lặng yên cảm thụ một sinh linh bé bỏng đang phát triển bên trong cơ thể mình, tự đáy lòng có loại cảm giác máu mủ tình thâm... khiến cho Hứa Giai Nam cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây cô vì cái gì mà hành động như vậy, lại muốn cùng chết chung với Trần Tuy Ninh?
Không! Cô không thể ngốc nghếch như vậy! Dù sao trên thế giới này vẫn còn có sinh mệnh nhỏ bé này thuộc về cô ...
Rầm một tiếng, chiếc bình hoa thủy tinh trên bàn trà bị đập vỡ.
Hứa Ngạn Hải tức giận đứng lên:
- Nghiệt chủng của tên súc sinh kia mà mày còn muốn sinh nó sao? Lần này mày hại tao chưa đủ mất mặt hay sao?
- Nó cũng là cháu ngoại của ba mà ... Ba ...
Giai Nam nhắm hai mắt lại nói:
- Đây là con của con, con muốn sinh nó.
Thật lâu sau, Hứa Ngạn Hải ngồi trở lại ghế salon một lần nữa. Ông cười khổ một tiếng rồi chậm rãi nói:
- Giai Nam, con có từng nghĩ đến không? Sinh đứa bé này ra thì được cái gì chứ? Trần Tuy Ninh đã kết hôn rồi. Ba hiểu rõ tính tình của nó, nó sẽ không nhìn nhận đứa bé này đâu. Tội tình gì con phải rước khổ vào thân như vậy chứ?
- Cho dù anh ấy không nhận, đây cũng là con của con.
Hứa Ngạn Hải không nói lời nào, chỉ nhìn cô con gái của mình. Cô đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, cũng không phải là còn nhỏ. Vậy mà ... Tại sao hết lần này đến lần khác lại làm cho cục diện như vậy chứ?
Ông thở dài một hơi:
- Nam Nam, ba chỉ có một mình con mà thôi. Khi còn nhỏ ba đặt tên con là Hứa Thắng Nam cũng đủ biết ba kỳ vọng đối với con như thế nào. Nhưng con nói không thích tên này chút nào. Được thôi, ba theo ý con. Con thích cái gì thì làm cái đó, con muốn đổi tên, ba cũng đồng ý. Ba không hề bắt buộc con phải làm cái gì cả. Nhưng bây giờ, con lại biến mình thành bộ dáng như vậy, còn không chịu nghe lời ba sao? Thật ra, ba chỉ muốn tốt cho con thôi.
- Ba, anh ấy sẽ không đối xử với con như vậy đâu.
Hứa Giai Nam không dám nhìn mặt ba cô nữa, nhưng vẫn cố chấp bướng bỉnh.
- Nó sẽ không đối xử với con như vậy ư?
Hứa Ngạn Hải từ trên cao nhìn xuống cô con gái đang cuộn tròn thân mình, vừa phẫn nộ lại vừa không đành lòng:
- Tự xem những cái này đi.
Ông ném ra một sấp báo chí, tạp chí rồi rời khỏi phòng bệnh, không hề quay đầu lại.
Giai Nam hơi khó khăn ngồi dậy, cầm lấy một tờ báo trên cùng ở bên cạnh. Tiêu đề thật lớn làm cho cô cảm thấy vô cùng đẹp mắt:
"Hôn lễ xa hoa nhất thành phố Phỉ Hải năm nay!"
"Truyền kỳ cô bé lọ lem tái diễn!"
"Cô gái bình dân gả vào hào môn"
Còn một bài cuối cùng, không thể nghi ngờ đây là bản được chế tác tốt nhất. Bản này do một tạp chí thời thượng phát hành, phân tích kỹ càng toàn bộ hôn lễ này. Từ xe hoa, áo cưới, nhẫn kim cương cho đến tiệc rượu ... Thậm chí đề cập đến khách quý biểu diễn trong hôn lễ, số tiền xuất ra cũng đến bảy con số.
Nhưng mà những thứ này so với chú rể mà nói, chẳng là gì cả.
Trên tấm ảnh là người đàn ông mặc áo sơ mi, ống tay áo được kéo lên đến khủy tay, hai tay đang đặt hờ trong túi quần tây đen. Anh đứng phía trước cửa sổ lớn, nghiêng nửa bên người, nét mặt trầm tĩnh sâu sắc. Đây đều là những biểu lộ theo thói quen của anh: hờ hững, lười biếng hoặc giả là không đếm xỉa đến. Trần Tuy Ninh, người nối nghiệp vừa mới được bổ nhiệm, đứng đầu tập đoàn OME... Bất luận dùng từ ngữ hoa mỹ nào để hình dung cũng đều không đủ.
Hứa Giai Nam vô thức duỗi ngón tay ra, dường như cô muốn chạm đến lông mày hoặc là đôi môi mỏng của anh, cũng giống như một tuần lễ trước, anh còn đưa cô đi ngâm suối nước nóng. Bên trong hồ chỉ có hai người bọn họ, khí nóng trong hồ bơi xông lên làm cô thấy buồn ngủ. Thế nhưng anh lặng lẽ từ phía sau bước đến bên cạnh, ôm eo cô, phà khói bên cổ của cô rồi thì thào nói:
- Tiểu Nam, em thích chúng ta ở cùng một chỗ sao?
Cô gật đầu.
Tay của anh có ý xấu chậm rãi di chuyển lên trên, hô hấp càng thêm nóng rực:
- Em nghĩ đến chuyện kết hôn sao?
- Ừm ...
Tim cô nảy lên một nhịp:
- Cái gì ?
Anh cúi đầu hôn lưng của cô, cười khẽ:
- Không có gì.
Lúc đó cô cho rằng anh muốn cầu hôn cô, không hề biết anh đang chuẩn bị hôn lễ cùng với người khác. Bỗng nhiên, tim Hứa Giai Nam đập nhanh một hồi. Cô tựa đầu vào gối, lồng ngực dằn nén sự thống khổ. Dường như cô muốn tự làm khổ mình, nhìn vào cô dâu trên tấm ảnh.
Một cô gái mặc đồng phục của phòng thí nghiệm, có một cỗ thông minh khác thường. Ở cô còn có khí chất nhẹ nhàng thoải mái, khuôn mặt trắng trẻo, nên trông rất xinh xắn, thanh khiết. Tương xứng với khuôn mặt xinh đẹp, lý lịch của cô cũng lưu loát xuất chúng. Cô đạt đến trình độ tiến sĩ chuyên nghiệp, có vị trí cao nhất ở phòng thí nghiệm trong nước "Mô hình Hệ thống phân biệt trí tuệ nhân tạo", tuyệt đối không phải chỉ là bình hoa di động.
Bên cạnh đó, một tấm hình khác được tạp chí thời thượng Cao Đoan phân tích, dường như chiếc nhẫn viên kim cương hình bầu dục của cô là do Cartier đã từng dùng trong buổi triển lãm châu báu. Một viên kim cương trên nhẫn ước chừng là 8 ca-ra, trị giá cả nghìn vạn. Người thiết kế đã dùng ngôn ngữ Hy Lạp đặt tên là "αγάπη" với ngụ ý "Tình yêu vĩnh cửu"
Chiếc nhẫn này, cô đã từng nhìn thấy tại bữa tiệc Cartier chiêu đãi khách quý. Khi đó cô là bạn gái của anh, không khỏi động tâm mà nhìn không chớp mắt. Vì vậy Trần Tuy Ninh lơ đãng nghiêng người, nói nhỏ vào tai cô:
- Nếu em thích như vậy ... Sau này mua nó về làm nhẫn cưới nha.
Vậy mà hôm nay hắn đeo nhẫn vào tay Thư Lăng, rất vừa vặn.
Cô ngẩn ngơ nhìn vào bức ảnh chụp kia nên cũng không phát giác y tá đã lặng lẽ bước vào phòng.
- Hứa tiểu thư, tôi giúp cô cắm lại kim tiêm một lần nữa nhé.
Giai Nam máy móc đưa cánh tay ra. Lại "Rầm" một tiếng, đống báo chí, tạp chí đều bị ném xuống đất.
Sau khi y tá châm kim xong, ngồi xuống thu dọn ở dưới đất. Cô vừa định đặt trên tủ trên đầu giường, bỗng nhiên Hứa Giai Nam mở miệng nói:
- Tờ tạp chí ở trên cùng, nhờ cô đưa tôi xem một chút.
Y tá liếc một cái, kìm nén ánh mắt hơi mất tự nhiên rồi đặt trước người cô.
"Chuyện bạn gái trước đây của Trần Tuy Ninh" - Cuối cùng là một cái tên quen thuộc đáng sợ.
"... Hôn lễ được tổ chức tại Tân Hải Sơn Trang, nhưng Tân Hải Sơn Trang lại là một trong những sản nghiệp thuộc về nguyên lão Hứa Ngạn Hải của tập đoàn OME. Thế nên, đằng sau hôn lễ lần này, người khó xử nhất chắc chắn là ông rồi. Mọi người đều một mực đồn đãi, bạn gái trước đây của Trần Tuy Ninh là cô con gái một của Hứa Ngạn Hải. Hai người đã từng không e dè xuất hiện tại cao ốc văn phòng OME, từng đi du lịch thân mật với nhau, thậm chí một lần còn bàn đến chuyện kết hôn. Tiệc cưới lại được tổ chức tại Tân Hải Sơn Trang, liệu có phải là một lời thị uy không? Quan hệ trong lúc này làm cho người ta phỏng đoán, không thể nói rằng không có gì phức tạp. Mặt khác, trong buổi hôn lễ này, cha con Hứa Thị đều không tham dự. Phóng viên đã phỏng vấn Trần Tuy Ninh phát ngôn về sự tình lần này, nhưng anh chỉ bày tỏ rằng việc này hoàn toàn là giả dối hư ảo."
Hứa Giai Nam gắng sức ho khan, cô muốn cười thật to, muốn dùng lực ném cái tờ tạp chí này đến chỗ xa rất xa, xa đến mức bản thân không thể nhìn thấy nó. Nhưng do khí lực cả người đều biến mất, chỉ đưa tay lên cũng vất vả khôn cùng, dưới bụng lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, thần trí cũng dần dần mơ hồ.
Nữ y tá với vẻ mặt bối rối là hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy trước khi ý thức chìm vào bóng tối.
(1) Rèn sắt không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ hoàn thiện mình hơn.
Giai Nam kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi ở giường bên kia, một câu "Ba ba" không thể thoát ra khỏi miệng. Bỗng một bàn tay hung hăng giáng về phía mặt, cô theo bản năng đưa tay lên cản khiến cho cây kim đang cắm trên tay bị lệch ra khỏi vị trí ban đầu, trên mu bàn tay bắt đầu sưng lên một mảng lớn.
- Ba ...
Gương mặt cô nóng rát đau nhức, khóe miệng còn mang theo vị máu tươi. Hứa Giai Nam biết rõ lần này cha cô dùng lực rất mạnh, có lẽ là vì giận rèn sắt không thành thép (1) - Theo tầm mắt cô nhìn đến cũng không thể nhìn thấy diễn cảm trên mặt ông. Thật ra cô cũng không muốn nhìn thấy rõ ràng, vì thế di dời ánh mắt, nằm ngay ngắn trên giường, không hề nhúc nhích nhìn lên trần nhà.
Hứa Ngại Hải nghiêm mặt bấm chuông gọi. Lát sau một y tá bước vào, trong lòng run sợ giúp cô lấy kim tiêm ra rồi cẩn thận nói:
- Hứa tiểu thư, tôi giúp cô đổi vị trí châm kim khác nhé?
- Cô ra ngoài trước đi. - Hứa Ngạn Hải nói.
Hứa Ngạn Hải ngồi xuống ghế salon, tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn ông vẫn cường tráng như trước. Trên đầu ngón tay kẹp một điếu xì gà lại không châm lửa, liếc nhìn con gái tiều tụy trắng nhợt rồi lại buông xuống.
- Ba ba ... Con xin lỗi ...
Hứa Giai Nam khàn giọng, nói thật nhỏ:
- Con sai rồi ... Con thật sự không thể khống chế nổi bản thân ...
Đối với cô mà nói, nhớ lại việc lúc trước là vô cùng thống khổ. Cô không thể không trở mình, chôn mặt sâu vào bên trong chiếc gối đầu, im lặng để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Hứa Ngạn Hải hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Bác sĩ nói cơ thể con bị viêm, vẫn chưa thể phẫu thuật được. Con ở lại nghỉ ngơi vài ngày, sau khi phẫu thuật xong, ba sẽ cho con xuất ngoại.
- Ba ... Ba biết rồi sao?
Hứa Ngạn Hải híp mắt, không nói tiếng nào mà chỉ hừ lạnh một tiếng.
Giai Nam vô thức vuốt nhẹ chiếc bụng bằng phẳng của mình, dùng sức mấp máy môi. Cả người cô vô cùng yếu ớt vì đã chịu một đả kích lớn, nhưng sau đó lại quật cường đến mức đáng sợ:
- Không! Con muốn sinh nó ra.
Giờ phút này nằm trên giường bệnh, dường như cô có thể lặng yên cảm thụ một sinh linh bé bỏng đang phát triển bên trong cơ thể mình, tự đáy lòng có loại cảm giác máu mủ tình thâm... khiến cho Hứa Giai Nam cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây cô vì cái gì mà hành động như vậy, lại muốn cùng chết chung với Trần Tuy Ninh?
Không! Cô không thể ngốc nghếch như vậy! Dù sao trên thế giới này vẫn còn có sinh mệnh nhỏ bé này thuộc về cô ...
Rầm một tiếng, chiếc bình hoa thủy tinh trên bàn trà bị đập vỡ.
Hứa Ngạn Hải tức giận đứng lên:
- Nghiệt chủng của tên súc sinh kia mà mày còn muốn sinh nó sao? Lần này mày hại tao chưa đủ mất mặt hay sao?
- Nó cũng là cháu ngoại của ba mà ... Ba ...
Giai Nam nhắm hai mắt lại nói:
- Đây là con của con, con muốn sinh nó.
Thật lâu sau, Hứa Ngạn Hải ngồi trở lại ghế salon một lần nữa. Ông cười khổ một tiếng rồi chậm rãi nói:
- Giai Nam, con có từng nghĩ đến không? Sinh đứa bé này ra thì được cái gì chứ? Trần Tuy Ninh đã kết hôn rồi. Ba hiểu rõ tính tình của nó, nó sẽ không nhìn nhận đứa bé này đâu. Tội tình gì con phải rước khổ vào thân như vậy chứ?
- Cho dù anh ấy không nhận, đây cũng là con của con.
Hứa Ngạn Hải không nói lời nào, chỉ nhìn cô con gái của mình. Cô đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, cũng không phải là còn nhỏ. Vậy mà ... Tại sao hết lần này đến lần khác lại làm cho cục diện như vậy chứ?
Ông thở dài một hơi:
- Nam Nam, ba chỉ có một mình con mà thôi. Khi còn nhỏ ba đặt tên con là Hứa Thắng Nam cũng đủ biết ba kỳ vọng đối với con như thế nào. Nhưng con nói không thích tên này chút nào. Được thôi, ba theo ý con. Con thích cái gì thì làm cái đó, con muốn đổi tên, ba cũng đồng ý. Ba không hề bắt buộc con phải làm cái gì cả. Nhưng bây giờ, con lại biến mình thành bộ dáng như vậy, còn không chịu nghe lời ba sao? Thật ra, ba chỉ muốn tốt cho con thôi.
- Ba, anh ấy sẽ không đối xử với con như vậy đâu.
Hứa Giai Nam không dám nhìn mặt ba cô nữa, nhưng vẫn cố chấp bướng bỉnh.
- Nó sẽ không đối xử với con như vậy ư?
Hứa Ngạn Hải từ trên cao nhìn xuống cô con gái đang cuộn tròn thân mình, vừa phẫn nộ lại vừa không đành lòng:
- Tự xem những cái này đi.
Ông ném ra một sấp báo chí, tạp chí rồi rời khỏi phòng bệnh, không hề quay đầu lại.
Giai Nam hơi khó khăn ngồi dậy, cầm lấy một tờ báo trên cùng ở bên cạnh. Tiêu đề thật lớn làm cho cô cảm thấy vô cùng đẹp mắt:
"Hôn lễ xa hoa nhất thành phố Phỉ Hải năm nay!"
"Truyền kỳ cô bé lọ lem tái diễn!"
"Cô gái bình dân gả vào hào môn"
Còn một bài cuối cùng, không thể nghi ngờ đây là bản được chế tác tốt nhất. Bản này do một tạp chí thời thượng phát hành, phân tích kỹ càng toàn bộ hôn lễ này. Từ xe hoa, áo cưới, nhẫn kim cương cho đến tiệc rượu ... Thậm chí đề cập đến khách quý biểu diễn trong hôn lễ, số tiền xuất ra cũng đến bảy con số.
Nhưng mà những thứ này so với chú rể mà nói, chẳng là gì cả.
Trên tấm ảnh là người đàn ông mặc áo sơ mi, ống tay áo được kéo lên đến khủy tay, hai tay đang đặt hờ trong túi quần tây đen. Anh đứng phía trước cửa sổ lớn, nghiêng nửa bên người, nét mặt trầm tĩnh sâu sắc. Đây đều là những biểu lộ theo thói quen của anh: hờ hững, lười biếng hoặc giả là không đếm xỉa đến. Trần Tuy Ninh, người nối nghiệp vừa mới được bổ nhiệm, đứng đầu tập đoàn OME... Bất luận dùng từ ngữ hoa mỹ nào để hình dung cũng đều không đủ.
Hứa Giai Nam vô thức duỗi ngón tay ra, dường như cô muốn chạm đến lông mày hoặc là đôi môi mỏng của anh, cũng giống như một tuần lễ trước, anh còn đưa cô đi ngâm suối nước nóng. Bên trong hồ chỉ có hai người bọn họ, khí nóng trong hồ bơi xông lên làm cô thấy buồn ngủ. Thế nhưng anh lặng lẽ từ phía sau bước đến bên cạnh, ôm eo cô, phà khói bên cổ của cô rồi thì thào nói:
- Tiểu Nam, em thích chúng ta ở cùng một chỗ sao?
Cô gật đầu.
Tay của anh có ý xấu chậm rãi di chuyển lên trên, hô hấp càng thêm nóng rực:
- Em nghĩ đến chuyện kết hôn sao?
- Ừm ...
Tim cô nảy lên một nhịp:
- Cái gì ?
Anh cúi đầu hôn lưng của cô, cười khẽ:
- Không có gì.
Lúc đó cô cho rằng anh muốn cầu hôn cô, không hề biết anh đang chuẩn bị hôn lễ cùng với người khác. Bỗng nhiên, tim Hứa Giai Nam đập nhanh một hồi. Cô tựa đầu vào gối, lồng ngực dằn nén sự thống khổ. Dường như cô muốn tự làm khổ mình, nhìn vào cô dâu trên tấm ảnh.
Một cô gái mặc đồng phục của phòng thí nghiệm, có một cỗ thông minh khác thường. Ở cô còn có khí chất nhẹ nhàng thoải mái, khuôn mặt trắng trẻo, nên trông rất xinh xắn, thanh khiết. Tương xứng với khuôn mặt xinh đẹp, lý lịch của cô cũng lưu loát xuất chúng. Cô đạt đến trình độ tiến sĩ chuyên nghiệp, có vị trí cao nhất ở phòng thí nghiệm trong nước "Mô hình Hệ thống phân biệt trí tuệ nhân tạo", tuyệt đối không phải chỉ là bình hoa di động.
Bên cạnh đó, một tấm hình khác được tạp chí thời thượng Cao Đoan phân tích, dường như chiếc nhẫn viên kim cương hình bầu dục của cô là do Cartier đã từng dùng trong buổi triển lãm châu báu. Một viên kim cương trên nhẫn ước chừng là 8 ca-ra, trị giá cả nghìn vạn. Người thiết kế đã dùng ngôn ngữ Hy Lạp đặt tên là "αγάπη" với ngụ ý "Tình yêu vĩnh cửu"
Chiếc nhẫn này, cô đã từng nhìn thấy tại bữa tiệc Cartier chiêu đãi khách quý. Khi đó cô là bạn gái của anh, không khỏi động tâm mà nhìn không chớp mắt. Vì vậy Trần Tuy Ninh lơ đãng nghiêng người, nói nhỏ vào tai cô:
- Nếu em thích như vậy ... Sau này mua nó về làm nhẫn cưới nha.
Vậy mà hôm nay hắn đeo nhẫn vào tay Thư Lăng, rất vừa vặn.
Cô ngẩn ngơ nhìn vào bức ảnh chụp kia nên cũng không phát giác y tá đã lặng lẽ bước vào phòng.
- Hứa tiểu thư, tôi giúp cô cắm lại kim tiêm một lần nữa nhé.
Giai Nam máy móc đưa cánh tay ra. Lại "Rầm" một tiếng, đống báo chí, tạp chí đều bị ném xuống đất.
Sau khi y tá châm kim xong, ngồi xuống thu dọn ở dưới đất. Cô vừa định đặt trên tủ trên đầu giường, bỗng nhiên Hứa Giai Nam mở miệng nói:
- Tờ tạp chí ở trên cùng, nhờ cô đưa tôi xem một chút.
Y tá liếc một cái, kìm nén ánh mắt hơi mất tự nhiên rồi đặt trước người cô.
"Chuyện bạn gái trước đây của Trần Tuy Ninh" - Cuối cùng là một cái tên quen thuộc đáng sợ.
"... Hôn lễ được tổ chức tại Tân Hải Sơn Trang, nhưng Tân Hải Sơn Trang lại là một trong những sản nghiệp thuộc về nguyên lão Hứa Ngạn Hải của tập đoàn OME. Thế nên, đằng sau hôn lễ lần này, người khó xử nhất chắc chắn là ông rồi. Mọi người đều một mực đồn đãi, bạn gái trước đây của Trần Tuy Ninh là cô con gái một của Hứa Ngạn Hải. Hai người đã từng không e dè xuất hiện tại cao ốc văn phòng OME, từng đi du lịch thân mật với nhau, thậm chí một lần còn bàn đến chuyện kết hôn. Tiệc cưới lại được tổ chức tại Tân Hải Sơn Trang, liệu có phải là một lời thị uy không? Quan hệ trong lúc này làm cho người ta phỏng đoán, không thể nói rằng không có gì phức tạp. Mặt khác, trong buổi hôn lễ này, cha con Hứa Thị đều không tham dự. Phóng viên đã phỏng vấn Trần Tuy Ninh phát ngôn về sự tình lần này, nhưng anh chỉ bày tỏ rằng việc này hoàn toàn là giả dối hư ảo."
Hứa Giai Nam gắng sức ho khan, cô muốn cười thật to, muốn dùng lực ném cái tờ tạp chí này đến chỗ xa rất xa, xa đến mức bản thân không thể nhìn thấy nó. Nhưng do khí lực cả người đều biến mất, chỉ đưa tay lên cũng vất vả khôn cùng, dưới bụng lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, thần trí cũng dần dần mơ hồ.
Nữ y tá với vẻ mặt bối rối là hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy trước khi ý thức chìm vào bóng tối.
(1) Rèn sắt không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ hoàn thiện mình hơn.
/13
|